Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 1037: Phong ba. (P1)

Ngư Thiên Không

13/02/2014

Một tháng lịch lãm rèn luyện cao độ như vậy cũng được nghỉ ngơi, Vong Mộng lúc này đã tiến vào sáu đoạn, thực lực đã đạt tới Đế Hoàng trung đẳng.

Trong thời gian một tháng này Sở Mộ cũng không có rời khỏi nhà gỗ quá xa, dù sao Ôn lão phụ đã không thể triệu hoán hồn sủng, Hàn lão nhân còn chưa khôi phục lại, trình độ nhất định cần phải bảo hộ bên người một ít, vừa vặn chung quanh nhà gỗ là rừng rậm thích hợp cho hắn lịch lãm rèn luyện.

Sau khi Vong Mộng đến sáu đoạn thì Sở Mộ cũng cho Vong Mộng nghỉ ngơi một thời gian ngắn, dùng linh vật tiên hành bồi dưỡng no, không ngừng kích phát tiềm năng là không sai, nhưng nếu không có linh vật tiếp tế thì chiên đấu quá độ sẽ có hiệu quả ngược lại.

Sở Mộ lựa chọn trở trở lại nha gỗ điều huấn cho Vong Mộng và thuận tiện xem xét tình hình khôi phục của Hàn lão nhân như thế nào.

Tiến vào nhà gỗ không lâu, trên mặt Ôn lão phụ tươi cười đi ra ngoài đón Sở Mộ vào nhà.

- Khục khục ~~~~~

Sở Mộ vừa đi vào đã nghe thấy tiếng ho khan của Hàn lão nhân.

- Ngươi ngồi đứng lên làm gì, tiếp tục nằm đi!

Ôn lão phụ có chút mất hứng đi tới trước mặt Hàn lão nhân dìu hắn.

- Đã nằm cả tháng nay rồi, lại nằm xuống không khác gì chết cả... Khục khục ~~~~

Hàn lão nhân nhìn qua Ôn lão phụ, sau đó lại tươi cười ngồi bên cạnh Sở Mộ, nói:

- Ta có nghe lão bà nói rồi, Sở Mộ ah, có lẽ ngươi hóa thân thành bán ma có hiệu quả mặt trái nào không, ví dụ như thân thể và linh hồn...

Sở Mộ lắc lắc đầu nói:

- Trước kia là như vậy, hiện tại không biết.

Hàn lão nhân tự nhiên hiểu không ít về chuyện hóa ma, hắn không rõ vì sao Sở Mộ vìcó thể tự chủ ma hóa. Hơn nữa sau đó cũng không tạo thành chút ảnh hưởng linh hồn nào cả, ít nhất linh hồn tăng lên cao độ không có làm Sở Mộ thống khổ cả ngày lẫn đêm.

Hàn lão nhân không rõ, trên thực tế thanh niên ngồi trước mặt của hắn không thể xem như nhân loại thuần túy được.

- Có thể xâm nhập vào Thất Hoang Chi Viên, trộm Sinh Mệnh Quả Thực sau đó bình yên rời đi. Ngươi chính là người đầu tiên trong trăm năm qua, xem ra ta thật sự là già, ngay cả người trẻ tuổi hiện giờ cũng đạt tới cảnh giới này rồi.

Hàn lão nhân thở dài nói.

- Nói bậy, cái gì gọi là người trẻ tuổi đã đạt tới cảnh giới này, cũng là Sở Mộ và Mục nha đầu thì thôi, nếu ai cũng có thể đạt tới cấp chúa tể, hiện tại không loạn tung lên mới là lạ.

Ôn lão phụ nói ra.

- Ha ha. Nói cũng phải.

Hàn lão nhân ngẩn ra cười rộ lên.

- Thời điểm Hàn lão đỉnh phong thì mạnh bao nhiêu?

Sở Mộ nói ra.

- Cũng không mạnh bao nhiêu đâu, ba con chủ sủng của ta đều sớm an vi nhập thổ hơn ta rồi, nhưng mà thời kỳ đỉnh phong của ta thì Lăng Xiển ngược lại chẳng qua chỉ là tiểu thí hài chính là sự thật, ta còn giúp hắn vài lần, cho nên về sau hắn đỉnh phong thì còn cho ta chút tình mọn. Kỳ thật ta biết rõ hắn là người thê nào, cũng đoán được hắn lần này tới đây có thể ra tay với ta. Khá tốt lão đầu ta thông minh dẫn hắn vào rừng ẩn mộc, quấn lấy hắn vài vòng... Chỉ tiếc không thể đánh hắn trọng thương...

Lão nhân gia nói ra.

- Đều nói ngươi vô dụng xem ra không sai mà, không như Sở Mộ có thể giết chết một hồn sủng của Lăng Xiển kia.

Ôn lão phụ nói thầm một câu.

Hàn lão nhân sững sờ, đôi mắt mở to nhìn qua Sở Mộ nói:

- Hồn sủng của Lăng Xiển là bị ngươi giết?

Sở Mộ gật gật đầu, mang theo vài phần áy náy nói ra.

- Còn liên lụy các ngươi...



- Cái gì liên lụy hay không liên lụy, giết được quá tốt!

Hàn lão nhân đột nhiên đứng dậy, toàn thân run lên, hoàn toàn là một lão ngoan đồng.

- Ngữ như hắn nên sơm nhận giáo huấn là đúng rồi, đáng tiếc lúc ta biết rõ bản tính của hắn thì không thể đánh lại hắn, hài tử làm tốt lắm, ngươi là người duy nhất sau Trần Phong Khánh làm tổn thương linh hồn của hắn đấy.

Hàn lão nhân nói ra.

- Trần Phong Khánh?

Đương nhiên Sở Mộ chưa từng nghe nói qua cái tên này, trong nội tâm âm thầm kinh ngạc, không ngờ còn có thể làm cho minh chủ Lăng Xiển bị thương.

- Trần Phong Khánh chính là sự phụ của Sở Thiên Mang phụ thân ngươi, không biết có chết chưa, lần cuối cùng nhìn thấy hắn thì hắn ẩn cư ở thành Hướng Vinh a.

Hàn lão nhân nói ra.

- Là Trần lão tiên sinh? Hai mắt bị mù?

Sở Mộ cả kinh, vội mở miệng dò hỏi.

- Thì ra ngươi đã gặp hắn rồi, đúng vậy a, chính là hắn. Phong ba năm đó chủ yếu là Trần Phong Khánh cùng Lăng Xiển đọ sức với nhau, mặt khác chỉ là phụ gia.

Hàn lão nhân nói ra.

- Cái gì phụ gia, ngươi ngay cả ra mặt cũng không dám đấy, ngươi ngay cả phụ gia cũng không có thì nói làm gì.

Ôn lão phụ lập tức mất hứng, lại rông lên bên tai Hàn lão nhân.

Hàn lão nhân ngượng ngùng cười cười, vội vàng giải thích chính mình lúc ấy ở rất xa, không kịp trở về.

Theo lời của lão nhân gia thìSở Mộ hiểu đại khái, chắc hẳn năm đó phụ thân mình vẫn lạc lại sinh ra phong ba đáng sợ, dĩ nhiên là bởi vì minh chủ Hồn Minh Lăng Xiển huyết chiến với các cường giả lánh đời, mà làm chủ chính là lão tiên sinh mù ở thành Hướng Vinh.

- Rốt cuộc là có nguyên nhân gì làm cho song phương đổ mau với nhau?

Sở Mộ mở miệng hỏi.

Trước mắt hai vị lão nhân đều là người trong cuộc, bọn họ nhất định biết rõ toàn bộ nội tình.

- Trong này kỳ thật là có nhiều nhân tố. Theo góc độ lớn mà nói thì minh chủ Lăng Xiển muốn dùng hắn làm trung tâm tạo thành thống trị tuyệt đối, Hồn Minh thành lập chế độ độc tài, đây là nguyên nhân trực tiếp nhất, nhưng chuyện này đã xúc động mâu chốt của nhiều cường giả, trong đó kể cả lợi ích của Tam đại cung điện. Trên thực tế Tam đại cung điện sừng sững nhiều năm như vậy cơ hồ mỗi vị cường giả đều co chút ít sâu xa với Tam đại cung điện, cũng tỷ như nói ta thời trung niên cũng làm nguyên lão của Yểm Ma Cung, Trần Phong Khánh là thượng nhiệm Thiên Hạ Vương như Tiêu vương, Ôn bà bà của ngươi trước kia là thành viên của Hồn Sủng Cung, cũng là nữ hồn sư mạnh nhất của Hồn Sủng Cung năm đó...

- Phong ba Ma Đế Bạch Ngữ xuất hiện làm tôn vị vẫn lạc ngoài y muốn, thất Thánh Vương không cách nào triệu hoán. Mà Lăng Xiển chính là nhân cơ hội này dùng phụ thân ngươi phạm lỗi lớn, nói Trần Phong Khánh không quan tâm thế tục, lúc này tiến hành đại chiến tranh giành bảo tọa mạnh nhất trong lĩnh vực nhân loại, sau khi đánh bại những người kia xác lập địa vị của Hồn Minh, mà chính hắn cũng trở thành người mạnh nhất, độc tôn thế giới.

Hàn lão nhân nói những lời này làm cho nội tâm Sở Mộ không ngừng xuất hiện sóng lớn.

Cho tới nay Sở Mộ đoạt được một ít sự kiện, vốn cho rằng vì chuyện phụ thân của mình mà xảy ra đại chiến, sau đó làm cho nhiều cường giả lánh đời vẫn lạc.

Nhưng mà Hàn lão nhân lại cho Sở Mộ dùng góc độ vi mô nhìn thấy nhân quả trong đó!

- Ha ha, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng Sở Thiên Mang cấp Đế Hoàng có thể gây ra một hồi gió tanh mưa máu hay sao?Hàn lão nhân nhìn qua Ôn lão phụ, thấy lão thái thái này khó được không nói gì, tại tiếp tục nói:

- Thiên Mang đúng là làm chuyện khiến Lăng Xiển tức giận, nhưng nếu như không phải Lăng Xiển dã tâm bừng bừng mà Thiên Mang dưới sự bảo vệ của Trần Phong Khánh, tuyệt đối không thể đi xa trên đường tu luyện, đã sớm chết non rồi...

Sở Mộ gật gật đầu, Hàn lão nhân nói lời này đúng là có đạo lý, nói như vậy phụ thân mình vẫn lạc cũng không chỉ là vì làm cho minh chủ tức giận, bản thân song phương đã sớm xuất hiện mâu thuẫn không thể điều hóa được.

- Lúc cách nhiều năm như vậy, lại có một hồi phong ba mang đi tất cả! Lại nói phụ tử các ngươi không thể làm người ta bớt lo mà, lúc trước là vì Thiên Mang nhen nhóm lần chiến đấu kia. Hôm nay bởi vì ngươi giết một hồn sủng của Lăng Xiển mà thành, tình thế lần này ngươi bị đưa lên đầu sóng ngọn gió...

Nói đến đây Hàn lão nhân đã cười rộ lên.

Sở Mộ cười khổ, hắn làm sao biết được Đấu Giác Thiên Cơ chính là hồn sủng của minh chủ, nếu như biết thì Sở Mộ nhất định sẽ "Hạ thủ lưu tình ", tranh thủ không gian phát triển cho mình nhiều một chút, không cần phải gấp gáp như lúc bây giờ.

- Cường giả chinh thức của Tam đại cung điện cơ hồ bị diệt sạch, hiện tại cũng là Liễu nha đầu chấp chưởng, thực lực của nàng chăc cũng chịu hạn chế rât lớn... Ai, một trận chiến này thật sự chỉ có thể dựa vào chính các ngươi rồi, những lão nhân như chúng ta muốn góp lời vào thì âm thanh cũng không lớn lắm.

Hàn lão người nói ra.



- Yên tâm, tôn vị của Hồn Điện đã được đền bù rồi, thất Thánh Vương đã trở thành át chủ bài đối kháng minh chủ, nếu như ta chỉ ứng phó cường giả Hùng vị, đánh bại bọn họ, trận chiến đấu này phần thắng sẽ rất lớn, hơn nữa Mục Thanh Y hiện tại đứng bên chúng ta, đối phó tứ Hùng có lẽ không khó.

Sở Mộ nói ra.

- Ngươi bắt cóc Mục nha đầu là chuyện quá thông minh, nhưng mà tứ Hùng của Hồn Minh chỉ là cường giả trên mặt bàn mà thôi, Hùng Thủ Viên Tuế cùng Hùng Tá đều là người ít xuất hiện, lần quyết đấu lúc trước bọn họ lựa chọn đứng bên người của minh chủ, khẳng định là minh chủ cho bọn họ ân huệ lớn lao hoặc là chỗ tốt to lớn, ngàn vạn không nên khinh thường bọn họ, mặt khác còn có đôi chút cất dấu, cũng tỷ như nói vương của Địa Hạ Cung Dịch Quân, thằng này bổn sự không nhỏ đâu...

Hàn lão nhân nói ra.

Sở Mộ chăm chú gật gật đầu, những lời này Ly lão nhân đã từng nói qua rồi, hết thảy cũng phải cẩn thận là tốt hơn, dù sao một trận chiến này không thể bại, bởi vì bại thì có quá nhiều người liên quan phải chết.

- Đúng rồi, có phải Bạch Ngữ đã thức tỉnh hay không, ta nghe nói là ngươi liên thủ với Thiên Thương Thanh Chập Long khu trục hắn đi?

Hàn lão nhân mở miệng hỏi.

- Ân, hắn không có chết, nhưng không biết đi nơi nào.

Sở Mộ nói ra.

- Bạch Ngữ thức tỉnh thì trạng thái của hắn có khả năng tương tự ngươi... Mặt khác hồn sủng băng hệ của hăn đạt lột xác lên cấp chúa tể, huyền vật băng thuộc tính là ta chỉ dẫn hắn tìm được. Thời điểm hắn ngủ say dưới thế giới đóng băng hai mươi năm, hồn sủng băng thuộc tính của hắn đã đạt được chỗ tu luyện thật tốt. Nếu như ý thức của hắn đã thức tỉnh hoàn toàn, hắn giúp đỡ bọn ngươi một tay thì phần thắng lớn hơn nhiều.

Hàn lão nhân nói ra.

- Ân, thực lực của hắn đại khái tiếp cận chúa tể cấp thấp a...

Sở Mộ nói ra.

Hàn lão nhân lắc lắc đầu nói:

- Vậy thì ngươi quá coi thường Bạch Ngữ rồi, cũng xem thường cường giả tôn vị đã vẫn lạc kia. Ngươi xác thực là đối chiến qua với Bạch Ngữ một lần, nhưng ngươi nghĩ lại xem, một sinh vật hỏa thuộc tính bị băng phong trong hai mươi năm, thời điểm tuyết tan thì biểu hiện của nó có thể chiến đấu toàn lực được không?

Sở Mộ sững sờ, ngược lại hắn không nghĩ tới chuyện này!

Sau khi bàn với Hàn lão nhân, Hàn lão ngược lại cho Sở Mộ một địa đồ.

Tấm bản đồ này cơ hồ đánh dấu vị trí địa hình của Đông Cuồng Lâm, thậm chí còn có sơ đồ phân bố sinh vật, Sở Mộ có thể căn cứ địa đồ này mà tiến hành lịch lãm rèn luyện.

Thực lực Vong Mộng tăng trưởng thật nhanh, cơ hồ là mỗi qua một tháng đều có thay đổi, nếu như chỉ chạy loạn nhiều khi không thể tìm được nơi cho nó lịch lãm, như vậy trong quá trình tìm kiếm sẽ lãng phí thời gian, mà Hàn lão lại đưa cho Sở Mộ bản đồ cực kỳ chi tiết nên tiết kiệm rất nhiều thời gian, thậm chí lão nhân gia còn nói lịch duyệt nhiều năm của hắn, giới thiệu không ít linh vật có thể xúc tiến hồn sủng phát triển cho Sở Mộ biết, làm cho Sở Mộ có thể để làm đồ ăn nuôi nấng Vong Mộng, như vậy có thể nổi tác dụng rất nhanh.

Sở Mộ lúc trước thường xuyên tiến hành khổ tu, loại tu luyện cô tịch và dày dằng dặc này đối với Sở Mộ mà nói không có gì không thể tiếp nhận, thậm chí mỗi ngày nhìn thấy thực lực Vong Mộng tăng trưởng làm nội tâm của Sở Mộ cảm thấy có cảm giác rất thành tựu.

Mặt khác còn có một kiện chuyện phi thường đáng mừng rỡ.

Sở Mộ đặt Sinh Mệnh Quả Thực trong không gian giới chỉ tổng cộng có khoảng bốn mươi, Mục Thanh Y chỉ lấy đi mười, Diệp Khuynh Tư luyện chế linh vật cũng lấy đi mười, mà hai mươi quả còn lại Sở Mộ đều đặt trong không gian giới chỉ, kết quả năng lượng trong hai mươi Sinh Mệnh Quả Thực này bị rút toàn bộ, bổ sung cho huyền căn huyền vật kia.

Chuyện này có ý nghĩa Sở Mộ có được một kiện huyền vật mộc thuộc tính, dựa theo Sở Mộ đoán chừng thì huyền vật này khôi phục thì hắn có thể chế tạo một sinh vật Mộc hệ cấp chúa tể.

Cho nên trừ cho Vong Mộng lịch lãm rèn luyện ra, Sở Mộ cũng không ngừng cho Ma Thụ Chiến Sĩ lịch lãm rèn luyện, trước đem thực lực của Ma Thụ Chiến Sĩ tăng lên tới câp Vô Địch Đế Hoàng, sau đó lại thử đem Ma Thụ Chiến Sĩ cường hóa đến cấp chúa tể!

Sinh vật Mộc hệ cấp chúa tể cường thế Sở Mộ đã kiến thức qua, Vạn Đồng Ma Thụ có bộ rễ trải rộng cả trăm dặm hắn đã thấy rõ, hiện tại Sở Mộ nhớ lại trong lòng còn sợ hãi, nhất là Mộc hệ khắc chê sinh vật yêu thú, quả thật có thể phát huy tác dụng vô cùng tốt, nếu như Ma Thụ Chiến Sĩ có thể bước vào cấp chúa tể, có thể phát huy tác dụng cực lớn trong chiến đấu quân đoàn.

...

...

Niện đại chiến tranh chính là rối loạn, mỗi một tòa thành thị đều đề phòng sâm nghiêm.

Tuyết rơi lại hàng lâm Vạn Tượng Cảnh, mà trời đông giá rét thì chiến sự càng nhiều, những hồn sủng sư lang thang kia đang đi tìm thành thị, thời điểm đang tìm nơi nghỉ chân thì phát hiện tường thành thị ở bên ngoài và trong đều có trọng gác, hơn nữa phủ lên cờ xí chiến tranh, tựu không thể không lắc đầu thở dài. Sau đó lại tiếp tục đi lên con đường xa xăm.

- Vạn Tượng Cảnh này còn có tòa thành nào bình tĩnh cho ta nữa không?

Trên mặt tuyết một gã nam tử lang thang đang phàn nàn vài câu.

Lang tham cùng nam tử này có ba nam một nữ, hẳn là trải qua nhiều thành thị như vậy tự phát tạo thành một đội mạo hiểm, cùng lữ hành tới những thành thị khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook