Quyển 2 - Chương 1015: Tiến về phía đông
Ngư Thiên Không
10/02/2014
Sắc mặt Sở Mộ xanh đen, lúc ban đầu nhìn thấy Ly lão nhân kích động lệ nóng doanh tròng ôm đùi thì trong nội tâm Sở Mộ dâng lên tình cảm ấm áp, bất kể thế nào thì lão nhân này cũng được tính là lão sư trên con đường hồn sủng của mình, tuy nhân phẩm cùng tính cách thật sự không được tốt lắm, nhưng xác thực đáng giá tôn kính.
Nhưng mà Sở Mộ cũng chịu không được lão già này ôm chân của mình khóc sướt mướt lại dương dương đắc ý nói ba bốn tiếng đồng hồ!
- Lại nói, Ly lão nhân, thực lực minh chủ đại khái ở cấp độ nào rồi, đừng nói cho ta ngươi không biết.
Sở Mộ nhắc Ly lão nhân lên, đặt ở trên mặt bàn, tóm lại cái quần mà Diệp Khuynh Tư làm cho hắn phải ném đi rồi...
- Hắc hắc, trước kia ta không nói cho thiếu chủ biết là vì sợ ngươi biết mục tiêu ở cấp độ quá cao thì sinh ra nản lòng thoái chí, hiện tại thực lực thiếu chủ tăng nhiều, còn có vô địch Chiến Dã ta bồi dưỡng giúp ngươi, xác thực có thể...
Ly lão nhân trả lời vấn đề luôn có tiết tấu dày đặc.
Mà Sở Mộ đã sớm quen tiết tấu này của Ly lão nhân, thời điểm Ly lão nhân nói nhảm một đống lớn thì hoàn toàn cạo móng tay không có nghe thấy, đợi đến lúc Ly lão nhân nói điểm chính thì lại nghe.
- Đầu tiên minh chủ nhất định là không có đột phá cảnh giới Hồn Hoàng!
Nghe được Ly lão nhân nói những lời này Sở Mộ lập tức nhíu mày, mở miệng hỏi:
- Hắn kiềm giữ hồn sủng cấp chúa tể có lẽ không ít, tại sao không có đột phá Hồn Hoàng?
- Chuyện này sau đó ta sẽ giải thích cho thiếu chủ biết, trước tiên là nói về thực lực của hắn.
Ly lão nhân vuốt chòm râu màu bạc của mình, nửa híp mắt tiếp tục, nói:
- Nếu như hắn không có đột phá Hồn Hoàng thì thực lực của hắn chỉ có thể dưới cấp chúa tể cấp thấp, nói cách khác cho dù hắn có bao nhiêu hồn sủng cấp chua tể, bởi vì hồn niệm từ đầu đến cuối chỉ ngăn chặn ở cảnh giới chín niệm Hồn Hoàng, hồn sủng của hắn không thể nào đạt tới cấp chúa tể cấp thấp.
Ly lão nhân nói lời này làm Sở Mộ sửng sốt!
Nếu như minh chủ không có đến cấp chúa tể cấp thấp, vậy tại sao sợ hắn chứ?
Nhưng mà từ ánh mắt Ly lão nhân thì Sở Mộ có thể thấy được minh chủ Hồn Minh khẳng định không có đơn giản như vậy, dù sao có thể trở thành minh chủ thì phải có được hồn sủng cấp chúa tể cấp thấp. Như vậy năm khống của hắn khẳng định không có khả năng đọ sức với bảy đại Thánh Vương. Hồn Điện hẳn phải mạnh hơn mới đúng.
- Ha ha, thiếu chủ cũng nhìn ra.
Ly lão nhân cười rộ lên nói:
- Tên kia đương nhiên không có khả năng đơn giản như vậy. Bằng không hắn không thể trở thành thần của nhân loại được.
- Con Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương kia có hồn ảnh có lẽ thiếu chủ nhớ rõ a, đây là hiệu quả kỹ năng chủng tộc giúp lực lượng Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương tăng lên gấp bội, do đó thực lực Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương tăng lên một cấp bậc...
- Ngươi nói là những hồn sủng khác của hắn có cảnh giới chuẩn chúa tể, nhưng có khả năng thông qua chút ít kỹ năng chủng tộc đặc thù cùng nhiều chủ thuộc tính mà đạt tới cấp độ chúa tể cấp thấp?
Sở Mộ nói ra.
- Ân, đúng là như thế. Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương hẳn là thứ sủng của minh chủ, bởi vì minh chủ cách đây không lâu đã có Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương là ấu sủng rồi, đây cũng là nguyên nhân Ngô Quảng dám cáo mượn oai hùm, bởi vì nó không phải hồn sủng mang lại ấn tượng khắc sâu của mọi người về minh chủ.
Ly lão nhân nói ra.
- Có khả năng là chúa tể cấp thấp...
Sở Mộ có chút thất thần, xem ra đối kháng cường giả cấp độ như minh chủ hay là muốn ỷ lại bảy Thánh Vương, chính mình cần một ít thời gian tăng cảnh giới lên mới được.
- Thiếu chủ cũng không cần lo lắng a. Địch nhân của ngươi là cường giả khác của Hồn Minh, chỉ cần ngươi có thể giải quyết hắn, trận chiến đấu này phần thắng vô cùng lớn. Mặt khác Hùng Tá cùng Hùng Thủ đã nhiều năm không hiển lộ thực lực, Mục Thanh Y hoàn toàn là nhân tài mới xuất hiện, thực lực của nàng bây giờ chưa hắn chống lại Hùng Thủ, hoặc là nói nhiều lắm chỉ có thể chống lại Hùng Thủ của mười năm trước, cho nên thiếu chủ chớ có phớt lờ thực lực của tứ Hùng.
Ly lão nhân nói ra.
Sở Mộ gật gật đầu, bất kể nói thế nào thì tăng thực lực lên càng nhiều càng tốt, thừa lúc hiện tại mình có không gian tăng lên phải nắm thặt chắc.
- Thiếu chủ tiếp theo có ý định gì.
Ly lão nhân hỏi.
- Đi phía đông một chuyến, trước tiên đem thực lực Vong Mộng tăng lên.
Sở Mộ nói ra.
- Ân, vậy thiếu chủ phải cẩn thận mới được, chớ bạo lộ hành tung.
Ly lão nhân nói ra.
- Như thế nào, lão già khọm khẹm ngươi không đi với ta?
Sở Mộ sững sờ mở miệng hỏi.
- Hắc hắc, thiếu chủ cũng biết Ly lão nhân ta bác học đa tài, đối với chiến tranh, chiến thuật, thế cục cũng có giải thích độc đáo, nữ tôn điện hạ có ý muốn ta làm quân sư, bày mưu tính kế...
Ly lão nhân xấu hổ cười rộ lên.
- Ah, như vậy cũng tốt.
Sở Mộ ngược lại vô cùng tin tưởng bổn sự này của Ly lão nhân, tốt xấu gì cũng là quái vật sống hai trăm tuổi, kinh nghiệm và trí tuệ tuyệt đối không phải là kẻ nào cũng bằng được!
...
...
Thành Trường Chi Tuyền nằm ở phía đông thành Vạn Tượng, đại khái cách xa nhau hơn ba mươi khu vực, một chuyến này đoán chừng là một lữ trình dày dằng dặc.
Lúc này trên đường đi chỉ có ba người, Sở Mộ mang theo thê tử và đại mỹ nhân lên đường.
Sở Mộ nhớ rõ trước kia mình ra ngoài lịch lãm rèn luyện thì phần lớn thời gian đều là một mình, chỉ có một thời ngắn đi cùng Diệp Khuynh Tư, tóm lại từ đầu đến cuối đều là độc hành hiệp, hôm nay đã có hai vị nữ tử làm bạn, không biết chuyện này có thể tính là diễm phúc sâu hay không.
Đương nhiên Sở Mộ không ngừng suy nghĩ chuyện gì, cho dù có ý kiến gì thì thê tử vẫn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào.
Trên đường xá Sở Mộ cũng không có dừng lại quá nhiều lần, mà là trực tiếp đi tới nơi Mục Thanh Y nói có Thành Trường Chi Tuyền.
- Chiến tranh phía đông đã bộc phát rồi, chúng ta không thể dễ dàng tiến vào trong thành thị, miễn cho bị người Hồn Minh nhìn thấy thì bại lộ hành tung.
Sở Mộ mở miệng nói ra.
Thành thị phía đông này không có thế lực trung lập, một đường bay tới có thể nói là tràn ngập khói thuốc súng, chiến hỏa lan ra như lửa cháy đồng khô, mỗi lần Mục Thanh Y nhìn thấy thi thể khắp nơi trên mặt đất thì nàng than nhẹ một tiếng.
- Nhanh chóng chấm dứt chiến tranh mới được.
Mục Thanh Y nói ra.
Mới chỉ là dạo đầu của chiến tranh mà thây đã chất đầy đồng, mà đánh xong một trận này thực lực nhân loại sẽ thụt lùi không biết bao nhiêu năm, nếu như có chút đế quốc của cấm vực đột kích, như vậy nhân loại phải thừa nhận tai họa ngập đầu.
Mà người có thể làm chiến tranh chấm dứt nhanh chóng kỳ thật đang ở bên cạnh Mục Thanh Y, tại Tuyết thành nhìn thấy hắn thì Mục Thanh Y thậm chí cũng không có cảm thấy nam tử này có gì xuất chúng, không ngờ qua không bao lâu thì hắn đã trở thành nhân vật mấu chốt của cuộc chiến tranh này.
Nhưng mà Sở Mộ cũng chịu không được lão già này ôm chân của mình khóc sướt mướt lại dương dương đắc ý nói ba bốn tiếng đồng hồ!
- Lại nói, Ly lão nhân, thực lực minh chủ đại khái ở cấp độ nào rồi, đừng nói cho ta ngươi không biết.
Sở Mộ nhắc Ly lão nhân lên, đặt ở trên mặt bàn, tóm lại cái quần mà Diệp Khuynh Tư làm cho hắn phải ném đi rồi...
- Hắc hắc, trước kia ta không nói cho thiếu chủ biết là vì sợ ngươi biết mục tiêu ở cấp độ quá cao thì sinh ra nản lòng thoái chí, hiện tại thực lực thiếu chủ tăng nhiều, còn có vô địch Chiến Dã ta bồi dưỡng giúp ngươi, xác thực có thể...
Ly lão nhân trả lời vấn đề luôn có tiết tấu dày đặc.
Mà Sở Mộ đã sớm quen tiết tấu này của Ly lão nhân, thời điểm Ly lão nhân nói nhảm một đống lớn thì hoàn toàn cạo móng tay không có nghe thấy, đợi đến lúc Ly lão nhân nói điểm chính thì lại nghe.
- Đầu tiên minh chủ nhất định là không có đột phá cảnh giới Hồn Hoàng!
Nghe được Ly lão nhân nói những lời này Sở Mộ lập tức nhíu mày, mở miệng hỏi:
- Hắn kiềm giữ hồn sủng cấp chúa tể có lẽ không ít, tại sao không có đột phá Hồn Hoàng?
- Chuyện này sau đó ta sẽ giải thích cho thiếu chủ biết, trước tiên là nói về thực lực của hắn.
Ly lão nhân vuốt chòm râu màu bạc của mình, nửa híp mắt tiếp tục, nói:
- Nếu như hắn không có đột phá Hồn Hoàng thì thực lực của hắn chỉ có thể dưới cấp chúa tể cấp thấp, nói cách khác cho dù hắn có bao nhiêu hồn sủng cấp chua tể, bởi vì hồn niệm từ đầu đến cuối chỉ ngăn chặn ở cảnh giới chín niệm Hồn Hoàng, hồn sủng của hắn không thể nào đạt tới cấp chúa tể cấp thấp.
Ly lão nhân nói lời này làm Sở Mộ sửng sốt!
Nếu như minh chủ không có đến cấp chúa tể cấp thấp, vậy tại sao sợ hắn chứ?
Nhưng mà từ ánh mắt Ly lão nhân thì Sở Mộ có thể thấy được minh chủ Hồn Minh khẳng định không có đơn giản như vậy, dù sao có thể trở thành minh chủ thì phải có được hồn sủng cấp chúa tể cấp thấp. Như vậy năm khống của hắn khẳng định không có khả năng đọ sức với bảy đại Thánh Vương. Hồn Điện hẳn phải mạnh hơn mới đúng.
- Ha ha, thiếu chủ cũng nhìn ra.
Ly lão nhân cười rộ lên nói:
- Tên kia đương nhiên không có khả năng đơn giản như vậy. Bằng không hắn không thể trở thành thần của nhân loại được.
- Con Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương kia có hồn ảnh có lẽ thiếu chủ nhớ rõ a, đây là hiệu quả kỹ năng chủng tộc giúp lực lượng Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương tăng lên gấp bội, do đó thực lực Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương tăng lên một cấp bậc...
- Ngươi nói là những hồn sủng khác của hắn có cảnh giới chuẩn chúa tể, nhưng có khả năng thông qua chút ít kỹ năng chủng tộc đặc thù cùng nhiều chủ thuộc tính mà đạt tới cấp độ chúa tể cấp thấp?
Sở Mộ nói ra.
- Ân, đúng là như thế. Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương hẳn là thứ sủng của minh chủ, bởi vì minh chủ cách đây không lâu đã có Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương là ấu sủng rồi, đây cũng là nguyên nhân Ngô Quảng dám cáo mượn oai hùm, bởi vì nó không phải hồn sủng mang lại ấn tượng khắc sâu của mọi người về minh chủ.
Ly lão nhân nói ra.
- Có khả năng là chúa tể cấp thấp...
Sở Mộ có chút thất thần, xem ra đối kháng cường giả cấp độ như minh chủ hay là muốn ỷ lại bảy Thánh Vương, chính mình cần một ít thời gian tăng cảnh giới lên mới được.
- Thiếu chủ cũng không cần lo lắng a. Địch nhân của ngươi là cường giả khác của Hồn Minh, chỉ cần ngươi có thể giải quyết hắn, trận chiến đấu này phần thắng vô cùng lớn. Mặt khác Hùng Tá cùng Hùng Thủ đã nhiều năm không hiển lộ thực lực, Mục Thanh Y hoàn toàn là nhân tài mới xuất hiện, thực lực của nàng bây giờ chưa hắn chống lại Hùng Thủ, hoặc là nói nhiều lắm chỉ có thể chống lại Hùng Thủ của mười năm trước, cho nên thiếu chủ chớ có phớt lờ thực lực của tứ Hùng.
Ly lão nhân nói ra.
Sở Mộ gật gật đầu, bất kể nói thế nào thì tăng thực lực lên càng nhiều càng tốt, thừa lúc hiện tại mình có không gian tăng lên phải nắm thặt chắc.
- Thiếu chủ tiếp theo có ý định gì.
Ly lão nhân hỏi.
- Đi phía đông một chuyến, trước tiên đem thực lực Vong Mộng tăng lên.
Sở Mộ nói ra.
- Ân, vậy thiếu chủ phải cẩn thận mới được, chớ bạo lộ hành tung.
Ly lão nhân nói ra.
- Như thế nào, lão già khọm khẹm ngươi không đi với ta?
Sở Mộ sững sờ mở miệng hỏi.
- Hắc hắc, thiếu chủ cũng biết Ly lão nhân ta bác học đa tài, đối với chiến tranh, chiến thuật, thế cục cũng có giải thích độc đáo, nữ tôn điện hạ có ý muốn ta làm quân sư, bày mưu tính kế...
Ly lão nhân xấu hổ cười rộ lên.
- Ah, như vậy cũng tốt.
Sở Mộ ngược lại vô cùng tin tưởng bổn sự này của Ly lão nhân, tốt xấu gì cũng là quái vật sống hai trăm tuổi, kinh nghiệm và trí tuệ tuyệt đối không phải là kẻ nào cũng bằng được!
...
...
Thành Trường Chi Tuyền nằm ở phía đông thành Vạn Tượng, đại khái cách xa nhau hơn ba mươi khu vực, một chuyến này đoán chừng là một lữ trình dày dằng dặc.
Lúc này trên đường đi chỉ có ba người, Sở Mộ mang theo thê tử và đại mỹ nhân lên đường.
Sở Mộ nhớ rõ trước kia mình ra ngoài lịch lãm rèn luyện thì phần lớn thời gian đều là một mình, chỉ có một thời ngắn đi cùng Diệp Khuynh Tư, tóm lại từ đầu đến cuối đều là độc hành hiệp, hôm nay đã có hai vị nữ tử làm bạn, không biết chuyện này có thể tính là diễm phúc sâu hay không.
Đương nhiên Sở Mộ không ngừng suy nghĩ chuyện gì, cho dù có ý kiến gì thì thê tử vẫn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào.
Trên đường xá Sở Mộ cũng không có dừng lại quá nhiều lần, mà là trực tiếp đi tới nơi Mục Thanh Y nói có Thành Trường Chi Tuyền.
- Chiến tranh phía đông đã bộc phát rồi, chúng ta không thể dễ dàng tiến vào trong thành thị, miễn cho bị người Hồn Minh nhìn thấy thì bại lộ hành tung.
Sở Mộ mở miệng nói ra.
Thành thị phía đông này không có thế lực trung lập, một đường bay tới có thể nói là tràn ngập khói thuốc súng, chiến hỏa lan ra như lửa cháy đồng khô, mỗi lần Mục Thanh Y nhìn thấy thi thể khắp nơi trên mặt đất thì nàng than nhẹ một tiếng.
- Nhanh chóng chấm dứt chiến tranh mới được.
Mục Thanh Y nói ra.
Mới chỉ là dạo đầu của chiến tranh mà thây đã chất đầy đồng, mà đánh xong một trận này thực lực nhân loại sẽ thụt lùi không biết bao nhiêu năm, nếu như có chút đế quốc của cấm vực đột kích, như vậy nhân loại phải thừa nhận tai họa ngập đầu.
Mà người có thể làm chiến tranh chấm dứt nhanh chóng kỳ thật đang ở bên cạnh Mục Thanh Y, tại Tuyết thành nhìn thấy hắn thì Mục Thanh Y thậm chí cũng không có cảm thấy nam tử này có gì xuất chúng, không ngờ qua không bao lâu thì hắn đã trở thành nhân vật mấu chốt của cuộc chiến tranh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.