Quyển 2 - Chương 270: Giết Vu Hạ
Ngư Thiên Không
08/06/2013
Đường cống ngầm đen nhánh không có một chút ánh sáng, một vị nữ tử bị hung hăng đè ép nằm trên mặt đất, y phục tơ lụa bị xé rách tả tơi không chịu nổi, những bộ vị trọng yếu hoàn toàn bại lộ ra ngoài không khí. Bên trên đó là hai bàn tay dâm tà, thô ráp không ngừng vuốt ve, nắn bóp.
Cử động này càng lúc càng gia tăng cường độ, đến cuối cùng lực đạo y như muốn bóp nát bộ ngực nằm trong lòng bàn tay vậy, tuyệt đối là hành vi ngược đãi trắng trợn, không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Thân thể Phương Đồng xuất hiện rất nhiều vết máu ứ đọng, hiển nhiên đó là do Đoạn Tân Hà chơi trò ác độc và bạo lực gây ra.
Đoạn Tân Hà vẫn còn đang cười to khoái trá, thân thể hắn liên tục nâng lên hạ xuống phía trên người Phương Đồng, bộ dạng rõ ràng là say mê trong cơn cuồng bạo.
Mà Phương Đồng đã sớm lệ rơi đầy mặt, toàn thân rơi vào trạng thái chết lặng và cứng ngắc, căn bản không biết mình có còn sống không nữa. Chỉ biết là trên người mình đang có một con dã thú đang không ngừng giày xéo, chỉ cần nàng nảy sinh ra ý định chống cự sẽ lập tức gặp phải hàng loạt đòn hiểm điên cuồng.
Phương Đồng thân là đại tiểu thư con nhà danh giá, từ nhỏ tới lớn vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng, bây giờ đột nhiên gặp phải chuyện kinh khủng ảnh hưởng đến thân thể và tâm linh to lớn như thế làm cho nàng trực tiếp ngu si quên hết mọi thứ trước mắt. Thậm chí đến lúc cái tên nam nhân đáng sợ kia đã rời khỏi thân thể của nàng, nhưng nàng vẫn không có ý thức được, thân thể lẳng lặng nằm tại đó lần lượt co quắp theo nhịp hô hấp.
"Ù ù ù !"
Bỗng nhiên dòng nước ngầm phía xa xa truyền tới thanh âm vang dội làm cho hệ thống thoát nước cũng phải chao đảo theo.
Đoạn Tân Hà đang hưởng thụ vẻ mặt chết lặng của nữ nhân trước mặt, lúc này cảm giác được lực lượng chấn động truyền tới, trên mặt hắn chợt lộ ra nụ cười lạnh lẽo, lẩm bẩm:
"Tiểu tử tự cho mình là người thông minh kia hẳn là gặp xui xẻo rồi. Cho rằng cái tên kia có thể giám thị được ta?"
"Chẳng lẽ hắn cho rằng Đoạn Tân Hà ta thật sự ngu xuẩn như vậy sao? Chỉ mới nghe ngươi nói mấy câu đã dốc toàn lực giúp ngươi thu thập đám người đó? Hừ hừ, các ngươi cứ tận tình đánh nhau đi, bất kể ai chết ai sống, dù sao cuối cùng các ngươi vẫn biến thành thức ăn trong bụng con cháu của ta."
Đoạn Tân Hà hiển nhiên đã biết đội ngũ Vu Hạ đang chiến đấu với nhóm thanh niên các thế lực khác. Chẳng qua là Đoạn Tân Hà chính là một tên cáo già chính hiệu, làm sao mà không nhận ra người ta đang lợi dụng mình thu thập Sở Mộ chứ?
Đoạn Tân Hà nhất định là phải giết Sở Mộ, chỉ có điều hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức hành động lỗ mãng trước khi làm rõ thân phận đối phương. Huống chi Đoạn Tân Hà từ đầu đến cuối đều cho rằng Vu Hạ và cái tên đeo mặt nạ kia đang có ý giám thị mình. Vì thế hắn sẽ không bao giờ tin tưởng làm việc theo ý của hạng người như vậy.
"Ù ù ù !"
Tiếng nước chảy bỗng nhiên nhỏ lại, Đoạn Tân Hà đang suy tư vấn đề Vu Hạ bất chợt cảm thấy tình hình có vẻ kỳ quái.
Đoạn Tân Hà cúi đầu xuống liền thấy Phương Đồng vốn đã chết lặng không biết từ lúc nào lấy lại được tinh lực bắt đầu len lén chạy trốn.
Đoạn Tân Hà nhếch miệng cười tà, hắn không có ngăn cản Phương Đồng chạy trốn, ngược lại dùng ánh mắt dâm tà quan sát từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên cái thân thể trần chuồng, trắng nõn kia.
Rốt cuộc Phương Đồng cũng bò được vài thước, nàng hành động như thế hoàn toàn là do bản năng cầu sinh, bản năng nói cho nàng biết chỉ cần rời xa cái tên biến thái kia một đoạn thì nàng sẽ có hi vọng sống sót cao hơn một chút. Trên thực tế, lúc này nàng đã mất đi năng lực suy tư, bởi vì bất kể nàng làm gì đi nữa cũng không thể nào chạy trốn ra khỏi bàn tay Đoạn Tân Hà.
"Ngươi đã bày ra tư thế hấp dẫn như vậy, chúng ta tiếp tục đánh một trận nhé! Dù sao bọn họ vẫn chưa có kết thúc chiến đấu."
Đoạn Tân Hà cười phá lên, nhảy tới trước một bước rồi đặt hạ thân vào sau lưng Phương Đồng, bàn tay bóp chặt cổ nàng bắt đầu một phen ngược đãi cuồng bạo mới.
Phương Đồng đã sợ hãi đến mức mặt mày vặn vẹo vô cùng khủng khiếp, nhưng mỗi khi nàng phản kháng là thân thể sẽ bị đè chặt xuống, thậm chí bởi vì phần cổ bị bóp chặt cho nên mặt của nàng cơ hồ dính sát vào mặt nước dơ bẩn.
Đối với Đoạn Tân Hà thì dòng nước cống ngầm chính là sạch sẽ nhất, căn bản không thèm để ý chút nào. Để mặc cho chất lỏng đen bẩn đó bám vào thân thể Phương Đồng, ngược lại còn tiếp tục ra sức đẩy nhanh hơn.
Đoạn Tân Hà vừa cưỡi ngựa vừa cười to cực kỳ biến thái, đồng thời đã đẩy khuôn mặt Phương Đồng vào trong dòng nước. Bản thân Phương Đồng bị cái tên biến thái kia hành hạ mình đầy thương tích, hai cánh tay đáng thương vùng vẫy mãi nhưng không có một chút sức lực. Vào lúc đó bọt nước bắn lên tán loạn, tiếng cười bạo ngược và thanh âm giãy dụa vang thành một mảnh hỗn độn. Một ác ôn thỏa mãn kết thúc đợt cuồng bạo và một tiểu thư bị lăng nhục nghiêm trọng nằm ngây đơ tại chỗ.
Cuối cùng Đoạn Tân Hà cũng dừng lại hành vi tàn bạo, chẳng qua là Phương Đồng đã không còn giãy dụa nữa rồi, cả người nàng nằm gục trong dòng nước đen ngòm, sắc mặt tái nhợt và thân thể từ từ cứng lại.
"Đoạn Tân Hà chết tiệt, ngươi sẽ chết không được tử tế."
Nội tâm Vu Hạ đã bị lửa giận lấp đầy, đồng thời còn có vài phần sợ hãi và bối rối khi tiến vào trạng thái chuẩn bị tử vong.
Biển lửa bốc cháy chiếu sáng cả gian mật thất biến thành một màu đỏ bừng, bên trong không khí lan tràn một mùi khét lẹt lợm giọng.
Biển lửa uy lực cường đại đó là do Sở Mộ và Mạc Tà kết hợp thi triển kỹ năng Thiên Diễm Lễ. Cho dù là Bách Tu Thụ Mẫu Yêu có Thủy thuộc tính đề kháng hỏa diễm công kích rất tốt, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản toàn bộ một kích quá mức mạnh mẽ này.
Trên người Vu Hạ đã xuất hiện tình trạng phỏng nặng, cả người lộ vẻ chật vật không còn hình dáng gì nữa.
Ban đầu Vu Hạ đã vẽ ra kế hoạch tốt lắm, hắn cũng biết Sở Mộ và đội ngũ của hắn đang ở trong phạm vi phụ cận, lúc đó thông qua Đoạn Tân Hà mới biết được tin tức Thanh Chập Long ở chỗ này.
Vì muốn giết Sở Mộ và nhận được phần thưởng khổng lồ kia, thậm chí là trứng Thanh Chập Long cũng nằm trong tính toán của hắn. Thế là hắn bày ra âm mưu quỷ kế dẫn dụ Đoạn Tân Hà đi tới gần đây.
Dựa vào Đoạn Tân Hà tồn tại, Vu Hạ không thèm quan tâm Sở Mộ và đồng bạn sử dụng âm mưu quỷ kế kiểu này. Thậm chí vì muốn Đoạn Tân Hà ra sức thật tốt, Vu Hạ trực tiếp bán đứng biểu muội của mình là Phương Đồng đưa cho Đoạn Tân Hà hưởng lạc. Vì thế một vị tiểu thư Nguyên Tố môn đã mất mạng cực kỳ bi thảm.
Chẳng qua là Vu Hạ không ngờ tới Đoạn Tân Hà lại cáo già đến trình độ này, thậm chí ở thời điểm mình gần chết vẫn không chịu xuất thủ. Điều này khiến cho tinh thần Vu Hạ bắt đầu bối rối và sợ hãi, nếu như Đoạn Tân Hà không xuất hiện thì hắn phải tự mình đối mặt với Sở Mộ.
Nhưng mà vấn đề nghiêm trọng nhất bây giờ chính là Vu Hạ vốn giỏi về âm mưu quỷ kế hoàn toàn đánh không lại Sở Mộ, vừa mới chiến đấu không lâu đã rơi vào thế hạ phong. Lúc nãy Bách Tu Thụ Mẫu Yêu đã bị biển lửa Thiên Diễm Lễ thiêu đốt thành tro bụi, linh hồn tổn thương lần thứ hai khiến cho Vu Hạ ý thức được mình đã tiến đến gần tử vong.
Vu Hạ bị thương linh hồn hai lần chính là thời cơ giết hắn tốt nhất, Sở Mộ tuyệt đối không thể nào bỏ qua cơ hội này. Lập tức ra lệnh cho đám Hồn sủng không nhìn Băng Vu Ma, ra ám hiệu cho Mạc Tà và Ma Thụ chiến sĩ trực tiếp phát động công kích đối với Vu Hạ.
Vu Hạ cắn răng niệm chú ngữ, dùng lượng hồn lực yếu ớt còn sót lại phòng ngự hai con Hồn sủng cực mạnh của Sở Mộ tiến công. Chỉ có điều Vu Hạ đã không còn Hồn sủng hỗ trợ, cho dù thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể nào kiên trì dưới trảo nhận Mạc Tà và rễ cây Ma Thụ chiến sĩ quá lâu.
Cử động này càng lúc càng gia tăng cường độ, đến cuối cùng lực đạo y như muốn bóp nát bộ ngực nằm trong lòng bàn tay vậy, tuyệt đối là hành vi ngược đãi trắng trợn, không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Thân thể Phương Đồng xuất hiện rất nhiều vết máu ứ đọng, hiển nhiên đó là do Đoạn Tân Hà chơi trò ác độc và bạo lực gây ra.
Đoạn Tân Hà vẫn còn đang cười to khoái trá, thân thể hắn liên tục nâng lên hạ xuống phía trên người Phương Đồng, bộ dạng rõ ràng là say mê trong cơn cuồng bạo.
Mà Phương Đồng đã sớm lệ rơi đầy mặt, toàn thân rơi vào trạng thái chết lặng và cứng ngắc, căn bản không biết mình có còn sống không nữa. Chỉ biết là trên người mình đang có một con dã thú đang không ngừng giày xéo, chỉ cần nàng nảy sinh ra ý định chống cự sẽ lập tức gặp phải hàng loạt đòn hiểm điên cuồng.
Phương Đồng thân là đại tiểu thư con nhà danh giá, từ nhỏ tới lớn vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng, bây giờ đột nhiên gặp phải chuyện kinh khủng ảnh hưởng đến thân thể và tâm linh to lớn như thế làm cho nàng trực tiếp ngu si quên hết mọi thứ trước mắt. Thậm chí đến lúc cái tên nam nhân đáng sợ kia đã rời khỏi thân thể của nàng, nhưng nàng vẫn không có ý thức được, thân thể lẳng lặng nằm tại đó lần lượt co quắp theo nhịp hô hấp.
"Ù ù ù !"
Bỗng nhiên dòng nước ngầm phía xa xa truyền tới thanh âm vang dội làm cho hệ thống thoát nước cũng phải chao đảo theo.
Đoạn Tân Hà đang hưởng thụ vẻ mặt chết lặng của nữ nhân trước mặt, lúc này cảm giác được lực lượng chấn động truyền tới, trên mặt hắn chợt lộ ra nụ cười lạnh lẽo, lẩm bẩm:
"Tiểu tử tự cho mình là người thông minh kia hẳn là gặp xui xẻo rồi. Cho rằng cái tên kia có thể giám thị được ta?"
"Chẳng lẽ hắn cho rằng Đoạn Tân Hà ta thật sự ngu xuẩn như vậy sao? Chỉ mới nghe ngươi nói mấy câu đã dốc toàn lực giúp ngươi thu thập đám người đó? Hừ hừ, các ngươi cứ tận tình đánh nhau đi, bất kể ai chết ai sống, dù sao cuối cùng các ngươi vẫn biến thành thức ăn trong bụng con cháu của ta."
Đoạn Tân Hà hiển nhiên đã biết đội ngũ Vu Hạ đang chiến đấu với nhóm thanh niên các thế lực khác. Chẳng qua là Đoạn Tân Hà chính là một tên cáo già chính hiệu, làm sao mà không nhận ra người ta đang lợi dụng mình thu thập Sở Mộ chứ?
Đoạn Tân Hà nhất định là phải giết Sở Mộ, chỉ có điều hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức hành động lỗ mãng trước khi làm rõ thân phận đối phương. Huống chi Đoạn Tân Hà từ đầu đến cuối đều cho rằng Vu Hạ và cái tên đeo mặt nạ kia đang có ý giám thị mình. Vì thế hắn sẽ không bao giờ tin tưởng làm việc theo ý của hạng người như vậy.
"Ù ù ù !"
Tiếng nước chảy bỗng nhiên nhỏ lại, Đoạn Tân Hà đang suy tư vấn đề Vu Hạ bất chợt cảm thấy tình hình có vẻ kỳ quái.
Đoạn Tân Hà cúi đầu xuống liền thấy Phương Đồng vốn đã chết lặng không biết từ lúc nào lấy lại được tinh lực bắt đầu len lén chạy trốn.
Đoạn Tân Hà nhếch miệng cười tà, hắn không có ngăn cản Phương Đồng chạy trốn, ngược lại dùng ánh mắt dâm tà quan sát từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên cái thân thể trần chuồng, trắng nõn kia.
Rốt cuộc Phương Đồng cũng bò được vài thước, nàng hành động như thế hoàn toàn là do bản năng cầu sinh, bản năng nói cho nàng biết chỉ cần rời xa cái tên biến thái kia một đoạn thì nàng sẽ có hi vọng sống sót cao hơn một chút. Trên thực tế, lúc này nàng đã mất đi năng lực suy tư, bởi vì bất kể nàng làm gì đi nữa cũng không thể nào chạy trốn ra khỏi bàn tay Đoạn Tân Hà.
"Ngươi đã bày ra tư thế hấp dẫn như vậy, chúng ta tiếp tục đánh một trận nhé! Dù sao bọn họ vẫn chưa có kết thúc chiến đấu."
Đoạn Tân Hà cười phá lên, nhảy tới trước một bước rồi đặt hạ thân vào sau lưng Phương Đồng, bàn tay bóp chặt cổ nàng bắt đầu một phen ngược đãi cuồng bạo mới.
Phương Đồng đã sợ hãi đến mức mặt mày vặn vẹo vô cùng khủng khiếp, nhưng mỗi khi nàng phản kháng là thân thể sẽ bị đè chặt xuống, thậm chí bởi vì phần cổ bị bóp chặt cho nên mặt của nàng cơ hồ dính sát vào mặt nước dơ bẩn.
Đối với Đoạn Tân Hà thì dòng nước cống ngầm chính là sạch sẽ nhất, căn bản không thèm để ý chút nào. Để mặc cho chất lỏng đen bẩn đó bám vào thân thể Phương Đồng, ngược lại còn tiếp tục ra sức đẩy nhanh hơn.
Đoạn Tân Hà vừa cưỡi ngựa vừa cười to cực kỳ biến thái, đồng thời đã đẩy khuôn mặt Phương Đồng vào trong dòng nước. Bản thân Phương Đồng bị cái tên biến thái kia hành hạ mình đầy thương tích, hai cánh tay đáng thương vùng vẫy mãi nhưng không có một chút sức lực. Vào lúc đó bọt nước bắn lên tán loạn, tiếng cười bạo ngược và thanh âm giãy dụa vang thành một mảnh hỗn độn. Một ác ôn thỏa mãn kết thúc đợt cuồng bạo và một tiểu thư bị lăng nhục nghiêm trọng nằm ngây đơ tại chỗ.
Cuối cùng Đoạn Tân Hà cũng dừng lại hành vi tàn bạo, chẳng qua là Phương Đồng đã không còn giãy dụa nữa rồi, cả người nàng nằm gục trong dòng nước đen ngòm, sắc mặt tái nhợt và thân thể từ từ cứng lại.
"Đoạn Tân Hà chết tiệt, ngươi sẽ chết không được tử tế."
Nội tâm Vu Hạ đã bị lửa giận lấp đầy, đồng thời còn có vài phần sợ hãi và bối rối khi tiến vào trạng thái chuẩn bị tử vong.
Biển lửa bốc cháy chiếu sáng cả gian mật thất biến thành một màu đỏ bừng, bên trong không khí lan tràn một mùi khét lẹt lợm giọng.
Biển lửa uy lực cường đại đó là do Sở Mộ và Mạc Tà kết hợp thi triển kỹ năng Thiên Diễm Lễ. Cho dù là Bách Tu Thụ Mẫu Yêu có Thủy thuộc tính đề kháng hỏa diễm công kích rất tốt, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản toàn bộ một kích quá mức mạnh mẽ này.
Trên người Vu Hạ đã xuất hiện tình trạng phỏng nặng, cả người lộ vẻ chật vật không còn hình dáng gì nữa.
Ban đầu Vu Hạ đã vẽ ra kế hoạch tốt lắm, hắn cũng biết Sở Mộ và đội ngũ của hắn đang ở trong phạm vi phụ cận, lúc đó thông qua Đoạn Tân Hà mới biết được tin tức Thanh Chập Long ở chỗ này.
Vì muốn giết Sở Mộ và nhận được phần thưởng khổng lồ kia, thậm chí là trứng Thanh Chập Long cũng nằm trong tính toán của hắn. Thế là hắn bày ra âm mưu quỷ kế dẫn dụ Đoạn Tân Hà đi tới gần đây.
Dựa vào Đoạn Tân Hà tồn tại, Vu Hạ không thèm quan tâm Sở Mộ và đồng bạn sử dụng âm mưu quỷ kế kiểu này. Thậm chí vì muốn Đoạn Tân Hà ra sức thật tốt, Vu Hạ trực tiếp bán đứng biểu muội của mình là Phương Đồng đưa cho Đoạn Tân Hà hưởng lạc. Vì thế một vị tiểu thư Nguyên Tố môn đã mất mạng cực kỳ bi thảm.
Chẳng qua là Vu Hạ không ngờ tới Đoạn Tân Hà lại cáo già đến trình độ này, thậm chí ở thời điểm mình gần chết vẫn không chịu xuất thủ. Điều này khiến cho tinh thần Vu Hạ bắt đầu bối rối và sợ hãi, nếu như Đoạn Tân Hà không xuất hiện thì hắn phải tự mình đối mặt với Sở Mộ.
Nhưng mà vấn đề nghiêm trọng nhất bây giờ chính là Vu Hạ vốn giỏi về âm mưu quỷ kế hoàn toàn đánh không lại Sở Mộ, vừa mới chiến đấu không lâu đã rơi vào thế hạ phong. Lúc nãy Bách Tu Thụ Mẫu Yêu đã bị biển lửa Thiên Diễm Lễ thiêu đốt thành tro bụi, linh hồn tổn thương lần thứ hai khiến cho Vu Hạ ý thức được mình đã tiến đến gần tử vong.
Vu Hạ bị thương linh hồn hai lần chính là thời cơ giết hắn tốt nhất, Sở Mộ tuyệt đối không thể nào bỏ qua cơ hội này. Lập tức ra lệnh cho đám Hồn sủng không nhìn Băng Vu Ma, ra ám hiệu cho Mạc Tà và Ma Thụ chiến sĩ trực tiếp phát động công kích đối với Vu Hạ.
Vu Hạ cắn răng niệm chú ngữ, dùng lượng hồn lực yếu ớt còn sót lại phòng ngự hai con Hồn sủng cực mạnh của Sở Mộ tiến công. Chỉ có điều Vu Hạ đã không còn Hồn sủng hỗ trợ, cho dù thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể nào kiên trì dưới trảo nhận Mạc Tà và rễ cây Ma Thụ chiến sĩ quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.