Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 554: Thức tỉnh cả quân đoàn thủ vệ

Ngư Thiên Không

29/08/2013

Tư Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Bởi vì hắn bỗng nhiên phát hiện Sở Mộ đứng ở một vị trí không có Hồn sủng bảo vệ, hoàn toàn có thể trực tiếp công kích. Vì thế Tư Thiên quyết định thay đổi chiến thuật trong chớp mắt, dùng hồn niệm ra lệnh cho đầu Bách Nhận Hung Chập giả vờ công kích Mạc Tà, sau đó bỗng nhiên biến chuyển phương hướng nhào tới Sở Mộ.

Sở Mộ nhìn thấy Bách Nhận Hung Chập đánh tới liền lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Trong lúc Sở Mộ chiến đấu vẫn lưu ý tới vị trí của mình, vị trí này thường thường sẽ không bị Hồn sủng đối phương công kích. Cho dù đối phương muốn công kích cũng phải hao phí một ít thời gian, mà quãng thời gian ngắn ngủi đó cũng đủ để hắn cho ra vô số biện pháp né tránh.

Thế nhưng bản thân Sở Mộ lại không chú ý tới một điều, bởi vì hắn đang chiến đấu ở trong khu vực Huyết Thú tế đàn và bị đội ngũ Thạch Điêu thủ vệ uy hiếp. Cho nên Sở Mộ chỉ có thể di động trong phạm vi có hạn, trong lúc vô tình lộ ra sơ hở mới bị đối thủ bắt được.

"Ngao ô ô ô !”

Mạc Tà đã nhận ra Bách Nhận Hung Chập chuyển sang công kích Sở Mộ, nó liền tức giận quay cuồng chín cái đuôi rực lửa của mình.

“Cửu Vĩ Mê.”

Hiệu quả Cửu Vĩ Mê tương tự với Thác Vị Ma Ảnh, dựa vào mê ảnh tiến hành thay đổi vị trí, nhanh chóng xuất hiện ở một chỗ khác.

Tốc độ Mạc Tà nhanh hơn Bách Nhận Hung Chập rất nhiều, sau khi bỏ rơi chín đoạn cao giai Hồn sủng trung đẳng quân chủ lại phía sau lập tức chạy tới chỗ Sở Mộ.

Vì muốn chỉ huy Mạc Tà chiến đấu nên Sở Mộ trực tiếp nhảy lên trên lưng Mạc Tà, hơi khom người xuống vô cùng mạo hiểm tránh thoát một kích của Bách Nhận Hung Chập.

"Xẹt !"

Mấy sợi lông mùa bạc bị Lợi nhận chém rớt lả tả, Bách Nhận Hung Chập công kích tương đối đáng sợ, lấy năng lực phòng ngự của Mạc Tà nếu bị công kích trực diện sẽ bị thương tổn nặng nề, thậm chí là mất đi lực chiến đấu.

Bách Nhận Hung Chập một kích không trúng liền mở rộng sáu chi như lưỡi kiếm sắc bén truy đuổi gắt gao.

Vào lúc này chín đoạn cao giai Tứ Dực Xà Yêu đã phong kín một hướng khác không cho Mạc Tà chạy trốn, không gian Mạc Tà di động càng lúc càng chật hẹp.

Mạc Tà tạm thời vẫn có thể né tránh hai con Hồn sủng công kích. Nhưng sau khi Tư Thiên nhận ra Sở Mộ bại lộ sơ hở đã khóa kín tất cả phương hướng, mặc dù Mạc Tà có năng lực né tránh cao siêu vẫn không thể thoát ra khỏi vòng vây đã được chuẩn bị từ trước.

"Xem ngươi chạy đi đâu cho thoát, ha ha ha !"

Tư Thiên nhếch miệng cười đắc ý.

Mệnh lệnh mới nhất lại truyền tới, Bách Nhận Hung Chập điên cuồng huy động mấy cánh tay sắc bén giăng kín không gian, thoáng một cái đã biến thành hàng trăm lưỡi dao bắn tới Mạc Tà, trên trời dưới đất đều có hàn quang lóe sáng cơ hồ không có dư âm né tránh.

Mạc Tà và Sở Mộ đã bị phong kín đường lui triệt để, mỗi một đạo Lợi nhận dài tới gần trăm thước mang theo uy lực kinh người. Ngay cả tường đá bằng nham thạch cao cấp cũng bị chém nát như tương, từ đó cho thấy Sở Mộ đang rơi vào tình trạng nguy hiểm tới mức nào. Chỉ cần bị Lợi nhận đánh trúng khẳng định là chết tan xác, trên người không còn một mảnh hoàn hảo.

"Mạc Tà, xuống dưới !"

Sở Mộ biết tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, ánh mắt nhìn lướt qua quảng trường có đầy Thạch Điêu thủ vệ ở phía dưới, ra lệnh cho Mạc Tà phóng xuống hi vọng tìm được đường sống trong chỗ chết.

Cả quảng trường tế đàn chứa đầy Thạch Điêu thủ vệ đứng thành hàng ngũ chỉnh tề, số lượng Thạch Điêu thủ vệ vượt xa khu vực bên ngoài. Mỗi một lần tiến vào phạm vi trăm thước sẽ đánh thức từ năm đầu Thạch Điêu thủ vệ trở lên.

Đối mặt với Trùng Nhận Phong Bạo đột kích, Mạc Tà đã không còn chỗ nào né tránh. Trong lúc nguy cấp không dám trì hoãn chút nào, trực tiếp nhảy xuống quảng trường rồi sử dụng kỹ năng tăng tốc.

"Vù vù vù !”

Lực lượng Miện Diễm lưu lại luồng sáng hoa lệ trên quảng trường rộng lớn, chỉ lát sau đã có vài nhóm Thạch Điêu thủ vệ bị đánh thức. Khi ánh lửa đỏ sẫm lướt qua liền có hàng chục cặp mắt Thạch Điêu thủ vệ lóe sáng, đỉnh đầu cứng ngắc khẽ di chuyển về phía Mạc Tà.

Tư Thiên khống chế Hồn sủng vô cùng thành thạo, sau khi Bách Nhận Hung Chập hoàn thành kỹ năng lập tức để cho Tứ Dực Xà Yêu bay lên công kích Mạc Tà từ trên cao. Cái đuôi dài đầy gai nhọn đập xuống người Mạc Tà và Sở Mộ, đánh cả hai văng ngược lại đội ngũ Thạch Điêu thủ vệ.

"Ô ô ô !"

Thân thể Mạc Tà tông thẳng vào một đầu Thạch Điêu thủ vệ, bất chấp cả người đau nhức vội vàng dùng đuôi cuốn Sở Mộ ném lên trên lưng mình.

"Mạc Tà, chạy mau, đội ngũ Thạch Điêu thủ vệ sắp tỉnh lại rồi."

Sở Mộ cực kỳ lo lắng, hạ nhỏ giọng nói với Mạc Tà.

Trên quảng trường có tới hàng trăm hàng ngàn Thạch Điêu thủ vệ, chung quanh vị trí Mạc Tà đang đứng ít nhất cũng có 20 đầu Thạch Điêu thủ vệ trợn mắt ngó chừng.

"Ù ù ù ù !”

“Ùng ùng ùng ~~~!”

Mặt đất chấn động liên hồi, bụi đất trên người hai mươi con Thạch Điêu thủ vệ bắt đầu tróc ra, dần dần để lộ thân thể cường tráng và tầng khải giáp thật dày. Ánh mắt xanh lục lóe sáng, đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm vào Mạc Tà, một luồng khí thế trầm trọng nhất thời áp tới làm cho Mạc Tà run lên.

"Ô ô ô !"

Mạc Tà hiển nhiên không dám lưu lại chỗ này quá lâu, vội vàng thi triển Huyễn Ảnh phân hoá ra bốn đạo phân thân chạy ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Thạch Điêu thủ vệ.

Thừa dịp tất cả Thạch Điêu thủ vệ bị bốn đạo hư ảnh quấy nhiễu, bản thể Mạc Tà nhanh chóng gia tăng tốc độ chạy trốn.

"Mạc Tà, chạy sang bên trái."

Sở Mộ buông thả hồn niệm bao trùm khu vực vài trăm thước, dùng thời gian ngắn nhất phán đoán ra vị trí có số lượng Thạch Điêu thủ vệ thưa thớt nhất.

Bốn chân Mạc Tà không hề chạm đất, Đề Diễm tụ lại càng lúc càng mạnh lướt đi như bay, nhưng đồng thời cũng đánh thức thêm hàng loạt Thạch Điêu thủ vệ khác.

Sau khi tiếp cận bức tượng Thạch Điêu thủ vệ khoảng chừng một giây, chúng nó sẽ hoàn toàn thức tỉnh. Đến lúc đó còn không chạy ra xa nhất định sẽ bị cả đám thủ vệ vây công.



Vì thế Mạc Tà bất kể thế nào cũng không thể lưu lại trong khu vực một trăm thước quá một giây.

Cũng may Mạc Tà vốn có ưu thế tốc độ, trong vòng một giây ít nhất cũng có thể vượt qua khoảng cách 200 thước. Ngoại trừ lúc ban đầu làm thức tỉnh 20 con Thạch Điêu thủ vệ kia, những Thạch Điêu thủ vệ khác còn chưa có chân chính tỉnh lại thì bóng dáng nó đã mất tiêu ở nơi xa rồi.

Hơn nữa, tốc độ Thạch Điêu thủ vệ vốn không thể so sánh với Mạc Tà, sau khi thức tỉnh chỉ có cách dùng mắt ngó chừng mà thôi. Mạc Tà dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua một đám Thạch Điêu thủ vệ, trải qua đoạn thời gian nguy hiểm, cực kỳ chật vật quay trở về vị trí cầu thang dẫn lên Huyết Thú tế đàn.

Cách đó không xa, Diệp Khuynh Tư nhìn thấy Sở Mộ và Mạc Tà thành công quay về cũng âm thầm đổ mồ hôi lạnh vì lo lắng cho hắn. Chỉ cần trì hoãn thời gian thêm một chút, sợ rằng hắn và Mạc Tà sẽ bị hơn trăm đầu Thạch Điêu thủ vệ vây công rồi.

"Vậy mà cũng trốn ra được? Coi như số ngươi may mắn."

Tư Thiên hừ lạnh một tiếng, tương đối buồn bực vì kế hoạch không thành công.

Lúc nãy Hồn sủng của hắn bị Diệp Khuynh Tư quấy nhiễu, cho nên không có cách nào duy trì công kích Sở Mộ. Nếu không, hắn làm sao để cho địch nhân chạy ra khỏi khu vực Thạch Điêu thủ vệ dễ dàng như thế.

Tư Thiên híp mắt lại nhìn lướt qua chiến trường của Diệp Hoàn Sinh và Cẩn Nhu công chúa.

Tư Thiên cũng không ngốc, nếu như hai người kia giải quyết xong Thạch Điêu thủ vệ rồi gia nhập vào đội ngũ ở đây. Một mình hắn khẳng định không thể nào đối chiến với đội hình bốn Hồn sủng sư hợp lực.

Hết lần này tới lần khác, bây giờ Tư Thiên không có cách nào giải quyết Sở Mộ trong khoảng thời gian ngắn, cứ tiếp tục như vậy người bại chắc chắn là hắn.

Quả nhiên đúng như dự liệu, quá trình chiến đấu kéo dài thêm một lát, hai người Cẩn Nhu công chúa và Diệp Hoàn Sinh đã giải quyết xong hai con Thạch Điêu thủ vệ ở bên ngoài quảng trường. Sau đó dẫn theo bốn con Hồn sủng chạy tới Huyết Thú tế đàn.

"Ha ha, vinh quang cuối cùng thuộc về chúng ta rồi."

Diệp Hoàn Sinh vô cùng hưng phấn nhìn tới Tư Thiên, mở miệng cười to khiêu khích.

Thực lực Tư Thiên đúng là cực mạnh, hơn nữa thuộc tính Hồn sủng đúng lúc khắc chế Sở Mộ. Cho nên một mình Sở Mộ khẳng định đánh không lại người này.

Nhưng mà bây giờ Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh, Cẩn Nhu công chúa đã tiến vào khu vực trung tâm Huyết Thú tế đàn, cho dù thực lực Tư Thiên có mạnh hơn nữa cũng không phải là đối thủ của bốn người bọn họ.

Tư Thiên chậm rãi thối lui tới vị trí đường biên gần tế đàn, ở thời điểm Diệp Hoàn Sinh và Cẩn Nhu công chúa chuẩn bị vây công kết thúc chiến đấu thì hắn cố ý lùi ra xa, hành động như vậy rất có thể là muốn chừa lại đường lui cho mình.

"Còn gì mà thanh niên tối cường, được thiên hệ công nhận cường giả mạnh nhất chứ? Còn không phải bị chúng ta tàn bạo, để mặc cho chúng ta tùy ý cưỡng bức hay sao? Ha ha ha !"

Diệp Hoàn Sinh không thèm giữ gìn “khẩu đức”, chỉ thẳng vào mặt Tư Thiên lớn tiếng cười nhạo.

Vừa mới dứt lời, Diệp Hoàn Sinh đã cho Hồn sủng của mình gia nhập vào trận chiến, nhanh chóng bức lui đám Hồn sủng của Tư Thiên.

Tư Thiên tức giận cắn chặt hàm răng, điểm mấu chốt là hắn không nghĩ tới Sở Mộ lại có một con Bạch Yểm Ma thực lực mạnh mẽ như vậy. Vì thế mới tính toán sai lầm thời gian người này chạy tới Huyết Thú tế đàn, hiện tại rơi vào tình huống bị bốn người vây công nhất định là thua rồi.

Bên ngoài quảng trường Huyết Thú tế đàn.

"Mau nhìn, là Sở Thần và Tư Thiên."

Một gã tuyển thủ Hồn sủng cung chỉ tới Huyết Thú tế đàn, vội vàng hô to.

Khu vực quảng trường tế đàn vô cùng đặc thù, trước đó bốn người Sở Mộ xuyên qua cột đá đã dọn dẹp sạch hai hàng pho tượng thủ vệ, nhưng lúc này trên con đường thông tới tế đàn lại hiện đầy Thạch Điêu thủ vệ như cũ.

Nói cách khác, bây giờ ở trước mặt đám tuyển thủ Hồn sủng cung là hai dãy Thạch Điêu thủ vệ xếp hàng chỉnh tề, chúng nó im lặng canh chừng không cho tuyển thủ khác xông tới Huyết Thú tế đàn. Đám người kia muốn đi tới nhất định phải giải quyết xong chúng nó.

Cầm đầu đội ngũ Hồn sủng cung chính là Ngô Khánh, ánh mắt hắn nhìn tới Sở Mộ và Tư Thiên, mở miệng nói:

"Xem ra Tư Thiên thua thiệt lớn rồi."

"Ừ, Tư Thiên chỉ có một người, không ngờ Bạch Yểm Ma của Sở Thần khí thế cuồng dã bá đạo như thế. Dưới tình huống bị Quang hệ Hồn sủng áp chế vẫn có thể thi triển kỹ năng Yểm Ma đối kháng không chút yếu thế."

Một gã đội viên nói.

Ngô Khánh lập tức dời tầm mắt về phía Sở Mộ - Bạch Yểm Ma, chốc lát sau dần dần lộ ra vẻ ngạc nhiên, mở miệng nói:

"Thực lực con Bạch Yểm Ma này là chín đoạn cao giai - cao đẳng quân chủ, nhưng mà nó được trang bị hồn trang cấp chín nên thực lực chân chính sánh ngang với mười đoạn - cao đẳng quân chủ."

"Mười đoạn - cao đẳng quân chủ? Lực lượng kinh khủng như vậy sao?"

Mấy gã đội viên Hồn sủng cung đều mở to hai mắt ra ngó chừng Sở Mộ - Bạch Yểm Ma. Hiển nhiên là không hề tin tưởng chuyện này.

"Hoàn toàn chính xác, ta biết rõ thực lực Lâm Dận Thú của Tư Thiên, đó là một con Hồn sủng song chủ thuộc tính, Thú hệ và Quang hệ cường hãn vô cùng. Đẳng cấp chiến lực sánh ngang với cao đẳng quân chủ, từ biểu hiện cho thấy Lâm Dận Thú đã đạt tới mười đoạn. Dưới tình huống đó vẫn để cho Bạch Yểm Ma giằng co rất lâu không phân thắng bại.”

Ngô Khánh tiếp tục giải thích.

"Tư Thiên có mười đoạn Hồn sủng cao đẳng quân chủ, Hồn Điện Sở Thần cũng có. Hai người này biến thái quá mức rồi, chỉ dựa vào một con Hồn sủng cũng có thể quét ngang tất cả tuyển thủ bậc thang thứ hai rồi.”

Vẻ mặt những người khác cực kỳ quái dị.

Đám người bọn họ ngay cả chín đoạn Hồn sủng cao đẳng cấp quân chủ cũng không có. Thế mà hai người kia đã đạt tới trình độ khống chế mười đoạn cao đẳng quân chủ rồi. Chênh lệch song phương quá mức rõ ràng đã không cần phải dùng từ ngữ diễn tả nữa.

"Xem ra Tư Thiên sắp thua, đội trưởng, chúng ta làm sao đây?"

Một gã đội viên hỏi.

"Trước tiên quan sát tình hình đã. Không vội !"



Ngô Khánh không có lập tức giết tới tế đàn, chỉ đứng yên một chỗ tỏ vẻ bàng quan.

Trên Huyết Thú tế đàn.

Bốn con Hồn sủng của Tư Thiên đã bị thương khá nặng, bản thân Tư Thiên cũng bị ép rời khỏi khu vực Huyết Thú tế đàn.

"Ngươi có thể lăn !"

Sở Mộ lạnh lùng nói với Tư Thiên.

Sở Mộ không có nửa điểm hảo cảm đối với thế lực Hồn Minh, vì thế hắn không cần giữ gìn lời lẽ với Tư Thiên làm gì. Một câu nói ra một câu mạt sát, hoàn toàn là khiêu khích và giễu cợt.

Sắc mặt Tư Thiên lập tức tím tái vô cùng khó coi, cặp mắt khẽ híp lại chỉ còn một đường nhỏ ngó chừng Sở Mộ, lạnh giọng nói:

"Các ngươi cho rằng mình có thể lấy được vinh quang cuối cùng? Quá ngây thơ rồi."

"Thế nào? Ngươi tưởng rằng một mình có thể đối phó chúng ta sao? Có ngon thì nhào tới kiếm ăn …"

Diệp Hoàn Sinh xưa nay rất thích ỷ thế bức người, đặc biệt đối tượng ở trước mắt hắn là Hồn Minh Tư Thiên vốn được người người hâm mộ, xưng tụng là thanh niên tối cường và thần bí bậc nhất Thiên Hạ Quyết.

Cảm giác này làm cho Diệp Hoàn Sinh hắn không hề thoải mái, ngoài ra còn có một chút tức giận bất bình nữa.

Tư Thiên vẫn giữ vững nụ cười bình thản, trực tiếp thối lui ra khu vực quảng trường chứa đầy Thạch Điêu thủ vệ.

"Ta đã có biện pháp không kinh động Thạch Điêu thủ vệ, như vậy ta cũng có biện pháp đánh tỉnh chúng nó. Đám Thạch Điêu thủ vệ này là người thủ hộ của Huyết Thú tế đàn, các ngươi không có cách nào tiến vào quảng trường, nhưng ta lại có thể. Để ta xem các ngươi làm gì được ta !"

Tư Thiên một mực lui về phía sau, trong quá trình đó đã thu hồi ba con Hồn sủng vào trong không gian Hồn sủng, chỉ có để lại mỗi Lâm Dận Thú bảo vệ bên cạnh mình.

Lâm Dận Thú không tiếp tục giằng co với Bạch Yểm Ma, vừa nhận lệnh lập tức thi triển kỹ năng đánh lui đối phương rồi nhanh chóng chạy về phía Tư Thiên.

"Rống rống !"

Nhưng ngay lúc đó Lâm Dận Thú bỗng nhiên gầm thét một tiếng.

Mỗi một khối lân phiến trên Thự quang chiến giáp lóe lên quang mang rực rỡ, hơn nữa càng lúc càng bộc phát chói mắt.

Khu vực trung tâm Huyết Thú tế đàn bị quang mang này bao trùm, ánh mắt của tất cả mọi người bị đâm kích nhức nhối khó chịu. Nhất thời cả đám vội vàng lùi lại phía sau, dùng hồn niệm bảo vệ quanh người mình.

"Vốn dự định thu lấy nội tạng kết tinh của Huyết Thú, sau đó mới từ từ thu thập các ngươi. Nhưng các ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta độc ác."

Thanh âm Tư Thiên ở trong quầng sáng chậm rãi truyền ra.

Quang mang màu trắng sáng dần dần ngưng tụ trên không trung, chốc lát sau đã huyễn hóa thành hình dáng một đạo Kiếm quang khổng lồ đâm thẳng xuống quảng trường tế đàn.

"Uỳnh uỳnh uỳnh !”

Giờ phút này quang mang phản xạ kịch liệt, cả khu vực quảng trường rung động kịch liệt, một luồng khí tức Nham hệ cường đại chí cực càn quét khắp nơi.

"Chuyện gì xảy ra?"

Đám tuyển thủ Hồn sủng cung ở bên ngoài còn chưa kịp nhận thức vấn đề, chỉ biết kêu lên kinh hãi.

Nhưng vào thời điểm này cả đám bọn họ bỗng nhiên ngây dại cả ra, bởi vì những pho tượng bên trong tế đàn bắt đầu di động.

"Thạch Điêu thủ vệ... toàn … toàn bộ Thạch Điêu thủ vệ thức tỉnh ?"

Đám tuyển thủ Hồn sủng cung cực kỳ sợ hãi, điên cuồng thối lui ra khỏi khu vực tế đàn. Người nào cũng biết nếu tiếp tục lưu lại nơi này chỉ có con đường chết.

Thạch Điêu thủ vệ vốn xuất hiện ở khắp quảng trường tế đàn, giống như là những chiến sĩ trung kiên nhất thủ hộ nơi này. Hiện tại bỗng dưng tất cả Thạch Điêu thủ vệ mở mắt ra, khí tức Nham hệ khổng lồ áp bức làm cho người ta ngừng thở, lực lượng cường đại cỡ này không phải là tuyển thủ dự thi có thể đối kháng.

Đây chính là tộc quần Thạch Điêu thủ vệ với số lượng lên tới hàng trăm hàng ngàn, toàn bộ chúng nó đang từ từ thức tỉnh.

Thực lực mỗi một con Thạch Điêu thủ vệ nằm trong khoảng mười đoạn - sơ đẳng quân chủ, hàng trăm hàng ngàn Hồn sủng sơ đẳng quân chủ tạo thành đội ngũ sẽ là cảnh tượng kinh khủng đến mức nào đây?

"Mau... chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, ngàn vạn lần không nên bị Thạch Điêu thủ vệ nhắm trúng. Nếu không chúng ta chết chắc !"

Ngay cả Ngô Khánh cũng phải sợ hãi tái xám mặt mày, không thể nào sinh ra nổi một chút ý chí chiến đấu.

Bất kỳ một con Thạch Điêu thủ vệ nào cũng sánh ngang Hồn sủng của bọn họ, thế mà số lượng Thạch Điêu thủ vệ trên quảng trường không tới một ngàn cũng có tám trăm. Đây rõ ràng là quân đoàn Thạch Điêu thủ vệ, cho dù thực lực cường hãn cỡ nào cũng không thể ngăn cản nổi.

"Ha ha, chờ các ngươi chết hết rồi, ta sẽ quay lại nhặt xác các ngươi."

Tư Thiên cười phá lên, trước tiên thu hồi Lâm Dận Thú vào trong không gian Hồn sủng. Sau đó một mình một người đi vào giữa quân đoàn Thạch Điêu thủ vệ.

Nhìn thấy Thạch Điêu thủ vệ ở chung quanh không ngừng tỉnh lại, khóe miệng Tư Thiên nhếch lên âm thầm cảm tạ Tần Dạ:

“Nếu không có Tần Dạ nói cho mình biết thông tin về Huyết Thú tế đàn và Thạch Điêu thủ vệ, đồng thời chỉ mình cách né tránh Thạch Điêu thủ vệ công kích đúng là lúc này nguy cơ ngập đầu rồi.”

Chỉ cần đoạt được vinh quang cuối cùng, Tư Thiên sẽ đưa lên một phần đại lễ xem như cảm tạ Tần Dạ.

Thế nhưng, Tư Thiên vì quá đắc ý nên không có phát hiện một đầu Thạch Điêu thủ vệ hình thể to lớn vượt mức bình thường, cặp mắt xanh lục đang tập trung vào bản thân mình.

Hắn cho rằng mình không bị Thạch Điêu thủ vệ công kích, vẫn tự do tự tại bước đi trong quân đoàn Hồn sủng phát ra khí thế kinh người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook