Quyển 2 - Chương 383: Huynh đệ trùng phùng (thượng,hạ)
Ngư Thiên Không
08/06/2013
Sở Mộ nhớ rõ nàng là thành viên thế lực La Vực môn, địa vị La Vực môn cũng tương tự với Nguyên Tố môn, chẳng lẽ Tần Mộng Nhi tới đây tham gia Thiên Hạ Quyết?
"Là một tòa thành cấp tám ở La Vực hả? Hèn gì ta thấy bọn họ cũng không giống cao thủ, thì ra là xuất thân từ tiểu gia tộc mà thôi." Người thanh niên kia vừa nói vừa nở nụ cười đắc ý.
Tên thanh niên nói lời này làm cho Tần Mộng Nhi rất phản cảm, chính nàng cũng đến từ Cương La thành, cũng là một tiểu gia tộc, những lời này cũng là châm chọc bản thân nàng. Vì thế Tần Mộng Nhi nghe thấy lập tức lộ vẻ thoải mái.
Thanh niên liền ý thức được mình nói bậy rồi, vội vàng cười cười làm lành giải thích:
"Ta không có ý nói ngươi, ngươi bây giờ chính là cao thủ bậc thang thứ ba của La Vực môn chúng ta, đã không còn giống trước kia nữa."
Thân phận Sở Mộ bây giờ vô cùng nhạy cảm, hắn vốn có dự định tìm cơ hội chào hỏi với nàng, nhưng nghe thấy nàng và người thanh niên kia nói chuyện với nhau, Sở Mộ chợt nghĩ tới một điều:
“Chẳng lẽ là hai ca ca của mình cũng tới Thiên Hạ thành rồi?”
"Các ngươi lúc nãy nhắc tới hai người kia đang ở chỗ nào?" Sở Mộ vội vàng tiến lên dò hỏi.
Tần Mộng Nhi cẩn thận đánh giá Sở Mộ, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, một lát sau mới mở miệng nói:
"Bọn họ đang ở quảng trường, ngươi tới đó sẽ thấy bọn họ."
"À, cám ơn !"
Sở Mộ gật đầu, cũng không có ý định nói nhiều, trực tiếp sải bước đi ra khỏi đại sảnh.
Sau khi Sở Mộ rời khỏi, Tần Mộng Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ không nói một lời. Không biết tại sao nàng có cảm giác hình như người này có chút quen thuộc, cực kỳ giống một người…
Tần Mộng Nhi không nhận ra Sở Mộ là chuyện rất bình thường, trong khoảng thời gian này Sở Mộ thường xuyên để cho Ly lão nhi tiến hành thay đổi dung mạo của mình, trong quá trình này sẽ dần dần phát sinh biến hóa toàn bộ bề ngoài của hắn.
Đây là tuyệt kỷ sở trường của Ly lão nhi, có thể tạo ra ảo giác vô cùng chân thật. Nếu là người quen thường xuyên nhìn thấy Sở Mộ sẽ không nhận thấy được dung mạo hắn đang biến hóa, tựa như Vũ điện chủ và huynh muội Diệp gia, khi bọn họ gặp Sở Mộ nhất định sẽ có thể nhận ra.
Còn những người trải qua một đoạn thời gian không gặp Sở Mộ sẽ cảm thấy hắn cực kỳ xa lạ.
Sở Mộ làm như vậy là do sợ bị Hạ Nghiễm Hàn phát hiện, cái hắn muốn chính là có thể núp trong bóng tối từ từ điều tra tình huống Hạ Nghiễm Hàn, chờ đợi thời cơ chín muồi sẽ giải quyết tai hoạ ngầm này triệt để.
Mặt khác, Cẩn Nhu công chúa cũng là một nhân tố không xác định đối với Sở Mộ, có lẽ Cẩn Nhu công chúa đã đến Thiên Hạ thành rồi, nàng biết Sở Mộ có hai thân phận lỡ may phát sinh biến cố gì đó sẽ là một nguy hiểm rất lớn đối với hắn. Nhưng hiện tại nàng vẫn giữ gìn bí mật dùm cho Sở Mộ không biết là vì muốn bảo tồn quan hệ hữu hảo, hay là vì Băng Lam áp bách mới không dám vọng động. Rất nhiều nguyên nhân hợp lại làm cho Sở Mộ tạm thời không thể xác định rõ ràng.
Nhưng bất kể thế nào, lưu lại một lối thoát không bao giờ sai, bây giờ Sở Mộ bắt buộc phải hành động cẩn thận từng ly từng tý.
Sở Mộ chậm rãi đi về phía quảng trường trung tâm Thiên Hạ thành.
Trên quảng trường người đến người đi đông nghịt, Sở Mộ nhìn thoáng qua cái cũng hơn trăm người lọt vào tầm mắt, vì thế hắn trực tiếp thi triển hồn niệm tìm kiếm tung tích Sở Trữ và Sở Hưng.
Ban đầu Sở Trữ và Sở Hưng đi theo Sở Mộ tới Tội Nguyên sơn mạch kiếm được mấy trăm vạn kim tệ. Lúc ấy lấy cấp bậc Sở Trữ và Sở Hưng thì số tiền mấy trăm vạn kim tệ tuyệt đối dư sức trợ giúp bọn họ tăng trưởng thực lực trên phạm vi lớn.
Hồn sủng sư tu luyện một đoạn thời gian thông thường sẽ bị vướng bình cảnh khó lòng tiến triển. Một khi vượt qua bình cảnh sẽ xuất hiện hiệu quả tương tự quả cầu tuyết lăn xuống dốc, thực lực càng lúc càng mạnh, tu luyện mỗi lúc một nhanh.
Sở Mộ tin tưởng hai vị ca ca Sở Hưng và Sở Trữ không phải là hạng người tầm thường, chỉ có điều bọn họ vẫn không có cơ hội thích hợp để rèn luyện trở nên mạnh mẽ. Bọn họ nhất định tận dụng tốt cơ hội lần đó tăng cường thực lực của mình, việc bọn họ xuất hiện tại Thiên Hạ thành chính là chứng minh tốt nhất.
Có thể nhìn thấy huynh đệ trong gia tộc trở nên mạnh mẽ hơn hiển nhiên là Sở Mộ cực kỳ vui mừng. Dù sao hắn cũng không thể nào thời thời khắc khắc thủ hộ gia tộc, mà đó là việc của mỗi một thanh niên trong gia tộc, chỉ khi nào bọn họ vực qua cực hạn, cả gia tộc mới có thể tiếp tục sinh tồn và phát triển, càng lúc càng phồn vinh.
Sở Mộ bây giờ đã là năm niệm Hồn Chủ nên phạm vi tìm kiếm trong khoảng năm trăm thước, chỉ cần hai người Sở Trữ và Sở Hưng ở trong phạm vi này, Sở Mộ khẳng định có thể tìm thấy bọn họ.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Sở Mộ đã phát hiện hai thân ảnh quen thuộc trong đám người đông nghịt.
Tướng mạo hai người Sở Trữ và Sở Hưng không có phát sinh biến hóa gì lớn, nhưng ngay khi dùng hồn niệm khóa định bọn họ, Sở Mộ có thể cảm giác được khí chất hai người đã khác hẳn trước kia.
Cho nên trong lòng Sở Mộ mừng rỡ một trận, vội vàng đẩy nhanh tốc độ tiến về phía hai người Sở Trữ và Sở Hưng.
Trên quảng trường, đại ca Sở Hưng đang di chuyển bỗng nhiên dừng bước, vẻ mặt biến hóa kỳ lạ, trong mắt khẽ chuyển quan sát đám người chung quanh.
"Đại ca, chuyện gì đó?" Sở Trữ thấy Sở Hưng bỗng nhiên dừng lại thì nghi ngờ hỏi.
"Cảm giác có cái gì đó đang theo dõi chúng ta.” " Sở Hưng nhỏ giọng trả lời.
Thực lực Sở Hưng hiện tại cũng không thấp, trải qua lần đó chiến đấu một trận đẫm máu tẩy lễ. Hai người Sở Hưng và Sở Trữ bắt đầu lịch lãm trong các khu vực hoang dã nguy hiểm, không ngừng khiêu chiến cực hạn của mình.
Trước đó không lâu, Sở Hưng rốt cuộc đột phá bình cảnh tiến vào cấp bậc Hồn Chủ.
Tuổi tác Sở Hưng tương đối lớn trong nhóm thanh niên đồng lứa, nhưng sau khi đạt tới trình độ Hồn Chủ đã vượt qua phụ thân mình rồi, trở thành người thực lực mạnh nhất trong cả gia tộc.
Chính là vì nguyên nhân này, Sở Hưng mới dám đến Thiên Hạ thành mở rộng tầm mắt.
Sở Hưng biết Thiên Hạ thành là mảnh đất cao thủ tụ tập, coi như đạt tới cấp bậc Hồn Chủ cũng không tính là gì. Nhưng hắn bây giờ một lòng muốn trở thành cường giả, trong lòng nghĩ rằng cho dù thực lực không bằng người khác, cũng có thể xâm nhập vào dòng nước chảy xiết này. Từ đó mới có kiến thức phong phú hơn, đồng thời tìm ra phương pháp nhanh chóng tăng cường thực lực.
Sở Trữ bây giờ là một gã tám niệm Hồn Sư, so sánh với trước kia chỉ có thể dùng từ đột phá mãnh liệt để hình dung. Lần này Sở Hưng đi tới Thiên Hạ thành lịch lãm, hắn cũng quyết đoán bám theo.
"Bây giờ thì sao?"
Sở Trữ mở miệng hỏi. Sở Trữ chỉ là Hồn Sư nên không thể cảm giác được người khác nhìn trộm.
"Vẫn còn, hơn nữa ta cảm giác người này càng lúc càng gần." Sở Hưng nhíu mày lẩm bẩm.
"Thực lực rất mạnh sao?" Sở Trữ có chút lo lắng hỏi.
"Rất mạnh, cho dù ta ẩn giấu cũng không có tác dụng, ta nghĩ nếu như hắn cố ý ẩn giấu hồn niệm thì ta không có năng lực phát hiện ra hắn." Lúc này Sở Hưng đã bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Sở Trữ trở nên vô cùng nghiêm túc, bọn họ mới đến Thiên Hạ thành không bao lâu, đồng thời cũng tự biết rõ mình nên không dám gây chuyện thị phi. Tại sao bỗng dưng lại bị một cường giả nào đó nhìn chằm chằm?
"Hắn tới…" Ánh mắt Sở Hưng nhìn thẳng vào đám người, nín thở ngưng thần chờ đợi.
Sở Trữ cũng trợn mắt ngó chừng dòng người đi lại, muốn nhanh chóng phát hiện ra cái vị cao thủ kia.
Bỗng nhiên một người thanh niên tách ra khỏi đám đông, đứng ở trước mặt hai người.
Người thanh niên này thân thể cao ngất, tướng mạo anh tuấn, cặp mắt đen nhánh lóe lên sự cơ trí và tĩnh táo không tương xứng với độ tuổi.
Hai người Sở Hưng và Sở Trữ ngạc nhiên đờ cả người ra, bởi vì bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới cái vị cường giả thực lực sâu không lường được dùng hồn niệm khóa định bọn họ lại là một thanh niên còn nhỏ tuổi hơn mình.
Thiên Hạ thành hiển nhiên là cao thủ vô số, nhưng cũng không thể biến thái đến trình độ này. Một thanh niên chỉ hai mươi tuổi tại sao lại có trình độ trung niệm Hồn Chủ đây? Mặc dù Sở Hưng và Sở Trữ đã chuẩn bị tốt tinh thần sẵn sàng thừa nhận hết thảy đả kích, nhưng cái loại chênh lệch như trời với đất này đúng là không chừa cho người khác một con đường sống mà.
"Đại ca, Tam ca !"
Sở Mộ cười cười lên tiếng chào hỏi.
Hai người Sở Hưng và Sở Trữ còn đang ở trạng thái rung động bấp bênh như thuyền giữa biển, nghe thấy cái tên thanh niên biến thái này gọi mình như vậy, cả hai đồng thời chỉ biết trợn mắt nhìn nhau.
"Đại ca, Tam ca, ta là Tứ đệ Sở Mộ !"
Sở Mộ biết hai người không có cách nào nhận ra dung mạo hiện tại của mình, thế là hắn dùng hồn niệm nói với bọn họ.
Sở Mộ không giải thích còn tốt, vừa mới truyền tin tức xong, hai người Sở Hưng và Sở Trữ lại càng trợn mắt há mồm lộ vẻ kinh hãi không nói nên lời. Bộ dạng rõ ràng là không dám tin cái tên thanh niên biến thái ở trước mắt này chính là Tứ đệ.
"Ngươi... ngươi là Sở Mộ?"
Sở Hưng và Sở Trữ ngó chừng Sở Mộ hồi lâu, nhưng làm sao cũng không thể tin tưởng nổi chuyện này.
Sở Hưng và Sở Trữ vẫn cho rằng người dùng hồn niệm khóa định bọn họ chính là cường giả trong Thiên Hạ thành, nào ngờ đâu người đó chính là Tứ đệ Sở Mộ, kinh ngạc và rung động như thế làm cho bọn họ khó lòng tiếp nhận trong một đoạn thời gian ngắn.
Sở Mộ thấy hai ca ca không hề tin tưởng mình, lập tức bảo Ly lão nhi thay đổi dung mạo mình trở về trạng thái bình thường.
Hai người Sở Hưng và Sở Trữ đứng sững sờ tại chỗ ngó chừng Sở Mộ biến hóa dung mạo, quá trình thay đổi này rất chậm, đường cong trên khuôn mặt, mũi to hơn một chút, khóe miệng cong lên. Những thứ này chỉ biến hóa rất nhở, nhưng chốc lát sau hai người đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, vì thế bọn họ lập tức mừng rỡ như điên.
"Tứ đệ, thật sự là ngươi hả?"
Sở Trữ là người phản ứng đầu tiên, không chút khách khí đi tới cho Sở Mộ một cái ôm hoành tráng.
Không có gì kích động bằng gặp được thân nhân ở phương xa, ba huynh đệ bọn họ vừa cười nói vừa thuật lại đoạn hành trình từng trải qua.
"Chúng ta hả? Sau khi tách ra chúng ta trở về nhà một chuyến, ta và đại ca cảm thấy nếu tiếp tục phong bế tại một chỗ cuối cùng gia tộc chỉ có một kết quả suy bại. Cho nên ta và đại ca tạm gác chuyện gia tộc bắt đầu ra ngoài xông xáo. Trong mấy năm này chúng ta đi qua không ít địa vực, cũng xem như là người từng trải, cuối cùng nghe nói Thiên Hạ Quyết sắp bắt đầu, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này mở rộng tầm mắt một phen.”
Sở Trữ gặp lại Sở Mộ liền vui mừng khôn xiết, từ từ kể lại tình huống của mình cho Sở Mộ biết.
Sở Hưng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Sở Mộ nói:
"Vốn là chúng ta cho rằng làm như vậy mới có thể rút ngắn khoảng cách với ngươi, kết quả…"
Vừa nói đến đây, Sở Hưng chỉ biết cười khổ lắc đầu, người ta đã đạt đến cấp bậc trung niệm Hồn Chủ, đám Hồn sủng khẳng định là cực mạnh rồi. Cứ tưởng rằng có thể đuổi theo một chút, ai ngờ khoảng cách song phương càng lúc càng xa.
Tuy sự thật là như thế, đả kích thuộc về đả kích, nhưng thực lực Sở Mộ cường hãn như thế hiển nhiên là Sở Hưng và Sở Trữ sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì đệ đệ của mình.
"Gần đây chúng ta vẫn luôn lưu ý tin tức về Thiên Hạ Quyết, Tứ đệ hẳn là có thể xâm nhập hàng ngũ bậc thang thứ ba đúng không?" Sở Trữ hỏi.
Sau khi bước vào Thiên Hạ thành, hai người Sở Hưng và Sở Trữ tại nghe thấy nhiều nhất chính là sự tình các cao thủ trong ba bậc thang Thiên Hạ Quyết. Hơn nữa bởi vì là người từ phương xa mới tới, cho nên hai người còn bị một tên thanh niên tự xưng là cao thủ bậc thang thứ ba nhục nhã. Lúc ấy bọn họ đã rất giận dữ nhưng phải cố nén tâm tình.
Thanh niên cao thủ của bậc thang thứ ba chính là cao cao tại thượng đối với hai người bọn họ, ngay cả tư cách làm quen còn không có. Thế mà lúc này đứng ở trước mắt bọn họ chính là Tứ đệ, một thanh niên cao thủ bậc thang thứ ba, điều này làm cho hai người kích động không nói nên lời.
"Sở Trữ, đừng hỏi nhiều như vậy, trước tiên tìm một chỗ ngồi xuống uống vài chén, những sự tình khác từ từ nói tiếp."
Sở Hưng kéo Sở Trữ qua một bên không cho tên này nói năng dài dòng nữa.
"Cũng tốt, đã lâu không được ăn uống say sưa một bữa rồi."
Sở Mộ gật đầu đồng ý, dẫn hai người bọn họ rời khỏi quảng trường đi về phía nam.
Sở Mộ thuộc về cái loại người chỉ cần lấp đầy bụng là được, ăn cái gì cũng không quan trọng, chuyện trọng yếu là những ai đang đi cùng với mình.
Sở Hưng và Sở Trữ cũng có thái độ như thế, dự định tùy tiện chọn một địa phương có thể uống rượu là tốt rồi.
Thế nhưng, ba người Sở Mộ đi tới một tửu quán cực kỳ xa hoa, Sở Trữ và Sở Hưng bỗng nhiên lộ vẻ xấu hổ.
Sở Mộ cũng là người biết quan sát sắc mặt, nhìn thấy hai ca ca dáng vẻ kỳ lạ mới khó hiểu hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Lúc nãy chúng ta tới nơi này định thưởng thức những món mỹ vị của Thiên Hạ thành, kết quả hai tên thủ vệ ngoài cửa tỏ vẻ nơi này chỉ phục vụ những người có danh hiệu thuộc các thế lực, vì thế không cho chúng ta tiến vào." Sở Hưng ngại ngùng nói.
"Chuyện này còn chưa tính, đúng lúc đó Tần Mộng Nhi và một gã đệ tử La Vực môn đi tới, chúng ta không nghĩ tới lại gặp phải Mộng nhi muội muội ở chỗ này cho nên vô cùng cao hứng. Kết quả cái tên nam tử bên cạnh Mộng nhi muội muội cũng quá kiêu căng, từ đầu đến cuối giả lơ không thấy chúng ta, trực tiếp lôi kéo Mộng nhi muội muội đi vào trong quán." Sở Trữ tức giận bất bình nói.
"Lúc nãy ta cũng thấy nàng, cái tên kia quả thật là nhìn không vừa mắt tý nào." Sở Mộ nhếch miệng mỉm cười nhàn nhạt.
"Tứ đệ, Mộng nhi muội muội không phải là có tình cảm với ngươi sao? Lúc ấy ngươi không nói tiếng nào đã đi đúng là hơi quá. Ngươi bây giờ cũng thấy rồi đó, cái tên kia bám theo nàng như chó dính xương, không phải là hư mất một đóa hoa sao?" Sở Trữ nói.
"Đúng vậy, Tứ đệ, ta nghĩ rằng Mộng nhi muội muội không có quan hệ gì với tiểu tử kia, có lẽ là do dính dáng tới La Vực môn mà thôi. Ngươi bây giờ cũng là một đại nhân vật rồi, trực tiếp xuất thủ luôn đi." Sở Hưng cười nói.
"Chỉ là chuyện đã qua."
Sở Mộ lắc đầu phủ nhận. Từ trước tới nay Sở Mộ vẫn xem Tần Mộng Nhi là muội muội của mình, cũng không có tình cảm gì đặc thù. Bản thân Sở Mộ cũng biết Tần Mộng Nhi lúc ấy quả thật có lòng, nhưng hắn không thể nào làm chuyện trái lương tâm của mình, nếu làm thế ngược lại cô phụ người ta lại càng không tốt.
"Chúng ta đi vào thôi."
Sở Mộ bây giờ không muốn suy nghĩ những vấn đề này, quay sang nói với Sở Trữ và Sở Hưng.
"Mấy tên thủ vệ sẽ không cho chúng ta vào đâu.”
Sở Trữ đang định ngăn cản nhưng lại nhớ tới Sở Mộ bây giờ đã khác xưa rồi.
Trong đại sảnh sở giao dịch.
"Mộng nhi, tại sao?"
Cái tên thanh niên La Vực môn hỏi.
"Hình như ta để quên một món đồ ở tửu quán." Tần Mộng Nhi lo lắng nói.
"Không sao, bây giờ chúng ta lập tức quay lại đó, nhân viên tửu quán cũng biết vị trí chúng ta từng ngồi, không chỉ không dám động, ngược lại sẽ bảo đảm mọi thứ thỏa đáng." Tên thanh niên La Vực môn cười cười trấn an nàng.
Trong tửu quán.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống, Sở Hưng và Sở Trữ chậm rãi tường thuật chuyện tình của bọn họ cho Sở Mộ nghe.
Gia tộc phát triển tương đối ổn định, không có bị chuyện gì gây trở ngại, tình huống những người khác cũng rất tốt.
Hiện tại đã biết được gia tộc đang vững bước phát triển, Sở Mộ cũng an tâm hơn rất nhiều. Một mình hắn ra ngoài xông xáo trước giờ vẫn không yên lòng tình huống của gia tộc. Bởi vì gia tộc của hắn còn rất yếu, chỉ cần một vài cường giả chân chính xuất hiện sẽ dễ dàng đánh sụp toàn bộ.
"Là một tòa thành cấp tám ở La Vực hả? Hèn gì ta thấy bọn họ cũng không giống cao thủ, thì ra là xuất thân từ tiểu gia tộc mà thôi." Người thanh niên kia vừa nói vừa nở nụ cười đắc ý.
Tên thanh niên nói lời này làm cho Tần Mộng Nhi rất phản cảm, chính nàng cũng đến từ Cương La thành, cũng là một tiểu gia tộc, những lời này cũng là châm chọc bản thân nàng. Vì thế Tần Mộng Nhi nghe thấy lập tức lộ vẻ thoải mái.
Thanh niên liền ý thức được mình nói bậy rồi, vội vàng cười cười làm lành giải thích:
"Ta không có ý nói ngươi, ngươi bây giờ chính là cao thủ bậc thang thứ ba của La Vực môn chúng ta, đã không còn giống trước kia nữa."
Thân phận Sở Mộ bây giờ vô cùng nhạy cảm, hắn vốn có dự định tìm cơ hội chào hỏi với nàng, nhưng nghe thấy nàng và người thanh niên kia nói chuyện với nhau, Sở Mộ chợt nghĩ tới một điều:
“Chẳng lẽ là hai ca ca của mình cũng tới Thiên Hạ thành rồi?”
"Các ngươi lúc nãy nhắc tới hai người kia đang ở chỗ nào?" Sở Mộ vội vàng tiến lên dò hỏi.
Tần Mộng Nhi cẩn thận đánh giá Sở Mộ, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, một lát sau mới mở miệng nói:
"Bọn họ đang ở quảng trường, ngươi tới đó sẽ thấy bọn họ."
"À, cám ơn !"
Sở Mộ gật đầu, cũng không có ý định nói nhiều, trực tiếp sải bước đi ra khỏi đại sảnh.
Sau khi Sở Mộ rời khỏi, Tần Mộng Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ không nói một lời. Không biết tại sao nàng có cảm giác hình như người này có chút quen thuộc, cực kỳ giống một người…
Tần Mộng Nhi không nhận ra Sở Mộ là chuyện rất bình thường, trong khoảng thời gian này Sở Mộ thường xuyên để cho Ly lão nhi tiến hành thay đổi dung mạo của mình, trong quá trình này sẽ dần dần phát sinh biến hóa toàn bộ bề ngoài của hắn.
Đây là tuyệt kỷ sở trường của Ly lão nhi, có thể tạo ra ảo giác vô cùng chân thật. Nếu là người quen thường xuyên nhìn thấy Sở Mộ sẽ không nhận thấy được dung mạo hắn đang biến hóa, tựa như Vũ điện chủ và huynh muội Diệp gia, khi bọn họ gặp Sở Mộ nhất định sẽ có thể nhận ra.
Còn những người trải qua một đoạn thời gian không gặp Sở Mộ sẽ cảm thấy hắn cực kỳ xa lạ.
Sở Mộ làm như vậy là do sợ bị Hạ Nghiễm Hàn phát hiện, cái hắn muốn chính là có thể núp trong bóng tối từ từ điều tra tình huống Hạ Nghiễm Hàn, chờ đợi thời cơ chín muồi sẽ giải quyết tai hoạ ngầm này triệt để.
Mặt khác, Cẩn Nhu công chúa cũng là một nhân tố không xác định đối với Sở Mộ, có lẽ Cẩn Nhu công chúa đã đến Thiên Hạ thành rồi, nàng biết Sở Mộ có hai thân phận lỡ may phát sinh biến cố gì đó sẽ là một nguy hiểm rất lớn đối với hắn. Nhưng hiện tại nàng vẫn giữ gìn bí mật dùm cho Sở Mộ không biết là vì muốn bảo tồn quan hệ hữu hảo, hay là vì Băng Lam áp bách mới không dám vọng động. Rất nhiều nguyên nhân hợp lại làm cho Sở Mộ tạm thời không thể xác định rõ ràng.
Nhưng bất kể thế nào, lưu lại một lối thoát không bao giờ sai, bây giờ Sở Mộ bắt buộc phải hành động cẩn thận từng ly từng tý.
Sở Mộ chậm rãi đi về phía quảng trường trung tâm Thiên Hạ thành.
Trên quảng trường người đến người đi đông nghịt, Sở Mộ nhìn thoáng qua cái cũng hơn trăm người lọt vào tầm mắt, vì thế hắn trực tiếp thi triển hồn niệm tìm kiếm tung tích Sở Trữ và Sở Hưng.
Ban đầu Sở Trữ và Sở Hưng đi theo Sở Mộ tới Tội Nguyên sơn mạch kiếm được mấy trăm vạn kim tệ. Lúc ấy lấy cấp bậc Sở Trữ và Sở Hưng thì số tiền mấy trăm vạn kim tệ tuyệt đối dư sức trợ giúp bọn họ tăng trưởng thực lực trên phạm vi lớn.
Hồn sủng sư tu luyện một đoạn thời gian thông thường sẽ bị vướng bình cảnh khó lòng tiến triển. Một khi vượt qua bình cảnh sẽ xuất hiện hiệu quả tương tự quả cầu tuyết lăn xuống dốc, thực lực càng lúc càng mạnh, tu luyện mỗi lúc một nhanh.
Sở Mộ tin tưởng hai vị ca ca Sở Hưng và Sở Trữ không phải là hạng người tầm thường, chỉ có điều bọn họ vẫn không có cơ hội thích hợp để rèn luyện trở nên mạnh mẽ. Bọn họ nhất định tận dụng tốt cơ hội lần đó tăng cường thực lực của mình, việc bọn họ xuất hiện tại Thiên Hạ thành chính là chứng minh tốt nhất.
Có thể nhìn thấy huynh đệ trong gia tộc trở nên mạnh mẽ hơn hiển nhiên là Sở Mộ cực kỳ vui mừng. Dù sao hắn cũng không thể nào thời thời khắc khắc thủ hộ gia tộc, mà đó là việc của mỗi một thanh niên trong gia tộc, chỉ khi nào bọn họ vực qua cực hạn, cả gia tộc mới có thể tiếp tục sinh tồn và phát triển, càng lúc càng phồn vinh.
Sở Mộ bây giờ đã là năm niệm Hồn Chủ nên phạm vi tìm kiếm trong khoảng năm trăm thước, chỉ cần hai người Sở Trữ và Sở Hưng ở trong phạm vi này, Sở Mộ khẳng định có thể tìm thấy bọn họ.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Sở Mộ đã phát hiện hai thân ảnh quen thuộc trong đám người đông nghịt.
Tướng mạo hai người Sở Trữ và Sở Hưng không có phát sinh biến hóa gì lớn, nhưng ngay khi dùng hồn niệm khóa định bọn họ, Sở Mộ có thể cảm giác được khí chất hai người đã khác hẳn trước kia.
Cho nên trong lòng Sở Mộ mừng rỡ một trận, vội vàng đẩy nhanh tốc độ tiến về phía hai người Sở Trữ và Sở Hưng.
Trên quảng trường, đại ca Sở Hưng đang di chuyển bỗng nhiên dừng bước, vẻ mặt biến hóa kỳ lạ, trong mắt khẽ chuyển quan sát đám người chung quanh.
"Đại ca, chuyện gì đó?" Sở Trữ thấy Sở Hưng bỗng nhiên dừng lại thì nghi ngờ hỏi.
"Cảm giác có cái gì đó đang theo dõi chúng ta.” " Sở Hưng nhỏ giọng trả lời.
Thực lực Sở Hưng hiện tại cũng không thấp, trải qua lần đó chiến đấu một trận đẫm máu tẩy lễ. Hai người Sở Hưng và Sở Trữ bắt đầu lịch lãm trong các khu vực hoang dã nguy hiểm, không ngừng khiêu chiến cực hạn của mình.
Trước đó không lâu, Sở Hưng rốt cuộc đột phá bình cảnh tiến vào cấp bậc Hồn Chủ.
Tuổi tác Sở Hưng tương đối lớn trong nhóm thanh niên đồng lứa, nhưng sau khi đạt tới trình độ Hồn Chủ đã vượt qua phụ thân mình rồi, trở thành người thực lực mạnh nhất trong cả gia tộc.
Chính là vì nguyên nhân này, Sở Hưng mới dám đến Thiên Hạ thành mở rộng tầm mắt.
Sở Hưng biết Thiên Hạ thành là mảnh đất cao thủ tụ tập, coi như đạt tới cấp bậc Hồn Chủ cũng không tính là gì. Nhưng hắn bây giờ một lòng muốn trở thành cường giả, trong lòng nghĩ rằng cho dù thực lực không bằng người khác, cũng có thể xâm nhập vào dòng nước chảy xiết này. Từ đó mới có kiến thức phong phú hơn, đồng thời tìm ra phương pháp nhanh chóng tăng cường thực lực.
Sở Trữ bây giờ là một gã tám niệm Hồn Sư, so sánh với trước kia chỉ có thể dùng từ đột phá mãnh liệt để hình dung. Lần này Sở Hưng đi tới Thiên Hạ thành lịch lãm, hắn cũng quyết đoán bám theo.
"Bây giờ thì sao?"
Sở Trữ mở miệng hỏi. Sở Trữ chỉ là Hồn Sư nên không thể cảm giác được người khác nhìn trộm.
"Vẫn còn, hơn nữa ta cảm giác người này càng lúc càng gần." Sở Hưng nhíu mày lẩm bẩm.
"Thực lực rất mạnh sao?" Sở Trữ có chút lo lắng hỏi.
"Rất mạnh, cho dù ta ẩn giấu cũng không có tác dụng, ta nghĩ nếu như hắn cố ý ẩn giấu hồn niệm thì ta không có năng lực phát hiện ra hắn." Lúc này Sở Hưng đã bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Sở Trữ trở nên vô cùng nghiêm túc, bọn họ mới đến Thiên Hạ thành không bao lâu, đồng thời cũng tự biết rõ mình nên không dám gây chuyện thị phi. Tại sao bỗng dưng lại bị một cường giả nào đó nhìn chằm chằm?
"Hắn tới…" Ánh mắt Sở Hưng nhìn thẳng vào đám người, nín thở ngưng thần chờ đợi.
Sở Trữ cũng trợn mắt ngó chừng dòng người đi lại, muốn nhanh chóng phát hiện ra cái vị cao thủ kia.
Bỗng nhiên một người thanh niên tách ra khỏi đám đông, đứng ở trước mặt hai người.
Người thanh niên này thân thể cao ngất, tướng mạo anh tuấn, cặp mắt đen nhánh lóe lên sự cơ trí và tĩnh táo không tương xứng với độ tuổi.
Hai người Sở Hưng và Sở Trữ ngạc nhiên đờ cả người ra, bởi vì bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới cái vị cường giả thực lực sâu không lường được dùng hồn niệm khóa định bọn họ lại là một thanh niên còn nhỏ tuổi hơn mình.
Thiên Hạ thành hiển nhiên là cao thủ vô số, nhưng cũng không thể biến thái đến trình độ này. Một thanh niên chỉ hai mươi tuổi tại sao lại có trình độ trung niệm Hồn Chủ đây? Mặc dù Sở Hưng và Sở Trữ đã chuẩn bị tốt tinh thần sẵn sàng thừa nhận hết thảy đả kích, nhưng cái loại chênh lệch như trời với đất này đúng là không chừa cho người khác một con đường sống mà.
"Đại ca, Tam ca !"
Sở Mộ cười cười lên tiếng chào hỏi.
Hai người Sở Hưng và Sở Trữ còn đang ở trạng thái rung động bấp bênh như thuyền giữa biển, nghe thấy cái tên thanh niên biến thái này gọi mình như vậy, cả hai đồng thời chỉ biết trợn mắt nhìn nhau.
"Đại ca, Tam ca, ta là Tứ đệ Sở Mộ !"
Sở Mộ biết hai người không có cách nào nhận ra dung mạo hiện tại của mình, thế là hắn dùng hồn niệm nói với bọn họ.
Sở Mộ không giải thích còn tốt, vừa mới truyền tin tức xong, hai người Sở Hưng và Sở Trữ lại càng trợn mắt há mồm lộ vẻ kinh hãi không nói nên lời. Bộ dạng rõ ràng là không dám tin cái tên thanh niên biến thái ở trước mắt này chính là Tứ đệ.
"Ngươi... ngươi là Sở Mộ?"
Sở Hưng và Sở Trữ ngó chừng Sở Mộ hồi lâu, nhưng làm sao cũng không thể tin tưởng nổi chuyện này.
Sở Hưng và Sở Trữ vẫn cho rằng người dùng hồn niệm khóa định bọn họ chính là cường giả trong Thiên Hạ thành, nào ngờ đâu người đó chính là Tứ đệ Sở Mộ, kinh ngạc và rung động như thế làm cho bọn họ khó lòng tiếp nhận trong một đoạn thời gian ngắn.
Sở Mộ thấy hai ca ca không hề tin tưởng mình, lập tức bảo Ly lão nhi thay đổi dung mạo mình trở về trạng thái bình thường.
Hai người Sở Hưng và Sở Trữ đứng sững sờ tại chỗ ngó chừng Sở Mộ biến hóa dung mạo, quá trình thay đổi này rất chậm, đường cong trên khuôn mặt, mũi to hơn một chút, khóe miệng cong lên. Những thứ này chỉ biến hóa rất nhở, nhưng chốc lát sau hai người đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, vì thế bọn họ lập tức mừng rỡ như điên.
"Tứ đệ, thật sự là ngươi hả?"
Sở Trữ là người phản ứng đầu tiên, không chút khách khí đi tới cho Sở Mộ một cái ôm hoành tráng.
Không có gì kích động bằng gặp được thân nhân ở phương xa, ba huynh đệ bọn họ vừa cười nói vừa thuật lại đoạn hành trình từng trải qua.
"Chúng ta hả? Sau khi tách ra chúng ta trở về nhà một chuyến, ta và đại ca cảm thấy nếu tiếp tục phong bế tại một chỗ cuối cùng gia tộc chỉ có một kết quả suy bại. Cho nên ta và đại ca tạm gác chuyện gia tộc bắt đầu ra ngoài xông xáo. Trong mấy năm này chúng ta đi qua không ít địa vực, cũng xem như là người từng trải, cuối cùng nghe nói Thiên Hạ Quyết sắp bắt đầu, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này mở rộng tầm mắt một phen.”
Sở Trữ gặp lại Sở Mộ liền vui mừng khôn xiết, từ từ kể lại tình huống của mình cho Sở Mộ biết.
Sở Hưng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Sở Mộ nói:
"Vốn là chúng ta cho rằng làm như vậy mới có thể rút ngắn khoảng cách với ngươi, kết quả…"
Vừa nói đến đây, Sở Hưng chỉ biết cười khổ lắc đầu, người ta đã đạt đến cấp bậc trung niệm Hồn Chủ, đám Hồn sủng khẳng định là cực mạnh rồi. Cứ tưởng rằng có thể đuổi theo một chút, ai ngờ khoảng cách song phương càng lúc càng xa.
Tuy sự thật là như thế, đả kích thuộc về đả kích, nhưng thực lực Sở Mộ cường hãn như thế hiển nhiên là Sở Hưng và Sở Trữ sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì đệ đệ của mình.
"Gần đây chúng ta vẫn luôn lưu ý tin tức về Thiên Hạ Quyết, Tứ đệ hẳn là có thể xâm nhập hàng ngũ bậc thang thứ ba đúng không?" Sở Trữ hỏi.
Sau khi bước vào Thiên Hạ thành, hai người Sở Hưng và Sở Trữ tại nghe thấy nhiều nhất chính là sự tình các cao thủ trong ba bậc thang Thiên Hạ Quyết. Hơn nữa bởi vì là người từ phương xa mới tới, cho nên hai người còn bị một tên thanh niên tự xưng là cao thủ bậc thang thứ ba nhục nhã. Lúc ấy bọn họ đã rất giận dữ nhưng phải cố nén tâm tình.
Thanh niên cao thủ của bậc thang thứ ba chính là cao cao tại thượng đối với hai người bọn họ, ngay cả tư cách làm quen còn không có. Thế mà lúc này đứng ở trước mắt bọn họ chính là Tứ đệ, một thanh niên cao thủ bậc thang thứ ba, điều này làm cho hai người kích động không nói nên lời.
"Sở Trữ, đừng hỏi nhiều như vậy, trước tiên tìm một chỗ ngồi xuống uống vài chén, những sự tình khác từ từ nói tiếp."
Sở Hưng kéo Sở Trữ qua một bên không cho tên này nói năng dài dòng nữa.
"Cũng tốt, đã lâu không được ăn uống say sưa một bữa rồi."
Sở Mộ gật đầu đồng ý, dẫn hai người bọn họ rời khỏi quảng trường đi về phía nam.
Sở Mộ thuộc về cái loại người chỉ cần lấp đầy bụng là được, ăn cái gì cũng không quan trọng, chuyện trọng yếu là những ai đang đi cùng với mình.
Sở Hưng và Sở Trữ cũng có thái độ như thế, dự định tùy tiện chọn một địa phương có thể uống rượu là tốt rồi.
Thế nhưng, ba người Sở Mộ đi tới một tửu quán cực kỳ xa hoa, Sở Trữ và Sở Hưng bỗng nhiên lộ vẻ xấu hổ.
Sở Mộ cũng là người biết quan sát sắc mặt, nhìn thấy hai ca ca dáng vẻ kỳ lạ mới khó hiểu hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Lúc nãy chúng ta tới nơi này định thưởng thức những món mỹ vị của Thiên Hạ thành, kết quả hai tên thủ vệ ngoài cửa tỏ vẻ nơi này chỉ phục vụ những người có danh hiệu thuộc các thế lực, vì thế không cho chúng ta tiến vào." Sở Hưng ngại ngùng nói.
"Chuyện này còn chưa tính, đúng lúc đó Tần Mộng Nhi và một gã đệ tử La Vực môn đi tới, chúng ta không nghĩ tới lại gặp phải Mộng nhi muội muội ở chỗ này cho nên vô cùng cao hứng. Kết quả cái tên nam tử bên cạnh Mộng nhi muội muội cũng quá kiêu căng, từ đầu đến cuối giả lơ không thấy chúng ta, trực tiếp lôi kéo Mộng nhi muội muội đi vào trong quán." Sở Trữ tức giận bất bình nói.
"Lúc nãy ta cũng thấy nàng, cái tên kia quả thật là nhìn không vừa mắt tý nào." Sở Mộ nhếch miệng mỉm cười nhàn nhạt.
"Tứ đệ, Mộng nhi muội muội không phải là có tình cảm với ngươi sao? Lúc ấy ngươi không nói tiếng nào đã đi đúng là hơi quá. Ngươi bây giờ cũng thấy rồi đó, cái tên kia bám theo nàng như chó dính xương, không phải là hư mất một đóa hoa sao?" Sở Trữ nói.
"Đúng vậy, Tứ đệ, ta nghĩ rằng Mộng nhi muội muội không có quan hệ gì với tiểu tử kia, có lẽ là do dính dáng tới La Vực môn mà thôi. Ngươi bây giờ cũng là một đại nhân vật rồi, trực tiếp xuất thủ luôn đi." Sở Hưng cười nói.
"Chỉ là chuyện đã qua."
Sở Mộ lắc đầu phủ nhận. Từ trước tới nay Sở Mộ vẫn xem Tần Mộng Nhi là muội muội của mình, cũng không có tình cảm gì đặc thù. Bản thân Sở Mộ cũng biết Tần Mộng Nhi lúc ấy quả thật có lòng, nhưng hắn không thể nào làm chuyện trái lương tâm của mình, nếu làm thế ngược lại cô phụ người ta lại càng không tốt.
"Chúng ta đi vào thôi."
Sở Mộ bây giờ không muốn suy nghĩ những vấn đề này, quay sang nói với Sở Trữ và Sở Hưng.
"Mấy tên thủ vệ sẽ không cho chúng ta vào đâu.”
Sở Trữ đang định ngăn cản nhưng lại nhớ tới Sở Mộ bây giờ đã khác xưa rồi.
Trong đại sảnh sở giao dịch.
"Mộng nhi, tại sao?"
Cái tên thanh niên La Vực môn hỏi.
"Hình như ta để quên một món đồ ở tửu quán." Tần Mộng Nhi lo lắng nói.
"Không sao, bây giờ chúng ta lập tức quay lại đó, nhân viên tửu quán cũng biết vị trí chúng ta từng ngồi, không chỉ không dám động, ngược lại sẽ bảo đảm mọi thứ thỏa đáng." Tên thanh niên La Vực môn cười cười trấn an nàng.
Trong tửu quán.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống, Sở Hưng và Sở Trữ chậm rãi tường thuật chuyện tình của bọn họ cho Sở Mộ nghe.
Gia tộc phát triển tương đối ổn định, không có bị chuyện gì gây trở ngại, tình huống những người khác cũng rất tốt.
Hiện tại đã biết được gia tộc đang vững bước phát triển, Sở Mộ cũng an tâm hơn rất nhiều. Một mình hắn ra ngoài xông xáo trước giờ vẫn không yên lòng tình huống của gia tộc. Bởi vì gia tộc của hắn còn rất yếu, chỉ cần một vài cường giả chân chính xuất hiện sẽ dễ dàng đánh sụp toàn bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.