Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 842: Minh chủ Hồn Minh - Thần trong cõi người

Ngư Thiên Không

30/12/2013

Dương Thiến đứng ở một bên vô cùng tận tụy quạt gió thổi lửa.

Chu Tử Trản bị Dương Thiến kích thích mấy câu đã nổi gân xanh đầy trán, hai tay lặng lẽ nắm chặt.

Trước khi Hồn Minh và ba thế lực lớn khai chiến, Chu Tử Trản đã mê luyến vị công chúa Hồn Điện ôn nhu đài các này rồi. Hơn nữa càng lún càng sâu, mỗi một lần thấy nàng, đêm đó hắn không có cách nào ngủ nổi. Trong đầu toàn là hình bóng nàng vờn quanh.

"Nàng nhất định là của ta, ai cũng tranh đoạt không được."

Ánh mắt Chu Tử Trản trở nên tàn nhẫn, oán khí nồng đậm tăng cao mấy phần.

Dương Thiến không có hảo cảm đối với Sở Mộ, thậm chí nàng không thích bất kỳ người nào thực lực cao hơn lại còn ra vẻ phách lối trước mặt mình.

Cho nên Dương Thiến cố ý kích thích Chu Tử Trản, để cho cái tên này xuất thủ đối phó Sở Phương Trần. Cứ như thế, nàng chỉ cần ngồi một chỗ xem hai hổ đấu nhau, lại biết được thực lực Sở Phương Trần, nhất cử lưỡng tiện.

Thế nhưng, Dương Thiến còn có một tầng thâm ý khác. Trong lúc nói chuyện, nàng cố ý dùng lời nói chọc giận Chu Tử Trản, cho nên Sở Mộ và Uyển Trữ công chúa cách đó không xa hiển nhiên nghe thấy rõ ràng.

Điều này làm cho Sở Mộ và Uyển Trữ công chúa lúng túng một phen.

Trên thực tế, các vị nguyên lão và trưởng lão đúng là có dự định này.

Hồn Điện bỗng nhiên xuất hiện một người thanh niên kiệt xuất như thế, bọn họ tất nhiên đề phòng hắn bị những thế lực khác hấp dẫn ly gián. Vì thế Sở Mộ và công chúa Hồn Điện kết thân sẽ củng cố giao tình chắc như đinh đóng cột, ai kéo cũng không đổ.

Người trẻ tuổi yếu ớt nhất khi đối mặt mỹ nữ, rất ít người kháng cự nổi sắc đẹp hấp dẫn. Trên thế giới này thường xuyên phát sinh loại chuyện tương tự, có thể nói một chiêu này tuy cũ nhưng cực kỳ hữu dụng.

Dương Thiến cố ý kích thích Chu Tử Trản là sự thật, Uyển Trữ công chúa hiểu rõ nguyên nhân trong đó nhưng không có biện pháp xử lý.

Bởi vì nàng là công chúa Hồn Điện, mỗi lần đối mặt vấn đề phải suy nghĩ đến nội bộ thế lực đầu tiên. Vốn là song phương hình thành ăn ý làm việc không quá lộ liễu, nhưng Dương Thiến trực tiếp đâm phá tầng giấy mỏng này khiến cho Uyển Trữ công chúa khó xử.

Lúc trước Uyển Trữ công chúa cố ý bái phỏng Sở Mộ có hai nguyên nhân, một là nàng thật sự khâm phục hắn tài hoa tuyệt thế, hai là nóng lòng muốn biết mặt mũi trượng phu tương lai ra sao.

Hết lần này tới lần khác Dương Thiến nói mấy câu dẫn dắt sự tình phát triển theo phương hướng xấu nhất. Về phần Sở Mộ lại ngây thơ không biết nội bộ Hồn Điện đã an bài thê tử cho mình, hắn lúc này nghĩ đến nữ nhân Dương Thiến kia miệng mồm ác độc, chỉ nói ba xạo mấy câu đã cấp cho mình một địch nhân cường đại không chết không thôi.

"Ngươi làm sao vậy?"

Sở Mộ phát hiện sắc mặt Uyển Trữ công chúa không tốt lắm, khó hiểu hỏi.

Uyển Trữ công chúa đương nhiên là đang suy nghĩ chuyện tình hôn sự rồi. Sở Mộ lại hỏi thẳng vào vấn đề làm nàng ngại ngùng vô hạn, khuôn mặt đỏ ửng như táo chín, cúi đầu nói:

"Ta đang suy nghĩ gần đây có nhân vật thần bí thường xuyên ra vào phủ Dương Khuyết."

Uyển Trữ công chúa không thể nào nói mình đang nghĩ đến việc hôn sự giữa hai người.

Vì thế nàng đành phải nói lãng sang chuyện khác, không nên để cho Sở Mộ tiếp tục lưu ý đến sự tình đáng xấu hổ kia.

"Người thần bí? Ngươi nói cụ thể xem nào !"

Sở Mộ lập tức cảm thấy hứng thú.

Thật ra Uyển Trữ công chúa đang do dự, một mặt không muốn nhắc đến sự tình xấu hổ kia, nhưng nàng lại muốn tìm hiểu thái độ của hắn đối với chuyện này. Chỉ có điều cái tên nam tử này hoàn toàn không hiểu phong tình, quả thật bị dẫn sang chủ đề khác làm cho nàng vừa bực vừa vội.

"Cái tên này… tại sao lại ngu ngơ như thế !"

Uyển Trữ công chúa oán hận rủ rỉ rù rì.

Sở Mộ bày ra bộ mặt vô cùng chân thành chờ nghe vấn đề ‘người thần bí’, Uyển Trữ công chúa đột nhiên có cảm giác đầu óc mình còn đen tối hơn cả hắn.

“Đáng ghét !”

Phủ thành chủ Linh thành.

Bên bờ hồ nước, Chu Tử Trản sắc mặt tối tăm đứng ở nơi đó, mỗi lần nghĩ tới câu nói ngày hôm nay của Dương Thiến, trong lòng luôn có cảm giác lồng ngực đè nặng cực kỳ khó chịu. Nếu có thể, hắn lúc này sẽ lập tức chạy đi tìm Sở Phương Trần liều mạng đánh một trận.

Thế nhưng, Chu Tử Trản không phải là hạng người ngu xuẩn, hắn vô cùng rõ ràng một người được ba thế lực lớn coi trọng khẳng định thân phận và thực lực cường đại dị thường. Một mình hắn chắc chắn lay động không nổi

"Bên trong Hồn Minh nhất định là có rất nhiều người muốn tính mạng của hắn, làm sao để âm thầm diệt trừ hắn đây !"

Chu Tử Trản tự nhủ trong lòng.

"Cần ta hỗ trợ?"

Bỗng nhiên một thanh âm lành lạnh truyền tới khiến cho Chu Tử Trản rùng mình một cái, vội vàng quay đầu nhìn lại.

"Nguyễn lão tiên sinh !"

Sắc mặt Chu Tử Trản bình tĩnh trở lại, cung kính khom người thi lễ.

"Chuyện gì khiến ngươi canh cánh trong lòng như vậy?"

Lão nam tử cười nói.

Vị Nguyễn lão tiên sinh này dáng người gầy gò đến mức không thể gầy hơn được nữa, bộ dáng làm cho người ta cảm giác yếu đuối gió thổi cũng muốn bay. Nhưng mà ánh mắt hắn rất có tính xâm lược, chỉ cần là người có tính cảnh giác sẽ nhận ra hắn cực kỳ nguy hiểm.

"Chẳng qua là một tên tiểu tử Hồn Điện, không dám phiền nhiễu Nguyễn lão tiên sinh."

Chu Tử Trản trầm giọng nói.

Chu Tử Trản hiện tại vẫn không biết vị Nguyễn lão tiên sinh này từ đâu đến, nhưng nghĩa phụ Chu Triêu của hắn cũng phải đối đãi cung kính đã chứng minh thân phận hắn không hề tầm thường.



Chu Tử Trản trà trộn tại Linh thành nhiều năm, từ trước tới nay chỉ thấy nghĩa phụ Chu Triêu phải cung kính khi gặp cường giả Tứ Hùng, ngoài ra không còn người nào được Chu Triêu khách khí như thế.

Vì thế hắn mơ hồ suy đoán thực lực người này vô cùng cường đại, hoặc là linh thuật xuất thần nhập hóa.

"Gần đây lão sư ngươi đang bận rộn chuyện gì?"

Nguyễn lão tiên sinh mở miệng hỏi.

"Chuyện này… tiểu bối không biết, đã mấy ngày không có nhìn thấy lão nhân gia rồi."

Chu Tử Trản lắc đầu hồi đáp.

"Nếu có chuyện gì phiền lòng cứ nói, ta sẽ giúp ngươi giải quyết."

Nguyễn lão tiên sinh mỉm cười ôn hòa.

Nụ cười này làm cho Chu Tử Trản rét run toàn thân, chờ đợi Nguyễn lão tiên sinh xoay người rời khỏi mới nói thầm:

“Người nào không biết ngươi là con quỷ hút máu, mời ngươi làm việc chỉ tổ phá sản.”

Vòng thứ hai được cử hành vào bốn ngày.

Thời gian bốn ngày này chính là cơ hội cho các thế lực chiêu mộ Linh sư kiệt xuất, mỗi thế lực đưa ra các loại điều kiện phong phú với hi vọng hấp dẫn được bọn họ gia nhập.

Toàn bộ Linh thành chú ý nhiều nhất là Sở Khuynh Tư, các thế lực lớn cũng xem nàng là tiêu điểm trọng yếu nhất trong lần tranh đoạt nhân tài này.

Bởi vì lập trường Dương Thiến đã rõ ràng, cho dù nàng biểu hiện như thế nào cũng có xu hướng nghiêng về phía lão sư Dược Hoang, cho nên Hồn Minh nắm giữ ưu thế rất lớn.

Diệp Khuynh Tư lấy thân phận Linh sư lưu lạc dự thi lại bất đồng, lấy trình độ của nàng sẽ có thể ảnh hưởng đến cán cân tài nguyên giữa ba thế lực lớn và Hồn Minh.

Chỉ tiếc là sau khi vòng đấu loại kết thúc, Hồn Minh và ba thế lực lớn đều tìm không ra bóng dáng của nàng. Mãi đến khi vòng thứ hai bắt đầu mới thấy nàng xuất hiện trên quảng trường, hành tung kỳ bí làm cho mọi người phải đánh giá nàng lại một lần nữa.

Vòng thứ hai vẫn diễn ra trên quảng trường trung tâm thành thị, điểm không giống chính là lần này Diệp Khuynh Tư được xếp vị trí gần ngay đài thủ tịch. Chính là ở ngay trước mắt nhóm cao tầng các thế lực lớn, xem ra bọn họ vô cùng xem trọng nàng, an bài như thế là để tự mình quan sát vị nữ Linh sư thần bí này.

"Cho ngươi đi điều tra tin tức liên quan đến Sở Khuynh Tư mấy ngày nay, kết quả thế nào ?"

Dương Thiến nhìn lướt qua Chu Tử Trản ở bên cạnh, mở miệng hỏi.

"Không có bất kỳ tin tức nào, không biết nữ nhân này từ đâu nhô ra !"

Chu Tử Trản lắc đầu nói.

Dương Thiến chưa bao giờ che giấu tính kiêu ngạo của mình, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Diệp Khuynh Tư, cười nhạt nói:

"Tại sao lại đeo mặt nạ, xấu quá không dám gặp người sao?"

Diệp Khuynh Tư liếc mắt nhìn Dương Thiến một lúc, sau đó lựa chọn bỏ qua nàng.

“Có gì hay ho mà khoe, nữ nhân đanh đá, chua ngoa như ngươi cứ đợi ế cả đời đi !”

Còn Diệp Hoàn Sinh thích nhất là tranh đấu miệng lưỡi với người khác, đặc biệt đối phương lại là mỹ nhân, lập tức mỉm cười vui vẻ mắng ngược lại một câu.

"Chu Tử Trản, vòng thứ hai nếu còn ngang hàng với nữ nhân kia, ngươi sẽ làm thất vọng nghĩa phụ đó."

Dương Thiến chẳng qua là tò mò lai lịch Diệp Khuynh Tư mà thôi. Về phần đại hội linh thuật lần này vốn không có ai lọt vào mắt nàng. Bao gồm Chu Tử Trản và Hương Nam cũng không ngoại lệ, đừng nói tới cái loại Linh sư lưu lạc rày đây mai đó.

Ở vòng thi đấu thứ hai, nhân số Linh sư còn lại khoảng mấy ngàn người, lần này khảo hạch không còn đơn giản như trước, mà là trực tiếp luyện chế linh dược.

Vẫn là một ít tài liệu và dụng cụ đặt sẵn trước mặt tuyển thủ, trong thời gian quy định cần phải luyện ra linh dược theo yêu cầu.

"Lần này độ khó tương đối lớn rồi, số người thông qua vòng loại đoán chừng giảm đi phân nửa."

Đức Lão linh sư mỉm cười giải thích cho Sở Mộ.

Sở Mộ lẳng lặng chú ý Diệp Khuynh Tư.

"Dược Hoang đại nhân đến !"

Bỗng nhiên một thành viên ban tổ chức cao giọng hô lên.

Đám người ngồi trên khán đài lập tức dời tầm mắt về phía đó, quả nhiên phát hiện một nam tử trung niên mặc y phục xa hoa đang bước lên đài thủ tịch.

"Là Dược Hoang Chu Triêu, không nghĩ tới ta lại có thể thấy được ngài ấy gần như vậy.”

"Nghe nói Chu Triêu chuẩn bị tiếp quản Linh thành, khi đó địa vị của hắn sẽ cao hơn một bậc. Sợ rằng quyền khống chế Linh Giáo cũng lọt vào tay của hắn."

"Chu nguyên lão, hắn xuất hiện ở vòng thứ hai hình như hơi kỳ quái nhỉ? Vốn là đến vòng thứ tư mới đến lượt hắn bình phán và trao giải cho tuyển thủ mà.”

Phần lớn Linh sư đều gia nhập Linh Giáo, thế nhưng Linh Giáo là một thế lực rời rạc mạnh ai nấy lo. Trong lúc bình thường không hề quản thúc hoạt động của thành viên, cũng không hề quan tâm tranh đoạt lãnh thổ và quyền lực.

Trên thực tế, những nhân vật cao tầng của Linh Giáo có danh vọng rất lớn, cộng thêm trình độ linh thuật cao siêu nên không có bất kỳ thế lực nào nguyện ý mạo phạm.

Quãng thời gian trước, Dương Khuyết có quyền chưởng khống Linh Giáo, vì thế nhân loại mới tôn xưng hắn là ‘vương giả’.

Nhưng vài năm gần đây, danh tiếng Dược Hoang Chu Triêu dần dần vượt qua lão sư của hắn, quyền lực trong Linh Giáo cũng tăng cao gấp mấy lần.

Thân phận vương chủ Linh Giáo giống như thần trong mắt Linh sư, cho nên tất cả mọi người đều lộ vẻ kích động, ánh mắt rực sáng nhìn chằm chằm vào thần tượng của mình.

Hơn nữa, Chu Triêu không chỉ có linh thuật cao siêu, thực lực hắn cũng mạnh mẽ vô cùng. Trong lĩnh vực Hồn sủng sư đã là cường giả đỉnh cấp tiếp cận Hùng Mạt Mạch Lăng, vì thế địa vị Chu Triêu đứng ở trên đỉnh cao nhất trong thế giới nhân loại, những người ngang hàng với hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.



Chu Triêu phất tay áo về phía đám người hoan hô, ra vẻ đạo mạo đi lên vị trí cao nhất trên đài thủ tịch.

Mấy chỗ ngồi trên đó vẫn luôn trống rỗng, vốn là đến cảnh thứ tư mới có thể xuất hiện đại nhân vật cấp bậc đó. Nhưng Chu Triêu ra mặt quá sớm làm cho thành viên các thế lực lớn vô cùng nghi hoặc.

"Thì ra hắn là Chu Triêu, bộ dạng cũng trang nghiêm ghê chứ !"

Ánh mắt Sở Mộ hờ hững liếc qua nam tử trung niên kia, tự nhủ trong lòng.

"Ha hả, hắn chính là đi theo lộ tuyến văn nhã, rất thích làm bộ làm tịch. Dù sao hắn đã ngồi lên vị trí đỉnh phong trong lĩnh vực Hồn sủng sư và Linh sư rồi. Nếu không phải hắn đứng trên lập trường Hồn Minh, ngay cả lão nhân gia ta cũng khâm phục không dứt."

Đức Lão linh sư cười nói.

"Ban đầu là hắn hãm hại Bất Tử Tiên Ứng Vinh?"

Sở Mộ mở miệng hỏi.

"Hãm hại chưa nói, hẳn là bán đứng mới đúng. Sự tình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm. Trước kia Hồn Minh phong bế rất kỹ, cơ bản không có người biết."

Đức Lão linh sư nói.

"Phong Khẩu Phong Ba?"

Sở Mộ nhàn nhạt hỏi.

"Ừ, đó là lần duy nhất Minh chủ Hồn Minh tự mình xuất thủ."

"Minh chủ? Khi đó thực lực của phụ thân ta hẳn là không đến nổi để cho Minh chủ tự mình xuất thủ chứ?"

Sở Mộ trợn mắt kinh ngạc, vội vàng hỏi tới.

"Quả thật là không đủ lọt vào mắt hắn, nhưng mà lúc ấy phụ thân ngươi tư chất siêu quần giống y như ngươi, được mọi người đánh giá có tiềm lực đột phá cấp bậc Tứ Hùng hoặc Tôn vị. Lúc trước ba thế lực lớn xuất động rất nhiều cường giả đỉnh cấp bảo vệ, bọn họ nghĩ rằng Minh chủ hẳn là có chỗ kiêng kị không dám hành động lỗ mãng. Nhưng mà… ai dà, người kia quá mạnh, mạnh đến mức bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng tượng nổi. Thời điểm đó ba thế lực lớn vì bảo hộ Sở Thiên Mang đã chết không biết bao nhiêu cường giả ẩn thế…"

Vừa nói tới đây, Đức Lão linh sư thở dài một hơi cảm thán.

"Tại sao không nói nữa? Chẳng lẽ ta bây giờ còn không đủ khả năng nghe chuyện đó ?"

Sở Mộ nhìn sang Đức Lão linh sư, nghi ngờ hỏi.

"Không phải là ta cố ý giấu diếm... ai dà …"

Thần sắc Đức Lão linh sư ảm đạm bị thương, dùng hồn niệm nói:

"Hắn mạnh lắm, mạnh đến mức khó thể dùng ngôn từ để hình dung. Mạnh đến nổi bức bách ba thế lực lớn tất cả cường giả Tôn vị, nguyên lão, trưởng lão biết chuyện đều phải đánh hạ lời thề vào linh hồn ấn ký, không được phép tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai."

"Hắn đã nói nếu như chúng ta tiết lộ chuyện này, hắn sẽ đại khai sát giới một lần nữa."

"Sở Mộ, thực lực ngươi bây giờ quả thật đã đứng trên đỉnh thế giới nhân loại, nhưng mà ngươi phải rõ ràng phía trên đầu mình còn có một tồn tại cực kỳ kinh khủng. Hắn là thần, là chúa tể tuyệt đối, không có bất kỳ người nào đủ sức chống lại. Trước khi có đầy đủ thực lực, ngươi không nên vọng động."

Đức Lão linh sư chân thành khuyên nhủ Sở Mộ.

"Đức lão, không phải Hồn Điện đã có bảy đại Thánh Vương hạn chế hắn sao?"

Sở Mộ hỏi tiếp.

"Đó là quá khứ, vương giả Thánh vực rất khó đột phá bình cảnh. Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, không ai dám bảo đảm thực lực hắn vẫn dậm chân tại chỗ. Ta biết không thể ngăn cản ngươi tìm hiểu sự kiện Phong Khẩu. Nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận, người kia vô cùng kiêng kị chuyện này."

Sở Mộ trầm trọng gật đầu.

“Minh chủ Hồn Minh, thực lực hắn đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”

Hắn quá mức cường đại, mạnh đến mức có thể tùy ý chi phối tất cả mọi người, bất kể đó là thế lực hay là cá nhân đều phải phục tùng. Ngay cả nguyên lão, trưởng lão cũng phải kiêng kị không dứt.

Cho dù Sở Mộ Bán Ma hóa nhiều nhất chỉ có thể chống lại một cường giả Hùng vị, đương nhiên không cần nói tới tồn tại xa xôi mù mịt kia.

Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh cũng đang nhìn chằm chằm Chu Triêu.

Lão sư Ứng Vinh chẳng khác gì phụ thân của bọn họ, bây giờ nhìn thấy kẻ đã hãm hại ân sư của mình đứng trên đài cao, lại còn ra vẻ trang nghiêm đạo mạo được vô số người kính ngưỡng khiến cho thù hận trong lòng hai người bốc cháy hừng hực.

"Chu Triêu."

Ánh mắt Diệp Khuynh Tư lạnh như băng, hai bàn tay khẽ run rẩy khó thể ức chế.

Huynh muội bọn họ mai danh ẩn tích, trải qua cuộc sống bôn ba khổ cực chính là vì Hồn Minh áp chế. Hết thảy những điều đó đều là Chu Triêu đưa đến, lúc này kẻ thù đứng ở trước mắt làm cho tâm tình bọn họ dao động kịch liệt như sóng vỗ bờ.

"Khuynh Tư."

Diệp Hoàn Sinh cầm lấy bàn tay Diệp Khuynh Tư, nhẹ giọng trấn an nàng.

Diệp Khuynh Tư bây giờ càng lúc càng khó khống chế tâm tình của mình, Diệp Hoàn Sinh quả thật lo lắng nàng bởi vì thù hận làm ảnh hưởng tới kết quả đại hội linh thuật lần này.

Diệp Khuynh Tư hít sâu một hơi, từ từ đè xuống tức giận trong nội tâm.

Chẳng qua là mỗi lần nhìn thấy Chu Triêu mỉm cười nho nhã, lửa giận trong lòng nàng lại càng bùng cháy mãnh liệt.

"Tiếp tục đi, bổn tọa chỉ tiện đường ghé thăm một chút !"

Ánh mắt Chu Triêu quét một vòng qua đám Linh sư trẻ tuổi, ra lệnh cho ban tổ chức tiếp tục an bài tỷ thí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook