Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 1552: Tà ác ký thể - Cao đẳng Bất Hủ (2)

Ngư Thiên Không

07/06/2014

Sở Mộ không phải là người an phận thủ thường, khắc sâu trong xương cốt là một cỗ sát khí và khát máu. Vốn là sau khi kết hôn, hắn cố gắng khắc chế nội tâm hiếu chiến của mình, tận lực tránh khỏi những trường hợp hai tay dính đầy máu tanh. Nhưng mà đám người chết tiệt kia dám cả gan xông vào lãnh thổ của hắn làm loạn, vào lúc này hắn còn khắc chế tâm tình chẳng khác gì những kẻ nhu nhược.

Ma âm truyền khắp Thiên Sơn, tựa như một lời cảnh báo vang dội đối với những kẻ có hành vi bất chính.

Không ít thế lực muốn mượn gió bẻ măng tranh thủ lợi ích lớn nhất trong cuộc chiến tranh này, nhưng bây giờ bọn họ bắt buộc phải dừng bước.

Có lẽ bọn họ sẽ nhận được chỗ tốt từ Tân Nguyệt Địa, nhưng trong tương lai gã Ma nhân đáng sợ kia giết tới địa bàn của bọn họ. Lấy thực lực của hắn tận lực tàn sát thì bọn họ làm sao ngăn cản đây?

Có một vài thế lực mặc kệ tất cả, cắm đầu chạy tới, phân ra các hướng tiến sâu vào trong lãnh thổ Tân Nguyệt Địa. Có một vài thế lực chần chờ không tiến, trong đầu vội vàng tính toán lợi hại.

Sở Mộ trôi nổi trên cao, ánh mắt nhìn vào những tên cường đạo cứng đầu cứng cổ xâm nhập vào Tân Nguyệt Địa. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng được đám người này sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu ở trong lãnh thổ Tân Nguyệt Địa.

Nhưng hắn không xuất thủ ngăn cản là vì ngăn không nổi, dù sao hắn cũng chỉ có một mình, không có cách nào giải quyết hết đám cường đạo phân tán ra khắp các hướng.

Hiện tại hắn cũng rơi vào tình huống giống như Mục Thanh Y, hoàn toàn vô lực cứu viện những tòa thành, địa giới ở trong Tân Nguyệt Địa. Hắn chỉ có thể dùng tính mạng địch nhân tế điện những người đã chết, dùng máu tươi hiến tế cư dân vô tội bị chết oan.

Đám người kia trên ngực có đeo huy chương, hoặc là giương cao lá cờ đại biểu cho gia tộc, thế lực …v…v Sở Mộ âm thầm ghi nhớ hết thảy vào trong đầu.

“Thiếu chủ, hình như ngươi lên cấp."

Thanh âm Ly lão nhi bỗng nhiên truyền ra.

Thực lực Sở Mộ đã dừng bước không tiến một đoạn thời gian rất lâu rồi. Trong quá trình chiến đấu hỗ trợ Hải tộc, hắn không ngừng thôn phệ linh hồn, tích lũy năng lượng tà khí. Cộng thêm nguồn năng lượng oán khí khổng lồ do Vũ Sa thu được thông qua trận đồ khi Ấn cốc bị hủy diệt, thực lực hắn đã vô cùng tiếp cận bình cảnh.

Dưới tình huống quân đoàn Tân Nguyệt trấn thủ Vân Môn quan ải bị toàn diệt, lực lượng oán linh tràn vào thân thể giúp cho thực lực hắn tăng cường một mảng lớn.

Sở Mộ nắm chặt quả đấm, ma diễm màu đen bắt đầu bốc cháy hừng hực.

Có lẽ hắn trời sinh đã phải đắm chìm trong sát phạt vô cùng vô tận, nếu không tại sao mỗi lần hắn nhận được lực lượng cường đại chính là lúc thừa nhận nỗi đau tàn khốc?

Kỹ năng Oán Ngưng chỉ có thể thu nạp oán khí sinh ra từ nội tâm.

Sở dĩ tất cả oan hồn tụ tập về phía hắn, không phải vì hắn có năng lực thôn phệ linh hồn. Mà là bởi vì thân thể hắn trở thành vật dẫn năng lượng tà ác.

Tình huống hắn bây giờ cũng giống như Bạch Tam, cho đến lúc chết cũng giữ vững một tia chấp niệm, cho dù tử vong cũng không có cách nào từ bỏ.



Sở Mộ không cướp đoạt linh hồn các binh sĩ trấn thủ Vân Môn quan ải, hắn vốn không có năng lực đó.

Chỉ vì trong lòng hắn sinh ra một cỗ lửa giận chí cực khi nhìn thấy mọi người không cam lòng chết đi. Cho nên linh hồn bọn họ mới tình nguyện hóa thành tà khí tăng cường thực lực Sở Mộ, hi vọng hắn trả thủ giúp cho bọn họ.

Lực lượng Yểm Ma luôn đến từ những trải nghiệm thống khỗ, nếu như Sở Mộ không thể vượt qua, hắn sẽ biến thành Ma nhân vô tri vô giác một lần nữa.

Tà khí sẽ sản sinh ra tà niệm, nội tâm Sở Mộ bắt đầu dâng trào sát khí. Hắn phải trả thù cho những thuộc hạ và cư dân Tân Nguyệt Địa đã tử vong trong cuộc chiến này.

Những thế lực kia dám lợi dụng thời cơ giày xéo Tân Nguyệt Địa, tương lai sẽ có một ngày Sở Mộ dẫn theo quân đoàn càn quét biên cương của bọn họ.

Sở Mộ nắm chặt bàn tay, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi Thiên Sơn.

Đám người Diệp Hoàn Sinh vẫn còn bị vây ở trên đó, từ vị trí Sở Mộ có thể thấy rõ quân đoàn Trừng Phạt điện tạo thành vòng vây xung quanh đỉnh núi.

"Các ngươi biết nên làm gì rồi chứ ?"

Sở Mộ quay đầu lại nói với đám Ngân Yểm Ma đang vội vã bay tới ở sau lưng mình.

Bạch Yểm Đế lập tức gật đầu, hiển nhiên là nó cảm nhận được nội tâm vương giả tràn đầy lửa giận.

"Đừng để ta thấy quá nhiều người sống."

Sở Mộ phất tay áo, trực tiếp ra lệnh.

Nói xong câu đó, Sở Mộ đã biến thành một đạo quang mang bay lên đỉnh Thiên Sơn.

Sau khi Sở Mộ rời khỏi, tất cả Ngân Yểm Ma phân tán ra các hướng bắt đầu công việc được Vương giao phó. Phàm là người không phải cư dân Tân Nguyệt Địa, chúng nó sẽ nở nụ cười tàn nhẫn, buông tay phóng hỏa.

Sở Mộ tăng tốc bay lên đỉnh núi, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy được mười mấy người.

Mười mấy người chỉ còn lại hơn ba mươi đầu Hồn sủng chia ra bảo vệ cổng thành, mỗi con đều thương rất nặng, không thể chống đỡ được bao lâu.

Thế mà ở chung quanh bọn họ lại là quân đoàn một vạn cao thủ cấp đế hoàng, mấy trăm cấp chúa tể và một nhóm thống lĩnh là cường giả Bất Hủ.



Sở Mộ quét mắt một vòng liền nhận ra chủ soái quân đoàn này, đó là Tần Nghiễm, một gương mặt rất quen thuộc với hắn.

Sở Mộ đã gặp Tần Nghiễm ở trong Ấn cốc, tên này chính là tay sai của phó tông chủ Đỗ Hàm. Lúc này hắn đang lớn tiếng nói gì đó, hình như là muốn cướp đoạt đồ vật từ trong tay đám người Diệp Hoàn Sinh.

"Đừng tưởng ta là thằng ngu, các ngươi chắc chắn đã giấu đi thứ kia. Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lão nhân kia chịu tuân thủ ước định với Đường Ngang, một mực lưu lại nơi này giữ cửa hay sao? Mau giao đồ vật ra đây, nói không chừng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng."

Tần Nghiễm lên tiếng uy hiếp.

"Có bản lãnh tới cầm !"

Thanh âm Diệp Hoàn Sinh từ trong cổng thành truyền ra, từ ngữ khí cho thấy hắn đang cực kỳ tức giận.

Sở Mộ cũng nhìn thấy thân ảnh Diệp Hoàn Sinh, nhanh chóng thi triển Thác Vị Ma Ảnh xuyên qua quân đoàn Tần Nghiễm tiến vào tòa thành bị tổn hại.

Diệp Hoàn Sinh còn chưa dứt lời, Sở Mộ đã đứng ở trước mặt của hắn.

Diệp Hoàn Sinh ngây ngẩn cả người, đứng im bất động mãi không kịp phản ứng.

Sở Mộ im lặng nhìn hắn, tròng mắt tên này giăng đầy gân máu, hai bên Thái Dương gồ lên dọa người. Hẳn là hắn đã gặp chuyện gì đó kích động rất lớn.

Diệp Hoàn Sinh thương thế không nhiều, mấy con chủ sủng vẫn ở bên cạnh. Nhưng mà dưới chân hắn lại là một lão nhân nằm im bất động.

Lão nhân sắc mặt trắng bệch, mái tóc hoa râm hỗn loạn, không còn một chút khí tức sinh mệnh. Trên người hắn không có vết thương trí mạng, nhưng mà linh hồn tổn thượng nặng nề đã tiếp cận thời điểm tử vong.

Khóe miệng lão nhân còn dính không ít dược tề, Sở Mộ ngửi cái là biết đây là loại dược tề khôi phục linh hồn do Diệp Khuynh Tư luyện chế. Thế nhưng dược dịch trào ngược ra ngoài cho thấy lão nhân chỉ còn mấy hơi, hấp hối chờ chết, hoàn toàn không có biện pháp cứu chữa.

Nhìn thấy Diệp Hoàn Sinh tức sùi bọt mép, hai mắt trợn trừng, Sở Mộ có thể tưởng tượng được thời khắc Vân Môn lão nhân hấp hối. Cái tên này nhất định là điên cuồng đổ dược tề vào miệng sư phụ, nhưng hết thảy đã là quá muộn.

Sở Mộ và Vân Môn lão nhân tiếp xúc không nhiều, chỉ nhớ rõ hắn là một người nghiêm nghị, dạy dỗ đệ tử vô cùng hà khắc.

Sau khi Tân Nguyệt Địa giành độc lập, Diệp Hoàn Sinh trở thành đệ tử của hắn. Ngoại trừ hai lần đi cùng Sở Mộ tới Ô Bàn đại địa và Tranh Minh chủ thành, phần lớn thời gian đều ở lại bên cạnh Vân Môn lão nhân tập trung tu luyện.

"Bọn họ muốn cái gì ?"

Sở Mộ mở miệng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook