Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 1032: Sinh Mạng Quả Thực, cứu chữa chậm trễ

Ngư Thiên Không

13/02/2014

Nhìn hai hai người rời đi, Ôn lão phụ tâm tình ngược lại càng thêm lộn xộn, do dự một hồi cuối cùng quyết định đi qua rừng bên cạnh ngắt lấy một ít Sinh Mệnh Quả Thực, nếu như bọn họ bị thương quay về, những Sinh Mạng Quả Thực này có tác dụng cứu mạng.

Trong lúc nhất thời ba người đều rời đi, trong nhà gỗ chỉ còn lại Diệp Hoàn Sinh, Diệp Khuynh Tư cùng Trầm Nguyệt.

...

Không biết qua bao nhiều lâu, Diệp Khuynh Tư mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại phát hiện Sở Mộ không ở bên người, nhìn qua nơi xa cũng không nhìn thấy Sở Mộ.

- Đừng nhìn, hắn và Mục nữ thần đều biến mất rồi.

Thời điểm này âm thanh Diệp Hoàn Sinh truyền tới.

- Bọn họ người đâu?

Diệp Khuynh Tư mấy hôm nay luyện chế linh vật đặc biệt cho tiểu Vong Mộng của Sở Mộ, hôm nay đặc biệt mệt mỏi thiếp đi cũng không có phát giác hai người rời đi.

- Ai biết được, cô nam quả nữ nửa đêm chạy ra ngoài, ta nào biết được bọn họ ở nơi nào?

Diệp Hoàn Sinh cố ý dùng âm dương quái khí nói ra.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Diệp Khuynh Tư đương nhiên nghe ra thằng này ý tại ngôn ngoại.

- Ai, ta cảm thấy Mục nữ thần hẳn là có ý với Sở Mộ rồi, cứ theo đà này các ngươi phải thương lượng xem ai làm thiếp đấy.

Diệp Hoàn Sinh nói ra.

- Nhàm chán.

Diệp Khuynh Tư trực tiếp xem hắn không tồn tại.

Diệp Hoàn Sinh lại cười rộ lên nói:

- Ngươi thật sự yên tâm với Sở Mộ nha, ha ha, hảo hảo, bọn họ là đi tìm Hàn lão, Ôn lão cũng lo lắng cho Hàn lão, vốn ta cũng muốn đi, nhưng mà nghĩ lại người ta ai cũng cấp chúa tể, ta không nên đi tham gia náo nhiệt.

Diệp Khuynh Tư gật gật đầu, đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên cảm giác được không gian xuất hiện một tia chấn động, ngay sau đó là ma diễm màu bạc dấy lên trong nhà gỗ.

Ma diễm thiêu đốt, trong ngọn lửa thì xuất hiện hình dáng của Sở Mộ, sau một lát tất cả ma diễm biến mất, xuất hiện thân ảnh của Sở Mộ.

- Khuynh Tư, nhanh cứu Hàn lão!

Sở Mộ vô cùng vội vàng nói ra, con mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh Tư vừa tỉnh lại.

Khuynh Tư nhìn qua Sở Mộ, lại phát hiện trên tay Sở Mộ ôm lấy người trọng thương.

Người này toàn thân là máu, máu đang chảy nhiều trên sàn nhà, hai tay của Sở Mộ cũng đỏ hồng, mùi máu tươi lập tức tràn ngập cả nhà gỗ!

Diệp Khuynh Tư lại bảo Sở Mộ đem Hàn lão nhân thả lên giường gỗ, hơn nữa rất nhanh niệm chu ngữ, trước phải cầm máu cho Hàn lão nhân.

Hàn lão nhân đã nhắm mắt lại, khí tức sinh mệnh gần như không có, bình thường loại trạng thái này có thể nói là tử vong, nhưng mà Sở Mộ vẫn hy vọng Diệp Khuynh Tư có thể cứu hắn sống lại, tuy ở chung thời gian rất ngắn, nhưng vẫn có vị trí trong lòng, trưởng bối như vậy Sở Mộ không hy vọng nhìn thấy hăn cứ như vậy chết đi.

Diệp Hoàn Sinh cùng Trầm Nguyệt cũng đã hoàn toàn tỉnh lại, bọn họ nhìn qua Hàn lão nhân cả người là máu, trên mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, rất nhanh lui sang một bên, cho Diệp Khuynh Tư không gian cứu người.

Diệp Khuynh Tư cầm máu cho Hàn lão nhân xong cũng niệm chú ngữ nhanh chóng, triệu hồi Linh Âm Thiếp cùng Bàn Mộc Linh.

Bàn Mộc Linh không ngừng rót khi tức sinh mệnh vào trong người của Hàn lão nhân, mà Linh Âm Thiếp không ngừng dùng nước của hoa chế tạo huyết dịch chuyển vào người của Hàn lão nhân.

- Khí tức sinh mệnh quá yếu...

Diệp Khuynh Tư nhíu mày.

Hàn lão nhân này đã tiếp cận tử vong, nếu như cứu chữa sớm hơn nữa thì Diệp Khuynh Tư còn có nắm chắc giữ mạng cho hắn, nhưng mà bây giờ tánh mạng của hắn đã chảy khô rồi, mặc dù có rót nhiều máu hơn nữa cũng không thể làm được gì.

Những lời này của Diệp Khuynh Tư lại hết sức hàm xúc, sắc mặt ba người đều biến hóa.

Nhìn qua lão nhân kể chuyện lịch sử thật sinh động cho bọn họ nghe không lâu, bây giờ trong lòng lại chua xót khi thấy hắn như vậy.

Sở Mộ xiết chặt nắm đấm, đối với minh chủ Lăng Xiển oán hận tăng lên vài lần.

- Đông đông đông đông ~~~~~~~

Mọi người chính toàn bộ trầm mặc thời điểm, bỗng nhiên sau lưng truyền ra âm thanh lên cầu thang gỗ.

Diệp Khuynh Tư quay đầu lại lại phát hiện sắc mặt Ôn lão phụ tái nhợt đứng nhìn, toàn thân của nàng giống như mất đi linh hồn, một đôi mắt cơ hồ có thể hãm sâu vào hốc mắt nhìn chăm chú nhìn vào Hàn lão nhân không còn chút khí tức nào.

Ôn lão phụ như tập tễnh lảo đảo đi tới trước người của Hàn lão nhân, cặp mắt lập tức ướt át, sau một lát nước mắt tuôn đầy mặt lại nghẹn ngào nói không ra lời.

Nhìn qua Ôn lão phụ già nua khóc lóc không thành tiếng. Bốn người chỉ co thể đứng ở nơi đó, bọn họ không biết đôi lão phu phụ này sinh hoạt nơi đây bao nhiêu năm, nhưng nghĩ tới thân ảnh của Ôn lão phụ sinh hoạt lẻ loi một mình trong gian phòng gỗ này, không còn nghe được tiếng cãi lộn từ ngoài trăm mét như trước, loại cô tịch này không xé nát tâm hồn của người ta sao?

Trong nội tâm Diệp Khuynh Tư chua xót, âm thầm tự trách mình, nếu như linh thuật cao hơn một chút thì có thể đem kỹ năng tính mạng của Bàn Mộc Linh tăng lên rất cao, có lẽ có thể cứu sống Hàn lão nhân.



Nàng có chút không dám nhìn qua lão phu nhân. Đem ánh mắt dời đi.

Thời điểm ánh mắt Diệp Khuynh Tư dời đi thì nhìn thấy trái cây rơi vãi trên mặt đất, những trái cây này óng ánh long lanh tỏa ra khí tức sinh mệnh nồng đậm, giống như trái cây này có tính mạng thật sự, có thể cảm giác được khí tức của chúng đang nhảy nhót.

- Cái này... Đây là Sinh Mệnh Quả Thực?

Diệp Khuynh Tư nhìn vào trái cây rơi xuống đất.

Bỗng nhiên Diệp Khuynh Tư nghĩ đến cái gì, nàng nhanh chóng nhặt trái cây này lên. Đem Sinh Mệnh Quả Thực này đút cho Bàn Mộc Linh.

- Ôn bà bà, ta còn có biện pháp cứu Hàn lão, ngài có thể tìm được thêm những trái cây này hay không?

Diệp Khuynh Tư vội vàng nhìn Ôn lão phụ nói ra.

Toàn thân Ôn lão phụ khẽ run lên, mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt quay tới nhìn qua Diệp Khuynh Tư, nói:

- Ngươi... Ngươi nói thực?

Diệp Khuynh Tư trùng trùng điệp điệp gật gật đầu, từ góc độ Linh Sư thì tử vong là một từ rất mơ hồ, sống hay chết có giới hạn rõ ràng, nhưng mà vừa mới tử vong thì thường thường đều có quá trình thay đổi từ từ.

Linh Sư định nghĩa tử vong chính thức chính là khi khí tức sinh mệnh không còn, chuyển thành khí tức tử vong.

Nói cách khác chỉ cần còn chưa tỏa ra khí tức tử vong thì xem như thời gian này đang bồi hồi trong sinh tử, mà bây giờ Hàn lão sinh mệnh còn đang mất đi, y thuật và linh thuật bình thường không thể cứu được người chỉ còn 10% khí tức sinh mệnh.

Diệp Khuynh Tư linh thuật tương đối cao, có thể cứu được người còn khí tức sinh mệnh chừng 2%.

Thời điểm Hàn lão nhân được đưa tới thì tánh mạng thấp hơn 2%, tạo nghệ linh thuật của Diệp Khuynh Tư chỉ tới cảnh giới này cho nên bất lực, nhưng chỉ cần đề cao khí tức sinh mệnh của Hàn lão lên cao hơn 2%, Diệp Khuynh Tư có thể cứu mạng hắn.

Mà Ôn lão phụ mang Sinh Mệnh Quả Thực này tới. Đây chính là linh vật có thể tăng khí tức sinh mệnh đấy.

Chỉ tiếc hiện tại khí tức sinh mệnh của Hàn lão gần như bằng không, Sinh Mệnh Quả Thực này tạm thời chỉ có thể tăng lên khí tức sinh mệnh của Hàn lão một chút mà thôi. Nếu như có thêm Sinh Mệnh Quả Thực, đem sinh mệnh lực của Hàn lão sinh tăng lên ngưỡng Diệp Khuynh Tư có thể cứu chữa thì có thể làm cho Hàn lão sống lại.

- Những Sinh Mệnh Quả Thực này có thể dùng?

Ôn lão phụ không ngờ nàng tùy tiện hái Sinh Mệnh Quả Thực này về lại có thể dùng, con mắt đã sáng lên.

- Ân, ngài hái ở đâu, còn nữa không?

Diệp Khuynh Tư hỏi.

Sắc mặt Ôn lão phụ nặng nề, thấp giọng nói ra:

- Chỉ có những trái như thế này, Sinh Mệnh Thụ này là ta và lão đầu trống năm mươi năm trước, lúc ấy chúng ta cũng chỉ có một hạt giống mà thôi.

- Cái này...

Sắc mặt Diệp Khuynh Tư cũng biến đổi.

Chỉ có những này trái cây này thì chỉ tăng lên một chút mà thôi, nhưng rất nhanh Hàn lão nhân khẳng định có xu hướng tử vong.

- Ở địa phương khác còn đấy, hạt giống cũng là từ nơi đó mang ra ngoài, nhưng mà...

Âm thanh của Ôn lão phụ càng ngày càng nhỏ.

- Ôn bà bà, cứu người quan trọng hơn, ngươi chỉ cần nói ý thôi, ta lập tức đi hái ngay.

Sở Mộ thấy Hàn lão nhân còn có thể cứu sống, trong nội tâm cũng dâng lên hy vọng.

- Ta sẽ toàn lực duy trì cho Hàn lão nhân sống mười ngày, có thể trong vòng mười ngày này thu thập hai mươi quả trái cây này là có thể cứu sống Hàn lão. Nhưng mà Sinh Mệnh Quả Thực quá trân quý, chỉ sợ...

Diệp Khuynh Tư nói ra.

Ánh mắt mọi người nhìn qua Ôn lão phụ, hiện tại chỉ cần biết rằng thời gian mười ngày qua đi là không chữa được, từ lời của Ôn lão phụ là có thể biết được Hàn lão sống hay chết.

Ôn lão phụ vẫn còn có chút chần chờ, bởi vì chỗ kia thực sự quá nguy hiểm, nàng phi thường lo lắng những hài tử này tiến vào trong đó có chuyện, nếu bởi vì hy vọng xa vời này mà làm bọn họ mất mạng, Ôn lão phụ tin tưởng Hàn lão cho dù còn sống cũng không tha thứ cho mình.

- Ôn bà bà, ngài cũng nói đi, Sở Mộ cùng Mục Thanh Y thực lực rất mạnh đấy, trong lĩnh vực nhân loại không có nơi nào bọn họ không thể đi, bọn họ nhất định có thể an toàn đem Sinh Mệnh Quả Thực mang về đây.

Diệp Khuynh Tư nói ra.

- Chỗ đó không thể tùy tiện xông loạn, năm mươi năm trước lão đầu tử tiến vào trong đó còn mang tổn thương linh hồn quay về.

Ôn lão phụ nói ra.

- Chuyện này cũng bởi vì ta mà nên, nếu như để Hàn lão cứ như vậy mà đi, tương lai ta làm sao đối mặt với phụ thân được. Ngài chỉ phương hướng đi, ta sẽ bình yên vô sự trở về!

Sở Mộ phi thường chăm chú nói ra.

Ôn lão phụ cuối cùng thở dài, mở miệng nói:



- Được rồi, ta sẽ đưa một quyển trục có đồ hình cho các ngươi, các ngươi dựa theo đó mà đi, hết thảy đều lấy an toàn làm trọng, ngàn vạn chớ miễn cưỡng. Chúng ta là những người nửa bước tiến vào quan tài rồi, đi sớm vài ngày với chúng ta mà nói không có gì khác nhau...

Sở Mộ gật gật đầu, liếc mắt nhìn qua Diệp Khuynh Tư đang thi thuật cứu Hàn lão, có chút lo lắng mở miệng nói:

- Minh chủ có thể quay lại nơi này không?

- Chắc có lẽ không, vài chục năm trước ta gần như biến thành phế nhân, giết hay không thì không có gì khác nhau.

Ôn lão phụ có chút lo lắng nói.

Trong lòng Sở Mộ run lên, đại khái đoán được nguyên nhân gì, không nói thêm gì nữa, chỉ hờ hững tiếp nhận quyển trục của Ôn lão phụ đưa tới.

- Vì mục đích an toàn, những dấu vết này là hướng đi, các người có đặt chân tới nơi nào khác không?

Sở Mộ nói ra.

- Có, hái Sinh Mệnh Quả Thực ở nơi này.

Ôn lão phụ nói ra.

- Tốt, các ngươi nên chuyển dời tới chỗ đó đi, bảo đảm các ngươi hoàn toàn an toàn.

Sở Mộ nói ra.

Ôn lão phụ thu thập một ít đồ và Diệp Khuynh Tư lại cho Linh Âm Thiếp bện hoa thành giường, hộ tống Hàn lão đang duy trì tính mạng tới nơi khác.

Sau khi đi tới một cánh rừng vô cùng dày đặc, hơn nữa mộc linh có thực lực năm mươi năm nên không kém, nó khống chế phạm vi lãnh thổ một ngàn dặm cung cấp bọn người Diệp Khuynh Tư không gian an toàn nhất

Sau khi chuyển di bọn họ xong, Sở Mộ thoáng an tâm rất nhiều.

- Sở Mộ, những thuốc chữa thương và linh hồn dược tề nên mang theo đi.

Diệp Khuynh Tư đem một mai không gian giới chỉ đưa cho Sở Mộ.

Thường ngày Diệp Khuynh Tư vẫn rất yên tâm với Sở Mộ, nhưng lần này có khả năng đối mặt địch nhân nguy hiểm hơn, mà nơi đó vô cùng nguy hiểm, nàng không muốn nhìn thấy Sở Mộ giống như Hàn lão toàn thân là máu...

Sở Mộ gật gật đầu, con ngươi màu đen hiện ra hòa quang màu bạc, trên người cũng có ma diễm màu bạc bốc lên.

Trầm Nguyệt, Diệp Hoàn Sinh, Ôn lão phụ lần đầu tiên nhìn tháy Sở Mộ hóa thân bán ma, nhìn qua bóng lưng Sở Mộ nhanh chóng biến mất thì kinh ngạc trên mặt rất lâu mới rút đi.

...

Khống chế hắc ám và không gian chi lực, Sở Mộ có thể tùy ý đi xuyên qua trong màn đêm.

Hắn không có lập tức tiến vào vị trí của quyển trục, mà là đi gặp Mục Thanh Y.

Thời điểm Sở Mộ cùng Mục Thanh Y tìm được Hàn lão thì Sở Mộ trước mang Hàn lão quay về, Mục Thanh Y khống chế Chiến Dã nên tốc độ chậm hơn.

Rất nhanh Sở Mộ tìm được Mục Thanh Y cùng Chiến Dã trên đường quay về.

- Sở...

Mục Thanh Y đang muốn gọi tên Sở Mộ, lại trông thấy Sở Mộ toàn thân là ma diễm màu bạc không ngừng thiêu đốt, thân thể giống như kim loại đúc thành, toàn thân lộ ra hương vị chí tà.

Chuyện này làm nàng nhớ lại lúc gặp Ngân Sắc Ma Nhân!

Tuy đã biết rõ thân phận chân chính của Sở Mộ, có thể nhìn thấy hắn hóa thân Ngân Sắc Ma Nhân đứng ở trước mặt mình, Mục Thanh Y cũng có vài phần ngạc nhiên.

- Như thế nào?

Sở Mộ thấy thần sắc Mục Thanh Y có chút cổ quái, mở miệng hỏi.

- Không có gì, chỉ có chút không quen mà thôi, Hàn lão như thế nào rồi?

Mục Thanh Y nói ra.

- Còn có hi vọng, nhưng mà phải đi tới nơi khác tìm Sinh Mệnh Quả Thực, khả năng rất nguy hiểm, ngươi đi cùng ta đi.

Sở Mộ nói ra.

- Ân.

Mục Thanh Y cũng không hỏi nhiều liền gật đầu.

Dựa theo đồ án của quyển trục vẽ, Sở Mộ cùng Mục Thanh Y đi nhanh tới nơi gọi là Thất Hoang Chi Viên.

Thất Hoang Chi Viên tuyệt đối là là khu vực nguy hiểm nhất của Đông Cuồng Lâm, cũng là cấm địa tuyệt đối của nhân loại trong Vạn Tượng Cảnh, chỗ đó cơ hồ tụ tập toàn bộ sinh vật bậc cao của Vạn Tượng Cảnh, nhân loại bước vào trong đó không có bao nhiêu người đi ra ngoài được.

Ôn lão phụ biết rõ Sở Mộ cùng Mục Thanh Y thực lực đã đứng ở đỉnh phong của nhân loại, nhưng mà nàng vẫn không muốn bọn họ tiến vào nơi đó, chính là vì cấm địa này đáng sợ tới mức không người nào dám nghĩ tới.

Diện tích của Thất Hoang Chi Viên cũng không phải phi thường bao la, bên ngoài có sương mù quỷ dị bao phủ, Sở Mộ cùng Mục Thanh Y bước vào thì giống như tiến vào mê cung rừng rậm quỷ dị, nếu không phải có địa đồ chỉ dẫn thì bọn họ rất dễ dàng mất đi phương hướng ở bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook