Quyển 2 - Chương 687: Mẫu tử gặp nhau (thượng,hạ)
Ngư Thiên Không
25/09/2013
"Được !”
Vân Vận gật đầu.
Đến nước này, nàng cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng, dù sao một con Hồn sủng cao đẳng đế hoàng tiềm phục trong lãnh thổ nhân loại có thể nhấc lên một trận tai nạn rất đáng sợ.
Hương Vân Vận đã thông báo cho Sở Mộ trước khi sự tình rõ ràng không thể rời khỏi Đại Sở thế gia.
Thật ra nàng cảm thấy Thiên Ma Trùng cao đẳng đế hoàng phát ra địch ý nghiêng về phía hắn nhiều hơn. Hơn nữa, Hồn sủng hoang dã rất hung tàn, một khi chọc giận nó sẽ điên cuồng tàn phá thành thị, làng mạc chung quanh.
"Hắn ở nơi này?"
Băng Lam đi vào trong sân liền có cảm giác khí tức nam tử trong phòng tương đối quen thuộc.
Số người nhận ra Nữ Tôn Băng Lam vốn không nhiều, tương tự như thế, từ xưa tới nay Băng Lam cũng chỉ quen biết một vài người mà thôi, nhất là nam tử trẻ tuổi lại càng ít ỏi. Cho nên thời điểm tiến vào trong sân, Băng Lam đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ quái.
Hương Vân Vận không có nhận thấy vẻ mặt Băng Lam lộ vẻ chần chờ, vẫn tiếp tục tiến tới gian phòng Sở Mộ gõ cửa không chút khách khí, đồng thời mở miệng cười khanh khách:
"Sở Thần, tỷ tỷ dẫn theo một vị tiên nữ có thể khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma tới nè !"
Băng Lam không thích Hương Vân Vận đùa giỡn như vậy, nàng duy trì bộ dáng lạnh nhạt bước vào trong phòng.
Hương Vân Vận vừa cười vừa dẫn đầu tiến vào phòng, trong lòng nàng thầm nghĩ nam tử đứng đắn như Sở Mộ đoán chừng thấy Băng Lam sẽ phải thất thần rất lâu.
Hương Vân Vận biết rõ Băng Lam rất ít khi gặp người ngoài, nhưng mà bất kỳ người nào nhìn thấy nàng đều không thể nói chuyện một cách bình thường. Ngay cả nam nhân tâm trí vững chắc nhất cũng phải ngơ ngác xuất thần vài ba phút.
Hương Vân Vận vừa nghĩ tới Sở Mộ một thân chính phái, lãnh khốc vô tình đứng trước mặt ‘Lãnh mỹ nhân" ăn nói lắp bắp, tim đập rộn lên, đỏ mặt như táo chín. Trong lòng nàng càng thêm vui vẻ, bắt đầu suy nghĩ nên chọc ghẹo hắn như thế nào cho tốt.
Tính cách Băng Lam bẩm sinh lạnh lẽo, thần thái tựa như cự người ngoài ngàn dặm. Thế nhưng, thời điểm nhìn thấy dung mạo nam tử kia, tầng băng sương trên mặt Liễu Băng Lam dần dần tan rã.
Vẻ mặt Băng Lam tương đối phức tạp, một bên là vui mừng và kích động vì được gặp Sở Mộ ở nơi này, một bên lại kinh ngạc vì Hương Vân Vận hẹn hò với Sở Mộ, nhi tử của nàng.
Mà Hương Vân Vận còn ngây thơ không biết Sở Mộ và Băng Lam có quan hệ mẫu tử, trong lòng đang âm thầm cười trộm cố ý quan sát vẻ mặt Sở Mộ.
Sở Mộ cũng thuộc loại người lạnh nhạt, tâm trí vững chắc vượt xa thường nhân, trong buổi dạ tiệc hầu như không ai thấy hắn cười lần nào. Hương Vân Vận tâm tư cổ quái mới lưu ý thái độ khác thường của Sở Mộ, nam nhân khi gặp nữ tử nhưng tâm trí bình tĩnh như giếng nước đúng là hiếm thấy. Chính vì thế nàng mới nghĩ ra trò đùa tâm linh ám thị, nhưng kết quả thất bại làm cho nàng vô cùng buồn bực.
Bây giờ nàng có thể nhìn thấy nam tử tĩnh táo, trấn định kia lộ vẻ bối rối hẳn là một chuyện vô cùng vui vẻ. Trong lòng nàng âm thầm sung sướng nghĩ ra đủ thứ trò đùa bỡn hắn sau khi Băng Lam rời đi.
“Nhất định là rất thú vị a…aa !”
Sở Mộ hoàn thành cường hóa Phược Phong Linh trước đó không lâu, hồn lực đã không còn nhiều lắm. Hơn nữa, hai lần cường hóa Hồn sủng liên tục trong khoảng thời gian ngắn đã khiến cho Sở Mộ tiêu hao gần hết tinh thần và thể lực.
Sau khi hắn hoàn thành cường hóa Phược Phong Linh lên cấp đế hoàng chỉ hưng phấn một lát, rồi lập tức điều chỉnh tinh thần tiến vào trạng thái tĩnh tu.
Vốn là Sở Mộ không ngạc nhiên khi thấy Hương Vân Vận chạy tới nơi này, bởi vì hắn biết nàng đang lo lắng giải quyết vấn đề Hồn sủng cao đẳng đế hoàng.
Nhưng mà để cho Sở Mộ không ngờ nổi Hương Vân Vận lại dẫn theo mẫu thân của mình, rồi còn nói giới thiệu một tiên nử tỷ tỷ có thể làm cho mình tẩu hỏa nhập ma?
“Tỷ tỷ? Đùa giỡn cái gì chứ?”
Băng Lam thoạt nhìn quả thật còn trẻ, nhưng nàng đúng là mẫu thân của hắn.
Sở Mộ từ nhỏ đã có ấn tượng với Băng Lam, mỗi năm hắn được thấy nàng một, hai lần. Mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm nhưng không đến nổi nhận lầm mẫu thân của mình.
Vẻ mặt Sở Mộ vô cùng đặc sắc, chủ yếu nhất chính là Băng Lam xuất hiện cùng lúc với Hương Vân Vận, như vậy đêm hôm đó Hương Vân Vận dụ hoặc mình có phải là do mẫu thân Băng Lam an bài hay không? Nếu có thì mục đích là gì?
Băng Lam vẫn chưa gặp lại Tiêu phu nhân, vì thế nàng không biết Sở Mộ đang ở chỗ này.
Hơn nữa, Băng Lam chưa bao giờ quan tâm chuyện tình thế tục, quãng thời gian sau này Sở Mộ sử dụng tên giả Sở Thần, cộng thêm nàng thường xuyên ra vào Cấm Vực nên không nhận được tin tức về hắn.
Sở Mộ đã biết mẫu thân Băng Lam đang ở gần đây, nhưng không nghĩ tới nàng lại đường đột chạy tới phòng của mình như thế.
"Mộ nhi, tại sao ngươi lại ở đây?"
Trên mặt Băng Lam hiện lên nụ cười mừng rỡ, trực tiếp đi tới trước mặt Sở Mộ.
"Mộ nhi?"
Hương Vân Vận đứng bên cạnh trợn trừng hai mắt, bộ dạng nghi hoặc nhìn sang Băng Lam. Ngay lúc đó, nàng cực kỳ kinh hãi khi thấy Liễu Băng Lam ‘mỉm cười’.
Hương Vân Vận sững sờ dùng tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, nàng đã biết Liễu Băng Lam nổi danh là Băng mỹ nhân trong trận doanh đế hoàng, cơ hồ chưa từng có người nào thấy nàng tươi cười.
Vốn là Hương Vân Vận giảo hoạt muốn mượn vị Băng mỹ nhân lạnh lùng và mỹ lệ này kích thích Sở Mộ, nàng tin chắc trên đờin ày không có mấy người có thể giữ vững bình tĩnh trước mặt Băng mỹ nhân, ngay cả nữ nhân cũng làm không được.
Nhưng mà Hương Vân Vận không thể nào ngờ nổi chính là Băng mỹ nhân tỷ tỷ nhìn thấy Sở Mộ không chỉ nở nụ cười sáng lạn, ngược lại còn lộ vẻ mừng rỡ xen lẫn bối rối tiến tới gần Sở Mộ .
“Đây là tình huống gì chứ? Cái người bối rối không biết làm sao phải là Sở Mộ mới đúng nha? Tại sao ngược lại biến thành Nữ Tôn điện hạ rồi?”
Liễu Băng Lam vẫn luôn là thần tượng được Hương Vân Vận ngưỡng mộ và sùng bái, ngay cả tâm tưu ghen tỵ cũng không có. Lúc này nàng chỉ biết đứng như trời trồng, trong lòng kinh ngạc không nói nên lời.
Hương Vân Vận từ đầu đến cuối không bao giờ nghĩ tới Băng mỹ nhân tôn quý, lạnh lùng lại có thể bối rối?
Thời điểm Hương Vân Vận cảm giác kinh ngạc và không dám tin tưởng vào hình ảnh đang diễn ra ở trước mắt mình, Băng Lam đã đến trước mặt Sở Mộ cấp cho hắn một cái ôm nồng thắm
Hành động này khiến cho Hương Vân Vận kinh hoàng, choáng váng muốn ‘hôn mê bất tỉnh’, Băng Lam xưa nay giữ gìn bản thân vô cùng cẩn thận, ngay cả nữ nhân cũng không thể chạm vào nàng. Tại sao lại chủ động đi ôm một người nam tử rồi?
"Ách! Mẫu thân ..."
Sở Mộ lúng túng kêu lên một tiếng.
Sở Mộ có cảm giác Băng Lam đối xử với của mình y như tiểu hài tử, hoàn toàn không khác gì trước kia.
Trong dĩ vãng Sở Mộ còn nhỏ, Băng Lam còn rất trẻ tuổi nên không biết cách chiếu cố nhi tử, luôn luôn bày ra vẻ mặt lạnh băng. Chính nàng cũng không hiểu được Sở Mộ thời thơ ấu cần có tình yêu thương, quan tâm và thân mật của mẫu thân, đó là thiếu sót của nàng. Nhưng Sở Mộ hiện tại đã lớn hiểu được rất nhiều chuyện, sự tình kia cũng đã qua lâu rồi, Sở Mộ không còn oán trách nàng.
Nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành rồi, hành động quan tâm thân mật thế này cũng không cần thiết lắm. Hơn nữa lúc này đang có mặt người khác, bản thân hắn đang gầy dựng hình tượng lãnh khốc vô tình, lạnh lùng quyết đoán đã bị mẫu thân phá vỡ trong nháy mắt. Hình ảnh hắn trong mắt Hương Vân Vận bây giờ chẳng khác nào một đứa con nít đang làm nũng trong lòng mẫu thân.
"Ngươi… ngươi lúc nãy gọi Lam tỷ tỷ là gì? Ta không có nghe lầm chứ?"
Hương Vân Vận ngó chừng Sở Mộ, mạnh mẽ hồi phục tinh thần lại hỏi một câu.
Băng Lam chuyển ánh mắt rơi vào người Hương Vân Vận, nàng cũng biết Vân Vận rất thích dụ hoặc nam tử nhỏ tuổi hơn mình, lại còn cố ý đùa bỡn chà xát nhuệ khí của bọn họ.
Nhưng mà Hương Vân Vận tìm phiền toái nhi tử của mình, Băng Lam không thể tha thứ cho nàng đơn giản như vậy. Dù sao chuyện đó thường thường sẽ tạo đả kích rất lớn đối với một nam tử trẻ tuổi khí thịnh.
"Vân Vận, ngươi nói nam tử ở rừng cây là hắn ?"
Giọng nói Băng Lam thay đổi rất nhanh, ngữ khí bỗng nhiên lạnh lẽo băng hàn chí cực.
Sở Mộ lập tức ý thức được có chuyện gì đó không đúng, vội vàng giải thích:
"Mẫu thân, sự tình không có như ngươi tưởng tượng đâu! Lúc ấy ta chỉ thỉnh giáo nàng một ít vấn đề Hoa hệ Hồn sủng, ngay sau đó đột nhiên xuất hiện một con Hồn sủng cao đẳng đế hoàng."
Hương Vân Vận nghe thấy Sở Mộ gọi lần thứ hai nhất thời đầu óc có cảm giác tê rần như bị sét đánh.
Thần tượng Băng mỹ nhân mà mình ngưỡng mộ, sùng bái, có hoàn mỹ dung mạo mỹ lệ và khí chất không nhiễm bụi trần lại có nhi tử hơn hai mươi tuổi? Điều này cũng quá kinh khủng đi?
Sở Mộ và Băng Lam đứng chung một chỗ, nếu như Sở Mộ gọi Băng Lam là tỷ tỷ cũng không có ai nghi ngờ nửa điểm.
Hương Vân Vận ngơ ngác, bồi hồi thật lâu mới từ từ tiếp nhận sự thật Băng mỹ nhân là mẫu thân của người thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Vốn là Hương Vân Vận muốn nhìn xem bộ dáng Sở Mộ bối rối, ngượng ngùng trước mặt một vị tiên tử lạnh băng, không ngờ kết quả hai người này lại có quan hệ ruột thịt. Đồng thời nàng cũng phát hiện Băng Lam mất bình tĩnh vượt xa Sở Mộ, đã từng ấy năm quen biết Băng Lam, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đóa băng hoa tuyệt thế này dần dần hòa tan, bộ dạng kích động, khẩn trương như thế chẳng khác gì một nữ tử bình thường.
"Không có, thật sự không có !"
Sở Mộ kiên định lắc đầu.
Thật ra Liễu Băng Lam rất quan tâm vấn đề cuộc sống của nhi tử, nàng liên tục tra hỏi nhiều lần quan hệ giữa Sở Mộ và Hương Vân Vận, kiên quyết phải biết được tình huống cụ thể đêm hôn đó.
Cũng may Sở Mộ thuộc hàng ngũ nam nhân chính phái, đêm đó quả thật kiềm chế chính mình rất tốt. Nếu không, một khi để Băng Lam phát hiện ra vấn đề, có lẽ hắn xấu hổ không chịu nổi, ngay cả Vân Vận cũng hết đường chạy trốn.
"Đừng có lừa gạt mẫu thân, ngươi là nam nhân, lại lớn như vậy rồi làm sao ngăn cản được thủ đoạn của nàng? Yên tâm, mẫu thân sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo."
Băng Lam tiếp tục tra hỏi, dù sao nàng cũng là người từng trải nên hiểu được rất nhiều chuyện.
"…"
Sở Mộ cười khổ không dứt, đây chẳng phải là ép cung hắn hay sao?
"Ta đã có người trong lòng, hơn nữa lúc ấy ta kịp thời nhận ra sự tình kỳ quái, đúng là không có làm gì !"
Sở Mộ cường điệu thêm một lần nữa.
"Ừ? Đã có người yêu rồi? Tên gọi là gì?"
Băng Lam phát hiện ra chuyện tình nằm ngoài dự liệu, vội vàng chuyển sang vấn đề kia.
Vốn là Băng Lam cảm thấy mình chưa làm tốt vai trò mẫu thân đối với Sở Mộ, để cho hắn từ nhỏ đến lớn thua thiệt nhiều lắm. Cho nên Sở Mộ vừa nhắc tới nữ tử, Băng Lam lại càng muốn hỏi thấu triệt.
"Ài, sau này từ từ nói đi, chúng ta có thể nói chuyện khác không ?"
Sở Mộ cảm thấy Băng Lam giữ vững khí chất thanh cao như trước vẫn tốt hơn. Ít nhất cũng không đến nổi bị truy tận gốc thế này.
Nói đến chuyện khác hiển nhiên là chính sự.
Hương Vân Vận cho rằng Hồn sủng cao đẳng đế hoàng đến đây là vì Sở Mộ, nhưng hắn trước giờ không có trêu chọc sinh vật đáng sợ như vậy, nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi vấn đề nằm ở đâu. Băng Lam là mẫu thân đương nhiên là lo lắng cho hắn, vì thế nàng bắt đầu hỏi thăm hắn có đắc tội vị Hồn Hoàng cường đại nào không, hay là đoạn thời gian gần đây đã đụng tới bộ lạc cao cấp?
Sở Mộ vẫn lắc đầu, lúc trước hắn cho rằng Hồn sủng cao đẳng đế hoàng lộ ra địch ý với mình là vì quan hệ tới mẫu thân Băng Lam, nhưng nàng đã hỏi như thế hiển nhiên là không nhận biết sinh vật đáng sợ kia.
Nhưng mà, đến tột cùng là nguyên nhân gì làm cho hắn trở thành mục tiêu của Hồn sủng cao đẳng đế hoàng? Nhất là nó còn đang quanh quẩn trong thế giới nhân loại, lỡ may sau lưng nó là một vị cường giả thì chuyện này phiền toái to rồi.
"Lam tỷ tỷ, có phải là trùng hợp không? Sinh vật bị khống chế thông thường sẽ khóa định những tồn tại có tính uy hiếp ở gần nó, chính vì thế mới lộ ra địch ý."
Hương Vân Vận đề ra nghi vấn.
Băng Lam nhìn thoáng qua Hương Vân Vận, ánh mắt mang theo vài phần lãnh đạm.
Bởi vì Vân Vận đánh chủ ý lên đầu nhi tử của nàng, Băng Lam sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hương Vân Vận. Cho dù nàng tin tưởng giữa hai người không có phát sinh chuyện gì, nhưng giáo huấn Vân Vận một trận là không thể tránh khỏi.
Nếu là dụ hoặc người khác, Băng Lam hẳn là quở trách Vân Vận mấy câu là xong, nhưng dụ hoặc Sở Mộ lại là một chuyện hoàn toàn khác. Lần này Hương Vân Vận đúng là xui xẻo, đùa chơi một lần lại vô tình đụng tới điểm nhạy cảm nhất của nàng.
Hương Vân Vận cũng ý thức được Băng Lam thật sự tức giận với mình rồi, thế là nàng vô cùng biết điều ngồi sang bên cạnh. Trước khi Băng Lam tra hỏi, nàng cũng không dám tùy tiện phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Trên thân phận và địa vị thì Băng Lam cao hơn cả lão sư Hương Vân Vận, mặc dù nàng có thể xưng hô thân mật là tỷ tỷ, nhưng thật ra nàng phải cung kính đối đãi Băng Lam như là trưởng bối.
"Vân Vận, ngươi đi ra ngoài trước !"
Băng Lam phất tay áo, mở miệng nói.
Hương Vân Vận gật đầu, từ từ lui xuống, trong lúc đó còn dùng hồn niệm trêu chọc Sở Mộ mấy câu. Nàng vô cùng hứng thú với tin tức Sở Mộ là nhi tử Băng Lam.
Sau khi Hương Vân Vận rời khỏi, Băng Lam niệm chú ngữ tạo ra một vòng bảo hộ cách âm.
Băng Lam đưa tay tới đặt lên trên ngực Sở Mộ, bắt đầu dùng hồn niệm kiểm tra tình trạng linh hồn của hắn.
Bởi vì chuyện này, Liễu Băng Lam hao phí rất nhiều thời gian, tâm lực cũng mệt mỏi dị thường. Nàng đã xuyên qua không biết bao nhiêu địa phương trong Cấm Vực, đủ loại hung địa tìm kiếm linh vật Băng thuộc tính.
Lấy thực lực Băng Lam truy tìm linh vật Băng thuộc tính vốn không khó khăn, nhưng mà linh vật đặc thù có thể hóa giải linh hồn nóng rực, đồng thời không gây thương tổn đến thân thể quá mức trân quý, hiếm thấy vô cùng. Cho đến hiện tại, nàng cũng chỉ biết có một loại Thiên Tiên Băng.
Chỉ tiếc là Băng Lam tìm kiếm trong quãng thời gian dài như vậy chỉ thu được một gốc Tiên Băng duy nhất, về phần Thiên Tiên Băng lại bặt vô âm tín, không hề có một chút đầu mối.
"Ừ?"
Thời điểm cảm giác linh hồn của Sở Mộ đã phát sinh biến hóa khác với lần trước, Băng Lam kinh ngạc nói:
"Tại sao lực lượng linh hồn của ngươi mạnh như vậy rồi?"
Băng Lam phát hiện nhiệt độ linh hồn trong cơ thể hắn cao hơn trước rất nhiều, đồng thời lực lượng linh hồn của hắn cũng cường đại vượt xa dĩ vãng. Nếu thực lực hắn chỉ ở cấp bậc Hồn Chủ giống như trước kia, linh hồn Sở Mộ khẳng định đã bị hỏa nhiệt đốt cháy sạch sẽ từ lâu rồi.
"Ta vừa mới bước vào cấp bậc Hồn Hoàng cách đây ít lâu."
Sở Mộ cười nói.
Băng Lam thu tay về, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tới Sở Mộ.
Nàng buông thả một luồng hồn niệm thăm dò trạng thái của hắn, quả nhiên là Sở Mộ không hề nói dối.
Điều này làm cho Băng Lam khó thể tin tưởng, hiện tại Sở Mộ mới có mấy tuổi? Dưới tình huống không có bối cảnh và cường giả chiếu cố lại đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng, tốc độ tu luyện như thế đúng là kinh người.
Lúc ban đầu Băng Lam vẫn hi vọng có thể dẫn Sở Mộ tới Hồn Điện, sau đó tự tay nàng bồi dưỡng hắn, cung cấp cho hắn đầy đủ hỗ trợ cần thiết để nhanh chóng tăng cường thực lực.
Nhưng lúc đó Sở Mộ tỏ ý kiên quyết muốn tự mình tu luyện.
Hồn sủng sư tu luyện dựa vào rất nhiều phương diện, trong đó tín niệm kiên định là đặc điểm quan trọng nhất. Hiển nhiên chuyện gì cũng có hai mặt, bản thân hắn có thiên phú rất cao, nhưng nếu có thêm một vị lão sư dẫn dắt sẽ tránh được không ít ngã rẽ làm chậm trễ tiến trình của hắn.
Vân Vận gật đầu.
Đến nước này, nàng cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng, dù sao một con Hồn sủng cao đẳng đế hoàng tiềm phục trong lãnh thổ nhân loại có thể nhấc lên một trận tai nạn rất đáng sợ.
Hương Vân Vận đã thông báo cho Sở Mộ trước khi sự tình rõ ràng không thể rời khỏi Đại Sở thế gia.
Thật ra nàng cảm thấy Thiên Ma Trùng cao đẳng đế hoàng phát ra địch ý nghiêng về phía hắn nhiều hơn. Hơn nữa, Hồn sủng hoang dã rất hung tàn, một khi chọc giận nó sẽ điên cuồng tàn phá thành thị, làng mạc chung quanh.
"Hắn ở nơi này?"
Băng Lam đi vào trong sân liền có cảm giác khí tức nam tử trong phòng tương đối quen thuộc.
Số người nhận ra Nữ Tôn Băng Lam vốn không nhiều, tương tự như thế, từ xưa tới nay Băng Lam cũng chỉ quen biết một vài người mà thôi, nhất là nam tử trẻ tuổi lại càng ít ỏi. Cho nên thời điểm tiến vào trong sân, Băng Lam đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ quái.
Hương Vân Vận không có nhận thấy vẻ mặt Băng Lam lộ vẻ chần chờ, vẫn tiếp tục tiến tới gian phòng Sở Mộ gõ cửa không chút khách khí, đồng thời mở miệng cười khanh khách:
"Sở Thần, tỷ tỷ dẫn theo một vị tiên nữ có thể khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma tới nè !"
Băng Lam không thích Hương Vân Vận đùa giỡn như vậy, nàng duy trì bộ dáng lạnh nhạt bước vào trong phòng.
Hương Vân Vận vừa cười vừa dẫn đầu tiến vào phòng, trong lòng nàng thầm nghĩ nam tử đứng đắn như Sở Mộ đoán chừng thấy Băng Lam sẽ phải thất thần rất lâu.
Hương Vân Vận biết rõ Băng Lam rất ít khi gặp người ngoài, nhưng mà bất kỳ người nào nhìn thấy nàng đều không thể nói chuyện một cách bình thường. Ngay cả nam nhân tâm trí vững chắc nhất cũng phải ngơ ngác xuất thần vài ba phút.
Hương Vân Vận vừa nghĩ tới Sở Mộ một thân chính phái, lãnh khốc vô tình đứng trước mặt ‘Lãnh mỹ nhân" ăn nói lắp bắp, tim đập rộn lên, đỏ mặt như táo chín. Trong lòng nàng càng thêm vui vẻ, bắt đầu suy nghĩ nên chọc ghẹo hắn như thế nào cho tốt.
Tính cách Băng Lam bẩm sinh lạnh lẽo, thần thái tựa như cự người ngoài ngàn dặm. Thế nhưng, thời điểm nhìn thấy dung mạo nam tử kia, tầng băng sương trên mặt Liễu Băng Lam dần dần tan rã.
Vẻ mặt Băng Lam tương đối phức tạp, một bên là vui mừng và kích động vì được gặp Sở Mộ ở nơi này, một bên lại kinh ngạc vì Hương Vân Vận hẹn hò với Sở Mộ, nhi tử của nàng.
Mà Hương Vân Vận còn ngây thơ không biết Sở Mộ và Băng Lam có quan hệ mẫu tử, trong lòng đang âm thầm cười trộm cố ý quan sát vẻ mặt Sở Mộ.
Sở Mộ cũng thuộc loại người lạnh nhạt, tâm trí vững chắc vượt xa thường nhân, trong buổi dạ tiệc hầu như không ai thấy hắn cười lần nào. Hương Vân Vận tâm tư cổ quái mới lưu ý thái độ khác thường của Sở Mộ, nam nhân khi gặp nữ tử nhưng tâm trí bình tĩnh như giếng nước đúng là hiếm thấy. Chính vì thế nàng mới nghĩ ra trò đùa tâm linh ám thị, nhưng kết quả thất bại làm cho nàng vô cùng buồn bực.
Bây giờ nàng có thể nhìn thấy nam tử tĩnh táo, trấn định kia lộ vẻ bối rối hẳn là một chuyện vô cùng vui vẻ. Trong lòng nàng âm thầm sung sướng nghĩ ra đủ thứ trò đùa bỡn hắn sau khi Băng Lam rời đi.
“Nhất định là rất thú vị a…aa !”
Sở Mộ hoàn thành cường hóa Phược Phong Linh trước đó không lâu, hồn lực đã không còn nhiều lắm. Hơn nữa, hai lần cường hóa Hồn sủng liên tục trong khoảng thời gian ngắn đã khiến cho Sở Mộ tiêu hao gần hết tinh thần và thể lực.
Sau khi hắn hoàn thành cường hóa Phược Phong Linh lên cấp đế hoàng chỉ hưng phấn một lát, rồi lập tức điều chỉnh tinh thần tiến vào trạng thái tĩnh tu.
Vốn là Sở Mộ không ngạc nhiên khi thấy Hương Vân Vận chạy tới nơi này, bởi vì hắn biết nàng đang lo lắng giải quyết vấn đề Hồn sủng cao đẳng đế hoàng.
Nhưng mà để cho Sở Mộ không ngờ nổi Hương Vân Vận lại dẫn theo mẫu thân của mình, rồi còn nói giới thiệu một tiên nử tỷ tỷ có thể làm cho mình tẩu hỏa nhập ma?
“Tỷ tỷ? Đùa giỡn cái gì chứ?”
Băng Lam thoạt nhìn quả thật còn trẻ, nhưng nàng đúng là mẫu thân của hắn.
Sở Mộ từ nhỏ đã có ấn tượng với Băng Lam, mỗi năm hắn được thấy nàng một, hai lần. Mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm nhưng không đến nổi nhận lầm mẫu thân của mình.
Vẻ mặt Sở Mộ vô cùng đặc sắc, chủ yếu nhất chính là Băng Lam xuất hiện cùng lúc với Hương Vân Vận, như vậy đêm hôm đó Hương Vân Vận dụ hoặc mình có phải là do mẫu thân Băng Lam an bài hay không? Nếu có thì mục đích là gì?
Băng Lam vẫn chưa gặp lại Tiêu phu nhân, vì thế nàng không biết Sở Mộ đang ở chỗ này.
Hơn nữa, Băng Lam chưa bao giờ quan tâm chuyện tình thế tục, quãng thời gian sau này Sở Mộ sử dụng tên giả Sở Thần, cộng thêm nàng thường xuyên ra vào Cấm Vực nên không nhận được tin tức về hắn.
Sở Mộ đã biết mẫu thân Băng Lam đang ở gần đây, nhưng không nghĩ tới nàng lại đường đột chạy tới phòng của mình như thế.
"Mộ nhi, tại sao ngươi lại ở đây?"
Trên mặt Băng Lam hiện lên nụ cười mừng rỡ, trực tiếp đi tới trước mặt Sở Mộ.
"Mộ nhi?"
Hương Vân Vận đứng bên cạnh trợn trừng hai mắt, bộ dạng nghi hoặc nhìn sang Băng Lam. Ngay lúc đó, nàng cực kỳ kinh hãi khi thấy Liễu Băng Lam ‘mỉm cười’.
Hương Vân Vận sững sờ dùng tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, nàng đã biết Liễu Băng Lam nổi danh là Băng mỹ nhân trong trận doanh đế hoàng, cơ hồ chưa từng có người nào thấy nàng tươi cười.
Vốn là Hương Vân Vận giảo hoạt muốn mượn vị Băng mỹ nhân lạnh lùng và mỹ lệ này kích thích Sở Mộ, nàng tin chắc trên đờin ày không có mấy người có thể giữ vững bình tĩnh trước mặt Băng mỹ nhân, ngay cả nữ nhân cũng làm không được.
Nhưng mà Hương Vân Vận không thể nào ngờ nổi chính là Băng mỹ nhân tỷ tỷ nhìn thấy Sở Mộ không chỉ nở nụ cười sáng lạn, ngược lại còn lộ vẻ mừng rỡ xen lẫn bối rối tiến tới gần Sở Mộ .
“Đây là tình huống gì chứ? Cái người bối rối không biết làm sao phải là Sở Mộ mới đúng nha? Tại sao ngược lại biến thành Nữ Tôn điện hạ rồi?”
Liễu Băng Lam vẫn luôn là thần tượng được Hương Vân Vận ngưỡng mộ và sùng bái, ngay cả tâm tưu ghen tỵ cũng không có. Lúc này nàng chỉ biết đứng như trời trồng, trong lòng kinh ngạc không nói nên lời.
Hương Vân Vận từ đầu đến cuối không bao giờ nghĩ tới Băng mỹ nhân tôn quý, lạnh lùng lại có thể bối rối?
Thời điểm Hương Vân Vận cảm giác kinh ngạc và không dám tin tưởng vào hình ảnh đang diễn ra ở trước mắt mình, Băng Lam đã đến trước mặt Sở Mộ cấp cho hắn một cái ôm nồng thắm
Hành động này khiến cho Hương Vân Vận kinh hoàng, choáng váng muốn ‘hôn mê bất tỉnh’, Băng Lam xưa nay giữ gìn bản thân vô cùng cẩn thận, ngay cả nữ nhân cũng không thể chạm vào nàng. Tại sao lại chủ động đi ôm một người nam tử rồi?
"Ách! Mẫu thân ..."
Sở Mộ lúng túng kêu lên một tiếng.
Sở Mộ có cảm giác Băng Lam đối xử với của mình y như tiểu hài tử, hoàn toàn không khác gì trước kia.
Trong dĩ vãng Sở Mộ còn nhỏ, Băng Lam còn rất trẻ tuổi nên không biết cách chiếu cố nhi tử, luôn luôn bày ra vẻ mặt lạnh băng. Chính nàng cũng không hiểu được Sở Mộ thời thơ ấu cần có tình yêu thương, quan tâm và thân mật của mẫu thân, đó là thiếu sót của nàng. Nhưng Sở Mộ hiện tại đã lớn hiểu được rất nhiều chuyện, sự tình kia cũng đã qua lâu rồi, Sở Mộ không còn oán trách nàng.
Nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành rồi, hành động quan tâm thân mật thế này cũng không cần thiết lắm. Hơn nữa lúc này đang có mặt người khác, bản thân hắn đang gầy dựng hình tượng lãnh khốc vô tình, lạnh lùng quyết đoán đã bị mẫu thân phá vỡ trong nháy mắt. Hình ảnh hắn trong mắt Hương Vân Vận bây giờ chẳng khác nào một đứa con nít đang làm nũng trong lòng mẫu thân.
"Ngươi… ngươi lúc nãy gọi Lam tỷ tỷ là gì? Ta không có nghe lầm chứ?"
Hương Vân Vận ngó chừng Sở Mộ, mạnh mẽ hồi phục tinh thần lại hỏi một câu.
Băng Lam chuyển ánh mắt rơi vào người Hương Vân Vận, nàng cũng biết Vân Vận rất thích dụ hoặc nam tử nhỏ tuổi hơn mình, lại còn cố ý đùa bỡn chà xát nhuệ khí của bọn họ.
Nhưng mà Hương Vân Vận tìm phiền toái nhi tử của mình, Băng Lam không thể tha thứ cho nàng đơn giản như vậy. Dù sao chuyện đó thường thường sẽ tạo đả kích rất lớn đối với một nam tử trẻ tuổi khí thịnh.
"Vân Vận, ngươi nói nam tử ở rừng cây là hắn ?"
Giọng nói Băng Lam thay đổi rất nhanh, ngữ khí bỗng nhiên lạnh lẽo băng hàn chí cực.
Sở Mộ lập tức ý thức được có chuyện gì đó không đúng, vội vàng giải thích:
"Mẫu thân, sự tình không có như ngươi tưởng tượng đâu! Lúc ấy ta chỉ thỉnh giáo nàng một ít vấn đề Hoa hệ Hồn sủng, ngay sau đó đột nhiên xuất hiện một con Hồn sủng cao đẳng đế hoàng."
Hương Vân Vận nghe thấy Sở Mộ gọi lần thứ hai nhất thời đầu óc có cảm giác tê rần như bị sét đánh.
Thần tượng Băng mỹ nhân mà mình ngưỡng mộ, sùng bái, có hoàn mỹ dung mạo mỹ lệ và khí chất không nhiễm bụi trần lại có nhi tử hơn hai mươi tuổi? Điều này cũng quá kinh khủng đi?
Sở Mộ và Băng Lam đứng chung một chỗ, nếu như Sở Mộ gọi Băng Lam là tỷ tỷ cũng không có ai nghi ngờ nửa điểm.
Hương Vân Vận ngơ ngác, bồi hồi thật lâu mới từ từ tiếp nhận sự thật Băng mỹ nhân là mẫu thân của người thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Vốn là Hương Vân Vận muốn nhìn xem bộ dáng Sở Mộ bối rối, ngượng ngùng trước mặt một vị tiên tử lạnh băng, không ngờ kết quả hai người này lại có quan hệ ruột thịt. Đồng thời nàng cũng phát hiện Băng Lam mất bình tĩnh vượt xa Sở Mộ, đã từng ấy năm quen biết Băng Lam, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đóa băng hoa tuyệt thế này dần dần hòa tan, bộ dạng kích động, khẩn trương như thế chẳng khác gì một nữ tử bình thường.
"Không có, thật sự không có !"
Sở Mộ kiên định lắc đầu.
Thật ra Liễu Băng Lam rất quan tâm vấn đề cuộc sống của nhi tử, nàng liên tục tra hỏi nhiều lần quan hệ giữa Sở Mộ và Hương Vân Vận, kiên quyết phải biết được tình huống cụ thể đêm hôn đó.
Cũng may Sở Mộ thuộc hàng ngũ nam nhân chính phái, đêm đó quả thật kiềm chế chính mình rất tốt. Nếu không, một khi để Băng Lam phát hiện ra vấn đề, có lẽ hắn xấu hổ không chịu nổi, ngay cả Vân Vận cũng hết đường chạy trốn.
"Đừng có lừa gạt mẫu thân, ngươi là nam nhân, lại lớn như vậy rồi làm sao ngăn cản được thủ đoạn của nàng? Yên tâm, mẫu thân sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo."
Băng Lam tiếp tục tra hỏi, dù sao nàng cũng là người từng trải nên hiểu được rất nhiều chuyện.
"…"
Sở Mộ cười khổ không dứt, đây chẳng phải là ép cung hắn hay sao?
"Ta đã có người trong lòng, hơn nữa lúc ấy ta kịp thời nhận ra sự tình kỳ quái, đúng là không có làm gì !"
Sở Mộ cường điệu thêm một lần nữa.
"Ừ? Đã có người yêu rồi? Tên gọi là gì?"
Băng Lam phát hiện ra chuyện tình nằm ngoài dự liệu, vội vàng chuyển sang vấn đề kia.
Vốn là Băng Lam cảm thấy mình chưa làm tốt vai trò mẫu thân đối với Sở Mộ, để cho hắn từ nhỏ đến lớn thua thiệt nhiều lắm. Cho nên Sở Mộ vừa nhắc tới nữ tử, Băng Lam lại càng muốn hỏi thấu triệt.
"Ài, sau này từ từ nói đi, chúng ta có thể nói chuyện khác không ?"
Sở Mộ cảm thấy Băng Lam giữ vững khí chất thanh cao như trước vẫn tốt hơn. Ít nhất cũng không đến nổi bị truy tận gốc thế này.
Nói đến chuyện khác hiển nhiên là chính sự.
Hương Vân Vận cho rằng Hồn sủng cao đẳng đế hoàng đến đây là vì Sở Mộ, nhưng hắn trước giờ không có trêu chọc sinh vật đáng sợ như vậy, nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi vấn đề nằm ở đâu. Băng Lam là mẫu thân đương nhiên là lo lắng cho hắn, vì thế nàng bắt đầu hỏi thăm hắn có đắc tội vị Hồn Hoàng cường đại nào không, hay là đoạn thời gian gần đây đã đụng tới bộ lạc cao cấp?
Sở Mộ vẫn lắc đầu, lúc trước hắn cho rằng Hồn sủng cao đẳng đế hoàng lộ ra địch ý với mình là vì quan hệ tới mẫu thân Băng Lam, nhưng nàng đã hỏi như thế hiển nhiên là không nhận biết sinh vật đáng sợ kia.
Nhưng mà, đến tột cùng là nguyên nhân gì làm cho hắn trở thành mục tiêu của Hồn sủng cao đẳng đế hoàng? Nhất là nó còn đang quanh quẩn trong thế giới nhân loại, lỡ may sau lưng nó là một vị cường giả thì chuyện này phiền toái to rồi.
"Lam tỷ tỷ, có phải là trùng hợp không? Sinh vật bị khống chế thông thường sẽ khóa định những tồn tại có tính uy hiếp ở gần nó, chính vì thế mới lộ ra địch ý."
Hương Vân Vận đề ra nghi vấn.
Băng Lam nhìn thoáng qua Hương Vân Vận, ánh mắt mang theo vài phần lãnh đạm.
Bởi vì Vân Vận đánh chủ ý lên đầu nhi tử của nàng, Băng Lam sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hương Vân Vận. Cho dù nàng tin tưởng giữa hai người không có phát sinh chuyện gì, nhưng giáo huấn Vân Vận một trận là không thể tránh khỏi.
Nếu là dụ hoặc người khác, Băng Lam hẳn là quở trách Vân Vận mấy câu là xong, nhưng dụ hoặc Sở Mộ lại là một chuyện hoàn toàn khác. Lần này Hương Vân Vận đúng là xui xẻo, đùa chơi một lần lại vô tình đụng tới điểm nhạy cảm nhất của nàng.
Hương Vân Vận cũng ý thức được Băng Lam thật sự tức giận với mình rồi, thế là nàng vô cùng biết điều ngồi sang bên cạnh. Trước khi Băng Lam tra hỏi, nàng cũng không dám tùy tiện phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Trên thân phận và địa vị thì Băng Lam cao hơn cả lão sư Hương Vân Vận, mặc dù nàng có thể xưng hô thân mật là tỷ tỷ, nhưng thật ra nàng phải cung kính đối đãi Băng Lam như là trưởng bối.
"Vân Vận, ngươi đi ra ngoài trước !"
Băng Lam phất tay áo, mở miệng nói.
Hương Vân Vận gật đầu, từ từ lui xuống, trong lúc đó còn dùng hồn niệm trêu chọc Sở Mộ mấy câu. Nàng vô cùng hứng thú với tin tức Sở Mộ là nhi tử Băng Lam.
Sau khi Hương Vân Vận rời khỏi, Băng Lam niệm chú ngữ tạo ra một vòng bảo hộ cách âm.
Băng Lam đưa tay tới đặt lên trên ngực Sở Mộ, bắt đầu dùng hồn niệm kiểm tra tình trạng linh hồn của hắn.
Bởi vì chuyện này, Liễu Băng Lam hao phí rất nhiều thời gian, tâm lực cũng mệt mỏi dị thường. Nàng đã xuyên qua không biết bao nhiêu địa phương trong Cấm Vực, đủ loại hung địa tìm kiếm linh vật Băng thuộc tính.
Lấy thực lực Băng Lam truy tìm linh vật Băng thuộc tính vốn không khó khăn, nhưng mà linh vật đặc thù có thể hóa giải linh hồn nóng rực, đồng thời không gây thương tổn đến thân thể quá mức trân quý, hiếm thấy vô cùng. Cho đến hiện tại, nàng cũng chỉ biết có một loại Thiên Tiên Băng.
Chỉ tiếc là Băng Lam tìm kiếm trong quãng thời gian dài như vậy chỉ thu được một gốc Tiên Băng duy nhất, về phần Thiên Tiên Băng lại bặt vô âm tín, không hề có một chút đầu mối.
"Ừ?"
Thời điểm cảm giác linh hồn của Sở Mộ đã phát sinh biến hóa khác với lần trước, Băng Lam kinh ngạc nói:
"Tại sao lực lượng linh hồn của ngươi mạnh như vậy rồi?"
Băng Lam phát hiện nhiệt độ linh hồn trong cơ thể hắn cao hơn trước rất nhiều, đồng thời lực lượng linh hồn của hắn cũng cường đại vượt xa dĩ vãng. Nếu thực lực hắn chỉ ở cấp bậc Hồn Chủ giống như trước kia, linh hồn Sở Mộ khẳng định đã bị hỏa nhiệt đốt cháy sạch sẽ từ lâu rồi.
"Ta vừa mới bước vào cấp bậc Hồn Hoàng cách đây ít lâu."
Sở Mộ cười nói.
Băng Lam thu tay về, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tới Sở Mộ.
Nàng buông thả một luồng hồn niệm thăm dò trạng thái của hắn, quả nhiên là Sở Mộ không hề nói dối.
Điều này làm cho Băng Lam khó thể tin tưởng, hiện tại Sở Mộ mới có mấy tuổi? Dưới tình huống không có bối cảnh và cường giả chiếu cố lại đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng, tốc độ tu luyện như thế đúng là kinh người.
Lúc ban đầu Băng Lam vẫn hi vọng có thể dẫn Sở Mộ tới Hồn Điện, sau đó tự tay nàng bồi dưỡng hắn, cung cấp cho hắn đầy đủ hỗ trợ cần thiết để nhanh chóng tăng cường thực lực.
Nhưng lúc đó Sở Mộ tỏ ý kiên quyết muốn tự mình tu luyện.
Hồn sủng sư tu luyện dựa vào rất nhiều phương diện, trong đó tín niệm kiên định là đặc điểm quan trọng nhất. Hiển nhiên chuyện gì cũng có hai mặt, bản thân hắn có thiên phú rất cao, nhưng nếu có thêm một vị lão sư dẫn dắt sẽ tránh được không ít ngã rẽ làm chậm trễ tiến trình của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.