Quyển 2 - Chương 402: Tình thế đảo ngược
Ngư Thiên Không
08/06/2013
Chuyển hóa khí thế thành năng lượng Băng hệ.
Điều này cần hồn niệm cường đại cỡ nào mới có thể làm được? Dưới tình huống không thi triển hồn kỹ vẫn đóng băng cả một khu vực rộng lớn.
Tất cả mọi người trong phạm vi băng sương bao phủ vội vàng lui về phía sau né tránh, đám Hồn sủng vây công Trầm Dịch Thành và Phùng Khôn sợ hãi không dám nhúc nhích một bước, toàn bộ đều nín thở ngưng thần nằm phục dưới mặt đất.
Nam tử kia không có ý định triệu hoán Hồn sủng, chỉ riêng khí thế của hắn đã khiến cho lòng người lạnh run rồi. Cường giả như vậy căn bản không thuộc về tầng lớp thanh niên đồng lứa có thể chống lại. Bốn mươi mấy thị vệ Hồn Điện lúc này đã đổ mồ hôi lạnh lâm ly, sát khí nồng đậm bao trùm bọn họ tựa như tử thần hàng lâm.
Chẳng qua là dưới tình huống đầu lĩnh chưa có hạ lệnh thì bọn họ không dám quay đầu chạy trốn, vào lúc này bốn mươi mấy gã Điện vệ biến thành sơn dương mặc cho người ta chém giết. Bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào đầu lĩnh, hi vọng đầu lĩnh có thể tìm ra biện pháp tốt. Nếu không gã nam tử kia sẽ cổ động tàn sát sạch sẽ.
"Ngươi là ai? Giết sạch thủ hạ của ngươi xong có lẽ ta sẽ thả ngươi rời khỏi. Thế nhưng sau chuyện tình ngày hôm nay, nhà ngươi đừng mong có một ngày yên ổn."
Gã nam tử nói với Sở Mộ.
"Sở Thần."
Sở Mộ nhàn nhạt hồi đáp.
Sở Thần là thân phận hắn dùng để hành động quang minh chính đại, vì thế hắn tiết lộ ra ngoài mà không cần phải nghĩ ngợi nhiều.
"Sở Thần."
Hai mắt Trầm Dịch Thành trợn trừng thật lớn, bộ dạng rõ ràng là không dám tin tưởng chuyện này.
Sở Thần rõ ràng là thành viên Hồn Điện thuộc tầng lớp bậc thang thứ ba. Trầm Dịch Thành làm sao cũng không nghĩ tới mình lại bị ngươi này đánh cho thê thảm như thế, quan trọng nhất là lúc trước Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh đã nhắc tới nhân vật này. Trầm Dịch Thành vốn không đặt cái tên này ở trong lòng, cho nên mới dùng cái giá trăm triệu để cho Tả Tiêu giải quyết.
Kết quả trong trận chiến này, tất cả thủ hạ của hắn đều mất mạng dưới tay cái tên nam tử ác độc này. Không ngờ rằng đầu lĩnh Hồn Điện phái ra chính là Sở Thần, rốt cuộc gã Sở Thần này từ đâu chui ra?
"Nhớ rồi, mặc niệm cho đám thủ hạ của ngươi đi, chỉ có thể trách bọn họ lựa chọn sai lầm mà thôi."
Nam tử mắt ưng đã động sát tâm, chú ngữ chầm chậm vang lên, triệu hoán Hồn sủng còn chưa hoàn thành nhưng khí tức kinh khủng đã đè nặng tâm can mọi người có mặt ở nơi này.
"Đầu lĩnh."
"Sở Thần đại nhân."
Tất cả thị vệ Hồn Điện mặt mày tái nhợt, nơm nớp lo sợ từ từ lùi về phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ chờ đợi đầu lĩnh quyết định.
Sở Mộ không nói gì, chẳng qua là bình thản sải bước đi tới gần Bạo Huyết Uyên Thú của Trầm Dịch Thành.
Tất cả mọi người không rõ Sở Mộ cử động như thế là có ý nghĩa gì, nhưng mà đám Điện vệ đang thất kinh hồn vía chợt phát hiện sau lưng Sở Mộ xuất hiện bóng dáng nhàn nhạt.
Nam tử mắt ưng buông thả sát khí không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nam tử này, hắn vẫn mỉm cười thoải mái bước về phía nam nhân đáng sợ kia. Thậm chí mọi người còn nhận ra nụ cười trên mặt hắn có vài phần giễu cợt.
Đối mặt một Hồn sủng sư cực mạnh có thể giết sạch tất cả mọi người ở nơi này, nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười bình thản như thế. Không lo lắng, không câu chấp, không cảm giác được bất kỳ khẩn trương và ngưng trọng nào, cũng không có vẻ ngụy trang giả tạo.
Nam tử mắt ưng đang niệm chú ngữ, nhưng ngay khi hắn sắp triệu hồi Hồn sủng ra ngoài bỗng nhiên dừng lại nhanh như chớp.
Hai con mắt nhỏ hẹp của hắn mở ra thật to nhìn vào nam tử đang đi tới gần, vẻ mặt đột ngột cứng ngắc lại.
"Chớ có khẩn trương, tiếp tục triệu hoán đi, cũng lâu rồi không thấy những Hồn sủng của ngươi, mang ra cho ta xem nào."
Nam tử xuất hiện ở sau lưng Sở Mộ nhếch môi cười khẩy, bộ dáng tùy ý, giọng nói hài hước làm cho tinh thần mọi người bỗng chốc nhẹ nhàng hẳn lên.
"Ly Ngân."
Nam tử mắt ưng đứng yên tại chỗ, sắc mặt xanh mét.
Hồn Điện - Ly Ngân.
Cường giả Hồn Điện, Ly Ngân nổi danh khắp Thiên Hạ thành có mấy người không biết? Nam tử mắt ưng lúc trước đã ý thức được sau lưng Sở Thần nhất định là có một thành viên trung niên của Hồn Điện chống đỡ. Đó cũng là nguyên nhân hắn không giết Sở Mộ, chỉ có điều hắn không bao giờ nghĩ tới người thủ hộ sau lưng Sở Mộ lại là Tân Tú - Ly Ngân, danh liệt trung niên đồng lứa tối cường trong thế lực Hồn Điện.
Hắn không rõ ràng lắm thực lực Ly Ngân mạnh tới mức nào, nhưng tiếp tục triệu hoán? Nam tử mắt ưng có thể khẳng định cho dù mình triệu hồi ra bao nhiêu đầu Hồn sủng cũng không thể là đối thủ của người này.
Quan trọng nhất là người này cũng là một nhân vật kiên quyết, không hề cố kỵ mấy thứ gọi là ‘quy định và quy tắc’, có lẽ hắn sẽ không giết người nhưng giết một hai con Hồn sủng thì Ly Ngân tuyệt đối dám làm, và làm rất gọn gàng lưu loát.
"Làm sao không gọi về? Tình thế lúc nãy rất là ác liệt nha! Quả thực giống y như là siêu cấp cường giả phất tay một cái là thiên hạ rung chuyển, nhà ngươi biểu hiện rất giống một bá chủ đại sát tứ phương, sau đó tiêu tiêu sái sái dẫn đám hậu bối vô dụng rời khỏi, bây giờ sao im ru rồi? Ngay cả triệu hoán Hồn sủng cũng không dám, ngươi mới vừa phóng thích khí thế cũng được lắm !"
Ly Ngân cười cười giễu cợt.
Nam tử mắt ưng nghiến răng ‘ken két’, không có sỉ nhục nào to lớn hơn bị khinh bỉ trước mặt đám hậu bối. Nhưng mà hắn đúng là không dám triệu hoán, một khi triệu hoán Hồn sủng thì Ly Ngân sẽ có lý do xuất thủ, đến khi đó bên hắn tổn thất càng thêm thảm trọng.
"Thanh niên đồng lứa chiến đấu với nhau, ta vốn không muốn nhúng tay, thế nhưng Hồn Điện các ngươi làm việc cũng quá phận, giết thủ hạ Thương Minh nhiều như vậy còn không nói, lại càng muốn giết luôn Trầm Dịch Thành. Nếu không phải ta xuất hiện đúng lúc ngăn trở bi kịch, chẳng phải là tranh đấu giữa hai thế lực trực tiếp thăng cấp hay sao?"
Giọng nói nam tử mắt ưng vô cùng biệt khuất, nhưng hắn vẫn phải nhẫn nhịn làm lý do thoái thác.
"Quả nhiên số tuổi càng lớn, xương cốt lại càng hèn hạ, hừ hừ, đúng lúc đi qua, ngăn cản tranh đấu? Lời lẽ như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra, bản thân ta cảm thấy ngượng dùm cho ngươi đó. Giết mấy tên phế vật Thương Minh thì sao? Không phục lại kêu người đến, giết được đầu lĩnh và Điện vệ của chúng ta thì cứ giết cho thoải mái. Còn không dám đánh thì biết điều kẹp cái đuôi biến đi, sau đó bồi thường hư hại trong khu vực người ta. Không phải là Thương Minh các ngươi nhiều tiền lắm hả?"
Trong lúc Ly Ngân nói chuyện rõ ràng là du côn mười phần, một câu một chữ đều biểu hiện theo kiểu lưu manh đầu đường xó chợ, không có một chút phong phạm cao nhân, cường giả gì hết.
Hết lần này tới lần khác Ly Ngân sử dụng giọng nói lưu manh gây sự như thế lại giúp cho bốn mươi mấy gã Điện vệ hô to thống khoái, nhất là nhìn thấy cái tên nam tử mắt ưng kia cắn răng chịu đựng sỉ nhục nhưng vẫn không dám manh động, tất cả mọi người đều mỉm cười toe toét, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào vô hạn.
"Chúng ta có thể bồi thường quảng trường tổn hại, dù sao cũng là do tiểu bối không hiểu quy củ, ta sẽ mang về cẩn thận giáo dục một phen."
Nam tử mắt ưng không dám biểu hiện ra tức giận trong lòng, đưa tay nắm lấy Trầm Dịch Thành và Phùng Khôn dự định rời khỏi.
"Ưng đại nhân, Bạo Huyết Uyên Thú của ta..."
Trầm Dịch Thành cũng tự biết rõ thân phận của mình, chiến dịch này xem như triệt để thất bại rồi, lần này trở về nhất định sẽ bị bề trên trọng phạt một trận. Cho nên hắn đành phải dùng giọng nói cầu khẩn nói với nam tử mắt ưng.
Bạo Huyết Uyên Thú đang bị đối phương khống chế cứng ngắc, nửa năm sau chính là đại hội Thiên Hạ Quyết. Trầm Dịch Thành chính là chủ lực của Thương Minh tại bậc thang thứ hai. Nếu như thương tổn linh hồn thì thực lực tuyệt đối giảm mạnh, hơn nữa Bạo Huyết Uyên Thú là chủ sủng có lực chiến đấu mạnh nhất của hắn, làm sao hắn cam tâm từ bỏ được?
Điều này cần hồn niệm cường đại cỡ nào mới có thể làm được? Dưới tình huống không thi triển hồn kỹ vẫn đóng băng cả một khu vực rộng lớn.
Tất cả mọi người trong phạm vi băng sương bao phủ vội vàng lui về phía sau né tránh, đám Hồn sủng vây công Trầm Dịch Thành và Phùng Khôn sợ hãi không dám nhúc nhích một bước, toàn bộ đều nín thở ngưng thần nằm phục dưới mặt đất.
Nam tử kia không có ý định triệu hoán Hồn sủng, chỉ riêng khí thế của hắn đã khiến cho lòng người lạnh run rồi. Cường giả như vậy căn bản không thuộc về tầng lớp thanh niên đồng lứa có thể chống lại. Bốn mươi mấy thị vệ Hồn Điện lúc này đã đổ mồ hôi lạnh lâm ly, sát khí nồng đậm bao trùm bọn họ tựa như tử thần hàng lâm.
Chẳng qua là dưới tình huống đầu lĩnh chưa có hạ lệnh thì bọn họ không dám quay đầu chạy trốn, vào lúc này bốn mươi mấy gã Điện vệ biến thành sơn dương mặc cho người ta chém giết. Bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào đầu lĩnh, hi vọng đầu lĩnh có thể tìm ra biện pháp tốt. Nếu không gã nam tử kia sẽ cổ động tàn sát sạch sẽ.
"Ngươi là ai? Giết sạch thủ hạ của ngươi xong có lẽ ta sẽ thả ngươi rời khỏi. Thế nhưng sau chuyện tình ngày hôm nay, nhà ngươi đừng mong có một ngày yên ổn."
Gã nam tử nói với Sở Mộ.
"Sở Thần."
Sở Mộ nhàn nhạt hồi đáp.
Sở Thần là thân phận hắn dùng để hành động quang minh chính đại, vì thế hắn tiết lộ ra ngoài mà không cần phải nghĩ ngợi nhiều.
"Sở Thần."
Hai mắt Trầm Dịch Thành trợn trừng thật lớn, bộ dạng rõ ràng là không dám tin tưởng chuyện này.
Sở Thần rõ ràng là thành viên Hồn Điện thuộc tầng lớp bậc thang thứ ba. Trầm Dịch Thành làm sao cũng không nghĩ tới mình lại bị ngươi này đánh cho thê thảm như thế, quan trọng nhất là lúc trước Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh đã nhắc tới nhân vật này. Trầm Dịch Thành vốn không đặt cái tên này ở trong lòng, cho nên mới dùng cái giá trăm triệu để cho Tả Tiêu giải quyết.
Kết quả trong trận chiến này, tất cả thủ hạ của hắn đều mất mạng dưới tay cái tên nam tử ác độc này. Không ngờ rằng đầu lĩnh Hồn Điện phái ra chính là Sở Thần, rốt cuộc gã Sở Thần này từ đâu chui ra?
"Nhớ rồi, mặc niệm cho đám thủ hạ của ngươi đi, chỉ có thể trách bọn họ lựa chọn sai lầm mà thôi."
Nam tử mắt ưng đã động sát tâm, chú ngữ chầm chậm vang lên, triệu hoán Hồn sủng còn chưa hoàn thành nhưng khí tức kinh khủng đã đè nặng tâm can mọi người có mặt ở nơi này.
"Đầu lĩnh."
"Sở Thần đại nhân."
Tất cả thị vệ Hồn Điện mặt mày tái nhợt, nơm nớp lo sợ từ từ lùi về phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ chờ đợi đầu lĩnh quyết định.
Sở Mộ không nói gì, chẳng qua là bình thản sải bước đi tới gần Bạo Huyết Uyên Thú của Trầm Dịch Thành.
Tất cả mọi người không rõ Sở Mộ cử động như thế là có ý nghĩa gì, nhưng mà đám Điện vệ đang thất kinh hồn vía chợt phát hiện sau lưng Sở Mộ xuất hiện bóng dáng nhàn nhạt.
Nam tử mắt ưng buông thả sát khí không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nam tử này, hắn vẫn mỉm cười thoải mái bước về phía nam nhân đáng sợ kia. Thậm chí mọi người còn nhận ra nụ cười trên mặt hắn có vài phần giễu cợt.
Đối mặt một Hồn sủng sư cực mạnh có thể giết sạch tất cả mọi người ở nơi này, nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười bình thản như thế. Không lo lắng, không câu chấp, không cảm giác được bất kỳ khẩn trương và ngưng trọng nào, cũng không có vẻ ngụy trang giả tạo.
Nam tử mắt ưng đang niệm chú ngữ, nhưng ngay khi hắn sắp triệu hồi Hồn sủng ra ngoài bỗng nhiên dừng lại nhanh như chớp.
Hai con mắt nhỏ hẹp của hắn mở ra thật to nhìn vào nam tử đang đi tới gần, vẻ mặt đột ngột cứng ngắc lại.
"Chớ có khẩn trương, tiếp tục triệu hoán đi, cũng lâu rồi không thấy những Hồn sủng của ngươi, mang ra cho ta xem nào."
Nam tử xuất hiện ở sau lưng Sở Mộ nhếch môi cười khẩy, bộ dáng tùy ý, giọng nói hài hước làm cho tinh thần mọi người bỗng chốc nhẹ nhàng hẳn lên.
"Ly Ngân."
Nam tử mắt ưng đứng yên tại chỗ, sắc mặt xanh mét.
Hồn Điện - Ly Ngân.
Cường giả Hồn Điện, Ly Ngân nổi danh khắp Thiên Hạ thành có mấy người không biết? Nam tử mắt ưng lúc trước đã ý thức được sau lưng Sở Thần nhất định là có một thành viên trung niên của Hồn Điện chống đỡ. Đó cũng là nguyên nhân hắn không giết Sở Mộ, chỉ có điều hắn không bao giờ nghĩ tới người thủ hộ sau lưng Sở Mộ lại là Tân Tú - Ly Ngân, danh liệt trung niên đồng lứa tối cường trong thế lực Hồn Điện.
Hắn không rõ ràng lắm thực lực Ly Ngân mạnh tới mức nào, nhưng tiếp tục triệu hoán? Nam tử mắt ưng có thể khẳng định cho dù mình triệu hồi ra bao nhiêu đầu Hồn sủng cũng không thể là đối thủ của người này.
Quan trọng nhất là người này cũng là một nhân vật kiên quyết, không hề cố kỵ mấy thứ gọi là ‘quy định và quy tắc’, có lẽ hắn sẽ không giết người nhưng giết một hai con Hồn sủng thì Ly Ngân tuyệt đối dám làm, và làm rất gọn gàng lưu loát.
"Làm sao không gọi về? Tình thế lúc nãy rất là ác liệt nha! Quả thực giống y như là siêu cấp cường giả phất tay một cái là thiên hạ rung chuyển, nhà ngươi biểu hiện rất giống một bá chủ đại sát tứ phương, sau đó tiêu tiêu sái sái dẫn đám hậu bối vô dụng rời khỏi, bây giờ sao im ru rồi? Ngay cả triệu hoán Hồn sủng cũng không dám, ngươi mới vừa phóng thích khí thế cũng được lắm !"
Ly Ngân cười cười giễu cợt.
Nam tử mắt ưng nghiến răng ‘ken két’, không có sỉ nhục nào to lớn hơn bị khinh bỉ trước mặt đám hậu bối. Nhưng mà hắn đúng là không dám triệu hoán, một khi triệu hoán Hồn sủng thì Ly Ngân sẽ có lý do xuất thủ, đến khi đó bên hắn tổn thất càng thêm thảm trọng.
"Thanh niên đồng lứa chiến đấu với nhau, ta vốn không muốn nhúng tay, thế nhưng Hồn Điện các ngươi làm việc cũng quá phận, giết thủ hạ Thương Minh nhiều như vậy còn không nói, lại càng muốn giết luôn Trầm Dịch Thành. Nếu không phải ta xuất hiện đúng lúc ngăn trở bi kịch, chẳng phải là tranh đấu giữa hai thế lực trực tiếp thăng cấp hay sao?"
Giọng nói nam tử mắt ưng vô cùng biệt khuất, nhưng hắn vẫn phải nhẫn nhịn làm lý do thoái thác.
"Quả nhiên số tuổi càng lớn, xương cốt lại càng hèn hạ, hừ hừ, đúng lúc đi qua, ngăn cản tranh đấu? Lời lẽ như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra, bản thân ta cảm thấy ngượng dùm cho ngươi đó. Giết mấy tên phế vật Thương Minh thì sao? Không phục lại kêu người đến, giết được đầu lĩnh và Điện vệ của chúng ta thì cứ giết cho thoải mái. Còn không dám đánh thì biết điều kẹp cái đuôi biến đi, sau đó bồi thường hư hại trong khu vực người ta. Không phải là Thương Minh các ngươi nhiều tiền lắm hả?"
Trong lúc Ly Ngân nói chuyện rõ ràng là du côn mười phần, một câu một chữ đều biểu hiện theo kiểu lưu manh đầu đường xó chợ, không có một chút phong phạm cao nhân, cường giả gì hết.
Hết lần này tới lần khác Ly Ngân sử dụng giọng nói lưu manh gây sự như thế lại giúp cho bốn mươi mấy gã Điện vệ hô to thống khoái, nhất là nhìn thấy cái tên nam tử mắt ưng kia cắn răng chịu đựng sỉ nhục nhưng vẫn không dám manh động, tất cả mọi người đều mỉm cười toe toét, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào vô hạn.
"Chúng ta có thể bồi thường quảng trường tổn hại, dù sao cũng là do tiểu bối không hiểu quy củ, ta sẽ mang về cẩn thận giáo dục một phen."
Nam tử mắt ưng không dám biểu hiện ra tức giận trong lòng, đưa tay nắm lấy Trầm Dịch Thành và Phùng Khôn dự định rời khỏi.
"Ưng đại nhân, Bạo Huyết Uyên Thú của ta..."
Trầm Dịch Thành cũng tự biết rõ thân phận của mình, chiến dịch này xem như triệt để thất bại rồi, lần này trở về nhất định sẽ bị bề trên trọng phạt một trận. Cho nên hắn đành phải dùng giọng nói cầu khẩn nói với nam tử mắt ưng.
Bạo Huyết Uyên Thú đang bị đối phương khống chế cứng ngắc, nửa năm sau chính là đại hội Thiên Hạ Quyết. Trầm Dịch Thành chính là chủ lực của Thương Minh tại bậc thang thứ hai. Nếu như thương tổn linh hồn thì thực lực tuyệt đối giảm mạnh, hơn nữa Bạo Huyết Uyên Thú là chủ sủng có lực chiến đấu mạnh nhất của hắn, làm sao hắn cam tâm từ bỏ được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.