Quyển 2 - Chương 1021: Thiên Hạ Vương Sở Mộ?
Ngư Thiên Không
12/02/2014
Lập tức hồi hợp.
Nữ Hoàng Thiên Đình Xà chính là sinh vật Đế Hoàng cao cấp, trong cùng giai tuyệt đối không thể chống lại nó!
Hơn nữa cho dù Diệp Hoàn Sinh đã biết rõ hồn sủng Sở Mộ không có khả năng bình thường, nhưng cũng không nghĩ tới khác biệt thực lực lớn như vậy, nếu như chiến đấu thật thì Nữ Hoàng Thiên Đình Xà miểu sát ngay lập tức?
Giờ khắc này Diệp Hoàn Sinh thậm chí hoài nghi Nữ Hoàng Thiên Đình Xà sẽ bị giết dễ dàng!
Cho dù là Trầm Nguyệt đang cổ vũ cũng phải ngây người, còn tưởng rằng thấp đoạn quyết đấu sẽ hoa lệ, dù sao đều là sinh vật cấp bậc đỉnh phong, nhưng kết quả này lại ngoài dư đoán của mọi người.
Thời điểm này Diệp Khuynh Tư đang xem cuộc chiến cũng bật cười.
Trước khi ca ca của mình nói muốn khiêu chiến ấu sủng của Sở Mộ thì Diệp Khuynh Tư đã âm thầm bật cười.
Trên thế giới này hẳn không có bao nhiêu sinh vật đẳng cấp cao hơn chủng tộc tiểu Vong Mộng, ít nhất trong lĩnh vực nhân loại không có tuyệt đối, Diệp Hoàn Sinh cầm Thiên Đình Nữ Hoàng Xà đi khiêu chiến, vậy khẳng định là tự tìm khổ.
Đương nhiên Diệp Khuynh Tư cũng không thể bán đứng ca ca, nàng đi tới ôm lấy Nữ Hoàng Thiên Đình Xà vào trong lòng trị liệu thương thế của nó.
- Sở... Sở Phương Trần, tiểu chim sẻ này của ngươi rốt cuộc là gì, nó có phải tam đoạn hay không, ngươi dùng phương pháp gì che dấu giai đoạn của nó?
Diệp Hoàn Sinh lắp bắp nói ra, nghĩ tới chuyện này nên hỏi.
- Nó là nhị đoạn.
Sở Mộ rất chân thành nói ra.
- Cái kia... Cái kia không có khả năng ah, cho dù mà Quan Hoàng Vương của Mục nữ vương biến thành nhị đoạn, cũng không có khả năng đánh bại ấu sủng của ta trong một kích a.
Diệp Hoàn Sinh nói ra!
- Diệp công tử, nếu Quan Hoàng Vương của ta ở nhị đoạn quyết đấu với ấu cũng của hắn, kết cục cũng giống như Thiên Đình Nữ Hoàng Xà của ngươi vậy.
Mục Thanh Y ở bên cạnh đưa mắt nhìn qua bên cạnh.
- Không phải đâu?
Diệp Hoàn Sinh có chút há hốc mồm, Sở Phương Trần đạt được tiểu chim sẻ này rốt cuộc là quái vật gì? Quan Hoàng Vương cũng bị giây sát, không lẽ là ma hóa chim sẻ?
- Ca, tiểu Vong Mộng của hắn là cấp chúa tể, ngươi cầm Nữ Hoàng Xà luận bàn với nó không phải là tự tìm mất mặt hay sao.
Diệp Khuynh Tư nói ra.
Vừa nói chuyện thì tiểu Nữ Hoàng Xà đã khôi phục lại, trong đông tử màu tím của yêu xà vô cùng cao ngạo, nhưng mà khi nó nhìn qua tiểu Vong Mộng ở bên cạnh thì sợ tới mức trốn vào trong ngực của Diệp Hoàn Sinh, cũng không dám khiêu khích nữa.
- Chủ... Cấp chúa tể, ta... Chuyện này có thiên lý hay không, ấu sủng cấp chúa tể cũng có thể đạt được?
Diệp Hoàn Sinh lại ngây ngốc lần nữa.
Ai từng nghe nói qua ấu sủng chủng tộc đẳng cấp chúa tể chứ? Đây không phải là truyền thuyết sao?
Cho dù là xuất hiện trong truyền thuyết thì dựa vào chuyện gì lại rơi xuống đầu của Sở Mộ!
Diệp Hoàn Sinh cuối cùng cũng hiểu vừa rồi Sở Mộ từ chối không chiến là vì Nữ Hoàng Thiên Đình Xà căn bản không đủ nhìn.
Vô Địch Đế Hoàng đối bính với cấp chúa tể, chuyện này còn thể không thắng sao?
Đông Cuồng Lâm nằm ở phía đông Vạn Tượng Cảnh, cái đây là rừng rậm nguyên thủy giáp giới với Thiên Sơn sơn mạch, mà bản thân nó nằm ở đông trung bộ của Vạn Tượng Cảnh, chuyện này làm Đông Cuồng Lâm của Vạn Tượng Cảnh đến Thiên Sơn sơn mạch cách thổ địa vô cùng rộng lớn và cấm khu, nhân loại không dễ dàng xông vào.
Đây chính là lỗ hỏng duy nhất của lĩnh vực nhân loại, trên ngàn năm qua rất nhiều kẻ thống trị chiếm Đông Cuồng Lâm thành của mình, nhưng cuối cùng không có kết quả, bởi vì sâu trong Đông Cuồng Lâm so với cấm vực còn đáng sợ hơn nhiều.
Duy nhất đáng được ăn mừng là hồn sủng cường đại không rõ sâu trong Đông Cuồng Lâm không đi ra ngoài, nhưng mà tòa Đông Cuồng Lâm này là nơi không thuộc thế lực nào, ngẫu nhiên một ít bộ lạc đi ra ngoài.
Cho nên rừng rậm nguyên thủy này tiến sâu vào trong lĩnh vực của nhân loại nhưng như cũ bình an vô sự, hơn nữa trở thành khu vực rèn luyện của những nhân vật đỉnh cấp trong nhân loại.
Sở Mộ từ Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân hiểu được Hồ tự có thể nằm sâu trong Đông Cuồng Lâm, vị trí cụ thể Sở Mộ xác thực không có gì nắm chắc có thể tìm được, dù sao Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân không có khả năng vẽ bản đồ cho Mạc Tà.
Sở Mộ trước khi đi tới nơi này đã đi tìm Liễu Băng Lam, lấy những điển tàng và bản đồ của lịch đại cao nhân Hồn Điện từng đi vào Đông Cuồng Lâm, Liễu Băng Lam nói ra mấy vị trí có khả năng có khí tức của Hồ tộc, Sở Mộ án theo những địa điểm này mà đi có thể tìm được Hồ tự thì tốt rồi, tìm không thấy cũng có thể rèn luyện tiểu Vong Mộng.
Tân hồn sủng cơ hồ ai cũng có, Diệp Khuynh Tư và Liễu Băng Lam đến Đông Cuồng Lâm cũng bắt được Liệt Dương Đông đẳng cấp Đế Hoàng cao đẳng.
Liệt Dương Đồng là hồn sủng hệ thảo mộc hiếm thấy, nó sinh trưởng ở nơi này sẽ cướp đoạt tài nguyên ánh mặt trời trong phạm vi vài chục dặm tới vài trăm dặm, biến nơi này thành Cực Âm Chi Địa.
Rất nhiều hồn sủng sư bước vào âm địa này đều cho rằng sinh vật ở chỗ này sinh trưởng đều là ám thuộc tính, thủy thuộc tính, băng thuộc tính, yêu linh các loại..., nhưng tuyệt đối nơi này không chỉ có một sinh vật dương thuộc tính, bởi vì có nó tồn tại nên nơi này biến thành âm lãnh, hắc ám, hơn nữa bởi vậy Liệt Dương Đồng cũng là tín ngưỡng của tất cả sinh vật âm thuộc tính, bởi vì chỉ có Liệt Dương Đồng ở thì những chủng tộc này sinh sôi nảy nở dễ dàng.
Diệp Khuynh Tư vẫn không tìm được hồn sủng hệ thảo mộc, cho nên đây là thất bại của Linh Sư như nàng.
Sinh vật hệ thảo mộc có đặc điểm vô cùng kỳ lạ. Hoặc là đẳng cấp rất thấp, hoặc là đẳng cấp cực cao khó có thể tìm kiếm, một Linh Sư thành tựu cao thấp được quyết định bởi việc nắm giữ hồn sủng thảo mộc cao thấp.
Đế Hoàng cao đẳng với mọi người đang tiến lên cấp chúa tể nên lộ ra vẻ khá thấp, nhưng mà hồn sủng hệ thảo mộc với Diệp Khuynh Tư mà nói chính là thần sủng, chỉ cần đem Liệt Dương Đồng tăng giai đoạn và cấp bậc lên thì nàng có thể luyện chế ra rất nhiều linh vật trước kia không thể rèn luyện!
Nữ Hoàng Thiên Đình Xà của Diệp Hoàn Sinh cùng Vong Mộng giai đoạn không khác nhau, đến Đông Cuồng Lâm cũng là vì tăng giai đoạn của chúng lên.
Trầm Nguyệt thật sự không có hồn sủng mới. Nhưng mà nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng thì có ý định bắt một con ở Đông Cuồng Lâm.
Chi đội ngũ này thực lực vô cùng bưu hãn, muốn bắt thì cũng phải là Đế Hoàng cao đẳng, nghĩ đến rất nhanh có thể có được một ấu sủng Đế Hoàng cao đẳng, Trầm Nguyệt tự nhiên là tung tăng như chim sẻ. Phải biết rằng những gia hỏa cao tầng của Yểm Ma Cung mấy chục năm cũng chưa từng bước vào Đế Hoàng cao đẳng ah, mà nàng tùy tiện đi theo bọn họ dạo chơi lại có được, Sở Phương Trần khí phách nói sẽ cho nàng một ấu củng cấp Đế Hoàng cao đẳng.
Mục Thanh Y cũng có được ấu sủng, là một con Ti Dạ Chi Hoàng.
Không cần hỏi cũng biết Ti Dạ Chi Hoàng này điền vào tổn thất một hồn ước của Mục Thanh Y.
Mất đi Ti Dạ Chi Hoàng lại có được Ti Dạ Chi Hoàng, Sở Mộ không rõ nàng vì nhớ hồn sủng của mình hay nàng thật sự thiếu hồn sủng ám thuộc tính.
Mục Thanh Y cùng Sở Mộ cùng đi theo lộ tuyến bạo lực, có chỗ khác là nàng thiên về hồn sủng dực hệ, Sở Mộ nhìn thấy trong hồn sủng của nàng có Quan Hoàng Vương, Cửu Thải Loan, Mính Tiên Điểu cùng với phó thuộc tính Lôi Đình Kiếm Sí Sư đều là sinh vật dực hệ.
Sở Mộ thì phát triển cân đối, tât cả chủ hồn sủng tận lực không lập lại.
Đương nhiên Sở Mộ cũng có ưa thích đặc biệt, tất cả hồn sủng của hắn có phó ám thuộc tính thiên nhiên, Chiến Dã có được phó ám thuộc tính. Dạ có được phó ám thuộc tính, Bạch Ma Quỷ phó ám thuộc tính, Vong Mộng vốn là chủ ám, nhưng hiện tại là dực hệ và vong lôi, miễn cưỡng tính toán chủ ám a.
Về phần một vị trí cuối cùng. Sở Mộ có ý lấy hồn sủng chủ thủy thuộc tính.
Ban đầu bị vây khốn ở Yểm Ma Đảo không cách nào rời đi cũng là vì Sở Mộ là vịt trên cạn. Về sau thời gian rất lâu Sở Mộ cũng chạy trên đại lục, không có tiếp xúc với biển cho nên không có cơ hội đụng hồn sủng thủy thuộc tính.
Đối với Sở Mộ mà nói sinh vật thủy thuộc tính đại biểu cho tự do, không bị cản trở, Sở Mộ thời điểm ngồi trên bờ vực đá ngầm đã tưởng tượng mình sẽ khống chế hồn sủng thủy thuộc tính rong chơi biển cả, cho nên phải tìm được hồn sủng thủy thuộc tính.
Trong năm người bốn người đều có tân sủng muốn rèn luyện, loại tổ chức thành đoàn thể đi lịch lãm rèn luyện ấu sủng hơn xa một người đi rèn luyện ấu sủng nhiều lắm, một phương diện hình thành cạnh tranh, một phương diện khác cũng bồi dưỡng chúng nó hình thành ý thức chiến đấu đoàn đội, trọng yếu nhất là không cần phải khống chế tân hồn sủng solo, ngẫu nhiên có thể cho chúng đi vào một đám sinh vật.
Đông Cuồng Lâm cũng có bậc thang thực lực, bên ngoài đủ cho các tân hồn sủng chiến đấu thỏa thích, sau khi chúng tiến vào giai đoạn cao giai thì có thể tiến vào bên trong khiêu chiến những chiến tướng, thống lĩnh thành thục.
Rèn luyện tân sủng tự nhiên phải có đủ kiên nhẫn, mà nhìn thấy thực lực tân sủng tăng lên rất nhanh cũng là một chuyện đáng giá vui mừng.
Tốc độ tăng thực lực của Vong Mộng khủng bố hơn tiểu Chập Long nhiều.
Lúc trước đẳng cấp chủng tộc của tiểu Chập Long đại khai là Đế Hoàng cấp thấp, Vong Mộng so với nó cao hơn một cấp bậc, thực lực chênh lệch tương đối lớn, mà tiểu bảo mấu tiểu Mạc Tà nhìn thấy thực lực Vong Mộng tăng vọt cũng phải âm thầm quệt mồm ghen ghét.
Nhớ ngày đó tiểu Mạc Tà thời điểm nhị giai cũng phải chiến đấu với nô bộc nhị đoạn, đụng phải tam đoạn thì chủ tớ cùng chạy trối chết, kết quả làm cho tiểu Vong Mộng chạy trốn rất biến thái, đừng nói là sinh vật tam đoạn, hồn sủng cấp nô bộc bảy tám đoạn cũng dám đi khi dễ, đoán chừng đến nhị đoạn ngũ giai mới có thể chiên đấu với nô bộc mười đoạn.
- Sở Phương Trần, như vậy ngươi đã biến thành nhị khống, những hồn sủng khác đi đâu, ta nghe nói trừ Chiến Dã đánh không chết thì ngươi còn có một con rồng mà?
Diệp Hoàn Sinh mở miệng hỏi.
Người đứng ở trước mặt Thiên Hạ Cảnh Vương Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh tự nhiên biết phong ba ở thành Thiên Hạ, bởi vậy biết được Sở Mộ có được con rồng cường đại.
Theo lý thuyết thì thực lực của con rồng này còn mạnh hơn những hồn sủng khác nhiều, Diệp Hoàn Sinh kỳ quái Sở Mộ vì sao không triệu hoán ra ngoài, chẳng lẽ nói là sợ người khác thông qua hồn sủng đoán được thân pâận của hắn?
Diệp Hoàn Sinh mới mở miệng thì ánh mắt Mục Thanh Y ở bên cạnh cũng nhìn qua.
Có đôi khi Sở Mộ thật sự muốn dùng tất thối lấp miệng của Diệp Hoàn Sinh lại, thằng này so với Đằng Lãng còn lắm miệng hơn, hơn nữa thường xuyên không biết cái gì không nên nói.
- Ngươi đến bây giờ còn không có nói rõ ràng, ngươi rốt cuộc là ai.
Mục Thanh Y nhìn qua Sở Mộ, ngữ khí bình thản nói ra.
Kể từ khi biết Sở Mộ có được năng lực ma hóa thì Mục Thanh Y đối với Sở Mộ càng thêm mơ hồ, vẫn muốn hỏi thăm rõ ràng, nhưng mà thằng này cố ý không nói ra, mỗi lần nói tới thì như có kiêng kỵ nên không mở miệng, hoặc là nói đúng Hồn Điện có việc.
- Ah? Thì ra Mục nữ thần còn không biết chân diện mục của thằng này ah, ta còn nghĩ ngươi thành khẩn lắm chứ, ha ha, vừa vặn ta nhàn rỗi vô sự, ta sẽ phân tích cho ngươi.
Diệp Hoàn Sinh cười rộ lên.
Mục Thanh Y cảm thấy Sở Mộ đoán chừng sẽ không nói, nếu như Diệp Hoàn Sinh chịu nói thì tốt, mở miệng nói.
- Vậy ngươi nói đi.
Diệp Hoàn Sinh sững sờ, ngược lại không ngờ Mục Thanh Y thực hỏi mình, hắn vừa rồi chỉ là trêu chọc, lập tức vội vàng dùng tinh thần chi âm hỏi thăm Sở Mộ:
- Sở Mộ, điều này có thể nói không?
- Tính toán, ta tự mình nói đi.
Sở Mộ nói ra. Mục Thanh Y khi lấy Thành Trường Tuyền Thủy đưa cho hắn, chính mình thật sự thiếu nợ nhân tình của nàng, còn che dấu thì không được tốt lắm.
- Ah, ah, cuối cùng cũng muốn thành khẩn thẳng thắn rồi đây, lại nói Sở Mộ, ngươi cũng không nên cô phụ muội muội của ta... Khuynh Tư nhất định phải làm lớn, cho dù nàng là Mục nữ thần cũng không được.
Diệp Hoàn Sinh không khách khí nói một câu.
"..."
Sở Mộ nghe Diệp Hoàn Sinh nói nửa câu đầu vốn rất chân thành gật gật đầu, trong nội tâm thầm nghĩ, Diệp Hoàn Sinh bình thường không che đậy miệng nhưng cũng suy nghĩ cho muội muội của mình a. Nhưng nửa câu sau làm cho Sở Mộ trực tiếp im lặng, thầm mắng thằng này rốt cuộc có phải ca ca của Khuynh Tư hay không.
Sở Mộ mặc kệ Diệp Hoàn Sinh, dùng tinh thần chi âm nói với Mục Thanh Y:
- Kỳ thật chúng ta quen nhau không phải ở Tuyết thành, là ở rừng cây phía nam Tuyết thành, bộ hạ của ta đánh với bộ hạ của ngươi một trận...
Mục Thanh Y mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hiển nhiên nàng nhìn thấy thân ảnh ma nhân của thằng này vô cùng quen thuộc!
- Hừ, nói như vậy, ngày đó đả thương người của ta là ngươi rồi.
Mục Thanh Y hừ lạnh một tiếng.
- Ách... Xem như thế đi, trên thực tế khi đó ý thức của ta rất mơ hồ.
Sở Mộ nói ra.
- Mơ hồ? Vì cái gì ta cảm thấy ngươi rất hung hăng càn quấy, không ai bì nổi.
Mục Thanh Y nói ra.
Sở Mộ cười khổ, xem ra Mục Thanh Y cho rằng mình cố ý đối nghịch với nàng, giải thích:
- Trước tiên là nói về tên của ta đã, ta tên thật là Sở Mộ, ta cảm thấy ngươi đã từng nghe qua rồi...
- Sở Mộ...
Mục Thanh Y vô ý thức lắc đầu, mình quả thật chưa từng nghe qua cái tên Sở Mộ này.
Thời điểm nàng cẩn thận suy nghĩ thì trong đôi mắt của nàng hiện ra thần sắc kinh ngạc!
- Ngươi... Ngươi là Thiên Hạ Vương Sở Mộ, chính là người ma hóa.
Mục Thanh Y suýt nữa kinh hô lên.
Mục Thanh Y thấy một bán ma cũng không có gì quá khó hiểu, nhưng nghe nói qua sóng gió ở thành Thiên Hạ xuất hiện hai bán ma quyết đấu với nhau thì vô cùng kinh hãi.
Mà nhìn thấy Ngân Sắc Ma Nhân thì Mục Thanh Y chỉ cho rằng là sinh vật đặc thù nào đó, nếu không phải Sở Mộ lần kia để lộ chân ngựa, Mục Thanh Y không cách nào liên hệ man nhân kia với Sở Mộ cả.
Nữ Hoàng Thiên Đình Xà chính là sinh vật Đế Hoàng cao cấp, trong cùng giai tuyệt đối không thể chống lại nó!
Hơn nữa cho dù Diệp Hoàn Sinh đã biết rõ hồn sủng Sở Mộ không có khả năng bình thường, nhưng cũng không nghĩ tới khác biệt thực lực lớn như vậy, nếu như chiến đấu thật thì Nữ Hoàng Thiên Đình Xà miểu sát ngay lập tức?
Giờ khắc này Diệp Hoàn Sinh thậm chí hoài nghi Nữ Hoàng Thiên Đình Xà sẽ bị giết dễ dàng!
Cho dù là Trầm Nguyệt đang cổ vũ cũng phải ngây người, còn tưởng rằng thấp đoạn quyết đấu sẽ hoa lệ, dù sao đều là sinh vật cấp bậc đỉnh phong, nhưng kết quả này lại ngoài dư đoán của mọi người.
Thời điểm này Diệp Khuynh Tư đang xem cuộc chiến cũng bật cười.
Trước khi ca ca của mình nói muốn khiêu chiến ấu sủng của Sở Mộ thì Diệp Khuynh Tư đã âm thầm bật cười.
Trên thế giới này hẳn không có bao nhiêu sinh vật đẳng cấp cao hơn chủng tộc tiểu Vong Mộng, ít nhất trong lĩnh vực nhân loại không có tuyệt đối, Diệp Hoàn Sinh cầm Thiên Đình Nữ Hoàng Xà đi khiêu chiến, vậy khẳng định là tự tìm khổ.
Đương nhiên Diệp Khuynh Tư cũng không thể bán đứng ca ca, nàng đi tới ôm lấy Nữ Hoàng Thiên Đình Xà vào trong lòng trị liệu thương thế của nó.
- Sở... Sở Phương Trần, tiểu chim sẻ này của ngươi rốt cuộc là gì, nó có phải tam đoạn hay không, ngươi dùng phương pháp gì che dấu giai đoạn của nó?
Diệp Hoàn Sinh lắp bắp nói ra, nghĩ tới chuyện này nên hỏi.
- Nó là nhị đoạn.
Sở Mộ rất chân thành nói ra.
- Cái kia... Cái kia không có khả năng ah, cho dù mà Quan Hoàng Vương của Mục nữ vương biến thành nhị đoạn, cũng không có khả năng đánh bại ấu sủng của ta trong một kích a.
Diệp Hoàn Sinh nói ra!
- Diệp công tử, nếu Quan Hoàng Vương của ta ở nhị đoạn quyết đấu với ấu cũng của hắn, kết cục cũng giống như Thiên Đình Nữ Hoàng Xà của ngươi vậy.
Mục Thanh Y ở bên cạnh đưa mắt nhìn qua bên cạnh.
- Không phải đâu?
Diệp Hoàn Sinh có chút há hốc mồm, Sở Phương Trần đạt được tiểu chim sẻ này rốt cuộc là quái vật gì? Quan Hoàng Vương cũng bị giây sát, không lẽ là ma hóa chim sẻ?
- Ca, tiểu Vong Mộng của hắn là cấp chúa tể, ngươi cầm Nữ Hoàng Xà luận bàn với nó không phải là tự tìm mất mặt hay sao.
Diệp Khuynh Tư nói ra.
Vừa nói chuyện thì tiểu Nữ Hoàng Xà đã khôi phục lại, trong đông tử màu tím của yêu xà vô cùng cao ngạo, nhưng mà khi nó nhìn qua tiểu Vong Mộng ở bên cạnh thì sợ tới mức trốn vào trong ngực của Diệp Hoàn Sinh, cũng không dám khiêu khích nữa.
- Chủ... Cấp chúa tể, ta... Chuyện này có thiên lý hay không, ấu sủng cấp chúa tể cũng có thể đạt được?
Diệp Hoàn Sinh lại ngây ngốc lần nữa.
Ai từng nghe nói qua ấu sủng chủng tộc đẳng cấp chúa tể chứ? Đây không phải là truyền thuyết sao?
Cho dù là xuất hiện trong truyền thuyết thì dựa vào chuyện gì lại rơi xuống đầu của Sở Mộ!
Diệp Hoàn Sinh cuối cùng cũng hiểu vừa rồi Sở Mộ từ chối không chiến là vì Nữ Hoàng Thiên Đình Xà căn bản không đủ nhìn.
Vô Địch Đế Hoàng đối bính với cấp chúa tể, chuyện này còn thể không thắng sao?
Đông Cuồng Lâm nằm ở phía đông Vạn Tượng Cảnh, cái đây là rừng rậm nguyên thủy giáp giới với Thiên Sơn sơn mạch, mà bản thân nó nằm ở đông trung bộ của Vạn Tượng Cảnh, chuyện này làm Đông Cuồng Lâm của Vạn Tượng Cảnh đến Thiên Sơn sơn mạch cách thổ địa vô cùng rộng lớn và cấm khu, nhân loại không dễ dàng xông vào.
Đây chính là lỗ hỏng duy nhất của lĩnh vực nhân loại, trên ngàn năm qua rất nhiều kẻ thống trị chiếm Đông Cuồng Lâm thành của mình, nhưng cuối cùng không có kết quả, bởi vì sâu trong Đông Cuồng Lâm so với cấm vực còn đáng sợ hơn nhiều.
Duy nhất đáng được ăn mừng là hồn sủng cường đại không rõ sâu trong Đông Cuồng Lâm không đi ra ngoài, nhưng mà tòa Đông Cuồng Lâm này là nơi không thuộc thế lực nào, ngẫu nhiên một ít bộ lạc đi ra ngoài.
Cho nên rừng rậm nguyên thủy này tiến sâu vào trong lĩnh vực của nhân loại nhưng như cũ bình an vô sự, hơn nữa trở thành khu vực rèn luyện của những nhân vật đỉnh cấp trong nhân loại.
Sở Mộ từ Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân hiểu được Hồ tự có thể nằm sâu trong Đông Cuồng Lâm, vị trí cụ thể Sở Mộ xác thực không có gì nắm chắc có thể tìm được, dù sao Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân không có khả năng vẽ bản đồ cho Mạc Tà.
Sở Mộ trước khi đi tới nơi này đã đi tìm Liễu Băng Lam, lấy những điển tàng và bản đồ của lịch đại cao nhân Hồn Điện từng đi vào Đông Cuồng Lâm, Liễu Băng Lam nói ra mấy vị trí có khả năng có khí tức của Hồ tộc, Sở Mộ án theo những địa điểm này mà đi có thể tìm được Hồ tự thì tốt rồi, tìm không thấy cũng có thể rèn luyện tiểu Vong Mộng.
Tân hồn sủng cơ hồ ai cũng có, Diệp Khuynh Tư và Liễu Băng Lam đến Đông Cuồng Lâm cũng bắt được Liệt Dương Đông đẳng cấp Đế Hoàng cao đẳng.
Liệt Dương Đồng là hồn sủng hệ thảo mộc hiếm thấy, nó sinh trưởng ở nơi này sẽ cướp đoạt tài nguyên ánh mặt trời trong phạm vi vài chục dặm tới vài trăm dặm, biến nơi này thành Cực Âm Chi Địa.
Rất nhiều hồn sủng sư bước vào âm địa này đều cho rằng sinh vật ở chỗ này sinh trưởng đều là ám thuộc tính, thủy thuộc tính, băng thuộc tính, yêu linh các loại..., nhưng tuyệt đối nơi này không chỉ có một sinh vật dương thuộc tính, bởi vì có nó tồn tại nên nơi này biến thành âm lãnh, hắc ám, hơn nữa bởi vậy Liệt Dương Đồng cũng là tín ngưỡng của tất cả sinh vật âm thuộc tính, bởi vì chỉ có Liệt Dương Đồng ở thì những chủng tộc này sinh sôi nảy nở dễ dàng.
Diệp Khuynh Tư vẫn không tìm được hồn sủng hệ thảo mộc, cho nên đây là thất bại của Linh Sư như nàng.
Sinh vật hệ thảo mộc có đặc điểm vô cùng kỳ lạ. Hoặc là đẳng cấp rất thấp, hoặc là đẳng cấp cực cao khó có thể tìm kiếm, một Linh Sư thành tựu cao thấp được quyết định bởi việc nắm giữ hồn sủng thảo mộc cao thấp.
Đế Hoàng cao đẳng với mọi người đang tiến lên cấp chúa tể nên lộ ra vẻ khá thấp, nhưng mà hồn sủng hệ thảo mộc với Diệp Khuynh Tư mà nói chính là thần sủng, chỉ cần đem Liệt Dương Đồng tăng giai đoạn và cấp bậc lên thì nàng có thể luyện chế ra rất nhiều linh vật trước kia không thể rèn luyện!
Nữ Hoàng Thiên Đình Xà của Diệp Hoàn Sinh cùng Vong Mộng giai đoạn không khác nhau, đến Đông Cuồng Lâm cũng là vì tăng giai đoạn của chúng lên.
Trầm Nguyệt thật sự không có hồn sủng mới. Nhưng mà nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng thì có ý định bắt một con ở Đông Cuồng Lâm.
Chi đội ngũ này thực lực vô cùng bưu hãn, muốn bắt thì cũng phải là Đế Hoàng cao đẳng, nghĩ đến rất nhanh có thể có được một ấu sủng Đế Hoàng cao đẳng, Trầm Nguyệt tự nhiên là tung tăng như chim sẻ. Phải biết rằng những gia hỏa cao tầng của Yểm Ma Cung mấy chục năm cũng chưa từng bước vào Đế Hoàng cao đẳng ah, mà nàng tùy tiện đi theo bọn họ dạo chơi lại có được, Sở Phương Trần khí phách nói sẽ cho nàng một ấu củng cấp Đế Hoàng cao đẳng.
Mục Thanh Y cũng có được ấu sủng, là một con Ti Dạ Chi Hoàng.
Không cần hỏi cũng biết Ti Dạ Chi Hoàng này điền vào tổn thất một hồn ước của Mục Thanh Y.
Mất đi Ti Dạ Chi Hoàng lại có được Ti Dạ Chi Hoàng, Sở Mộ không rõ nàng vì nhớ hồn sủng của mình hay nàng thật sự thiếu hồn sủng ám thuộc tính.
Mục Thanh Y cùng Sở Mộ cùng đi theo lộ tuyến bạo lực, có chỗ khác là nàng thiên về hồn sủng dực hệ, Sở Mộ nhìn thấy trong hồn sủng của nàng có Quan Hoàng Vương, Cửu Thải Loan, Mính Tiên Điểu cùng với phó thuộc tính Lôi Đình Kiếm Sí Sư đều là sinh vật dực hệ.
Sở Mộ thì phát triển cân đối, tât cả chủ hồn sủng tận lực không lập lại.
Đương nhiên Sở Mộ cũng có ưa thích đặc biệt, tất cả hồn sủng của hắn có phó ám thuộc tính thiên nhiên, Chiến Dã có được phó ám thuộc tính. Dạ có được phó ám thuộc tính, Bạch Ma Quỷ phó ám thuộc tính, Vong Mộng vốn là chủ ám, nhưng hiện tại là dực hệ và vong lôi, miễn cưỡng tính toán chủ ám a.
Về phần một vị trí cuối cùng. Sở Mộ có ý lấy hồn sủng chủ thủy thuộc tính.
Ban đầu bị vây khốn ở Yểm Ma Đảo không cách nào rời đi cũng là vì Sở Mộ là vịt trên cạn. Về sau thời gian rất lâu Sở Mộ cũng chạy trên đại lục, không có tiếp xúc với biển cho nên không có cơ hội đụng hồn sủng thủy thuộc tính.
Đối với Sở Mộ mà nói sinh vật thủy thuộc tính đại biểu cho tự do, không bị cản trở, Sở Mộ thời điểm ngồi trên bờ vực đá ngầm đã tưởng tượng mình sẽ khống chế hồn sủng thủy thuộc tính rong chơi biển cả, cho nên phải tìm được hồn sủng thủy thuộc tính.
Trong năm người bốn người đều có tân sủng muốn rèn luyện, loại tổ chức thành đoàn thể đi lịch lãm rèn luyện ấu sủng hơn xa một người đi rèn luyện ấu sủng nhiều lắm, một phương diện hình thành cạnh tranh, một phương diện khác cũng bồi dưỡng chúng nó hình thành ý thức chiến đấu đoàn đội, trọng yếu nhất là không cần phải khống chế tân hồn sủng solo, ngẫu nhiên có thể cho chúng đi vào một đám sinh vật.
Đông Cuồng Lâm cũng có bậc thang thực lực, bên ngoài đủ cho các tân hồn sủng chiến đấu thỏa thích, sau khi chúng tiến vào giai đoạn cao giai thì có thể tiến vào bên trong khiêu chiến những chiến tướng, thống lĩnh thành thục.
Rèn luyện tân sủng tự nhiên phải có đủ kiên nhẫn, mà nhìn thấy thực lực tân sủng tăng lên rất nhanh cũng là một chuyện đáng giá vui mừng.
Tốc độ tăng thực lực của Vong Mộng khủng bố hơn tiểu Chập Long nhiều.
Lúc trước đẳng cấp chủng tộc của tiểu Chập Long đại khai là Đế Hoàng cấp thấp, Vong Mộng so với nó cao hơn một cấp bậc, thực lực chênh lệch tương đối lớn, mà tiểu bảo mấu tiểu Mạc Tà nhìn thấy thực lực Vong Mộng tăng vọt cũng phải âm thầm quệt mồm ghen ghét.
Nhớ ngày đó tiểu Mạc Tà thời điểm nhị giai cũng phải chiến đấu với nô bộc nhị đoạn, đụng phải tam đoạn thì chủ tớ cùng chạy trối chết, kết quả làm cho tiểu Vong Mộng chạy trốn rất biến thái, đừng nói là sinh vật tam đoạn, hồn sủng cấp nô bộc bảy tám đoạn cũng dám đi khi dễ, đoán chừng đến nhị đoạn ngũ giai mới có thể chiên đấu với nô bộc mười đoạn.
- Sở Phương Trần, như vậy ngươi đã biến thành nhị khống, những hồn sủng khác đi đâu, ta nghe nói trừ Chiến Dã đánh không chết thì ngươi còn có một con rồng mà?
Diệp Hoàn Sinh mở miệng hỏi.
Người đứng ở trước mặt Thiên Hạ Cảnh Vương Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh tự nhiên biết phong ba ở thành Thiên Hạ, bởi vậy biết được Sở Mộ có được con rồng cường đại.
Theo lý thuyết thì thực lực của con rồng này còn mạnh hơn những hồn sủng khác nhiều, Diệp Hoàn Sinh kỳ quái Sở Mộ vì sao không triệu hoán ra ngoài, chẳng lẽ nói là sợ người khác thông qua hồn sủng đoán được thân pâận của hắn?
Diệp Hoàn Sinh mới mở miệng thì ánh mắt Mục Thanh Y ở bên cạnh cũng nhìn qua.
Có đôi khi Sở Mộ thật sự muốn dùng tất thối lấp miệng của Diệp Hoàn Sinh lại, thằng này so với Đằng Lãng còn lắm miệng hơn, hơn nữa thường xuyên không biết cái gì không nên nói.
- Ngươi đến bây giờ còn không có nói rõ ràng, ngươi rốt cuộc là ai.
Mục Thanh Y nhìn qua Sở Mộ, ngữ khí bình thản nói ra.
Kể từ khi biết Sở Mộ có được năng lực ma hóa thì Mục Thanh Y đối với Sở Mộ càng thêm mơ hồ, vẫn muốn hỏi thăm rõ ràng, nhưng mà thằng này cố ý không nói ra, mỗi lần nói tới thì như có kiêng kỵ nên không mở miệng, hoặc là nói đúng Hồn Điện có việc.
- Ah? Thì ra Mục nữ thần còn không biết chân diện mục của thằng này ah, ta còn nghĩ ngươi thành khẩn lắm chứ, ha ha, vừa vặn ta nhàn rỗi vô sự, ta sẽ phân tích cho ngươi.
Diệp Hoàn Sinh cười rộ lên.
Mục Thanh Y cảm thấy Sở Mộ đoán chừng sẽ không nói, nếu như Diệp Hoàn Sinh chịu nói thì tốt, mở miệng nói.
- Vậy ngươi nói đi.
Diệp Hoàn Sinh sững sờ, ngược lại không ngờ Mục Thanh Y thực hỏi mình, hắn vừa rồi chỉ là trêu chọc, lập tức vội vàng dùng tinh thần chi âm hỏi thăm Sở Mộ:
- Sở Mộ, điều này có thể nói không?
- Tính toán, ta tự mình nói đi.
Sở Mộ nói ra. Mục Thanh Y khi lấy Thành Trường Tuyền Thủy đưa cho hắn, chính mình thật sự thiếu nợ nhân tình của nàng, còn che dấu thì không được tốt lắm.
- Ah, ah, cuối cùng cũng muốn thành khẩn thẳng thắn rồi đây, lại nói Sở Mộ, ngươi cũng không nên cô phụ muội muội của ta... Khuynh Tư nhất định phải làm lớn, cho dù nàng là Mục nữ thần cũng không được.
Diệp Hoàn Sinh không khách khí nói một câu.
"..."
Sở Mộ nghe Diệp Hoàn Sinh nói nửa câu đầu vốn rất chân thành gật gật đầu, trong nội tâm thầm nghĩ, Diệp Hoàn Sinh bình thường không che đậy miệng nhưng cũng suy nghĩ cho muội muội của mình a. Nhưng nửa câu sau làm cho Sở Mộ trực tiếp im lặng, thầm mắng thằng này rốt cuộc có phải ca ca của Khuynh Tư hay không.
Sở Mộ mặc kệ Diệp Hoàn Sinh, dùng tinh thần chi âm nói với Mục Thanh Y:
- Kỳ thật chúng ta quen nhau không phải ở Tuyết thành, là ở rừng cây phía nam Tuyết thành, bộ hạ của ta đánh với bộ hạ của ngươi một trận...
Mục Thanh Y mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hiển nhiên nàng nhìn thấy thân ảnh ma nhân của thằng này vô cùng quen thuộc!
- Hừ, nói như vậy, ngày đó đả thương người của ta là ngươi rồi.
Mục Thanh Y hừ lạnh một tiếng.
- Ách... Xem như thế đi, trên thực tế khi đó ý thức của ta rất mơ hồ.
Sở Mộ nói ra.
- Mơ hồ? Vì cái gì ta cảm thấy ngươi rất hung hăng càn quấy, không ai bì nổi.
Mục Thanh Y nói ra.
Sở Mộ cười khổ, xem ra Mục Thanh Y cho rằng mình cố ý đối nghịch với nàng, giải thích:
- Trước tiên là nói về tên của ta đã, ta tên thật là Sở Mộ, ta cảm thấy ngươi đã từng nghe qua rồi...
- Sở Mộ...
Mục Thanh Y vô ý thức lắc đầu, mình quả thật chưa từng nghe qua cái tên Sở Mộ này.
Thời điểm nàng cẩn thận suy nghĩ thì trong đôi mắt của nàng hiện ra thần sắc kinh ngạc!
- Ngươi... Ngươi là Thiên Hạ Vương Sở Mộ, chính là người ma hóa.
Mục Thanh Y suýt nữa kinh hô lên.
Mục Thanh Y thấy một bán ma cũng không có gì quá khó hiểu, nhưng nghe nói qua sóng gió ở thành Thiên Hạ xuất hiện hai bán ma quyết đấu với nhau thì vô cùng kinh hãi.
Mà nhìn thấy Ngân Sắc Ma Nhân thì Mục Thanh Y chỉ cho rằng là sinh vật đặc thù nào đó, nếu không phải Sở Mộ lần kia để lộ chân ngựa, Mục Thanh Y không cách nào liên hệ man nhân kia với Sở Mộ cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.