Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 1029: Nguyền rủa vạn năm

Ngư Thiên Không

12/02/2014

Sau khi nói xong thì một đôi lão phu phụ từ trong nhà gỗ đi ra ngoài, đứng ở trên cây nhìn bao quát năm người.

- Tiền bối, chúng ta nghe lệnh của trưởng bối tới nơi này, cũng không có ý quấy rầy.

Diệp Khuynh Tư thấy đối phương lộ ra địch ý, vội vàng mở miệng nói ra.

- Trưởng bối của ngươi là ai?

Lão đầu tóc bạc hỏi.

- Nữ tôn Liễu Băng Lam.

- Băng Lam? Là nha đầu kia?

Trên mặt lão thái thái hiện ra nét vui mừng và sợ hãi.

Lão thái thái liếc qua lão nhân, nói:

- Thu hồi bộ dáng như quỷ của ngươi lại đi, đừng dọa hài tử.

Lão đầu rõ ràng cũng là người cẩn thận, phải xác nhận thân phận mới có thể buông lỏng cảnh giác.

- Lão nhân gia, các ngươi vừa mới nói người họ Sở, có phải là Sở Thiên Mang hay không?

Sở Mộ ngẩng đầu nhìn qua đôi phu phụ tóc bạc, rất chân thành mở miệng dò hỏi.

Lão đầu sững sờ, sắc mặt hồ nghi nhìn qua Sở Mộ.

Mà lão thái thái ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, mơ hồ cảm thấy Sở Mộ có vài phần cảm giác quen thuộc, mở miệng dò hỏi:

- Sở Thiên Mang là gì của ngươi?

- Phụ thân của ta.

Sở Mộ chăm chú nói ra.

Toàn thân lão thái thái run lên, trong đôi mắt hãm sâu trong hốc mắt cũng rung động, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

- Ngươi... Ngươi thật sự là hài tử của Thiên Mang?

Lão thái thái kích động tay run rẩy nhỏ.

Sở Mộ gật gật đầu, hắn nhớ rõ Đức lão Linh Sư từng nói qua rằng, phụ thân của mình có quan hệ thầy trò với ba cao nhân.

Tại thành Hướng Vinh thì lão nhân đui mà là một người, đó là một trí giả và cường giả chính thức đáng được kính trọng.

Mà bây giờ lão phu phụ ẩn cư sâu trong Đông Cuồng Lâm này cho thấy họ có quan hệ rất sâu với phụ thân của mình, rất có thể chính là một người trong số đó.

Lão phụ mở kết giới ra, đem năm người mời vào trong nhà gỗ.

Nhà gỗ vô cùng đơn sơ, nếu không phải trong Đông Cuồng Lâm cực kỳ nguy hiểm, Sở Mộ thậm chí cảm giác mình đang tiến vào căn phòng nghèo khổ của sơn thôn nào đó, phi thường kham khổ.

Sở Mộ trải qua giới thiệu đại khái, sau đó nói tên và thân phận của mình.

Lão phu phụ cũng nói ra dòng dõi của bọn họ, không có đề cập tên, nhưng lại nói ra danh xưng của mỗi người.

Danh xưng của lão phu phụ này là của thế hệ trước, người thế hệ của Sở Mộ không có khả năng biết rõ.

Nhưng mà Mục Thanh Y và hai vị lão nhân này dường như có sâu xa.

- Thì ra ngươi là hậu nhân của Mục Vương ah, hôm nay Mục thị có lẽ không bằng lúc trước nhỉ?

Hàn lão nhân nói ra.

Mục Thanh Y nhẹ nhàng gật gật đầu.

- Chuyện này cũng không kỳ quái, Mục thị vẫn các ngươi luôn là âm thịnh dương suy, ha ha...

Hàn lão nhân cười rộ lên, ngược lại cũng vạch trần nguyên nhân Mục thị sụp đổ.

chuyện này làm cho Mục Thanh Y lâm vào xấu hổ không nhỏ, trên thực tế Mục thị xác thực là âm thịnh dương suy, tới đời phụ thân của nàng là một dòng độc đinh, nhóm cô cô hoặc là bỏ mình, hoặc là làm thê tử của ngươi ta, hiện tại người nói nghiệp trực hệ của Mục thị chỉ có Mục Thanh Y mà thôi, hơn nữa cô ta lại là nữ. Sau này sẽ theo họ phu quân, Mục thị sẽ chấm dứt ở đời của nàng.

- Nha đầu kia thì sao, trên người có một cổ thanh tú chi khí, chắc hẳn là một vi Linh Sư cao siêu nha?

Ôn lão phụ hỏi.

- Thê tử của ta, Diệp Khuynh Tư, là đệ tử của Ứng Vinh, vị này chính là ca ca của nàng, Diệp Hoàn Sinh, cũng là đệ tử của Ứng Vinh.

Sở Mộ giới thiệu.

Sở Mộ cũng biết hai lão nhân này thấy có người khác ở nơi này không tiện nói chuyện Sở Thiên Mang. Sở Mộ hiện tại chỉ có thể dằn bức thiết trong lòng của mình xuống.

- Nha. Ứng Vinh... Thì ra là ngoại nhân tới từ Vân Môn.

Ôn lão phụ gật gật đầu, mở miệng nói,

- Khó trách học được linh thuật cao siêu.

- Vân Môn là cái gì?



Sở Mộ khó hiểu hỏi. Thời điểm bọn họ vãi lộn có nghe được Vân Môn trong đó.

- Là một trận đạo, cụ thể là cái gì thì chúng ta không rõ ràng cho lắm, chỉ có người đi qua mới biết được. Nhưng trong đó có cấm chế, người bình thường thì không cách nào đi qua, phụ thân ngươi đi qua hơn nữa mang một người trở về, người này chính là Ứng Vinh. Trên thực tế Vân Môn xem như biên giới, thân là chủ nhân của biên giới, nếu không cho phép người qua biên giới thì không ai qua được, phụ thân ngươi cũng vì chuyện này mà làm minh chủ tức giận.

Ôn lão phụ nói ra.

Mà lúc này Hàn lão nhân liếc nhìn qua nàng, làm cho nàng nên im miệng lại.

Trong thần sắc mờ mịt của hai người này Sở Mộ có thể cảm giác được chuyện này khẳng định không chỉ liên quan tới Vân Môn.

Nhìn ra được hai vị lão nhân đều vô cùng kiêng kỵ minh chủ, nếu như nói bọn họ cũng tham dự vào phong ba này, như vậy có lẽ bọn họ đã phát thệ linh hồn với ai đó rồi.

- Nha đầu kia là ai?

Ôn lão phụ đổi qua chủ đề khác, nghĩ tới nàng hẳn sẽ tìm cơ hội nói chuyện một mình với Sở Mộ.

- Trầm Nguyệt, công chúa Yểm Ma Cung, con gái Trầm Thu con gái.

Sở Mộ nói ra.

- Trầm Thu?

Ôn lão phụ cùng Hàn lão nhân hai mặt nhìn nhau. Nhìn qua bộ dáng mờ mịt của nhau, rất rõ ràng căn bản chưa từng nghe qua người này.

Chuyện này làm vẻ mặt Trầm Nguyệt vô cùng xấu hổ, bỗng nhiên cảm giác mình đường đường là công chúa Yểm Ma Cung nhưng ở chỗ này lại không có chút ý nghĩa nào, vậy không biết hai lão quái vật là cường giả thời đại nào.

Thời điểm này Diệp Hoàn Sinh tiến đến bên tai Trầm Nguyệt thấp giọng nói một câu:

- Về sau nàng giới thiệu với người khác, nhất định là dùng ‘ thê tử Diệp Hoàn Sinh ’ mà miêu tả. Hơn nữa nghe ra biểu lộ của người ta sẽ khiếp sợ, sau đó còn cung kính với nàng có thừa.

Đôi má của Trầm Nguyệt hồng lên, nói thầm một câu.

Nhưng mà rất nhanh Diệp Hoàn Sinh lại thêm một câu:

- Bởi vì Diệp Hoàn Sinh ta là anh vợ của Thiên Hạ Vương Sở Mộ!

Nghe hai lão nhân kể không ít chuyện, năm người vạn phần kinh ngạc, bởi vì rất nhiều chuyện thế nhân cho rằng là lịch sử thì trực tiếp bị hai lão nhân nói thành không căn cứ, mà chân tướng sự việc lại không tưởng tượng nổi.

Chuyện này cho thấy hai người thật lâu rồi không có khách nhân nên nói không ngừng, thẳng đến khi đêm tới mới chuẩn bị bữa tối.

Ngồi ở trước đống lửa, sau bữa cơm tối năm người lại bắt đầu nghe hai người nói chuyện, thỉnh thoảng ở trước mặt mọi người cãi cọ với nhau.

- Tình cảm của bọn họ thật tốt.

Diệp Khuynh Tư tựa vào vai của Sở Mộ, khóe môi nhếch lên mỉm cười nhìn qua hai lão nhân vì cãi nhau một chuyện xưa mà mặt đỏ tới mang tai.

- Về sau chúng ta cũng tìm nơi có hoàn cảnh tốt ẩn cư, trải qua sinh hoạt vui vẻ như vậy.

Sở Mộ thấp giọng nói bên tai Diệp Khuynh Tư một câu.

Diệp Khuynh Tư rút bàn tay nhỏ bé xoa bóp Sở Mộ, cả giận nói:

- Cũng không biết dùng từ sao?

- Ô ô ô ~~~~~~~~~~ ô ô ô ~~~~~~~

Thời điểm đang liếc mắt đưa tình thì bỗng nhiên sâu trong rừng núi tối đem có tiếng gáy gọi, mọi người nghe được như tiêng trẻ sơ sinh đang khóc.

Thời điểm này tiểu Mạc Tà đang gặm thịt thì ngẩng đầu, liếc mắt nhìn qua nơi phát ra âm thanh, ôm thịt nướng nhanh chóng trèo lên tán cây cao.

- Đây là tiếng yêu hồ kêu.

Diệp Khuynh Tư ngưỡng mặt lên dò hỏi.

Sở Mộ gật gật đầu, đây thật sự là tiếng của yêu hồ, tiểu Mạc Tà gáy gọi cũng không khác với âm thanh kia lắm, nhưng không có vẻ bén nhọn kia.

Một lát sau tiểu Mạc Tà đã từ trên tán cây chạy xuống, móng vuốt nhỏ của nó còn cầm lấy thịt nướng thơm lừng.

Sở Mộ cười khổ cầm mỹ thực giúp cho tiểu tham ăn này, mở miệng hỏi:

- Thế nào, là đồng tộc của ngươi?

Tiểu Mạc Tà gật gật đầu, ô ô kêu lên.

Sở Mộ còn chưa kịp phiên dịch thì Hàn lão nhân đang cãi lộn mở miệng nói ra:

- Đoán chừng đám yêu hồ kia sắp họp.

Nói đến yêu hồ Sở Mộ lúc này mới nhớ tới, chính mình đến Đông Cuồng Lâm này chính là tìm kiếm Hồ tự, vị lão nhân này ở cư ở nơi này, chắc hẳn biết được Hồ tự ở đâu.

- Hồ tự? Ngươi nghe được từ nơi nào?

Hàn lão nhân sững sờ nói.

- Từ thủ hộ giả Yêu Cảnh Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân mà biết được.

Sở Mộ trả lời.

- Yêu Cảnh? Yêu Cảnh ở đâu, ngươi nói vị trí cụ thể đi.

Thần sắc Hàn lão nhân chăm chú hơn vài phần.



Sở Mộ nhìn qua Mục Thanh Y, Mục Thanh Y trả lời:

- Từ Sơn Tây đi thẳng về phía bắc, chỗ đó còn có một khu vực cấm chế...

- Ngươi nói là lôi kiếp không gian? Các ngươi chạy tới nơi đó làm cái gì?

Hàn lão nhân lập tức vạch trần.

Mục Thanh Y đem chuyện Phượng Hoàng trọng sinh miêu tả đại khái, nhưng Hàn lão nhân lại nhíu mày, xem ra có lẽ đối với bọn người Sở Mộ xâm nhập lôi kiếp không gian có chút bất mãn.

- Nhớ kỹ, về sau gặp phải loại địa phương này trước tiên không được xông loạn, nhất là cái Trận Cốc như lời của các ngươi đã nói, ai nói cho các ngươi biết không triệu hoán hồn sủng cấp chúa tể thì không làm thức tỉnh sinh vật phong ấn trong Trận Cốc, một khi các ngươi không cẩn thận dẫm lên một tiết điểm trọng yếu của trận đồ, các ngươi có bao nhiêu cấp chúa tể thì cũng chôn vùi ở đó cả.

Hàn lão nhân phi thường nghiêm túc nói ra.

Sở Mộ cùng Mục Thanh Y hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ căn bản cũng không biết Trận Cốc thì ra nguy hiểm như thế.

- Đừng nói chuyện giật gân, kiếp trận trọng yếu như thế chỉ có mấy tiết điểm, xác xuất giống như người bình thường đi đường bị sụp đất vậy.

Ôn lão phụ cho thấy vô cùng hiền lành, nàng nói lời này làm cho Sở Mộ cùng Mục Thanh Y buông lỏng một hơi.

- Tóm lại về sau loại địa phương này đừng xông loạn.

Hàn lão nhân dặn dò một câu.

- Vì cái gì xưng là lôi kiếp không gian, chỗ đó có gì đặc thù sao?

Sở Mộ phi thường tò mò với chuyện này.

- Ngươi đã có được Thất Tội Hồ, thì nên biết Thất Tội Hồ chính là sinh vật bị nguyền rủa, chúng cần chuộc tội Thiên Đại, nếu như mỗi tội hồ bình quân cần mười năm đản sinh một hậu đại, như vậy cái nguyền rủa này sẽ tiếp tục trong một vạn năm!

Vạn năm!

(*Thiên Đại chính là một ngàn đời)

Đây là nguyền rủa đáng sợ bực nào, không ngờ có thể nguyền rủa của vạn năm, mà làm được chuyện này cần lực lượng cường đại cỡ nào mới có thể làm cho cả chủng tộc phải gánh chịu gông xiềng như vậy?

- Cái này... Đây chỉ là truyền thuyết a?

Mục Thanh Y thấp giọng hỏi một câu.

- Truyền thuyết? Rất nhiều đồ vật ghi lại trong sách là truyền thuyết, nhưng Thất Tội Hồ nguyền rủa là sự thật!

Hàn lão nhân phi thường chăm chú nói ra.

Hôm nay hai vị lão giả giảng rất nhiều sự thật rồi, hơn nữa theo như lời của bọn họ nói thì lịch sử trăm năm qua mới là chân thật nhất.

Mà bây giờ lão nhân nói Thất Tội Hồ bị nguyền rủa là sự thật, chuyện này năm người vô ý thức cho rằng là sự thật, một loại rung động không hiểu hiện ra trong nội tâm!

- Thất Tội Hồ vì sao bị nguyền rủa, chuyện này lão nhân ta không biết, nhưng mà thủy tổ cổ xưa nhất của Thất Tội Hồ bị nguyền rủa là sự thật, chứng minh tốt nhất chính là lôi kiếp không gian, trên thực tế lôi kiếp không gian mới được gọi là Hồ tự.

Hàn lão nhân nói ra.

- Nói như vậy, Trận Cốc chính là trận đồ nguyền rủa rồi?

Đột nhiên Mục Thanh Y tỉnh ngộ, cả kinh nói ra!

Trận Cốc khổng lồ và mênh mông vẫn còn khắc sâu trong óc của Mục Thanh Y, rất khó tưởng tượng sau khi mở trận đồ ra thì đó là bực cảnh tượng hùng vĩ cỡ nào!

Hàn lão nhân gật gật đầu, nói:

- Đó là do Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân bị nguyền rủa, các ngươi nói con Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân kia tại Đông Cuồng Lâm đạt được chuộc tội, đây tuyệt đối là giả. Nhất định là bản thân con Xá Tội Chi Hồ bản thân là một Thiên Đại của Thất Tội Hồ Lôi Quân, bởi vì nghỉ lại ở cách nơi nguyền rủa rất gần, mà thực lực của nó bị áp chế, thời điểm rời khỏi nơi đó thực lực của nó đương nhiên được phóng thích ra ngoài. Cái đó và nó có tới Đông Cuồng Lâm không có là vấn đề gì.

Nguyền rủa, chỉ sợ chỉ có trận đồ khổng lồ như Trận Cốc mới có thể tiến hành nguyền rủa một chủng tộc cả vạn năm, kéo dài suốt Thiên Đại!

Trong nội tâm Sở Mộ không ngừng nhấc lên sóng to gió lớn, qua hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Hàn lão nhân nói ra:

- Nhưng mà Lôi Quân bị nghiền rủa, đây chính là nguyền rủa của hắn mà?

- Ân, Thất Tội Hồ theo thứ tự là hạ vị hồ quân, tội hồ Lôi Quân, tội hồ Phong Quân, tội hồ Viêm Quân, trung vị hồ quân tội hồ Nham Đế, tội hồ Thủy Đế, cùng với thượng vị hồ quân tội hồ Ám Vương, tội hồ Dương Vương, nguyền rủa hạn chế mỗi một tội hồ á tộc, kiếp địa phân bố ở những vị trí khác nhau, đến nay không có người nào tìm được.

- Không nói trước vấn đề kiếp địa, vì cái gì còn có chia thượng, trung vị, hạ vị? Hơn nữa còn có cái gì tội hồ Thủy đế, tội hồ Nham Đế còn có Ám Vương, Dương Vương!

Diệp Hoàn Sinh nghe được có chút mơ hồ, vội vàng chen ngang lời của Hàn lão nhân.

- Chuyện này còn cần giải thích? Theo như đẳng cấp chủng tộc của chúng mà tiến hành phân chia thôi!

Hàn lão nhân tức giận nói ra.

Đây quả thật là chuyện không cần giải thích, chỉ cần nhìn hậu nhân của chúng mà đoán ra cấp bậc của chủng tộc.

Hàn lão nhân thấy năm người vẫn không hiểu, lắc đầu mở miệng giải thích:

- Chủng tộc tội hồ đều là đẳng cấp quân chủ hoàn mỹ bởi vì trong Thiên Hạ Cảnh cùng Vạn Tượng Cảnh chúng ta chỉ xuất hiện hạ vị hồ, mà trong văn hiến nhắc tới Thất Tội Hồ thì vô ý thức nhắc tới tội hồ đều là hồ quân...

- Trên thực tế trong Thất Tội Hồ thì trong Thất Tội Hồ chia làm lôi, phong, viêm ba quân chính là hạ vị, chủng tộ của chúng sau khi bị nguyền rủa là quân chủ hoàn mỹ, sau khi xá tội có lẽ là cấp Đế Hoàng, mà con Lôi Quân các ngươi gặp được chính là Xá Tội Chi Hồ, cho nên thực lực của nó đại khái chính là cấp chúa tể cấp thấp, đừng nói cho ta các ngươi ngay cả thực lực cấp hoàn mỹ Đế Hoàng đạt tới mức độ nào không biết đấy.

- Chuyện này chúng ta hiểu.

Diệp Hoàn Sinh gật gật đầu, khó có được biểu lộ chuyên chú.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook