Quyển 2 - Chương 1586: Minh Hà chinh phạt - Nộ sát vạn quân
Ngư Thiên Không
12/06/2014
Lôi Đình cự long cũng thế,
nó đã già rồi, đang đi từng bước về phía tử vong. Nhưng trước một khắc
tính mạng kết thúc, nó nhất định sẽ khiêu chiến thượng thiên rồi từ từ
tan biến vào trong hư vô, đó là tang lễ long trọng nhất đối với Long
tộc.
Nhưng mà còn có một dạng tử vong khác khiến cho chúng nó tự hào, đó là làm một chút gì đó cho đồng tộc trước khi diệt vong, nhất là giúp cho hậu duệ mau chóng phát triển. Vì vậy Lôi Đình cự long muốn dâng tặng linh hồn của mình cho tiểu Chập Long trẻ tuổi, cường đại. Bởi vì nó tin tưởng tiểu Chập Long nhất định sẽ có ngày bay cao hơn, xa hơn nó.
Vũ Bá phất tay áo ý bảo mọi người không cần khuyên nhủ thêm nữa, trầm giọng nói:
"Nó cũng thích Tân Nguyệt Địa, một khi lựa chọn tang lễ thiên không cũng nhất định là Vạn Tượng thành. Nếu như tòa thành bị hủy diệt, nó cũng mất đi địa phương an nghỉ. Đừng nhiều lời, thời gian rất cấp bách, tiểu Chập Long phải chạy tới Vạn Tượng thành càng sớm càng tốt."
"Nó trải qua cuộc chiến Long tộc đã tự mình cảm nhận được thống khổ khi gia viên hủy diệt. Vạn Tượng thành không thể bị hủy, nếu không chúng ta đau khổ chống đỡ cuộc chiến tranh này xem như uổng phí, tất cả những chiến thắng trước kia cũng mất đi ý nghĩa. Cho dù chúng ta đẩy lùi tám thế lực lớn, cho dù tiêu diệt tất cả địch nhân, nhưng những thứ mất đi sẽ không thể nào khôi phục như cũ."
Ánh mắt Vũ Bá vô cùng nghiêm túc nhìn vào Diệp Khuynh Tư và tiểu Chập Long.
Liễu Băng Lam, Diệp Khuynh Tư và Bạch Ngữ lâm vào trầm mặc.
Lúc này bọn họ không biết nên trả lời Vũ Bá như thế nào.
Hắn là một vị trưởng bối đáng kính trọng, lựa chọn Tân Nguyệt Địa vượt qua tuổi già. Nhưng mà bây giờ hắn đã quyết định xem Tân Nguyệt Địa như là quê hương thứ hai của mình. Diệp Khuynh Tư không thể và cũng không dám đưa ra quyết định cuối cùng, nàng chỉ có thể im lặng nhìn vào Vũ Bá và Lôi Đình cự long.
Những người khác cũng không có cách nào quyết định dùm tiểu Chập Long, vì thế bọn họ chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
"Tiểu Chập Long !"
Bỗng nhiên một thanh âm suy yếu truyền tới.
"Sa sa sa !”
Tiểu Chập Long lập tức quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào Sở Mộ đang nằm trên lưng mình.
Sở Mộ đã tỉnh lại.
"Sở Mộ !"
"Sở Mộ !"
Ba người thấy Sở Mộ đã tỉnh liền lộ vẻ vui mừng.
Diệp Khuynh Tư vội vàng nâng Sở Mộ ngồi dậy, chậm rãi nói ra ý định của Vũ Bá lúc nãy.
Trong cuộc chiến tranh này, Diệp Khuynh Tư không nhớ rõ mình đã khóc bao nhiêu lần rồi, thậm chí còn nhiều hơn số lần từ nhỏ đến khi trưởng thành.
“Ta còn chưa khôi phục thể lực, không có cách nào chiến đấu."
Sở Mộ lấy tay đè xuống bộ ngực đau nhức.
"Chúng ta biết !"
Vũ Bá gật đầu nói.
"Tiểu Chập Long, lấy linh hồn của nó đi !"
Sở Mộ đột nhiên nói ra một câu.
“Vũ Bá nói không sai, Vạn Tượng thành không thể diệt vong, một khi diệt vong rồi sẽ khiến cho mọi người đau khổ. Những công sức trước kia cũng hoàn toàn vô dụng, cho dù có giết bao nhiêu địch nhân cũng không thể bù đắp lại.”
Ám Thương Vương chỉ nguyện ý bảo vệ Sở Mộ an nguy. Hơn nữa tính tình nó vô cùng ác liệt, nếu bảo nó chạy tới Vạn Tượng thành chiến đấu sẽ mặc sức chém giết không biết phân biệt địch ta. Đến lúc đó, sợ rằng cả tòa thành còn thê thảm hơn cả địch nhân xâm chiếm.
Bây giờ chỉ có tiểu Chập Long mới có thể cứu viện Vạn Tượng thành cũng, chỉ cần có thêm một linh hồn cao cấp nữa là nó sẽ tiến vào cảnh giới cao đẳng Bất Hủ.
Vũ Bá gật đầu với Sở Mộ, bởi vì hắn lựa chọn rất chính xác, bây giờ thời gian rất cấp bách, không phải là lúc tranh cãi lẫn nhau.
"Còn nhớ mẫu thân của ngươi lựa chọn tang lễ cho mình không ?"
Sở Mộ nói với tiểu Chập Long.
"Sa sa sa !"
Tiểu Chập Long lập tức gật đầu.
Hình ảnh Thiên Thương Thanh Chập Long lựa chọn tang lễ thiên không vẫn hiện rõ trong ký ức tiểu Chập Long, cả đời này không thể nào quên được.
"Không cần bi thương, đó là kiêu ngạo của Long tộc, nó cũng thế !"
Sở Mộ chỉ chỉ Lôi Đình cự long đang thở dốc từng đợt.
Tiểu Chập Long khẽ gật đầu, vỗ cánh bay về phía Lôi Đình cự long, răng rồng mở ra cắn lấy cổ Lôi Đình cự long.
Lôi Đình cự long không có giãy dụa, vẫn giữ vững thần sắc bình thản chờ đợi thời khắc tử vong.
Diệp Khuynh Tư nhắm mắt lại, Liễu Băng Lam yên lặng cầu nguyện, Bạch Ngữ quay đầu đi...
Chỉ có Sở Mộ và Vũ Bá bình tĩnh nhìn một màn này phát sinh.
Sở Mộ thấy được thân thể Vũ Bá hơi run rẩy, khó thể dứt bỏ sao? Dù sao đây cũng là Hồn sủng sống chung mấy trăm năm, cả hai nương tựa lẫn nhau, tình cảm thâm hậu còn hơn cả người thân.
Sở Mộ yên lặng nhớ kỹ thời khắc này.
Linh hồn Lôi Đình cự long theo vết thương trên cổ bắt đầu rời bỏ thể xác, một nguồn lực lượng tinh khiết nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể tiểu Chập Long.
Năng lực thôn phệ linh hồn của U Linh Long có thể chuyển hóa linh hồn lực thành nguồn năng lượng hỗ trợ thăng cấp. Đặc biệt là linh hồn Long tộc sẽ có hiệu quả càng lớn đối với tiểu Chập Long.
Tiểu Chập Long nhanh chóng kết thúc kỹ năng, không cho Lôi Đình cự long cảm giác quá nhiều thống khổ. Chỉ lát sau, thân thể Lôi Đình cự long mềm nhũn lại giống như bị tiêm thuốc mê, cặp mắt đục ngầu từ từ đóng lại ngủ thiếp đi.
Tiểu Chập Long dẫn dắt linh hồn Lôi Đình cự long vào trong Minh Hà. Quá trình chuyển hóa lực lượng rất nhanh, trong khoảnh khắc đó linh hồn Lôi Đình cự long dần dần tiêu tán biến thành nguồn suối năng lượng thuần khiết.
Quang mang đặc thù trên người Tiểu Chập Long càng lúc càng mạnh, sau đó bộc phát chói mắt tựa như vầng mặt trời chói chan.
"Rống ~!"
Tiểu Chập Long ngẩng đầu lên gầm thét cuồng dã, Long quang nhất thời nở rộ tứ phía.
Một đạo Long tức thổi quét bốn phương tám hướng, từ trên trời cao lan tràn ra khắp rừng núi bao la, xuyên qua thảo nguyên mênh mông.
Trung đẳng Bất Hủ và cao đẳng Bất Hủ là hai cảnh giới chênh lệch như trời với đất. Một khi vượt qua sẽ phát sinh biến hóa triệt để, thực lực cũng tăng cường gấp mấy lần.
Trước một khắc, khí tràng trên người tiểu Chập Long không khác gì những Hồn sủng khác. Nhưng lúc này chỉ một tiếng gầm thét đã chứng minh hết thảy, thanh âm mang đến áp lực khiến cho lồng ngực tất cả mọi người trầm trọng như bị núi đè.
Vũ Bá đứng bên cạnh Lôi Đình cự long, ánh mắt lộ vẻ vui mừng nhìn tiểu Chập Long bước vào cao đẳng Bất Hủ.
Lão nhân biểu hiện cảm xúc vui buồn lẫn lộn, một mặt hi vọng nhìn thấy một vị cường giả ra đời, tận lực trợ giúp tiểu Chập Long cứu viện Vạn Tượng thành. Một mặt lại u buồn vì mất đi người bạn chung sống mấy trăm năm.
“Vù vù vù !”
Tiểu Chập Long ra sức vỗ cánh, mỗi lần đập cánh lại nhấc lên một trận cuồng phong mạnh mẽ thổi dạt mây mù trên trời cao, rừng cây chao đảo nghiêng ngã.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Vũ Bá, khẽ gật đầu thay cho lời cảm tạ.
Sở Mộ không có nhiều lời, ra lệnh cho tiểu Chập Long dốc toàn lực trở về Vạn Tượng thành.
Hắn không biết Vạn Tượng thành đã biến thành một mảnh phế tích, hay là vẫn còn đau khổ chống đỡ. Lúc này tất cả mọi người chỉ hi vọng kỳ tích phát sinh, mong là đám người Thẩm Mặc có thể kéo dài thời gian đến lúc Sở Mộ quay về.
Phải lấy tốc độ nhanh nhất trở về Vạn Tượng thành.
Tốc độ tiểu Chập Long phi hành đã nhanh hơn trước kia gấp mấy lần, từng dãy sông núi, đại địa, rừng rậm … trôi dạt về phía sau trong chớp mắt.
Sở Mộ nhớ là vượt qua dãy sơn mạch này là có thể tiến vào bình nguyên Vạn Tượng Cảnh rồi, lúc ban đầu hắn quyết chiến với Hồn Minh cũng là ở nơi đó. Thời gian đúng là trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã mấy năm rồi.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, một mảnh bình nguyên điêu tàn xuất hiện ở trong tầm mắt Sở Mộ.
Nơi đó vốn là thảo nguyên xanh um tươi tốt, khắp nơi toàn là cỏ non xanh biếc, sông suối lượn lờ. Nhưng mà hiện tại Sở Mộ chỉ nhìn thấy một mảng thổ địa hoang tàn, chung quanh hiện ra vô số hố sâu và dấu chân quân đoàn di chuyển.
Sở Mộ vội vã tăng tốc vượt qua bình nguyên, ánh mắt lộ vẻ lo lắng nhìn về phía đường chân trời.
Qua chốc lát nữa là có thể thấy được Vạn Tượng thành rồi.
Vào giờ phút này, tâm tình Sở Mộ vô cùng trầm trọng. Nếu như hắn nhìn thấy một mảnh phế tích, thi thể ngổn ngang, hoặc là một tòa thành máu tươi đỏ rực thì sao?
Sở Mộ không thay đổi tầm mắt, mặc dù thật sự rất sợ một màn kia phát sinh khiến cho hắn tan nát cõi lòng, nhưng hắn vẫn dũng cảm nhìn vào sự thật sắp sửa vén màn.
Nếu thật sự chính là như vậy, hắn sẽ không trốn tránh. Hắn sẽ ghi nhớ hết thảy vào trong tâm khảm, Trữ Thị thế triều sẽ phải trả giá vì hành vi độc ác của mình.
Rốt cuộc Vạn Tượng thành đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Khi Sở Mộ thấy được bên ngoài thành đã là một đống phế tích, trái tim hắn rung động kịch liệt.
Vẫn chậm rồi sao?
Tân Nguyệt Địa đã trải qua chiến tranh hơn ba tháng, đối mặt quân đoàn tám thế lực lớn luân phiên công kích. Thế nhưng, Tân Nguyệt Địa vẫn ngoan cường thủ hộ lãnh thổ chưa bao giờ nguyện ý từ bỏ. Nhưng ở thời điểm sắp sửa giành lấy thắng lợi cuối cùng, bọn họ đã thất bại trong gang tấc. Những người ở trong Vạn Tượng thành thế nào rồi, Thành vệ quân, Thánh vệ quân toàn diệt rồi sao?
"Tiểu Chập Long, có thể nhìn thấy địch nhân không ?"
Vào thời khắc này, tinh thần Sở Mộ tỉnh táo dị thường, nhưng đây mới là trạng thái đáng sợ nhất của hắn.
Hắn biết Vạn Tượng thành bây giờ nhất định là đầy dẫy địch nhân, hắn sẽ không để cho bất kỳ tên nào sống sót.
"Ngao ~!”
Tiểu Chập Long gầm thét một tràng vang dội, thanh âm cường đại từ bình nguyên truyền đến Vạn Tượng thành trong nháy mắt.
Khoảng cách càng lúc càng gần, đúng như Sở Mộ dự đoán, khu vực ngoại thành Vạn Tượng thành đã bị địch nhân công phá.
Ngay khi Sở Mộ cho rằng cả tòa thành đã bị toàn diệt, trong giây lát đó hắn bất chợt phát hiện một tầng kết giới tàn phá không chịu nổi bao phủ trên bầu trời Vạn Tượng thành.
“Thành… vẫn còn …?”
Từ mức độ tường thành tổn hại cho thấy ngoại thành đã bị công phá từ lâu rồi, địch nhân vốn là thuận thế chiếm đoạt tòa thành rất nhanh.
Nhưng mà Sở Mộ thấy được tất cả địch nhân đều bị ngăn trở bên ngoài nội thành, ở chính giữa quân đoàn song phương là một đạo kết giới mờ nhạt bảo vệ.
Ánh mắt xuyên qua đạo này bể tan tành không chịu nổi kết giới, Sở Mộ thấy được một cái kinh hãi thướt tha thân ảnh, nàng tuyết quần áo bồng bềnh, tóc dài bay múa.
Trên bầu trời nội thành là một thân ảnh nữ nhân mỹ lệ, ánh mắt nàng bình tĩnh, chấp nhất, bất khuất... Thân thể nàng chỉ còn lại một đường viền mỏng manh, hư vô đến mức tùy thời đều có thể tan biến. Thế nhưng, nàng vẫn kiên trì chống đỡ khiến cho nội tâm Sở Mộ rung động không nói nên lời, ánh mắt hắn nhòa đi nhìn nàng.
Đó là Cẩn Nhu công chúa, nàng đang giữ vững kết giới tinh thần bảo vệ tòa thành.
Nàng làm thế nào? Lực lượng của nàng không thể nào ngăn cản quân đoàn khổng lồ mới đúng.
Ánh mắt Sở Mộ quét qua một vòng liền phát hiện khu vực trung thành xuất hiện vô số cánh hoa bay múa, một màn phấn hoa giống như sương mù bao trùm phần lớn địch nhân vào trong.
Những cánh hoa nhìn như mềm mại nhưng sắc bén hơn cả lưỡi đao, trên đó dính đầy máu tươi đỏ thẫm.
Ở nơi này chút ít bay múa dưới mặt cánh hoa, xuất hiện một mảng lớn thi thể, đều là địch nhân thi thể. Hồn sủng sư và Hồn sủng thân thể bị phân cách vô số nơi máu thịt.
Đó là trận đồ Hoa hệ, trên thế giới này chỉ có một người duy nhất có khả năng bố trí trận đồ Hoa hệ kinh khủng cỡ này.
Vũ Sa bây giờ đã bắt đầu xuất quân trả thù tám thế lực lớn và những phe phái khác. Nàng không thể nào xuất hiện ở nơi này, nói cách khác có người đang thay Vũ Sa phát động trận đồ Hoa hệ tiêu diệt quân đoàn địch nhân.
Tóm lại, thành vẫn còn là tốt rồi. Tòa thành chưa bị công phá thì mọi người xem như an toàn. Đến lúc này Sở Mộ mới yên tâm quan sát tình huống, địch nhân sẽ bị tiêu diệt, dân chúng cần được cứu viện...
Ở ngoài thành chất đầy thi thể Tân Nguyệt quân, lần này bên phía Sở Mộ thương vong thảm trọng. Nhưng mà bọn họ đã bảo vệ được tòa thành.
"Tiểu Chập Long !"
Sở Mộ lau đi một giọt lệ nóng, mở miệng hạ lệnh.
"Ngao rống !"
Tiểu Chập Long há miệng ra, từ vị trí cách Vạn Tượng thành một nửa bình nguyên trực tiếp phát động công kích.
Tiểu Chập Long phun ra một đạo Long tức khổng lồ xuyên qua không gian nhanh như chớp, mục tiêu chính là khu vực địch nhân đông đảo nhất.
Long tức hình trụ cuốn theo gió lốc bắn thẳng vào trong quân đoàn Trữ Thị thế triều, lực lượng cường đại lập tức mạt sát hơn ngàn Nguyên Tố Hồn sủng.
Tiếng Long ngâm chấn động thiên địa, cộng thêm một đạo Long tức bá đạo khiến cho tất cả mọi người chú ý. Rốt cuộc là cao nhân phương nào đột nhiên xuất hiện?
"Bên kia... phía bên kia …"
Thủ lĩnh Tân Nguyệt quân - Tần Ngữ Đồng dõi mắt nhìn ra ngoài thành lập tức phát hiện một thân ảnh màu xanh lấy tốc độ cực nhanh bay tới Vạn Tượng thành.
"Là U Linh Chập Long của Sở Mộ."
Hạ Chỉ Hiền liếc mắt một cái đã nhận ra tiểu Chập Long, trong lúc nhất thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Dịch Vũ, Giản Phong đã chết, bọn họ thành công gieo xuống mầm mống Hoa Yêu vào trong quân đoàn địch nhân, nhờ đó giảm bớt không ít áp lực giúp cho Cẩn Nhu công chúa kiên trì kết giới thêm một đoạn thời gian.
Hạ Chỉ Hiền vẫn cho rằng mình không phải người dễ xúc động, nhưng khi nàng chứng kiến Dịch Vũ, Giản Phong dẫn theo Tân Nguyệt quân bị quân địch tàn sát. Trái tim nàng đau như dao cứa, dù che giấu thế nào cũng không thể nhịn được lệ nóng doanh tròng.
Bọn họ hi sinh tính mạng tranh thủ một ít thời gian cho Vạn Tượng thành, cho dù không biết được nhiêu đó thời gian có đủ bảo vệ tòa thành hay không.
Nhưng sự thật chứng minh mọi người giao ra hết thảy đều đáng giá, Sở Mộ đã kịp thời trở về rồi.
"Tộc trưởng, phía sau hậu phương chúng ta bị địch nhân tập kích."
Một gã thủ lĩnh nói với Trữ Thiên Du.
Lúc này tâm tình Trữ Thiên Du rất là phiền não, hắn nghĩ sao cũng không tin được mình đường đường là cường giả lãnh tụ lại phá không nổi kết giới tinh thần của nữ nhân U Linh kia.
"Bọn họ không thể trở về cứu viện nhanh như vậy, cho dù có cũng chỉ là mấy người thực lực tương đối mạnh mà thôi !"
Trữ Thiên Du nói.
"Đó là một đầu U Linh Chập Long, chỉ một đạo Long tức đã trực tiếp giết chết hơn một ngàn Nguyên Tố quân."
Gã thủ lĩnh vội vàng bẩm báo.
"Hừ, một con U Linh Chập Long cũng báo cáo với ta? Phía ra một chi quân đoàn giết nó cho ta !"
Trữ Thiên Du tức giận mắng lớn.
Kết giới tinh thần sắp sửa vỡ nát rồi, Trữ Thiên Du biết nữ nhân U Linh đã cạn kiệt sức lực, không thể chống đỡ bao nhiêu thời gian nữa.
Một khi tòa thành bị công phá, nguồn tài nguyên vô cùng vô tận sẽ thuộc về một mình Trữ Thiên Du hắn. Những thế lực khác đừng hòng chen chân vào nơi này đòi phân một chén canh.
“Uỳnh !”
"Rầm rầm rầm !”
Lại là một đạo Long quang khổng lồ đột nhiên bạo tạc ngay vị trí chính giữa quân đoàn Trữ Thị thế triều.
Những nơi lực lượng hủy diệt quét qua tuyệt đối không còn người sống, trong khoảnh khắc đó lại có hơn hai ngàn quân Trữ Thị thế triều bị mạt sát.
Long quang và Long tức chỉ là viễn trình công kích, lúc này tiểu Chập Long đang tăng tốc bay tới. Khi nó xuất hiện trên đầu quân đoàn địch nhân lập tức niệm một đoạn Long ngữ thật dài.
Cặp mắt tiểu Chập Long lóe lên hàn quang, hai tròng mắt quét qua một vòng buông thả âm vụ mù mịt. Cả tòa thành nhanh chóng chìm vào trong mà sương mù quái dị.
“Róc rách !”
“Vù vù vù ”
Từ trong sương mù xuất hiện một cánh cửa thần bí, tựa hồ có thứ gì đó đang chảy xuôi, tốc độ càng lúc càng nhanh…
"Ngao ~!"
Tiểu Chập Long gầm thét một trận chấn động cửu thiên.
Dòng suối quỷ dị kia nhất thời dâng lên cuồn cuộn, không khí chung quanh trở nên lạnh lẽo thấu tận xương tủy.
“Minh Hà chinh phạt.”
Một dòng Minh Hà chảy xuôi trên bầu trời Vạn Tượng thành, từ trong nước sông hiện ra vô số Tử Hồn kêu gào thảm thiết. Thanh âm ma tru quỷ khóc làm cho người ta cảm giác da đầu tê dại.
Nhưng mà còn có một dạng tử vong khác khiến cho chúng nó tự hào, đó là làm một chút gì đó cho đồng tộc trước khi diệt vong, nhất là giúp cho hậu duệ mau chóng phát triển. Vì vậy Lôi Đình cự long muốn dâng tặng linh hồn của mình cho tiểu Chập Long trẻ tuổi, cường đại. Bởi vì nó tin tưởng tiểu Chập Long nhất định sẽ có ngày bay cao hơn, xa hơn nó.
Vũ Bá phất tay áo ý bảo mọi người không cần khuyên nhủ thêm nữa, trầm giọng nói:
"Nó cũng thích Tân Nguyệt Địa, một khi lựa chọn tang lễ thiên không cũng nhất định là Vạn Tượng thành. Nếu như tòa thành bị hủy diệt, nó cũng mất đi địa phương an nghỉ. Đừng nhiều lời, thời gian rất cấp bách, tiểu Chập Long phải chạy tới Vạn Tượng thành càng sớm càng tốt."
"Nó trải qua cuộc chiến Long tộc đã tự mình cảm nhận được thống khổ khi gia viên hủy diệt. Vạn Tượng thành không thể bị hủy, nếu không chúng ta đau khổ chống đỡ cuộc chiến tranh này xem như uổng phí, tất cả những chiến thắng trước kia cũng mất đi ý nghĩa. Cho dù chúng ta đẩy lùi tám thế lực lớn, cho dù tiêu diệt tất cả địch nhân, nhưng những thứ mất đi sẽ không thể nào khôi phục như cũ."
Ánh mắt Vũ Bá vô cùng nghiêm túc nhìn vào Diệp Khuynh Tư và tiểu Chập Long.
Liễu Băng Lam, Diệp Khuynh Tư và Bạch Ngữ lâm vào trầm mặc.
Lúc này bọn họ không biết nên trả lời Vũ Bá như thế nào.
Hắn là một vị trưởng bối đáng kính trọng, lựa chọn Tân Nguyệt Địa vượt qua tuổi già. Nhưng mà bây giờ hắn đã quyết định xem Tân Nguyệt Địa như là quê hương thứ hai của mình. Diệp Khuynh Tư không thể và cũng không dám đưa ra quyết định cuối cùng, nàng chỉ có thể im lặng nhìn vào Vũ Bá và Lôi Đình cự long.
Những người khác cũng không có cách nào quyết định dùm tiểu Chập Long, vì thế bọn họ chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
"Tiểu Chập Long !"
Bỗng nhiên một thanh âm suy yếu truyền tới.
"Sa sa sa !”
Tiểu Chập Long lập tức quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào Sở Mộ đang nằm trên lưng mình.
Sở Mộ đã tỉnh lại.
"Sở Mộ !"
"Sở Mộ !"
Ba người thấy Sở Mộ đã tỉnh liền lộ vẻ vui mừng.
Diệp Khuynh Tư vội vàng nâng Sở Mộ ngồi dậy, chậm rãi nói ra ý định của Vũ Bá lúc nãy.
Trong cuộc chiến tranh này, Diệp Khuynh Tư không nhớ rõ mình đã khóc bao nhiêu lần rồi, thậm chí còn nhiều hơn số lần từ nhỏ đến khi trưởng thành.
“Ta còn chưa khôi phục thể lực, không có cách nào chiến đấu."
Sở Mộ lấy tay đè xuống bộ ngực đau nhức.
"Chúng ta biết !"
Vũ Bá gật đầu nói.
"Tiểu Chập Long, lấy linh hồn của nó đi !"
Sở Mộ đột nhiên nói ra một câu.
“Vũ Bá nói không sai, Vạn Tượng thành không thể diệt vong, một khi diệt vong rồi sẽ khiến cho mọi người đau khổ. Những công sức trước kia cũng hoàn toàn vô dụng, cho dù có giết bao nhiêu địch nhân cũng không thể bù đắp lại.”
Ám Thương Vương chỉ nguyện ý bảo vệ Sở Mộ an nguy. Hơn nữa tính tình nó vô cùng ác liệt, nếu bảo nó chạy tới Vạn Tượng thành chiến đấu sẽ mặc sức chém giết không biết phân biệt địch ta. Đến lúc đó, sợ rằng cả tòa thành còn thê thảm hơn cả địch nhân xâm chiếm.
Bây giờ chỉ có tiểu Chập Long mới có thể cứu viện Vạn Tượng thành cũng, chỉ cần có thêm một linh hồn cao cấp nữa là nó sẽ tiến vào cảnh giới cao đẳng Bất Hủ.
Vũ Bá gật đầu với Sở Mộ, bởi vì hắn lựa chọn rất chính xác, bây giờ thời gian rất cấp bách, không phải là lúc tranh cãi lẫn nhau.
"Còn nhớ mẫu thân của ngươi lựa chọn tang lễ cho mình không ?"
Sở Mộ nói với tiểu Chập Long.
"Sa sa sa !"
Tiểu Chập Long lập tức gật đầu.
Hình ảnh Thiên Thương Thanh Chập Long lựa chọn tang lễ thiên không vẫn hiện rõ trong ký ức tiểu Chập Long, cả đời này không thể nào quên được.
"Không cần bi thương, đó là kiêu ngạo của Long tộc, nó cũng thế !"
Sở Mộ chỉ chỉ Lôi Đình cự long đang thở dốc từng đợt.
Tiểu Chập Long khẽ gật đầu, vỗ cánh bay về phía Lôi Đình cự long, răng rồng mở ra cắn lấy cổ Lôi Đình cự long.
Lôi Đình cự long không có giãy dụa, vẫn giữ vững thần sắc bình thản chờ đợi thời khắc tử vong.
Diệp Khuynh Tư nhắm mắt lại, Liễu Băng Lam yên lặng cầu nguyện, Bạch Ngữ quay đầu đi...
Chỉ có Sở Mộ và Vũ Bá bình tĩnh nhìn một màn này phát sinh.
Sở Mộ thấy được thân thể Vũ Bá hơi run rẩy, khó thể dứt bỏ sao? Dù sao đây cũng là Hồn sủng sống chung mấy trăm năm, cả hai nương tựa lẫn nhau, tình cảm thâm hậu còn hơn cả người thân.
Sở Mộ yên lặng nhớ kỹ thời khắc này.
Linh hồn Lôi Đình cự long theo vết thương trên cổ bắt đầu rời bỏ thể xác, một nguồn lực lượng tinh khiết nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể tiểu Chập Long.
Năng lực thôn phệ linh hồn của U Linh Long có thể chuyển hóa linh hồn lực thành nguồn năng lượng hỗ trợ thăng cấp. Đặc biệt là linh hồn Long tộc sẽ có hiệu quả càng lớn đối với tiểu Chập Long.
Tiểu Chập Long nhanh chóng kết thúc kỹ năng, không cho Lôi Đình cự long cảm giác quá nhiều thống khổ. Chỉ lát sau, thân thể Lôi Đình cự long mềm nhũn lại giống như bị tiêm thuốc mê, cặp mắt đục ngầu từ từ đóng lại ngủ thiếp đi.
Tiểu Chập Long dẫn dắt linh hồn Lôi Đình cự long vào trong Minh Hà. Quá trình chuyển hóa lực lượng rất nhanh, trong khoảnh khắc đó linh hồn Lôi Đình cự long dần dần tiêu tán biến thành nguồn suối năng lượng thuần khiết.
Quang mang đặc thù trên người Tiểu Chập Long càng lúc càng mạnh, sau đó bộc phát chói mắt tựa như vầng mặt trời chói chan.
"Rống ~!"
Tiểu Chập Long ngẩng đầu lên gầm thét cuồng dã, Long quang nhất thời nở rộ tứ phía.
Một đạo Long tức thổi quét bốn phương tám hướng, từ trên trời cao lan tràn ra khắp rừng núi bao la, xuyên qua thảo nguyên mênh mông.
Trung đẳng Bất Hủ và cao đẳng Bất Hủ là hai cảnh giới chênh lệch như trời với đất. Một khi vượt qua sẽ phát sinh biến hóa triệt để, thực lực cũng tăng cường gấp mấy lần.
Trước một khắc, khí tràng trên người tiểu Chập Long không khác gì những Hồn sủng khác. Nhưng lúc này chỉ một tiếng gầm thét đã chứng minh hết thảy, thanh âm mang đến áp lực khiến cho lồng ngực tất cả mọi người trầm trọng như bị núi đè.
Vũ Bá đứng bên cạnh Lôi Đình cự long, ánh mắt lộ vẻ vui mừng nhìn tiểu Chập Long bước vào cao đẳng Bất Hủ.
Lão nhân biểu hiện cảm xúc vui buồn lẫn lộn, một mặt hi vọng nhìn thấy một vị cường giả ra đời, tận lực trợ giúp tiểu Chập Long cứu viện Vạn Tượng thành. Một mặt lại u buồn vì mất đi người bạn chung sống mấy trăm năm.
“Vù vù vù !”
Tiểu Chập Long ra sức vỗ cánh, mỗi lần đập cánh lại nhấc lên một trận cuồng phong mạnh mẽ thổi dạt mây mù trên trời cao, rừng cây chao đảo nghiêng ngã.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Vũ Bá, khẽ gật đầu thay cho lời cảm tạ.
Sở Mộ không có nhiều lời, ra lệnh cho tiểu Chập Long dốc toàn lực trở về Vạn Tượng thành.
Hắn không biết Vạn Tượng thành đã biến thành một mảnh phế tích, hay là vẫn còn đau khổ chống đỡ. Lúc này tất cả mọi người chỉ hi vọng kỳ tích phát sinh, mong là đám người Thẩm Mặc có thể kéo dài thời gian đến lúc Sở Mộ quay về.
Phải lấy tốc độ nhanh nhất trở về Vạn Tượng thành.
Tốc độ tiểu Chập Long phi hành đã nhanh hơn trước kia gấp mấy lần, từng dãy sông núi, đại địa, rừng rậm … trôi dạt về phía sau trong chớp mắt.
Sở Mộ nhớ là vượt qua dãy sơn mạch này là có thể tiến vào bình nguyên Vạn Tượng Cảnh rồi, lúc ban đầu hắn quyết chiến với Hồn Minh cũng là ở nơi đó. Thời gian đúng là trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã mấy năm rồi.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, một mảnh bình nguyên điêu tàn xuất hiện ở trong tầm mắt Sở Mộ.
Nơi đó vốn là thảo nguyên xanh um tươi tốt, khắp nơi toàn là cỏ non xanh biếc, sông suối lượn lờ. Nhưng mà hiện tại Sở Mộ chỉ nhìn thấy một mảng thổ địa hoang tàn, chung quanh hiện ra vô số hố sâu và dấu chân quân đoàn di chuyển.
Sở Mộ vội vã tăng tốc vượt qua bình nguyên, ánh mắt lộ vẻ lo lắng nhìn về phía đường chân trời.
Qua chốc lát nữa là có thể thấy được Vạn Tượng thành rồi.
Vào giờ phút này, tâm tình Sở Mộ vô cùng trầm trọng. Nếu như hắn nhìn thấy một mảnh phế tích, thi thể ngổn ngang, hoặc là một tòa thành máu tươi đỏ rực thì sao?
Sở Mộ không thay đổi tầm mắt, mặc dù thật sự rất sợ một màn kia phát sinh khiến cho hắn tan nát cõi lòng, nhưng hắn vẫn dũng cảm nhìn vào sự thật sắp sửa vén màn.
Nếu thật sự chính là như vậy, hắn sẽ không trốn tránh. Hắn sẽ ghi nhớ hết thảy vào trong tâm khảm, Trữ Thị thế triều sẽ phải trả giá vì hành vi độc ác của mình.
Rốt cuộc Vạn Tượng thành đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Khi Sở Mộ thấy được bên ngoài thành đã là một đống phế tích, trái tim hắn rung động kịch liệt.
Vẫn chậm rồi sao?
Tân Nguyệt Địa đã trải qua chiến tranh hơn ba tháng, đối mặt quân đoàn tám thế lực lớn luân phiên công kích. Thế nhưng, Tân Nguyệt Địa vẫn ngoan cường thủ hộ lãnh thổ chưa bao giờ nguyện ý từ bỏ. Nhưng ở thời điểm sắp sửa giành lấy thắng lợi cuối cùng, bọn họ đã thất bại trong gang tấc. Những người ở trong Vạn Tượng thành thế nào rồi, Thành vệ quân, Thánh vệ quân toàn diệt rồi sao?
"Tiểu Chập Long, có thể nhìn thấy địch nhân không ?"
Vào thời khắc này, tinh thần Sở Mộ tỉnh táo dị thường, nhưng đây mới là trạng thái đáng sợ nhất của hắn.
Hắn biết Vạn Tượng thành bây giờ nhất định là đầy dẫy địch nhân, hắn sẽ không để cho bất kỳ tên nào sống sót.
"Ngao ~!”
Tiểu Chập Long gầm thét một tràng vang dội, thanh âm cường đại từ bình nguyên truyền đến Vạn Tượng thành trong nháy mắt.
Khoảng cách càng lúc càng gần, đúng như Sở Mộ dự đoán, khu vực ngoại thành Vạn Tượng thành đã bị địch nhân công phá.
Ngay khi Sở Mộ cho rằng cả tòa thành đã bị toàn diệt, trong giây lát đó hắn bất chợt phát hiện một tầng kết giới tàn phá không chịu nổi bao phủ trên bầu trời Vạn Tượng thành.
“Thành… vẫn còn …?”
Từ mức độ tường thành tổn hại cho thấy ngoại thành đã bị công phá từ lâu rồi, địch nhân vốn là thuận thế chiếm đoạt tòa thành rất nhanh.
Nhưng mà Sở Mộ thấy được tất cả địch nhân đều bị ngăn trở bên ngoài nội thành, ở chính giữa quân đoàn song phương là một đạo kết giới mờ nhạt bảo vệ.
Ánh mắt xuyên qua đạo này bể tan tành không chịu nổi kết giới, Sở Mộ thấy được một cái kinh hãi thướt tha thân ảnh, nàng tuyết quần áo bồng bềnh, tóc dài bay múa.
Trên bầu trời nội thành là một thân ảnh nữ nhân mỹ lệ, ánh mắt nàng bình tĩnh, chấp nhất, bất khuất... Thân thể nàng chỉ còn lại một đường viền mỏng manh, hư vô đến mức tùy thời đều có thể tan biến. Thế nhưng, nàng vẫn kiên trì chống đỡ khiến cho nội tâm Sở Mộ rung động không nói nên lời, ánh mắt hắn nhòa đi nhìn nàng.
Đó là Cẩn Nhu công chúa, nàng đang giữ vững kết giới tinh thần bảo vệ tòa thành.
Nàng làm thế nào? Lực lượng của nàng không thể nào ngăn cản quân đoàn khổng lồ mới đúng.
Ánh mắt Sở Mộ quét qua một vòng liền phát hiện khu vực trung thành xuất hiện vô số cánh hoa bay múa, một màn phấn hoa giống như sương mù bao trùm phần lớn địch nhân vào trong.
Những cánh hoa nhìn như mềm mại nhưng sắc bén hơn cả lưỡi đao, trên đó dính đầy máu tươi đỏ thẫm.
Ở nơi này chút ít bay múa dưới mặt cánh hoa, xuất hiện một mảng lớn thi thể, đều là địch nhân thi thể. Hồn sủng sư và Hồn sủng thân thể bị phân cách vô số nơi máu thịt.
Đó là trận đồ Hoa hệ, trên thế giới này chỉ có một người duy nhất có khả năng bố trí trận đồ Hoa hệ kinh khủng cỡ này.
Vũ Sa bây giờ đã bắt đầu xuất quân trả thù tám thế lực lớn và những phe phái khác. Nàng không thể nào xuất hiện ở nơi này, nói cách khác có người đang thay Vũ Sa phát động trận đồ Hoa hệ tiêu diệt quân đoàn địch nhân.
Tóm lại, thành vẫn còn là tốt rồi. Tòa thành chưa bị công phá thì mọi người xem như an toàn. Đến lúc này Sở Mộ mới yên tâm quan sát tình huống, địch nhân sẽ bị tiêu diệt, dân chúng cần được cứu viện...
Ở ngoài thành chất đầy thi thể Tân Nguyệt quân, lần này bên phía Sở Mộ thương vong thảm trọng. Nhưng mà bọn họ đã bảo vệ được tòa thành.
"Tiểu Chập Long !"
Sở Mộ lau đi một giọt lệ nóng, mở miệng hạ lệnh.
"Ngao rống !"
Tiểu Chập Long há miệng ra, từ vị trí cách Vạn Tượng thành một nửa bình nguyên trực tiếp phát động công kích.
Tiểu Chập Long phun ra một đạo Long tức khổng lồ xuyên qua không gian nhanh như chớp, mục tiêu chính là khu vực địch nhân đông đảo nhất.
Long tức hình trụ cuốn theo gió lốc bắn thẳng vào trong quân đoàn Trữ Thị thế triều, lực lượng cường đại lập tức mạt sát hơn ngàn Nguyên Tố Hồn sủng.
Tiếng Long ngâm chấn động thiên địa, cộng thêm một đạo Long tức bá đạo khiến cho tất cả mọi người chú ý. Rốt cuộc là cao nhân phương nào đột nhiên xuất hiện?
"Bên kia... phía bên kia …"
Thủ lĩnh Tân Nguyệt quân - Tần Ngữ Đồng dõi mắt nhìn ra ngoài thành lập tức phát hiện một thân ảnh màu xanh lấy tốc độ cực nhanh bay tới Vạn Tượng thành.
"Là U Linh Chập Long của Sở Mộ."
Hạ Chỉ Hiền liếc mắt một cái đã nhận ra tiểu Chập Long, trong lúc nhất thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Dịch Vũ, Giản Phong đã chết, bọn họ thành công gieo xuống mầm mống Hoa Yêu vào trong quân đoàn địch nhân, nhờ đó giảm bớt không ít áp lực giúp cho Cẩn Nhu công chúa kiên trì kết giới thêm một đoạn thời gian.
Hạ Chỉ Hiền vẫn cho rằng mình không phải người dễ xúc động, nhưng khi nàng chứng kiến Dịch Vũ, Giản Phong dẫn theo Tân Nguyệt quân bị quân địch tàn sát. Trái tim nàng đau như dao cứa, dù che giấu thế nào cũng không thể nhịn được lệ nóng doanh tròng.
Bọn họ hi sinh tính mạng tranh thủ một ít thời gian cho Vạn Tượng thành, cho dù không biết được nhiêu đó thời gian có đủ bảo vệ tòa thành hay không.
Nhưng sự thật chứng minh mọi người giao ra hết thảy đều đáng giá, Sở Mộ đã kịp thời trở về rồi.
"Tộc trưởng, phía sau hậu phương chúng ta bị địch nhân tập kích."
Một gã thủ lĩnh nói với Trữ Thiên Du.
Lúc này tâm tình Trữ Thiên Du rất là phiền não, hắn nghĩ sao cũng không tin được mình đường đường là cường giả lãnh tụ lại phá không nổi kết giới tinh thần của nữ nhân U Linh kia.
"Bọn họ không thể trở về cứu viện nhanh như vậy, cho dù có cũng chỉ là mấy người thực lực tương đối mạnh mà thôi !"
Trữ Thiên Du nói.
"Đó là một đầu U Linh Chập Long, chỉ một đạo Long tức đã trực tiếp giết chết hơn một ngàn Nguyên Tố quân."
Gã thủ lĩnh vội vàng bẩm báo.
"Hừ, một con U Linh Chập Long cũng báo cáo với ta? Phía ra một chi quân đoàn giết nó cho ta !"
Trữ Thiên Du tức giận mắng lớn.
Kết giới tinh thần sắp sửa vỡ nát rồi, Trữ Thiên Du biết nữ nhân U Linh đã cạn kiệt sức lực, không thể chống đỡ bao nhiêu thời gian nữa.
Một khi tòa thành bị công phá, nguồn tài nguyên vô cùng vô tận sẽ thuộc về một mình Trữ Thiên Du hắn. Những thế lực khác đừng hòng chen chân vào nơi này đòi phân một chén canh.
“Uỳnh !”
"Rầm rầm rầm !”
Lại là một đạo Long quang khổng lồ đột nhiên bạo tạc ngay vị trí chính giữa quân đoàn Trữ Thị thế triều.
Những nơi lực lượng hủy diệt quét qua tuyệt đối không còn người sống, trong khoảnh khắc đó lại có hơn hai ngàn quân Trữ Thị thế triều bị mạt sát.
Long quang và Long tức chỉ là viễn trình công kích, lúc này tiểu Chập Long đang tăng tốc bay tới. Khi nó xuất hiện trên đầu quân đoàn địch nhân lập tức niệm một đoạn Long ngữ thật dài.
Cặp mắt tiểu Chập Long lóe lên hàn quang, hai tròng mắt quét qua một vòng buông thả âm vụ mù mịt. Cả tòa thành nhanh chóng chìm vào trong mà sương mù quái dị.
“Róc rách !”
“Vù vù vù ”
Từ trong sương mù xuất hiện một cánh cửa thần bí, tựa hồ có thứ gì đó đang chảy xuôi, tốc độ càng lúc càng nhanh…
"Ngao ~!"
Tiểu Chập Long gầm thét một trận chấn động cửu thiên.
Dòng suối quỷ dị kia nhất thời dâng lên cuồn cuộn, không khí chung quanh trở nên lạnh lẽo thấu tận xương tủy.
“Minh Hà chinh phạt.”
Một dòng Minh Hà chảy xuôi trên bầu trời Vạn Tượng thành, từ trong nước sông hiện ra vô số Tử Hồn kêu gào thảm thiết. Thanh âm ma tru quỷ khóc làm cho người ta cảm giác da đầu tê dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.