Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 967: Thích ý sau giờ ngọ

Ngư Thiên Không

05/02/2014

Hai người này kỳ thật đều biết rõ lòng dạ của nhau, nếu Thái Nga Cự Nhân bị giết chết thì những người này không còn gọi hắn là Hùng Mạt Mạch Lăng, hắn cũng căn bản không đáng cho bọn họ dùng thái độ này đối đãi.

Đương nhiên mọi thứ không thể quá tuyệt đối, nếu như Thái Nga Cự Nhân không có chết, bọn họ sẽ có phiền toái, cho nên vẫn phải là cố ý giả ra thái độ này.

- Cút ngay!

Mạch Lăng giận dữ hét lên.

Mạch Lăng cũng không ngu, hắn phi thường rõ ràng hai người này chạy tới trước mặt là có ý gì, cũng không phải muốn quan tâm chính mình, mà là muốn nhìn hồn ước của mình có gãy hay chưa!

Một khi hồn ước đứt gãy thì có ý nghĩa Thái Nga Cự Nhân đã chết, hiện tại Thái Nga Cự Nhân đã nguy trong sớm tối, tùy thời đều có thể tạo thành tổn thương tinh thần với Mạch Lăng, nếu để cho hai người này nhìn thấy cảnh hắn bị thương, địa vị của hắn thật sự khó giữ.

Tân Liêu cùng độc nữ cũng không dám đi sờ Mạch Lăng tìm xui, thối lui một ít, nhưng mà từ ánh mắt của bọn họ nhìn ra được bọn họ đối với Mạch Lăng nhiều hơn vài phần xem thường và khinh thường.

- Sát! ! ! ! ! Sát! ! ! ! !

- Giết ah! ! Giết chết đám tạp chủng Hồn Minh này đi! ! !

- Thái Nga Cự Nhân của Mạch Lăng đã phế, giết sạch người Hồn Minh ! ! ! ! ! !

Bỗng nhiên âm thanh như sấm sét này từ vị trí cầu thang Hồn Điện vang lên, Mạch Lăng, Tân Liêu, độc nữ vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, trong giây lát phát hiện Tam đại cung điện chẳng biết lúc nào triệu hồi hồn sủng của mình, bộ dáng muốn đánh tới đây.

Người của Hồn Minh đang đắm chìm trong cảnh Thái Nga Cự Nhân bị giết chết và tâm linh trong rung động, trong giây lát nghe được tiếng thét đinh tai nhức óc này thì vô cùng rung sợ.

- Lui lại! ! Lui lại! ! ! ! !

Tân Liêu bị hù dọa sợ rồi, lập tức sử dụng hồn niệm ra lệnh cho tất cả thành viên!

Sau khi tượng thần Mạch Lăng bị đánh bại thì tất cả thành viên Hồn Minh làm gì còn sĩ khí chiến đẫu, nghe được lệnh lui ra phía sau, nhao nhao triệu hồi hồn sủng bối rối đào tẩu!

Mạch Lăng cũng bị dọa dổ mồ hôi lạnh, một khi chiến đấu đánh nhau thì hắn mất đi Thái Nga Cự Nhân tuyệt đôi là đối tượng chiếu cố trọng điểm của Tam đại cung điện, cho dù người khác không giết chết, hắn khẳng định phải tự sát.

Mạch Lăng vội vàng hấp tấp niệm chú ngữ, hắn thân là cường giả hùng vị tuyệt thế, bởi vì âm thanh hét lớn mà đọc sai chú ngữ hai lần, lần thứ ba mới thành công triệu hồi một hồn sủng có cánh, vô cùng chật vật chạy ra khỏi Vạn Tượng Đàn!

- Hùng Mạt Mạch Lăng mang theo đại quân Hồn Minh giết đến dưới cầu thang Hồn Điện và công khai lên án Mục thị ở Hồn Điện có nghe nói qua chưa?

Trong một quán trà co một nam tử chừng ba mươi sáu tuổi nói với khách nhân mấy bàn bên cạnh.

- Động tĩnh lớn như vậy ai có thể không biết, ta lúc ấy ở bên ngoài thành nhìn thấy hồn sủng to như đỉnh núi, ngay từ đầu ta còn không biết đó là cái gì, hỏi một vị lão hồn sủng sư mới biết được đó chính là hồn sủng của hùng mạt, Thái Nga Cự Nhân!

Nam tử uống trà nói ra.

- Cũng không phải, lúc ấy ta đã giật mình, trên thế giới này cũng có hồn sủng khổng lồ như vậy sao, mà nó giống cự linh thần quá, ta còn nghe nói nhiều người trong nội thành, thành lâm, thương khu, phú cái được kết giới bảo vệ nhưng đã biến thành sa mạc, cảnh tượng kia bọn họ tận mắt nhìn thấy nhất định sợ tới mức không đứng vững.

Người đang uống trà đang năm mồm bảy miệng thảo luận chuyện này, đối với bọn họ mà nói có thể tại trà dư tửu hậu nói chút ít tin tức vỉa hè mới là đại sự kiện, cũng là một loại sung sướng sau giờ ngọ.

- Nhưng mà nghe nói cuối cùng vẫn là bị người ta đả bại, hơn nữa ta tận mắt nhìn thấy Thái Nga Cự Nhân ngã xuống.

Một gã thanh niên ở trong nội thành noi ra.

Những lời này vừa nói ra thì ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn qua thanh niên kia, một năm tử đầy cơ bắp nhìn thanh niên hỏi:

- Loại hồn sủng cấp bậc đó cũng bị đánh bại?

- Đương nhiên, trong nội thành đã truyền ra rồi, có rất nhiều người còn chưa biết. Thái Nga Cự Nhân của Hùng Mạt Mạch Lăng bị một thanh niên Hồn Điện tên là Sở Phương Trần dùng Bạch Yểm Ma đánh bại, thời điểm ở bên ngoài thành ngươi không nhìn thấy chín thanh ma kiếm cao như núi sao?

Thanh niên máy mắt mấy cái, sinh động nói như thật.

Mọi người vội vàng gật đầu. Thiên Địa Ma Kiếm xuất hiện cơ hồ một nửa người ở thành thị nghe thấy, trường kiếm cao mấy ngàn thước đâm xuống, hình ảnh chấn nhiếp thiên địa kinh hồn kia làm cho cả thành Vạn Tượng cũng phải run rẩy, chỉ sợ không có người nào quên được một màn này.

- Ta nhìn thấy.

- Ta cũng trông thấy.

Thanh niên cười cười, nói:



- Chín chuôi ma kiếm này nghe nói là kỹ năng do Bạch Yểm Ma phóng xuất ra, nghe nói co ba thanh xuyên qua thân thể của Thái Nga Cự Nhân, đem Thái Nga Cự Nhân đóng lên mặt đất!

Lời này vừa nói ra mọi người xôn xao. Thái Nga Cự Nhân khổng lồ như vậy lại bị đóng trên mặt đất, hình tượng này chỉ tưởng tượng thôi đã làm cho tâm thần rung động!

- Nói như vậy hùng mạt đại nhân thật sự bị thanh niên Sở Phương Trần đánh bại.

- Đó là đương nhiên, chuyện này đã sớm truyền ra khắp nội thành rồi, chỉ có đám người các ngươi chưa biết, cô lậu quả văn ah, hơn nữa hùng mạt sau khi bị đánh bại thì Tam đại cung điện lập tức phát động thế công. Người của Hồn Minh bởi vì hùng mạt đại bại nên sợ tới mức bỏ chạy tán loạn, hùng mạt cũng chật vật chạy ra khỏi Vạn Tượng Đàn.

- Không thể nào, ngay cả nhân vật hùng cấp cũng phải bỏ chạy...

Bàn luận chuyện này đã lan ra khắp hang cùng ngõ hẻm của thành Vạn Tượng, nhất là động tĩnh hôm qua quá lớn, cơ hồ khiến cả thành thị đều bị chấn động, chắc hẳn sau khi khôi phục bình tĩnh thì không có người nào quên được chuyện ngày hôm qua.

Thành Vạn Tượng to lớn, các loại nghe đồn sai lệch ít nhiều, chuyện này phần lớn là có người cố ý khuếch đại hoặc sùng bái mù quáng, nhưng sự kiện chân thật vẫn còn đó, ít nhất Hùng Mạt Mạch Lăng bị thương hoảng sợ bỏ trốn nhất định tất cả mọi người đã biết rõ.

Mà Mạch Lăng ngày hôm qua chật vật trôn ra khỏi Vạn Tượng Đàn thì nghe được tiếng cười to của Tam đại cung điện, lập tưc ý thức được Tam đại cung điện căn bản không có phát động chiên tranh, hoàn toàn chỉ là muốn nhìn thấy hắn bị chê cười. Chuyện này làm cho Mạch Lăng như chim sợ cành cong thổ huyết ba lít, hận không thể lập tức giết bằng được.

Nhưng mà Thái Nga Cự Nhân nguy trong sớm tối, hắn cũng không dám lãng phí thêm chút thời gian nào, hắn lựa chọn bỏ chạy ra khỏi Vạn Tượng Đàn.

Nghĩ đến trong thời gian ngắn kế tiếp sinh hoạt của Mạch Lăng sẽ rất bi thảm.

...

Về phần Sở Mộ trong thành Vạn Tượng bỗng nhiên nổi tiếng thì ở nhà một đoạn thời gian. Đại bộ phận đều nhàn nhã ung dung uống trà đọc sách ngoài sân, ngẫu nhiên có một ít lão giả cung kính tới bái phỏng, Sở Mộ cũng thuận tiện bàn chuyện với bọn họ, hỏi thăm hỏi những nghi hoặc trong sách với những lão nhân kinh nghiệm phong phú này.

Chuyện này làm cho đám lão nhân Tam đại cung điện chỉ có cảm thán, kẻ này không quan tâm hơn thua. Thực lực trác tuyệt nhưng vẫn hiếu học khiêm tốn, khó được. Phi thường khó được ah, hơn nữa bọn họ quyết định phải dùng cách này giáo dục con cháu của mình, phải hướng Sở Phương Trần học tập.

Tri thức lực lượng hồn ủng của Sở Mộ khổng lồ, chuyện này phải quy công lao cho Ly lão nhân lãi nhải bên tai của hăn, hiện tại Ly lão nhân không biết chết đi đâu, Sở Mộ phải tự mình chăm chỉ học tập, hơn nữa còn không ngại học kẻ dưới.

Đương nhiên Sở Mộ kỳ thật cũng không phải không có việc gì làm, hắn đã ý thức được mình ở thành Vạn Tượng có chút cao điệu.

Trong thành Vạn Tượng mình là tồn tại cường nhân, cao điệu như vậy nhất định không có kết cục tốt, cho nên Sở Mộ cảm giác đây là thời điểm mình nên biến mất, ít nhất phải đem thực lực của mình đề thăng một cấp bậc mới quay về thành Vạn Tượng.

Sở Mộ biến mất tự nhiên là Yêu Cảnh, tinh thần Mục Thanh Y bị thương cùng Bạch Hổ thương thế hoàn toàn khôi phục thì Sở Mộ sẽ xuât phát, mỗi lần nghĩ đến có thể khống chế Mộng Huyễn Bàn Dực Hoàng màu đen tiêu sái xuyên qua không trung, Sở Mộ có cảm giác không thể chờ đợi được.

- Ca ca, chúng ta đã về rồi.

Một tiếng cười như chuông bạc như ngọn gió chạy vào trong sân nhỏ, sau đó một thân ảnh lung linh xinh đẹp chạy vào, bàn tay nhỏ bé còn lôi keo một nữ tử mười phần trang nhã thùy mị.

Sở Mộ nhìn qua người đẹp đi tới nhếch miệng mỉm cười, nhưng mà đi theo sau hai nữ nhân chính là người hầu mang theo đủ loại vật phẩm màu sắc đi vào, tươi cười trên mặt cứng đờ...

- Có phải các ngươi không biết dùng không gian giới chỉ đúng không?

Sở Mộ nhìn qua người hầu đáng thương trên tay cầm nhiều đồ vật thì cười khổnói.

- Đặt trong không gian giới chỉ thì cái gì cũng quên mua.

Trữ Mạn Nhi phi thường có lý nói ra.

Sở Mộ cũng mặc kệ Trữ Mạn Nhi ngụy biện, liếc mắt nhìn qua Mục Thanh Y ăn mặc phiêu trần thoát tục, mở miệng hỏi:

- Nhìn sắc trời hôm nay không tệ a.

- Ân, mấy ngày nữa có thể lên đường.

Mục Thanh Y gật gật đầu.

Mục Thanh Y dường như không muốn bạo lộ chính mình, kỳ thật nàng cũng điên cuồng mua sắm như những cô gái khác mà thôi, đôi má thoáng đỏ lên, vội vàng bảo người hầu đặt đồ vật trong phòng của nàng, mình cũng trở lại gian phòng.

Mục Thanh Y đi rồi, Sở Mộ nhìn Trữ Mạn Nhi gọi tới bên người, trừng mắt với nàng, nói:

- Tại sao lại làm ẩu như vậy, không biết Mục Thanh Y chính là đối tượng của nữ nhân kia muốn bắt sao?

Trữ Mạn Nhi vẻ mặt ủy khuất, nỉ non nói:

- Nàng chưa thấy qua ta nha, lại không chơi với ta, Diệp tỷ tỷ đang bận rộn, ta chỉ có thể dẫn Mục tỷ tỷ đi thôi. Kỳ thật Mục tỷ tỷ làm người rất tốt, bằng không thì ca ca cũng không xuất đầu vì nàng.

- Chuyện này và nàng có liên quan gì, ta nói là lần sau có hồ đồ cũng nên nói với ta một tiếng, nếu không ta sẽ ném trở lại Hắc Ám Hải đấy.



Sở Mộ nói ra.

- Ca ca chắc chắn không làm vậy.

Trữ Mạn Nhi quệt mồm nói ra.

"..."

Sở Mộ trực tiếp im lặng. Nha đầu chết tiệt này đã học được tranh luận rồi, xem ra là bị Diệp Khuynh Tư làm hư!

- Qua mấy ngày chúng ta sẽ tiến Yêu Cảnh, ngươi ở lại trong Hồn Điện đi.

Sở Mộ không có biện pháp với nàng, đành phải nói đến chuyện khác.

- Tốt, tốt, Diệp tỷ tỷ đâu rồi?

Nghe được Sở Mộ phải đi, Trữ Mạn Nhi ngược lại cao hứng, một bộ dáng tung tăng như chim sẻ vì không có người quản thúc.

- Nàng muốn tiếp tục bế quan, không nên quấy rầy nàng.

Sở Mộ nói ra.

Diệp Khuynh Tư dường như đã nhìn thấy huyền bí di chúc Ứng Vinh lưu lại, trong khoảng thời gian này Sở Mộ muốn gặp nàng cũng khó khăn.

Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng chuyên chú của nàng như vậy chắc hẳn lần này bế quan sẽ thành công, thực lực nhất định sẽ tăng lên thật lớn.

Đương nhiên Sở Mộ càng hiếu kỳ là Ưng Vinh lưu lại linh thuật có lẽ vượt qua linh thuật của lĩnh vực nhân loại, mới có thể làm cho Diệp Khuynh Tư đã đạt tới Đế Hoàng cao đẳng, Đế Hoàng đỉnh phong, còn có thể tăng lên cảnh giới cao cấp hơn, chuyện này làm cho Sở Mộ hiếu kỳ linh thuật của Ứng Vinh là gì.

- À? Vậy ca ca không phải cùng Mục tỷ tỷ một mình... Ấy da da, Diệp tỷ tỷ cũng quá yên tâm với ca ca... Ngay cả ta cũng nhìn ra được lần này ca ca xuất đầu vì Mục tỷ tỷ, nàng khẳng định hết sức cảm kích, thậm chí dùng thân...

- Cái gì loạn thất bát tao!

Sở Mộ hung hăng che đậy miệng của nha đầu không cố kỵ này, tiếp tục nói.

- Cùng đi còn có thái tử, Trầm Mặc, Đằng Lãng, Bàng Duyệt.

- Nói sớm đi, Diệp tỷ tỷ cũng thật tâm ưa thích ca ca, ca ca cũng không thể cô phụ người ta.

Trữ Mạn Nhi nói ra.

- Đi chơi đi.

Sở Mộ tức giận nói ra.

Nha đầu này càng ngày càng hư không chịu nổi, nói ra mấy thứ gì đó, những chuyện này còn cần tiểu nha đầu như nàng dạy cho hắn?

Trữ Mạn Nhi tháo chạy lưu lại tiếng cười xấu xa, lại chạy tới gian phòng của Mục Thanh Y, đoán chừng là đang kiểm kê đồ đã mua..

Sở Mộ xoa xoa huyệt Thái Dương, trong nội tâm nói thầm nha đầu này càng khó trị.

Lắc đầu, Sở Mộ chẳng muốn nghĩ nhiều, khẽ dựa vào gốc cây già đọc sách.

Ghé vào vai của Sở Mộ chính là tiểu Mạc Tà vừa tỉnh ngủ, thoải mái duỗi lưng mệt mỏi trên bờ vai của Sở Mộ, sau đó ngẩng đầu ra nhìn qua những ký tự trên sách hắn đang xem, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn qua vẻ mặt chuyên chú của Sở Mộ, đôi mắt của nó rất ngây thơ...

Mùa thu gió nhẹ thoải qua sân nhỏ, lá vàng phiêu linh trong gió, nam tử nửa nằm chuyên chú đọc sách, tiểu yêu hồ nằm trên vai cấu thành một phong cảnh mỹ diệu, u tĩnh thích ý, thu ý dạt dào.

Thất Tội Hồ Chi Lôi Quân so thực lực với Mục Thanh Y trạng thái toàn thịnh thì mạnh hơn. Mục Thanh Y có được năm năng lực khống chế, có Quan Hoàng Vương chủ chiến, còn có các Vô Địch Đế Hoàng dưới tình huông vây công nhưng Mục Thanh Y vẫn không phải đối thủ của nó, có thể thấy được Thất Tội Hồ thủ hộ Yêu Cảnh mạnh mẽ như thế nào.

Cho nên tiến vào Yêu Cảnh thì bọn người Sở Mộ chắc chắn sẽ không theo từ chỗ có Thất Tội Hồ Chi Lôi Quân mà tiến vào, mà là lựa chọn một chỗ có cấm chế đặc thù tiến vào.

Cổ đạo này có nguy hiểm cực cao, Mục Thanh Y cũng không dám cam đoan an toàn xông qua, cho nên cũng đồng ý tạo đoàn đội tiến váo, mà đoàn đội này phải có linh sủng các loại thuộc tính tồn tại, nếu không một khi xuất hiện quần thể tương khắc phải thủ hộ mọi người, bọn họ ứng phó sẽ đơn giản hơn.

Trong sáu người thì Bàng Duyệt là phụ trợ hồn sủng sư, mặc dù không có chuyên nghiệp như Diệp Khuynh Tư nhưng sức đấu cơ bản và phụ trợ xem như cũng được. Nàng là hồn sủng sư phụ trợ trẻ tuổi số một sô hai Diệp Khuynh Tư không cách nào đi theo tới, tự nhiên phải cho nàng đảm nhiệm chức hồn sủng sư phụ trợ.

Đằng Lãng dựa Băng Sơn Sư Đế Hoàng đỉnh phong, Mục Thanh Y tỏ vẻ cổ đạo này không thể thiếu băng hệ hồn sủng mà hắn lại là người của nguyên lão, chẳng qua là người có tiềm lực lớn của Đằng Lãng nên được gia nhập vào đội ngũ, ít nhất đối với hắn mà nói đây cũng là tôi luyện, nếu như đạt được cơ duyên thì chỗ tốt của hắn thật lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook