Quyển 2 - Chương 626: Tội Viêm Đồ Đằng-San bằng dãy núi
Ngư Thiên Không
29/08/2013
"Báo tộc phân tán cũng không nhiều, cho dù toàn bộ hợp lại cũng không vượt qua tộc quần cấp ba, các ngươi dư sức đối phó."
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
Man Sơn cốc diện tích không nhỏ, nếu muốn tra xét kỹ lưỡng sẽ hao phí rất nhiều thời gian. Hiện tại Báo tộc còn sống sót không thể nào tạo ra sức uy hiếp đối với mọi người, thời điểm đám người Sở Thiên Hằng nghe thấy tin tức này liền lộ vẻ khó tin.
Phải biết rằng bên trong Man Sơn cốc có một tộc quần Báo tộc cấp chín sinh sống, lực lượng tương đương với Tai Hoang lần trước đánh tới Thất Sắc thành.
Ban đầu Tai Hoang cấp chín kéo dài gần mười ngày, hơn nữa còn phải chiến đấu từ sáng sớm đến tối mịt. Tất cả mọi người trải qua đại chiến căng thẳng, tinh thần cực kỳ mỏi mệt, có không ít người trực tiếp hôn mê bất tỉnh được khiêng về y quán nghỉ ngơi.
Thế mà lần này đám người Sở Mộ tiêu diệt cả một tộc quần cấp chín, đánh rớt từ cấp chín xuống cấp ba trong vòng vài canh giờ. Thực lực phải đạt tới trình độ nào mới có hiệu suất như thế này?
"Sở Mộ, ngươi đã quét sạch Man Sơn cốc ?"
Sở Thiên Hằng vốn đang mặt mày u sầu lập tức lộ ra thần sắc mừng như điên.
Trên thực tế, trong lòng Sở Thiên Hằng lúc này đã bắt đầu tuyệt vọng rồi, bộ lạc Báo tộc từ bên sơn mạch đánh tới chỉ còn không tới nửa canh giờ, lấy thực lực Sở gia và chút ít cao thủ ngoại tộc làm sao chống đỡ nổi uy lực bộ lạc Hồn sủng chứ? Nhưng mà Sở Mộ chỉ nói một câu đã đốt lên ngọn lửa hi vọng trong lòng hắn.
"Ừ, đừng nhiều lời nữa, mau mau thông báo mọi người lập tức vào cốc. Sơn đạo cũng không rộng lắm, hơn ba vạn người muốn đi vào hết cũng mất không ít thời gian."
Sở Mộ vội vàng hối thúc.
Sở Thiên Hằng cũng không dám do dự nữa, lập tức dùng hồn niệm ngưng tụ thành thanh âm nói với tất cả cư dân Thất Sắc thành nhanh chóng nhập cốc.
Sở Thiên Hằng biết rõ sự tình cấp bách, kích thước sơn đạo có hạn không thể nào một lần tràn vào. Cho nên bất kể cư dân có tin Man cốc yên ổn hay không, hắn vẫn mạnh mẽ ra lệnh cho mọi người tiến vào cốc.
Mới đầu rất nhiều cư dân thật sự lo lắng tự chui đầu vào hang báo lành ít dữ nhiều. Dù sao Man cốc đối với dân thường như bọn họ chẳng khác nào đầm rồng hang hổ.
Một nhóm người tiến vào trước tiên phát hiện khắp nơi toàn là thi thể Báo tộc bị dọa cho sợ choáng váng đầu óc, không dám tiếp tục tiến về phía trước. Từđó dẫn phát một trận xao động không nhỏ.
Nhưng mọi người lại nhận ra bên trong sơn đạo chỉ có thi thể, không có con báo nào còn sống. Cộng thêm thành viên Sở gia đi bên cạnh bảo vệ mới hơi yên lòng, sau đó đoàn người bắt đầu tăng tốc nhập cốc.
Dĩ nhiên, bởi vì cảnh tượng đập vào mắt cực kỳ tanh máu, rất nhiều người chịu không nổi vừa đi vừa ói, sắc mặt trắng bệch, làm cho cảđoạn đường bốc lên mùi tanh hôi khó ngửi.
"Động tác quá chậm, những người phía sau nhất định sẽ bị Báo tộc giết sạch."
Sở Thiên Hằng nhìn đội ngũ tiến vào chậm chạp như thế cũng phải nhíu mày lo lắng.
Sở Mộ đứng ở trên cao nhìn xuống quan sát tình hình, lúc này hắn đã cảm giác dãy núi đang chấn động từng đợt, hiển nhiên là bộ lạc Báo tộc đã tới gần lắm rồi.
"Nhìn, đây là cái gì ...?"
"Trên đỉnh núi, trên sườn núi, cái đống màu đen kìa … chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy?"
"Trời đất ơi, là Báo tộc, chúng nó tới rồi."
Bỗng nhiên đám người ở phía sau phát ra thanh âm khủng hoảng.
Tiếng gào thét sợ hãi nhất thời vang thành một mảnh, vài ngàn người đi phía sau cùng tận mắt nhìn thấy cách đó không xa đang có một dòng nước lũ màu đen tràn tới với tốc độ chóng mặt.
Đó là bộ lạc Báo tộc.
Khí thế cuồng bạo như muốn thôn phệ trời đất, bộ lạc Báo tộc đông nghịt nhìn không thấy điểm cuối khiến cho mọi người sợ hãi da đầu tê dại, hai chân run rẩy không thể bước đi nổi.
"Chạy mau, bộ lạc Báo tộc tới rồi !"
Trong đám người, một gã đại hán đi ở sau cùng sợ hãi thét lớn một tiếng.
Ngay sau đó, gã đại hán dẫn đầu bỏ chạy, trên khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ tột đỉnh.
Tiếng kêu kinh hãi nhất thời vang thành một mảnh, mấy ngàn người phía sau còn chưa vào sơn đạo đồng loạt khóc lóc nức nở, gào thét hỗn loạn. Bọn họ đã không còn tâm tư di chuyển theo thứ tự, chỉ biết cắm đầu lao về phía trước.
Một số thiếu nữ vốn đi chung một chỗ nói chuyện tương đối náo nhiệt. Nhưng thời điểm Báo tộc đánh tới, các nàng sợ hãi đến mức ngồi bệch dưới đất, ngay cả sức lực chạy trốn cũng không có, toàn thân run rẩy kịch liệt, không ngừng thét lên chói tai.
Không chỉ có mấy người thiếu nữ, những nam tử năng lực thừa nhận hơi kém cũng bị khí tức hung mãnh của bộ lạc Báo tộc hù dọa té xỉu.
"Mau dậy đi, còn lưu lại chỗ này là chết chắc đó !"
Một vài Hồn sủng sư cấp thấp còn miễn cưỡng duy trì lý trí, vội vàng kéo những người không có cách nào nhúc nhích đứng dậy, liều mạng chen chúc chạy vào trong cốc.
Báo tộc càng đến gần, khí tức phát ra vô cùng cường đại, đoàn người di dân hô hấp càng thêm nặng nề. Sở Thiên Hằng đi tới phía sau đội ngũ nhìn thấy gần một phần năm trong số mấy ngàn người mất đi năng lực hành động, tâm tình lập tức trầm xuống.
Báo tộc càng lúc càng gần rồi, trong sơn đạo đã đầy ấp người, mấy ngàn người ở ngoài cùng này nhiều lắm chỉ có một ngàn người có thể kịp thời tiến vào. Còn dư lại khoảng hai ngàn người, bao gồm những người không có sức lực cất bước rất có thể sẽ bị bộ lạc Báo tộc tru diệt.
"Mau kéo bọn họ vào !"
Sở Thiên Hằng vội vàng triệu tập thành viên Sở gia, ra lệnh cho bọn họ dùng Hồn sủng trực tiếp kéo đám người kia vào cốc.
Số lượng thành viên Sở gia chỉ có hạn, cho dù dốc toàn lực cũng chỉ cứu được vài trăm người mà thôi.
Khí tức hung bạo càng lúc càng gần, lúc này đã có quá nhiều người mất đi năng lực hành động, ở hậu phương đang có hai ngàn người hoảng sợ la hét ầm ĩ, nhưng lại bị tiếng động ‘ùng ùng’ từ phương xa nuốt mất.
"Sở Mộ, Sở Mộ đâu rồi, ai nhìn thấy Sở Mộ ở đâu không?"
Sở Thiên Hằng dõi mắt tìm kiếm khắp nơi, bây giờ cũng chỉ có Sở Mộ mới cứu nổi hai ngàn người này.
"Mới vừa rồi còn ở nơi này mà?"
Sở Thiên Tề vội vàng quét mắt đảo quanh một vòng.
"Ở bên kia, hắn… hắn đang đi về phía bộ lạc Báo tộc."
Sở Anh kinh hô một tiếng, chỉ tay theo hướng dãy núi phập phồng phía xa xa.
Hai người Sở Thiên Hằng và Sở Thiên Tề lập tức quay đầu nhìn lại, trong giây lát chợt phát hiện thân ảnh Sở Mộ hiện ra ở ngoài sơn cốc.
Sự tình kinh người hơn nữa chính là một con Hồn sủng với chín cái đuôi trắng bạc đi theo bên cạnh Sở Mộ, đối mặt với bộ lạc Báo tộc phủ kín sơn mạch không có một chút khiếp đảm. Ngược lại sinh vật Hồ tộc này còn phát ra khí tràng bao phủ một mảng lớn núi non, sinh sôi áp chế khiến cho tốc độ quân đoàn Báo tộc chậm lại vài phần.
Chỉ riêng khí thếđã lấn át vô số Báo tộc.
Sở Thiên Hằng, Sở Thiên Tề, Sở Anh cùng với đông đảo thành viên Sở gia đều bị hình ảnh này làm cho rung động tâm can. Quân đoàn Báo tộc tựa như một trận tai nạn khủng khiếp không thể ngăn cản, trong lúc nhân loại đang tuyệt vọng chờ chết thì một đầu Hồn sủng cường đại hiện ra, buông thả lực lượng tuyệt luân giúp cho người ta hiểu được thế nào là cường đại chân chính. Nó tựa như vị thần thủ hộ bảo vệ tất mọi người có mặt tại nơi này.
Trên đỉnh một ngọn núi màu xám, lỗ mũi Sở Mộ đã ngửi được mùi vị tanh hôi của Báo tộc lan truyền trong không khí.
Tầm mắt Sở Mộ rất rộng, có thể bao quát phần lớn sơn mạch vào trong mắt. Chẳng qua là Sở Mộ vẫn không có cách nào nhìn thấy điểm cuối của quân đoàn Báo tộc, bộ lạc này có số lượng quá mức khổng lồ rồi. Cho dù là bản thân Sở Mộ cũng chưa từng đối mặt với quân đoàn mười mấy vạn Hồn sủng như thế này.
"Mạc Tà, san bằng ngọn núi kia."
Sở Mộ chậm rãi hạ lệnh.
Sở Mộ chỉ tới một ngọn núi cao chừng năm trăm thước ở trước mặt, đường kính chân núi dài tới mấy ngàn thước. Người bình thường muốn vượt qua ít nhất cũng đi phải đi vài ngày.
Hơn nữa, phía sau đó có thêm mấy ngọn núi khác nối liền nhau, kéo dài liên miên bất tuyệt mấy chục dặm. Mà phạm vi này chính là khu vực đại quân Báo tộc dày đặc nhất.
Tốc độ quân đoàn di động rất nhanh, tựa như một đám mây đen tràn tới bao trùm cả dãy núi.
"Ngao ô ô ô ~!"
Mạc Tà ngẩng đầu lên gầm thét một trận vang dội, lực lượng đế hoàng tận tình buông thả.
Chín cái đuôi hoàn toàn mở ra, ngọn lửa Tội Viêm bốc cháy hừng hực trên thân thể nó, trong nháy mắt đốt cháy cả ngọn núi sừng sững.
Hỏa diễm chậm rãi dâng lên, dưới chân Mạc Tà xuất hiện Tội Ấn Đồ Đằng, lực lượng Tội Nguyên nhanh chóng dung hợp vào móng vuốt của nó.
Trong quá trình Tội Viêm Đồ Đằng bay lên từ từ biến mất, đồng thời vị trí quân đoàn Báo tộc phía xa xa xuất hiện một đám mây lửa khổng lồ.
Tội Viêm Đồ Đằng nhẹ nhàng bốc cháy trên đỉnh ngọn núi, Mạc Tà bắt đầu ngưng tụ năng lượng, dần dần mở rộng ra biến thành một cái đồ án hỏa diễm nguyền rủa to lớn kinh người. Kích thước rộng lớn tới mức bao phủ cả dãy núi mấy chục dặm đang có quân đoàn Báo tộc hiện diện.
"Nhìn kìa … đó là cái gì ...?"
Nội tâm Sở Thiên Tề nhấc lên từng trận sóng gió mãnh liệt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đồ án hỏa diễm màu ám đỏ ở phía xa xăm.
Đồ Đằng hỏa diễm y như khắc họa ở trên bầu trời, ánh lửa giống như mặt trời chiếu sáng đại địa.
"Vù vù vù vù vù vù vù !"
Bỗng nhiên Tội Viêm bốc cháy hừng hực, quân đoàn Báo tộc đông nghịt lập tức rơi vào chảo lửa. Cho dù đứng cách rất xa vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng biển lửa Tội Viêm kinh khủng kia.
Hỏa diễm thiêu đốt tán loạn, vô số Hỏa long xuất hiện bên trong Tội Viêm Đồ Đằng, chúng nó mang theo hỏa nhiệt cường đại vừa chạm vào Báo tộc lập tức giết chết trong nháy mắt.
Tội Viêm Đồ Đằng còn kèm theo luồng áp lực khổng lồ, dãy núi bị biển lửa Tội Viêm bao phủ bắt đầu băng liệt, sụp đổ ầm ầm.
"Ù ù ù ù !"
“Uỳnh uỳnh uỳnh !”
Tội Viêm tiếp tục lan tràn ra bốn phía, cả dãy núi không có cách nào thừa nhận nổi lực lượng cường đại này, chốc lát sau đã biến thành một đống phế tích tan nát, tro bụi tung bay mù mịt.
Cả dãy núi mấy chục dặm trực tiếp hủy diệt, quân đoàn Báo tộc trong đó cũng chịu chung số phận.
Những người ở ngoài sơn cốc lúc này chỉ biết ngơ ngác nhìn tới, bọn họ có thể thấy rõ ràng quá trình ngọn lửa Tội Viêm đốt cháy tiêu diệt mấy ngọn núi chỉ mất vài giây.
Tội Viêm Đồ Đằng từ từ tăng cường uy lực lên tới đỉnh phong, ánh lửa chiếu sáng nhức cả mắt, phần lớn mọi người không thể nào mở mắt ra. Nhưng bọn họ có thể cảm nhận được sóng nhiệt từ phương xa tràn tới mãnh liệt.
Cả tòa sơn cốc cũng bị sóng nhiệt đánh tới cuồn cuộn, y phục trên người bọn họ lập tức khô ran, nứt nẻ như muốn bốc cháy.
Thời gian biển lửa thiêu đốt kéo dài khá lâu, hơn hai ngàn người tạm thời rơi vào trạng thái mờ mịt. Bọn họ chỉ cảm thấy nhiệt độ không ngừng dâng lên, đại địa không ngừng run rẩy, còn có tiếng nổ như sấm liên tục vang bên tai.
Không biết đã qua bao lâu, hết thảy thanh âm từ từ tiêu tán, khói bụi cũng bắt đầu lắng xuống.
Thị giác người bình thường không thể nào lập tức khôi phục, chỉ có ánh mắt Hồn sủng sư mới có thể nhìn thấy tình hình ở phương xa.
"Núi... núi … cả dãy núi đã bị san bằng rồi."
Sở Thiên Hằng là người đầu tiên nhìn lại được, nhưng mà trong lúc tìm kiếm thân ảnh Báo tộc, hắn lại nhìn thấy cảnh tượng còn rung động hơn nhiều.
Bên đó chính là sơn lĩnh bao gồm vài ngọn núi hợp lại, phạm vi kéo dài mấy chục dặm. Thế mà chỉ một kỹ năng đã trực tiếp san thành bình địa.
Cơn lũ màu đen hung bạo đã biến mất tung tích, chỉ có thể nhìn thấy vô số điểm đen khô cháy nằm rải rác dưới mặt đất. Khí thế quân đoàn Hồn sủng thoáng cái mất sạch.
"Không thể tin nổi, không thể tin nổi."
Ánh mắt Sở Thiên Tề dại ra, mọi người đối mặt bộ lạc Báo tộc nhỏ bé y như lá khô trong biển rộng. Vào lúc này, cả một bộ lạc cường đại bị tiêu diệt quá nhanh, quá gọn gàng. Hắn đã không có cách nào diễn tả cảm xúc trong lòng mình bằng ngôn từ nữa rồi.
Hai mắt Sở Anh ngơ ngác nhìn tới vị trí biển lửa còn sót lại, nàng là Hồn sủng sư thường xuyên lịch lãm, đã không ít lần chứng kiến uy lực kỹ năng cấp chín, lực phá hoại của nó làm cho Sở Anh hâm mộ vô cùng. Nhưng mà những kỹ năng uy lực cấp chín kia so sánh với Tội Viêm Đồ Đằng lúc nãy chẳng khác gì gió mát so với cuồng phong.
Sở Anh đã từng suy đoán thực lực Sở Mộ, hẳn là mạnh hơn Tôn Nguyên không ít. Chỉ có điều những người trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa không thể nào chênh lệch xa như thế, thực lực cách xa tới mức ngẩng đầu nhìn lên cũng không thấy.
Trong quá trình di dân lần này, Sở Mộ bày ra thực lực hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. Thậm chí vượt ra khỏi nhận thức của nàng từ trước tới giờ, bởi vì nàng chưa từng thấy qua có Hồn sủng nào chỉ dùng một kỹ năng là san bằng cả dãy núi, đồng thời tiêu diệt quân đoàn Báo tộc lên tới hàng vạn con.
"Đây… đây… đâu có phải là lực lượng quân chủ đỉnh phong ?"
Sư thúc Trương Ưng của Đại Sở thế gia nhìn đến ngây dại, hồi lâu sau mới lẩm bẩm một câu.
Trong số tất cả mọi người ở nơi này cũng chỉ có Trương Ưng mới biết được cấp bậc uy lực của kỹ năng vừa rồi.
"Không phải là quân chủ đỉnh phong, chẳng lẽ là..."
Đám người Sở Thiên Hằng, Sở Thiên Tề nghe thế liền bàng hoàng chợt tỉnh, nói theo như con rối.
Sở Thiên Hằng đã nghe Sở Mộ nói rằng cao đẳng cấp quân chủ là đội hình thứ sủng, cho nên hắn theo bản năng cho rằng Sở Mộ có mấy đầu chủ sủng quân chủ đỉnh phong.
Từđó về sau, Sở Thiên Hằng cũng không có ý định hỏi kỹ thực lực Sở Mộ, bởi vì hắn cảm thấy đáp án này đã kinh khủng lắm rồi.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không thể nào ngờđược chính là Hồn sủng của Sở Mộ đã bước ra khỏi lĩnh vực cấp quân chủ.
Phải biết rằng, Tây giới không thể so sánh với Thiên Hạ thành, bất luận Hồn sủng sư nào vượt qua cấp bậc quân chủ chính là tồn tại như thần, nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng.
Trong lúc mọi người còn đang rung động vì cảnh tượng kinh thế hãi tục kia, hơn hai ngàn cư dân phía sau cùng đã dần dần thấy rõ tình huống. Khi bọn họ phát hiện tai nạn Báo tộc đã biến mất bên trong biển lửa liền trợn mắt há mồm, thần sắc sợ hãi, lắp bắp mãi không nói nên lời.
Cuối cùng những người này từ từ quỳ rạp xuống, bọn họ cho rằng đó là thần hộ mệnh của Thất Sắc thành phủ xuống, tiêu diệt tai nạn cứu vớt tính mạng của mình.
Mỗi tòa thành đều có một thần hộ mệnh, đời đời tương truyền, nhà nhà thờ phụng. Mà vị thần đó thường thường là Hồn sủng cường đại xuất hiện vào lúc tòa thành nguy nan nhất, sử dụng lực lượng vượt xa nhận thức cứu vớt sinh linh, giúp cho mọi người nhìn thấy cầu vồng tươi sáng sau cơn giông.
Trên thực tế, tất cả mọi người đều biết thần hộ mệnh chính là Hồn sủng của cường giả nhân loại. Bởi vì chỉ có Hồn sủng sư nhân loại mới nguyện ý giám hộ thành trì của mình.
Lúc này trong lòng mọi người đã nhớ kỹ hình ảnh Hồ Quân uy vũ kia, nó chính là thần hộ mệnh mới của cư dân Thất Sắc thành.
Trong lúc hỏa diễm thiêu rụi dãy núi, Sở Mộ vẫn đứng yên tại chỗ nghênh đón làn gió nóng rực.
Lúc trước chiến đấu tại Bất Hủ thành, bởi vì tường thành và đại địa bền chắc gấp mấy trăm lần bên ngoài, cho nên Mạc Tà không thể biểu hiện ra hết lực lượng cấp đế hoàng. Nhưng Sở Mộ cũng đã rung động rất lớn.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy dãy núi bị san thành bình địa trong nháy mắt, bản thân Sở Mộ không nhịn được thở ra một hơi cảm thán. Đế hoàng cuối cùng vẫn là đế hoàng, tuy rằng tiêu hao năng lượng khổng lồ nhưng lực lượng hủy diệt mạnh mẽ không cần bàn cãi.
"Uy lực kỹ năng rất lớn, đoán chừng tiêu hao hết 5 linh."
Thanh âm Ly lão nhi nghe có vẻ buồn rầu não ruột.
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
Man Sơn cốc diện tích không nhỏ, nếu muốn tra xét kỹ lưỡng sẽ hao phí rất nhiều thời gian. Hiện tại Báo tộc còn sống sót không thể nào tạo ra sức uy hiếp đối với mọi người, thời điểm đám người Sở Thiên Hằng nghe thấy tin tức này liền lộ vẻ khó tin.
Phải biết rằng bên trong Man Sơn cốc có một tộc quần Báo tộc cấp chín sinh sống, lực lượng tương đương với Tai Hoang lần trước đánh tới Thất Sắc thành.
Ban đầu Tai Hoang cấp chín kéo dài gần mười ngày, hơn nữa còn phải chiến đấu từ sáng sớm đến tối mịt. Tất cả mọi người trải qua đại chiến căng thẳng, tinh thần cực kỳ mỏi mệt, có không ít người trực tiếp hôn mê bất tỉnh được khiêng về y quán nghỉ ngơi.
Thế mà lần này đám người Sở Mộ tiêu diệt cả một tộc quần cấp chín, đánh rớt từ cấp chín xuống cấp ba trong vòng vài canh giờ. Thực lực phải đạt tới trình độ nào mới có hiệu suất như thế này?
"Sở Mộ, ngươi đã quét sạch Man Sơn cốc ?"
Sở Thiên Hằng vốn đang mặt mày u sầu lập tức lộ ra thần sắc mừng như điên.
Trên thực tế, trong lòng Sở Thiên Hằng lúc này đã bắt đầu tuyệt vọng rồi, bộ lạc Báo tộc từ bên sơn mạch đánh tới chỉ còn không tới nửa canh giờ, lấy thực lực Sở gia và chút ít cao thủ ngoại tộc làm sao chống đỡ nổi uy lực bộ lạc Hồn sủng chứ? Nhưng mà Sở Mộ chỉ nói một câu đã đốt lên ngọn lửa hi vọng trong lòng hắn.
"Ừ, đừng nhiều lời nữa, mau mau thông báo mọi người lập tức vào cốc. Sơn đạo cũng không rộng lắm, hơn ba vạn người muốn đi vào hết cũng mất không ít thời gian."
Sở Mộ vội vàng hối thúc.
Sở Thiên Hằng cũng không dám do dự nữa, lập tức dùng hồn niệm ngưng tụ thành thanh âm nói với tất cả cư dân Thất Sắc thành nhanh chóng nhập cốc.
Sở Thiên Hằng biết rõ sự tình cấp bách, kích thước sơn đạo có hạn không thể nào một lần tràn vào. Cho nên bất kể cư dân có tin Man cốc yên ổn hay không, hắn vẫn mạnh mẽ ra lệnh cho mọi người tiến vào cốc.
Mới đầu rất nhiều cư dân thật sự lo lắng tự chui đầu vào hang báo lành ít dữ nhiều. Dù sao Man cốc đối với dân thường như bọn họ chẳng khác nào đầm rồng hang hổ.
Một nhóm người tiến vào trước tiên phát hiện khắp nơi toàn là thi thể Báo tộc bị dọa cho sợ choáng váng đầu óc, không dám tiếp tục tiến về phía trước. Từđó dẫn phát một trận xao động không nhỏ.
Nhưng mọi người lại nhận ra bên trong sơn đạo chỉ có thi thể, không có con báo nào còn sống. Cộng thêm thành viên Sở gia đi bên cạnh bảo vệ mới hơi yên lòng, sau đó đoàn người bắt đầu tăng tốc nhập cốc.
Dĩ nhiên, bởi vì cảnh tượng đập vào mắt cực kỳ tanh máu, rất nhiều người chịu không nổi vừa đi vừa ói, sắc mặt trắng bệch, làm cho cảđoạn đường bốc lên mùi tanh hôi khó ngửi.
"Động tác quá chậm, những người phía sau nhất định sẽ bị Báo tộc giết sạch."
Sở Thiên Hằng nhìn đội ngũ tiến vào chậm chạp như thế cũng phải nhíu mày lo lắng.
Sở Mộ đứng ở trên cao nhìn xuống quan sát tình hình, lúc này hắn đã cảm giác dãy núi đang chấn động từng đợt, hiển nhiên là bộ lạc Báo tộc đã tới gần lắm rồi.
"Nhìn, đây là cái gì ...?"
"Trên đỉnh núi, trên sườn núi, cái đống màu đen kìa … chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy?"
"Trời đất ơi, là Báo tộc, chúng nó tới rồi."
Bỗng nhiên đám người ở phía sau phát ra thanh âm khủng hoảng.
Tiếng gào thét sợ hãi nhất thời vang thành một mảnh, vài ngàn người đi phía sau cùng tận mắt nhìn thấy cách đó không xa đang có một dòng nước lũ màu đen tràn tới với tốc độ chóng mặt.
Đó là bộ lạc Báo tộc.
Khí thế cuồng bạo như muốn thôn phệ trời đất, bộ lạc Báo tộc đông nghịt nhìn không thấy điểm cuối khiến cho mọi người sợ hãi da đầu tê dại, hai chân run rẩy không thể bước đi nổi.
"Chạy mau, bộ lạc Báo tộc tới rồi !"
Trong đám người, một gã đại hán đi ở sau cùng sợ hãi thét lớn một tiếng.
Ngay sau đó, gã đại hán dẫn đầu bỏ chạy, trên khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ tột đỉnh.
Tiếng kêu kinh hãi nhất thời vang thành một mảnh, mấy ngàn người phía sau còn chưa vào sơn đạo đồng loạt khóc lóc nức nở, gào thét hỗn loạn. Bọn họ đã không còn tâm tư di chuyển theo thứ tự, chỉ biết cắm đầu lao về phía trước.
Một số thiếu nữ vốn đi chung một chỗ nói chuyện tương đối náo nhiệt. Nhưng thời điểm Báo tộc đánh tới, các nàng sợ hãi đến mức ngồi bệch dưới đất, ngay cả sức lực chạy trốn cũng không có, toàn thân run rẩy kịch liệt, không ngừng thét lên chói tai.
Không chỉ có mấy người thiếu nữ, những nam tử năng lực thừa nhận hơi kém cũng bị khí tức hung mãnh của bộ lạc Báo tộc hù dọa té xỉu.
"Mau dậy đi, còn lưu lại chỗ này là chết chắc đó !"
Một vài Hồn sủng sư cấp thấp còn miễn cưỡng duy trì lý trí, vội vàng kéo những người không có cách nào nhúc nhích đứng dậy, liều mạng chen chúc chạy vào trong cốc.
Báo tộc càng đến gần, khí tức phát ra vô cùng cường đại, đoàn người di dân hô hấp càng thêm nặng nề. Sở Thiên Hằng đi tới phía sau đội ngũ nhìn thấy gần một phần năm trong số mấy ngàn người mất đi năng lực hành động, tâm tình lập tức trầm xuống.
Báo tộc càng lúc càng gần rồi, trong sơn đạo đã đầy ấp người, mấy ngàn người ở ngoài cùng này nhiều lắm chỉ có một ngàn người có thể kịp thời tiến vào. Còn dư lại khoảng hai ngàn người, bao gồm những người không có sức lực cất bước rất có thể sẽ bị bộ lạc Báo tộc tru diệt.
"Mau kéo bọn họ vào !"
Sở Thiên Hằng vội vàng triệu tập thành viên Sở gia, ra lệnh cho bọn họ dùng Hồn sủng trực tiếp kéo đám người kia vào cốc.
Số lượng thành viên Sở gia chỉ có hạn, cho dù dốc toàn lực cũng chỉ cứu được vài trăm người mà thôi.
Khí tức hung bạo càng lúc càng gần, lúc này đã có quá nhiều người mất đi năng lực hành động, ở hậu phương đang có hai ngàn người hoảng sợ la hét ầm ĩ, nhưng lại bị tiếng động ‘ùng ùng’ từ phương xa nuốt mất.
"Sở Mộ, Sở Mộ đâu rồi, ai nhìn thấy Sở Mộ ở đâu không?"
Sở Thiên Hằng dõi mắt tìm kiếm khắp nơi, bây giờ cũng chỉ có Sở Mộ mới cứu nổi hai ngàn người này.
"Mới vừa rồi còn ở nơi này mà?"
Sở Thiên Tề vội vàng quét mắt đảo quanh một vòng.
"Ở bên kia, hắn… hắn đang đi về phía bộ lạc Báo tộc."
Sở Anh kinh hô một tiếng, chỉ tay theo hướng dãy núi phập phồng phía xa xa.
Hai người Sở Thiên Hằng và Sở Thiên Tề lập tức quay đầu nhìn lại, trong giây lát chợt phát hiện thân ảnh Sở Mộ hiện ra ở ngoài sơn cốc.
Sự tình kinh người hơn nữa chính là một con Hồn sủng với chín cái đuôi trắng bạc đi theo bên cạnh Sở Mộ, đối mặt với bộ lạc Báo tộc phủ kín sơn mạch không có một chút khiếp đảm. Ngược lại sinh vật Hồ tộc này còn phát ra khí tràng bao phủ một mảng lớn núi non, sinh sôi áp chế khiến cho tốc độ quân đoàn Báo tộc chậm lại vài phần.
Chỉ riêng khí thếđã lấn át vô số Báo tộc.
Sở Thiên Hằng, Sở Thiên Tề, Sở Anh cùng với đông đảo thành viên Sở gia đều bị hình ảnh này làm cho rung động tâm can. Quân đoàn Báo tộc tựa như một trận tai nạn khủng khiếp không thể ngăn cản, trong lúc nhân loại đang tuyệt vọng chờ chết thì một đầu Hồn sủng cường đại hiện ra, buông thả lực lượng tuyệt luân giúp cho người ta hiểu được thế nào là cường đại chân chính. Nó tựa như vị thần thủ hộ bảo vệ tất mọi người có mặt tại nơi này.
Trên đỉnh một ngọn núi màu xám, lỗ mũi Sở Mộ đã ngửi được mùi vị tanh hôi của Báo tộc lan truyền trong không khí.
Tầm mắt Sở Mộ rất rộng, có thể bao quát phần lớn sơn mạch vào trong mắt. Chẳng qua là Sở Mộ vẫn không có cách nào nhìn thấy điểm cuối của quân đoàn Báo tộc, bộ lạc này có số lượng quá mức khổng lồ rồi. Cho dù là bản thân Sở Mộ cũng chưa từng đối mặt với quân đoàn mười mấy vạn Hồn sủng như thế này.
"Mạc Tà, san bằng ngọn núi kia."
Sở Mộ chậm rãi hạ lệnh.
Sở Mộ chỉ tới một ngọn núi cao chừng năm trăm thước ở trước mặt, đường kính chân núi dài tới mấy ngàn thước. Người bình thường muốn vượt qua ít nhất cũng đi phải đi vài ngày.
Hơn nữa, phía sau đó có thêm mấy ngọn núi khác nối liền nhau, kéo dài liên miên bất tuyệt mấy chục dặm. Mà phạm vi này chính là khu vực đại quân Báo tộc dày đặc nhất.
Tốc độ quân đoàn di động rất nhanh, tựa như một đám mây đen tràn tới bao trùm cả dãy núi.
"Ngao ô ô ô ~!"
Mạc Tà ngẩng đầu lên gầm thét một trận vang dội, lực lượng đế hoàng tận tình buông thả.
Chín cái đuôi hoàn toàn mở ra, ngọn lửa Tội Viêm bốc cháy hừng hực trên thân thể nó, trong nháy mắt đốt cháy cả ngọn núi sừng sững.
Hỏa diễm chậm rãi dâng lên, dưới chân Mạc Tà xuất hiện Tội Ấn Đồ Đằng, lực lượng Tội Nguyên nhanh chóng dung hợp vào móng vuốt của nó.
Trong quá trình Tội Viêm Đồ Đằng bay lên từ từ biến mất, đồng thời vị trí quân đoàn Báo tộc phía xa xa xuất hiện một đám mây lửa khổng lồ.
Tội Viêm Đồ Đằng nhẹ nhàng bốc cháy trên đỉnh ngọn núi, Mạc Tà bắt đầu ngưng tụ năng lượng, dần dần mở rộng ra biến thành một cái đồ án hỏa diễm nguyền rủa to lớn kinh người. Kích thước rộng lớn tới mức bao phủ cả dãy núi mấy chục dặm đang có quân đoàn Báo tộc hiện diện.
"Nhìn kìa … đó là cái gì ...?"
Nội tâm Sở Thiên Tề nhấc lên từng trận sóng gió mãnh liệt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đồ án hỏa diễm màu ám đỏ ở phía xa xăm.
Đồ Đằng hỏa diễm y như khắc họa ở trên bầu trời, ánh lửa giống như mặt trời chiếu sáng đại địa.
"Vù vù vù vù vù vù vù !"
Bỗng nhiên Tội Viêm bốc cháy hừng hực, quân đoàn Báo tộc đông nghịt lập tức rơi vào chảo lửa. Cho dù đứng cách rất xa vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng biển lửa Tội Viêm kinh khủng kia.
Hỏa diễm thiêu đốt tán loạn, vô số Hỏa long xuất hiện bên trong Tội Viêm Đồ Đằng, chúng nó mang theo hỏa nhiệt cường đại vừa chạm vào Báo tộc lập tức giết chết trong nháy mắt.
Tội Viêm Đồ Đằng còn kèm theo luồng áp lực khổng lồ, dãy núi bị biển lửa Tội Viêm bao phủ bắt đầu băng liệt, sụp đổ ầm ầm.
"Ù ù ù ù !"
“Uỳnh uỳnh uỳnh !”
Tội Viêm tiếp tục lan tràn ra bốn phía, cả dãy núi không có cách nào thừa nhận nổi lực lượng cường đại này, chốc lát sau đã biến thành một đống phế tích tan nát, tro bụi tung bay mù mịt.
Cả dãy núi mấy chục dặm trực tiếp hủy diệt, quân đoàn Báo tộc trong đó cũng chịu chung số phận.
Những người ở ngoài sơn cốc lúc này chỉ biết ngơ ngác nhìn tới, bọn họ có thể thấy rõ ràng quá trình ngọn lửa Tội Viêm đốt cháy tiêu diệt mấy ngọn núi chỉ mất vài giây.
Tội Viêm Đồ Đằng từ từ tăng cường uy lực lên tới đỉnh phong, ánh lửa chiếu sáng nhức cả mắt, phần lớn mọi người không thể nào mở mắt ra. Nhưng bọn họ có thể cảm nhận được sóng nhiệt từ phương xa tràn tới mãnh liệt.
Cả tòa sơn cốc cũng bị sóng nhiệt đánh tới cuồn cuộn, y phục trên người bọn họ lập tức khô ran, nứt nẻ như muốn bốc cháy.
Thời gian biển lửa thiêu đốt kéo dài khá lâu, hơn hai ngàn người tạm thời rơi vào trạng thái mờ mịt. Bọn họ chỉ cảm thấy nhiệt độ không ngừng dâng lên, đại địa không ngừng run rẩy, còn có tiếng nổ như sấm liên tục vang bên tai.
Không biết đã qua bao lâu, hết thảy thanh âm từ từ tiêu tán, khói bụi cũng bắt đầu lắng xuống.
Thị giác người bình thường không thể nào lập tức khôi phục, chỉ có ánh mắt Hồn sủng sư mới có thể nhìn thấy tình hình ở phương xa.
"Núi... núi … cả dãy núi đã bị san bằng rồi."
Sở Thiên Hằng là người đầu tiên nhìn lại được, nhưng mà trong lúc tìm kiếm thân ảnh Báo tộc, hắn lại nhìn thấy cảnh tượng còn rung động hơn nhiều.
Bên đó chính là sơn lĩnh bao gồm vài ngọn núi hợp lại, phạm vi kéo dài mấy chục dặm. Thế mà chỉ một kỹ năng đã trực tiếp san thành bình địa.
Cơn lũ màu đen hung bạo đã biến mất tung tích, chỉ có thể nhìn thấy vô số điểm đen khô cháy nằm rải rác dưới mặt đất. Khí thế quân đoàn Hồn sủng thoáng cái mất sạch.
"Không thể tin nổi, không thể tin nổi."
Ánh mắt Sở Thiên Tề dại ra, mọi người đối mặt bộ lạc Báo tộc nhỏ bé y như lá khô trong biển rộng. Vào lúc này, cả một bộ lạc cường đại bị tiêu diệt quá nhanh, quá gọn gàng. Hắn đã không có cách nào diễn tả cảm xúc trong lòng mình bằng ngôn từ nữa rồi.
Hai mắt Sở Anh ngơ ngác nhìn tới vị trí biển lửa còn sót lại, nàng là Hồn sủng sư thường xuyên lịch lãm, đã không ít lần chứng kiến uy lực kỹ năng cấp chín, lực phá hoại của nó làm cho Sở Anh hâm mộ vô cùng. Nhưng mà những kỹ năng uy lực cấp chín kia so sánh với Tội Viêm Đồ Đằng lúc nãy chẳng khác gì gió mát so với cuồng phong.
Sở Anh đã từng suy đoán thực lực Sở Mộ, hẳn là mạnh hơn Tôn Nguyên không ít. Chỉ có điều những người trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa không thể nào chênh lệch xa như thế, thực lực cách xa tới mức ngẩng đầu nhìn lên cũng không thấy.
Trong quá trình di dân lần này, Sở Mộ bày ra thực lực hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. Thậm chí vượt ra khỏi nhận thức của nàng từ trước tới giờ, bởi vì nàng chưa từng thấy qua có Hồn sủng nào chỉ dùng một kỹ năng là san bằng cả dãy núi, đồng thời tiêu diệt quân đoàn Báo tộc lên tới hàng vạn con.
"Đây… đây… đâu có phải là lực lượng quân chủ đỉnh phong ?"
Sư thúc Trương Ưng của Đại Sở thế gia nhìn đến ngây dại, hồi lâu sau mới lẩm bẩm một câu.
Trong số tất cả mọi người ở nơi này cũng chỉ có Trương Ưng mới biết được cấp bậc uy lực của kỹ năng vừa rồi.
"Không phải là quân chủ đỉnh phong, chẳng lẽ là..."
Đám người Sở Thiên Hằng, Sở Thiên Tề nghe thế liền bàng hoàng chợt tỉnh, nói theo như con rối.
Sở Thiên Hằng đã nghe Sở Mộ nói rằng cao đẳng cấp quân chủ là đội hình thứ sủng, cho nên hắn theo bản năng cho rằng Sở Mộ có mấy đầu chủ sủng quân chủ đỉnh phong.
Từđó về sau, Sở Thiên Hằng cũng không có ý định hỏi kỹ thực lực Sở Mộ, bởi vì hắn cảm thấy đáp án này đã kinh khủng lắm rồi.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không thể nào ngờđược chính là Hồn sủng của Sở Mộ đã bước ra khỏi lĩnh vực cấp quân chủ.
Phải biết rằng, Tây giới không thể so sánh với Thiên Hạ thành, bất luận Hồn sủng sư nào vượt qua cấp bậc quân chủ chính là tồn tại như thần, nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng.
Trong lúc mọi người còn đang rung động vì cảnh tượng kinh thế hãi tục kia, hơn hai ngàn cư dân phía sau cùng đã dần dần thấy rõ tình huống. Khi bọn họ phát hiện tai nạn Báo tộc đã biến mất bên trong biển lửa liền trợn mắt há mồm, thần sắc sợ hãi, lắp bắp mãi không nói nên lời.
Cuối cùng những người này từ từ quỳ rạp xuống, bọn họ cho rằng đó là thần hộ mệnh của Thất Sắc thành phủ xuống, tiêu diệt tai nạn cứu vớt tính mạng của mình.
Mỗi tòa thành đều có một thần hộ mệnh, đời đời tương truyền, nhà nhà thờ phụng. Mà vị thần đó thường thường là Hồn sủng cường đại xuất hiện vào lúc tòa thành nguy nan nhất, sử dụng lực lượng vượt xa nhận thức cứu vớt sinh linh, giúp cho mọi người nhìn thấy cầu vồng tươi sáng sau cơn giông.
Trên thực tế, tất cả mọi người đều biết thần hộ mệnh chính là Hồn sủng của cường giả nhân loại. Bởi vì chỉ có Hồn sủng sư nhân loại mới nguyện ý giám hộ thành trì của mình.
Lúc này trong lòng mọi người đã nhớ kỹ hình ảnh Hồ Quân uy vũ kia, nó chính là thần hộ mệnh mới của cư dân Thất Sắc thành.
Trong lúc hỏa diễm thiêu rụi dãy núi, Sở Mộ vẫn đứng yên tại chỗ nghênh đón làn gió nóng rực.
Lúc trước chiến đấu tại Bất Hủ thành, bởi vì tường thành và đại địa bền chắc gấp mấy trăm lần bên ngoài, cho nên Mạc Tà không thể biểu hiện ra hết lực lượng cấp đế hoàng. Nhưng Sở Mộ cũng đã rung động rất lớn.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy dãy núi bị san thành bình địa trong nháy mắt, bản thân Sở Mộ không nhịn được thở ra một hơi cảm thán. Đế hoàng cuối cùng vẫn là đế hoàng, tuy rằng tiêu hao năng lượng khổng lồ nhưng lực lượng hủy diệt mạnh mẽ không cần bàn cãi.
"Uy lực kỹ năng rất lớn, đoán chừng tiêu hao hết 5 linh."
Thanh âm Ly lão nhi nghe có vẻ buồn rầu não ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.