Quyển 2 - Chương 1171: Quan Hoàng Vương, Chiến Hỏa Trọng Sinh
Ngư Thiên Không
12/03/2014
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua được qua Diệp Hoàn Sinh và Ban Lan Ma Hổ phi
thường linh hoạt, hơn nữa người truy đuổi cũng không phải chúa tể cấp
thấp. Có lẽ tạm thời không có việc gì. Sở Mộ niệm chú ngữ, triệu hồi
Vong Mộng, lại cho Vong Mộng đi trợ giúp Diệp Hoàn Sinh thoát khỏi khốn
cảnh, mà chính mình chạy đi cứu viện Mục Thanh Y.
...
- Tiểu tử kia đi đâu, thật sự chạy đi sao, bắt nếu bắt được hắn thì ta muốn lột da Ban Lan Ma Hổ làm thảm trải ghế.
Một tên Cương Sĩ nhả một ngụm bọt, phi thường thô cuồng nói ra.
Tên Cương Sĩ này khống chế một con Hấp Huyết Ma Trùng, tốc độ của Hấp Huyết Ma Trùng cũng không nhanh, hắn bị dẫn đi một vòng lớn mới phát hiện mình bị đùa nghịch. Cho nên lộ ra vài phần bực bội cùng tức giận.
- Là phương hướng này!
Một tên Cương Sĩ khống chế Không Thính Chi Yêu nói ra.
Không Thính Chi Yêu thính lực kinh người, địch nhân muốn tránh được lỗ tai của nó là không thể nào.
Không Thính Chi Yêu chạy trốn ở phía trước, thời điểm đi qua con phố thì đi vào một vườn hoa, chủ nhân Không Thính Chi Yêu phát hiện thân ảnh Ban Lan Ma Hổ.
Chủ nhân Không Thính Chi Yêu cười rộ lên, lúc này Ban Lan Ma Hổ cùng tiểu tử kia đã không di động nữa, bởi vì cách đó không xa đã có một Cương Sĩ, Cương Tương khác ngăn chặn, cho dù người nơi này phát hiện hắn cũng chẳng khác gì chui đầu vào rọ.
- Ha ha ha. Nhìn ngươi trốn chỗ nào, mua đông này có thể trôi qua rất ấm áp đấy.
Cương Sĩ thô cuồng cũng đuổi theo.
Thân hình Hấp Huyết Ma Trùng cơ hồ ngăn cản đường đi, vòi xúc tu hút máu đang vùi vào trong vũng nước trên cỏ non, thời điểm này đang nhanh chóng nhúc nhích tới gần Diệp Hoàn Sinh.
Diệp Hoàn Sinh cảnh giác nhìn qua bốn người này, trong miệng lại mắng chửi Sở Mộ trọng sắc khinh hữu, đi giúp Mục Thanh Y không giúp mình.
Hiện tại cấp bậc của Ban Lan Ma Hổ nhiều nhất chỉ có thể đối phó hai chuẩn chúa tể, từ khí tức có thể đoán ra được Cương Sĩ Hấp Huyết Ma Trùng không thể yếu hơn Ban Lan Ma Hổ, càng không cần phải nói ba người khác.
Diệp Hoàn Sinh đã không chỗ để đi. Cũng định thu hồi hồn sủng và bị bắt.
Thời điểm này có một tinh linh điệp ám tử sắc đậu lên vai của Diệp Hoàn Sinh, thân thể lung linh tỏa ra hào quang yếu ớt.
Diệp Hoàn Sinh mới đầu cũng không có để ý, hắn đang muốn thu hồi Ban Lan Ma Hổ vào trong không gian hồn sủng thì bỗng nhiên thực vật hai bên đường héo tàn không hiểu được, chẳng biết lúc nào bị thay đổi thành phiến lá hơi mỏng tàn lụi.
Diệp Hoàn Sinh nhìn thấy những phiến lá này tàn lụi thì tươi cười lên.
- Còn cười được, vậy lát nữa ngươi sẽ khóc cho mà xem.
Tên Cương Sĩ thô cuồng hung dữ nói ra.
Vòi xúc tu hút máu kéo dài tới trước mặt của Diệp Hoàn Sinh, Diệp Hoàn Sinh quyết đoán ra lệnh cho Ban Lan Ma Hổ công kích, chặt đứt những xúc tu hút máu này.
Những người khác thấy tiểu tử này không ngờ còn dám chống cự, lập tức xông lên.
Bốn con cấp chúa tể đập đánh tới thì phiến lá hơi mỏng tàn úa hai bên đường mở mắt, một đôi mắt tử vong sáng bóng.
- Phốc phốc phốc phốc phốc phốc ~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thực vật no đủ trở nên tàn lụi, phiến lá tàn lụi trở thành sứ giả của thần chết, có ám điệp ưu nhã, kinh diễm, lại có con người khát máu và điên cuồng!
Cả con đường này lập tức tràn ngập ám tử sắc lôi điệp, mỗi một con tinh linh điệp đều có lôi quang lập lòe, nhiều con lại hợp thể với một con, mỗi lần như vậy lôi điện tăng lên nhiều lần.
Vong lôi vô cùng mạnh mẽ, rậm rạp chằng chịt làm cho bốn tên hồn sủng sư không cách nào phòng bị được, còn chưa kịp làm gì thì lôi điện đã làm cho bọn họ da tróc thịt bong.
- Xì xì xì ~~~~~~~~~~
Hồ quang điện bao phủ cả ngã tư đường, lan tràn vào trong quảng trường giống như một con mãng xà dài hẹp.
Hồn sủng chúa tể trong khu vực này không kịp phát ra tiếng kêu nào cả, kể cả chủ nhân chúng cũng bị cháy đen nằm xụi lơ.
Một ít lôi điện không ngừng chạy khắp toàn thân của bọn họ, thân thể của bọn họ cũng run run lên, gương mặt tên Cương Sĩ thô cuồng đen lại, hắn là người không bị điện giật ngất đi, hắn cố hết sức muốn hét lên cầu xin đám Cương Sĩ, Cương Tương ở cách đó không xa giúp đỡ.
Nhưng mà thời điểm này Diệp Hoàn Sinh đã không có hảo ý đi tới, một cước đá vào gương mặt to của hắn.
- Đại gia ta tha các ngươi một mạng!
Diệp Hoàn Sinh đá mỗi người một cước, sau đó khống chế Ban Lan Ma Hổ nghênh ngang rời đi.
...
Một hướng khác, Mục Thanh Y không có nhẹ nhàng như Diệp Hoàn Sinh vậy.
Không biết có phải có quan hệ tới giới tính hay không, bên hướng Mục Thanh Y tụ tập rất nhiều địch nhân mạnh mẽ, Diệp Hoàn Sinh dẫn bốn tên cấp chúa tể rời đi, lại xuất hiện một gã chúa tể cấp thấp và bốn chuẩn chúa tể.
Cộng thêm tên chúa tể cấp thấp kia thìvây công Mục Thanh Y đã có bảy gã chúa tể cấp thấp cùng gần bảy tên chuẩn chúa tể.
- Phượng Hoàng của ngươi đã mất đi sức chiến đấu, thúc thủ chịu trói đi!
Cương Tương Ngô Tự nói ra.
Thực lực của Ngô Tự trong cùng thế hệ là cường giả nổi tiếng, chuyện này làm cho hắn có không ít người sùng bái, kể cả nữ giới.
Mà Ngô Tự ở tuổi này có nhu cầu cần thiết với nữ nhân, ánh mắt của hắn cũng phi thường cao.
Vốn hắn muốn bắt thiên kim quý tộc lúc nãy, thời điểm sắp đắc thủ thì thành thị này loạn hỏng bét, bất đắc dĩ phía đành phải tham dự vào trong việc vây bắt này.
Nhưng mà làm cho Ngô Tự thật không ngờ là, thời điểm đuổi bắt đám mặt nạ lại gặp mỹ nữ điều khiển con chim màu vàng, cho dù mặt nạ ngăn cách khuôn mặt của nàng, thân là lão luyện tung hoành bụi hoa thì hắn làm sao có thể không phán đoán được đây là nữ hồn sủng sư tuyệt sắc cơ chứ.
Ngô Tự rất thương hương tiếc ngọc, cho nên hắn không thể hạ sát thủ, nhiều lần khích lệ Mục Thanh Y thúc thủ chịu trói.
Đương nhiên Ngô Tự cái gọi là thúc thủ chịu trói kỳ thật cũng không khác mặc hắn bài bố bao nhiêu cả.
Mục Thanh Y đứng tại góc đường, Quan Hoàng Vương đã bị đám người này vây công biến thành hỏa diễm ảm đạm bên cạnh Mục Thanh Y.
Hoàng tộc hóa thành hỏa diễm là khi tính mạng suy yếu, điểm ấy Ngô Tự rất rõ ràng, Mục Thanh Y đã không còn khả năng chống lại bọn họ.
Nhưng mà từ ánh mắt của Mục Thanh Y mà nhìn thì nàng không có khả năng thúc thủ chịu trói, mà nàng phi thường tỉnh táo đứng ở nơi đó, cho dù nhìn xuyên qua mặt nạ cũng có thể thấy gương mặt lạnh như băng của nàng.
Ngô Tự không nói thêm lời, nhìn thủ hạ phất phất tay, ra lệnh cho bọn họ bắt sống Mục Thanh Y.
Bốn hồn sủng cấp chúa tể đồng thời xuất hiện, bọn họ trực tiếp xuyên qua qua kim sắc hỏa diễm muốn dùng kỹ năng giam cầm Mục Thanh Y.
Thời điểm này ánh mắt của Mục Thanh Y bỗng nhiên hiện ra hào quang màu xanh da trời, ánh mắt của nàng nhìn qua Quan Hoàng Vương biến thành hỏa diễm!
- Nghệ! ! ! ! ! ! ! ! !
Một tiếng hoàng khiếu vang lên, đoàn kim sắc hỏa diễm kia bỗng nhiên biến thành vòng xoáy kim sắc, khí tức cực nóng của hỏa diễm bao phủ khắp nơi.
...
- Tiểu tử kia đi đâu, thật sự chạy đi sao, bắt nếu bắt được hắn thì ta muốn lột da Ban Lan Ma Hổ làm thảm trải ghế.
Một tên Cương Sĩ nhả một ngụm bọt, phi thường thô cuồng nói ra.
Tên Cương Sĩ này khống chế một con Hấp Huyết Ma Trùng, tốc độ của Hấp Huyết Ma Trùng cũng không nhanh, hắn bị dẫn đi một vòng lớn mới phát hiện mình bị đùa nghịch. Cho nên lộ ra vài phần bực bội cùng tức giận.
- Là phương hướng này!
Một tên Cương Sĩ khống chế Không Thính Chi Yêu nói ra.
Không Thính Chi Yêu thính lực kinh người, địch nhân muốn tránh được lỗ tai của nó là không thể nào.
Không Thính Chi Yêu chạy trốn ở phía trước, thời điểm đi qua con phố thì đi vào một vườn hoa, chủ nhân Không Thính Chi Yêu phát hiện thân ảnh Ban Lan Ma Hổ.
Chủ nhân Không Thính Chi Yêu cười rộ lên, lúc này Ban Lan Ma Hổ cùng tiểu tử kia đã không di động nữa, bởi vì cách đó không xa đã có một Cương Sĩ, Cương Tương khác ngăn chặn, cho dù người nơi này phát hiện hắn cũng chẳng khác gì chui đầu vào rọ.
- Ha ha ha. Nhìn ngươi trốn chỗ nào, mua đông này có thể trôi qua rất ấm áp đấy.
Cương Sĩ thô cuồng cũng đuổi theo.
Thân hình Hấp Huyết Ma Trùng cơ hồ ngăn cản đường đi, vòi xúc tu hút máu đang vùi vào trong vũng nước trên cỏ non, thời điểm này đang nhanh chóng nhúc nhích tới gần Diệp Hoàn Sinh.
Diệp Hoàn Sinh cảnh giác nhìn qua bốn người này, trong miệng lại mắng chửi Sở Mộ trọng sắc khinh hữu, đi giúp Mục Thanh Y không giúp mình.
Hiện tại cấp bậc của Ban Lan Ma Hổ nhiều nhất chỉ có thể đối phó hai chuẩn chúa tể, từ khí tức có thể đoán ra được Cương Sĩ Hấp Huyết Ma Trùng không thể yếu hơn Ban Lan Ma Hổ, càng không cần phải nói ba người khác.
Diệp Hoàn Sinh đã không chỗ để đi. Cũng định thu hồi hồn sủng và bị bắt.
Thời điểm này có một tinh linh điệp ám tử sắc đậu lên vai của Diệp Hoàn Sinh, thân thể lung linh tỏa ra hào quang yếu ớt.
Diệp Hoàn Sinh mới đầu cũng không có để ý, hắn đang muốn thu hồi Ban Lan Ma Hổ vào trong không gian hồn sủng thì bỗng nhiên thực vật hai bên đường héo tàn không hiểu được, chẳng biết lúc nào bị thay đổi thành phiến lá hơi mỏng tàn lụi.
Diệp Hoàn Sinh nhìn thấy những phiến lá này tàn lụi thì tươi cười lên.
- Còn cười được, vậy lát nữa ngươi sẽ khóc cho mà xem.
Tên Cương Sĩ thô cuồng hung dữ nói ra.
Vòi xúc tu hút máu kéo dài tới trước mặt của Diệp Hoàn Sinh, Diệp Hoàn Sinh quyết đoán ra lệnh cho Ban Lan Ma Hổ công kích, chặt đứt những xúc tu hút máu này.
Những người khác thấy tiểu tử này không ngờ còn dám chống cự, lập tức xông lên.
Bốn con cấp chúa tể đập đánh tới thì phiến lá hơi mỏng tàn úa hai bên đường mở mắt, một đôi mắt tử vong sáng bóng.
- Phốc phốc phốc phốc phốc phốc ~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thực vật no đủ trở nên tàn lụi, phiến lá tàn lụi trở thành sứ giả của thần chết, có ám điệp ưu nhã, kinh diễm, lại có con người khát máu và điên cuồng!
Cả con đường này lập tức tràn ngập ám tử sắc lôi điệp, mỗi một con tinh linh điệp đều có lôi quang lập lòe, nhiều con lại hợp thể với một con, mỗi lần như vậy lôi điện tăng lên nhiều lần.
Vong lôi vô cùng mạnh mẽ, rậm rạp chằng chịt làm cho bốn tên hồn sủng sư không cách nào phòng bị được, còn chưa kịp làm gì thì lôi điện đã làm cho bọn họ da tróc thịt bong.
- Xì xì xì ~~~~~~~~~~
Hồ quang điện bao phủ cả ngã tư đường, lan tràn vào trong quảng trường giống như một con mãng xà dài hẹp.
Hồn sủng chúa tể trong khu vực này không kịp phát ra tiếng kêu nào cả, kể cả chủ nhân chúng cũng bị cháy đen nằm xụi lơ.
Một ít lôi điện không ngừng chạy khắp toàn thân của bọn họ, thân thể của bọn họ cũng run run lên, gương mặt tên Cương Sĩ thô cuồng đen lại, hắn là người không bị điện giật ngất đi, hắn cố hết sức muốn hét lên cầu xin đám Cương Sĩ, Cương Tương ở cách đó không xa giúp đỡ.
Nhưng mà thời điểm này Diệp Hoàn Sinh đã không có hảo ý đi tới, một cước đá vào gương mặt to của hắn.
- Đại gia ta tha các ngươi một mạng!
Diệp Hoàn Sinh đá mỗi người một cước, sau đó khống chế Ban Lan Ma Hổ nghênh ngang rời đi.
...
Một hướng khác, Mục Thanh Y không có nhẹ nhàng như Diệp Hoàn Sinh vậy.
Không biết có phải có quan hệ tới giới tính hay không, bên hướng Mục Thanh Y tụ tập rất nhiều địch nhân mạnh mẽ, Diệp Hoàn Sinh dẫn bốn tên cấp chúa tể rời đi, lại xuất hiện một gã chúa tể cấp thấp và bốn chuẩn chúa tể.
Cộng thêm tên chúa tể cấp thấp kia thìvây công Mục Thanh Y đã có bảy gã chúa tể cấp thấp cùng gần bảy tên chuẩn chúa tể.
- Phượng Hoàng của ngươi đã mất đi sức chiến đấu, thúc thủ chịu trói đi!
Cương Tương Ngô Tự nói ra.
Thực lực của Ngô Tự trong cùng thế hệ là cường giả nổi tiếng, chuyện này làm cho hắn có không ít người sùng bái, kể cả nữ giới.
Mà Ngô Tự ở tuổi này có nhu cầu cần thiết với nữ nhân, ánh mắt của hắn cũng phi thường cao.
Vốn hắn muốn bắt thiên kim quý tộc lúc nãy, thời điểm sắp đắc thủ thì thành thị này loạn hỏng bét, bất đắc dĩ phía đành phải tham dự vào trong việc vây bắt này.
Nhưng mà làm cho Ngô Tự thật không ngờ là, thời điểm đuổi bắt đám mặt nạ lại gặp mỹ nữ điều khiển con chim màu vàng, cho dù mặt nạ ngăn cách khuôn mặt của nàng, thân là lão luyện tung hoành bụi hoa thì hắn làm sao có thể không phán đoán được đây là nữ hồn sủng sư tuyệt sắc cơ chứ.
Ngô Tự rất thương hương tiếc ngọc, cho nên hắn không thể hạ sát thủ, nhiều lần khích lệ Mục Thanh Y thúc thủ chịu trói.
Đương nhiên Ngô Tự cái gọi là thúc thủ chịu trói kỳ thật cũng không khác mặc hắn bài bố bao nhiêu cả.
Mục Thanh Y đứng tại góc đường, Quan Hoàng Vương đã bị đám người này vây công biến thành hỏa diễm ảm đạm bên cạnh Mục Thanh Y.
Hoàng tộc hóa thành hỏa diễm là khi tính mạng suy yếu, điểm ấy Ngô Tự rất rõ ràng, Mục Thanh Y đã không còn khả năng chống lại bọn họ.
Nhưng mà từ ánh mắt của Mục Thanh Y mà nhìn thì nàng không có khả năng thúc thủ chịu trói, mà nàng phi thường tỉnh táo đứng ở nơi đó, cho dù nhìn xuyên qua mặt nạ cũng có thể thấy gương mặt lạnh như băng của nàng.
Ngô Tự không nói thêm lời, nhìn thủ hạ phất phất tay, ra lệnh cho bọn họ bắt sống Mục Thanh Y.
Bốn hồn sủng cấp chúa tể đồng thời xuất hiện, bọn họ trực tiếp xuyên qua qua kim sắc hỏa diễm muốn dùng kỹ năng giam cầm Mục Thanh Y.
Thời điểm này ánh mắt của Mục Thanh Y bỗng nhiên hiện ra hào quang màu xanh da trời, ánh mắt của nàng nhìn qua Quan Hoàng Vương biến thành hỏa diễm!
- Nghệ! ! ! ! ! ! ! ! !
Một tiếng hoàng khiếu vang lên, đoàn kim sắc hỏa diễm kia bỗng nhiên biến thành vòng xoáy kim sắc, khí tức cực nóng của hỏa diễm bao phủ khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.