Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 976: Lôi Đình hoang địa, Trận Cốc

Ngư Thiên Không

05/02/2014

Hơn mười đạo thiểm điện xuất hiện với cảnh tượng vô cùng kinh người, năng lượng lôi điện này không phải dễ dàng chống đỡ như vậy, nếu như vừa rồi bọn họ đánh trên sơn lĩnh đó có thể đã theo vách đá biến thành bụi phấn!

...

Giữa đường xá gặp được sinh vật du đãng bốn phía, tất cả mọi người chọn lách qua, bọn họ đi tới nơi này mục đích chủ yếu là tìm hoàng tộc di địa. Lãng phí thời gian trong chiến đấu với sinh vật lãnh huyết vô tình không đáng, cũng chỉ vô cớ gia tăng thêm nguy hiểm mà thôi.

Sau khi xuyên qua một sơn lĩnh dài hẹp, Mục Thanh Y lấy một cuộn văn hiến ố vàng. Nhíu mày tìm kiếm con đường phải đi kế tiếp.

Cả Trận Cốc giống như một cái mê cung lớn, nếu như không có bản vẽ thì chắc chắn bọn họ đã bị lạc đường.

Sau khi chọn ra một phương hướng thì Mục Thanh Y mang theo mọi người rảo bước tiến vào khu vực sấm sét.

Mục Thanh Y, Trầm Mặc, Bàng Duyệt đều có lôi hệ hồn sủng, theo thứ tự là Đế Hoàng đỉnh phong cấp Lôi Đình Kiếm Sí Sư, Đế Hoàng đỉnh phong Hỗn Độn Lôi Quan Tinh Linh cùng Đế Hoàng cao đẳng Lôi Chi Đình.

Lôi Đình Kiếm Sí Sư cùng Hỗn Độn Lôi Quan Tinh Linh đều là hồn sủng thông thường, Bàng Duyệt có Lôi Chi Đình là sinh vật phụ trợ thuần túy, không thuộc về Tinh linh tộc.

Vách đá phía trước thỉnh thoảng có sấm sét tứ tung, bất kể là người hay là sủng vật bị đánh trúng khẳng định sẽ bị trọng thương, thời điểm này Lôi Đình Kiếm Sí Sư, Hỗn Độn Lôi Quan Tinh Linh cùng Lôi Chi Đình mới là cột thu lôi của mọi người, bằng không thì một chuyến sáu người đi qua nơi đây khẳng định sẽ bị lôi đình đánh thương tích đầy mình.

- Mạc Tà, ngươi quay vào ngủ đi.

Sở Mộ biết rõ Mạc Tà ở khu vực này khó làm nên chuyện gì, đem nó thả vào không gian hồn sủng.

Sau khi thu hồi Mạc Tà thì Sở Mộ lại triệu hồi Quỷ Khung Quân Vương.

Quỷ Khung Quân Vương phòng ngự tương đối dày, bị lôi điện oanh mấy lần chắc chắc không có trở ngại gì cả.

- Sở lão đệ, linh hồn bị thương của ngươi tới bây giờ đã khôi phục chưa?

Trông thấy Sở Mộ không có gì. Đằng Lãng mở miệng dò hỏi.

- Bị thương hơi nghiêm trọng, đoán chừng còn điều dưỡng một hồi.



Sở Mộ trả lời.

Mục Thanh Y ở bên cạnh ghé mắt mắt nhìn Sở Mộ, lúc này mới nhớ tới, thằng này dường như luôn chưởng khống một hồn sủng, chưa bao giờ thấy hắn triệu hoán hai hồn sủng.

Mục Thanh Y lại không ngu ngốc, chưa bao giờ nghe nói qua linh hồn bị thương hơn một năm còn chưa bình thường, hơn nữa trong Tam đại trong cung điện khẳng định có nhiều thứ khôi phục linh hồn, bọn họ không có lý do gì không giúp hắn trị liệu tốt thương thế linh hồn.

Nhưng mà thằng này quá thần bí, đoán chừng hỏi hắn thì hắn cũng không nói thật.

...

Thời điểm đi qua khu vực lôi đình đánh tứ tung cũng làm mọi người kinh ngạc không thôi, hiện tại giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nghe được âm thanh nổ ầm ầm và lôi điện đánh xuống cách vài mét, cảm nhận được lôi điện vô cùng mạnh mẽ, loại cảm giác sợ hãi và rung động này lại lan vào sâu trong linh hồn.

Nếu đổi lại người nào khác đối mặt lôi điện có uy lực Đế Hoàng cao đẳng, Đế Hoàng đỉnh phong, nhưng mà chưa chắc có bao nhiêu người có dũng khí bước về phía trước.

- Nơi này thật đáng sợ, cảm giác cấp Đế Hoàng ở nơi này chỉ là sinh vật tầng dưới chót.

Bàng Duyệt thấp giọng nói một câu.

Thời điểm này Bàng Duyệt còn trông thấy một sinh vật cấp Đế Hoàng trong quá trình chạy trốn bị lôi đình đánh xuống, sau đó là hình ảnh huyết nhục bay tứ tung.

Nhân loại hồn sủng sư từ hồn đồ khống chế nô bộc đi tới bước này, không ngừng tăng thực lực lên, mãi cho đến hi đạt Đế Hoàng thì có thể xem như cường giả chính thức trong loài người.

Nhưng mà nhân loại ở cấp độ này đi vào những cấm địa không rõ sẽ phát hiện cái gọi là cường giả cũng chẳng khác gì sinh vật nô bộc mà thôi, tùy thời đều mất đi tánh mạng.

Đổi lại là trước kia, trông thấy một sinh vật cấp Đế Hoàng bị một đọa lôi điện đánh chết Sở Mộ cũng sẽ khiếp sợ không thôi, hiện tại chỉ có kinh ngạc.

Quan niệm của hắn hiện giờ khác với trước kia, mỗi khi nhảy ra một bước thì nhất định phải đả đảo lý niệm trước đó.

Giống như thời điểm đi lên bậc thang, muốn tiếp tục tăng lên thì phải trở nên mạnh mẽ, phải tiếp xúc với sinh vật có cấp bậc cường độ cao hơn hẳn bản thân mình.

Trước kia hắn còn cho rằng sinh vật cấp Đế Hoàng đã là sinh vật đỉnh cấp nhất rồi, đó là bởi vì hắn còn ở tầng dưới chót, khi chưa tới cấp Đế Hoàng thì hắn cảm giác đây là mạnh nhất.



Bây giờ leo lên cấp Đế Hoàng thì nhìn thấy một thế giới khác rộng lớn hơn, bươc đi trên mặt đất và đánh bại địch nhân, siêu việt cường giả, những mục tiêu còn chưa chạm tới đều biến thành tồn tại mình phải mạnh hơn, cuối cùng cũng chậm rãi biến thành mục tiêu phấn đấu.

Sở Mộ chưa bao giờ bởi vì cảm giác nhân ngoại hữu nhân mà sinh ra uể oải, với hắn mà nói tánh mạng hắn lộng lẫy nhất không phải là đạt tới độ cao, mà là không ngừng truy tìm hồn sủng không biết tới, không ngừng khiêu chiến sinh vật càng mạnh hơn.

Hắn biết rõ chính mình có lẽ cũng sẽ kẹt lại ở lĩnh vực nào đó, cũng có một ngày hắn sẽ dừng lại không tiến.

Nhưng mà nhiệt huyết trong lòng của hắn bây giờ còn chưa lạnh, tín niệm thâm canh cố đế trong lòng của hắn không có giảm đi, hắn vĩnh viễn chưa bao giờ cảm thấy đủ, hắn vẫn leo lên cao hơn.

Hoặc là lúc nhiệt huyết đã lạnh làm tín niệm của hăn giảm đi, nội tâm của hắn đạt được thỏa mãn, hoặc là bước vào cảnh giới đỉnh cấp của chuỗi sinh vật, khiến hắn vững tin đây mới là cực hạn, nếu không hắn sẽ không ngừng lại bao giờ.

...

- Có thể trông thấy một vòng đỏ tươi kia chứ?

Trong tia chớp đan vào nhau Mục Thanh Y khống chế Lôi Đình Kiếm Sí Sư chỉ vào bầu trời tối tăm lu mờ.

Ánh mắt Sở Mộ xuyên qua hai ngọn núi nhỏ trước mặt, nhìn thấy bầu trời màu xám trên đầu, nhìn ra được một vầng hào quang màu đỏ yếu ớt như ẩn như hiện, nếu không nhìn kỹ chắc chắn sẽ bỏ qua.

Có thể trông thấy thì cho rằng nó rất gần, nhưng mà kỳ thật nó ở rất xa.

Sở Mộ có thể cảm giác được nơi có hào quang màu đỏ kia cách mình rất xa xôi, không biết phải đi bao nhiêu ngày đêm mới tới được.

Nhưng mà vừa nghĩ đi tới chỗ đó chính mình sẽ gặp được hồn sủng mới - Vong Mộng, Sở Mộ đã cảm thấy kích động không thôi, nhiệt huyết sôi trào.

Có lẽ bởi vì nhiệt huyết sôi trào làm cho Sở Mộ có thể hoàn toàn quên chua xót và gian khổ trong con đường tu luyện, làm cho hắn cảm thấy nội tâm của mình được thỏa mãn và quyết chí tiến lên.

Mỗi người có lẽ sẽ đi qua không biết bao nhiêu núi thây biển máu, đi qua thời gian vô tình, có ít người sẽ cười ngạo quần hùng, tên tuổi sẽ là mục tiêu của hậu nhân, có ít người chỉ muốn thỏa mãn nội tâm của mình.

Nếu như trong lĩnh vực của nhân loại thì Sở Mộ đã tiếu ngạo quần hùng, thậm chí tên tuổi lưu ngàn năm, nhưng trên thực tế hắn còn đang đi tìm đáp án của nội tâm...

Trong lòng của hắn chỉ hiện ra hào quang màu đỏ tươi đó, hắn sẽ hướng về nơi có hồn sủng mới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook