Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 1217: Mạc Tà, chiến thống khoái

Ngư Thiên Không

13/03/2014

Đây là hồn sủng gì vậy?

Lý Húc vơ vét toàn bộ trí nhớ trong đầu mình đều không tìm được tri thức gì tương tự như hồ tôn tử sắc hỏa diễm ở trước mắt.

Cảm nhận được cỗ khí thế bá đạo xem rẻ thiên hạ của sinh vật kia, trong lòng Lý Húc nảy sinh luống cuống.

Lý Húc không thể đoán được cấp bậc của hồn sủng kia, nhưng hắn có thể khẳng định hồ tôn tuyệt đối không khả năng thấp hơn cao cấp chủ tể!

Kiếm Quang Thú tuy uy lẫm cuồng dã, nhưng đối diện với yêu khí của hồ tôn, hào quang giống như bị ảm đạm vài phần!

- Lý Húc, Tân Nguyệt Địa kể từ hôm nay tách khỏi Vân Cảnh, hoàn toàn độc lập!

Sở Mộ lạnh lùng nhìn lên Lý Húc, dùng thanh âm cứng rắn nói.

- Ngươi rốt cục là ai!

Vẻ mặt Lý Húc thoáng run lên.

Lại thêm một con cao cấp chủ tể, hôm nay tiểu tử kia muốn đem toàn bộ cao thủ Vân Cảnh quét ngang một lần sao?

- Tân Nguyệt Địa, Sở Mộ!

Sở Mộ hừ lạnh một tiếng.

Sở Mộ không hề lãng phí thời gian, cuộc chiến tới bây giờ cũng đã tới thời điểm kết thúc!

Tử sắc hỏa diễm trên người Mạc Tà theo ý niệm thao túng thổi quét khắp chung quanh, khi thì như loan phượng nhất phi trùng thiên, khi thì như điên long rong chơi mặt đất.

Lý Húc nhìn thoáng qua Kiếm Quang Thú của mình, Kiếm Quang Thú cũng là cao cấp chủ tể, đối phương chẳng qua chỉ là một hồn sủng sư trẻ tuổi, về phương diện kinh nghiệm chiến đấu, Lý Húc tin tưởng mình tuyệt đối có thể thành thạo hơn đối phương.

Đừng nói là chiến đấu ngang cấp, mặc dù yếu hơn một hai cấp bậc Lý Húc cũng rất ít thất bại.

- Đừng làm ra bộ dạng như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, ngươi thật sự nghĩ có thể thắng được ta sao?

Lý Húc nói.

Dứt lời Kiếm Quang Thú lao nhanh trong đêm, hào quang chói mắt bắn ra bốn phía.

Đạo quang mang cắt qua màn đêm, đâm thẳng Mạc Tà cũng đang tập kích tới.

Kiếm quang vô cùng dày đặc, giống như chiếm khắp đêm đen, nhưng ở vị trí âm ảnh vẫn bị Mạc Tà tìm thấy, nương vào lực nhìn thấu đáo cùng năng lực né tránh, Mạc Tà rất nhanh xuyên qua biến ảo bên trong loạn kiếm, mọi người chỉ có thể thấy được tàn ảnh của đoàn tử sắc hỏa diễm lướt qua trong kiếm quang.

- Năng lực né tránh mạnh như vậy!

Lý Húc ngây ngẩn cả người.

Kiếm quang dày đặc như thế, cơ hồ không có khe hở, nhưng Hồ Tôn Tử Đế kia vẫn còn có thể né tránh, đây rõ ràng thể hiện kỹ năng bình thường căn bản không thể đánh trúng Cửu Vĩ Hồ Tôn kia!

Nếu năng lực né tránh mạnh mẽ, như vậy lực phòng ngự khẳng định chẳng ra gì!

Trong lòng Lý Húc vừa nhận định như thế, liền quyết đoán làm cho Kiếm Quang Thú tách ra một chút khoảng cách.



Tốc độ di động của Kiếm Quang Thú không chậm, diệu quang chợt lóe, liền trượt ra xa mười mấy cây số.

Quang chú ngữ rất nhanh hiện lên trên khải giáp của Kiếm Quang Thú, nhanh chóng hợp thành một thanh kiếm trừng phạt trước mặt nó!

Trừng phạt kiếm lớn vô cùng, sau khi ngưng tụ liền thoát ra, ở trong thiên địa phát ra tiếng gào thét chói tai!

Mạc Tà chứng kiến Kiếm Quang Thú lui về phía sau, theo bản năng cho rằng Kiếm Quang Thú cần phòng thủ, chờ khi Mạc Tà lao tới nhưng nghênh đón nó lại là một thanh trừng phạt kiếm, muốn né tránh đã không còn kịp nữa.

Cái đuôi vươn lên, cũng may Mạc Tà không hề giảm tốc độ, chín cái đuôi không ngừng duỗi thẳng, khi chuôi trừng phạt kiếm bay tới ở trước mặt liền hợp thành một cửu vĩ phiến thật lớn!

Trừng phạt kiếm đâm trúng cửu vĩ phiến, uy lực nhất thời bị suy yếu hơn phân nửa, ngay khi Lý Húc cho rằng có thể đâm thủng cái đuôi của đối phương, đuôi của Mạc Tà đột nhiên biến mềm, giống như đám mây hình tròn mờ ảo tản ra.

Cửu vĩ phiến biến mất, trừng phạt kiếm liền hướng thân thể Mạc Tà bay đi.

Thanh kiếm thật lớn tới ngay trước mắt, Mạc Tà bỗng dưng vươn móng vuốt một kích oanh lên trừng phạt kiếm.

Trừng phạt kiếm bị cửu vĩ phiến làm suy yếu lực lượng, căn bản không chịu được một trảo của Mạc Tà, trực tiếp biến thành mảnh vụn, chảy xuống trên bộ lông thật dài của nó.

Sau khi đánh nát kỹ năng của đối phương, tốc độ Mạc Tà không giảm, thân hình của nó bỗng nhiên biến thành thiểm điện hư ảo lao đi.

- Sưu sưu sưu sưu…

Lúc trái lúc phải, Mạc Tà giống như thuấn di, cùng một thời gian trên bầu trời đồng thời xuất hiện ba thân ảnh tử sắc, loại tốc độ như vậy đã là cực hạn!

Lý Húc cau mày nhìn chằm chằm Mạc Tà, muốn dùng hồn niệm suy đoán vị trí đối phương sẽ công kích, như vậy hắn có thể làm ra đầy đủ phòng ngự.

Nhưng khi hắn phát hiện mỗi khi hồ tôn kia biến ảo một vị trí, giữa tàn ảnh xuất hiện một tia ánh sáng, trong giây lát Lý Húc ý thức được đối phương không phải đang tìm góc độ tiến công, mà đang tổ trận!

- Cửu Vĩ Liên!

Sở Mộ chậm rãi hộc ra tên kỹ năng.

Cùng lúc đó quỹ tích Mạc Tà xuyên qua bỗng nhiên nổi lên tử sắc hỏa diễm, hỏa diễm thiêu đốt hình thành một mảnh hình thái xiềng xích trên không trung.

Tử sắc hỏa diễm xiềng xích vô cùng vững chắc, khi buộc chặt lại toàn bộ đều bao trùm về Kiếm Quang Thú.

Kiếm Quang Thú phản ứng cũng cực nhanh, liên tục giẫm hư không đồng thời thay đổi, hướng phạm vi ngoài Cửu Vĩ Liên phong tỏa bỏ chạy.

Sắc mặt Lý Húc ngưng trọng, nếu vừa rồi hắn suy đoán được đối phương xuất ra kỹ năng phong tỏa, tự nhiên sẽ không đến nỗi bị rơi vào giữa vô số xiềng xích quấn lấy, hiện tại Kiếm Quang Thú né tránh đã có vẻ gấp gáp.

Nhìn thấy hai tử sắc hỏa diễm xiềng xích quấn lên trên người Kiếm Quang Thú, trong lòng Lý Húc căng thẳng vội vàng phát ra mệnh lệnh cho nó.

- Quang Ảnh Phân Thân!

Trên người Kiếm Quang Thú lập tức nổi lên hào quang, hào quang tách ra nhanh chóng biến thành năm đạo quang ảnh mờ nhạt, mỗi một quang ảnh đều có vài phần tương tự như Kiếm Quang Thú.

Năm đạo quang ảnh bất đồng, hai xiềng xích không quấn trúng chân thân Kiếm Quang Thú, làm cho nó tránh thoát một kiếp.

Trốn ra khỏi phong tỏa của Cửu Vĩ Liên, trên trán Lý Húc cũng có chút mồ hôi lạnh, chẳng biết tại sao hắn có cảm giác hồn sủng của đối phương không đơn giản chỉ là một cao cấp chủ tể, tựa hồ vô luận là lực công kích, sức bật, tốc độ, phòng ngự đều mạnh hơn Kiếm Quang Thú của hắn.

- Ba!



Ngay khi Lý Húc còn đang âm thầm kinh hãi, bỗng nhiên một cự vĩ giấu trong mê vụ như điên long vẫy đuôi, từ thiên không giáng xuống, vừa lúc chụp lên trên lưng Kiếm Quang Thú!

Kiếm Quang Thú bị quất trúng kiếm quang trên lưng bị bẻ gãy một mảnh, ngay khải giáp cũng lõm vào, chảy ra máu tươi!

Công kích bất thình lình làm Kiếm Quang Thú lảo đảo trên không trung, còn chưa kịp đứng vững trên không lại lóe ra từng đoàn ánh lửa chói mắt.

- Hô hô…

Bên trên yêu vụ hai luồng hỏa diễm tử sắc giống như thiên ngoại vẫn thạch từ trong đêm đen rơi xuống, quỹ tích tráng lệ làm người xem trợn mắt há hốc mồm!

Hai luồng thiên ngoại hỏa diễm rơi thẳng xuống chỗ Kiếm Quang Thú, khi thân thể nó vừa mới đứng vững, hai ngọn lửa khủng bố đã đến trước mắt nó, vừa ngẩng đầu tầm nhìn của Kiếm Quang Thú đã hoàn toàn bị tử sắc hỏa diễm chói mắt che phủ, loại áp lực thị giác khiến cho nó không biết làm sao né tránh!

- Hống hống…

Kiếm Quang Thú rít gào một tiếng, quang mang trên người đan xen, phi thường miễn cưỡng hợp thành một đạo phòng ngự.

Thiên ngoại tử sắc hỏa diễm ầm ầm nện xuống, quang mang phòng ngự của Kiếm Quang Thú trong nháy mắt bị nuốt chửng, ngay cả thân hình của nó so với tử diễm cũng có vẻ dị thường nhỏ bé.

- Hưu hưu…

Cùng thời gian tử diễm rơi xuống, mọi người mới ý thức được tử diễm kia lớn đến thế nào, còn cách xa nhau tới trăm công lý còn có cảm giác như gần trong gang tấc, ngay cả phiến sơn mạch Thiên Sơn cũng gần như không thể cất chứa!

- Oanh oanh oanh…

Tử diễm trấn áp Kiếm Quang Thú rơi xuống băng xuyên, nhất thời cả thế giới băng tuyết biến thành một mảnh địa ngục màu tím, hỏa diễm cực nóng làm ánh mắt mọi người không cách nào mở ra.

Ngọn lửa liên miên không dứt, khi thị giác mọi người thoáng khôi phục, liền phát hiện trong hỏa diễm luyện ngục mờ mịt kia, con hồ tôn đang nâng lên cự vĩ, liên tục dùng kỹ năng liên tục đánh xuống trên người Kiếm Quang Thú.

Kiếm Quang Thú vừa bị đánh một đuôi đầu tiên, thật giống như luôn bị động phòng thủ, toàn bộ kỹ năng phóng thích chỉ vì muốn tìm cơ hội để thở gấp mà thôi.

Nhưng hồ tôn dũng mãnh vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, kỹ năng liên tục phóng thích, hơn nữa chín cái đuôi liên tục công kích, Kiếm Quang Thú không còn thời gian để thở!

Chứng kiến Kiếm Quang Thú của mình rơi vào hoàn toàn bị động như thế, gương mặt Lý Húc đã biến thành màu đất.

Hắn hung tợn nhìn lướt qua Ngô Trấn, nhớ rõ người kia từng nói qua, thực lực hồn sủng tử sắc hỏa diễm kia hẳn chỉ mạnh hơn Thạch Dực Long một ít, nhiều lắm chỉ là cao cấp chủ tể.

Theo một loạt bùng nổ vừa rồi mà xem, hồ tôn kia rõ ràng còn mạnh hơn cao cấp chủ tể một cấp bậc!

Hơn nữa kỹ năng cường hãn cùng bất định tính, trong lúc nhất thời Lý Húc căn bản không tìm được biện pháp nào để phản kích.

- Này…hồ tôn kia làm sao lại mạnh như vậy! Nhớ rõ lúc ở Văn thành…

Cương thống Ngô Trấn hoàn toàn ngây dại.

Theo sức chiến đấu hiện tại mà nó biểu hiện, chỉ sợ Thạch Dực Long không qua vài chiêu đã bị đánh cho thương tích đầy mình, trong lòng Ngô Trấn thầm nghĩ, chẳng lẽ khi đó tiểu tử kia chưa thi triển toàn lực?

Lý Húc cùng Ngô Trấn cũng không biết thực lực chân chính của Mạt Tà U Minh Hồ Tôn sẽ theo hồn niệm của Sở Mộ tăng lên được phóng thích.

Hơn nửa năm trước Sở Mộ bước vào hồn tể cấp, thực lực của Mạc Tà đã được phóng ra. Hơn nữa đêm nay có ánh trăng chiếu sáng, hiệu quả Nguyệt Ngưng Hoa thật sự làm thực lực Mạc Tà tăng thêm một cấp bậc, sức chiến đấu tự nhiên thật khủng bố!

Sở Mộ biết vì đã thật lâu không có đối thủ so đấu nên Mạc Tà tràn ngập chiến ý, vì vậy hôm nay hắn không để Mạc Tà lưu giữ lại chút nào, khiến cho nó tận tình thi triển lực lượng của chính mình, chiến thật thống khoái!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook