Quyển 2 - Chương 969: Thủ vệ Vân Môn
Ngư Thiên Không
05/02/2014
Trở lại phòng của mình thì Sở Mộ phải tĩnh tu như ngày thường.
Trước kia bước vào tám niuemej, hiện tại hồn niệm còn có chút không ổn định, cần phải củng cố một phen.
Đại khái là nửa đêm, trong khi Sở Mộ đang tĩnh tu thì cảm giác cửa sổ bị mở ra.
Thông qua cảm giác Sở Mộ phát hiện một bóng đen nhỏ nhắn xinh xắn tiến vào trong phòng, cẩn thận đóng cửa sổ lại, sau đó rất nhanh chui vào trên giường Sở Mộ, cuộn mình bên cạnh Sở Mộ.
Sở Mộ mở to mắt, nhìn qua nữ tử kinh hãi như con mèo nhỏ bên cạnh mình...
- Lại gặp ác mộng?
Sở Mộ vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn qua Trữ Mạn Nhi được mình che chở rất nhiều, thấp giọng hỏi.
- Không có.
Tiểu nha đầu quật cường nói ra.
- Không có thì sao vào phòng của ta làm gì?
Sở Mộ nói ra.
- Một người ngủ, lạnh.
Trữ Mạn Nhi trốn ở trong chăn nói ra.
Sở Mộ cười khổ nói:
- Nếu muốn vượt qua loại tâm lý này thì ngày mai ta sẽ rời đi, đại khái thời gian sẽ rất lâu.
- Vậy thì không có người quản ta.
Âm thanh Trữ Mạn Nhi lại càng ngày càng nhỏ.
Sở Mộ biết rõ tiểu nha đầu này tính tình bướng bỉnh mà thôi.
- Phải biết rằng ta không có khả năng ở bên ngươi mãi. Về sau tách ra có thể sẽ đi tới nơi lạ lẫm, không có ta, không có Diệp tỷ tỷ...
Sở Mộ chậm rãi nói ra.
Nói xong Sở Mộ nghe được trong chăn truyền truyền ra tiếng nức nở nghẹn ngào, lại nghe được nàng nhỏ giọng nỉ non:
- Ca ca xấu, không cho nói...
Sở Mộ bất đắc dĩ, nghe thấy âm thanh nàng khóc thì không dám nói nữa, chỉ có thể thở dài nói:
- Một ngày nào đó ngươi phải học được học tập.
Không biết qua bao lâu rốt cuộc Trữ Mạn Nhi cũng thò đầu ra nước mắt nước mũi tèm lem, nhẹ giọng nói:
- Ca ca, ta sẽ học độc lập.
Sở Mộ có chút tươi cười, dùng tay áo lau mặt giúp nàng.
Sở Mộ không biết nha đầu kia trong thế giới bóng tối đã trải qua cái gì, nhưng mà Sở Mộ có thể cảm giác được bờ vai nhu nhược xinh đẹp của nàng nhận lấy trọng trách gì đó, vô cùng nặng nề, nặng tới mức nàng không gánh nổi...
Nước suối róc rách, gợn sóng lăng tăng trong nước suối rầm rì lóe ra hào quang sáng bóng.
Trong nước có một nam hài bướng bỉnh nhỏ nhắn đang đùa nghịch, đã chơi tới mức quên thời gian, chơi tới mức ngã vào trong nước giãy dụa vài cái không đứng dậy được.
Một nam tử trung niên ở bên cạnh cười ha hả đi tới, cố ý cho nó giày vò trong nước một hồi mới duỗi bàn tay ra vớt nam hài lên.
Nam hài này có chút căm tức, dốc sức liều mạng phát bọt nước, đem nước tung tóe lên người của nam tử trung niên, phải làm cho người này ướt đẫm mới cân đối tâm lý được.
Nam tử trung niên chỉ cười mà không thèm quan tâm, chỉ đứng ở nơi đó cười toe toét.
Bên cạnh bờ suối có một người đi qua nhìn thấy hai phụ tử đang chơi đùa, trông thấy hai người như vậy thì ánh mắt nhíu lại, dừng chân...
Vị phụ thân trung niên kia cảm giác có người nên quay mặt qua, trông thấy bộ dáng của người đứng bên bờ suối thì sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng bảo vệ hài tử của mình.
Đứa bé trai kia không biết xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà nó cảm giác được toàn thân của phụ thân mình đang phát run, cặp mắt kia bởi vì nhìn thấy người trên bờ mà sinh ra sợ hãi.
Như thế giằng co hồi lâu, người trên bờ thu hồi ánh mắt, đầu cũng hơi thấp đi, ánh mắt không nhìn về phía trước mà nhìn qua chân của mình đi tới.
- Phụ thân, người nọ là ai vậy, vì cái gì phụ thân sợ hắn?
Nam hài khó hiểu hỏi.
- Hắn là một người rất đáng sợ.
Vị kia phụ thân trung niên thấp giọng nói ra.
- Hắn đang đi về hướng Vân Môn.
Nam hài chỉ vào đám mây quỷ dị phía chân trời nói ra.
Đám mây phía chân trời cuối chân trời quái dị, nhìn nó giống như một cánh cửa bằng mây đang trôi nổi trên không trung.
Mà vị trí của hai người chính là chân núi có tuyết tan, mà chỉ cần bọn họ ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy ngọn núi lớn che khuất trong mây, cự sơn đã cao ngất tới tận trời. Đó là cảm giác nguy nga hùng vĩ, căn bản là núi trời không cách nào vượt qua được.
Thiên Sơn bao trùm trong băng tuyết, cả tòa băng sơn hoàn toàn giống như có một tấm màn che ở trước mặt, mà trên Thiên Sơn chỉ có Vân Môn kia là thông đạo kết nối với thế giới bên ngoài, ánh mắt có thể trực tiếp xuyên qua cả tòa Thiên Sơn mà nhìn thấy bầu trời xanh phía sau
Vân Môn cũng không phải không gian thông đạo, đây chẳng qua là lỗ hỏng duy nhất của Thiên Sơn, mây trôi lượn lờ ở chung quanh hình thành cánh cửa mây, trừ phi thực lực đạt tới cảnh giới cực cao mới có thể vượt qua Thiên Sơn, nếu không muốn tiếp tục đi về phía trước thì nhất định phải vượt qua Vân Môn.
Nhưng mà bên kia sông băng Thiên Sơn mọi người biết được là gì, Vân Môn là một biên giới, cấm người khác không được cương chủ cho phép thì không được qua.
...
Trong động phủ băng trụ nhọn phủ xuống, một đám cây băng trụ ở trên cao cao.
Trên núi toàn cảnh đều là băng, không có gió tuyết trên không trung gào thét, mà cả sông băng Thiên Sơn này đặc biệt yên tĩnh giống như bức họa không có gì chuyển động.
Trong bức họa này có một loạt dấu chân từ chân núi lên sườn núi, dần dần đi thẳng tới vị trí Vân Môn.
Mây trôi qua vị trí Vân Môn mang theo một ít băng tuyết hòa tan, cũng chỉ có nơi này mới không tan chảy, hình thành tường băng mấy ngàn năm không thay đổi.
Vân Môn ở rất cao, nam tử đi tới bên dưới Vân Môn thì hắn và hồn sủng giống như hạt bụi đứng trước tòa nhà cao tầng.
Nam tử này không khống chế hồn sủng của mình, hắn vẫn đi bộ từ bên dưới lên tới Vân Môn đứng vững hai bên mép của sông băng. Ở bên trong thậm chí có ánh mặt trời thông qua sông băng chiếu rọi ra ngoài.
Trong lờ mờ co một lão nhân xiêm y hơi rách đang ngồi xổm xuống, trong mắt mang theo tang thương và cô tịch.
Hắn cảm giác được nam tử áo đen đi tới, con mắt như đầm nước sáng bóng. truyện copy từ tunghoanh.com
- Ta nhớ được.
Người hơi già nói.
- Đại khái ba mươi bốn năm trước có một tiểu dã báo thoát cương. Không chào hỏi chạy qua bên cạnh của ta. Sau đó qua vài năm lại tự tin quay lại chỗ này, lúc ấy ta đã cảm thấy có lẽ không còn sớm như vậy...
- Đại khái mười năm trước có một con ngựa thương tích chạy tơi đây, đồng dạng là không rên một tiếng đi qua trước mặt của ta, lúc ấy trong ánh mắt mang theo cừu hận, bi thương, tuyệt vọng, nhưng mà thực chất trong tim có tín niệm mạnh mẽ đang thiêu đốt...
- Mười năm thoáng một cái đã qua, hiện tại giống như một lão hổ tỉnh táo đáng sợ, đem tất cả cảm xúc của mình giấu trong ánh mắt vô tình, giấu trong trái tim lạnh như băng...
Người hơi già nói ra làm cho nam tử áo đen kia ngẩn ngơ.
Ba mươi bốn năm trước, mười năm trước, hiện tại...
Thời gian thật sự trôi qua lâu như vậy sao, vì cái gì chuyện ba mươi bốn năm trước và chuyện mười năm trước mình cảm thấy như mới ngày hôm qua.
Hắc y nam tử nhìn qua người hơi già lần đầu tiên nói với mình lâu như vậy, hồi lâu mới dùng âm thanh lạnh như sông băng mở miệng nói:
- Vì cái gì mà ngươi vẫn ở nơi này?
Trước kia bước vào tám niuemej, hiện tại hồn niệm còn có chút không ổn định, cần phải củng cố một phen.
Đại khái là nửa đêm, trong khi Sở Mộ đang tĩnh tu thì cảm giác cửa sổ bị mở ra.
Thông qua cảm giác Sở Mộ phát hiện một bóng đen nhỏ nhắn xinh xắn tiến vào trong phòng, cẩn thận đóng cửa sổ lại, sau đó rất nhanh chui vào trên giường Sở Mộ, cuộn mình bên cạnh Sở Mộ.
Sở Mộ mở to mắt, nhìn qua nữ tử kinh hãi như con mèo nhỏ bên cạnh mình...
- Lại gặp ác mộng?
Sở Mộ vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn qua Trữ Mạn Nhi được mình che chở rất nhiều, thấp giọng hỏi.
- Không có.
Tiểu nha đầu quật cường nói ra.
- Không có thì sao vào phòng của ta làm gì?
Sở Mộ nói ra.
- Một người ngủ, lạnh.
Trữ Mạn Nhi trốn ở trong chăn nói ra.
Sở Mộ cười khổ nói:
- Nếu muốn vượt qua loại tâm lý này thì ngày mai ta sẽ rời đi, đại khái thời gian sẽ rất lâu.
- Vậy thì không có người quản ta.
Âm thanh Trữ Mạn Nhi lại càng ngày càng nhỏ.
Sở Mộ biết rõ tiểu nha đầu này tính tình bướng bỉnh mà thôi.
- Phải biết rằng ta không có khả năng ở bên ngươi mãi. Về sau tách ra có thể sẽ đi tới nơi lạ lẫm, không có ta, không có Diệp tỷ tỷ...
Sở Mộ chậm rãi nói ra.
Nói xong Sở Mộ nghe được trong chăn truyền truyền ra tiếng nức nở nghẹn ngào, lại nghe được nàng nhỏ giọng nỉ non:
- Ca ca xấu, không cho nói...
Sở Mộ bất đắc dĩ, nghe thấy âm thanh nàng khóc thì không dám nói nữa, chỉ có thể thở dài nói:
- Một ngày nào đó ngươi phải học được học tập.
Không biết qua bao lâu rốt cuộc Trữ Mạn Nhi cũng thò đầu ra nước mắt nước mũi tèm lem, nhẹ giọng nói:
- Ca ca, ta sẽ học độc lập.
Sở Mộ có chút tươi cười, dùng tay áo lau mặt giúp nàng.
Sở Mộ không biết nha đầu kia trong thế giới bóng tối đã trải qua cái gì, nhưng mà Sở Mộ có thể cảm giác được bờ vai nhu nhược xinh đẹp của nàng nhận lấy trọng trách gì đó, vô cùng nặng nề, nặng tới mức nàng không gánh nổi...
Nước suối róc rách, gợn sóng lăng tăng trong nước suối rầm rì lóe ra hào quang sáng bóng.
Trong nước có một nam hài bướng bỉnh nhỏ nhắn đang đùa nghịch, đã chơi tới mức quên thời gian, chơi tới mức ngã vào trong nước giãy dụa vài cái không đứng dậy được.
Một nam tử trung niên ở bên cạnh cười ha hả đi tới, cố ý cho nó giày vò trong nước một hồi mới duỗi bàn tay ra vớt nam hài lên.
Nam hài này có chút căm tức, dốc sức liều mạng phát bọt nước, đem nước tung tóe lên người của nam tử trung niên, phải làm cho người này ướt đẫm mới cân đối tâm lý được.
Nam tử trung niên chỉ cười mà không thèm quan tâm, chỉ đứng ở nơi đó cười toe toét.
Bên cạnh bờ suối có một người đi qua nhìn thấy hai phụ tử đang chơi đùa, trông thấy hai người như vậy thì ánh mắt nhíu lại, dừng chân...
Vị phụ thân trung niên kia cảm giác có người nên quay mặt qua, trông thấy bộ dáng của người đứng bên bờ suối thì sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng bảo vệ hài tử của mình.
Đứa bé trai kia không biết xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà nó cảm giác được toàn thân của phụ thân mình đang phát run, cặp mắt kia bởi vì nhìn thấy người trên bờ mà sinh ra sợ hãi.
Như thế giằng co hồi lâu, người trên bờ thu hồi ánh mắt, đầu cũng hơi thấp đi, ánh mắt không nhìn về phía trước mà nhìn qua chân của mình đi tới.
- Phụ thân, người nọ là ai vậy, vì cái gì phụ thân sợ hắn?
Nam hài khó hiểu hỏi.
- Hắn là một người rất đáng sợ.
Vị kia phụ thân trung niên thấp giọng nói ra.
- Hắn đang đi về hướng Vân Môn.
Nam hài chỉ vào đám mây quỷ dị phía chân trời nói ra.
Đám mây phía chân trời cuối chân trời quái dị, nhìn nó giống như một cánh cửa bằng mây đang trôi nổi trên không trung.
Mà vị trí của hai người chính là chân núi có tuyết tan, mà chỉ cần bọn họ ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy ngọn núi lớn che khuất trong mây, cự sơn đã cao ngất tới tận trời. Đó là cảm giác nguy nga hùng vĩ, căn bản là núi trời không cách nào vượt qua được.
Thiên Sơn bao trùm trong băng tuyết, cả tòa băng sơn hoàn toàn giống như có một tấm màn che ở trước mặt, mà trên Thiên Sơn chỉ có Vân Môn kia là thông đạo kết nối với thế giới bên ngoài, ánh mắt có thể trực tiếp xuyên qua cả tòa Thiên Sơn mà nhìn thấy bầu trời xanh phía sau
Vân Môn cũng không phải không gian thông đạo, đây chẳng qua là lỗ hỏng duy nhất của Thiên Sơn, mây trôi lượn lờ ở chung quanh hình thành cánh cửa mây, trừ phi thực lực đạt tới cảnh giới cực cao mới có thể vượt qua Thiên Sơn, nếu không muốn tiếp tục đi về phía trước thì nhất định phải vượt qua Vân Môn.
Nhưng mà bên kia sông băng Thiên Sơn mọi người biết được là gì, Vân Môn là một biên giới, cấm người khác không được cương chủ cho phép thì không được qua.
...
Trong động phủ băng trụ nhọn phủ xuống, một đám cây băng trụ ở trên cao cao.
Trên núi toàn cảnh đều là băng, không có gió tuyết trên không trung gào thét, mà cả sông băng Thiên Sơn này đặc biệt yên tĩnh giống như bức họa không có gì chuyển động.
Trong bức họa này có một loạt dấu chân từ chân núi lên sườn núi, dần dần đi thẳng tới vị trí Vân Môn.
Mây trôi qua vị trí Vân Môn mang theo một ít băng tuyết hòa tan, cũng chỉ có nơi này mới không tan chảy, hình thành tường băng mấy ngàn năm không thay đổi.
Vân Môn ở rất cao, nam tử đi tới bên dưới Vân Môn thì hắn và hồn sủng giống như hạt bụi đứng trước tòa nhà cao tầng.
Nam tử này không khống chế hồn sủng của mình, hắn vẫn đi bộ từ bên dưới lên tới Vân Môn đứng vững hai bên mép của sông băng. Ở bên trong thậm chí có ánh mặt trời thông qua sông băng chiếu rọi ra ngoài.
Trong lờ mờ co một lão nhân xiêm y hơi rách đang ngồi xổm xuống, trong mắt mang theo tang thương và cô tịch.
Hắn cảm giác được nam tử áo đen đi tới, con mắt như đầm nước sáng bóng. truyện copy từ tunghoanh.com
- Ta nhớ được.
Người hơi già nói.
- Đại khái ba mươi bốn năm trước có một tiểu dã báo thoát cương. Không chào hỏi chạy qua bên cạnh của ta. Sau đó qua vài năm lại tự tin quay lại chỗ này, lúc ấy ta đã cảm thấy có lẽ không còn sớm như vậy...
- Đại khái mười năm trước có một con ngựa thương tích chạy tơi đây, đồng dạng là không rên một tiếng đi qua trước mặt của ta, lúc ấy trong ánh mắt mang theo cừu hận, bi thương, tuyệt vọng, nhưng mà thực chất trong tim có tín niệm mạnh mẽ đang thiêu đốt...
- Mười năm thoáng một cái đã qua, hiện tại giống như một lão hổ tỉnh táo đáng sợ, đem tất cả cảm xúc của mình giấu trong ánh mắt vô tình, giấu trong trái tim lạnh như băng...
Người hơi già nói ra làm cho nam tử áo đen kia ngẩn ngơ.
Ba mươi bốn năm trước, mười năm trước, hiện tại...
Thời gian thật sự trôi qua lâu như vậy sao, vì cái gì chuyện ba mươi bốn năm trước và chuyện mười năm trước mình cảm thấy như mới ngày hôm qua.
Hắc y nam tử nhìn qua người hơi già lần đầu tiên nói với mình lâu như vậy, hồi lâu mới dùng âm thanh lạnh như sông băng mở miệng nói:
- Vì cái gì mà ngươi vẫn ở nơi này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.