Quyển 2 - Chương 727: Săn giết Lang đế (1)
Ngư Thiên Không
08/11/2013
"Thánh sủng Mính Tiên Điểu? Tại sao Thánh sủng Mính Tiên Điểu lại xuất hiện ở nơi này?"
Nhìn thấy thân ảnh Thánh sủng Mính Tiên Điểu quanh quẩn trên bầu trời, đám Hồn Hoàng lập tức nháo nhào một mảnh, trên mặt lộ ra thần sắc mừng như điên.
Cho dù thực lực tóc đỏ mạnh cỡ nào cũng không thể chống lại Thánh sủng Mính Tiên Điểu.
"Thì ra Sở Thần sớm có chuẩn bị."
Hương Vân Vận vỗ vỗ bộ ngực cao vút, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Sở Mộ cố ý trêu chọc tên kia."
Lúc này mọi người mới kịp hiểu ra vấn đề, thì ra Sở Mộ muốn giăng lưới săn giết sinh vật đầu lĩnh.
Mặc dù mọi người không biết Sở Mộ làm thế nào dẫn dụ Thẩm Huyết lang đế chạy tới, nhưng mà một loạt an bài sau đã chứng tỏ năng lực của hắn cường hãn cỡ nào rồi.
Thánh sủng Mính Tiên Điểu và Phược Phong Linh đề là loại hình Hồn sủng thiên về tốc độ. Thẩm Huyết lang đế không có kỹ năng chạy trốn tương tự Tai Chu Đế, dưới tình huống bị hai con Thánh sủng liên thủ chắc chắn chạy trời không khỏi nắng.
"Tiểu tử này lá gan cũng quá lớn rồi. Thế nhưng, nếu thành công đánh chết đầu lĩnh quả thật giảm bớt không ít nguy hiểm."
Tất cả Hồn Hoàng còn đang suy nghĩ trên phương diện thức tỉnh sủng cổ xưa, hi vọng tăng thêm tỷ lệ chiến thắng của phe mình. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới khả năng săn giết sinh vật đầu lĩnh, dù sao bây giờ bên phía Thánh sủng đang rơi vào hoàn cảnh xấu, nếu như bộc phát đại chiến rất có thể hai con Thánh sủng sẽ bị sinh vật đầu lĩnh giết chết.
Nhưng mà Sở Mộ cử động tương đối kinh người, lại quyết định đi một con đường riêng săn giết sinh vật đầu lĩnh. Điều này làm cho bọn họ thật sự kinh ngạc.
Giết được một con đầu lĩnh sẽ mất đi một đại địch, chẳng khác nào trực tiếp gia tăng lợi thế cho phe mình.
Hai con Hồn sủng trung đẳng đế hoàng của tóc đỏ bị Thánh sủng Mính Tiên Điểu ngược đãi, chốc lát sau chúng nó biến thành hai cỗ thi thể rơi thẳng xuống đất, kéo theo hai vòi máu đỏ bừng.
Tiểu Chập Long vỗ cánh bay tới, long trảo đảo qua chộp lấy hai khối nội tạng kết tinh.
Tiểu Chập Long giữ vững độ cao nhất định, dõi mắt từ trên cao nhìn xuống năng lượng dao động, bộ dạng rõ ràng là muốn xem náo nhiệt.
Sở Mộ đứng trên lưng tiểu Chập Long bắt đầu kiểm tra bảo vật của tóc đỏ.
Trên người tóc đỏ đeo hai chiếc nhẫn, một cái là không gian giới chỉ tùy thân, một cái khác là chiếc nhẫn truy tung.
Trong không gian giới chỉ chứa 5 vạn linh, đúng là tài khoản không nhỏ.
Ngoại trừ 5 vạn linh còn có hai khối hồn tinh đế hoàng cấp hai toàn thuộc tính, giá trị chừng 5 vạn linh.
Cứ tính toán theo dạng này, gia sản tóc đỏ tổng cộng là 10 vạn, dưới tình huống tài nguyên thiếu thốn coi như là giàu có lắm rồi. Phần lớn Hồn Hoàng nhận được linh hoặc linh vật rất ít khi lưu trữ tồn kho, bọn họ sẽ lập tức dùng để cường hóa Hồn sủng của mình.
Đến cấp bậc Hồn Hoàng, mỗi một Hồn sủng sư sẽ khống chế mười mấy đầu Hồn sủng. Mỗi con Hồn sủng cường hóa sẽ hao phí tài nguyên khổng lồ. Càng lên cao càng thấy mình nhỏ bé, thực lực càng mạnh lại càng nghèo, câu nói này có vẻ vô lý nhưng đặt vào trận doanh Hồn Hoàng lại vô cùng đúng đắn. Ít nhất không có người nào dám vỗ ngực tự xưng mình quá nhiều tiền.
Về phần chiếc nhẫn truy tung, Sở Mộ xem xét một phen mới phát hiện phía trên có khí tức của thiếu nữ trốn tránh. Tóc đỏ nhận được chiếc nhẫn truy tung này từ nàng, hẳn là có công dụng đặc thù nào đó.
"Ta đại biểu Thiên Hạ thành, tịch thu tài sản của ngươi. Ngươi đã không còn ý nghĩa gì nữa."
Sở Mộ cười khẩy, nói với tóc đỏ cả người máu me bê bết.
Khuôn mặt tóc đỏ lộ rõ cảm giác không cam lòng, cái người đang đạp lên đầu của hắn rõ ràng là một con kiến hôi tùy ý có thể giẫm chết. Thế mà lúc này đây hắn lại bị con kiến hôi kia khinh thường lộ liễu, tiếc nuối cũng chỉ là vô dụng, bởi vì trước đó hắn quá kiêu ngạo mới lọt vào bẫy rập của đối phương.
Có thể nói đây là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời tóc đỏ.
Mỗi Hồn Hoàng trưởng thành đều phải vượt qua muôn trùng khó khăn, gian khổ. Tóc đỏ có thể đi tới ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào năng lực của chính mình. Chẳng qua là tóc đỏ lựa chọn đối địch với Thiên Hạ thành, trong lòng hắn cũng nên chuẩn bị trả giá cho hành vi của mình.
Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí. Muốn thu hoạch lớn phải sẵn sàng trả mức giá tương đồng.
Vạn Tượng thành – Trên một gian lầu các đầy hoa diễm lệ.
Vị mỹ phụ cúi đầu đứng bên cạnh nữ chủ thượng, không dám nói không dám nói một câu nào nữa.
Nữ chủ thượng vẫn đeo mặt nạ màu vàng kim, lúc này nàng đang đối mặt với một trong Thập Lục Tuyệt - Long Tuyệt, nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh ôn hòa thường ngày. Chỉ có điều bàn tay nàng nắm lại, khẽ run rẩy, hẳn là đang cố gắng ức chế cơn giận trong lòng.
"Hôm nay Đế Cơ khó chịu trong người, thỉnh Long Tuyệt đại nhân trở về trước. Những lời ngài nói, ngày mai Đế Cơ sẽ xem xét."
Mỹ phụ tựa hồ nhìn thấu tâm tình nữ chủ thượng hiện tại không tốt, lo lắng nàng không nhịn được xúc phạm Long Tuyệt, xếp hạng thứ hai Thập Lục Tuyệt mới tìm cách điều hòa không khí.
"Như thế à? Vậy Đế Cơ từ từ nghỉ ngơi. Ta về trước !"
Nam tử gật đầu, hơi khom người hành lễ đơn giản rồi xoay người bước đi.
Nữ chủ thượng đưa mắt nhìn Long Tuyệt đi xa, mặc dù nàng đeo mặt nạ màu vàng kim nhưng chỉ cần quan sát tinh tế một chút sẽ thấy được ánh mắt nàng cực kỳ âm trầm.
"Quả nhiên là phế vật."
Nữ chủ thượng đã nhắc nhở tóc đỏ không nên khinh thường đối thủ. Bởi vì bên cạnh Sở Mộ nhất định là có Thánh sủng tồn tại.
Kết quả tóc đỏ không thèm nghe lời cảnh cáo của nàng, lại bị đối phương giải quyết nhanh gọn như thế. Nàng có thể không tức giận sao?
"Tóc đỏ là một thiên tài, chỉ tiếc là làm việc vội vàng xao động, tính tình tự phụ kiêu ngạo, lòng dạ không sâu. Hạng người ngu xuẩn này chỉ có thể dùng làm tay sai chiến đấu, chết thì chết, chủ thượng không cần tiếc hận."
Mỹ phụ nhỏ giọng nói.
"Tiếc hận? Chiếc nhẫn truy tung bị Sở Mộ đoạt mất, cái giới chỉ này có tác dụng tăng cường tinh thần cảm ứng. Nếu như hồn niệm của hắn cường thịnh một chút sẽ có thể cảm giác vị trí của ta."
Giọng nói nữ chủ thượng băng hàn chí cực.
"Cảm giác được vị trí của ngài? Ngài và hắn còn có tinh thần liên lạc đặc thù?"
Mỹ phụ nghi hoặc hỏi.
Nữ chủ thượng phất tay áo ý bảo không nên hỏi nhiều, chuyện này không nào để cho người khác biết. Bản thân nàng ký kết hồn ước với một gã nam tử cũng chẳng tốt đẹp gì, lỡ may lộ ra thì hình tượng của nàng khẳng định mất sạch.
Dĩ nhiên, nữ chủ thượng bây giờ phải đánh giá lại phân lượng của Sở Mộ rồi. Bởi vì hắn không còn là một con tép riu vô hại, dần dần đã trở thành nhân vật có thể ảnh hưởng đại cục Bất Hủ thành. Kế hoạch mười mấy năm của nàng đang lung lay chực đổ.
"Cái tên Sở Thần này không đơn giản, chủ thượng cần phải cẩn thận đối phó."
Thật ra mỹ phụ cũng đã thay đổi cách nhìn đối với Sở Mộ. Trong giọng nói không còn thái độ khinh thường như trước nữa.
Nữ chủ thượng đương nhiên biết mình đã bị Sở Mộ âm một chiêu, nàng xưa nay tính toán tường tận, tất cả kế hoạch đều diễn biến theo như nàng quyết định, chưa từng sai sót chút nào. Thế nhưng, lần này Sở Mộ đánh một cái bạt tai vang dội khiến cho nàng không hề thoải mái, oán hận càng lúc càng sâu.
Bất Hủ thành.
Thẩm Huyết lang đế hung tàn, khát máu có thể nói là dính dọa oan ức chỉ vì tóc đỏ mù quáng tự đại.
Thẩm Huyết lang đế là Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, tính mạng quý trọng hơn tóc đỏ nhiều lắm. Vì thế thời điểm Thẩm Huyết lang đế nhìn thấy Thánh sủng Mính Tiên Điểu xuất hiện nó không dám tiếp tục tham chiến, vội vàng xoay người chạy sâu vào trong Bất Hủ thành.
Chẳng qua là từ khi vừa bắt đầu, Thánh sủng Phược Phong Linh đã cố ý dẫn dụ Thẩm Huyết lang đế tiến vào kết giới Phong hệ do mình bố trí. Sau khi Thẩm Huyết lang đế ý thức được nơi này có hai con Thánh sủng muốn quay đầu chạy trốn, Thánh sủng Phược Phong Linh lập tức buông thả kỹ năng, khống chế vô số sợi tơ gió vô hình điên cuồng quấn quanh thân thể nó.
Nhìn thấy thân ảnh Thánh sủng Mính Tiên Điểu quanh quẩn trên bầu trời, đám Hồn Hoàng lập tức nháo nhào một mảnh, trên mặt lộ ra thần sắc mừng như điên.
Cho dù thực lực tóc đỏ mạnh cỡ nào cũng không thể chống lại Thánh sủng Mính Tiên Điểu.
"Thì ra Sở Thần sớm có chuẩn bị."
Hương Vân Vận vỗ vỗ bộ ngực cao vút, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Sở Mộ cố ý trêu chọc tên kia."
Lúc này mọi người mới kịp hiểu ra vấn đề, thì ra Sở Mộ muốn giăng lưới săn giết sinh vật đầu lĩnh.
Mặc dù mọi người không biết Sở Mộ làm thế nào dẫn dụ Thẩm Huyết lang đế chạy tới, nhưng mà một loạt an bài sau đã chứng tỏ năng lực của hắn cường hãn cỡ nào rồi.
Thánh sủng Mính Tiên Điểu và Phược Phong Linh đề là loại hình Hồn sủng thiên về tốc độ. Thẩm Huyết lang đế không có kỹ năng chạy trốn tương tự Tai Chu Đế, dưới tình huống bị hai con Thánh sủng liên thủ chắc chắn chạy trời không khỏi nắng.
"Tiểu tử này lá gan cũng quá lớn rồi. Thế nhưng, nếu thành công đánh chết đầu lĩnh quả thật giảm bớt không ít nguy hiểm."
Tất cả Hồn Hoàng còn đang suy nghĩ trên phương diện thức tỉnh sủng cổ xưa, hi vọng tăng thêm tỷ lệ chiến thắng của phe mình. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới khả năng săn giết sinh vật đầu lĩnh, dù sao bây giờ bên phía Thánh sủng đang rơi vào hoàn cảnh xấu, nếu như bộc phát đại chiến rất có thể hai con Thánh sủng sẽ bị sinh vật đầu lĩnh giết chết.
Nhưng mà Sở Mộ cử động tương đối kinh người, lại quyết định đi một con đường riêng săn giết sinh vật đầu lĩnh. Điều này làm cho bọn họ thật sự kinh ngạc.
Giết được một con đầu lĩnh sẽ mất đi một đại địch, chẳng khác nào trực tiếp gia tăng lợi thế cho phe mình.
Hai con Hồn sủng trung đẳng đế hoàng của tóc đỏ bị Thánh sủng Mính Tiên Điểu ngược đãi, chốc lát sau chúng nó biến thành hai cỗ thi thể rơi thẳng xuống đất, kéo theo hai vòi máu đỏ bừng.
Tiểu Chập Long vỗ cánh bay tới, long trảo đảo qua chộp lấy hai khối nội tạng kết tinh.
Tiểu Chập Long giữ vững độ cao nhất định, dõi mắt từ trên cao nhìn xuống năng lượng dao động, bộ dạng rõ ràng là muốn xem náo nhiệt.
Sở Mộ đứng trên lưng tiểu Chập Long bắt đầu kiểm tra bảo vật của tóc đỏ.
Trên người tóc đỏ đeo hai chiếc nhẫn, một cái là không gian giới chỉ tùy thân, một cái khác là chiếc nhẫn truy tung.
Trong không gian giới chỉ chứa 5 vạn linh, đúng là tài khoản không nhỏ.
Ngoại trừ 5 vạn linh còn có hai khối hồn tinh đế hoàng cấp hai toàn thuộc tính, giá trị chừng 5 vạn linh.
Cứ tính toán theo dạng này, gia sản tóc đỏ tổng cộng là 10 vạn, dưới tình huống tài nguyên thiếu thốn coi như là giàu có lắm rồi. Phần lớn Hồn Hoàng nhận được linh hoặc linh vật rất ít khi lưu trữ tồn kho, bọn họ sẽ lập tức dùng để cường hóa Hồn sủng của mình.
Đến cấp bậc Hồn Hoàng, mỗi một Hồn sủng sư sẽ khống chế mười mấy đầu Hồn sủng. Mỗi con Hồn sủng cường hóa sẽ hao phí tài nguyên khổng lồ. Càng lên cao càng thấy mình nhỏ bé, thực lực càng mạnh lại càng nghèo, câu nói này có vẻ vô lý nhưng đặt vào trận doanh Hồn Hoàng lại vô cùng đúng đắn. Ít nhất không có người nào dám vỗ ngực tự xưng mình quá nhiều tiền.
Về phần chiếc nhẫn truy tung, Sở Mộ xem xét một phen mới phát hiện phía trên có khí tức của thiếu nữ trốn tránh. Tóc đỏ nhận được chiếc nhẫn truy tung này từ nàng, hẳn là có công dụng đặc thù nào đó.
"Ta đại biểu Thiên Hạ thành, tịch thu tài sản của ngươi. Ngươi đã không còn ý nghĩa gì nữa."
Sở Mộ cười khẩy, nói với tóc đỏ cả người máu me bê bết.
Khuôn mặt tóc đỏ lộ rõ cảm giác không cam lòng, cái người đang đạp lên đầu của hắn rõ ràng là một con kiến hôi tùy ý có thể giẫm chết. Thế mà lúc này đây hắn lại bị con kiến hôi kia khinh thường lộ liễu, tiếc nuối cũng chỉ là vô dụng, bởi vì trước đó hắn quá kiêu ngạo mới lọt vào bẫy rập của đối phương.
Có thể nói đây là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời tóc đỏ.
Mỗi Hồn Hoàng trưởng thành đều phải vượt qua muôn trùng khó khăn, gian khổ. Tóc đỏ có thể đi tới ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào năng lực của chính mình. Chẳng qua là tóc đỏ lựa chọn đối địch với Thiên Hạ thành, trong lòng hắn cũng nên chuẩn bị trả giá cho hành vi của mình.
Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí. Muốn thu hoạch lớn phải sẵn sàng trả mức giá tương đồng.
Vạn Tượng thành – Trên một gian lầu các đầy hoa diễm lệ.
Vị mỹ phụ cúi đầu đứng bên cạnh nữ chủ thượng, không dám nói không dám nói một câu nào nữa.
Nữ chủ thượng vẫn đeo mặt nạ màu vàng kim, lúc này nàng đang đối mặt với một trong Thập Lục Tuyệt - Long Tuyệt, nhưng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh ôn hòa thường ngày. Chỉ có điều bàn tay nàng nắm lại, khẽ run rẩy, hẳn là đang cố gắng ức chế cơn giận trong lòng.
"Hôm nay Đế Cơ khó chịu trong người, thỉnh Long Tuyệt đại nhân trở về trước. Những lời ngài nói, ngày mai Đế Cơ sẽ xem xét."
Mỹ phụ tựa hồ nhìn thấu tâm tình nữ chủ thượng hiện tại không tốt, lo lắng nàng không nhịn được xúc phạm Long Tuyệt, xếp hạng thứ hai Thập Lục Tuyệt mới tìm cách điều hòa không khí.
"Như thế à? Vậy Đế Cơ từ từ nghỉ ngơi. Ta về trước !"
Nam tử gật đầu, hơi khom người hành lễ đơn giản rồi xoay người bước đi.
Nữ chủ thượng đưa mắt nhìn Long Tuyệt đi xa, mặc dù nàng đeo mặt nạ màu vàng kim nhưng chỉ cần quan sát tinh tế một chút sẽ thấy được ánh mắt nàng cực kỳ âm trầm.
"Quả nhiên là phế vật."
Nữ chủ thượng đã nhắc nhở tóc đỏ không nên khinh thường đối thủ. Bởi vì bên cạnh Sở Mộ nhất định là có Thánh sủng tồn tại.
Kết quả tóc đỏ không thèm nghe lời cảnh cáo của nàng, lại bị đối phương giải quyết nhanh gọn như thế. Nàng có thể không tức giận sao?
"Tóc đỏ là một thiên tài, chỉ tiếc là làm việc vội vàng xao động, tính tình tự phụ kiêu ngạo, lòng dạ không sâu. Hạng người ngu xuẩn này chỉ có thể dùng làm tay sai chiến đấu, chết thì chết, chủ thượng không cần tiếc hận."
Mỹ phụ nhỏ giọng nói.
"Tiếc hận? Chiếc nhẫn truy tung bị Sở Mộ đoạt mất, cái giới chỉ này có tác dụng tăng cường tinh thần cảm ứng. Nếu như hồn niệm của hắn cường thịnh một chút sẽ có thể cảm giác vị trí của ta."
Giọng nói nữ chủ thượng băng hàn chí cực.
"Cảm giác được vị trí của ngài? Ngài và hắn còn có tinh thần liên lạc đặc thù?"
Mỹ phụ nghi hoặc hỏi.
Nữ chủ thượng phất tay áo ý bảo không nên hỏi nhiều, chuyện này không nào để cho người khác biết. Bản thân nàng ký kết hồn ước với một gã nam tử cũng chẳng tốt đẹp gì, lỡ may lộ ra thì hình tượng của nàng khẳng định mất sạch.
Dĩ nhiên, nữ chủ thượng bây giờ phải đánh giá lại phân lượng của Sở Mộ rồi. Bởi vì hắn không còn là một con tép riu vô hại, dần dần đã trở thành nhân vật có thể ảnh hưởng đại cục Bất Hủ thành. Kế hoạch mười mấy năm của nàng đang lung lay chực đổ.
"Cái tên Sở Thần này không đơn giản, chủ thượng cần phải cẩn thận đối phó."
Thật ra mỹ phụ cũng đã thay đổi cách nhìn đối với Sở Mộ. Trong giọng nói không còn thái độ khinh thường như trước nữa.
Nữ chủ thượng đương nhiên biết mình đã bị Sở Mộ âm một chiêu, nàng xưa nay tính toán tường tận, tất cả kế hoạch đều diễn biến theo như nàng quyết định, chưa từng sai sót chút nào. Thế nhưng, lần này Sở Mộ đánh một cái bạt tai vang dội khiến cho nàng không hề thoải mái, oán hận càng lúc càng sâu.
Bất Hủ thành.
Thẩm Huyết lang đế hung tàn, khát máu có thể nói là dính dọa oan ức chỉ vì tóc đỏ mù quáng tự đại.
Thẩm Huyết lang đế là Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong, tính mạng quý trọng hơn tóc đỏ nhiều lắm. Vì thế thời điểm Thẩm Huyết lang đế nhìn thấy Thánh sủng Mính Tiên Điểu xuất hiện nó không dám tiếp tục tham chiến, vội vàng xoay người chạy sâu vào trong Bất Hủ thành.
Chẳng qua là từ khi vừa bắt đầu, Thánh sủng Phược Phong Linh đã cố ý dẫn dụ Thẩm Huyết lang đế tiến vào kết giới Phong hệ do mình bố trí. Sau khi Thẩm Huyết lang đế ý thức được nơi này có hai con Thánh sủng muốn quay đầu chạy trốn, Thánh sủng Phược Phong Linh lập tức buông thả kỹ năng, khống chế vô số sợi tơ gió vô hình điên cuồng quấn quanh thân thể nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.