Quyển 2 - Chương 693: Nữ phạm nhân thần bí
Ngư Thiên Không
28/09/2013
Đám tù nhân thông thường đã được phán quyết tội danh, người thì đưa vào Mê Cung tù ngục, Hồn sủng bị phong ấn ở trong Phong Ấn thành. Cho nên đại đa số tù nhân vượt ngục cũng chỉ là phế nhân, Hồn sủng bị phong ấn trong một không gian riêng biệt, bọn họ hầu như không có cách nào bắt được liên lạc với chúng nó.
San tiểu thư và Chu Cảnh Long sẽ tiếp tục điều tra tung tích Huyền Chân Chập, Sở Mộ nhờ Thánh vệ trưởng Trác Nông hướng đi tới Mê Cung tù ngục nổi danh tàn khốc.
Quả nhiên cảnh tượng trong này không khác gì Sở Mộ tưởng tượng, Mê Cung tù ngục cũng là một không gian độc lập tương tự Hồn Điện Thánh vực và Phong Ấn thành.
Mê Cung tù ngục là thành lập dưới lòng đất Hồn sủng cung, Sở Mộ tiến vào Hồn sủng cung liền có một gã nam tử cấp bậc cung chủ dẫn hai người Sở Mộ và Trác Nông tiến vào một tòa thạch điện thủ vệ sâm nghiêm.
Thạch điện có một gian đại sảnh rộng rãi nhưng không có vật phẩm trang trí, bài biện. Ở vị trí trung tâm là một dãy bậc thang dẫn xuống lòng đất tối om.
Men theo bậc thang đi xuống phía dưới, Sở Mộ cũng không biết mình đã xuống tới độ sâu bao nhiêu, xung quanh chỉ có ánh sáng mờ ảo phát ra từ những viên bảo thạch.
Dần dần phía dưới cầu thang lại xuất hiện mặt đất được lát bằng nham thạch trơn láng, đi sâu hơn nữa sẽ thấy một gian đại sảnh hình dáng tương tự ở trên kia, trong sảnh được trưng bày đủ loại tượng đá trang nghiêm.
Hai hàng tượng đá xếp thành con đường thật dài xuyên suốt đại sảnh, cuối con đường là một cái đại môn thật dày.
Sở Mộ vô cùng kinh ngạc khi thấy trên bề mặt cánh cửa có rất nhiều xiềng xích, sợi nào sợi nấy thô to bằng bắp chân người lớn, đan xen vào nhau tạo thành tấm lưới cực kỳ vững chắc. Thậm chí hắn có thể cảm giác được khí tức tang thương tỏa ra từ đó.
Sở Mộ cảm nhận được không khí trang nghiêm áp bách lồng ngực cơ hồ không thở nổi, nhịp tim đập bất tri bất giác chậm lại vài phần.
Một cái tù ngục thế này làm sao phạm nhân chạy trốn nổi? Chỉ riêng đại môn bên ngoài đã có khí thế bất phàm rồi. Những phạm nhân bên trong lại không có Hồn sủng, cho dù có chạy đằng trời cũng không thoát.
Đại môn từ từ mở ra, Thánh vệ trưởng Trác Nông dẫn Sở Mộ tới đây là xong, sau đó hắn lập tức xoay người rời khỏi. Bản thân Trác Nông còn có rất nhiều chuyện tình cần phải xử lý, không thể nào đi cùng Sở Mộ điều tra tội nhân Trương Tư Viễn.
"Ai dà, vị đại nhân này trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ chính là thanh niên đệ nhất Thiên Hạ Quyết đại danh đỉnh đỉnh, Sở Thần Sở đại nhân?"
Một nữ cai ngục đeo huy hiệu thành viên Hồn sủng cung từ xa đi tới, nàng chịu trách nhiệm dẫn đường cho Sở Mộ ở trong Mê Cung tù ngục.
Tướng mạo nữ cai ngục quả thật không ra hình dáng gì, thậm chí mặt mày góc cạnh chẳng khác gì nam tử. Nụ cười trên mặt còn xấu hơn cả quỷ dạ xoa, thanh âm tựa như đồng nát cực kỳ chói tai.
"Ừ, ta tới điều tra chuyện tù nhân Trương Tư Viễn vượt ngục, ta không quen thuộc nơi này, ngươi giới thiệu một chút đi !"
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
Dạ Xoa nữ cai ngục trước tiên tự giới thiệu mình một phen. Nàng tên là Hoàng Anh Liên, chuyên môn quản lý nữ tù nhân, đồng thời chịu trách nhiệm hướng dẫn các nhân viên tuần tra định kỳ.
Thực lực nàng đại khái ở trình độ tám niệm Hồn Chủ, coi như là tương đối mạnh trong Mê Cung tù ngục. Hơn nữa đám tù nhân đã bị giam cầm phần lớn lực lượng, Hồn sủng lại không có, ngay cả tù nhân cấp bậc Hồn Hoàng cũng không dám mạo phạm nàng.
Mê Cung tù ngục không giống với Thánh vực, nơi đây là một không gian phong bế hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Bên trong Mê Cung tù ngục phân chia mấy khu vực tùy vào tội nghiệt của phạm nhân.
Trương Tư Viễn là cường giả Hồn Hoàng phạm phải tội không nhỏ. Hoàng Anh Liên dẫn Sở Mộ đi tới khu vực cao cấp.
"Anh Liên đại tỷ tại sao lại dẫn theo một vị nam tử anh tuấn vậy? Lại có chuyện vui à nha!"
"Tiểu tử này… chất lượng cao hơn cái tên trước rất nhiều, hẳn là đủ sức chịu đựng ngươi tàn phá, ha ha ha !"
Hai tên tù nhân ba mươi mấy tuổi, trên người mặc trang phục lôi thôi lếch thếch nhìn thấy Hoàng Anh Liên đi qua liền cố ý trêu chọc.
Sắc mặt Hoàng Anh Liên nhất thời trở nên khó coi, nàng cũng không thèm nói nhảm, trực tiếp mệnh lệnh Ban Lan Ma Hổ phát động công kích về phía hai tên tù nhân kia.
"Vụt vụt !"
Ban Lan Ma Hổ hung hăng đập cái đuôi tới trước, hai tên tù nhân lập tức văng ra ngoài xa trăm thước.
Vốn là cũng có không ít nam tù nhân muốn giễu cợt Hoàng Anh Liên, nhưng nhìn thấy hai người kia nằm úp sấp dưới mặt đất, trong miệng không ngừng phun trào máu tươi lập tức rét lạnh toàn thân, vô cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Vị này là điều tra viên, thực lực đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng. Các ngươi tốt nhất là điều chỉnh thái độ lại tôn trọng một chút."
Hoàng Anh Liên lạnh lùng nói với đám tù nhân định gây chuyện.
"Hắn là Hồn Hoàng?"
"Có Hồn Hoàng trẻ như vậy sao?"
Đám tù nhân biết Hoàng Anh Liên không cần phải nói dối, vốn là bọn họ rảnh rỗi e sợ thiên hạ không loạn còn định đùa giỡn Sở Mộ trẻ tuổi một phen. Kết quả Hoàng Anh Liên vừa nói một câu, đám người này quyết đoán giải tán ngay lập tức.
Cường giả Hồn Hoàng không phải nói chơi, đừng nói là thực lực bị giam cầm, cho dù không bị giam cầm, Hồn sủng không bị phong ấn, bọn họ cũng không dám rước lấy cực khổ vào thân.
Mê Cung tù ngục quản chế không có nghiêm khắc như Sở Mộ tưởng tượng, tất cả tù nhân đều được tự do hoạt động trong một khu vực nhất định. Cho phép tỷ thí với nhau, nhưng không được quyền giết người, kẻ vi phạm sẽ bị nghiêm trị.
Hoàn cảnh này khiến cho Sở Mộ bất chợt nghĩ tới Yểm Ma đảo.
Cả Mê Cung tù ngục cũng không khác Yểm Ma đảo bao nhiêu, tù nhân bị giam là nhóm thiếu nam thiếu nữ, cai ngục là chấp sự cường thế. Điểm bất đồng duy nhất chính là cai ngục sẽ không ép buộc tù nhân tăng cường thực lực.
Một đường đi tới, Sở Mộ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số phạm nhân bị trừng phạt, mấy sợi xích lớn quấn chặt thân thể rồi treo ngược lên cao. Nếu thực lực phạm nhân quá mạnh sẽ trực tiếp phong ấn hồn niệm để gia tăng mức độ hình phạt.
Trong đó có mấy gã tù nhân cấp bậc Hồn Hoàng, những người này bị mấy sợi xiềng xích tương đối cổ quái quấn chặt, bên trên được khắc hoa văn đồ án trói buộc tinh thần.
"Nơi này là không gian phong bế, con đường ra ngoài duy nhất chính là đại môn, kế tiếp sẽ tới bậc thang đi lên. Trên đường có rất nhiều thủ vệ canh gác tại sao Trương Tư Viễn có thể chạy thoát?"
Sở Mộ quan sát hồi lâu mới đưa ra nghi vấn.
Tù nhân trong này có thể tự do hoạt động, nhưng mà vượt ngục lại là một khái niệm khác hẳn, chuyện này cơ hồ không thể nào xảy ra. Sở Mộ không rõ Trương Tư Viễn làm cách nào để chạy trốn ra ngoài.
"Chuyện này… chúng ta đến bây giờ vẫn còn chưa rõ hắn chạy đi bằng đương nào. Hắn giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy, nếu như bên ngoài không phát hiện thân ảnh Trương Tư Viễn chạy trốn, chúng ta còn tưởng rằng hắn bị tù nhân khác giết người, hủy thi diệt tích rồi."
Hoàng Anh Liên vừa nói vừa lắc đầu bất đắc dĩ.
Tiếp theo Hoàng Anh Liên mang Sở Mộ tới chỗ giam giữ Trương Tư Viễn. Thật ra đó là một căn nhà gỗ nhỏ, nếu như không có những tù nhân khác liên tục đảo quanh, khung cảnh nhìn qua thậm chí có mấy phần giống như nơi ở dành cho cao nhân ẩn sĩ.
Nhà gỗ không có gì đặc biệt, lúc trước cai ngục đã thẩm vấn những tù nhân thường xuyên tiếp xúc với Trương Tư Viễn, nhưng bọn họ tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả.
"Đây là khu vực nào ?"
Sở Mộ chỉ vào bản đồ Mê Cung, mở miệng hỏi.
Địa điểm Sở Mộ chỉ là khu vực lân cận, rất gần nơi ở của Trương Tư Viễn.
"Là địa phương nhốt nữ phạm nhân, cũng là khu vực do thuộc hạ quản hạt."
Hoàng Anh Liên vội vàng trả lời.
"Hai khu vực này có thể tương thông không?"
Sở Mộ hỏi tiếp.
"Không thể, trong nhóm tội phạm có không ít hạng người gian ác, chúng ta không thể để cho bọn họ đi loạn trong Mê Cung. Đôi khi có mấy kẻ bất lương sẽ sinh ra ý nghĩ xấu đối với nữ phạm nhân. Vì thế khu vực nữ tù nhân và nam tù nhân hoàn toàn chia cắt, chính giữa được thiết lập kết giới cao cấp. Bọn họ có thể nhìn thấy nhau, có thể nói chuyện, nhưng không thể bước qua khu vực bên kia."
Hoàng Anh Liên nói.
San tiểu thư và Chu Cảnh Long sẽ tiếp tục điều tra tung tích Huyền Chân Chập, Sở Mộ nhờ Thánh vệ trưởng Trác Nông hướng đi tới Mê Cung tù ngục nổi danh tàn khốc.
Quả nhiên cảnh tượng trong này không khác gì Sở Mộ tưởng tượng, Mê Cung tù ngục cũng là một không gian độc lập tương tự Hồn Điện Thánh vực và Phong Ấn thành.
Mê Cung tù ngục là thành lập dưới lòng đất Hồn sủng cung, Sở Mộ tiến vào Hồn sủng cung liền có một gã nam tử cấp bậc cung chủ dẫn hai người Sở Mộ và Trác Nông tiến vào một tòa thạch điện thủ vệ sâm nghiêm.
Thạch điện có một gian đại sảnh rộng rãi nhưng không có vật phẩm trang trí, bài biện. Ở vị trí trung tâm là một dãy bậc thang dẫn xuống lòng đất tối om.
Men theo bậc thang đi xuống phía dưới, Sở Mộ cũng không biết mình đã xuống tới độ sâu bao nhiêu, xung quanh chỉ có ánh sáng mờ ảo phát ra từ những viên bảo thạch.
Dần dần phía dưới cầu thang lại xuất hiện mặt đất được lát bằng nham thạch trơn láng, đi sâu hơn nữa sẽ thấy một gian đại sảnh hình dáng tương tự ở trên kia, trong sảnh được trưng bày đủ loại tượng đá trang nghiêm.
Hai hàng tượng đá xếp thành con đường thật dài xuyên suốt đại sảnh, cuối con đường là một cái đại môn thật dày.
Sở Mộ vô cùng kinh ngạc khi thấy trên bề mặt cánh cửa có rất nhiều xiềng xích, sợi nào sợi nấy thô to bằng bắp chân người lớn, đan xen vào nhau tạo thành tấm lưới cực kỳ vững chắc. Thậm chí hắn có thể cảm giác được khí tức tang thương tỏa ra từ đó.
Sở Mộ cảm nhận được không khí trang nghiêm áp bách lồng ngực cơ hồ không thở nổi, nhịp tim đập bất tri bất giác chậm lại vài phần.
Một cái tù ngục thế này làm sao phạm nhân chạy trốn nổi? Chỉ riêng đại môn bên ngoài đã có khí thế bất phàm rồi. Những phạm nhân bên trong lại không có Hồn sủng, cho dù có chạy đằng trời cũng không thoát.
Đại môn từ từ mở ra, Thánh vệ trưởng Trác Nông dẫn Sở Mộ tới đây là xong, sau đó hắn lập tức xoay người rời khỏi. Bản thân Trác Nông còn có rất nhiều chuyện tình cần phải xử lý, không thể nào đi cùng Sở Mộ điều tra tội nhân Trương Tư Viễn.
"Ai dà, vị đại nhân này trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ chính là thanh niên đệ nhất Thiên Hạ Quyết đại danh đỉnh đỉnh, Sở Thần Sở đại nhân?"
Một nữ cai ngục đeo huy hiệu thành viên Hồn sủng cung từ xa đi tới, nàng chịu trách nhiệm dẫn đường cho Sở Mộ ở trong Mê Cung tù ngục.
Tướng mạo nữ cai ngục quả thật không ra hình dáng gì, thậm chí mặt mày góc cạnh chẳng khác gì nam tử. Nụ cười trên mặt còn xấu hơn cả quỷ dạ xoa, thanh âm tựa như đồng nát cực kỳ chói tai.
"Ừ, ta tới điều tra chuyện tù nhân Trương Tư Viễn vượt ngục, ta không quen thuộc nơi này, ngươi giới thiệu một chút đi !"
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
Dạ Xoa nữ cai ngục trước tiên tự giới thiệu mình một phen. Nàng tên là Hoàng Anh Liên, chuyên môn quản lý nữ tù nhân, đồng thời chịu trách nhiệm hướng dẫn các nhân viên tuần tra định kỳ.
Thực lực nàng đại khái ở trình độ tám niệm Hồn Chủ, coi như là tương đối mạnh trong Mê Cung tù ngục. Hơn nữa đám tù nhân đã bị giam cầm phần lớn lực lượng, Hồn sủng lại không có, ngay cả tù nhân cấp bậc Hồn Hoàng cũng không dám mạo phạm nàng.
Mê Cung tù ngục không giống với Thánh vực, nơi đây là một không gian phong bế hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Bên trong Mê Cung tù ngục phân chia mấy khu vực tùy vào tội nghiệt của phạm nhân.
Trương Tư Viễn là cường giả Hồn Hoàng phạm phải tội không nhỏ. Hoàng Anh Liên dẫn Sở Mộ đi tới khu vực cao cấp.
"Anh Liên đại tỷ tại sao lại dẫn theo một vị nam tử anh tuấn vậy? Lại có chuyện vui à nha!"
"Tiểu tử này… chất lượng cao hơn cái tên trước rất nhiều, hẳn là đủ sức chịu đựng ngươi tàn phá, ha ha ha !"
Hai tên tù nhân ba mươi mấy tuổi, trên người mặc trang phục lôi thôi lếch thếch nhìn thấy Hoàng Anh Liên đi qua liền cố ý trêu chọc.
Sắc mặt Hoàng Anh Liên nhất thời trở nên khó coi, nàng cũng không thèm nói nhảm, trực tiếp mệnh lệnh Ban Lan Ma Hổ phát động công kích về phía hai tên tù nhân kia.
"Vụt vụt !"
Ban Lan Ma Hổ hung hăng đập cái đuôi tới trước, hai tên tù nhân lập tức văng ra ngoài xa trăm thước.
Vốn là cũng có không ít nam tù nhân muốn giễu cợt Hoàng Anh Liên, nhưng nhìn thấy hai người kia nằm úp sấp dưới mặt đất, trong miệng không ngừng phun trào máu tươi lập tức rét lạnh toàn thân, vô cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Vị này là điều tra viên, thực lực đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng. Các ngươi tốt nhất là điều chỉnh thái độ lại tôn trọng một chút."
Hoàng Anh Liên lạnh lùng nói với đám tù nhân định gây chuyện.
"Hắn là Hồn Hoàng?"
"Có Hồn Hoàng trẻ như vậy sao?"
Đám tù nhân biết Hoàng Anh Liên không cần phải nói dối, vốn là bọn họ rảnh rỗi e sợ thiên hạ không loạn còn định đùa giỡn Sở Mộ trẻ tuổi một phen. Kết quả Hoàng Anh Liên vừa nói một câu, đám người này quyết đoán giải tán ngay lập tức.
Cường giả Hồn Hoàng không phải nói chơi, đừng nói là thực lực bị giam cầm, cho dù không bị giam cầm, Hồn sủng không bị phong ấn, bọn họ cũng không dám rước lấy cực khổ vào thân.
Mê Cung tù ngục quản chế không có nghiêm khắc như Sở Mộ tưởng tượng, tất cả tù nhân đều được tự do hoạt động trong một khu vực nhất định. Cho phép tỷ thí với nhau, nhưng không được quyền giết người, kẻ vi phạm sẽ bị nghiêm trị.
Hoàn cảnh này khiến cho Sở Mộ bất chợt nghĩ tới Yểm Ma đảo.
Cả Mê Cung tù ngục cũng không khác Yểm Ma đảo bao nhiêu, tù nhân bị giam là nhóm thiếu nam thiếu nữ, cai ngục là chấp sự cường thế. Điểm bất đồng duy nhất chính là cai ngục sẽ không ép buộc tù nhân tăng cường thực lực.
Một đường đi tới, Sở Mộ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số phạm nhân bị trừng phạt, mấy sợi xích lớn quấn chặt thân thể rồi treo ngược lên cao. Nếu thực lực phạm nhân quá mạnh sẽ trực tiếp phong ấn hồn niệm để gia tăng mức độ hình phạt.
Trong đó có mấy gã tù nhân cấp bậc Hồn Hoàng, những người này bị mấy sợi xiềng xích tương đối cổ quái quấn chặt, bên trên được khắc hoa văn đồ án trói buộc tinh thần.
"Nơi này là không gian phong bế, con đường ra ngoài duy nhất chính là đại môn, kế tiếp sẽ tới bậc thang đi lên. Trên đường có rất nhiều thủ vệ canh gác tại sao Trương Tư Viễn có thể chạy thoát?"
Sở Mộ quan sát hồi lâu mới đưa ra nghi vấn.
Tù nhân trong này có thể tự do hoạt động, nhưng mà vượt ngục lại là một khái niệm khác hẳn, chuyện này cơ hồ không thể nào xảy ra. Sở Mộ không rõ Trương Tư Viễn làm cách nào để chạy trốn ra ngoài.
"Chuyện này… chúng ta đến bây giờ vẫn còn chưa rõ hắn chạy đi bằng đương nào. Hắn giống như là bốc hơi khỏi thế gian vậy, nếu như bên ngoài không phát hiện thân ảnh Trương Tư Viễn chạy trốn, chúng ta còn tưởng rằng hắn bị tù nhân khác giết người, hủy thi diệt tích rồi."
Hoàng Anh Liên vừa nói vừa lắc đầu bất đắc dĩ.
Tiếp theo Hoàng Anh Liên mang Sở Mộ tới chỗ giam giữ Trương Tư Viễn. Thật ra đó là một căn nhà gỗ nhỏ, nếu như không có những tù nhân khác liên tục đảo quanh, khung cảnh nhìn qua thậm chí có mấy phần giống như nơi ở dành cho cao nhân ẩn sĩ.
Nhà gỗ không có gì đặc biệt, lúc trước cai ngục đã thẩm vấn những tù nhân thường xuyên tiếp xúc với Trương Tư Viễn, nhưng bọn họ tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả.
"Đây là khu vực nào ?"
Sở Mộ chỉ vào bản đồ Mê Cung, mở miệng hỏi.
Địa điểm Sở Mộ chỉ là khu vực lân cận, rất gần nơi ở của Trương Tư Viễn.
"Là địa phương nhốt nữ phạm nhân, cũng là khu vực do thuộc hạ quản hạt."
Hoàng Anh Liên vội vàng trả lời.
"Hai khu vực này có thể tương thông không?"
Sở Mộ hỏi tiếp.
"Không thể, trong nhóm tội phạm có không ít hạng người gian ác, chúng ta không thể để cho bọn họ đi loạn trong Mê Cung. Đôi khi có mấy kẻ bất lương sẽ sinh ra ý nghĩ xấu đối với nữ phạm nhân. Vì thế khu vực nữ tù nhân và nam tù nhân hoàn toàn chia cắt, chính giữa được thiết lập kết giới cao cấp. Bọn họ có thể nhìn thấy nhau, có thể nói chuyện, nhưng không thể bước qua khu vực bên kia."
Hoàng Anh Liên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.