Sủng Mị

Quyển 2 - Chương 609: Trở về gia tộc

Ngư Thiên Không

29/08/2013

Ly lão nhi vừa nói như thế, trong lòng Sở Mộ lại càng hoảng sợ.

Bộ lạc cấp một có thực lực tổng thể tương đương với là địa giới cấp một, Thất Sắc thành thành lập tại ranh giới một bộ lạc lớn. Dưới tình huống như thế, tòa thành này có thể phát triển tới quy mô ngày hôm nay đã là kỳ tích rồi.

"Vậy Tây giới và Trạm Ly giới là địa giới cấp mấy?"

Sở Mộ mở miệng hỏi.

"Tây giới không tính La Vực môn nhất định là địa giới cấp một, Trạm Ly giới cũng cấp một, tiếp giáp có La giới và Bắc Băng giới là địa giới cấp hai, bốn giới đó phụ thuộc một địa giới cấp ba."

"Nói đơn giản thì thế này, địa giới cấp một ít nhất có một Hồn sủng chuẩn đế hoàng trấn giữ, địa giới cấp hai sẽ có vài đầu chuẩn đế hoàng. Địa giới cấp ba do sơ đẳng đế hoàng trấn giữ, địa giới cấp bốn có vài đầu sơ đẳng đế hoàng. Địa giới cấp năm là trung đẳng đế hoàng. Tương ứng, các bộ lạc cũng phân chia như thế."

Trước kia Sở Mộ quả thật không có hiểu rõ mấy chuyện này, chỉ biết vùi đầu khổ tu, một đường tiến tới cho nên kiến thức thông thường vẫn luôn thiếu hụt. Hơn nữa, hắn là thanh niên đồng lứa nhưng lại thăng tiến quá nhanh, mỗi lần tăng cường thực lực vượt cấp thì thiếu sót là chuyện bình thường.

Bây giờ hắn mới biết được thế giới nhân loại phân ra hệ thống cảnh, giới, vực vô cùng đầy đủ, đồng thời những sinh vật khác cũng có thể chế đế quốc, bộ lạc, tộc quần tương ứng.

Một tòa thành xây dựng tại phụ cận Mê giới mạnh hơn nhất định là tai nạn thường xuyên.

Mà Thất Sắc thành rõ ràng là nằm tại vị trí nguy hiểm như thế. Tuy rằng bên cạnh là một bộ lạc lớn, tài nguyên trong lãnh thổ đương nhiên là khổng lồ, có thể sánh ngang với địa giới rồi. Nhưng thực lực song phương chênh lệch quá lớn, chỉ vài năm nữa Thất Sắc thành chắc chắn đổi chủ.

Sở Lãng không biết Sở Mộ đang giao lưu với Ly lão nhi, tiếp tục nói:

"Khuynh Phong sơn mạch vốn cần phải quét dọn thường xuyên, vì thế Sở gia chúng ta rất hoan nghênh Hiểu Vân tiểu thư tới đây làm khách. Mặc dù tính tình của nàng hơi tệ, nhưng thực lực và thân phận còn tại đó."

Sở Lãng tiếp tục.

Sở Mộ gật đầu, cũng không để ý nhiều lắm, hồi lâu sau mới hỏi:

"Sở Hưng và Sở Trữ trở về chưa?"

Vừa nhắc đến hai người này, sắc mặt Sở Lãng bỗng nhiên biến hóa kỳ lạ, lắc đầu nói:

"Kể từ khi bọn họ tới Thiên Hạ thành, gửi về cho chúng ta một phong thư rồi bặt vô âm tín."

"Không có tin tức?"

Trên mặt Sở Mộ lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Sở Mộ nhớ là cách một đoạn thời gian Sở Hưng và Sở Trữ sẽ gửi thư báo tin cho gia tộc, lúc trước hắn cho rằng Sở Lãng không đề cập tới sự tình Thiên Hạ Quyết là bởi vì thư tín còn chưa tới. Không nghĩ tới thời gian đã qua lâu rồi, trong chuyện này khẳng định có gì đó mờ ám.

Sở Mộ lập tức tường thuật lại câu chuyện mình gặp Sở Hưng, Sở Trữ tại Thiên Hạ thành.



Sở Lãng nghe thấy liền lộ vẻ kinh ngạc, mở miệng nói:

"Chúng ta quả thật không có nhận được thư của bọn họ, còn tưởng bọn họ đã gặp chuyện gì bất trắc rồi."

"Thế nhưng, bọn họ không sao thì tốt, bọn họ đã gia nhập Hồn Điện, vậy thì thực lực khẳng định tăng cường nhanh chóng !"

Sở Lãng không hề che giấu vẻ hâm mộ trong lòng mình.

Sau khi Thiên Hạ Quyết kết thúc, Sở Hưng và Sở Trữ đã tỏ ý muốn trở về gia tộc. Rất có thể bọn họ đã bị chuyện gì đó trì hoãn thời gian, cho nên tốc độ đi đường chậm hơn Sở Mộ.

Gia tộc không có nhận được thư tín, hiển nhiên là không biết tình huống Thiên Hạ Quyết. Cũng khó trách Sở Lãng nhìn thấy Sở Mộ chỉ lộ vẻ kích động, nhưng không có tâm tình dị thường nào.

Sở Mộ còn đang âm thầm kỳ quái, tại sao mình đoạt lấy hai vinh quang cuối cùng của bậc thang thứ nhất và thứ hai Thiên Hạ Quyết lại không có hiệu quả rung động chút nào.

Sở Mộ có chút bận tâm trong vấn đề thư tín, có phải là Hồn Minh đã thuận tiện mò tới Sở gia hay không? Xem ra chuyện này vẫn còn tồn tại bí ẩn nguy hiểm, cần phải điều tra rõ ràng.

"Chờ bọn họ thêm vài ngày, hẳn là không có chuyện gì đâu! Trước tiên quay về gia tộc, ông nội, thúc bá và các huynh đệ tỷ muội rất nhớ ngươi."

Sở Lãng cười nói.

Sở Mộ gật đầu đồng ý, trong quá trình cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú chạy trên đường phố làm cho vô số người sợ hãi, vội vàng lui ra hai bên đường né tránh. Hai người bọn họ bắt đầu tiến vào khu vực trung tâm Thất Sắc thành.

Phủ đệ Sở gia cũng không quý phái xa hoa như một đại gia tộc cần có, chỉ có thể nói là tạm chấp nhận được. Thậm chí còn đơn sơ hơn trang viện ở Cương La thành rất nhiều.

"Tai Hoang xảy ra quá thường xuyên, xây dựng phủ đệ cao sang cũng bị đám sinh vật hung tàn kia phá hủy. Vì thế mấy năm gần đây, chúng ta chỉ chắp vá đủ cho người sống là được rồi."

Sở Lãng thật sự ngại ngùng vì bề ngoài phủ đệ gia tộc, vội vàng giải thích.

"Chịu trách nhiệm quản lý thành trì là ai?"

Sở Mộ hỏi.

"Nhị bá !"

Sở Lãng hồi đáp.

Sở Mộ khẽ gật đầu, nếu như Nhị bá Sở Thiên Lâm chịu trách nhiệm quản lý tòa thành này, đợi đến lúc hai bên gặp mặt, hắn sẽ đề nghị Nhị bá kiến tạo mà không cần băn khoăn gì. Dù sao tòa thành này chính là tộc thành của Sở gia, Sở Mộ thật sự không muốn nhìn thấy quang cảnh tiêu điều như thế này.

Hai người tiến vào đại môn phủ đệ, thời điểm đi tới tiền viện, Sở Lãng lập tức cho người chạy đi bẩm báo thành viên gia tộc là Sở Mộ đã trở về.



Phần lớn người hầu chỉ mới đến không lâu, cũng không biết Sở Mộ là ai, chỉ biết làm theo Sở Lãng phân phó.

Sở Lãng dẫn Sở Mộ vào đại sảnh, trước đó Sở Mộ vốn muốn hỗ trợ gia tộc phát triển. Cho nên lần này hắn phải gặp tất cả gặp mọi người, cùng nhau bàn luận phương pháp giải quyết vấn đề.

Hậu viện Sở gia.

Sở Minh già hơn rất nhiều đang ngồi ở trên ghế, vung tay ném mồi cho đàn cá nhỏ trong ao.

Trên bả vai Sở Minh là một con Hồn sủng Ưng tộc, ánh mắt sắc bén hữu thần, móng vuốt rắn chắc, nhất định là một con hung cầm.

Một lát sau, người hầu kia đã chạy tới nói nhỏ vào tai Sở Minh.

Sở Minh lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt tràn đầy vui mừng xen lẫn kinh ngạc, vội vội vàng vàng ném mồi câu xuống đất rồi chạy về phía hướng đại sảnh. Tên người hầu thấy lão gia kích động như thế cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trên một gian lầu các.

Sở Thiên Hằng ngồi bên cửa sổ, ánh mắt có vẻ buồn rầu nhìn ra bên ngoài.

Cách Sở Thiên Hằng không xa là Sở Thiên Lâm, hắn thở dài nói:

"Nếu như không có biện pháp giải quyết, chúng ta phải mau chóng rời khỏi tòa thành này. Thành có thể bỏ, nhưng người không thể chết."

"Ta cũng biết là thế, nhưng mà mấy năm này chúng ta cố gắng phát triển đã đổ ra vô số mồ hôi, máu huyết. Từ Tây vực cho tới Tây giới đã kết thù với không ít địch nhân, nhất là Lục gia, bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta. Nếu như chúng ta thay đổi tộc thành, bọn họ sẽ có thể liên hiệp với những gia tộc khác tiến hành trả thù."

Sở Thiên Hằng trầm giọng nói.

"Đại ca, bên phía Sở Tiêm có tin tức gì không? Nàng đã nói sẽ mời cao thủ Đại Sở thế gia tới giải vây chúng ta mà?"

Sở Thiên Lâm hỏi.

"Hẳn là sắp trở lại rồi, thế nhưng trên thư có nói Đại Sở thế gia đang gặp phải một vấn đề trọng đại. Cho nên Sở Tiêm chỉ mang về một ít cao thủ, La Vực môn cũng đã cho người liên hệ rồi. Ta nghĩ là qua một đoạn thời gian nữa, cao thủ La Vực môn sẽ tới đây."

Sở Thiên Hằng nói.

La Vực môn và Đại Sở thế gia là hai thế lực khổng lồ tồn tại ở Tây giới từ rất lâu rồi. Chỉ cần chúng ta thành công mượn hơi bọn họ, Tai Hoang năm nay sẽ được giải quyết nhanh thôi.

"Tộc trưởng, phó tộc trưởng, Sở Lãng thiếu gia nói là Sở Mộ thiếu gia đã trở lại, bây giờ đang ở đại sảnh chờ đợi."

Vào lúc này, một nữ nô bộc đi lại gần, nhỏ giọng lời nói với hai người.

Sở Thiên Hằng thấy nữ bộc đi tới, theo bản năng cho rằng chỉ là chuyện tình vụn vặt, lập tức khoát tay áo ra hiệu cho nàng lui xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook