Quyển 2 - Chương 1071: Phải thu yêu nghiệt này lại
Ngư Thiên Không
19/02/2014
Một tinh linh điệp dùng kỹ năng vong lôi có lẽ tính công kích không
mạnh. Nhưng mà mấy trăm con, hơn một ngàn tinh linh điệp đồng thời phóng thích thì uy lực cũng đủ miểu sát thống lĩnh, quân chủ!
Ám tử sắc điện quang lao như bay, cả chi quân đoàn Hồn Minh bị đuổi theo phía sau, địch nhân nào chậm hoặc không thể chạy lên được rớt lại phía sau đều phải chết. Sau đó trong khoảnh khắc đã bị đại quân tinh linh điệp nuốt mất.
Trước mặt đại quân tinh linh điệp thì cho dù là cự thú lớn hơn trăm mét cũng nhỏ như con kiến, cánh của tinh linh điệp xoẹt qua thì cho dù là cự thú cao mấy trăm mét cũng bị cắt nát.
Quân đoàn mười lăm vạn hồn sủng trong quá trình chạy trốn bị trăm vạn tinh linh điệp nuốt mắt, quân đoàn cự ưng trên không trung cũng tổn thất thảm trọng, chúng không ngừng đụng phải tinh linh điệp cao cấp truy kích. Chí ít có một ngàn cự ưng huyết nhục mơ hồ dưới cánh của tinh linh điệp.
Cấp bậc của cự ưng phổ biến đều rất cao, một ngàn con này có thể so được với quân đoàn khác có vài vạn quân, Hùng Tá Luyện Duyên mỗi khi nhìn thấy một con cự ưng bị giết thì sắc mặt trở nên khó coi một phần.
...
- Cái kia... Đó là cái gì?
Phía trên Quan Hoàng Vương, Mục Thanh Y vẻ mặt hoảng sợ nhìn chăm chú vào hắc ám khủng bố ở bên dưới.
- Là Vong Mộng của Sở Mộ.
Diệp Khuynh Tư tươi cười nói ra.
Ban đầu ở thành Hướng Vinh thì trăm vạn tinh linh điệp xuất hiện mang lại hiệu quả rung động thị giác cho cả thành thị, mà lúc này Vong Mộng biến thành trăm vạn tinh linh điệp còn mạnh hơn trước kia nhiều lần, cho dù là tàn lụi, suy yếu chi lực thì vong lôi vẫn vô cùng bá đạo, thiên quân vạn mã trước mặt của nó cũng không ngăn cản được.
- Vong Mộng? Đó là Vong Mộng?
Đằng Lãng được cứu ra cũng ngây ngốc.
Quân đoàn trăm vạn tinh linh điệp kia chính là kỹ năng của Vong Mong hay sao? Con hồn sủng này cũng quá bưu hãn nha, tổng số quân đoàn Hồn Minh trú đóng ở thành Vạn Tượng cũng chỉ là trăm vạn mà thôi. Nhưng mà Vong Mộng lại có thể huyễn hóa ra trăm vạn, thực lực thì không biết như thế nào, nhưng mà khí thể đủ làm cho quân đoàn của đối phương sụp đổ.
Mục Thanh Y lúc này càng sợ hãi thán phục không thôi, sinh vật cấp chúa tể cấp thấp cường đại xác thực vượt qua tưởng tượng của nàng, nếu như có trăm vạn tinh linh điệp gia nhập vào trong chiến đấu, muốn công phá được cứ điểm sắt thép này cũng không thành vấn đề.
Trưởng lão, các nguyên lão đều tiến vào trung tâm của tòa thành, muốn rời đi nhất định phải phá tan nội thành, quân đoàn của Tam đại cung điện đang lục tục từ ngoại thành tiến vào, hiện tại nội thành lại có trăm vạn tinh linh điệp nội ứng ngoại hợp. Cứ điểm này của đại quân Hồn Minh nhất định bị đánh tan!
...
Số lượng quân đoàn trong chiến tranh hiển nhiên là không có khả năng thích hợp sử dụng như Vong Mộng.
Trăm vạn tinh linh điệp của Vong Mộng có lẽ có thể tiêu diệt một nhóm lớn quân đoàn, sau đó cùng công thành có người Tam đại cung điện tiếp ứng thì chắc chắn sẽ thắng, cho nên Sở Mộ cũng không cần lo lắng cho Vong Mộng cái gì.
- Sở Phương Trần, tại sao chúng ta lại trốn tới nơi này?
Bàng Duyệt khó hiểu dò hỏi.
Bàng Duyệt đã nhìn thấy Vong Mộng hóa thành quân đoàn trăm vạn mở đường, theo lý thuyết bọn họ có thể tiến lên. Trốn ra địa phương khác trợ giúp quân đoàn là có thể.
Không ít người cũng không hiểu giống như Bàng Duyệt, không biết nguyên nhân tiến vào Yểm Ma Cung, mà Bàng Hình Bàng nguyên lão lại vỗ vai con gái, chỉa chỉa vào mặt đất tan nát, cầu thang, tường thể, công trình kiến trúc vỡ vụn...
Bàng Duyệt lập tức nhìn lại, thời điểm nhìn thấy những gốc cây đỏ tươi bám trên đó thì lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc!
Những hoa đằng này Bàng Duyệt quá quen thuộc rồi, lúc trước Tam đại cung điện lựa chọn rút lui khỏi thành Vạn Tượng thì không có ai phát hiện hoa đằng trên tường thành đang nhúc nhích chậm chạp, hoa đằng này đã làm ra một chuyện ác mộng với Tam đại cung điện.
Hoa yêu từ khắp nơi trên mặt đất hiện ra ngoài, chúng cao ngất có thể o được với đại thụ che trời, đường đi của chúng đều chính là con đường máu, chúng quấn quanh tường thành tạo thành một thành thị yêu hoa khổng lồ!
Đó là một biển hoa khiến người ta tuyệt vọng.
Lúc này những vật này lại xuất hiện!
Nguyên lão cùng các trưởng lão không thể nào quên biển hoa khổng lồ kia, sắc mặt của bọn họ chậm rãi sinh ra biến hóa.
- Các ngươi nên lưu lại chỗ này trước, đợi sau khi cứ điểm bị công pháp thì đi ra giúp quân đoàn.
Anh mắt Sở Mộ nhìn qua mọi người, mở miệng nói ra.
- Ngươi muốn đi đâu?
Khương Ma Đế thấy Sở Mộ phải rời đi, hắn lại hỏi.
- Ta có một hồn sủng không nghe lời, muốn đi thu hồi.
Ánh mắt Sở Mộnhìn chằm chằm vào Vạn Tượng Đàn.
Nêu quân đoàn hoa yêu xuất hiện ở chỗ này, đã nói lên nữ nhân kia đã chú ý tới nơi đây, Sở Mộ ngẩng đầu dùng hồn niệm xuyên qua mây đen nồng đậm, dừng lại trên nữ nhân đang đứng trên thần đàn xa xa.
Đám người Bàng Duyệt, Khương Ma Đế nghe mà không hiểu thế nào.
Bàng Duyệt biết rõ Sở Mộ dường như còn có một ít hồn sủng thất lạc, nhưng vừa rồi con mắt Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Vạn Tượng Đàn, chẳng lẽ trên Vạn Tượng Đàn có hồn sủng thất lạc của hắn?
- Những yêu hoa này có nguồn gốc từ một người, ta đi giải quyết nàng, bằng không các ngươi muốn rời đi cũng khó khăn.
Sở Mộ đổi phương thức giải thích.
- Thế nhưng mà ngươi bây giờ không có hồn sủng bảo vệ, quá nguy hiểm a?
Các nguyên lão nói ra.
Sở Mộ lắc đầu không nói thêm nữa, đi ra khỏi Yểm Ma Cung.
Đi ra khỏi Yểm Ma Cung, Sở Mộ nhìn thấy một ít tử sắc tinh linh điệp đang bay tới trước, chúng lượn lờ quanh Sở Mộ một hồi thì đập cánh nhẹ nhàng ngưng tụ trước mặt Sở Mộ, hóa thành một con ám tử sắc tinh linh điệp hoàng.
Sở Mộ nhảy lên người Vong Mộng phân thân biến thành tinh linh điệp hoàng, cho nó chở bay tới Vạn Tượng Đàn.
Nếu nữ nhân này không chịu ra mặt thì Sở Mộ sẽ giết qua.
Tốc độ phi hành của tinh linh điệp hoàng không chậm, chở Sở Mộ xuyên qua mây đen mông lung dần tới gần Vạn Tượng Đàn, đi tới cung điện Đế Cơ.
Tòa thành này bao giờ cũng tỏa ra hương thơm động lòng người, thời điểm nồng đậm nhất có thể mê đảo tâm thần con người, hỗn loạn tâm trí, Sở Mộ tiếp cận cũng ngửi được hương thơm này.
Sở Mộ đi tới càng ngày càng gần hoa viên trong cung điện, hắn đã có thể nhìn thấy những múi hoa đang khoe sắc, nhìn thấy một cái cầu vòng nhỏ hiện ra.
Nó giống như bậc thang đi lên không trung, nếu như đứng ở chỗ này thì có thể đem tòa thành trang nghiêm túc mục, tầm mắt rộng rãi nhìn cả thành Vạn Tượng vào trong mắt.
Sở Mộ khống chế ám tử sắc tinh linh điệp hạ xuống một tiểu đình, lúc hạ xuống thì ám tử sắc tinh linh điệp phân tán ra, đập cánh, hóa thành quang ảnh chậm rãi biến mất bên cạnh Sở Mộ.
Sở Mộ cũng không có đi lên phía trước, chỉ đứng ở trên cây cầu nhỏ nhìn qua nữ nhân đang đứng trên cao.
Nữ nhân này tóc dài màu tím tới tận mông, trên sợi tóc không có bất kỳ tân trang, nàng mặc một bộ váy dài màu tím, váy này làm lộ bắp chân hoàn mỹ và ngón chân như búp măng của nàng.
Ám tử sắc điện quang lao như bay, cả chi quân đoàn Hồn Minh bị đuổi theo phía sau, địch nhân nào chậm hoặc không thể chạy lên được rớt lại phía sau đều phải chết. Sau đó trong khoảnh khắc đã bị đại quân tinh linh điệp nuốt mất.
Trước mặt đại quân tinh linh điệp thì cho dù là cự thú lớn hơn trăm mét cũng nhỏ như con kiến, cánh của tinh linh điệp xoẹt qua thì cho dù là cự thú cao mấy trăm mét cũng bị cắt nát.
Quân đoàn mười lăm vạn hồn sủng trong quá trình chạy trốn bị trăm vạn tinh linh điệp nuốt mắt, quân đoàn cự ưng trên không trung cũng tổn thất thảm trọng, chúng không ngừng đụng phải tinh linh điệp cao cấp truy kích. Chí ít có một ngàn cự ưng huyết nhục mơ hồ dưới cánh của tinh linh điệp.
Cấp bậc của cự ưng phổ biến đều rất cao, một ngàn con này có thể so được với quân đoàn khác có vài vạn quân, Hùng Tá Luyện Duyên mỗi khi nhìn thấy một con cự ưng bị giết thì sắc mặt trở nên khó coi một phần.
...
- Cái kia... Đó là cái gì?
Phía trên Quan Hoàng Vương, Mục Thanh Y vẻ mặt hoảng sợ nhìn chăm chú vào hắc ám khủng bố ở bên dưới.
- Là Vong Mộng của Sở Mộ.
Diệp Khuynh Tư tươi cười nói ra.
Ban đầu ở thành Hướng Vinh thì trăm vạn tinh linh điệp xuất hiện mang lại hiệu quả rung động thị giác cho cả thành thị, mà lúc này Vong Mộng biến thành trăm vạn tinh linh điệp còn mạnh hơn trước kia nhiều lần, cho dù là tàn lụi, suy yếu chi lực thì vong lôi vẫn vô cùng bá đạo, thiên quân vạn mã trước mặt của nó cũng không ngăn cản được.
- Vong Mộng? Đó là Vong Mộng?
Đằng Lãng được cứu ra cũng ngây ngốc.
Quân đoàn trăm vạn tinh linh điệp kia chính là kỹ năng của Vong Mong hay sao? Con hồn sủng này cũng quá bưu hãn nha, tổng số quân đoàn Hồn Minh trú đóng ở thành Vạn Tượng cũng chỉ là trăm vạn mà thôi. Nhưng mà Vong Mộng lại có thể huyễn hóa ra trăm vạn, thực lực thì không biết như thế nào, nhưng mà khí thể đủ làm cho quân đoàn của đối phương sụp đổ.
Mục Thanh Y lúc này càng sợ hãi thán phục không thôi, sinh vật cấp chúa tể cấp thấp cường đại xác thực vượt qua tưởng tượng của nàng, nếu như có trăm vạn tinh linh điệp gia nhập vào trong chiến đấu, muốn công phá được cứ điểm sắt thép này cũng không thành vấn đề.
Trưởng lão, các nguyên lão đều tiến vào trung tâm của tòa thành, muốn rời đi nhất định phải phá tan nội thành, quân đoàn của Tam đại cung điện đang lục tục từ ngoại thành tiến vào, hiện tại nội thành lại có trăm vạn tinh linh điệp nội ứng ngoại hợp. Cứ điểm này của đại quân Hồn Minh nhất định bị đánh tan!
...
Số lượng quân đoàn trong chiến tranh hiển nhiên là không có khả năng thích hợp sử dụng như Vong Mộng.
Trăm vạn tinh linh điệp của Vong Mộng có lẽ có thể tiêu diệt một nhóm lớn quân đoàn, sau đó cùng công thành có người Tam đại cung điện tiếp ứng thì chắc chắn sẽ thắng, cho nên Sở Mộ cũng không cần lo lắng cho Vong Mộng cái gì.
- Sở Phương Trần, tại sao chúng ta lại trốn tới nơi này?
Bàng Duyệt khó hiểu dò hỏi.
Bàng Duyệt đã nhìn thấy Vong Mộng hóa thành quân đoàn trăm vạn mở đường, theo lý thuyết bọn họ có thể tiến lên. Trốn ra địa phương khác trợ giúp quân đoàn là có thể.
Không ít người cũng không hiểu giống như Bàng Duyệt, không biết nguyên nhân tiến vào Yểm Ma Cung, mà Bàng Hình Bàng nguyên lão lại vỗ vai con gái, chỉa chỉa vào mặt đất tan nát, cầu thang, tường thể, công trình kiến trúc vỡ vụn...
Bàng Duyệt lập tức nhìn lại, thời điểm nhìn thấy những gốc cây đỏ tươi bám trên đó thì lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc!
Những hoa đằng này Bàng Duyệt quá quen thuộc rồi, lúc trước Tam đại cung điện lựa chọn rút lui khỏi thành Vạn Tượng thì không có ai phát hiện hoa đằng trên tường thành đang nhúc nhích chậm chạp, hoa đằng này đã làm ra một chuyện ác mộng với Tam đại cung điện.
Hoa yêu từ khắp nơi trên mặt đất hiện ra ngoài, chúng cao ngất có thể o được với đại thụ che trời, đường đi của chúng đều chính là con đường máu, chúng quấn quanh tường thành tạo thành một thành thị yêu hoa khổng lồ!
Đó là một biển hoa khiến người ta tuyệt vọng.
Lúc này những vật này lại xuất hiện!
Nguyên lão cùng các trưởng lão không thể nào quên biển hoa khổng lồ kia, sắc mặt của bọn họ chậm rãi sinh ra biến hóa.
- Các ngươi nên lưu lại chỗ này trước, đợi sau khi cứ điểm bị công pháp thì đi ra giúp quân đoàn.
Anh mắt Sở Mộ nhìn qua mọi người, mở miệng nói ra.
- Ngươi muốn đi đâu?
Khương Ma Đế thấy Sở Mộ phải rời đi, hắn lại hỏi.
- Ta có một hồn sủng không nghe lời, muốn đi thu hồi.
Ánh mắt Sở Mộnhìn chằm chằm vào Vạn Tượng Đàn.
Nêu quân đoàn hoa yêu xuất hiện ở chỗ này, đã nói lên nữ nhân kia đã chú ý tới nơi đây, Sở Mộ ngẩng đầu dùng hồn niệm xuyên qua mây đen nồng đậm, dừng lại trên nữ nhân đang đứng trên thần đàn xa xa.
Đám người Bàng Duyệt, Khương Ma Đế nghe mà không hiểu thế nào.
Bàng Duyệt biết rõ Sở Mộ dường như còn có một ít hồn sủng thất lạc, nhưng vừa rồi con mắt Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Vạn Tượng Đàn, chẳng lẽ trên Vạn Tượng Đàn có hồn sủng thất lạc của hắn?
- Những yêu hoa này có nguồn gốc từ một người, ta đi giải quyết nàng, bằng không các ngươi muốn rời đi cũng khó khăn.
Sở Mộ đổi phương thức giải thích.
- Thế nhưng mà ngươi bây giờ không có hồn sủng bảo vệ, quá nguy hiểm a?
Các nguyên lão nói ra.
Sở Mộ lắc đầu không nói thêm nữa, đi ra khỏi Yểm Ma Cung.
Đi ra khỏi Yểm Ma Cung, Sở Mộ nhìn thấy một ít tử sắc tinh linh điệp đang bay tới trước, chúng lượn lờ quanh Sở Mộ một hồi thì đập cánh nhẹ nhàng ngưng tụ trước mặt Sở Mộ, hóa thành một con ám tử sắc tinh linh điệp hoàng.
Sở Mộ nhảy lên người Vong Mộng phân thân biến thành tinh linh điệp hoàng, cho nó chở bay tới Vạn Tượng Đàn.
Nếu nữ nhân này không chịu ra mặt thì Sở Mộ sẽ giết qua.
Tốc độ phi hành của tinh linh điệp hoàng không chậm, chở Sở Mộ xuyên qua mây đen mông lung dần tới gần Vạn Tượng Đàn, đi tới cung điện Đế Cơ.
Tòa thành này bao giờ cũng tỏa ra hương thơm động lòng người, thời điểm nồng đậm nhất có thể mê đảo tâm thần con người, hỗn loạn tâm trí, Sở Mộ tiếp cận cũng ngửi được hương thơm này.
Sở Mộ đi tới càng ngày càng gần hoa viên trong cung điện, hắn đã có thể nhìn thấy những múi hoa đang khoe sắc, nhìn thấy một cái cầu vòng nhỏ hiện ra.
Nó giống như bậc thang đi lên không trung, nếu như đứng ở chỗ này thì có thể đem tòa thành trang nghiêm túc mục, tầm mắt rộng rãi nhìn cả thành Vạn Tượng vào trong mắt.
Sở Mộ khống chế ám tử sắc tinh linh điệp hạ xuống một tiểu đình, lúc hạ xuống thì ám tử sắc tinh linh điệp phân tán ra, đập cánh, hóa thành quang ảnh chậm rãi biến mất bên cạnh Sở Mộ.
Sở Mộ cũng không có đi lên phía trước, chỉ đứng ở trên cây cầu nhỏ nhìn qua nữ nhân đang đứng trên cao.
Nữ nhân này tóc dài màu tím tới tận mông, trên sợi tóc không có bất kỳ tân trang, nàng mặc một bộ váy dài màu tím, váy này làm lộ bắp chân hoàn mỹ và ngón chân như búp măng của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.