Quyển 2 - Chương 1648: Ngàn năm phản nghịch
Ngư Thiên Không
11/07/2014
Trời đất chỉ còn là một mảnh mờ mịt, Hắc Hải đã thôn phệ đại địa, gió lốc quay cuồng, sấm chớp điên cuồng oanh tạc tựa như ngày tận thế đến
gần.
Sở Mộ rời khỏi Đế Thánh thánh vực đã nhìn thấy Tiêu Tuyết Ngang tựa lưng vào một góc tường.
Sở Mộ khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó bay thẳng tới Lưỡng Kính sơn.
Sở Thiên Mang đang ngồi trên đỉnh núi, trên tay cầm bình rượu uống từng hớp một.
Sở Mộ hạ xuống ngồi ở bên cạnh hắn, im lặng không nói một câu.
Sở Thiên Mang đưa bình rượu cho Sở Mộ.
Sở Mộ cũng uống một hớp, ánh mắt có chút mê man nhìn về phương xa.
Sở Thiên Mang lại nhìn hắn, đưa tay ra vuốt mái tóc Sở Mộ, cười nói:
"Có phải là không bỏ được? Nếu như chết đi thì..."
"Ừ !"
Sở Mộ ôm Mạc Tà đặt dưới chân mình, cúi đầu chải bộ lông trên người Mạc Tà cho chỉnh tề.
"Ta cũng vậy, sau khi rời khỏi Tân Nguyệt Địa cảm thấy mình chẳng khác gì tượng gỗ, trong lòng hoàn toàn mất đi phương hướng, không biết mình muốn làm gì, cũng không biết nên đi đâu. Đám ngụy Bi Khấp Giả kia đúng là quá kém, không thể cho ta một cái kết thống khoái."
Sở Thiên Mang dừng lại tựa như suy tư điều gì đó, rồi mới cười khổ nói:
"Nhưng qua một thời gian ngắn, ta bỗng nhiên phát hiện tiếp tục sống sót để nhớ nhung vẫn tốt hơn chết đi."
Mỗi một sinh linh ra đời tự nhiên biết được bản năng đầu tiên chính là sinh tồn, nhân loại cũng đồng dạng như thế.
Cho dù bọn họ sống không còn mục đích, bản năng sinh tồn sẽ không biến mất.
"Trước kia ta cảm thấy chỉ cần cố gắng chung quy sẽ có ngày đạt được mục tiêu. Ta đã biết Giao Nhân cổ xưa tồn tại từ rất sớm, cũng cố gắng chiến đấu và rèn luyện, nhưng mà ta không nghĩ tới thực lực tên kia mạnh như vậy."
Sở Mộ chậm rãi nói.
"Thế giới này vẫn luôn có những tồn tại cực mạnh, cường giả Thiên Niên Thời Đại, Vạn Niên Luân Bàn vốn có tuổi thọ hàng ngàn năm, ngoài ra còn Thiên cung vĩnh viễn trường tồn. Ngươi chỉ xuất hiện trên đời mấy chục năm làm sao so sánh nổi? Bọn họ đã là Thống trị giả quá lâu rồi, tất cả những sinh mạng ở đời sau đều là nô lệ, bắt buộc phải lệ thuộc và sống dưới quy tắc của bọn họ."
Sở Thiên Mang nói.
Sở Mộ gật đầu đồng ý, không nói gì thêm nữa.
Sở Thiên Mang cũng im lặng uống rượu, hai người cùng nhìn lên bầu trời bao la chờ đợi giông bão ập tới.
Đồ án Tinh Thần trên trời cao càng lúc càng sáng rỡ, một cái đường viền khổng lồ lặng lẽ bao phủ toàn bộ Thiên Hạ thành.
Một cỗ năng lượng khổng lồ từ Thiên cung xa xôi tập trung vào đồ án rồi dần dần phát tán ra bốn phương tám hướng.
Đại điện Thánh vực.
Trên bậc thang hiện đầy cánh hoa đỏ rực, Vũ Sa lẳng lặng đứng ở nơi đó, ở trước mặt nàng là tất cả bia khóc của Sở Mộ.
Mỗi một giọt bia khóc đều lưu lại ký ức Sở Mộ, thời điểm Vũ Sa sử dụng bia khóc tinh lọc năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật thì những đoạn ký ức rời rạc lập tức tràn vào đầu nàng.
Bắt đầu từ Yểm Ma đảo chật vật cầu sinh, mãi cho đến khi trở thành lãnh tụ nhân loại. Quãng thời gian này ngắn ngủi hơn những vị lãnh tụ sống mấy trăm năm, nhưng trải nghiệm của hắn thật sự là quá nhiều.
Nhất là thấy hắn hóa thân thành ma mất đi linh hồn, mờ mịt tìm kiếm một thứ gì hư vô, nội tâm Vũ Sa bỗng nhiên xúc động kỳ lạ.
Từng giọt bia khóc hòa tan, sau đó dung nhập vào trong cơ thể Vũ Sa.
Những giọt nước mắt tinh khiết này quả thật có thể tiêu trừ năng lượng nóng bỏng của Xích Hỏa Diệu Nhật, nhờ đó Vũ Sa đã bắt đầu hấp thu cỗ năng lượng quý giá này.
Thời gian trôi qua thật chậm, một giọt bia khóc cuối cùng trôi nổi ở trước mặt nàng.
Đây là giọt bia khóc của bản thân nàng.
Do dự một hồi, nàng không có sử dụng bia khóc luyện hóa năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật, mà đưa nó vào trong thế giới tinh thần của mình.
Từ sâu trong linh hồn truyền đến cảm giác kỳ lạ, nàng vô cùng kinh ngạc phát hiện linh hồn đứt gãy từ trước đang được năng lượng bia khóc chữa trị.
Lưỡng Kính sơn.
Sở Mộ ngẩng đầu lên nhìn vào đồ án Tinh Thần do Thiên cung bố trí.
Chung quanh trận đồ đang có quân đoàn Thiên cung mặc khải giáp màu trắng canh gác, bọn họ và Hồn sủng hợp thành trận thế dũng mãnh chờ đợi mệnh lệnh tiến công Thiên Hạ thành.
"Cái gì cũng từng trải qua rồi, chỉ có máu huyết thành viên Thiên cung là chưa từng thưởng thức."
Sở Thiên Mang cười lạnh nói.
Vừa nói dứt lời, Sở Thiên Mang quay đầu nhìn sang Sở Mộ, dự định bảo hắn liên thủ chủ động công kích quân đoàn Thiên cung.
"Ngươi làm sao vậy?"
Sở Thiên Mang bất chợt phát hiện trên người Sở Mộ nổi lên tia sáng hồn ước.
"Ta cũng không biết !"
Sở Mộ nhìn xuống lòng bàn tay của mình đang tỏa ra một luồng năng lượng ấm áp.
Kèm theo cảm giác ấm áp này là vết thương linh hồn bắt đầu khép lại.
"Tia sáng hồn ước? Ngươi đang ký kết hồn ước?"
Sở Thiên Mang mở to mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
"Ta có làm gì đâu? Bia khóc, hình như là bia khóc."
Sở Mộ cũng một thân nghi hoặc.
"Ngươi đang ký kết hồn ước với nữ nhân kia?"
Sở Thiên Mang nhìn thoáng qua phương hướng Đế Thánh thánh vực, phát hiện nơi đó cũng lóe lên quang mang giống với Sở Mộ.
Sở Mộ chỉ biết cười khổ, không nghĩ tới lực lượng bia khóc lại có tác dụng chữa trị hồn ước của hắn và Vũ Sa.
Sở Mộ đã giải quyết triệt để với nàng rồi, vì thế hồn ước cũng không cần thiết tồn tại.
"Ngươi làm gì thế?"
"Giải trừ hồn ước !"
"Giải trừ cái gì ?"
Sở Thiên Mang quát lớn:
"Nàng đang hấp thu năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật, ngươi ký kết hồn ước với nàng sẽ được thừa hưởng một phần. Ngươi là Ma nhân Hỏa hệ, năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật thích hợp với ngươi hơn."
"Đi đi, đám lính tôm tướng cua Thiên cung giao cho chúng ta là tốt rồi. Ta nghĩ mấy tên lãnh tụ kia đang rất nóng lòng muốn chém giết quân đoàn Thiên cung."
Sở Thiên Mang ngẩng đầu nhìn lên quân đoàn Thiên cung, rồi mở miệng nói với Sở Mộ.
Sở Mộ gật đầu, thoáng cái biến mất vào trong Đế Thánh thánh vực.
Sở Thiên Mang uống một ngụm rượu lớn đến khi cái bình trống không.
Sau đó hắn vươn vai đứng dậy, bàn tay vuốt ve một đầu Hồn sủng nhỏ xinh như mèo con.
Dị Tông Yêu phát ra thanh âm thoải mái, vô cùng hưởng thụ cảm giác được vuốt ve này.
"Ta biết, ta biết, vẫn còn cơ hội mà."
Sở Thiên Mang cười nói.
Bầu trời tối thui, chỉ có ánh sáng từ trận đồ Tinh Thần phát ra chiếu sáng Thiên Hạ thành. Đến lúc này đã có rất nhiều thành viên Thiên cung đi ra khỏi trận đồ Tinh Thần, tất cả mọi người đều mặc khải giáp màu trắng, khí thế uy nghiêm lẫm lẫm.
Quân đoàn Thiên cung khống chế Cự thú dõi mắt cao ngạo nhìn xuống nhân gian. Bọn họ cường đại, là người nắm giữ quyền tài phán trên thế giới này. Một lát nữa thôi, tòa thành nhân loại phía dưới kia chắc chắn hôi phi yên diệt trong nháy mắt.
Bên trong quân đoàn đông nghịt xuất hiện một gã nam tử thần bí. Hắn có mái tóc hoa râm, đứng trên lưng Bạch Ngọc thiên thú ngạo khí mười phần.
"Tân Nguyệt Địa."
Ánh mắt gã nam tử lóe lên hàn quang nhìn xuống tòa thành.
Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy cả tòa thành trống rỗng, không khí tiêu điều, hoang vắng khiến cho người ta chạnh lòng.
Tân Nguyệt Địa đã di dân vào nửa năm trước, tòa thành này bây giờ chỉ còn lại một nhóm người của Vũ Sa thủ vệ.
Đào Hình rất nghi ngờ, không biết tại sao những người này cả gan đối nghịch Thiên cung. Chẳng lẽ bọn họ không biết mấy ngàn năm nay đã có rất nhiều chủng tộc cường đại, hoặc là cường giả Bất Tử cũng vì phản nghịch đã bị diệt sát hoàn toàn biến mất khỏi dòng lịch sử hay sao?
"Đào Hình, lúc trước ta nói thế nào? Tân Nguyệt Địa chính là dân tốc có máu phản nghịch, vốn là chúng ta nên tiêu diệt bọn họ trong cuộc chiến chinh phạt trước kia. Nếu như vậy, bây giờ làm sao biến thành tai họa ngầm to lớn thế này?"
Cố Hoa cười lạnh nói.
"Ồ, có không ít người quen !"
Vinh Vãn Phong chỉ vào mấy thân ảnh phía dưới Thiên Hạ thành, cười nói như thường.
"Những người này đúng là sống quá lâu rồi, xem ra bọn họ muốn chết nhanh một chút !"
Cố Hoa lạnh lùng nói.
Sau lưng ba người này là quân đoàn Thủ Vọng thần điện, Đào Hình phất tay ra lệnh cho thuộc hạ của mình bắt đầu tiến công Thiên Hạ thành.
"Thì ra là bọn họ !"
Sở Thiên Mang đứng trên đỉnh Lưỡng Kính sơn, liếc mắt đã nhận ra ba vị gia chủ hoàng tộc.
Đó là Cố gia chủ, Vinh gia chủ, Đào gia chủ, ba người này vốn là cường giả lãnh tụ thống trị thế giới nhân loại. Nhưng mà trước đó không ai biết được bọn họ lại có quan hệ sâu xa với Thiên cung.
Tiêu Tuyết Ngang, Trữ vương, Đường Ngang cũng đang ngó chừng đám cường giả Thiên cung.
Bọn họ biết rõ đó là ba vị gia chủ hoàng tộc.
"Có cần ta nói cho các ngươi biết, các ngươi bây giờ phạm phải tội gì không ?"
Cố Hoa đứng trên lưng Cự thú dõi mắt nhìn xuống đối phương.
"Không ngại nói một chút nghe chơi !"
Ngữ khí Trữ vương vô cùng bình thản.
"Trộm cắp năng lượng Nhật Thực đại trận chính là phá hư trật tự vận chuyển của nhân gian. Chỉ một tội danh này cũng đủ để linh hồn các ngươi bị nhốt ngàn năm. Có lẽ các ngươi cảm thấy thời gian mấy trăm năm rất dài, nhưng một ngàn năm linh hồn thống khổ sẽ cho các ngươi cảm nhận đầy đủ mình ngu xuẩn đến mức nào."
Cố Hoa chậm rãi nói.
"Thì ra là như thế. Thật ra ta cho rằng Thiên cung sẽ phái ra mấy chục thần ma ba đầu sáu tay tới lấy tính mạng của chúng ta, nhưng không nghĩ tới lại là ba lão già các ngươi. Nói thật ra, các ngươi làm chó cho Thiên cung có cảm thấy mệt không?"
Trữ vương nói xong liền cười phá lên.
"Hoang đường, ba người chúng ta là chấp pháp của Luân Bàn thần điện, thân phận gia chủ hoàng tộc chỉ dùng để quản thúc đám người vô tri giống như các ngươi. Họ Trữ kia, Trữ Thị thế triều cũng có lịch sử mấy ngàn năm, ngươi muốn vương triều dòng họ ngươi bị hủy trên tay mình ?"
Trữ vương cười lạnh không nói. Trên thực tế, Trữ Thị thế triều đã bị Ô Bàn hoàng tộc khống chế từ lâu rồi, sinh hay tử chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của bọn họ mà thôi.
Vinh gia chủ quét mắt qua mấy vị lãnh tụ nắm giữ quyền lực thống trị nhân gian, chậm rãi nói:
"Xem ra thế gian cần phải thay đổi người trông coi rồi."
Song phương chia hai hướng bắt đầu giằng co, hơn một vạn cao thủ đứng dưới Thiên Hạ thành. Quân đoàn Thủ Vọng quân hai nghìn ngươi trôi nổi lên trời cao. Trong lúc nhất thời kiếm bạt nỗ trương, không khí căng thẳng tới cực điểm.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua chiến trường, trong lòng bỗng nhiên xúc động một trận.
"Thiếu chủ, đây là chiến tranh nhân gian chống lại Thiên cung."
Ly lão nhi nói.
"Ừ, tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Vũ Sa làm sao có khả năng lớn như vậy, nàng làm cách nào khiến cho Thiên cung và nhân gian sinh ra mâu thuẫn?"
Sở Mộ nghĩ mãi vẫn không giải thích được.
"Không phải là Vũ Sa lợi hại, mà thế giới này vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn. Thiếu chủ, ngươi nghĩ thử xem, cấp chúa tể hoặc Bất Hủ còn có thể thông qua Tiên vật tìm kiếm vận may. Nhưng mà cấp Bất Tử thì sao ?"
"Cấp Bất Tử là thiên hạm, là chướng ngại không có cách nào vượt qua, nó là bức tường vững chắc nhất thế giới này. Trong nhân gian chắc chắn không có tài nguyên nào đủ sức làm chuyện này, mà cường giả Bất Hủ chỉ có tuổi thọ mấy trăm năm, bất kỳ một sinh linh tu luyện đến cảnh giới này cũng sẽ quan tâm nhất tuổi thọ của mình. Sau khi biết được mình không thể nào tăng cường tu vi, tuổi thọ từ từ hao hết, bọn họ sẽ rơi vào khủng hoảng. Cảm giác từ từ già yếu, yên lặng nhìn dòng đời trôi qua cực kỳ bi thảm. Ngươi nghĩ đám cường giả lãnh tụ cam tâm tình nguyện chui vào quan tài chờ chết sao?"
Sở Mộ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Thực lực càng mạnh, quyền lực càng lớn lại càng sợ tử vong, bởi vì bọn họ đã có quá nhiều.
Hơn nữa, tất cả Hồn sủng sư đều hao phí rất nhiều thời gian vào việc tu luyện, bọn họ còn chưa hưởng thụ đủ vui sướng trên thế giới này làm sao tình nguyện khoanh tay chờ chết?
"Không phải là Vũ Sa lợi hại, mà là nàng biết cách lợi dụng tâm lý khủng hoảng trong lòng đám cường giả lãnh tụ, để cho bọn họ thấy được hi vọng sinh tồn. Nàng chỉ cần mở ra một lỗ hổng nho nhỏ cho bọn họ thấy được mình sẽ không tử vong, sẽ không già yếu. Ngươi nghĩ đám cường giả lãnh tụ có thể bán mạng cho nàng không ?"
Ly lão nhi tiếp tục giải thích.
Quả thật là Vũ Sa tiến vào mười đoạn đã có năng lực khuynh đảo thiên địa, cộng thêm trong tay có thần lộ giúp cho Cẩn Nhu công chúa duy trì tính mạng. Đây chính là thứ tất cả cường giả lãnh tụ tiến vào thời kỳ già yếu khát vọng nhất.
"Một vương triều thống trị đã lâu cuối cùng sẽ phát sinh tạo phản, kết quả sẽ là sáng tạo một thể chế mới, hoặc là tiếp tục duy trì giai cấp cũ. Thiên cung tồn tại sẽ có ngày bại lộ trước mắt thế nhân, những người bị ép buộc dưới ách thống trị chắc chắn sẽ lựa chọn phản kháng. Bạch Hải thần, Thất Tội Hồ, Thiên Yêu Ma, có lẽ mấy ngàn năm qua còn có rất nhiều chủng tộc đã từng khởi binh đối kháng Thiên cung. Thế nhưng, cuối cùng bọn họ đều biến thành tro bụi lịch sử."
Ngữ khí Ly lão nhi nói đến đây cũng lộ vẻ thê lương.
Bạch Hải thần là cường giả cấp Bất Tử, đích thân nó suất lĩnh đại quân tiến công Thiên cung.
Nhưng Thiên cung vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.
Thất Tội Hồ đã từng là chủng tộc tối cường, hậu duệ nó ngày hôm nay lưng đeo gông xiềng vẫn tiếp tục hứng chịu nguyền rủa ngàn đời.
Rất nhiều chủng tộc đã bị nô dịch dưới bàn tay tàn ác của Thiên cung, từ đó có thể chứng minh từ khởi điểm Vạn Niên Luân Bàn tới nay Thiên cung vẫn luôn là thế lực chiến thắng, tựa như ngọn núi sừng sững đè nặng trên đầu thế nhân. Tất cả những kẻ phản loạn đã bị dòng chảy lịch sử cuốn đi, vậy thì Vũ Sa lần này cổ động nhân loại làm phản thì sao đây?
Nếu như thất bại, Ô Bàn đại địa và Tranh Minh đại địa sẽ bị luân hãm, có phải là mỗi người cũng sẽ lưng đeo gông xiềng chủng tộc, biến thành tính mạng cực kỳ nhỏ yếu?
"Hẳn là kế hoạch sẽ thành công, dù sao bản thân Vũ Sa cũng đến từ Thiên cung, tỷ tỷ của nàng lại là Đồ Đằng thần nữ. Ngay cả thành viên Thiên cung cũng cảm thấy chán ghét và tạo phản, vậy thì Thiên cung đúng là thế lực nên bị lật đổ."
Ly lão nhi nói.
Vũ Sa vô cùng quen thuộc Thiên cung, nàng biết rất nhiều bí mật nhân loại không thể nào biết được.
Nàng biết Thiên cung muốn phái binh lúc nào, biết Nhật Thực đại trận cấu tạo ra sao, biết Thiên cung có một đại địch là chủng tộc Thiên Yêu Ma...
"Chỉ tiếc là nhân loại quá yếu ớt, ngay cả cường giả Bất Tử cũng không có. Nếu như có thể liên thủ phát động lực lượng Yêu tộc, Hải tộc, Thú tộc, Quỷ tộc, Hoa tộc thì may ra ..."
Ly lão nhi thở dài một hơi bất đắc dĩ.
"Phát động năm đại tộc cùng nhau làm phản? Khả năng không lớn !"
Sở Mộ lắc đầu nói.
"Bản thân ta nghĩ rằng vẫn có thể thử xem. Hải tộc đã làm phản một lần. Bạch Hải thần chính là ví dụ điển hình. Yêu tộc cũng đã làm phản, Thất Tội Hồ xuống dốc là minh chứng rõ ràng nhất. Bây giờ nếu như Nhân tộc xuất hiện Vũ Sa bước vào cấp Bất Tử, vậy thì nàng chính là cường giả thời đại thứ mười, chuyện nàng làm vốn tương đồng với Thất Tội Hồ, Bạch Hải thần."
Ly lão nhi tiếp tục nói.
Sở Mộ không có nghĩ sâu như vậy, bây giờ nghe thấy Ly lão nhi nói mới cảm thấy chuyện Vũ Sa đang làm rất giống với những cường giả thời đại trước.
Sở Mộ rời khỏi Đế Thánh thánh vực đã nhìn thấy Tiêu Tuyết Ngang tựa lưng vào một góc tường.
Sở Mộ khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó bay thẳng tới Lưỡng Kính sơn.
Sở Thiên Mang đang ngồi trên đỉnh núi, trên tay cầm bình rượu uống từng hớp một.
Sở Mộ hạ xuống ngồi ở bên cạnh hắn, im lặng không nói một câu.
Sở Thiên Mang đưa bình rượu cho Sở Mộ.
Sở Mộ cũng uống một hớp, ánh mắt có chút mê man nhìn về phương xa.
Sở Thiên Mang lại nhìn hắn, đưa tay ra vuốt mái tóc Sở Mộ, cười nói:
"Có phải là không bỏ được? Nếu như chết đi thì..."
"Ừ !"
Sở Mộ ôm Mạc Tà đặt dưới chân mình, cúi đầu chải bộ lông trên người Mạc Tà cho chỉnh tề.
"Ta cũng vậy, sau khi rời khỏi Tân Nguyệt Địa cảm thấy mình chẳng khác gì tượng gỗ, trong lòng hoàn toàn mất đi phương hướng, không biết mình muốn làm gì, cũng không biết nên đi đâu. Đám ngụy Bi Khấp Giả kia đúng là quá kém, không thể cho ta một cái kết thống khoái."
Sở Thiên Mang dừng lại tựa như suy tư điều gì đó, rồi mới cười khổ nói:
"Nhưng qua một thời gian ngắn, ta bỗng nhiên phát hiện tiếp tục sống sót để nhớ nhung vẫn tốt hơn chết đi."
Mỗi một sinh linh ra đời tự nhiên biết được bản năng đầu tiên chính là sinh tồn, nhân loại cũng đồng dạng như thế.
Cho dù bọn họ sống không còn mục đích, bản năng sinh tồn sẽ không biến mất.
"Trước kia ta cảm thấy chỉ cần cố gắng chung quy sẽ có ngày đạt được mục tiêu. Ta đã biết Giao Nhân cổ xưa tồn tại từ rất sớm, cũng cố gắng chiến đấu và rèn luyện, nhưng mà ta không nghĩ tới thực lực tên kia mạnh như vậy."
Sở Mộ chậm rãi nói.
"Thế giới này vẫn luôn có những tồn tại cực mạnh, cường giả Thiên Niên Thời Đại, Vạn Niên Luân Bàn vốn có tuổi thọ hàng ngàn năm, ngoài ra còn Thiên cung vĩnh viễn trường tồn. Ngươi chỉ xuất hiện trên đời mấy chục năm làm sao so sánh nổi? Bọn họ đã là Thống trị giả quá lâu rồi, tất cả những sinh mạng ở đời sau đều là nô lệ, bắt buộc phải lệ thuộc và sống dưới quy tắc của bọn họ."
Sở Thiên Mang nói.
Sở Mộ gật đầu đồng ý, không nói gì thêm nữa.
Sở Thiên Mang cũng im lặng uống rượu, hai người cùng nhìn lên bầu trời bao la chờ đợi giông bão ập tới.
Đồ án Tinh Thần trên trời cao càng lúc càng sáng rỡ, một cái đường viền khổng lồ lặng lẽ bao phủ toàn bộ Thiên Hạ thành.
Một cỗ năng lượng khổng lồ từ Thiên cung xa xôi tập trung vào đồ án rồi dần dần phát tán ra bốn phương tám hướng.
Đại điện Thánh vực.
Trên bậc thang hiện đầy cánh hoa đỏ rực, Vũ Sa lẳng lặng đứng ở nơi đó, ở trước mặt nàng là tất cả bia khóc của Sở Mộ.
Mỗi một giọt bia khóc đều lưu lại ký ức Sở Mộ, thời điểm Vũ Sa sử dụng bia khóc tinh lọc năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật thì những đoạn ký ức rời rạc lập tức tràn vào đầu nàng.
Bắt đầu từ Yểm Ma đảo chật vật cầu sinh, mãi cho đến khi trở thành lãnh tụ nhân loại. Quãng thời gian này ngắn ngủi hơn những vị lãnh tụ sống mấy trăm năm, nhưng trải nghiệm của hắn thật sự là quá nhiều.
Nhất là thấy hắn hóa thân thành ma mất đi linh hồn, mờ mịt tìm kiếm một thứ gì hư vô, nội tâm Vũ Sa bỗng nhiên xúc động kỳ lạ.
Từng giọt bia khóc hòa tan, sau đó dung nhập vào trong cơ thể Vũ Sa.
Những giọt nước mắt tinh khiết này quả thật có thể tiêu trừ năng lượng nóng bỏng của Xích Hỏa Diệu Nhật, nhờ đó Vũ Sa đã bắt đầu hấp thu cỗ năng lượng quý giá này.
Thời gian trôi qua thật chậm, một giọt bia khóc cuối cùng trôi nổi ở trước mặt nàng.
Đây là giọt bia khóc của bản thân nàng.
Do dự một hồi, nàng không có sử dụng bia khóc luyện hóa năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật, mà đưa nó vào trong thế giới tinh thần của mình.
Từ sâu trong linh hồn truyền đến cảm giác kỳ lạ, nàng vô cùng kinh ngạc phát hiện linh hồn đứt gãy từ trước đang được năng lượng bia khóc chữa trị.
Lưỡng Kính sơn.
Sở Mộ ngẩng đầu lên nhìn vào đồ án Tinh Thần do Thiên cung bố trí.
Chung quanh trận đồ đang có quân đoàn Thiên cung mặc khải giáp màu trắng canh gác, bọn họ và Hồn sủng hợp thành trận thế dũng mãnh chờ đợi mệnh lệnh tiến công Thiên Hạ thành.
"Cái gì cũng từng trải qua rồi, chỉ có máu huyết thành viên Thiên cung là chưa từng thưởng thức."
Sở Thiên Mang cười lạnh nói.
Vừa nói dứt lời, Sở Thiên Mang quay đầu nhìn sang Sở Mộ, dự định bảo hắn liên thủ chủ động công kích quân đoàn Thiên cung.
"Ngươi làm sao vậy?"
Sở Thiên Mang bất chợt phát hiện trên người Sở Mộ nổi lên tia sáng hồn ước.
"Ta cũng không biết !"
Sở Mộ nhìn xuống lòng bàn tay của mình đang tỏa ra một luồng năng lượng ấm áp.
Kèm theo cảm giác ấm áp này là vết thương linh hồn bắt đầu khép lại.
"Tia sáng hồn ước? Ngươi đang ký kết hồn ước?"
Sở Thiên Mang mở to mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
"Ta có làm gì đâu? Bia khóc, hình như là bia khóc."
Sở Mộ cũng một thân nghi hoặc.
"Ngươi đang ký kết hồn ước với nữ nhân kia?"
Sở Thiên Mang nhìn thoáng qua phương hướng Đế Thánh thánh vực, phát hiện nơi đó cũng lóe lên quang mang giống với Sở Mộ.
Sở Mộ chỉ biết cười khổ, không nghĩ tới lực lượng bia khóc lại có tác dụng chữa trị hồn ước của hắn và Vũ Sa.
Sở Mộ đã giải quyết triệt để với nàng rồi, vì thế hồn ước cũng không cần thiết tồn tại.
"Ngươi làm gì thế?"
"Giải trừ hồn ước !"
"Giải trừ cái gì ?"
Sở Thiên Mang quát lớn:
"Nàng đang hấp thu năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật, ngươi ký kết hồn ước với nàng sẽ được thừa hưởng một phần. Ngươi là Ma nhân Hỏa hệ, năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật thích hợp với ngươi hơn."
"Đi đi, đám lính tôm tướng cua Thiên cung giao cho chúng ta là tốt rồi. Ta nghĩ mấy tên lãnh tụ kia đang rất nóng lòng muốn chém giết quân đoàn Thiên cung."
Sở Thiên Mang ngẩng đầu nhìn lên quân đoàn Thiên cung, rồi mở miệng nói với Sở Mộ.
Sở Mộ gật đầu, thoáng cái biến mất vào trong Đế Thánh thánh vực.
Sở Thiên Mang uống một ngụm rượu lớn đến khi cái bình trống không.
Sau đó hắn vươn vai đứng dậy, bàn tay vuốt ve một đầu Hồn sủng nhỏ xinh như mèo con.
Dị Tông Yêu phát ra thanh âm thoải mái, vô cùng hưởng thụ cảm giác được vuốt ve này.
"Ta biết, ta biết, vẫn còn cơ hội mà."
Sở Thiên Mang cười nói.
Bầu trời tối thui, chỉ có ánh sáng từ trận đồ Tinh Thần phát ra chiếu sáng Thiên Hạ thành. Đến lúc này đã có rất nhiều thành viên Thiên cung đi ra khỏi trận đồ Tinh Thần, tất cả mọi người đều mặc khải giáp màu trắng, khí thế uy nghiêm lẫm lẫm.
Quân đoàn Thiên cung khống chế Cự thú dõi mắt cao ngạo nhìn xuống nhân gian. Bọn họ cường đại, là người nắm giữ quyền tài phán trên thế giới này. Một lát nữa thôi, tòa thành nhân loại phía dưới kia chắc chắn hôi phi yên diệt trong nháy mắt.
Bên trong quân đoàn đông nghịt xuất hiện một gã nam tử thần bí. Hắn có mái tóc hoa râm, đứng trên lưng Bạch Ngọc thiên thú ngạo khí mười phần.
"Tân Nguyệt Địa."
Ánh mắt gã nam tử lóe lên hàn quang nhìn xuống tòa thành.
Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy cả tòa thành trống rỗng, không khí tiêu điều, hoang vắng khiến cho người ta chạnh lòng.
Tân Nguyệt Địa đã di dân vào nửa năm trước, tòa thành này bây giờ chỉ còn lại một nhóm người của Vũ Sa thủ vệ.
Đào Hình rất nghi ngờ, không biết tại sao những người này cả gan đối nghịch Thiên cung. Chẳng lẽ bọn họ không biết mấy ngàn năm nay đã có rất nhiều chủng tộc cường đại, hoặc là cường giả Bất Tử cũng vì phản nghịch đã bị diệt sát hoàn toàn biến mất khỏi dòng lịch sử hay sao?
"Đào Hình, lúc trước ta nói thế nào? Tân Nguyệt Địa chính là dân tốc có máu phản nghịch, vốn là chúng ta nên tiêu diệt bọn họ trong cuộc chiến chinh phạt trước kia. Nếu như vậy, bây giờ làm sao biến thành tai họa ngầm to lớn thế này?"
Cố Hoa cười lạnh nói.
"Ồ, có không ít người quen !"
Vinh Vãn Phong chỉ vào mấy thân ảnh phía dưới Thiên Hạ thành, cười nói như thường.
"Những người này đúng là sống quá lâu rồi, xem ra bọn họ muốn chết nhanh một chút !"
Cố Hoa lạnh lùng nói.
Sau lưng ba người này là quân đoàn Thủ Vọng thần điện, Đào Hình phất tay ra lệnh cho thuộc hạ của mình bắt đầu tiến công Thiên Hạ thành.
"Thì ra là bọn họ !"
Sở Thiên Mang đứng trên đỉnh Lưỡng Kính sơn, liếc mắt đã nhận ra ba vị gia chủ hoàng tộc.
Đó là Cố gia chủ, Vinh gia chủ, Đào gia chủ, ba người này vốn là cường giả lãnh tụ thống trị thế giới nhân loại. Nhưng mà trước đó không ai biết được bọn họ lại có quan hệ sâu xa với Thiên cung.
Tiêu Tuyết Ngang, Trữ vương, Đường Ngang cũng đang ngó chừng đám cường giả Thiên cung.
Bọn họ biết rõ đó là ba vị gia chủ hoàng tộc.
"Có cần ta nói cho các ngươi biết, các ngươi bây giờ phạm phải tội gì không ?"
Cố Hoa đứng trên lưng Cự thú dõi mắt nhìn xuống đối phương.
"Không ngại nói một chút nghe chơi !"
Ngữ khí Trữ vương vô cùng bình thản.
"Trộm cắp năng lượng Nhật Thực đại trận chính là phá hư trật tự vận chuyển của nhân gian. Chỉ một tội danh này cũng đủ để linh hồn các ngươi bị nhốt ngàn năm. Có lẽ các ngươi cảm thấy thời gian mấy trăm năm rất dài, nhưng một ngàn năm linh hồn thống khổ sẽ cho các ngươi cảm nhận đầy đủ mình ngu xuẩn đến mức nào."
Cố Hoa chậm rãi nói.
"Thì ra là như thế. Thật ra ta cho rằng Thiên cung sẽ phái ra mấy chục thần ma ba đầu sáu tay tới lấy tính mạng của chúng ta, nhưng không nghĩ tới lại là ba lão già các ngươi. Nói thật ra, các ngươi làm chó cho Thiên cung có cảm thấy mệt không?"
Trữ vương nói xong liền cười phá lên.
"Hoang đường, ba người chúng ta là chấp pháp của Luân Bàn thần điện, thân phận gia chủ hoàng tộc chỉ dùng để quản thúc đám người vô tri giống như các ngươi. Họ Trữ kia, Trữ Thị thế triều cũng có lịch sử mấy ngàn năm, ngươi muốn vương triều dòng họ ngươi bị hủy trên tay mình ?"
Trữ vương cười lạnh không nói. Trên thực tế, Trữ Thị thế triều đã bị Ô Bàn hoàng tộc khống chế từ lâu rồi, sinh hay tử chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của bọn họ mà thôi.
Vinh gia chủ quét mắt qua mấy vị lãnh tụ nắm giữ quyền lực thống trị nhân gian, chậm rãi nói:
"Xem ra thế gian cần phải thay đổi người trông coi rồi."
Song phương chia hai hướng bắt đầu giằng co, hơn một vạn cao thủ đứng dưới Thiên Hạ thành. Quân đoàn Thủ Vọng quân hai nghìn ngươi trôi nổi lên trời cao. Trong lúc nhất thời kiếm bạt nỗ trương, không khí căng thẳng tới cực điểm.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua chiến trường, trong lòng bỗng nhiên xúc động một trận.
"Thiếu chủ, đây là chiến tranh nhân gian chống lại Thiên cung."
Ly lão nhi nói.
"Ừ, tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Vũ Sa làm sao có khả năng lớn như vậy, nàng làm cách nào khiến cho Thiên cung và nhân gian sinh ra mâu thuẫn?"
Sở Mộ nghĩ mãi vẫn không giải thích được.
"Không phải là Vũ Sa lợi hại, mà thế giới này vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn. Thiếu chủ, ngươi nghĩ thử xem, cấp chúa tể hoặc Bất Hủ còn có thể thông qua Tiên vật tìm kiếm vận may. Nhưng mà cấp Bất Tử thì sao ?"
"Cấp Bất Tử là thiên hạm, là chướng ngại không có cách nào vượt qua, nó là bức tường vững chắc nhất thế giới này. Trong nhân gian chắc chắn không có tài nguyên nào đủ sức làm chuyện này, mà cường giả Bất Hủ chỉ có tuổi thọ mấy trăm năm, bất kỳ một sinh linh tu luyện đến cảnh giới này cũng sẽ quan tâm nhất tuổi thọ của mình. Sau khi biết được mình không thể nào tăng cường tu vi, tuổi thọ từ từ hao hết, bọn họ sẽ rơi vào khủng hoảng. Cảm giác từ từ già yếu, yên lặng nhìn dòng đời trôi qua cực kỳ bi thảm. Ngươi nghĩ đám cường giả lãnh tụ cam tâm tình nguyện chui vào quan tài chờ chết sao?"
Sở Mộ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Thực lực càng mạnh, quyền lực càng lớn lại càng sợ tử vong, bởi vì bọn họ đã có quá nhiều.
Hơn nữa, tất cả Hồn sủng sư đều hao phí rất nhiều thời gian vào việc tu luyện, bọn họ còn chưa hưởng thụ đủ vui sướng trên thế giới này làm sao tình nguyện khoanh tay chờ chết?
"Không phải là Vũ Sa lợi hại, mà là nàng biết cách lợi dụng tâm lý khủng hoảng trong lòng đám cường giả lãnh tụ, để cho bọn họ thấy được hi vọng sinh tồn. Nàng chỉ cần mở ra một lỗ hổng nho nhỏ cho bọn họ thấy được mình sẽ không tử vong, sẽ không già yếu. Ngươi nghĩ đám cường giả lãnh tụ có thể bán mạng cho nàng không ?"
Ly lão nhi tiếp tục giải thích.
Quả thật là Vũ Sa tiến vào mười đoạn đã có năng lực khuynh đảo thiên địa, cộng thêm trong tay có thần lộ giúp cho Cẩn Nhu công chúa duy trì tính mạng. Đây chính là thứ tất cả cường giả lãnh tụ tiến vào thời kỳ già yếu khát vọng nhất.
"Một vương triều thống trị đã lâu cuối cùng sẽ phát sinh tạo phản, kết quả sẽ là sáng tạo một thể chế mới, hoặc là tiếp tục duy trì giai cấp cũ. Thiên cung tồn tại sẽ có ngày bại lộ trước mắt thế nhân, những người bị ép buộc dưới ách thống trị chắc chắn sẽ lựa chọn phản kháng. Bạch Hải thần, Thất Tội Hồ, Thiên Yêu Ma, có lẽ mấy ngàn năm qua còn có rất nhiều chủng tộc đã từng khởi binh đối kháng Thiên cung. Thế nhưng, cuối cùng bọn họ đều biến thành tro bụi lịch sử."
Ngữ khí Ly lão nhi nói đến đây cũng lộ vẻ thê lương.
Bạch Hải thần là cường giả cấp Bất Tử, đích thân nó suất lĩnh đại quân tiến công Thiên cung.
Nhưng Thiên cung vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.
Thất Tội Hồ đã từng là chủng tộc tối cường, hậu duệ nó ngày hôm nay lưng đeo gông xiềng vẫn tiếp tục hứng chịu nguyền rủa ngàn đời.
Rất nhiều chủng tộc đã bị nô dịch dưới bàn tay tàn ác của Thiên cung, từ đó có thể chứng minh từ khởi điểm Vạn Niên Luân Bàn tới nay Thiên cung vẫn luôn là thế lực chiến thắng, tựa như ngọn núi sừng sững đè nặng trên đầu thế nhân. Tất cả những kẻ phản loạn đã bị dòng chảy lịch sử cuốn đi, vậy thì Vũ Sa lần này cổ động nhân loại làm phản thì sao đây?
Nếu như thất bại, Ô Bàn đại địa và Tranh Minh đại địa sẽ bị luân hãm, có phải là mỗi người cũng sẽ lưng đeo gông xiềng chủng tộc, biến thành tính mạng cực kỳ nhỏ yếu?
"Hẳn là kế hoạch sẽ thành công, dù sao bản thân Vũ Sa cũng đến từ Thiên cung, tỷ tỷ của nàng lại là Đồ Đằng thần nữ. Ngay cả thành viên Thiên cung cũng cảm thấy chán ghét và tạo phản, vậy thì Thiên cung đúng là thế lực nên bị lật đổ."
Ly lão nhi nói.
Vũ Sa vô cùng quen thuộc Thiên cung, nàng biết rất nhiều bí mật nhân loại không thể nào biết được.
Nàng biết Thiên cung muốn phái binh lúc nào, biết Nhật Thực đại trận cấu tạo ra sao, biết Thiên cung có một đại địch là chủng tộc Thiên Yêu Ma...
"Chỉ tiếc là nhân loại quá yếu ớt, ngay cả cường giả Bất Tử cũng không có. Nếu như có thể liên thủ phát động lực lượng Yêu tộc, Hải tộc, Thú tộc, Quỷ tộc, Hoa tộc thì may ra ..."
Ly lão nhi thở dài một hơi bất đắc dĩ.
"Phát động năm đại tộc cùng nhau làm phản? Khả năng không lớn !"
Sở Mộ lắc đầu nói.
"Bản thân ta nghĩ rằng vẫn có thể thử xem. Hải tộc đã làm phản một lần. Bạch Hải thần chính là ví dụ điển hình. Yêu tộc cũng đã làm phản, Thất Tội Hồ xuống dốc là minh chứng rõ ràng nhất. Bây giờ nếu như Nhân tộc xuất hiện Vũ Sa bước vào cấp Bất Tử, vậy thì nàng chính là cường giả thời đại thứ mười, chuyện nàng làm vốn tương đồng với Thất Tội Hồ, Bạch Hải thần."
Ly lão nhi tiếp tục nói.
Sở Mộ không có nghĩ sâu như vậy, bây giờ nghe thấy Ly lão nhi nói mới cảm thấy chuyện Vũ Sa đang làm rất giống với những cường giả thời đại trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.