Quyển 2 - Chương 233: Tin tức trứng Chập Long (thượng,hạ)
Ngư Thiên Không
08/06/2013
Lần đầu tiên Linh Âm Thiếp lấy ý chí của mình mạnh mẽ đề kháng xuống, nhưng đến khi Sở Mộ niệm lên chú ngữ bắt sống lần thứ hai thì tinh thần Linh Âm Thiếp đã không còn đủ sức đề kháng nữa, thân thể nhỏ xinh của nó nhanh chóng bị Sở Mộ thu vào trong giới chỉ lưu trữ Hồn sủng.
Sở Mộ có lưu trong giới chỉ một ít hồn hạch nuôi dưỡng nó, rồi mới dồn lực chú ý vào trên thi thể Cổ Thương Ma Thụ.
Tầng da bên ngoài của Cổ Thương Ma Thụ đã nám đen rồi, sau khi bị trảo nhận Mạc Tà xé rách liền biến thành vài khúc rời rạc. Mạc Tà xem như đã quen với việc lần mò bảo vật trong thi thể đối phương rồi, mấy việc này chỉ là tiện tay hay làm mà thôi.
"Ô ô ô !”
Mạc Tà ở trạng thái Sở Liên mới vừa chui vào bên trong thân thể Cổ Thương Ma Thụ đột nhiên kêu lên một tràng hưng phấn, chín cái đuôi nhỏ không ngừng lắc lư qua lại, cái miệng nhỏ nhắn ngậm một khối bảo thạch trong suốt chậm rãi bước ra.
"Thiếu chủ, thiếu chủ, hồn tinh… là hồn tinh !"
Nhãn lực của Ly lão nhi sáng như đuốc, vừa nhìn là nhận ra ngay đó là vật gì, thân thể nhỏ xíu trực tiếp nhảy ra ngoài lao thẳng về phía Mạc Tà, sau đó vươn một trảo ngắn ngủn tới định chộp lấy hồn tinh.
Có lẽ Mạc Tà đã sớm dự đoán được sẽ có tình huống này phát sinh, ngay khi Ly lão nhi vừa định cầm lấy hồn tinh đã bị Mạc Tà vung đuôi quét bay ra ngoài xa.
Bản thân Sở Mộ cũng mừng rỡ không thôi, chậm rãi vươn tay ra nhận lấy hồn tinh màu xanh đen từ trong miệng Mạc Tà.
"Cấp tám Mộc hệ hồn tinh."
Sở Mộ nở nụ cười sung sướng, lúc nãy hắn còn đang lo lắng làm sao kiếm đủ tiền để cường hóa Ma Thụ chiến sĩ, không nghĩ tới nữ thần may mắn lại phủ xuống lần nữa đưa cho hắn một phần đại lễ to lớn như thế.
Mộc hệ hồn tinh cấp tám, lại được dựng dục sinh ra từ trong cơ thể Hồn sủng cấp thống lĩnh đỉnh phong như Cổ Thương Ma Thụ, vì thế viên Mộc hệ hồn tinh cấp tám này tuyệt đối có giá trị trên ngàn vạn kim tệ. Cộng thêm Linh Âm Thiếp vài trăm vạn xem như Sở Mộ đi chuyến này cũng không uổng công rồi.
Sở Mộ thu hồi hồn tinh vào trong không gian giới chỉ, tiếp tục tìm kiếm trong thân thể Cổ Thương Ma Thụ nhìn xem còn có vật gì giá trị hay không. Chốc lát sau Mạc Tà lại mang ra một thứ gì đó giống như là trái tim, tầng ngoài của nó có một lớp vỏ cây dày cộm bao quanh, hỏa diễm mạnh mẽ lúc trước cũng không thể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho nó. Thậm chí phía trên vẫn còn dính máu huyết của Cổ Thương Ma Thụ chưa hề tiêu tán.
"Trái cây của tám đoạn Cổ Thương Ma Thụ, giá trị thứ này cũng không thấp đâu !"
Ly lão nhi nhỏ giọng nói thầm một câu.
Bất kể giá tiền bao nhiêu thì trái cây của Cổ Thương Ma Thụ cũng sẽ lưu lại cho Diệp Hoàn Sinh trị độc. Dù sao Cổ Thương Ma Thụ là Hồn sủng hiếm thấy, số lượng cực kỳ có hạn, coi như là Giới thành cũng chưa chắc có thể tìm được linh vật quý hiếm này.
(Giới thành: danh từ chung, ý chỉ những thành trì trong một Giới, thường thường cấp bậc cao hơn Vực thành.)
(Trên đại lục phân ra ba khu vực chính: từ nhỏ đến lớn là lãnh thổ - địa vực – địa giới. Sau này còn có một tồn tại rộng lớn hơn gọi là Cảnh, bao gồm nhiều giới ở trong đó.)
"Huynh muội bọn họ hẳn là không có đến Ly thành nhanh như vậy đâu! Chúng ta còn có thời gian hơn một tháng, cứ lưu lại nơi này lịch lãm tích lũy kinh nghiệm đi."
Sở Mộ vuốt ve bộ lông mềm mại trên người tiểu Mạc Tà, cười cười nói.
"Thiếu chủ, nếu muốn lịch lãm thì tiếp tục tiến về phía bắc đi. Ở nơi đó sẽ có một mảnh rừng rậm nguyên thủy, khắp nơi đều là Hồn sủng hoang dã, ngươi dốc lòng chiến đấu một tháng sẽ có thể gia tăng giai đoạn cho Hồn sủng giai không ít. Chờ đến Ly thành sẽ dư sức dạy dỗ cái tên tiểu nhân chuyên chơi âm mưu quỷ kế kia một trận."
Ly lão nhi chạy lại gần nói với Sở Mộ, nếu là tình huống thông thường thì ý kiến của lão gia hỏa này vẫn có giá trị tham khảo.
Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một lát, Sở Mộ thu hồi Băng Không Tinh Linh trở về không gian Hồn sủng rồi triệu hồi Chiến Dã ra ngoài, bắt đầu xâm nhập vào sâu trong khu rừng rậm rạp.
Vu Hạ yên lặng đứng ở trong đình viện, bộ ngực nhấp nhô phập phồng dữ dội, hiển nhiên là cho thấy hắn đang mạnh mẽ áp chế tâm tình của mình.
"Bốp !"
Cánh tay Vu Hạ đảo qua hất tung bộ chén trà trên bàn đá xuống đất, nhất thời bộ trà cụ sang trọng bể tan thành từng mảnh, nước trà bắn ra tán loạn trên mặt đất.
"Qua sông rút cầu, hừ hừ, đừng cho rằng ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì."
Ánh mắt Vu Hạ trở nên cực kỳ tàn độc.
Lúc này ở trong đình viện chỉ có một mình Vu Hạ, trước đó hắn vẫn không dám bại lộ cảm xúc của mình ra ngoài là vì e ngại đối phương.
"Nếu như lần này ta xảy ra chuyện gì nằm ngoài dự liệu, các ngươi cũng đừng mơ tưởng bản thân mình có thể tiếp tục ẩn núp trong bóng tối." Vu Hạ cắn răng lẩm bẩm.
Trong lúc Vu Hạ phát tiết tức giận, một người thanh niên mặc trường bào nho nhã chậm rãi đi vào trong đình viện.
Thanh niên nhìn lướt qua mấy chén trà vỡ nát nằm dưới đất, trên mặt lại hiện lên nụ cười giả tạo nói:
"Cần gì phải tức giận lớn như vậy chứ? Khi ngươi hợp tác với bọn họ cũng nên nghĩ đến người ta là hạng người gì rồi."
"Hừ, nếu không phải nhìn vào chỗ tốt bọn hắn hứa với ta... hừ !"
Vu Hạ ngồi xuống ghế đá, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, nhìn thoáng qua người thanh niên nói:
"Hồn Minh các ngươi rất ít khi chạy đến Trạm ly giới, tại sao ta có cảm giác mấy năm gần đây các ngươi rất thường xuyên xuất nhập nơi này?"
"Ha hả, ngươi cần gì biết rõ còn cố hỏi đây?"
Người thanh niên chậm rãi lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh Vu Hạ cười nói.
Vu Hạ ổn định tâm tình lại rất nhanh, dùng chất giọng hứng thú hỏi:
"Vậy cái tên làm cho lĩnh vực Hồn sủng sư kinh động đã chạy trốn?"
"Chạy trốn hay không thật ra cũng không có chuyện gì lớn, dù sao Thiên Thương Thanh Chập Long chính là đồ của chủ thượng chúng ta. Hắn chạy không thoát…" Người thanh niên cười nói.
"Ai cũng không thể khống chế nổi Thiên Thương Thanh Chập Long kia mà. Các ngươi không phải dựa vào cái cớ đó đi ra ngoài làm xằng làm bậy một đoạn thời gian rất dài sao? Theo ta thấy, nói không chừng các ngươi đã mất đi năng lực khống chế nên giả vờ để cho nó chạy trốn, sau đó tùy tiện cho mấy người đuổi theo biểu diễn một tuồng kịch." Vu Hạ cười nói.
Người thanh niên cũng không thèm để ý Vu Hạ nói móc, chỉ lẳng lặng vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón tay.
"Lô Ưng, hai chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, còn có chuyện gì không thể nói hả? Quả trứng do Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt ra có phải đang ở Hằng Hải hay không? Nếu quả thật là ở nơi đó tại sao nhiều người đi tìm vẫn không thể xác định tung tích?" Vu Hạ dò hỏi.
"Đã tìm thấy dấu vết Thần Nội Tạng trên Tù đảo do Yểm Ma cung quản hạt, Chập Long Noãn hẳn là ở gần đó mà thôi." Thanh niên tên là Lô Ưng cười khẽ nói.
"Tù đảo? Hình như từng nghe nói qua, các ngươi tìm kiếm trong thời gian dài như vậy mới phát hiện ra dấu vết Thần Nội Tạng nhỉ? Có lẽ cũng hơn một năm." Vu Hạ cười cười hỏi, bộ dạng rõ ràng là muốn trêu chọc.
"Ngươi cho rằng Hằng Hải là địa phương muốn tới là tới sao? Chỗ đó là địa bàn của Yểm Ma cung, nhưng ngay cả bọn họ cũng quản lý không tới một phần mười Hằng Hải cũng. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe truyền thuyết Hằng Hải sao?"
Lúc này giọng nói Lô Ưng đã trở nên trầm trọng.
"Truyền thuyết Hằng Hải? Hình như có nghe qua một chút, chủ yếu là nói ở trong Hằng Hải có một con Hồn sủng thần bí cực kỳ cường đại đúng không? Từ trước đến giờ vẫn không có người nào từng thấy qua hình dạng của con Hồn sủng đó, chỉ biết là trong toàn bộ Hồn sủng giới cơ hồ không có ai dám đến trêu chọc nói.”
Hai tròng mắt Vu Hạ khẽ đảo một vòng suy nghĩ về truyền thuyết Hằng Hải và Thiên Thương Thanh Chập Long, tìm xem có thứ gì liên quan đến nhau không.
"Ý của ngươi là quả trứng do Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt ra rất có thể bị con Hồn sủng thần bí kia cất giữ?"
Cuối cùng Vu Hạ cũng nói ra suy luận của mình.
Lô Ưng gật đầu rồi lại lắc đầu, tựa hồ do dự một hồi có nên nói tin tức này ra hay không.
Vu Hạ đã ý thức được Lô Ưng đang giấu diếm một tin tức trọng đại, liền quyết đoán cởi một cái không gian giới xuống giao cho Lô Ưng:
"Hai chúng ta đã quen nhau trong quãng thời gian dài như vậy, nói cho ta biết thì có sao đâu chứ? Ta cũng chỉ hơi tò mò về chuyện này thôi. Chiếc nhẫn cũng không có bao nhiêu, nhưng khẳng định có thể cường hóa Hồn sủng của ngươi lên một bậc.”
Lô Ưng cười cười không nói, âm thầm thu lấy chiếc nhẫn rồi dùng hồn niệm nói với Vu Hạ:
"Bởi vì con Hồn sủng thần bí cùng với Yểm Ma cung quấy nhiễu nên chúng ta phải di chuyển một vòng lớn mới tìm ra di tích Thần Nội Tạng ở trên Tù đảo."
"Trải qua Thiên Thính đại nhân phân tích thì quả trứng của Thiên Thương Thanh Chập Long có ba loại khả năng xảy ra...”
"Khả năng thứ nhất chính là bị con Hồn sủng thần bí chiếm đoạt."
"Loại thứ hai có thể là bị Thiên Thương Thanh Chập Long cất giấu ở một địa phương nào đó bí mật trong Hằng Hải, đến nay chúng ta vẫn không thể tìm được."
"Loại thứ ba có thể là ..."
Vừa nói tới đây, Lô Ưng cố ý chần chờ một chút.
Vu Hạ rõ ràng là rất muốn biết chuyện này, ánh mắt ngó chừng Lô Ưng mãi không tha.
Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt ra Chập Long Noãn chính là thứ mà vô số Hồn sủng sư tha thiết ước mơ. Hồn Minh có thể xác định địa vị cực cao trên đại lục chính là vì thông qua phương thức đặc thù thu nhận trứng rồng, vững vàng sở hữu chủng tộc Hồn sủng cường đại nằm trong tay bọn họ.
Nghe nói Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt ra trứng rồng đều sẽ trở thành Thanh Chập Long cấp quân chủ, lực chiến đấu cơ hồ là tồn tại vô địch trong hàng ngũ Hồn sủng cấp quân chủ, thậm chí còn kinh khủng hơn Bạch Yểm Ma.
Từ rất lâu trước kia từng có một vị Hồn sủng sư trẻ tuổi vô tình thu được quả trứng của Thiên Thương Thanh Chập Long, sau đó chỉ dựa vào một con Thanh Chập Long mà trở thành cường giả số một số hai trong nhóm thanh niên đồng lứa. Cho dù là liệt vào hàng cao thủ chân chính vẫn là một người danh tiếng cực thịnh, rất ít khi gặp đối thủ. Một con Hồn sủng lại có thể thay đổi số phận của một gã Hồn sủng sư.
Bản thân Vu Hạ tại Nguyên Tố môn coi như có chút địa vị, nhưng nếu đặt trong lĩnh vực Hồn sủng sư rộng lớn thì không đáng một xu. Nếu như có thể nhận được Chập Long Noãn có lẽ địa vị của hắn sẽ trực tiếp nhảy lên một đoạn lớn, coi như là tham dự Thiên Hạ Quyết cũng có đầy đủ tự tin ứng phó.
"Loại khả năng thứ ba là gì, nói mau …"
Trên mặt Vu Hạ đã hiện ra mấy phần lo lắng.
Nhìn thấy bộ dạng Vu Hạ gấp gáp như vậy, Lô Ưng liền nở nụ cười đắc ý, thấp giọng nói:
"Thần Nội Tạng là ở trên Tù đảo của Yểm Ma cung, lúc ấy trên Tù đảo có ba nghìn tù nhân, trong số ba nghìn tù nhân này chỉ có một người được phép sống sót, người này chính là Tù đảo vương giả của Yểm Ma cung."
"Ta hiểu rồi."
Vu Hạ cũng là người thông minh, Lô Ưng vừa nói như thế hắn lập tức đoán ra loại khả năng kia, vẻ kinh ngạc trên mặt lên đến tột đỉnh.
"Ha hả !”
"Các ngươi đã biết là người nào chưa?"
Vu Hạ giả bộ cười hỏi.
Thiên Thương Thanh Chập Long ra phân liệt trứng rồng có tính mê hoặc to lớn thế nào chứ?
Vu Hạ đã âm thầm cắn răng hạ lời thề phải chiếm lấy cho bằng được, cho dù chỉ có một phần ba nhưng vô luận thế nào hắn cũng phải tìm ra cái tên Tù đảo vương giả kia. Sau đó đoạt đi Chập Long Noãn trong tay của hắn.
"Rất đáng tiếc, nếu như biết chuyện này sớm nửa năm thì chúng ta có thể trực tiếp bắt hắn lại, trong quãng thời gian đó Tù đảo vương giả vẫn đang sinh hoạt ở trong Tây Giới. Nhưng hiện tại không có ai biết tin tức cụ thể của cái tên Tù đảo vương giả kia nữa." Lô Ưng nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Vu Hạ khẽ đảo một vòng, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này có mấy người biết?"
"Không nhiều lắm, cha của ta, Thiên Thính đại nhân, một người Yểm Ma cung, ta, còn có ngươi nữa. Ta cũng hao phí rất nhiều công sức mới biết được chuyện này từ miệng phụ thân đó. Chuyện này ý nghĩa trọng đại cỡ nào hẳn là ngươi phải rõ ràng, chỉ vì ta và ngươi quen nhau từ nhỏ mới nói cho ngươi biết. Ngươi coi như tò mò biết được rồi thôi, ngàn vạn lần không nên nói cho người khác biết.” Lô Ưng trầm giọng nói.
"Đó là dĩ nhiên, điểm này ngươi còn không tin được ta sao?" Vu Hạ cười nói.
"Ờ, ta cũng nên đi rồi, phụ thân không hi vọng ta lưu lại chỗ các ngươi quá lâu." Lô Ưng nói.
"Ta đưa ngươi ra ngoài, à, thiếu chút nữa quên hỏi ngươi rồi, thành viên Hồn Minh các ngươi đến Ly thành là muốn làm gì đó?"
Vu Hạ cười hỏi.
"Cũng là chuyện có liên quan tới Thiên Thương Thanh Chập Long thôi. Sau này tự ngươi sẽ biết, ha hả, theo ta thấy ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều, trước tiên nên giải quyết vấn đề của mình đi, nghe nói ngươi đã gặp phiền toái không nhỏ."
Lô Ưng vừa dứt lời liền xoay người rời khỏi.
"Có liên quan tới Thiên Thương Thanh Chập Long?"
Trên mặt Vu Hạ lộ vẻ nghi hoặc, bắt đầu phỏng đoán.
Khu vực cuối cùng trong Mật Lâm có hình dạng như một bàn tay khổng lồ đặt xuống, từ chỗ này chỉ cần vượt qua hai địa vực tương đối nhỏ sẽ bước vào biên giới phía tây Ly vực.
Mà phía tây Ly vực chỉ có một khu rừng tương đối thưa thớt trong rừng cũng có nhiều Hồn sủng thường xuyên lui tới, chẳng qua là cấp bậc Hồn sủng ở nơi đó không cao, cơ hồ không có cấp chiến tướng trấn thủ lãnh địa.
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, gió nhẹ thoang thoảng thổi qua tàn cây râm mát.
Dưới tàng cây là một vị Hồn sủng sư lớn tuổi đang dẫn ba tiểu thiếu niên khoảng chừng 13,14 tuổi chậm rãi đi tới.
"Hồn sủng là sinh vật có linh tính, trong lúc bắt sống chúng nó nên tiến hành câu thông. Nếu như ngươi phát hiện mình có thể hiểu rõ tâm tình của con Hồn sủng đó, vậy thì tỷ lệ thành công đã cao hơn phân nửa rồi. Hôm nay là lần đầu tiên các ngươi đối mặt với Hồn sủng chân chính, nếu gặp phải những Hồn sủng năm giai trở lên tốt nhất là chạy đi. Lấy trình độ hồn lực của các ngươi không thể nào bắt sống được chúng nó."
Gã Hồn sủng sư lớn tuổi vừa đi tới vừa dặn dò đám thiếu niên cẩn thận.
Ba gã thiếu niên cũng rất nghe lời vị Hồn sủng sư kia, vẫn một mực im lặng đi theo sát phía sau hắn, hai mắt tò mò và khẩn trương nhìn quanh. Mặc dù trong lòng bọn họ có vài phần sợ hãi, nhưng mà cặp mắt vẫn không che dấu được nét hưng phấn khi sắp sửa được tiếp xúc với Hồn sủng chân chính.
"Rống rống !"
Bỗng nhiên có một cơn lốc mang theo mùi vị máu tanh ập tới mặt, ba tên thiếu niên không nhịn được tự nhiên rùng mình một cái.
Lão Hồn sủng sư hơi tái mặt, không ngờ tới ở chỗ này lại xuất hiện một con bốn đoạn Thị Huyết Thú.
Thị Huyết Thú rõ ràng là Hồn sủng nổi danh hung tàn, bạo ngược. Lão Hồn sủng sư chỉ là một Hồn sủng sư tầng dưới chót cũng không dám xác định mình có thể ứng phó tình hình này nổi không.
"Lui về phía sau, nhanh !”
Lão Hồn sủng sư vội vàng niệm chú ngữ rồi ra lệnh cho ba tên thiếu niên đang sợ hãi quên hết trời đất kia.
Sắc mặt lão Hồn sủng sư vô cùng trầm trọng, hai mắt nhìn chằm chằm vào con bốn đoạn Thị Huyết Thú, trái tim đập loạn cả lên cố gắng vắt hết đầu óc suy nghĩ tìm cách đối phó.
Nhưng ngay khi hắn dự định bảo các tên thiếu niên kia chạy trốn, còn mình tập trung tinh thần đối phó bốn đoạn Thị Huyết Thú. Bỗng nhiên Thị Huyết Thú kêu lên kinh hoảng, vội vàng quay đầu sang phương hướng khác chạy thẳng một hơi về nơi xa.
Thị Huyết Thú chạy trốn?
Lão Hồn sủng sư ngẩn người ngạc nhiên, híp mắt lại nhìn kỹ mới phát hiện ở phía xa xăm đang có một gã nam tử chậm rãi đi tới. Hắn không có triệu hoán bất kỳ một con Hồn sủng nào, nhưng mà khí tức thần bí và yêu dị trên người hắn khiến cho người khác không rét mà run.
Sở Mộ có lưu trong giới chỉ một ít hồn hạch nuôi dưỡng nó, rồi mới dồn lực chú ý vào trên thi thể Cổ Thương Ma Thụ.
Tầng da bên ngoài của Cổ Thương Ma Thụ đã nám đen rồi, sau khi bị trảo nhận Mạc Tà xé rách liền biến thành vài khúc rời rạc. Mạc Tà xem như đã quen với việc lần mò bảo vật trong thi thể đối phương rồi, mấy việc này chỉ là tiện tay hay làm mà thôi.
"Ô ô ô !”
Mạc Tà ở trạng thái Sở Liên mới vừa chui vào bên trong thân thể Cổ Thương Ma Thụ đột nhiên kêu lên một tràng hưng phấn, chín cái đuôi nhỏ không ngừng lắc lư qua lại, cái miệng nhỏ nhắn ngậm một khối bảo thạch trong suốt chậm rãi bước ra.
"Thiếu chủ, thiếu chủ, hồn tinh… là hồn tinh !"
Nhãn lực của Ly lão nhi sáng như đuốc, vừa nhìn là nhận ra ngay đó là vật gì, thân thể nhỏ xíu trực tiếp nhảy ra ngoài lao thẳng về phía Mạc Tà, sau đó vươn một trảo ngắn ngủn tới định chộp lấy hồn tinh.
Có lẽ Mạc Tà đã sớm dự đoán được sẽ có tình huống này phát sinh, ngay khi Ly lão nhi vừa định cầm lấy hồn tinh đã bị Mạc Tà vung đuôi quét bay ra ngoài xa.
Bản thân Sở Mộ cũng mừng rỡ không thôi, chậm rãi vươn tay ra nhận lấy hồn tinh màu xanh đen từ trong miệng Mạc Tà.
"Cấp tám Mộc hệ hồn tinh."
Sở Mộ nở nụ cười sung sướng, lúc nãy hắn còn đang lo lắng làm sao kiếm đủ tiền để cường hóa Ma Thụ chiến sĩ, không nghĩ tới nữ thần may mắn lại phủ xuống lần nữa đưa cho hắn một phần đại lễ to lớn như thế.
Mộc hệ hồn tinh cấp tám, lại được dựng dục sinh ra từ trong cơ thể Hồn sủng cấp thống lĩnh đỉnh phong như Cổ Thương Ma Thụ, vì thế viên Mộc hệ hồn tinh cấp tám này tuyệt đối có giá trị trên ngàn vạn kim tệ. Cộng thêm Linh Âm Thiếp vài trăm vạn xem như Sở Mộ đi chuyến này cũng không uổng công rồi.
Sở Mộ thu hồi hồn tinh vào trong không gian giới chỉ, tiếp tục tìm kiếm trong thân thể Cổ Thương Ma Thụ nhìn xem còn có vật gì giá trị hay không. Chốc lát sau Mạc Tà lại mang ra một thứ gì đó giống như là trái tim, tầng ngoài của nó có một lớp vỏ cây dày cộm bao quanh, hỏa diễm mạnh mẽ lúc trước cũng không thể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho nó. Thậm chí phía trên vẫn còn dính máu huyết của Cổ Thương Ma Thụ chưa hề tiêu tán.
"Trái cây của tám đoạn Cổ Thương Ma Thụ, giá trị thứ này cũng không thấp đâu !"
Ly lão nhi nhỏ giọng nói thầm một câu.
Bất kể giá tiền bao nhiêu thì trái cây của Cổ Thương Ma Thụ cũng sẽ lưu lại cho Diệp Hoàn Sinh trị độc. Dù sao Cổ Thương Ma Thụ là Hồn sủng hiếm thấy, số lượng cực kỳ có hạn, coi như là Giới thành cũng chưa chắc có thể tìm được linh vật quý hiếm này.
(Giới thành: danh từ chung, ý chỉ những thành trì trong một Giới, thường thường cấp bậc cao hơn Vực thành.)
(Trên đại lục phân ra ba khu vực chính: từ nhỏ đến lớn là lãnh thổ - địa vực – địa giới. Sau này còn có một tồn tại rộng lớn hơn gọi là Cảnh, bao gồm nhiều giới ở trong đó.)
"Huynh muội bọn họ hẳn là không có đến Ly thành nhanh như vậy đâu! Chúng ta còn có thời gian hơn một tháng, cứ lưu lại nơi này lịch lãm tích lũy kinh nghiệm đi."
Sở Mộ vuốt ve bộ lông mềm mại trên người tiểu Mạc Tà, cười cười nói.
"Thiếu chủ, nếu muốn lịch lãm thì tiếp tục tiến về phía bắc đi. Ở nơi đó sẽ có một mảnh rừng rậm nguyên thủy, khắp nơi đều là Hồn sủng hoang dã, ngươi dốc lòng chiến đấu một tháng sẽ có thể gia tăng giai đoạn cho Hồn sủng giai không ít. Chờ đến Ly thành sẽ dư sức dạy dỗ cái tên tiểu nhân chuyên chơi âm mưu quỷ kế kia một trận."
Ly lão nhi chạy lại gần nói với Sở Mộ, nếu là tình huống thông thường thì ý kiến của lão gia hỏa này vẫn có giá trị tham khảo.
Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một lát, Sở Mộ thu hồi Băng Không Tinh Linh trở về không gian Hồn sủng rồi triệu hồi Chiến Dã ra ngoài, bắt đầu xâm nhập vào sâu trong khu rừng rậm rạp.
Vu Hạ yên lặng đứng ở trong đình viện, bộ ngực nhấp nhô phập phồng dữ dội, hiển nhiên là cho thấy hắn đang mạnh mẽ áp chế tâm tình của mình.
"Bốp !"
Cánh tay Vu Hạ đảo qua hất tung bộ chén trà trên bàn đá xuống đất, nhất thời bộ trà cụ sang trọng bể tan thành từng mảnh, nước trà bắn ra tán loạn trên mặt đất.
"Qua sông rút cầu, hừ hừ, đừng cho rằng ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì."
Ánh mắt Vu Hạ trở nên cực kỳ tàn độc.
Lúc này ở trong đình viện chỉ có một mình Vu Hạ, trước đó hắn vẫn không dám bại lộ cảm xúc của mình ra ngoài là vì e ngại đối phương.
"Nếu như lần này ta xảy ra chuyện gì nằm ngoài dự liệu, các ngươi cũng đừng mơ tưởng bản thân mình có thể tiếp tục ẩn núp trong bóng tối." Vu Hạ cắn răng lẩm bẩm.
Trong lúc Vu Hạ phát tiết tức giận, một người thanh niên mặc trường bào nho nhã chậm rãi đi vào trong đình viện.
Thanh niên nhìn lướt qua mấy chén trà vỡ nát nằm dưới đất, trên mặt lại hiện lên nụ cười giả tạo nói:
"Cần gì phải tức giận lớn như vậy chứ? Khi ngươi hợp tác với bọn họ cũng nên nghĩ đến người ta là hạng người gì rồi."
"Hừ, nếu không phải nhìn vào chỗ tốt bọn hắn hứa với ta... hừ !"
Vu Hạ ngồi xuống ghế đá, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, nhìn thoáng qua người thanh niên nói:
"Hồn Minh các ngươi rất ít khi chạy đến Trạm ly giới, tại sao ta có cảm giác mấy năm gần đây các ngươi rất thường xuyên xuất nhập nơi này?"
"Ha hả, ngươi cần gì biết rõ còn cố hỏi đây?"
Người thanh niên chậm rãi lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh Vu Hạ cười nói.
Vu Hạ ổn định tâm tình lại rất nhanh, dùng chất giọng hứng thú hỏi:
"Vậy cái tên làm cho lĩnh vực Hồn sủng sư kinh động đã chạy trốn?"
"Chạy trốn hay không thật ra cũng không có chuyện gì lớn, dù sao Thiên Thương Thanh Chập Long chính là đồ của chủ thượng chúng ta. Hắn chạy không thoát…" Người thanh niên cười nói.
"Ai cũng không thể khống chế nổi Thiên Thương Thanh Chập Long kia mà. Các ngươi không phải dựa vào cái cớ đó đi ra ngoài làm xằng làm bậy một đoạn thời gian rất dài sao? Theo ta thấy, nói không chừng các ngươi đã mất đi năng lực khống chế nên giả vờ để cho nó chạy trốn, sau đó tùy tiện cho mấy người đuổi theo biểu diễn một tuồng kịch." Vu Hạ cười nói.
Người thanh niên cũng không thèm để ý Vu Hạ nói móc, chỉ lẳng lặng vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón tay.
"Lô Ưng, hai chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, còn có chuyện gì không thể nói hả? Quả trứng do Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt ra có phải đang ở Hằng Hải hay không? Nếu quả thật là ở nơi đó tại sao nhiều người đi tìm vẫn không thể xác định tung tích?" Vu Hạ dò hỏi.
"Đã tìm thấy dấu vết Thần Nội Tạng trên Tù đảo do Yểm Ma cung quản hạt, Chập Long Noãn hẳn là ở gần đó mà thôi." Thanh niên tên là Lô Ưng cười khẽ nói.
"Tù đảo? Hình như từng nghe nói qua, các ngươi tìm kiếm trong thời gian dài như vậy mới phát hiện ra dấu vết Thần Nội Tạng nhỉ? Có lẽ cũng hơn một năm." Vu Hạ cười cười hỏi, bộ dạng rõ ràng là muốn trêu chọc.
"Ngươi cho rằng Hằng Hải là địa phương muốn tới là tới sao? Chỗ đó là địa bàn của Yểm Ma cung, nhưng ngay cả bọn họ cũng quản lý không tới một phần mười Hằng Hải cũng. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe truyền thuyết Hằng Hải sao?"
Lúc này giọng nói Lô Ưng đã trở nên trầm trọng.
"Truyền thuyết Hằng Hải? Hình như có nghe qua một chút, chủ yếu là nói ở trong Hằng Hải có một con Hồn sủng thần bí cực kỳ cường đại đúng không? Từ trước đến giờ vẫn không có người nào từng thấy qua hình dạng của con Hồn sủng đó, chỉ biết là trong toàn bộ Hồn sủng giới cơ hồ không có ai dám đến trêu chọc nói.”
Hai tròng mắt Vu Hạ khẽ đảo một vòng suy nghĩ về truyền thuyết Hằng Hải và Thiên Thương Thanh Chập Long, tìm xem có thứ gì liên quan đến nhau không.
"Ý của ngươi là quả trứng do Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt ra rất có thể bị con Hồn sủng thần bí kia cất giữ?"
Cuối cùng Vu Hạ cũng nói ra suy luận của mình.
Lô Ưng gật đầu rồi lại lắc đầu, tựa hồ do dự một hồi có nên nói tin tức này ra hay không.
Vu Hạ đã ý thức được Lô Ưng đang giấu diếm một tin tức trọng đại, liền quyết đoán cởi một cái không gian giới xuống giao cho Lô Ưng:
"Hai chúng ta đã quen nhau trong quãng thời gian dài như vậy, nói cho ta biết thì có sao đâu chứ? Ta cũng chỉ hơi tò mò về chuyện này thôi. Chiếc nhẫn cũng không có bao nhiêu, nhưng khẳng định có thể cường hóa Hồn sủng của ngươi lên một bậc.”
Lô Ưng cười cười không nói, âm thầm thu lấy chiếc nhẫn rồi dùng hồn niệm nói với Vu Hạ:
"Bởi vì con Hồn sủng thần bí cùng với Yểm Ma cung quấy nhiễu nên chúng ta phải di chuyển một vòng lớn mới tìm ra di tích Thần Nội Tạng ở trên Tù đảo."
"Trải qua Thiên Thính đại nhân phân tích thì quả trứng của Thiên Thương Thanh Chập Long có ba loại khả năng xảy ra...”
"Khả năng thứ nhất chính là bị con Hồn sủng thần bí chiếm đoạt."
"Loại thứ hai có thể là bị Thiên Thương Thanh Chập Long cất giấu ở một địa phương nào đó bí mật trong Hằng Hải, đến nay chúng ta vẫn không thể tìm được."
"Loại thứ ba có thể là ..."
Vừa nói tới đây, Lô Ưng cố ý chần chờ một chút.
Vu Hạ rõ ràng là rất muốn biết chuyện này, ánh mắt ngó chừng Lô Ưng mãi không tha.
Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt ra Chập Long Noãn chính là thứ mà vô số Hồn sủng sư tha thiết ước mơ. Hồn Minh có thể xác định địa vị cực cao trên đại lục chính là vì thông qua phương thức đặc thù thu nhận trứng rồng, vững vàng sở hữu chủng tộc Hồn sủng cường đại nằm trong tay bọn họ.
Nghe nói Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt ra trứng rồng đều sẽ trở thành Thanh Chập Long cấp quân chủ, lực chiến đấu cơ hồ là tồn tại vô địch trong hàng ngũ Hồn sủng cấp quân chủ, thậm chí còn kinh khủng hơn Bạch Yểm Ma.
Từ rất lâu trước kia từng có một vị Hồn sủng sư trẻ tuổi vô tình thu được quả trứng của Thiên Thương Thanh Chập Long, sau đó chỉ dựa vào một con Thanh Chập Long mà trở thành cường giả số một số hai trong nhóm thanh niên đồng lứa. Cho dù là liệt vào hàng cao thủ chân chính vẫn là một người danh tiếng cực thịnh, rất ít khi gặp đối thủ. Một con Hồn sủng lại có thể thay đổi số phận của một gã Hồn sủng sư.
Bản thân Vu Hạ tại Nguyên Tố môn coi như có chút địa vị, nhưng nếu đặt trong lĩnh vực Hồn sủng sư rộng lớn thì không đáng một xu. Nếu như có thể nhận được Chập Long Noãn có lẽ địa vị của hắn sẽ trực tiếp nhảy lên một đoạn lớn, coi như là tham dự Thiên Hạ Quyết cũng có đầy đủ tự tin ứng phó.
"Loại khả năng thứ ba là gì, nói mau …"
Trên mặt Vu Hạ đã hiện ra mấy phần lo lắng.
Nhìn thấy bộ dạng Vu Hạ gấp gáp như vậy, Lô Ưng liền nở nụ cười đắc ý, thấp giọng nói:
"Thần Nội Tạng là ở trên Tù đảo của Yểm Ma cung, lúc ấy trên Tù đảo có ba nghìn tù nhân, trong số ba nghìn tù nhân này chỉ có một người được phép sống sót, người này chính là Tù đảo vương giả của Yểm Ma cung."
"Ta hiểu rồi."
Vu Hạ cũng là người thông minh, Lô Ưng vừa nói như thế hắn lập tức đoán ra loại khả năng kia, vẻ kinh ngạc trên mặt lên đến tột đỉnh.
"Ha hả !”
"Các ngươi đã biết là người nào chưa?"
Vu Hạ giả bộ cười hỏi.
Thiên Thương Thanh Chập Long ra phân liệt trứng rồng có tính mê hoặc to lớn thế nào chứ?
Vu Hạ đã âm thầm cắn răng hạ lời thề phải chiếm lấy cho bằng được, cho dù chỉ có một phần ba nhưng vô luận thế nào hắn cũng phải tìm ra cái tên Tù đảo vương giả kia. Sau đó đoạt đi Chập Long Noãn trong tay của hắn.
"Rất đáng tiếc, nếu như biết chuyện này sớm nửa năm thì chúng ta có thể trực tiếp bắt hắn lại, trong quãng thời gian đó Tù đảo vương giả vẫn đang sinh hoạt ở trong Tây Giới. Nhưng hiện tại không có ai biết tin tức cụ thể của cái tên Tù đảo vương giả kia nữa." Lô Ưng nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Vu Hạ khẽ đảo một vòng, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này có mấy người biết?"
"Không nhiều lắm, cha của ta, Thiên Thính đại nhân, một người Yểm Ma cung, ta, còn có ngươi nữa. Ta cũng hao phí rất nhiều công sức mới biết được chuyện này từ miệng phụ thân đó. Chuyện này ý nghĩa trọng đại cỡ nào hẳn là ngươi phải rõ ràng, chỉ vì ta và ngươi quen nhau từ nhỏ mới nói cho ngươi biết. Ngươi coi như tò mò biết được rồi thôi, ngàn vạn lần không nên nói cho người khác biết.” Lô Ưng trầm giọng nói.
"Đó là dĩ nhiên, điểm này ngươi còn không tin được ta sao?" Vu Hạ cười nói.
"Ờ, ta cũng nên đi rồi, phụ thân không hi vọng ta lưu lại chỗ các ngươi quá lâu." Lô Ưng nói.
"Ta đưa ngươi ra ngoài, à, thiếu chút nữa quên hỏi ngươi rồi, thành viên Hồn Minh các ngươi đến Ly thành là muốn làm gì đó?"
Vu Hạ cười hỏi.
"Cũng là chuyện có liên quan tới Thiên Thương Thanh Chập Long thôi. Sau này tự ngươi sẽ biết, ha hả, theo ta thấy ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều, trước tiên nên giải quyết vấn đề của mình đi, nghe nói ngươi đã gặp phiền toái không nhỏ."
Lô Ưng vừa dứt lời liền xoay người rời khỏi.
"Có liên quan tới Thiên Thương Thanh Chập Long?"
Trên mặt Vu Hạ lộ vẻ nghi hoặc, bắt đầu phỏng đoán.
Khu vực cuối cùng trong Mật Lâm có hình dạng như một bàn tay khổng lồ đặt xuống, từ chỗ này chỉ cần vượt qua hai địa vực tương đối nhỏ sẽ bước vào biên giới phía tây Ly vực.
Mà phía tây Ly vực chỉ có một khu rừng tương đối thưa thớt trong rừng cũng có nhiều Hồn sủng thường xuyên lui tới, chẳng qua là cấp bậc Hồn sủng ở nơi đó không cao, cơ hồ không có cấp chiến tướng trấn thủ lãnh địa.
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, gió nhẹ thoang thoảng thổi qua tàn cây râm mát.
Dưới tàng cây là một vị Hồn sủng sư lớn tuổi đang dẫn ba tiểu thiếu niên khoảng chừng 13,14 tuổi chậm rãi đi tới.
"Hồn sủng là sinh vật có linh tính, trong lúc bắt sống chúng nó nên tiến hành câu thông. Nếu như ngươi phát hiện mình có thể hiểu rõ tâm tình của con Hồn sủng đó, vậy thì tỷ lệ thành công đã cao hơn phân nửa rồi. Hôm nay là lần đầu tiên các ngươi đối mặt với Hồn sủng chân chính, nếu gặp phải những Hồn sủng năm giai trở lên tốt nhất là chạy đi. Lấy trình độ hồn lực của các ngươi không thể nào bắt sống được chúng nó."
Gã Hồn sủng sư lớn tuổi vừa đi tới vừa dặn dò đám thiếu niên cẩn thận.
Ba gã thiếu niên cũng rất nghe lời vị Hồn sủng sư kia, vẫn một mực im lặng đi theo sát phía sau hắn, hai mắt tò mò và khẩn trương nhìn quanh. Mặc dù trong lòng bọn họ có vài phần sợ hãi, nhưng mà cặp mắt vẫn không che dấu được nét hưng phấn khi sắp sửa được tiếp xúc với Hồn sủng chân chính.
"Rống rống !"
Bỗng nhiên có một cơn lốc mang theo mùi vị máu tanh ập tới mặt, ba tên thiếu niên không nhịn được tự nhiên rùng mình một cái.
Lão Hồn sủng sư hơi tái mặt, không ngờ tới ở chỗ này lại xuất hiện một con bốn đoạn Thị Huyết Thú.
Thị Huyết Thú rõ ràng là Hồn sủng nổi danh hung tàn, bạo ngược. Lão Hồn sủng sư chỉ là một Hồn sủng sư tầng dưới chót cũng không dám xác định mình có thể ứng phó tình hình này nổi không.
"Lui về phía sau, nhanh !”
Lão Hồn sủng sư vội vàng niệm chú ngữ rồi ra lệnh cho ba tên thiếu niên đang sợ hãi quên hết trời đất kia.
Sắc mặt lão Hồn sủng sư vô cùng trầm trọng, hai mắt nhìn chằm chằm vào con bốn đoạn Thị Huyết Thú, trái tim đập loạn cả lên cố gắng vắt hết đầu óc suy nghĩ tìm cách đối phó.
Nhưng ngay khi hắn dự định bảo các tên thiếu niên kia chạy trốn, còn mình tập trung tinh thần đối phó bốn đoạn Thị Huyết Thú. Bỗng nhiên Thị Huyết Thú kêu lên kinh hoảng, vội vàng quay đầu sang phương hướng khác chạy thẳng một hơi về nơi xa.
Thị Huyết Thú chạy trốn?
Lão Hồn sủng sư ngẩn người ngạc nhiên, híp mắt lại nhìn kỹ mới phát hiện ở phía xa xăm đang có một gã nam tử chậm rãi đi tới. Hắn không có triệu hoán bất kỳ một con Hồn sủng nào, nhưng mà khí tức thần bí và yêu dị trên người hắn khiến cho người khác không rét mà run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.