Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 228: Thu dọn chiến trường (thượng,hạ)

Ngư Thiên Không

08/06/2013

Nhưng Ma Thụ chiến sĩ của Sở Mộ đã lĩnh ngộ kết tinh Yêu Mộc trung cấp, lực lượng Yêu Mộc không thể nói là có khả năng đánh tan phòng ngự của Đặc Giác Thú, nhưng xỏ xuyên qua vài lỗ hẳn là không thành vấn đề.

"Rống ~!"

Bỗng nhiên Đặc Giác Thú gầm lên thảm thiết, tiếng gào thết thê thảm làm cho sắc mặt Khương Ca trắng bệch trong nháy mắt, chỉ biết bất lực trơ mắt nhìn Đặc Giác Thú bị Ma Thụ chiến sĩ buông thả rễ cây Yêu Mộc xỏ xuyên qua thân thể Hồn sủng của mình.

Đặc Giác Thú có sinh mệnh lực tương đối cao, tuy rằng có thể duy trì một lát nhưng tính mạng vẫn bị Ma Thụ chiến sĩ từ từ hấp thu hóa thành sinh mệnh lực của đối phương.

Lúc này Đặc Giác Thú đã bị Ma Thụ chiến sĩ trói chặc thân thể, bốn chân của nó không ngừng giãy đạp lung tung nhưng tính mạng suy kiệt khiến cho chiến lực của Đặc Giác Thú suy giảm rất nhanh. Ngay cả cơ thể cũng xuất hiện tình trạng khô héo y như già đi mấy chục năm.

Gã thủ lĩnh Khương Ca hiển nhiên không thể trơ mắt nhìn Hồn sủng của mình bị hấp thu sạch sẽ tính mạng. Vội vàng niệm chú ngữ hồn ước triệu hồi ra Hồn sủng thứ ba dự định giải cứu Đặc Giác Thú.

"Quỷ Quân, Vong Nhận."

Trên mặt Sở Mộ hiện lên một nụ cười lạnh, thừa dịp người này bối rối niệm chú ngữ liền nắm bắt thời cơ, mệnh lệnh cho Quỷ Khung Quân Vương mai phục đã lâu phát động công kích.

Quỷ Khung Quân Vương có Quỷ thuộc tính, ở trong khu rừng âm u thế này chính là địa bàn của nó, nếu muốn ẩn giấu khí tức thì mấy tên Hồn sủng sư kia không có khả năng nhận ra Quỷ Khung Quân Vương tồn tại.

Vong Nhận là kỹ năng Quỷ hệ cấp sáu.

Quỷ Khung Quân Vương đã hoàn thành Quân Vương Quỷ Biến nên lực lượng gia tăng gấp bội, sức mạnh bộc phát thậm chí còn kinh khủng bảy đoạn Thú hệ Hồn sủng. Một đạo Vong Nhận quét qua lập tức chém đứt ngang thân tất cả cây cối và bụi cỏ chắn đường, lưỡi dao màu xám quỷ dị lướt qua không hề phát ra một chút tiếng động nào.

"Xẹt !"

Quỷ Khung Quân Vương thi triển kỹ năng bá đạo mười phần, căn bản không có để cho Khương Ca có cơ hội hoàn thành chú ngữ, Vong Nhận bay tới nhanh như chớp, lẳng lặng chém ngang qua cổ họng đối phương.

Đỉnh đầu lăn xuống, một đoàn tử khí lượn lờ ở vị trí cổ họng bị chặt đứt, chỉ chốc lát sau dòng máu đỏ tươi từ trên đó phun trào như suối.

Vong Nhận quỷ dị vẫn không suy giảm uy lực khi đối thủ đã tử vong, mà vẫn thuận thế tiếp tục lướt qua cánh tay lão Tranh. Sau khi cánh tay rơi xuống, khí tức hủ thực kinh khủng lập tức xuất hiện làm thối rữa làn da, gân thịt trên người đối phương.

Khương Ca còn không kịp kêu lên một tiếng thì đỉnh đầu đã rơi xuống đất, thi thể lạnh như băng cũng ngã gục ngay tại chỗ, máu tươi phun ra ướt đẫm cả mặt đất.

Còn lão Tranh lại thét lên bi thảm y như heo nái bị chọc tiết, giơ cánh tay bị quỷ khí hủ thực không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Lúc nãy hắn mới vừa triệu hoán ra một con Thú hệ Hồn sủng vội vàng nhào tới Quỷ Khung Quân Vương hi vọng giải cứu chủ nhân.

Thực lực Quỷ Khung Quân Vương chỉ có năm đoạn tám giai, nhưng mà bảy đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh trở xuống đừng mơ tưởng chống lại Hồn sủng cấp quân chủ cường đại. Hầu như Quỷ Khung Quân Vương không cần trải qua thời gian niệm chú ngữ, ánh mắt thoáng cái đã biến đổi, mặt đất phía trước mặt nó nổi lên một tầng nham thạch cứng rắn đập về phía con Thú hệ Hồn sủng kia.

Quân Vương Quỷ Kiếm cùng lúc chém rớt, một luồng quỷ khí lạnh lẽo lướt qua ngay khi con Thú hệ Hồn sủng còn chưa kịp định thần, lưỡi kiếm sắc bén đã chém đứt ngang thân con Hồn sủng kia, thân thể của nó bị Quỷ Kiếm chém đứt thành hai khúc. Toàn bộ cơ thể con Thú hệ Hồn sủng nhanh chóng hóa thành một bãi máu đen chỉ còn lưu lại mỗi xương trắng nằm trơ trọi trên mặt đất.

"Rống rống rống !"

Chiến Dã đã tăng cường thực lực lên tới sáu đoạn ba giai gầm rống điên cuồng, Thiên Liệt Trảo hung hăng tàn phá cơ thể một con cuồng thú cuối cùng thành vô số mảnh thịt vụn.

Mặc dù thương tích đầy mình nhưng lần này Chiến Dã dựa vào sáu lần sinh mệnh lực và năng lực tự lành cường đại đã chiến đấu một trận oanh liệt. Dưới tình huống không có sử dụng kỹ năng Đoạn Chi Trọng Sinh đã giải quyết gọn gàng ba con cuồng thú cùng đẳng cấp.

“Đây là... đây là...”

Tên Hồn sủng sư không có Hấp Huyết Mộc kinh hoảng lui về phía sau từng bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào Quỷ Khung Quân Vương, mặt mày tái nhợt không còn chút máu.

Quỷ Khung Quân Vương chính là Hồn sủng cấp quân chủ, khí thế bày ra cường đại tới cỡ nào chứ? Nhất là quỷ khí lành lạnh thấu xương kia áp bách khiến cho tâm lý đối thủ giảm xuống trầm trọng. Nếu không phải là cường giả chân chính sẽ bị khí thế Quỷ hệ kinh khủng này đè xuống, ngay cả một nửa thực lực cũng phát huy không ra.

"Quỷ Khung Quân Vương, đây là Quỷ Khung Quân Vương, trời ạ, Hồn sủng cấp quân chủ."

Thiếu niên Đình Nam đã hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Sở Mộ lại có thể triệu hồi ra một con Hồn sủng cấp quân chủ. Phải biết rằng những người có được Hồn sủng cấp quân chủ đều là cường giả chân chính hoặc thân phận cực cao, không phải là hạng người tầm thường như bọn hắn có thể chạm tới.

"A !"

Ma Thụ chiến sĩ bỗng nhiên chạm hai bàn tay xuống mặt đất, mười ngón tay nhanh chóng chui xuống lòng đất thi triển ra kỹ năng Mộc Tù Lao. Chốc lát sau, mười cái rễ cây thô to đột nhiên trồi lên từ vị trí tên Hồn sủng sư kia đang đứng, một vòng vây chặc chẽ khống chế đối phương không thể nào di chuyển nổi.

Cánh tay Ma Thụ chiến sĩ rút mạnh về phía sau một cái, Mộc Chỉ (ngón tay rễ cây) bắt đầu thu hồi trở về kéo theo tên Hồn sủng sư đã bị thương hai hồn dính chặt trên mặt đất.



Thân thể Hồn sủng sư vốn rất yếu ớt, trong lúc Mộc Tù Lao xiết chặt lại đã cắt đứt da thị trên người hắn hiện ra vô số vết thương tinh tế, máu tươi cũng lập tức tràn ra ướt đẫm y phục.

"Quân Vương Kiếm."

Sở Mộ ra lệnh một tiếng, Quỷ Khung Quân Vương dùng hai tay cầm kiếm, dùng lực lượng thuần túy nhất chém xuống đầu tên Hồn sủng sư kia.

Tên Hồn sủng sư kia đã niệm chú ngữ bảo vệ thân thể của mình, nhưng mà phòng ngự yếu ớt như thế không thể nào ngăn chặn nổi Quân Vương Quỷ Kiếm. Một kiếm nhẹ nhàng rơi xuống là thân thể hắn trực tiếp nát bấy, máu thịt bầy nhầy trải dài trong cái hố to dưới đất. Đình Nam nhìn thấy đồng bọn chết thảm như thế đã sợ hãi tê dại da đầu. Hắn làm sao cũng không ngờ nổi lần này tùy tiện dụ dỗ một gã Hồn sủng sư vào bẫy, dĩ nhiên là một đại nhân vật Hồn Chủ có được Hồn sủng cấp quân chủ.

Dựa vào ba con Hồn sủng phát huy ra lực chiến đấu quá mức cường hãn, đánh chém một hơi giết liên tục bốn người trong đội ngũ bọn họ, thực lực cỡ này ở trong Thiên Mộc thành đã coi là cao thủ nhất đẳng rồi. Hơn nữa chẳng biết tại sao Đình Nam có cảm giác cái tên nam tử đứng ở trên tán cây kia còn chưa có xuất toàn lực, ánh mắt nhìn chiến trường máu chảy đầm đìa chẳng hề bộc lộ ra sự rung động nào cả.

Vì thế Đình Nam to gan suy đoán người này rất có thể còn có Hồn sủng mạnh hơn nữa. Những người khác đều đã chết thì Đình Nam làm gì còn dám lưu lại nơi này, nơm nớp lo sợ triệu hồi ra một con Dực hệ Hồn sủng muốn chạy trốn từ trên không trung tránh xa Sở Mộ và ba con Hồn sủng tanh máu này.

Chẳng qua là Dực hệ Hồn sủng của Đình Nam mới vừa vỗ cánh thì Ma Thụ chiến sĩ đã buông thả rễ cây từ dưới đất chui ra quấn chặt hai chân nó. Sau đó mạnh mẽ kéo ngược nó xuống mặt đất, hoàn toàn không cho Đình Nam có cơ hội chạy trốn.

Quỷ Khung Quân Vương thân cao bốn thước đã bước tới gần Đình Nam và Dực hệ Hồn sủng, chỉ cần Quỷ Kiếm trong tay chém xuống một nhát khẳng định sẽ đoạt đi tính mạng của hắn.

"Bỏ qua cho... bỏ qua cho ta đi, ta van ngươi. Ta chỉ bị bọn họ uy hiếp mới làm như vậy, ta thật sự không muốn hãm hại ngươi."

Lúc này Đình Nam đã sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, quỳ rạp xuống đất cầu khẩn Sở Mộ tha cho hắn.

Vẻ mặt Sở Mộ vô cùng hờ hững, mở miệng hỏi:

"Ngươi ở đây Thiên Mộc thành đã bao lâu?”

"Ta? Chừng… chừng năm năm."

Đình Nam không dám nói dối nửa câu, bộ dạng rất đàng hoàng trả lời câu hỏi của Sở Mộ.

"Đã từng nghe qua tin tức Cổ Thương Ma Thụ chưa?" Sở Mộ tiếp tục hỏi tới.

"Cổ Thương Ma Thụ?" Ánh mắt Đình Nam xoay chuyển một vòng, hơi do dự một lát rồi nói:

"Biết… biết, ta có thể dẫn ngươi đi… chỉ cần ngươi không giết ta."

Sở Mộ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Ngươi chết là cái chắc rồi, nói hay không nói không hề liên quan gì tới cái chết của ngươi."

Trong lúc nói chuyện, Sở Mộ chậm rãi nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay hắn an tĩnh bốc cháy một đoàn Bạch Mị Ma Diễm, lực lượng sát thương linh hồn lập tức áp chế gã thiếu niên sợ hãi run rẩy toàn thân.

Sau đó cánh tay Sở Mộ nhẹ nhàng vung lên, đoàn Bạch Mị Ma Diễm trực tiếp bay tới chỗ Đình Nam, trong lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Mị Ma Diễm đã chạm vào làn da bắt đầu đốt cháy linh hồn của hắn.

"A ~!"

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn ở trong khu rừng u ám, linh hồn Đình Nam bị ma diễm hành hạ tàn bạo cơ hồ ngũ quan (năm giác quan trên mặt) vặn vẹo trộn lẫn vào nhau, đau đớn thống khổ hắn đang phải chịu đựng còn hơn cả cái chết.

"Giết ta đi… giết ta đi. Van cầu ngươi giết ta đi."

Linh hồn đốt cháy thống khổ tới mức nào chứ? Lúc ban đầu Sở Mộ mới vừa ký kết hồn ước với Bạch Yểm Ma đã trải qua vô số lần muốn tự mình kết liễu tính mạng. Bây giờ Đình Nam đang thừa nhận lực lượng Bạch Mị Ma Diễm còn mạnh hơn cả linh hồn ma diễm. Vì thế thống khổ kiểu này không phải là người bình thường có thể chịu đựng được.

Bàn tay Sở Mộ từ từ nắm lại, Ma Diễm bốc cháy chung quanh thân thể Đình Nam cũng dần dần tắt ngấm.

"Ta nói… xuyên qua... xuyên qua lãnh địa Hấp Huyết Mộc Yêu rồi tiếp tục hướng bắc… sau đó sẽ thấy một khu rừng còn âm u hơn nơi này, đi tới điểm cuối của khu rừng đó chính là địa phương Cổ Thương Ma Thụ sinh sống."

Đình Nam cuối cùng đã chịu mở miệng, hiển nhiên là hắn căn bản không thể chịu đựng được phương thức hành hạ của Sở Mộ.

"Chiến Dã."

Sau khi nhận được tin tức cần biết, Sở Mộ không chút do dự ra lệnh cho Hồn sủng của mình.

Chiến Dã hiểu ý Sở Mộ rất nhanh, chậm rãi đi tới sau lưng Đình Nam bộ dạng tựa như không có bất kỳ động tác nào vậy. Nếu đứng từ ngoài quan sát chỉ nhìn thấy Chiến Dã khẽ nhấc chân lên là cổ họng Đình Nam phụt lên một vòi máu đỏ lòm.

Thi thể Đình Nam co quắp vài lần rồi hoàn toàn bất động, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời bao lâu chờ đợi tính mạng dần dần trôi qua.



"Ly lão nhi, có thứ gì đáng giá không?"

Sở Mộ quay sang nói với Ly lão nhi.

Lúc nãy chiến sự vừa mới ổn định thì Ly lão nhi đã nhảy ra khỏi không gian giới chỉ rồi. Lão gia hỏa này rất là chịu khó tiến hành càn quét một vòng những thi thể lạnh băng kia, nhanh chóng thu thập những thứ có giá trị vào trong tay mình.

"Toàn là mấy thứ đồng nát sắt vụn, hồn hạch có một đống lớn, hồn tinh mấy viên, những thứ khác chỉ là dược tề bình bình. Vật phẩm tương đối đáng giá thì ngươi lại không cần, tất cả cộng vào chỉ khoảng trăm vạn thôi." Ly lão nhi nói.

"Đáng giá thì thu, vô dụng thì vứt."

Không gian giới chỉ của Sở Mộ dung lượng có hạn, nhất là đã chứa rất nhiều hồn hạch dự trữ làm thứ ăn cho Hồn sủng. Những thứ vô dụng kia cất vào chỉ tổ tốn chỗ mà thôi, vì thế Sở Mộ dứt khoát xử lý mọi thứ rồi bắt đầu di chuyển. Lúc nãy chiến đấu đã phát ra động tĩnh rất lớn, bản thân Sở Mộ cũng không muốn bị tộc quần Hồn sủng bao vây.

Một đường tiếp tục đi về phía bắc, Sở Mộ rốt tuộc tìm được một địa phương coi như an toàn ngồi xuống nghỉ ngơi. Dĩ nhiên là Sở Mộ không cần nghỉ ngơi, nhưng Ma Thụ, Chiến Dã và Quỷ Quân vừa mới đại chiến chắc chắn phải có thời gian khôi phục thể lực và hồn lực.

"Dựa vào kỹ năng Sinh Mệnh Duyện Hấp hẳn là đối phó Bách Tu Thụ Mẫu Yêu của Vu Hạ đơn giản hơn trước kia nhiều.” Sở Mộ tự mình lẩm bẩm.

"A… a … !"

Ma Thụ chiến sĩ mới vừa gia tăng thực lực lên một mảng lớn cũng hưng phấn không thôi, đứng yên tại chỗ không ngừng há miệng kêu lên vui vẻ. Ý là bảo Sở Mộ hãy tin tưởng vào nó.

"Cẩn thận nghỉ ngơi một chút đi, mặc dù sinh mệnh lực có thể thông qua Sinh Mệnh Duyện Hấp bù đắp, nhưng mà ngươi cũng tiêu hao thể lực rất lớn." Sở Mộ vỗ vỗ bả vai Ma Thụ chiến sĩ khuyên nhủ nó.

Hồn sủng chiến đấu hiển nhiên là bị ảnh hưởng bởi sinh mệnh lực và thể lực, bây giờ Ma Thụ chiến sĩ có thể nói là sinh mệnh lực vô cùng vô tận, nhưng nếu thể lực chống đỡ không nổi thì khả năng phát huy chiến lực vẫn bị suy giảm rất lớn.

"Ồ? Hình như vừa trưởng thành một giai?"

Khi Sở Mộ chạm vào vai Ma Thụ đột nhiên phát hiện nó vừa mới trưởng thành. Trước đó không lâu, Ma Thụ chiến sĩ đã tăng lên sáu đoạn bảy giai rồi. Dược tề dung hợp từ Quan Huyết Chi và khối hổ phách đã sinh ra hiệu quả cường hóa rất tốt, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn Ma Thụ chiến sĩ đã tiếp tục đề thăng lên đến sáu đoạn tám giai.

Nếu như hành trình tìm kiếm Cổ Thương Ma Thụ lần này có thể tìm được một vài loại linh vật cao cấp phù hợp cường hóa Ma Thụ chiến sĩ tăng cường lên tới bảy đoạn thì quá tốt. Dù sao Ma Thụ chiến sĩ chỉ mới được điều huấn bằng linh vật Yêu Mộc Tâm khi ở Cương La thành, ngoài ra còn chưa được bất kỳ linh vật cao cấp nào hỗ trợ cường hóa. Chỉ có cách thông qua linh vật hiệu quả mạnh hơn mới có hi vọng giúp cho nó đạt tới bảy đoạn mau chóng.

"Ly lão nhi, tên tử kia nói có thể tin không? Ở địa phương cuối cùng Mật Lâm là nơi ở của Cổ Thương Ma Thụ?"

Sở Mộ dõi mắt nhìn về phía bắc, mở miệng hỏi.

"Hẳn là không giả, khí tức Cổ Thương Ma Thụ ở trong khu rừng càng rậm rạp sẽ được ẩn giấu càng tốt. Nếu chúng nó sinh sống trong rừng nguyên sinh dày đặc hoặc sơn mạch kéo dài liên miên bất tuyệt sẽ rất khó nhận ra sự tồn tại của nó. Ngoài ra khí tức của Cổ Thương Ma Thụ sẽ làm ảnh hưởng địa phương nó sinh sống. Chỉ cần chúng ta tiếp cận sẽ cảm nhận được thôi."

Ly lão nhi chậm rãi nói.

"Xem ra lại có một đoạn đường rất dài cần phải đi." Sở Mộ cười khổ nói.

Sở Mộ nhìn vào sâu trong rừng luôn có cảm giác như bị cặp mắt nào đó nhìn chằm chằm vào mình. Bình thường thì không sao nhưng nếu di chuyển lâu ngày trong rừng sẽ sinh ra sự bức bối, khó chịu trong lòng, từ từ sẽ rơi vào trạng thái hoảng hốt, bất an không thể tập trung tinh thần.

Trong ba con Hồn sủng của Sở Mộ thì Chiến Dã có Hắc Ám thuộc tính, bản thân Ma Thụ chiến sĩ hiển nhiên vô cùng thích ứng với không khí trong rừng rậm, Quỷ Khung Quân Vương có Quỷ thuộc tính lại càng phù hợp. Nhưng Sở Mộ là một nhân loại nên mặc nhiên sẽ có hy vọng đi lại dưới ánh nắng ấm áp, nhìn thấy cây cối xanh um mơn mởn thì tốt hơn.

Nghỉ ngơi đủ một ngày và xử lý vết thương cho đám Hồn sủng ổn thỏa, Sở Mộ tiếp tục lên đường bước vào cuộc hành trình.

Theo con đường rừng rậm âm u từ từ tiến về phía trước, ánh sáng trong rừng chỉ mờ mờ gần như đêm tối. Sở Mộ thậm chí tin tưởng ở nơi này sẽ có Vong Linh giới Hồn sủng xuất hiện.

Vong Linh giới Hồn sủng là sinh vật kỳ bí luôn có khí tức tử vong bao phủ, chúng nó là một chủng tộc rất đặc thù từ từ thu nạp khí tức tử vong biến thành một tồn tại khác hẳn.

Sở Mộ trước giờ rất ít khi tiếp xúc với sinh vật Vong Linh giới nên hiểu biết về chúng chỉ có hạn. Nghe nói là có một mảnh thổ địa ở đâu đó rất phù hợp với Vong Linh, khắp nơi đều có Vong Linh giới Hồn sủng thường xuyên qua lại.

Sở Mộ nhìn xuyên qua ao đầm bùn lầy nhơ nhớp rõ ràng cảm giác được khí tức tử vong nồng đậm. Luồng tử khí này đè chặt linh hồn làm cho người ta hô hấp trở nên khó khăn hơn.

"Kẽo kẹt kẽo kẹt …"

Bỗng nhiên có mấy tiếng tựa như hàm răng cạ vào nhau truyền đến làm cho Sở Mộ bất giác sởn tóc gáy.

Sở Mộ lập tức đề cao cảnh giác lên vài phần, buông thả hồn niệm ra chung quanh tìm kiếm vị trí của thanh âm kia phát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook