Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 1342: Một canh giờ, xuyên qua Tân Nguyệt

Ngư Thiên Không

15/04/2014

Bầu trời tối đen kéo dài chừng nửa ngày thời gian, khi khí tức hắc ám nồng đậm tán đi, bầu trời cũng đã tối.

Theo Tân Nguyệt Địa phát triển, Vạn Vật thành sẽ thường xuyên xuất hiện một ít chuyện kỳ quái, ban đầu thế lực cung điện còn cần ra mặt làm yên lòng dân chúng nhưng càng về sau dân chúng cũng đã xem thành thói quen, đúng ra lần này thế lực cung điện theo thường lệ cũng sẽ đưa ra một phen giải thích, chỉ tiếc sự kiện bầu trời tối đen như vậy các cao thủ của cung điện cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Trong sân viện, Vân Môn lão nhân vuốt chòm râu của mình, lầm bầm làu bàu nói:

- Hẳn là Bạch Ngữ đột phá đi, hắn đã khổ tu trong Yểm Ma Thánh Vực nhiều năm như vậy, nhất định là có một phen kỳ ngộ, khả năng đột phá lớn nhất hẳn là hắn. Chỉ bất quá vì sao hắn lại đem thuộc tính hắc ám phóng thích đi ra đây!

Càng nghĩ Vân Môn lão nhân càng cảm thấy người đột phá chính là Bạch Ngữ.

Tiếp theo phải tính Liễu Băng Lam là người có được thuộc tính không gian khó được trên thế giới này, nàng hẳn cũng có thể bước vào lĩnh vực bất hủ cấp, dù sao hồn niệm của nàng cao phi thường.

Nhưng hồn sủng của Liễu Băng Lam lại không có thuộc tính hắc ám, hơn nữa hồn sủng của nàng hẳn còn kém chút hỏa hầu, Vân Môn lão nhân tự nhiên đem nàng bài trừ ra bên ngoài.

Ngoài ra một ít cao thủ khác của Vạn Vật thành Vân Môn lão nhân đều có xem qua, khả năng đột phá của bọn họ không quá lớn. Lĩnh vực bất hủ cấp không phải tùy tiện người nào đều có thể bước vào!

Hồn Điện.

Liễu Băng Lam không cần đoán cũng biết người làm ra động tĩnh lớn như vậy chỉ có thể là Sở Mộ. Khi nàng chạy tới sân viện của hắn, liền nghe được tiếng cười vang vọng của Sở Mộ.

- Đầu mộng thú của ca ca bước vào bất hủ cấp!

Trữ Mạn Nhi hiện lên dáng tươi cười.

- Bất hủ cấp?

Trên mặt Liễu Băng Lam lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hiện tại Liễu Băng Lam thường xuyên giao tiếp với khách nhân đến từ bên ngoài, theo lời của họ có nhắc tới lĩnh vực bất hủ cấp, trong đó có không ít cường giả cao cấp chủ tể đã nguyện ý trung thành với Tân Nguyệt Địa mỗi khi nhắc tới bất hủ cấp đều lộ ra thần tình kính sợ.

Chính bản thân Liễu Băng Lam cũng rất tò mò, rốt cục bất hủ cấp có được lực lượng cường đại như thế nào, mới có thể khiến cho những cường giả kiệt ngạo bất tuần kia đều sẽ khiêm tốn cùng kính sợ đến như thế.

Trong một lần vô tình, Liễu Băng Lam nói chuyện với Vân Môn lão nhân về kinh nghiệm tu luyện, Vân Môn lão nhân đã nói với nàng Lục Thần không gian cùng thánh vực còn có không gian khai thác thật lớn, chỉ cần nàng tìm được phương pháp là có hi vọng bước vào bất hủ cấp.

Liễu Băng Lam không có nhiều hồn sủng, tu luyện của nàng chỉ chuyên chú trên thân mấy hồn sủng kia, cấp bậc hồn sủng đều khá cao, nhưng chính nàng cũng hiểu được còn cách bất hủ cấp một quãng đường dài, ít nhất nàng cảm giác mình ngay cả cánh cửa cũng chưa chạm tới.

Mà Sở Mộ quả nhiên là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất, hồn sủng của hắn rất nhiều mà thực lực lại đồng đều, hơn nữa đã trở thành người đầu tiên tiến vào bất hủ cấp.

Bản thân Tân Nguyệt Địa đã có được pho tượng đại phật như Vân Môn lão nhân trấn thủ, cộng thêm hiện tại Sở Mộ đột phá, như vậy địa vị của Tân Nguyệt Địa đã có thể so sánh với một ít tiểu cương thành!

Trong thế giới dùng thực lực nói chuyện, không có thực lực tuyệt đối khó thể sống yên, lần này Sở Mộ đột phá có thể nói lập tức giúp Tân Nguyệt Địa bay lên thêm một cảnh giới, lá cờ cung điện cũng có thể cắm trong một ít cương thành, cộng thêm địa cảnh quanh thân cũng không còn dám tìm Tân Nguyệt Địa gây phiền phức.

- Nữ tôn điện hạ, có vài vị tự xưng là Lãnh Thổ Viện thuộc Tranh Minh đại địa đến đây, bọn hắn không muốn nói chuyện với ngoại giao sứ mà muốn gặp ngài!

Một gã thánh vệ đi vào hội báo.

- Lãnh Thổ Viện Tranh Minh đại địa?

Liễu Băng Lam hỏi.

- Dạ!

Liễu Băng Lam cau mày lâm vào trầm tư.

Liễu Băng Lam từng có giao tế với người của Lãnh Thổ Viện, mấy địa cảnh chung quanh luôn muốn nhúng tay vào quản lý quyền Cấm Vực của Tân Nguyệt Địa, Lãnh Thổ Viện làm trọng tài, một số thuộc hạ của Liễu Băng Lam qua vài ngày phải đến chỗ bọn hắn một lần, trình lên một ít tư liệu lịch sử xác nhận Cấm Vực cũng thuộc về lãnh thổ Tân Nguyệt Địa.

Nhưng bất kể nói như thế nào người của Lãnh Thổ Viện giao tiếp với Tân Nguyệt Địa đều là địa cảnh cấp, cao nhất chỉ là hạ cương cấp, mà hạ cương chỉ là nhất cấp hạ địa cương.



Nhưng lần này người của Lãnh Thổ Viện tiến đến không ngờ lại thuộc về Tranh Minh đại địa!

Điều này ý nghĩa người đến là kẻ quản lý lãnh thổ cấp bậc cao nhất của Tranh Minh đại địa, kẻ quản lý lãnh thổ theo cách nói chính xác là kẻ quản hạt toàn bộ lãnh thổ cương cấp của Tranh Minh đại địa, vì sao bọn hắn lại từ ngàn dặm xa xôi từ Tranh Minh chủ thành đi tới nơi xa xôi này?

- Dẫn bọn họ vào Hội Nghị Điện!

Liễu Băng Lam nói với thánh vệ.

Nếu là người cao nhất của Lãnh Thổ Viện đã đến, nhất định là có chuyện trọng yếu, Liễu Băng Lam cảm thấy mình nên đích thân gặp mặt bọn họ một lần.

- Dạ!



Trời vào đêm, Sở Mộ không kềm nén được nỗi kích động trong nội tâm, khống chế Dạ chạy như điên trong Tân Nguyệt Địa!

Ở quá khứ Tân Nguyệt Địa đối với Sở Mộ mà nói là một địa phương diện tích vô ngần, nhưng bây giờ lại chỉ là một địa phương lớn cỡ một bàn tay mà thôi.

Từ đêm khuya tới khi trời sáng, trong khoảng thời gian này Sở Mộ từ Vạn Vật thành chạy tới Tây giới, đến Thất Sắc thành gặp mặt một ít người luôn ngủ muộn của Sở gia một lần.

Hiện tại Tây giới đã khác hẳn với quá khứ, Thất Sắc thành biến thành Giới thành, người chưởng quản tự nhiên cũng là Sở Thiên Hằng.

Sở gia cũng không thể tính là đại gia tộc, thành viên cũng không bao nhiêu, bọn họ phát triển đều thật vững bước, vì vậy Sở Mộ cũng không có nhiều chuyện để nhúng tay, hơn nữa hắn cũng cảm giác là không cần thiết.

Tựa như đại bá Sở Thiên Hằng, hắn đắm chìm từ một khối thổ địa nho nhỏ nương bằng chính đôi tay của mình phát triển thành thành phố lớn nổi danh, điều này làm cho hắn càng thêm hưởng thụ hơn cả việc Sở Mộ hạ mệnh lệnh trực tiếp cho hắn đảm nhiệm chức vị thành chủ Thiên Hạ thành.

Thật nhiều năm không quay trở về, Sở Mộ phát hiện tiểu đường muội Sở Y Y đã lập gia đình, gả cho một người tới từ ngoại cảnh, không biết bị người kia mang đi nơi nào, nhưng thường cách một đoạn thời gian bọn họ lại quay về thăm nhà.

Sở Anh cũng đã lập gia đình, gả tới Thiên Hạ thành, người kia Sở Mộ xem như nhận thức, là đệ tử Thượng Hằng của Vũ Điện chủ.

Khi còn ở Thiên Hạ thành, Sở Mộ quen thuộc với Thượng Hằng, nghe nói hiện tại Thượng Hằng đã là người nắm quyền Hồn Điện tại Thiên Hạ thành.

Điều mà Sở Mộ buồn bực chính là hai người bọn họ làm sao quen biết nhau.

- Sở Mộ, Dạ Mộng thú của ngươi đã đạt tới cấp bậc gì đây, cả người phát ra khí tức vì sao khiến đại bá có cảm giác lạnh băng, hơn nữa vì sao ta có cảm giác chỉ một ánh mắt của nó cũng đủ giết chết ta!

Sở Thiên Hằng nói.

- Nó vừa bước vào bất hủ cấp, bản thân cháu cũng hưng phấn cho nên suốt đêm từ Vạn Vật thành chạy tới Tây giới, muốn xem một chút tốc độ của nó đạt tới trình độ nào!

Sở Mộ đáp.

- Bất hủ cấp?

Sở Thiên Hằng chưa từng nghe qua về lĩnh vực cấp bậc này, hắn phỏng chừng cũng biết mình kiến thức nông cạn, liền hỏi:

- Vậy cháu dùng bao nhiêu ngày thời gian?

- Còn chưa đầy một canh giờ!

Sở Mộ đáp.

Sở Thiên Hằng ngẩn người, thật hoài nghi có phải mình vừa nghe lầm hay không.

Cường giả Hồn Hoàng cấp như bọn họ từ Tây giới đi tới Vạn Vật thành ít nhất phải dùng thời gian một năm ah!

Mà Dạ Lôi mộng thú của Sở Mộ chỉ dùng chừng một canh giờ là đã đủ, tốc độ đó phải nhanh tới bực nào!



Sở Thiên Hằng cười khổ không thôi, mở miệng nói:

- Xem ra thế giới thật sự là lớn hơn trong sự tưởng tượng của chúng ta, nếu đem ngươi ra so sánh ta đột nhiên cảm giác được những việc mình làm thật bé nhỏ không đáng kể!

- Đại bá đừng nói như vậy!

Sở Mộ trấn an nói.

- Ha ha, ta cũng chỉ cảm khái một chút, trên thực tế ta đã sớm biết cha con các ngươi không phải một gia tộc nhỏ như chúng ta có thể ước thúc được!

Nói tới đây, Sở Thiên Hằng giống như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Sở Mộ nói:

- Nhắc tới việc này mới nhớ, cháu có tin tức của Thiên Mang không?

Sở Mộ lắc lắc đầu.

Đã qua bao nhiêu năm chính bản thân Sở Mộ cũng không nhớ rõ.

Từ Tù đảo quay về, Sở Mộ mang theo tâm tình nóng bỏng muốn gặp được cha mình, sau đó nói cho hắn biết mình kiên cường sống sót, hơn nữa đã trở thành một cường giả chân chính.

Nhưng mà thời gian trôi qua cực nhanh, chính mình từ một thân phận nô bộc bé nhỏ không đáng kể đã chậm rãi trở thành bất hủ cấp như bây giờ, nhưng mình chưa gặp lại phụ thân, loại tâm tình này chôn sâu trong lòng Sở Mộ chẳng những không hề hao mòn theo thời gian, ngược lại càng thêm bức thiết.

- Đại khái khoảng hai ba năm trước, tại mộ phần của gia gia ngươi có thêm một bó hoa, trên mặt đất mềm có thêm dấu người quỳ xuống, không biết người tế bái gia gia của ngươi có phải là Thiên Mang hay không, hơn nữa mấy ngày nay ta luôn có cảm giác có người ở thật xa quan sát chúng ta chăm chú, ngay cả Thiên Nhân cũng cảm thấy nhưng sau đó rất nhanh đã biến mất!

Thanh âm Sở Thiên Hằng trầm thấp nói.

- Lần này đi Tranh Minh chủ thành cháu sẽ tìm được phụ thân!

Sở Mộ kiên định nói.

Không biết vì sao Sở Mộ luôn có cảm giác phụ thân cố ý né tránh người quen không dám gặp mặt.

Sau khi minh chủ Lăng Xiển bị giết chết, Mục Thanh Y từng gặp qua hắn một lần.

Khi tới Vân cảnh, từ trong việc Ám Tông truy nã Sở Mộ đã bắt được một tia tin tức về hắn.

Tiếp đó từ chỗ Vân Môn lão nhân Sở Mộ hiểu biết được một ít tình huống của hắn.

Bây giờ theo trong miệng đại bá Sở Thiên Hằng nói ra, Sở Mộ mới có thể hiểu được có thể hai ba năm trước hắn có quay về nơi này tế bái dưỡng phụ Sở Minh.

Theo đủ loại dấu vết cho thấy hắn hẳn là sớm biết được mình vẫn còn sống bình yên vô sự.

Nhưng mà Sở Mộ lại không biết vì sao hắn phải trốn tránh, không muốn xuất hiện trước mặt của mình.

Mang theo nỗi nghi hoặc, Sở Mộ rời khỏi Tây giới, quay về Vạn Vật thành.

Khi quay về Vạn Vật thành, Sở Mộ không ngăn được nỗi nghi hoặc trong lòng đi thẳng tới Nữ Tôn Điện.

Vào ban đêm Liễu Băng Lam vẫn đang tu luyện, biết Sở Mộ đến liền tạm thời ngừng lại.

Sở Mộ đem tin tức mình nhận được từ chỗ Sở Thiên Hằng nói ra với Liễu Băng Lam.

- Nếu như là hai ba năm trước…

Liễu Băng Lam nỗ lực nhớ lại, bỗng nhiên giống như nhớ ra được chuyện gì đó, mở miệng nói:

- Nếu như nói như vậy, hai ba năm trước mẹ quả thật đã gặp một người mặc hắc y thật kỳ quái, suốt mấy ngày liên tục mẹ đều có cảm giác nhìn thấy hắn. Khi đó mẹ cũng đoán là cha của con, cho nên đặc biệt dừng trong một đình viện chờ hắn hiện thân, nhưng hắn không xuất hiện, khi đó hình như con mới đi Hằng Hải không lâu…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook