Quyển 2 - Chương 1159: Ma Linh lẩn trốn, phong thành lệnh.
Ngư Thiên Không
10/03/2014
Phụ nữ trung niên này cũng không có hoảng hốt, trực tiếp giẫm quanh mảnh vỡ đi tới nơi an toàn, sau đó mang theo một tia tức giận nhìn chằm chằm vào phó hội trưởng, lãnh lãnh đạm đạm nói ra:
- Đây là do ngươi xếp đặt thiết kế đúng không?
- Không dám không dám, ta sẽ cho người đi xem.
Phó hội trưởng vội vàng nói ra.
Ở đây cường giả cấp chúa tể đông đảo, đắc tội bất luận người nào cũng không có kết cục tốt.
- Hội trưởng, việc lớn không tốt!
Một gã thị vệ mặt mũi tràn đầy tái nhợt chạy đến trươc mặt phó hội trưởng.
- Ma Linh. Ma Linh... Ma Linh chạy trốn cả rồi!
Thị vệ thở phì phò nói ra.
Những lời này cơ hồ người ở đây đều nghe thấy, lập tức cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt phó hội trưởng lúc trắng lúc xanh, hắn phẫn nộ cũng không phải Ma Linh đào tẩu mà là thằng ngu này lại nói trắng ra ở chỗ này.
- Hội trưởng, ta có việc đi trước, đối với chuyện vừa xảy ra ta cảm thấy tiếc hận sâu sắc.
Phu nhân suýt bị cột đè trúng đã nói ra.
Nói xong phụ nhân này nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, hơn nữa từ trong khẩu hình miệng của nàng nhìn ra được nàng đang đọc chú ngữ.
- Nếu Ma Linh đào tẩu thì ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa, cáo từ.
Người hiểu lễ phép sẽ nói đôi lời, nhưng đại bộ phận cường giả cấp chúa tể con mắt tỏa sáng bước ra khỏi đại sảnh.
Người trong đại sảnh nhanh chóng rời đi. Sắc mặt phó hội trưởng biến thành màu gan heo, hắn phi thường tinh tường những người này đi làm cái gì.
Vật phẩm không có thì khỏi trả tiền, nói cách khác người ở đây không trả tiền.
Hiện tại bọn họ quay người rời đi mục đích là bắt Ma Linh đào tẩu, Ma Linh đào tẩu là vật vô chủ, ai bắt được là của người đó!
- Bằng tướng quân, hội trưởng cho mời, xin mời đi theo ta.
Thời điểm này phu nhân chủ trì đấu giá đi tới, thi lễ với Bằng thúc.
Bằng thúc đại khái đoán được cái gì, lại bảo phu nhân dẫn đường, sau đó ý bảo bọn người Sở Mộ cùng đi với hắn. Ma Linh đào tẩukhông có nghĩa là Sinh Mệnh Quả Thực bị đánh cắp, cho nên chuyện này với bọn họ không có bao nhiêu quan hệ.
- Triêu thái tử, chúng ta mượn gió bẻ măng đi thôi?
Diệp Hoàn Sinh nhíu mày nói ra.
Con mắt Triêu thái tử sáng ngời, gật gật đầu:
- Đi thôi, nói không chừng con Ma Linh cấp Đế Hoàng cấp kia rơi vào tay của chúng ta đấy.
- Ta... Ta cũng đi!
Liêu Ngữ vô cùng hưng phấn nói ra.
Bằng thúc cười khổ, biết rõ hiện tại không có thời gian đi quan tâm bọn họ. Vì vậy bước nhanh đuổi kịp vị phu nhân kia.
Sở Mộ cùng Mục Thanh Y đều không có đi bắt Ma Linh đào tẩu, cùng Bằng tướng quân đi vào trong phòng hội nghị.
Xuyên qua hành lang đèn đuốc sáng trưng, Sở Mộ tiến vào trong phòng hội nghị liền nhìn thấy hai trung niên và một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi.
- Bằng tướng quân, mời ngồi, hai vị cũng tùy tiện ngồi.
Lão nam nhân chòm râu đen trắng nói ra.
- Nói thẳng đi, xảy ra chuyện gì, chuyện quản lý bất lực có lẽ không rơi vào người của các ngươi đâu.
Bằng thúc ngồi xuống.
- Chắc hẳn hiện tại những người kia phân tán đi tìm kiếm Ma Linh sau đó chiếm thành của mình, nhưng Ma Linh cũng không có chạy trốn tứ tán mà là bị mang đi có tổ chức.
Nam tử gầy yếu bên cạnh lão nhân nói ra.
- Mang đi có tổ chức? Đây là có người trộm cướp, là ai to gan như vậy?
Bằng thúc nói ra.
- Ma Linh.
Nữ tử trẻ tuổi nói ra.
- Ma Linh đánh cắp Ma Linh?
Bằng thúc ngạc nhiên nhìn qua nữ tử này.
- Vâng, cũng không biết là Ma Linh thi triển quỷ thuật gì đó, làm cho lão đồng kia bị thất thần không biêt gì.
Lão nhân chòm râu đen trắng nói ra.
Kinh ngạc trên mặt Bằng thúc càng lớn, lão đồng theo lời của hội trưởng nói chính là cao thủ mạnh nhất của thương hội, cho dù thực lực trong Văn thành cũng xếp ở top mười, thân là một gã cường giả cấp Hồn Tể cũng không nên xuất hiện sai lầm mới đứng.
- Chúng ta đấu giá cũng có phòng ngừa vật phẩm bị trộm, trong phạm vi mười dặm trong nội thành đã cho người đi tìm kiếm, hiện tại ta đã khởi động cổ lực lượng này, tin tưởng rất nhanh sẽ có hành tung, nhưng những người này muốn ngăn người cơ hội là không thể nào, bởi vì Ma Linh có thể bám lên người bình thường cho nên muốn Bằng tướng quân hạ đạt "phong thành lệnh", bảo đảm không cho con Ma Linh nào chạy ra khỏi thành.
Hội trưởng chăm chú nói ra.
- "phong thành lệnh"...
Bằng tướng quân lúc này không thể nói lời nào.
Bản thân phong thành là đại sự, rất dễ dàng tạo thành khủng hoảng cả tòa thành.
- Việc này đã bẩm báo thành chủ cùng Ngô Trấn thống soái, chắc hẳn bọn họ nhanh chóng ra lệnh này, vì giảm bớt tổn thất, còn hy vọng Bằng tướng quân mau chóng phong thành, nếu không thì tổn thất cường giả khi bắt Ma Linh sẽ khó đền bù, Văn thành của chúng ta sẽ bị giáng cấp, khi đó người Tần thánh nhìn chằm chằm tài nguyên của chúng ta sẽ cướp đoạt điên cuồng, chúng ta sẽ sa vào vũng bùn khó ra.
Hội trưởng nói ra.
- Được rồi, trong thành chúng ta còn đại khái chừng trăm tên chúa tể, những người này hy vọng hội trưởng trấn trụ bọn họ.
Bằng tướng quân nói ra.
- Ân, làm phiền bằng tướng quân. Đúng rồi, tòa thành thị này giống hình như có ba con Ma Linh cấp Đế Hoàng, con Ma Linh kia chủ yếu mang theo ba con Ma Linh cấp Đế Hoàng rời đi, hy vọng Bằng tướng quân cho thủ hạ lưu ý nhiều, tốt nhất là nên bắt tới tay toàn bộ, như vậy có thể đền bù tổn thất của chúng ta.
Hội trưởng chòm râu đen trắng nói ra.
Bằng tướng quân cũng không hiểu tại sao lại nói là ba con Ma Linh cấp Đế Hoàng, hắn chỉ gật gật đầu, quay người rời đi. Lúc này nữ tử trẻ tuổi theo kịp, theo sát sau lưng Bằng hội trưởng.
Sở Mộ cùng Mục Thanh Y ở trong phòng hợp không nói cái gì, nhưng mà nội tâm gợn sóng nổi lên nhiều, thẳng đến khi rời khỏi phòng hợp thì hai người mới nhìn qua nhau, có chút không dám tin tưởng.
- Khuynh Tư đã ký kết hồn ước với tiểu Ma Linh, nếu như con Ma Linh kia muốn mang chúng thoát đi vậy hẳn sẽ chạy tới chỗ Khuynh Tư cùng Bạch Ngữ.
Mục Thanh Y dùng tinh thần chi âm nói với Sở Mộ.
- Ân, chúng ta nên đi về Tiêu phủ trước.
Sở Mộ nói ra.
...
Trong phòng họp, hội trưởng chòm râu đen trắng và nam tử kia đang ngồi, hai người hồi lâu không nói câu nào.
- Ngay cả lão đồng cũng có thể khống chế, ngươi nói chúng ta có hy vọng bắt được Ma Linh cấp chúa tể kia không?
- Cơ hội chỉ có một lần, nhiều Ma Linh chạy trốn cũng không sao cả, con Ma Linh này nhất định phải tới tay!
Cặp mắt hội trưởng lóe lên, hưng phấn, âm tàn, kiên định, bộ dáng so với bình tĩnh vừa rồi là hai người khác nhau.
Ma Linh cấp chúa tể!
Chỉ có một con Ma Linh cấp chúa tể mới có thể khống chế tâm trí của cường giả cấp Hồn Tể được, đối với bất luận kẻ nào mà nói Ma Linh cấp chúa tể là thần vật hàng lâm.
Mỗi lần nghĩ đến có một Ma Linh cấp chúa tể du đãng trong tòa thành này thì hội trưởng cảm giác thân thể đang run rẩy.
Tin tức Ma Linh là hắn đạt được, cũng là hắn đem tin tức này báo cho Ngô Trấn Cương Thống cùng thành chủ Văn thành, sau đó lại bị trắng trợn bắt đi.
- Đây là do ngươi xếp đặt thiết kế đúng không?
- Không dám không dám, ta sẽ cho người đi xem.
Phó hội trưởng vội vàng nói ra.
Ở đây cường giả cấp chúa tể đông đảo, đắc tội bất luận người nào cũng không có kết cục tốt.
- Hội trưởng, việc lớn không tốt!
Một gã thị vệ mặt mũi tràn đầy tái nhợt chạy đến trươc mặt phó hội trưởng.
- Ma Linh. Ma Linh... Ma Linh chạy trốn cả rồi!
Thị vệ thở phì phò nói ra.
Những lời này cơ hồ người ở đây đều nghe thấy, lập tức cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt phó hội trưởng lúc trắng lúc xanh, hắn phẫn nộ cũng không phải Ma Linh đào tẩu mà là thằng ngu này lại nói trắng ra ở chỗ này.
- Hội trưởng, ta có việc đi trước, đối với chuyện vừa xảy ra ta cảm thấy tiếc hận sâu sắc.
Phu nhân suýt bị cột đè trúng đã nói ra.
Nói xong phụ nhân này nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, hơn nữa từ trong khẩu hình miệng của nàng nhìn ra được nàng đang đọc chú ngữ.
- Nếu Ma Linh đào tẩu thì ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa, cáo từ.
Người hiểu lễ phép sẽ nói đôi lời, nhưng đại bộ phận cường giả cấp chúa tể con mắt tỏa sáng bước ra khỏi đại sảnh.
Người trong đại sảnh nhanh chóng rời đi. Sắc mặt phó hội trưởng biến thành màu gan heo, hắn phi thường tinh tường những người này đi làm cái gì.
Vật phẩm không có thì khỏi trả tiền, nói cách khác người ở đây không trả tiền.
Hiện tại bọn họ quay người rời đi mục đích là bắt Ma Linh đào tẩu, Ma Linh đào tẩu là vật vô chủ, ai bắt được là của người đó!
- Bằng tướng quân, hội trưởng cho mời, xin mời đi theo ta.
Thời điểm này phu nhân chủ trì đấu giá đi tới, thi lễ với Bằng thúc.
Bằng thúc đại khái đoán được cái gì, lại bảo phu nhân dẫn đường, sau đó ý bảo bọn người Sở Mộ cùng đi với hắn. Ma Linh đào tẩukhông có nghĩa là Sinh Mệnh Quả Thực bị đánh cắp, cho nên chuyện này với bọn họ không có bao nhiêu quan hệ.
- Triêu thái tử, chúng ta mượn gió bẻ măng đi thôi?
Diệp Hoàn Sinh nhíu mày nói ra.
Con mắt Triêu thái tử sáng ngời, gật gật đầu:
- Đi thôi, nói không chừng con Ma Linh cấp Đế Hoàng cấp kia rơi vào tay của chúng ta đấy.
- Ta... Ta cũng đi!
Liêu Ngữ vô cùng hưng phấn nói ra.
Bằng thúc cười khổ, biết rõ hiện tại không có thời gian đi quan tâm bọn họ. Vì vậy bước nhanh đuổi kịp vị phu nhân kia.
Sở Mộ cùng Mục Thanh Y đều không có đi bắt Ma Linh đào tẩu, cùng Bằng tướng quân đi vào trong phòng hội nghị.
Xuyên qua hành lang đèn đuốc sáng trưng, Sở Mộ tiến vào trong phòng hội nghị liền nhìn thấy hai trung niên và một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi.
- Bằng tướng quân, mời ngồi, hai vị cũng tùy tiện ngồi.
Lão nam nhân chòm râu đen trắng nói ra.
- Nói thẳng đi, xảy ra chuyện gì, chuyện quản lý bất lực có lẽ không rơi vào người của các ngươi đâu.
Bằng thúc ngồi xuống.
- Chắc hẳn hiện tại những người kia phân tán đi tìm kiếm Ma Linh sau đó chiếm thành của mình, nhưng Ma Linh cũng không có chạy trốn tứ tán mà là bị mang đi có tổ chức.
Nam tử gầy yếu bên cạnh lão nhân nói ra.
- Mang đi có tổ chức? Đây là có người trộm cướp, là ai to gan như vậy?
Bằng thúc nói ra.
- Ma Linh.
Nữ tử trẻ tuổi nói ra.
- Ma Linh đánh cắp Ma Linh?
Bằng thúc ngạc nhiên nhìn qua nữ tử này.
- Vâng, cũng không biết là Ma Linh thi triển quỷ thuật gì đó, làm cho lão đồng kia bị thất thần không biêt gì.
Lão nhân chòm râu đen trắng nói ra.
Kinh ngạc trên mặt Bằng thúc càng lớn, lão đồng theo lời của hội trưởng nói chính là cao thủ mạnh nhất của thương hội, cho dù thực lực trong Văn thành cũng xếp ở top mười, thân là một gã cường giả cấp Hồn Tể cũng không nên xuất hiện sai lầm mới đứng.
- Chúng ta đấu giá cũng có phòng ngừa vật phẩm bị trộm, trong phạm vi mười dặm trong nội thành đã cho người đi tìm kiếm, hiện tại ta đã khởi động cổ lực lượng này, tin tưởng rất nhanh sẽ có hành tung, nhưng những người này muốn ngăn người cơ hội là không thể nào, bởi vì Ma Linh có thể bám lên người bình thường cho nên muốn Bằng tướng quân hạ đạt "phong thành lệnh", bảo đảm không cho con Ma Linh nào chạy ra khỏi thành.
Hội trưởng chăm chú nói ra.
- "phong thành lệnh"...
Bằng tướng quân lúc này không thể nói lời nào.
Bản thân phong thành là đại sự, rất dễ dàng tạo thành khủng hoảng cả tòa thành.
- Việc này đã bẩm báo thành chủ cùng Ngô Trấn thống soái, chắc hẳn bọn họ nhanh chóng ra lệnh này, vì giảm bớt tổn thất, còn hy vọng Bằng tướng quân mau chóng phong thành, nếu không thì tổn thất cường giả khi bắt Ma Linh sẽ khó đền bù, Văn thành của chúng ta sẽ bị giáng cấp, khi đó người Tần thánh nhìn chằm chằm tài nguyên của chúng ta sẽ cướp đoạt điên cuồng, chúng ta sẽ sa vào vũng bùn khó ra.
Hội trưởng nói ra.
- Được rồi, trong thành chúng ta còn đại khái chừng trăm tên chúa tể, những người này hy vọng hội trưởng trấn trụ bọn họ.
Bằng tướng quân nói ra.
- Ân, làm phiền bằng tướng quân. Đúng rồi, tòa thành thị này giống hình như có ba con Ma Linh cấp Đế Hoàng, con Ma Linh kia chủ yếu mang theo ba con Ma Linh cấp Đế Hoàng rời đi, hy vọng Bằng tướng quân cho thủ hạ lưu ý nhiều, tốt nhất là nên bắt tới tay toàn bộ, như vậy có thể đền bù tổn thất của chúng ta.
Hội trưởng chòm râu đen trắng nói ra.
Bằng tướng quân cũng không hiểu tại sao lại nói là ba con Ma Linh cấp Đế Hoàng, hắn chỉ gật gật đầu, quay người rời đi. Lúc này nữ tử trẻ tuổi theo kịp, theo sát sau lưng Bằng hội trưởng.
Sở Mộ cùng Mục Thanh Y ở trong phòng hợp không nói cái gì, nhưng mà nội tâm gợn sóng nổi lên nhiều, thẳng đến khi rời khỏi phòng hợp thì hai người mới nhìn qua nhau, có chút không dám tin tưởng.
- Khuynh Tư đã ký kết hồn ước với tiểu Ma Linh, nếu như con Ma Linh kia muốn mang chúng thoát đi vậy hẳn sẽ chạy tới chỗ Khuynh Tư cùng Bạch Ngữ.
Mục Thanh Y dùng tinh thần chi âm nói với Sở Mộ.
- Ân, chúng ta nên đi về Tiêu phủ trước.
Sở Mộ nói ra.
...
Trong phòng họp, hội trưởng chòm râu đen trắng và nam tử kia đang ngồi, hai người hồi lâu không nói câu nào.
- Ngay cả lão đồng cũng có thể khống chế, ngươi nói chúng ta có hy vọng bắt được Ma Linh cấp chúa tể kia không?
- Cơ hội chỉ có một lần, nhiều Ma Linh chạy trốn cũng không sao cả, con Ma Linh này nhất định phải tới tay!
Cặp mắt hội trưởng lóe lên, hưng phấn, âm tàn, kiên định, bộ dáng so với bình tĩnh vừa rồi là hai người khác nhau.
Ma Linh cấp chúa tể!
Chỉ có một con Ma Linh cấp chúa tể mới có thể khống chế tâm trí của cường giả cấp Hồn Tể được, đối với bất luận kẻ nào mà nói Ma Linh cấp chúa tể là thần vật hàng lâm.
Mỗi lần nghĩ đến có một Ma Linh cấp chúa tể du đãng trong tòa thành này thì hội trưởng cảm giác thân thể đang run rẩy.
Tin tức Ma Linh là hắn đạt được, cũng là hắn đem tin tức này báo cho Ngô Trấn Cương Thống cùng thành chủ Văn thành, sau đó lại bị trắng trợn bắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.