Quyển 2 - Chương 392: Kẻ thù Diệp gia - Trầm Dịch Thành (thượng,hạ)
Ngư Thiên Không
08/06/2013
"Bậc thang thứ hai… bậc thang thứ hai. Lấy thực lực bây giờ cao lắm chỉ làm tay sai trong đám cao thủ bậc thang thứ hai mà thôi, muốn giành lấy vinh quang cuối cùng trừ phi đám cao thủ kia chết sạch. Ai dà, không có một chút hi vọng nào cả !"
Diệp Hoàn Sinh vừa lầm bầm vừa đi vào trong viện.
Sau khi rời khỏi Ly thành, Diệp Hoàn Sinh và Diệp Khuynh Tư tách ra một đoạn thời gian ngắn, hắn một mình một người tiến hành lịch lãm khắp nơi. Mất đi chủ sủng chính là đả kích rất lớn đối với hắn, cho nên hắn cảm thấy phải đi vào những nơi nguy hiểm lịch lãm, có như thế mới hi vọng tìm được kỳ ngộ và cơ hội đột phát. Còn không trong quãng đời sau này, hắn chỉ có thể chen chân vào hàng ngũ cao thủ bình thường mà thôi.
May mà Diệp Hoàn Sinh vận khí không tệ, trong lúc lịch lãm trong Mê giới cấp bảy tìm được một con Hồn sủng cấp quân chủ giai đoạn tương đối cao, trong khoảng thời gian này hắn cố gắng điều huấn và cường hóa trợ giúp đầu Hồn sủng sơ đẳng cấp quân chủ này lên tới bảy đoạn chín giai.
Hồn sủng Kiếm Chập của Diệp Hoàn Sinh đã đạt đến tám đoạn ba giai, đẳng cấp chiến lực xem như là chuẩn quân chủ, đồng thời cũng là một trong những chủ sủng của Diệp Hoàn Sinh. Ban Lan Ma Hổ bây giờ đã đạt tới bảy đoạn chín giai, cần phải rèn luyện thêm chút ít thời gian mới có cơ hội đột phá đến tám đoạn.
Diệp Hoàn Sinh còn có một con Hồn sủng cấp nô bộc - Diễm Vĩ, mà đầu Diễm Vĩ cấp nô bộc này phấn đấu y như kỳ tích, không ngờ đã trưởng thành lột xác tới mười đoạn.
Diệp Hoàn Sinh cường hóa đẳng cấp chiến lực của mười đoạn Diễm Vĩ lên đến cao đẳng cấp chiến tướng. Nếu có thể tìm được linh vật thích hợp hỗ trợ, vậy thì Diễm Vĩ sẽ tăng cường chiến lực lên tới cấp thống lĩnh. Đến lúc đó thực lực của nó sẽ tương đương với chín đoạn Hồn sủng cấp quân chủ.
Nhưng mà một con Hồn sủng cấp nô bộc rất khó tăng cường chiến lực lên tới cấp thống lĩnh, vì thế hiện tại mười đoạn Diễm Vĩ chỉ có thể sánh ngang với tám đoạn Hồn sủng cấp quân chủ.
Thực lực tổng thể của Diệp Hoàn Sinh chính là dựa vào bốn con Hồn sủng này, bảy đoạn chín giai Luyện Ngục Lôi Quân sơ đẳng quân chủ, tám đoạn ba giai Kiếm Chập chuẩn quân chủ, bảy đoạn chín giai Ban Lan Ma Hổ chuẩn quân chủ và mười đoạn Diễm Vĩ cao đẳng chiến tướng.
Những cao thủ ở bậc thang thứ hai ít nhất cũng có bốn con tám đoạn Hồn sủng cấp quân chủ. Cho nên đội hình Hồn sủng của Diệp Hoàn Sinh tuyệt đối là xếp hạng kế cuối.
Nhưng mà hắn lại có một lý do bắt buộc phải đoạt lấy vinh quang cuối cùng.
"Cố gắng lên, tranh thủ thời gian nửa năm còn lại tăng cường thực lực. Nếu không, lấy đội hình này ra trận đúng là quá mất mặt rồi."
Diệp Hoàn Sinh thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía gian phòng của mình.
"Vụt !”
Bỗng nhiên một thanh âm giống như gió thổi từ ngoài sân truyền tới, Diệp Hoàn Sinh vốn nhạy cảm lập tức nhận ra sự tình khác lạ.
Diệp Hoàn Sinh khẽ nhíu mày, lẳng lặng buông thả hồn niệm ra chung quanh tra xét tình huống.
Chốc lát sau, Diệp Hoàn Sinh trực tiếp niệm chú ngữ triệu hồi bảy đoạn chín giai Tinh Dã Ma Câu.
"Dã, mau chóng rời khỏi nơi này."
Diệp Hoàn Sinh biết mình đã bị một đám người không rõ thân phận bao vây, vội vàng nhảy lên trên lưng Tinh Dã Ma Câu dự định xông ra ngoài.
"Ầm !”
Một tiếng nổ vang chấn động cả khu vực, trong lúc Diệp Hoàn Sinh chuẩn bị xông ra thì gian phòng đột nhiên sụp xuống.
Diệp Hoàn Sinh cả kinh trong lòng, chỉ liếc mắt một cái là phát hiện mấy sợi dây leo to lớn đang vũ động bên trong gian phòng, thoáng cái đã trực tiếp phá huỷ bốn bức tường, gạch đá ngói vụn đua nhau rơi xuống đất.
"Ma Quỷ Đằng."
Sinh vật có dây leo khổng lồ cỡ này chỉ có mỗi Hồn sủng Ma Quỷ Đằng, Diệp Hoàn Sinh lập tức ý thức được mình đã lọt vào phạm vi Ma Quỷ Đằng khống chế. Thế là hắn vội vàng ra lệnh cho Tinh Dã Ma Câu lao thẳng tới trước, hi vọng có thể đột phát vòng vây.
"Ù ù ù ù !”
Diệp Hoàn Sinh - Tinh Dã Ma Câu mới vừa lấy đà, tường rào bên ngoài đã chấn động kịch liệt rồi sụp đổ ầm ầm, tiếng nổ vang làm cho cư dân gần đó sợ hãi la hét ầm ĩ, tất cả mọi người cùng nhau chạy trốn tản ra bốn phương tám hướng.
Diệp Hoàn Sinh không dám trì hoãn thời gian, ra lệnh cho Tinh Dã Ma Câu men theo ngõ hẻm xông về phía ngã tư đường. Tốc độ Tinh Dã Ma Câu rất nhanh, cộng thêm hiệu quả Tinh Quang gia trì lại càng nhanh như điện chớp, trong khoảnh khắc đã vọt ra giữa đường phố.
"Diệp Hoàn Sinh, đã lâu không gặp."
Bỗng nhiên một thanh âm có vẻ khinh miệt từ trên nóc nhà truyền đến.
Diệp Hoàn Sinh đang khống chế Tinh Dã Ma Câu chạy trốn, vừa xoay đầu lại liền nhìn thấy một tên đáng hận đứng ở trên nóc nhà sau lưng hắn, phía dưới chân tên này chính là Ma Quỷ Đằng vừa mới phá hủy gian phòng của hắn.
Diệp Hoàn Sinh vô cùng quen thuộc gã nam tử này, chính là cái tên tàn ác truy đuổi như âm hồn bất tán, khiến cho hai huynh muội bọn họ phải lưu lạc khắp nơi.
Diệp Hoàn Sinh biết mình không phải là đối thủ của người này nên không dám dừng lại chút nào, vội vàng ra lệnh cho Tinh Dã Ma Câu thi triển kỹ năng Tinh Quỹ.
Tinh Dã Ma Câu trực tiếp tăng tốc, trong quá trình di chuyển huyễn hóa ra quỹ tích mỹ lệ giống như sao băng xẹt qua đường chân trời. Thoáng cái đã mất hút phía sau một con hẻm nhỏ.
"Vụt vụt !”
Diệp Hoàn Sinh và Tinh Dã Ma Câu mới vừa chạy trốn tới cuối hẻm thì một đầu Cương Nham tướng quân dũng mãnh bỗng nhiên xuất hiện ngăn cản trước mặt. Toàn bộ thân hình của nó biến thành bức tường đá khổng lồ không cho Diệp Hoàn Sinh có cơ hội đào tẩu.
Diệp Hoàn Sinh phản ứng rất nhanh, ngay khi sắp tiếp cận Cương Nham tướng quân liền thay đổi phương hướng chạy trốn sang một góc phố khác.
"Ầm !”
Cự Đằng xanh biếc từ hai bên cửa hàng đột ngột lao ra, kéo dài qua đường phố tiến hành phong kín đường lui của Diệp Hoàn Sinh lần nữa.
"Không muốn Hồn sủng của mình mất mạng thì đừng có triệu hồi, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn hợp tác đi, làm thế sẽ có lợi đối với tất cả mọi người."
Trầm Dịch Thành từ trên nóc nhà nhảy xuống, chậm rãi đi tới chỗ Diệp Hoàn Sinh.
Diệp Hoàn Sinh cắn chặt hàm răng, hắn biết lần này Trầm Dịch Thành dẫn theo rất nhiều người, hơn nữa bất kỳ người nào cũng có thể đối phó mình. Vào lúc này triệu hoán Hồn sủng hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết.
Chẳng qua là Diệp Hoàn Sinh không cam lòng thúc thủ chịu trói như thế, hắn cố gắng làm cho tinh thần tỉnh táo lại để nghĩ cách thoát thân.
Cho dù bản thân mình không thể thoát thân, Diệp Hoàn Sinh kiên quyết không cho bọn chúng tìm thấy Diệp Khuynh Tư. Bởi vì Diệp Khuynh Tư mới chính là bọn chúng muốn tìm.
"Cái lỗ mũi chó của ngươi linh thật, vậy mà cũng tìm ra nơi này."
Diệp Hoàn Sinh không tiếp tục phản kháng nữa, hai bàn tay nắm chặt, cố gắng giữ vững bình tĩnh nhìn Trầm Dịch Thành đang đi tới.
"À, thật ra cũng không khó lắm, ban đầu ta để cho Vu Hạ bắt được ngươi đã cố ý đưa cho Vu Hạ một loại độc dược, loại độc chất này không những khiến cho làn da đau nhức thối rữa, mà còn có một hiệu quả đặc thù. Chính là lưu lại mùi vị trên người đó, chỉ có Ma Quỷ Đằng của ta mới có thể phát hiện ra. Mặc dù Khuynh Tư linh thuật cao siêu nhưng kinh nghiệm sống vẫn còn thiếu sót, không có bài trừ cái mùi đó vốn đã xâm nhập vào cốt tủy của ngươi. Cứ như thế các ngươi vừa đến Thiên Hạ thành, ta chỉ cần đi lại một vòng hiển nhiên sẽ tìm ra chỗ ở của các ngươi."
Trên mặt Trầm Dịch Thành hiện lên một nụ cười nho nhã, lễ độ. Nhưng bộ dạng không thể nào che dấu được vẻ đắc ý.
Tinh thần Diệp Hoàn Sinh lập tức trầm xuống, hắn không ngờ tới độc tố trong thân thể còn có hiệu quả như vậy, lần này đúng là quá mức coi thường địch thủ rồi.
"Thấy chưa? Ta đâu có nói sai, toàn thân ngươi cao thấp, trên dưới chỉ có cái lỗ mũi chó là linh mẫn nhất." Diệp Hoàn Sinh cười cười giễu cợt.
Trầm Dịch Thành cũng không thèm để ý, giọng nói vẫn vô cùng bình thản:
"Chúng ta ở chỗ này chờ Khuynh Tư trở lại, đã lâu không được gặp nàng rồi, thật ra ta rất là tưởng niệm nàng."
Diệp Hoàn Sinh hiển nhiên biết Trầm Dịch Thành để ý tới nhan sắc của Diệp Khuynh Tư. Cái tên Trầm Dịch Thành này nhìn qua có vẻ khiêm tốn, nho nhã, kì thực lại là một tiểu nhân hèn hạ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Bằng bất cứ giá nào Diệp Hoàn Sinh cũng không thể để cho Khuynh Tư lọt vào tay người này.
"Nàng sẽ không trở về, ít nhất tối nay sẽ không trở về." Diệp Hoàn Sinh cười cười nói.
"Nàng đang bận cái gì?"
Trầm Dịch Thành bày ra bộ dạng làm như rất quan tâm.
"Ngay cả ta còn không được phép đi theo, ngươi nghĩ nàng đi ra ngoài làm gì?" Giọng nói Diệp Hoàn Sinh lấp la lấp lửng, chỉ một câu nói nhưng hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.
"Ngươi nói là nàng đi hẹn hò? Diệp Hoàn Sinh, ngươi cảm thấy trò xiếc nhàm chán này có ý nghĩa không? Ta rất hiểu Khuynh Tư, lấy tính cách của nàng sẽ không dễ dàng phát sinh hảo cảm đối với nam nhân. Cho dù có hảo cảm, nàng chắc chắn vẫn duy trì phương thức làm việc của mình như cũ. Nếu không có thời gian lâu dài khảo nghiệm, nàng sẽ không dễ dàng bước về phía trước một bước. Thời gian các ngươi lịch lãm bên ngoài không lâu, hơn nữa phần lớn thời gian đều là lưu lạc khắp nơi. Ngươi nghĩ rằng chuyện này có thể chọc ta tức giận sao? Điều này chỉ có thể chứng tỏ Diệp Hoàn Sinh ngươi quá mức ngây thơ mà thôi." Trầm Dịch Thành bình thản đáp lại.
"So với cái loại người không từ thủ đoạn như ngươi thì trò xiếc của ta đúng là ấu trĩ. Những điều ngươi nói rất đúng, nhưng lời ta nói cũng không có sai, nàng thật sự đi tìm nam nhân."
Diệp Hoàn Sinh nhếch miệng cười toe toét.
Trầm Dịch Thành càng tự cho là đúng, càng biểu hiện mình là người lòng dạ phóng khoáng. Diệp Hoàn Sinh lại càng phải chọc cho hắn tức giận, càng phải ép hắn gấp gáp trong lòng. Nếu làm được điều đó, Diệp Hoàn Sinh mới có cơ hội thoát thân, tranh thủ Trầm Dịch Thành lơ là không chú ý phải nghĩ biện pháp báo tin cho Diệp Khuynh Tư đừng có trở về.
"Người đó là ai?" Trầm Dịch Thành giả vờ hứng thú hỏi.
Ánh mắt Diệp Hoàn Sinh chuyển động một vòng rồi bật thốt lên: "Sở Thần."
Diệp Hoàn Sinh hiển nhiên là hiểu rõ tính cách muội muội mình, trên thực tế Diệp Hoàn Sinh chỉ biết là Diệp Khuynh Tư rất tín nhiệm Sở Mộ, về phần đã động tình hay không thì rất khó nói.
"Chưa nghe nói qua." Trầm Dịch Thành trực tiếp lắc đầu.
Vừa dứt lời, Trầm Dịch Thành cố ý liếc sang hai người đang ẩn trong bóng tối, mở miệng hỏi:
"Các ngươi đã nghe nói tới người nào tên là Sở Thần chưa?"
Hồn Minh - Phùng Khôn lắc đầu, cười lạnh nói:
"Không biết là tiểu tử nào, chắc là cái loại nhóc con chưa ra đời thôi !”
"Bản thân ta có nghe nói qua."
Một gã nam tử mặc y phục đen chậm rãi xuất hiện, trên mặt hắn treo một nụ cười lạnh như băng, rõ ràng là có ý khinh miệt.
"À? Thật sự có người này?"
Trầm Dịch Thành cũng mỉm cười phụ họa, xem ra Diệp Hoàn Sinh không phải là tùy tiện bịa đặt.
"Hắn là một thanh niên đồng lứa của Hồn Điện, danh hiệu cấp sáu, trước đó không lâu đánh bại tuyển thủ mầm móng Lạc Bành của Liệp sủng hội. Người này trước kia chưa bao giờ nghe nói qua, nhưng mấy ngày gần đây bỗng nhiên từ trong Hồn Điện đi ra. Thực lực cơ hồ không có đối thủ tại bậc thang thứ ba, lần này Hồn Điện tranh đoạt vinh quang cuối cùng ở bậc thang thứ ba hẳn là lấy người này làm chủ." Gã nam tử kia từ từ giải thích.
"Tả Tiêu, nếu không ngại thì giúp ta giải quyết cái tên tình địch này chứ?" Trầm Dịch Thành cười cười nói.
"Ngươi ra giá bao nhiêu?"
Hạ Cung - Tả Tiêu híp hai mắt lại, nửa đùa nửa thật nhìn chằm chằm vào Trầm Dịch Thành.
"Một trăm triệu, chỉ là một tên tiểu tử mà thôi, cái giá đó là cao lắm rồi." Trầm Dịch Thành trực tiếp ra giá.
Diệp Hoàn Sinh nhìn thấy Tả Tiêu xuất hiện thì sắc mặt đen thui rồi. Bởi vì Diệp Hoàn Sinh nhận ra lai lịch người này, hắn là một gã sát thủ của Hạ Cung, tất cả thanh niên đồng lứa hễ nghe tới tên hắn là sợ hãi bể gan nát mật.
Thủ đoạn và thực lực Tả Tiêu có thể là không dưới Trầm Dịch Thành, chỉ một mình Trầm Dịch Thành đã cực kỳ khó đối phó rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm Tả Tiêu có lẽ lần này hoàn toàn không còn hi vọng chạy trốn.
Hơn nữa, Diệp Hoàn Sinh bây giờ đã bắt đầu hối hận nói ra tên của Sở Mộ rồi, một mạng người một trăm triệu quả thật là rất thơm. Tả Tiêu nhất định sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này, lấy thực lực của hắn muốn giết Sở Mộ căn bản không cần phí nhiều sức lực. Chẳng phải là vô tình làm liên lụy đến Sở Mộ hay sao?
"Chỉ mong thân phận thiếu chủ thứ mười của hắn là thật, nếu không coi như ta hại chết hắn rồi." Diệp Hoàn Sinh thầm nhủ trong lòng.
"Vụt vụt !”
Một bóng đen bỗng nhiên phóng lướt qua đường phố trống trải, sau đó quỳ xuống trước mặt Trầm Dịch Thành nhỏ giọng nói gì đó.
Trầm Dịch Thành nở nụ cười vui vẻ, lớn giọng nói:
"Công chúa của chúng ta đã trở lại, chuẩn bị tiếp đón nào !"
Diệp Hoàn Sinh căng thẳng trong lòng, thầm mắng Diệp Khuynh Tư tại sao trở về nhanh như vậy chứ? Đã ra ngoài thì thuận tiện đi tìm Sở Thần ôn chuyện không được sao? Tự dưng trở về sớm như vậy làm mọi chuyện hỏng bét rồi.
Tay trái Diệp Hoàn Sinh lặng lẽ đặt lên trên không gian giới chỉ của mình, sau đó dùng tốc độ cực nhanh ném ra một lọ dược tề.
Lọ dược tề này là tín hiệu ước hẹn giữa hai người Diệp Hoàn Sinh cùng Diệp Khuynh Tư, sau khi vứt lên không trung sẽ nổ tung, tản mát ra một mùi thơm nồng nặc. Chỉ cần Diệp Khuynh Tư ngửi thấy sẽ lập tức biết ngay nơi này có nguy hiểm.
Lúc nãy Diệp Hoàn Sinh vẫn luôn nói chuyện đùa bỡn chính là vì không muốn Trầm Dịch Thành ngăn cản hành động của mình. Thừa dịp mấy người kia chú ý tới tên thủ hạ báo tin, Diệp Hoàn Sinh mới nhân cơ hội động thủ.
"Bùm !”
Một tiếng nổ vang chấn động không trung, nhất thời mùi thơm theo gió phiêu tán tràn ngập cả khu vực Tây Nhai.
"Muốn chết !"
Đến lúc này Trầm Dịch Thành mới nhận ra Diệp Hoàn Sinh cử động mờ ám, vội vàng mệnh lệnh cho Ma Quỷ Đằng khống chế Diệp Hoàn Sinh.
Hồn niệm của Diệp Hoàn Sinh bị hai người khác khống chế nên không thể nào buông thả kỹ năng phòng ngự, sợi dây leo khổng lồ vừa vỗ xuống liền đánh cho ngực hắn lún thẳng vào trong.
"Phụt!"
Diệp Hoàn Sinh há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị lực lượng cường đại đánh văng ra xa mấy chục thước, sau khi lăn mấy vòng mới nằm ngay đơ trên mặt đất.
"Khuynh Tư, ta biết ngươi đã ở gần đây. Diệp Hoàn Sinh bây giờ đang nói chuyện phiếm với ta, nếu như ngươi chạy trốn thì ca ca của ngươi rất khó toàn mạng. Phải biết rằng ca ca của ngươi chỉ có mỗi Chiến Đình Ô Thú là tạm chấp nhận được, những Hồn sủng khác không có bất kỳ giá trị nào đối với ta."
Trầm Dịch Thành dùng hồn niệm khuếch đại thanh âm lên nhiều lần, chính là muốn Diệp Khuynh Tư nghe thấy lời nói của mình.
"Nếu ngươi dám thương tổn hắn, ta sẽ hủy diệt trí nhớ của mình, ngươi đừng mơ tưởng nhận được thứ gì đáng giá."
Chỉ chốc lát sau, Diệp Khuynh Tư cũng hồn niệm đáp lại, thanh âm mang theo vài phần tức giận.
"Yên tâm, ta chỉ giáo huấn hắn một chút thôi. Ngươi đã tiến vào phạm vi thủ hạ của ta giám thị, dù có chạy cũng chỉ là vô ích. Hãy nghe ta, nếu chấp nhận hợp tác ta có thể bảo đảm hai huynh muội các ngươi không bị thương tổn." Trầm Dịch Thành tiếp tục nói.
Diệp Hoàn Sinh đang giãy dụa trên mặt đất, miệng mồm dính đầy máu tươi nhưng vẫn chịu đựng đau nhức từ từ bò dậy, trong mắt tràn ngập tức giận. Nguyên nhân Chiến Đình Ô Thú tử vong chính là vì cái tên Trầm Dịch Thành này gây họa, bây giờ nhìn thấy Trầm Dịch Thành đứng ở trước mặt, Diệp Hoàn Sinh thật sự muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù này.
Hiện tại cái tên này còn lấy mạng mình để uy hiếp Diệp Khuynh Tư, vì thế tức giận và sỉ nhục dần dần tràn ngập đầu óc Diệp Hoàn Sinh.
Rốt cuộc trên đường phố vắng lặng cũng xuất hiện một thân ảnh mỹ lệ ngồi trên lưng Tử Sam Mộng Thú.
Diệp Khuynh Tư đã nhận thấy chung quanh đều là thủ hạ của Trầm Dịch Thành, dù muốn chạy trốn cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Hơn nữa nàng biết Trầm Dịch Thành là một kẻ lòng dạ độc ác, nếu như mình chạy trốn thì Diệp Hoàn Sinh nhất định sẽ phải chịu đựng thống khổ rất lớn. Diệp Hoàn Sinh đã mất đi Chiến Đình Ô Thú, hiện tại không thể tiếp tục thương tổn linh hồn, nếu không cả đời hắn rất khó trở thành Hồn sủng sư cường đại.
Diệp Hoàn Sinh vừa lầm bầm vừa đi vào trong viện.
Sau khi rời khỏi Ly thành, Diệp Hoàn Sinh và Diệp Khuynh Tư tách ra một đoạn thời gian ngắn, hắn một mình một người tiến hành lịch lãm khắp nơi. Mất đi chủ sủng chính là đả kích rất lớn đối với hắn, cho nên hắn cảm thấy phải đi vào những nơi nguy hiểm lịch lãm, có như thế mới hi vọng tìm được kỳ ngộ và cơ hội đột phát. Còn không trong quãng đời sau này, hắn chỉ có thể chen chân vào hàng ngũ cao thủ bình thường mà thôi.
May mà Diệp Hoàn Sinh vận khí không tệ, trong lúc lịch lãm trong Mê giới cấp bảy tìm được một con Hồn sủng cấp quân chủ giai đoạn tương đối cao, trong khoảng thời gian này hắn cố gắng điều huấn và cường hóa trợ giúp đầu Hồn sủng sơ đẳng cấp quân chủ này lên tới bảy đoạn chín giai.
Hồn sủng Kiếm Chập của Diệp Hoàn Sinh đã đạt đến tám đoạn ba giai, đẳng cấp chiến lực xem như là chuẩn quân chủ, đồng thời cũng là một trong những chủ sủng của Diệp Hoàn Sinh. Ban Lan Ma Hổ bây giờ đã đạt tới bảy đoạn chín giai, cần phải rèn luyện thêm chút ít thời gian mới có cơ hội đột phá đến tám đoạn.
Diệp Hoàn Sinh còn có một con Hồn sủng cấp nô bộc - Diễm Vĩ, mà đầu Diễm Vĩ cấp nô bộc này phấn đấu y như kỳ tích, không ngờ đã trưởng thành lột xác tới mười đoạn.
Diệp Hoàn Sinh cường hóa đẳng cấp chiến lực của mười đoạn Diễm Vĩ lên đến cao đẳng cấp chiến tướng. Nếu có thể tìm được linh vật thích hợp hỗ trợ, vậy thì Diễm Vĩ sẽ tăng cường chiến lực lên tới cấp thống lĩnh. Đến lúc đó thực lực của nó sẽ tương đương với chín đoạn Hồn sủng cấp quân chủ.
Nhưng mà một con Hồn sủng cấp nô bộc rất khó tăng cường chiến lực lên tới cấp thống lĩnh, vì thế hiện tại mười đoạn Diễm Vĩ chỉ có thể sánh ngang với tám đoạn Hồn sủng cấp quân chủ.
Thực lực tổng thể của Diệp Hoàn Sinh chính là dựa vào bốn con Hồn sủng này, bảy đoạn chín giai Luyện Ngục Lôi Quân sơ đẳng quân chủ, tám đoạn ba giai Kiếm Chập chuẩn quân chủ, bảy đoạn chín giai Ban Lan Ma Hổ chuẩn quân chủ và mười đoạn Diễm Vĩ cao đẳng chiến tướng.
Những cao thủ ở bậc thang thứ hai ít nhất cũng có bốn con tám đoạn Hồn sủng cấp quân chủ. Cho nên đội hình Hồn sủng của Diệp Hoàn Sinh tuyệt đối là xếp hạng kế cuối.
Nhưng mà hắn lại có một lý do bắt buộc phải đoạt lấy vinh quang cuối cùng.
"Cố gắng lên, tranh thủ thời gian nửa năm còn lại tăng cường thực lực. Nếu không, lấy đội hình này ra trận đúng là quá mất mặt rồi."
Diệp Hoàn Sinh thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía gian phòng của mình.
"Vụt !”
Bỗng nhiên một thanh âm giống như gió thổi từ ngoài sân truyền tới, Diệp Hoàn Sinh vốn nhạy cảm lập tức nhận ra sự tình khác lạ.
Diệp Hoàn Sinh khẽ nhíu mày, lẳng lặng buông thả hồn niệm ra chung quanh tra xét tình huống.
Chốc lát sau, Diệp Hoàn Sinh trực tiếp niệm chú ngữ triệu hồi bảy đoạn chín giai Tinh Dã Ma Câu.
"Dã, mau chóng rời khỏi nơi này."
Diệp Hoàn Sinh biết mình đã bị một đám người không rõ thân phận bao vây, vội vàng nhảy lên trên lưng Tinh Dã Ma Câu dự định xông ra ngoài.
"Ầm !”
Một tiếng nổ vang chấn động cả khu vực, trong lúc Diệp Hoàn Sinh chuẩn bị xông ra thì gian phòng đột nhiên sụp xuống.
Diệp Hoàn Sinh cả kinh trong lòng, chỉ liếc mắt một cái là phát hiện mấy sợi dây leo to lớn đang vũ động bên trong gian phòng, thoáng cái đã trực tiếp phá huỷ bốn bức tường, gạch đá ngói vụn đua nhau rơi xuống đất.
"Ma Quỷ Đằng."
Sinh vật có dây leo khổng lồ cỡ này chỉ có mỗi Hồn sủng Ma Quỷ Đằng, Diệp Hoàn Sinh lập tức ý thức được mình đã lọt vào phạm vi Ma Quỷ Đằng khống chế. Thế là hắn vội vàng ra lệnh cho Tinh Dã Ma Câu lao thẳng tới trước, hi vọng có thể đột phát vòng vây.
"Ù ù ù ù !”
Diệp Hoàn Sinh - Tinh Dã Ma Câu mới vừa lấy đà, tường rào bên ngoài đã chấn động kịch liệt rồi sụp đổ ầm ầm, tiếng nổ vang làm cho cư dân gần đó sợ hãi la hét ầm ĩ, tất cả mọi người cùng nhau chạy trốn tản ra bốn phương tám hướng.
Diệp Hoàn Sinh không dám trì hoãn thời gian, ra lệnh cho Tinh Dã Ma Câu men theo ngõ hẻm xông về phía ngã tư đường. Tốc độ Tinh Dã Ma Câu rất nhanh, cộng thêm hiệu quả Tinh Quang gia trì lại càng nhanh như điện chớp, trong khoảnh khắc đã vọt ra giữa đường phố.
"Diệp Hoàn Sinh, đã lâu không gặp."
Bỗng nhiên một thanh âm có vẻ khinh miệt từ trên nóc nhà truyền đến.
Diệp Hoàn Sinh đang khống chế Tinh Dã Ma Câu chạy trốn, vừa xoay đầu lại liền nhìn thấy một tên đáng hận đứng ở trên nóc nhà sau lưng hắn, phía dưới chân tên này chính là Ma Quỷ Đằng vừa mới phá hủy gian phòng của hắn.
Diệp Hoàn Sinh vô cùng quen thuộc gã nam tử này, chính là cái tên tàn ác truy đuổi như âm hồn bất tán, khiến cho hai huynh muội bọn họ phải lưu lạc khắp nơi.
Diệp Hoàn Sinh biết mình không phải là đối thủ của người này nên không dám dừng lại chút nào, vội vàng ra lệnh cho Tinh Dã Ma Câu thi triển kỹ năng Tinh Quỹ.
Tinh Dã Ma Câu trực tiếp tăng tốc, trong quá trình di chuyển huyễn hóa ra quỹ tích mỹ lệ giống như sao băng xẹt qua đường chân trời. Thoáng cái đã mất hút phía sau một con hẻm nhỏ.
"Vụt vụt !”
Diệp Hoàn Sinh và Tinh Dã Ma Câu mới vừa chạy trốn tới cuối hẻm thì một đầu Cương Nham tướng quân dũng mãnh bỗng nhiên xuất hiện ngăn cản trước mặt. Toàn bộ thân hình của nó biến thành bức tường đá khổng lồ không cho Diệp Hoàn Sinh có cơ hội đào tẩu.
Diệp Hoàn Sinh phản ứng rất nhanh, ngay khi sắp tiếp cận Cương Nham tướng quân liền thay đổi phương hướng chạy trốn sang một góc phố khác.
"Ầm !”
Cự Đằng xanh biếc từ hai bên cửa hàng đột ngột lao ra, kéo dài qua đường phố tiến hành phong kín đường lui của Diệp Hoàn Sinh lần nữa.
"Không muốn Hồn sủng của mình mất mạng thì đừng có triệu hồi, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn hợp tác đi, làm thế sẽ có lợi đối với tất cả mọi người."
Trầm Dịch Thành từ trên nóc nhà nhảy xuống, chậm rãi đi tới chỗ Diệp Hoàn Sinh.
Diệp Hoàn Sinh cắn chặt hàm răng, hắn biết lần này Trầm Dịch Thành dẫn theo rất nhiều người, hơn nữa bất kỳ người nào cũng có thể đối phó mình. Vào lúc này triệu hoán Hồn sủng hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết.
Chẳng qua là Diệp Hoàn Sinh không cam lòng thúc thủ chịu trói như thế, hắn cố gắng làm cho tinh thần tỉnh táo lại để nghĩ cách thoát thân.
Cho dù bản thân mình không thể thoát thân, Diệp Hoàn Sinh kiên quyết không cho bọn chúng tìm thấy Diệp Khuynh Tư. Bởi vì Diệp Khuynh Tư mới chính là bọn chúng muốn tìm.
"Cái lỗ mũi chó của ngươi linh thật, vậy mà cũng tìm ra nơi này."
Diệp Hoàn Sinh không tiếp tục phản kháng nữa, hai bàn tay nắm chặt, cố gắng giữ vững bình tĩnh nhìn Trầm Dịch Thành đang đi tới.
"À, thật ra cũng không khó lắm, ban đầu ta để cho Vu Hạ bắt được ngươi đã cố ý đưa cho Vu Hạ một loại độc dược, loại độc chất này không những khiến cho làn da đau nhức thối rữa, mà còn có một hiệu quả đặc thù. Chính là lưu lại mùi vị trên người đó, chỉ có Ma Quỷ Đằng của ta mới có thể phát hiện ra. Mặc dù Khuynh Tư linh thuật cao siêu nhưng kinh nghiệm sống vẫn còn thiếu sót, không có bài trừ cái mùi đó vốn đã xâm nhập vào cốt tủy của ngươi. Cứ như thế các ngươi vừa đến Thiên Hạ thành, ta chỉ cần đi lại một vòng hiển nhiên sẽ tìm ra chỗ ở của các ngươi."
Trên mặt Trầm Dịch Thành hiện lên một nụ cười nho nhã, lễ độ. Nhưng bộ dạng không thể nào che dấu được vẻ đắc ý.
Tinh thần Diệp Hoàn Sinh lập tức trầm xuống, hắn không ngờ tới độc tố trong thân thể còn có hiệu quả như vậy, lần này đúng là quá mức coi thường địch thủ rồi.
"Thấy chưa? Ta đâu có nói sai, toàn thân ngươi cao thấp, trên dưới chỉ có cái lỗ mũi chó là linh mẫn nhất." Diệp Hoàn Sinh cười cười giễu cợt.
Trầm Dịch Thành cũng không thèm để ý, giọng nói vẫn vô cùng bình thản:
"Chúng ta ở chỗ này chờ Khuynh Tư trở lại, đã lâu không được gặp nàng rồi, thật ra ta rất là tưởng niệm nàng."
Diệp Hoàn Sinh hiển nhiên biết Trầm Dịch Thành để ý tới nhan sắc của Diệp Khuynh Tư. Cái tên Trầm Dịch Thành này nhìn qua có vẻ khiêm tốn, nho nhã, kì thực lại là một tiểu nhân hèn hạ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Bằng bất cứ giá nào Diệp Hoàn Sinh cũng không thể để cho Khuynh Tư lọt vào tay người này.
"Nàng sẽ không trở về, ít nhất tối nay sẽ không trở về." Diệp Hoàn Sinh cười cười nói.
"Nàng đang bận cái gì?"
Trầm Dịch Thành bày ra bộ dạng làm như rất quan tâm.
"Ngay cả ta còn không được phép đi theo, ngươi nghĩ nàng đi ra ngoài làm gì?" Giọng nói Diệp Hoàn Sinh lấp la lấp lửng, chỉ một câu nói nhưng hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.
"Ngươi nói là nàng đi hẹn hò? Diệp Hoàn Sinh, ngươi cảm thấy trò xiếc nhàm chán này có ý nghĩa không? Ta rất hiểu Khuynh Tư, lấy tính cách của nàng sẽ không dễ dàng phát sinh hảo cảm đối với nam nhân. Cho dù có hảo cảm, nàng chắc chắn vẫn duy trì phương thức làm việc của mình như cũ. Nếu không có thời gian lâu dài khảo nghiệm, nàng sẽ không dễ dàng bước về phía trước một bước. Thời gian các ngươi lịch lãm bên ngoài không lâu, hơn nữa phần lớn thời gian đều là lưu lạc khắp nơi. Ngươi nghĩ rằng chuyện này có thể chọc ta tức giận sao? Điều này chỉ có thể chứng tỏ Diệp Hoàn Sinh ngươi quá mức ngây thơ mà thôi." Trầm Dịch Thành bình thản đáp lại.
"So với cái loại người không từ thủ đoạn như ngươi thì trò xiếc của ta đúng là ấu trĩ. Những điều ngươi nói rất đúng, nhưng lời ta nói cũng không có sai, nàng thật sự đi tìm nam nhân."
Diệp Hoàn Sinh nhếch miệng cười toe toét.
Trầm Dịch Thành càng tự cho là đúng, càng biểu hiện mình là người lòng dạ phóng khoáng. Diệp Hoàn Sinh lại càng phải chọc cho hắn tức giận, càng phải ép hắn gấp gáp trong lòng. Nếu làm được điều đó, Diệp Hoàn Sinh mới có cơ hội thoát thân, tranh thủ Trầm Dịch Thành lơ là không chú ý phải nghĩ biện pháp báo tin cho Diệp Khuynh Tư đừng có trở về.
"Người đó là ai?" Trầm Dịch Thành giả vờ hứng thú hỏi.
Ánh mắt Diệp Hoàn Sinh chuyển động một vòng rồi bật thốt lên: "Sở Thần."
Diệp Hoàn Sinh hiển nhiên là hiểu rõ tính cách muội muội mình, trên thực tế Diệp Hoàn Sinh chỉ biết là Diệp Khuynh Tư rất tín nhiệm Sở Mộ, về phần đã động tình hay không thì rất khó nói.
"Chưa nghe nói qua." Trầm Dịch Thành trực tiếp lắc đầu.
Vừa dứt lời, Trầm Dịch Thành cố ý liếc sang hai người đang ẩn trong bóng tối, mở miệng hỏi:
"Các ngươi đã nghe nói tới người nào tên là Sở Thần chưa?"
Hồn Minh - Phùng Khôn lắc đầu, cười lạnh nói:
"Không biết là tiểu tử nào, chắc là cái loại nhóc con chưa ra đời thôi !”
"Bản thân ta có nghe nói qua."
Một gã nam tử mặc y phục đen chậm rãi xuất hiện, trên mặt hắn treo một nụ cười lạnh như băng, rõ ràng là có ý khinh miệt.
"À? Thật sự có người này?"
Trầm Dịch Thành cũng mỉm cười phụ họa, xem ra Diệp Hoàn Sinh không phải là tùy tiện bịa đặt.
"Hắn là một thanh niên đồng lứa của Hồn Điện, danh hiệu cấp sáu, trước đó không lâu đánh bại tuyển thủ mầm móng Lạc Bành của Liệp sủng hội. Người này trước kia chưa bao giờ nghe nói qua, nhưng mấy ngày gần đây bỗng nhiên từ trong Hồn Điện đi ra. Thực lực cơ hồ không có đối thủ tại bậc thang thứ ba, lần này Hồn Điện tranh đoạt vinh quang cuối cùng ở bậc thang thứ ba hẳn là lấy người này làm chủ." Gã nam tử kia từ từ giải thích.
"Tả Tiêu, nếu không ngại thì giúp ta giải quyết cái tên tình địch này chứ?" Trầm Dịch Thành cười cười nói.
"Ngươi ra giá bao nhiêu?"
Hạ Cung - Tả Tiêu híp hai mắt lại, nửa đùa nửa thật nhìn chằm chằm vào Trầm Dịch Thành.
"Một trăm triệu, chỉ là một tên tiểu tử mà thôi, cái giá đó là cao lắm rồi." Trầm Dịch Thành trực tiếp ra giá.
Diệp Hoàn Sinh nhìn thấy Tả Tiêu xuất hiện thì sắc mặt đen thui rồi. Bởi vì Diệp Hoàn Sinh nhận ra lai lịch người này, hắn là một gã sát thủ của Hạ Cung, tất cả thanh niên đồng lứa hễ nghe tới tên hắn là sợ hãi bể gan nát mật.
Thủ đoạn và thực lực Tả Tiêu có thể là không dưới Trầm Dịch Thành, chỉ một mình Trầm Dịch Thành đã cực kỳ khó đối phó rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm Tả Tiêu có lẽ lần này hoàn toàn không còn hi vọng chạy trốn.
Hơn nữa, Diệp Hoàn Sinh bây giờ đã bắt đầu hối hận nói ra tên của Sở Mộ rồi, một mạng người một trăm triệu quả thật là rất thơm. Tả Tiêu nhất định sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này, lấy thực lực của hắn muốn giết Sở Mộ căn bản không cần phí nhiều sức lực. Chẳng phải là vô tình làm liên lụy đến Sở Mộ hay sao?
"Chỉ mong thân phận thiếu chủ thứ mười của hắn là thật, nếu không coi như ta hại chết hắn rồi." Diệp Hoàn Sinh thầm nhủ trong lòng.
"Vụt vụt !”
Một bóng đen bỗng nhiên phóng lướt qua đường phố trống trải, sau đó quỳ xuống trước mặt Trầm Dịch Thành nhỏ giọng nói gì đó.
Trầm Dịch Thành nở nụ cười vui vẻ, lớn giọng nói:
"Công chúa của chúng ta đã trở lại, chuẩn bị tiếp đón nào !"
Diệp Hoàn Sinh căng thẳng trong lòng, thầm mắng Diệp Khuynh Tư tại sao trở về nhanh như vậy chứ? Đã ra ngoài thì thuận tiện đi tìm Sở Thần ôn chuyện không được sao? Tự dưng trở về sớm như vậy làm mọi chuyện hỏng bét rồi.
Tay trái Diệp Hoàn Sinh lặng lẽ đặt lên trên không gian giới chỉ của mình, sau đó dùng tốc độ cực nhanh ném ra một lọ dược tề.
Lọ dược tề này là tín hiệu ước hẹn giữa hai người Diệp Hoàn Sinh cùng Diệp Khuynh Tư, sau khi vứt lên không trung sẽ nổ tung, tản mát ra một mùi thơm nồng nặc. Chỉ cần Diệp Khuynh Tư ngửi thấy sẽ lập tức biết ngay nơi này có nguy hiểm.
Lúc nãy Diệp Hoàn Sinh vẫn luôn nói chuyện đùa bỡn chính là vì không muốn Trầm Dịch Thành ngăn cản hành động của mình. Thừa dịp mấy người kia chú ý tới tên thủ hạ báo tin, Diệp Hoàn Sinh mới nhân cơ hội động thủ.
"Bùm !”
Một tiếng nổ vang chấn động không trung, nhất thời mùi thơm theo gió phiêu tán tràn ngập cả khu vực Tây Nhai.
"Muốn chết !"
Đến lúc này Trầm Dịch Thành mới nhận ra Diệp Hoàn Sinh cử động mờ ám, vội vàng mệnh lệnh cho Ma Quỷ Đằng khống chế Diệp Hoàn Sinh.
Hồn niệm của Diệp Hoàn Sinh bị hai người khác khống chế nên không thể nào buông thả kỹ năng phòng ngự, sợi dây leo khổng lồ vừa vỗ xuống liền đánh cho ngực hắn lún thẳng vào trong.
"Phụt!"
Diệp Hoàn Sinh há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị lực lượng cường đại đánh văng ra xa mấy chục thước, sau khi lăn mấy vòng mới nằm ngay đơ trên mặt đất.
"Khuynh Tư, ta biết ngươi đã ở gần đây. Diệp Hoàn Sinh bây giờ đang nói chuyện phiếm với ta, nếu như ngươi chạy trốn thì ca ca của ngươi rất khó toàn mạng. Phải biết rằng ca ca của ngươi chỉ có mỗi Chiến Đình Ô Thú là tạm chấp nhận được, những Hồn sủng khác không có bất kỳ giá trị nào đối với ta."
Trầm Dịch Thành dùng hồn niệm khuếch đại thanh âm lên nhiều lần, chính là muốn Diệp Khuynh Tư nghe thấy lời nói của mình.
"Nếu ngươi dám thương tổn hắn, ta sẽ hủy diệt trí nhớ của mình, ngươi đừng mơ tưởng nhận được thứ gì đáng giá."
Chỉ chốc lát sau, Diệp Khuynh Tư cũng hồn niệm đáp lại, thanh âm mang theo vài phần tức giận.
"Yên tâm, ta chỉ giáo huấn hắn một chút thôi. Ngươi đã tiến vào phạm vi thủ hạ của ta giám thị, dù có chạy cũng chỉ là vô ích. Hãy nghe ta, nếu chấp nhận hợp tác ta có thể bảo đảm hai huynh muội các ngươi không bị thương tổn." Trầm Dịch Thành tiếp tục nói.
Diệp Hoàn Sinh đang giãy dụa trên mặt đất, miệng mồm dính đầy máu tươi nhưng vẫn chịu đựng đau nhức từ từ bò dậy, trong mắt tràn ngập tức giận. Nguyên nhân Chiến Đình Ô Thú tử vong chính là vì cái tên Trầm Dịch Thành này gây họa, bây giờ nhìn thấy Trầm Dịch Thành đứng ở trước mặt, Diệp Hoàn Sinh thật sự muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù này.
Hiện tại cái tên này còn lấy mạng mình để uy hiếp Diệp Khuynh Tư, vì thế tức giận và sỉ nhục dần dần tràn ngập đầu óc Diệp Hoàn Sinh.
Rốt cuộc trên đường phố vắng lặng cũng xuất hiện một thân ảnh mỹ lệ ngồi trên lưng Tử Sam Mộng Thú.
Diệp Khuynh Tư đã nhận thấy chung quanh đều là thủ hạ của Trầm Dịch Thành, dù muốn chạy trốn cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Hơn nữa nàng biết Trầm Dịch Thành là một kẻ lòng dạ độc ác, nếu như mình chạy trốn thì Diệp Hoàn Sinh nhất định sẽ phải chịu đựng thống khổ rất lớn. Diệp Hoàn Sinh đã mất đi Chiến Đình Ô Thú, hiện tại không thể tiếp tục thương tổn linh hồn, nếu không cả đời hắn rất khó trở thành Hồn sủng sư cường đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.