Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 861: Mặt nạ chân tình

Ngư Thiên Không

05/01/2014

Ba thế lực lớn làm sao mang cỗ lực lượng này vào Linh thành?

"Chu Triêu đại nhân, chúng ta... chúng ta đã bị bao vây !"

Đường Thượng lắp bắp nói.

Thế lực Hồn Minh đóng quân tại Linh thành lấy Chu Triêu cầm đầu, lúc này bọn họ phát hiện quân đoàn Yểm Ma xuất hiện đều lộ vẻ hoảng sợ, tay chân bối rối không biết nên làm gì.

Chu Triêu tức giận đến mức da mặt không ngừng co giật.

Khó trách từ đầu tới giờ ba thế lực lớn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, Trầm Thu lại bảo trì bình thản như thế. Thì ra ba thế lực lớn đã có dự mưu từ sớm, chính là dựa vào đại hội linh thuật kỳ này đại cử tiến công Hồn Minh.

Quãng thời gian trước lực lượng trú quân song phương vô cùng cân bằng, thực lực Chu Triêu có thể đối phó Trầm Thu, thành chủ Dương Khuyết ở thế trung lập, các đội ngũ Hồn sủng sư khác cũng tương đương nhau. Cho nên Chu Triêu không hề lo lắng quá ba thế lực lớn dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng mà Chu Triêu không ngờ ngày hôm nay mình lại bị một người thanh niên kiềm chế, hơn nữa bộc lộ lá bài tẩy vẫn không thể giành lấy thế chủ động. Rồi quân đoàn Yểm Ma bỗng nhiên xuất hiện tiến hành bao vây, làm cho thế lực Hồn Minh trở tay không kịp.

"Chu Triêu đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ ? "

"Chu Triêu đại nhân, mau hạ lệnh a…aa! Trễ thêm chút nữa chúng ta không có cách nào thoát thân."

Sở Mộ là nhân tố bất ngờ đối với Hồn Minh, một mình hắn đã giết một vị trưởng lão Linh Giáo và mười lăm đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng, lại còn kiềm chế Chu Triêu gắt gao. Dựa vào đó ba thế lực lớn đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối trên phương diện quân đoàn.

Chu Triêu đã tiêu hao ba đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, ngoài ra chính hắn cũng không nắm chắc áp chế được Bạch Yểm Ma hay không.

Khinh thường, Chu Triêu biết rõ lần này mình quá mức sơ suất rồi.

Dương Khuyết nhất định phải dùng lực lượng của mình thủ hộ tòa thành, không thể nào còn dư lực trợ giúp Hồn Minh.

Vì thế Trầm Thu và đám trưởng lão ba thế lực lớn hoàn toàn áp đảo trận doanh Hồn Hoàng bên phía Chu Triêu.

Hồn Minh đại thế đã mất, vốn tưởng rằng sau đại hội linh thuật sẽ có thể đánh đuổi ba thế lực lớn ra khỏi Linh thành. Thế nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, sau trận đại chiến này Hồn Minh khẳng định không còn đất đặt chân tại nơi này.

"Giết ! "

Trầm Thu nguyên lão ngưng tụ hồn niệm hét lớn một tiếng, ra lệnh cho quân đoàn phát động tiến công.

Không khí trầm trọng cực kỳ căng thẳng, đám Hồn Hoàng ba thế lực lớn lập tức niệm chú ngữ triệu hồi Hồn sủng.

Trong lúc nhất thời, cả quảng trường bị đông đảo Hồn sủng chiếm cứ triệt để, trên trời dưới đất đâu đâu cũng có thân ảnh yêu thú cuồng bạo.

Các thành viên Hồn Minh cũng bị quân đoàn ba thế lực lớn bộc phát khổng lồ làm cho trấn kinh rồi tốc độ niệm chú ngữ triệu hoán lập tức chậm lại vài phần. Thậm chí có người vẫn đang ngơ ngác, căn bản không hiểu nổi tại sao lại xảy ra chuyện này.

Chỉ vì chậm một bước, hàng loạt đỉnh đầu Hồn sủng đã rời khỏi cần cổ, máu tươi phun trào như suối.

Chu Triêu tức giận đỏ mặt nhìn qua quảng trường hỗn loạn, năng lượng bạo tạc đập vào mặt khiến cho hắn từ từ thanh tỉnh lại.

"Rút lui, mau rút lui !"

Chu Triêu vội vàng dùng hồn niệm quát lớn.

Sau đó, Chu Triêu dẫn theo nhóm cao thủ Hồn Minh tụ tập lại một chỗ, bắt đầu đột phá vòng vây chạy về phía đông.

"Ù ù ù ù !"

Lực lượng quân đoàn tổng hợp mang tính hủy diệt tuyệt đối, chỉ một lần càn quét đã biến quảng trường trung tâm thành đống phế tích, chiến hỏa nhanh chóng lan tràn ra khắp thành thị, nhà cửa đường xá đua nhau sụp đổ ‘ầm ầm’.

Chiến tranh bộc phát trong thành thị chính là tai nạn thảm thiết nhất.

Chẳng qua là thế lực song phương đã không còn băn khoăn vì thế lực Dương Khuyết. Trận chiến này không thể dừng lại, không thể trì hoãn, chỉ khi nào có một phương chiến bại mới có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác. Tất cả Hồn sủng sư song phương vội vàng phân chia đội ngũ, Thú hệ Hồn sủng canh chừng ở phía trước, Thực Vật giới Hồn sủng xây dựng tường rào phòng ngự, Nguyên Tố hệ Hồn sủng lùi lại thật xa.

Trung tâm tòa thành vốn là khu vực phồn hoa đô thị, nguyên vật liệu xây dựng có chất lượng rất tốt. Nhưng không biết tòa thành có khả năng thừa nhận đợt đại chiến cấp đế hoàng tẩy lễ hay không.

Chiến trường không còn hỗn loạn như trước, song phương dần dần hình thành trận thế giằng co nhau. Chỉ có linh hồn ma diễm màu trắng là chói mắt nhất, phạm vi chiếm cứ rộng lớn gấp mấy lần thế lực Hồn Minh. Bầu trời Linh thành xuất hiện vô số kỹ năng hoa lệ, các loại năng lượng đủ màu sắc không ngừng va chạm vào nhau, rồi nổ tung như sấm.

Tiếng nổ chấn động màng tai đau nhói, khói bụi tung bay cuồn cuộn.

Sở Mộ lẳng lặng đứng trên khán đài đổ nát, dõi mắt quan sát tình hình chung quanh.

Kế tiếp Sở Mộ đã không cần thiết tham chiến nữa rồi, Thẩm Mặc, Trầm Thu dẫn theo đại quân Yểm Ma cung điên cuồng càn quét thế lực thù địch. Tất cả thành viên Hồn Minh có mặt tại nơi này đều phải diệt trừ tận gốc, kể từ ngày hôm nay Linh thành sẽ do ba thế lực lớn tiếp quản. Dương Khuyết sẽ bị đá xuống cái ghế thành chủ, thuận sống nghịch chết vô cùng đơn giản.

Bây giờ Sở Mộ chỉ muốn đoạt lại phần thưởng Linh tái từ trong tay Chu Triêu, sau đó để mặc cho Bạch Nhị, Bạch Tứ cùng với Bạch Ma Quỷ hộ tống quân đoàn Yểm Ma tận tình thưởng thức máu huyết địch nhân.

Sở Mộ đã biết được kế hoạch này vào ba tháng trước.

Đại quân Yểm Ma cung do thái tử Thẩm Mặc tự mình dẫn dắt, chia ra nhiều nhóm từ từ tiến vào Linh thành. Sau đó Thẩm Mặc lặng lẽ phân bố từng nhóm ẩn núp tại khu vực trung tâm thành chờ ngày đại khai sát giới.

Xưa nay Yểm Ma cung làm việc nổi danh lòng dạ độc ác, bọn họ sẽ không bận tâm hậu quả sau trận chiến nghiêm trọng tới mức nào. Mục đích duy nhất mà bọn họ nhận được chính là giết sạch thành viên Hồn Minh.

Chu Triêu dẫn theo một nhóm cao thủ Hồn Minh bỏ chạy trối chết, cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi tòa thành. Bởi vì nơi này đã bị ba thế lực lớn chiếm lấy ưu thế, lưu lại càng lâu càng có hại đối với thế lực Hồn Minh.

Ánh mắt Diệp Hoàn Sinh sững sờ nhìn tới tòa thành không ngừng sụp đổ, hồi lâu vẫn không thể hồi phục tinh thần.

"Sở... Sở Mộ, lần sau ngươi có kế hoạch phải nói cho ta biết trước một tiếng !"

Chừng vài phút sau, Diệp Hoàn Sinh cười khổ nói.

Đây là lần đầu tiên Diệp Hoàn Sinh chứng kiến trận hình Hồn sủng sư hỗn chiến khổng lồ như thế, phải biết rằng tất cả những người có mặt tại quảng trường đều là Hồn Hoàng. Vì thế hắn cũng bị áp lực cực lớn, không biết mình nên làm gì bây giờ.

"Ta chỉ biết Yểm Ma cung dự định đối phó Hồn Minh vào ngày hôm nay. Nhưng không biết Trầm Thu, Thẩm Mặc lại chơi lớn cỡ này."

Sở Mộ cũng lắc đầu bất đắc dĩ, nhỏ giọng hồi đáp.

"Ta đi giết mấy tên thủ hạ Chu Triêu."

Diệp Hoàn Sinh nhìn lướt qua Sở Mộ, ý bảo hắn coi chừng Diệp Khuynh Tư. Chính mình lại tăng tốc chạy về phía chiến trường ở thành đông.



"Sở công tử, mau theo ta trở về Hồn Điện. Thành chủ Dương Khuyết đã biết thế cục thay đổi, sợ rằng hắn sử dụng một số thủ đoạn cực đoan có hại với ngươi."

Lúc này Uyển Trữ công chúa dẫn hai vị trưởng lão đi tới gần Sở Mộ.

"Ta không sao, ngươi dẫn Mạn Nhi quay về Hồn Điện trước, trên đường đi cẩn thận một chút !"

Sở Mộ lắc đầu nói.

Mặc dù thế cuộc đã ổn định, nhưng thành chủ Dương Khuyết lại là một nhân tố bất ổn, không ai biết trong tay hắn còn có lực lượng nào không. Sở Mộ không sợ Dương Khuyết, nhưng bắt buộc phải đề phòng.

"Vậy Sở công tử lưu lại, nhớ giữ mình an toàn !"

Uyển Trữ công chúa cũng không nhiều lời, mau chóng dẫn Trữ Mạn Nhi, hai vị trưởng lão và đội ngũ Thánh vệ quay trở về Hồn Điện.

Quảng trường đã đổ nát triệt để, năng lượng hỏa diễm, băng hàn, lôi điện tràn ngập không khí. Rất nhiều thi thể nhân loại và Hồn sủng rải đầy mặt đất, kéo dài từ khu vực trung tâm ra tới tận thành đông.

Vào ban ngày quảng trường là nơi người người tụ tập, náo nhiệt dị thường.

Nhưng hiện tại màn đêm buông xuống, quảng trường đã bị phá hủy hoàn toàn. Đây là chiến tranh tàn khốc giữa hai cỗ thế lực lớn mạnh nhất đại lục, số người chết sẽ càng lúc càng tăng, không biết đến bao giờ mới kết thúc.

Diệp Khuynh Tư đứng yên trong bãi phế tích, ánh mắt lộ vẻ tiêu điều nhìn lên bầu trời xám xịt.

Trong lòng nàng đang vô cùng bối rối, cũng không kịp để ý mái tóc hỗn loạn, y phục nhàu nát trên người mình.

Nàng lại quay đầu nhìn bóng lưng gã nam tử kia.

Chẳng biết tại sao khoảng cách hai người rất gần, nhưng nàng lại cảm thấy thật xa, không dám chủ động đi về phía hắn.

Lúc này ánh mắt Sở Mộ đang nhìn chằm chằm vào Thiên Đình Xà.

Bỗng nhiên trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười kỳ lạ, bàn tay hướng lên trời đánh một trảo vào hư không.

Không gian đột nhiên gợn sóng rồi nứt vỡ, ngay sau đó một cái hộp cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Sở Mộ xoay người lại đi về phía Diệp Khuynh Tư.

"Một tháng trước Diệp Hoàn Sinh đã nói với ta về chuyện Linh tái, ta không muốn ảnh hưởng ngươi thi đấu mới chờ đợi đến bây giờ."

Sở Mộ đi tới gần rồi đặt hộp phần thưởng vào tay Diệp Khuynh Tư.

Ánh mắt Sở Mộ nhìn Diệp Khuynh Tư tràn đầy nhu tình.

"Khuynh Tư, xin lỗi, để nàng đợi ta lâu như vậy !"

Chẳng biết tại sao ngày hôm nay Diệp Khuynh Tư khóc thật nhiều, nước mắt không ngừng lăn dài trên má nàng, có giọt mừng có giọt tủi, còn có chút gì đó ngay cả nàng cũng nhận không ra.

Tay nàng khẽ đụng vào bàn tay Sở Mộ, cảm nhận được hơi ấm trên người hắn.

Giờ phút này, trái tim Diệp Khuynh Tư thật sự rung động.

Rung động không phải vì đoạt lại phần thưởng Linh tái, mà nàng đã chân chính cảm nhận được tình cảm Sở Mộ dành cho mình.

Hắn vì nàng đã làm quá nhiều chuyện, liều mạng đối kháng với Dược Hoang Chu Triêu chỉ vì giúp nàng lấy lại cái hộp nho nhỏ này.

Hắn luôn luôn xuất hiện ở thời điểm nàng bất lực nhất, dùng phương pháp ôn nhu nhất xóa đi vết thương lòng khắc sâu trong tâm khảm nàng.

Nàng rất muốn gục đầu vào trong ngực hắn, để cho nhiệt độ trên người hắn từ từ hòa tan chính mình.

Nhưng mà Diệp Khuynh Tư nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của mình, nàng lại không có dũng khí làm điều đó.

Lần này thân thể nàng bị hồn kỹ độc phệ càng thêm nghiêm trọng, dung mạo nàng đã bị phá huỷ triệt để.

"Khuynh Tư, tại sao ?"

Sở Mộ vươn tay ra vuốt ve gương mặt nàng, nhưng lại cách một tấm mặt nạ lạnh như băng.

Cho nên hắn dự định gỡ tấm mặt nạ xuống.

"Đừng !"

Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên run rẩy, có chút sợ hãi ngăn cản bàn tay Sở Mộ.

Nếu cho Sở Mộ thấy khuôn mặt kinh khủng kia, Diệp Khuynh Tư thà rằng chết trong tay Chu Triêu còn hơn.

Diệp Khuynh Tư nhớ rõ thời điểm mình tháo mặt nạ xuống, tất cả mọi người lộ vẻ hoảng sợ như gặp ác quỷ. Tinh thần nàng liệu có chịu nổi một lần đả kích nữa không?

"Sở… Sở Mộ, trước tiên đừng tới gần ta … được không ?"

Thanh âm Diệp Khuynh Tư như muốn cầu khẩn.

Sở Mộ rất muốn ôm chặt Diệp Khuynh Tư, nhưng nàng phản ứng kịch liệt như thế nhất thời làm cho hắn hiểu ra cảm xúc của nàng.

"Khuynh Tư, không sao cả! Không bao lâu nữa nàng sẽ khôi phục lại như cũ !" truyện copy từ tunghoanh.com

Sở Mộ vội vàng trấn an.

Diệp Khuynh Tư nhìn vào Sở Mộ, chần chờ hồi lâu mới nhỏ giọng nói:

"Sở Mộ, ta không thể khôi phục như trước. Sợ rằng sau này sẽ phải đeo mặt nạ vĩnh viễn rồi."

Khôi phục không được?

Sở Mộ ngẩn người ra.

Trong lúc nhất thời Sở Mộ không có cách nào trả lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Diệp Khuynh Tư.



"Sở Mộ !"

Diệp Khuynh Tư thấy hắn sững sờ đứng yên như tượng đá, trái tim nàng mạnh mẽ co rụt lại, đau đớn dị thường.

Trong đầu nàng vẫn còn văng vẳng thanh âm Diệp Hoàn Sinh:

"Nếu như ngươi vĩnh viễn biến thành bộ dáng xấu như ma này, ai dám muốn ngươi ?"

Trong nháy mắt, Diệp Khuynh Tư cảm giác toàn thân tê liệt như gặp sét đánh, căn bản không dám nghĩ tiếp nữa, thất hồn lạc phách niệm chú ngữ.

Sở Mộ ngơ ngác nhìn Diệp Khuynh Tư khống chế Tử Sam Mộng Thú chạy như điên ra ngoài thành, từ từ biến mất trong tầm mắt của mình.

“Cộc cộc cộc !”

Tiếng vó câu không ngừng vang lên, trong đầu Diệp Khuynh Tư chỉ quanh quẩn câu nói cuối cùng.

“Khôi phục không được thì sao đây ?”

Cho dù hắn muốn nàng, liệu nàng có dám dùng khuôn mặt chân thật gặp hắn không?

Diệp Khuynh Tư một đường chạy nhanh, thậm chí không đợi Sở Mộ trả lời. Bởi vì nàng đã không dám đối mặt với hắn.

Diệp Khuynh Tư càng chạy càng xa, không cần biết mình sẽ chạy tới tận nơi nào.

Tòa thành dần dần biến mất sau lưng Diệp Khuynh Tư, Tử Sam Mộng Thú cũng bắt đầu mỏi mệt, nó thả tốc độ chậm lại bên bờ suối giữa một khe núi.

Diệp Khuynh Tư nhảy xuống lưng Tử Sam Mộng Thú, lấy tấm mặt nạ xuống chậm chạp đi tới dòng suối trong vắt.

Khuôn mặt nàng hiện ra phía dưới mặt nước, chính nàng cũng muốn tự tay xé nát gương mặt xấu xí này đi.

"Thế nào cũng phải có biện pháp khôi phục."

Diệp Khuynh Tư hiển nhiên không nỡ rời xa Sở Mộ, chỉ có điều hiện tại tâm tình nàng tương đối hỗn loạn mà thôi.

Sau này nàng sẽ tìm mọi biện pháp khôi phục dung mạo của mình, bất kể hao phí thời gian bao lâu, bất kể khó khăn cỡ nào, nàng sẽ khôi phục dung mạo lại như cũ, tự tay mình gỡ mặt nạ xuống đối diện với Sở Mộ.

"Hí !"

Bỗng nhiên Tử Sam Mộng Thú kêu lên một tiếng.

Thân thể Diệp Khuynh Tư khẽ run lên, bối rối đeo mặt nạ lên lại.

Đó là Sở Mộ, mặc dù không quay đầu nhìn lại nhưng Diệp Khuynh Tư cũng biết đó là Sở Mộ đuổi tới.

"Khuynh Tư, nàng biết ta sẽ không quan tâm chuyện kia."

Thanh âm Sở Mộ từ sau lưng Diệp Khuynh Tư truyền đến.

Diệp Khuynh Tư không dám quay đầu lại, chẳng qua là trái tim đập lên kịch liệt thẫn thờ nhìn xuống mặt nước.

"Trước đây thật lâu, có một nữ tử đẹp như thiên tiên làm cho ta thương tổn rất lớn. Cả đời này ta cũng không thể quên được, cho nên sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành đối với ta lại là ác mộng đáng sợ."

Sở Mộ vừa nói vừa đi lại gần Diệp Khuynh Tư.

"Khuynh Tư, ta quả thật thích ngươi, ta không dám nói rằng chính mình không ngại khuôn mặt kia."

Giọng nói Sở Mộ vô cùng chân thành.

Diệp Khuynh Tư nghe thấy câu này liền chao đảo muốn ngã, thân thể mềm oặt nhu nhược tựa bên bờ suối. Nàng đã không dám lại nghe tiếp câu sau cùng.

Thế nhưng, chốc lát sau Diệp Khuynh Tư mở to mắt ra nhìn xuống.

Bởi vì dưới mặt nước bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái mặt nạ.

Diệp Khuynh Tư mạnh mẽ xoay người lại, cực kỳ ngạc nhiên nhìn thấy Sở Mộ cũng đeo vào một cái mặt nạ màu bạc.

Nàng ngây dại.

"Nếu nàng khôi phục không được, vĩnh viễn phải đeo cái mặt nạ kia. Ta cũng sẽ đeo mặt nạ xứng đôi với nàng."

Nói xong câu đó, Sở Mộ bỗng nhiên ôm chầm lấy Diệp Khuynh Tư, hai tay giữ chặt không cho nàng giãy dụa.

Sở Mộ cúi đầu hôn xuống bờ môi nàng.

Diệp Khuynh Tư không cảm giác được đôi môi Sở Mộ áp xuống.

Bởi vì giữa hai người cách nhau hai cái mặt nạ lạnh băng.

Nhưng mà Sở Mộ nói một câu sau cùng đã hòa tan nội tâm Diệp Khuynh Tư, tâm hồn nàng bắt đầu mềm lại, từng giọt nước mắt hạnh phúc lặng lẽ rơi xuống.

Khu vực ngoại thành Linh thành.

Thiên Xà từ trên trời rơi xuống, thân thể khổng lồ đè sập một mảng kiến trúc và tường thành rộng lớn.

Đối mặt với Trầm Thu và đông đảo cường giả Yểm Ma cung vây công, Nữ Hoàng Thiên Đình Xà của Chu Triêu rốt cuộc chống đỡ không nổi ngã xuống. Theo đó là vô số kỹ năng bay tới đánh cho nó vô lực phản kháng, năng lượng loạn lưu mãnh liệt càn quét trong phương viên mấy chục dặm. Cả tòa thành lúc này cực kỳ thê thảm, đâu đâu cũng có khói lửa bốc cháy, tro bụi cuốn lên tận mây xanh.

Sắc mặt Chu Triêu tái nhợt nhìn tới quân đoàn Hồn sủng ở phía đối diện, bộ dạng hắn hiện tại cực kỳ khó coi.

"Yên tâm đi, Chu Triêu, mạng của ngươi còn có giá trị. Trầm Thu ta tối đa chỉ giúp ngươi năm hồn bị thương !"

Trầm Thu khống chế Huyết Sí Lăng Hổ hạ xuống trước mặt Chu Triêu, phất phất tay bày ra hình dáng nghĩa khí lẫm liệt nói.

Một đám thủ hạ của Chu Triêu đã bị ba thế lực lớn tiêu diệt hơn phân nửa, còn dư lại đều là tàn binh bại tướng, bên kia lại là quân đoàn Yểm Ma đông nghịt ngó chừng. Cho dù Hồn Minh có phái viện binh tới cũng không làm nên chuyện gì.

Ánh mắt Chu Triêu quét một vòng qua trận doanh Hồn Hoàng bên mình, đại đa số Hồn sủng đã chịu thương tổn khá lớn. Hiện tại hắn phải tìm cách dẫn theo đám thuộc hạ đột phá vòng vây, may ra mới có hi vọng sống sót.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook