Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng

Chương 24: Minh bạch

Tam Thiên Si Niệm

27/12/2021

Tịch Vũ Đồng nghe xong Phượng Vũ Dịch viết chữ gì, liền nở nụ cười.

"Vương gia, ngươi là làm sao nghĩ ra biện pháp này? Nói vậy hiện tại buồn bực của Diêu Tiếu Liễu đã đến cực hạn, hối hận hôm nay lại đến cửa hàng của ta". Nàng nghĩ tới hình ảnh Diêu Tiếu Liễu nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể không đưa bạc, càng là không ngừng được cười, chỉ là sau đó nghĩ tới một chuyện, nụ cười phai nhạt đi, "Chỉ là Liễu Thanh Oánh nguyện ý hỗ trợ thanh toán một vạn sáu ngân lượng, Liễu gia này đúng là giàu nứt đố đổ vách."

"Không đơn thuần như vậy," Phượng Vũ Dịch lắc đầu, "Qua việc này, có thể thấy quan hệ của Diêu Tiếu Liễu cùng Liễu Thanh Oánh cũng sẽ mật thiết lên, chính là không biết Liễu gia cùng Diêu gia có hay không có ý tứ hợp tác."

Tịch Vũ Đồng cười một trận, nhớ tới một đời trước chuyện Liễu gia tìm tới Phượng Vũ Dịch hợp tác, nhìn lại đối phương như vậy, không biết nên nói như thế nào.

Nếu như Liễu gia thật cùng Diêu gia hợp tác, nói vậy là muốn ủng hộ Nhị hoàng tử, nhưng một mực sau này hoàng vị chi tranh là Phượng Vũ Dịch thắng, Liễu gia còn thuận lợi leo lên tân đế, mà không phải là giống đám quan chức tuỳ tùng theo phe Nhị hoàng tử bị Phượng Vũ Dịch từng cái diệt trừ, vậy đã nói rõ Liễu gia trong bóng tối là chuẩn bị cho cả hai bên.

Hai bên đều giúp, ai thắng đều sẽ không xảy ra chuyện. Trước nàng không quan tâm chính sự, cũng không tán gẫu cùng Phượng Vũ Dịch như vậy, còn thật không biết vừa bắt đầu Liễu gia vẫn cùng Diêu gia có liên hệ.

Chỉ là nàng không biết, Phượng Vũ Dịch không có khả năng không biết chứ? Nghĩ như thế, nàng cũng là hỏi lên.

"Ngươi nghĩ không sai, Liễu gia lén lút phái người tới tiếp xúc qua ta." Phượng Vũ Dịch cũng không ẩn giấu, "Chỉ là sau khi bị ta từ chối liền sang phe Nhị đệ ta."

"Vương gia vì sao phải từ chối?" Tịch Vũ Đồng không biết Phượng Vũ Dịch một đời trước vừa bắt đầu có hay không muốn cự tuyệt, nhưng không nghĩ ra đã có ý nhòm ngó ngôi báu, vì sao phải từ chối leo lên Liễu gia.

Phượng Vũ Dịch nghiêng đầu nhìn nàng, ôn nhu trong tròng mắt để lộ ra mấy phần ý lạnh: "Ta hiện tại làm Vương gia, bị đưa ra ngoài lập phủ, mà Nhị đệ còn ở trong cung, ý tứ của phụ hoàng đã hết sức rõ ràng, ta cần gì phải tự chuốc nhục nhã đi làm chút chuyện không cần thiết? Huống chi, phụ hoàng bây giờ chính trực tráng niên, nàng cảm thấy hắn sẽ muốn nhìn thấy nhi tử của mình ra sức trù bị thế lực tiếp nhận vị trí của hắn sao?"

Tịch Vũ Đồng thấy nàng thái độ thản nhiên, cúi đầu, biểu hiện phức tạp.

Thân là một trong hai hoàng tử, lại là "Trưởng tử", Phượng Vũ Dịch đáy lòng không có dã tâm chỉ là vướng bởi người phía trên nhìn, mới ẩn nhẫn không phát, mãi đến tận khi Hoàng đế đối với Nhị hoàng tử thất vọng không thể không chọn ứng cử viên cho tân Thái tử, mới bỏ đi ẩn giấu, giống như Chân Long nhất phi trùng thiên (*).

(*) Nhất phi trùng thiên: bay vọt một cái lên tận trời cao.

Một đời trước cũng là như vậy, sau khi hai người thành hôn, Phượng Vũ Dịch đảm nhiệm chức vụ nhàn hạ, nhưng cũng đối với tất cả mọi chuyện rõ như lòng bàn tay, trong bóng tối trù bị nhiều năm, đối với thê tử là nàng cũng chưa từng tiết lộ nửa phần. Vì vậy thời điểm biết đối phương cùng Nhị hoàng tử đối địch thắng lợi xưng Đế, chính mình cũng thành Hoàng Hậu đều không thể phản ứng kịp.

Nói vậy, chính mình cũng chỉ là một quân cờ che mắt người đời. Nàng sau đó tại lãnh cung suy tư vấn đề này rất lâu, nhưng không có dũng khí lấy được một cái đáp án.

Nàng lại nghĩ tới lúc hai người uống xong rượu giao bôi, Phượng Vũ Dịch từng thề với nàng một chồng một vợ bạc đầu giai lão, lại nhớ tới một chén rượu độc trong lãnh cung, thấp giọng bật cười, sau đó chuyển thành cất tiếng cười to, mang theo một luồng bi thương cùng thê lương.

Phượng Vũ Dịch thấy nàng như vậy, không tên có chút hoảng hốt, tiến lên nắm lấy cánh tay: "Vũ Đồng, nàng làm sao vậy?"

Tịch Vũ Đồng dừng lại cười lạnh, nhìn trương khuôn mặt quen thuộc, khóe mắt dần dần có nước rơi xuống.

Phượng Vũ Dịch càng hoảng rồi, giơ tay lau chùi nước mắt trên khóe mắt nàng, vừa vội vừa tức: "Vũ Đồng, ta nhưng là làm cái gì để nàng không vui sao? Vẫn là nói bản vương không nên từ chối Liễu gia hả? Nàng đừng khóc a, trực tiếp nói với ta được không?"

Tịch Vũ Đồng khịt khịt mũi, giơ tay vung mở tay nàng ra, xoay người quay lưng với Phượng Vũ Dịch, lấy khăn tay ra sửa soạn tốt dung nhan, thả xuống nói: "Vương gia, vừa chỉ là có hạt cát bay vào, làm ngài cười chê rồi."

Cửa lớn đóng chặt, lại không có gió, như thế nào có hạt cát?

Phượng Vũ Dịch biết Tịch Vũ Đồng có việc giấu nàng, nhưng Tịch Vũ Đồng không muốn nói, nàng cũng không muốn bức đối phương, liền "Ừ" một tiếng, sau đó nói sang chuyện khác, "Bản vương đã nói xong trên sứ viết gì, Vũ Đồng, nàng có thể hay không trả lời ta một vấn đề?"

Tịch Vũ Đồng thu thập xong tâm tình, xoay người: "Vương gia mời nói."

"Cũng phải gần nửa tháng, bản vương vẫn đang nằm mơ." Phượng Vũ Dịch vừa nói vừa quan sát vẻ mặt người đối diện, "Nhắc tới cũng kỳ quái, tất cả trong mộng giống như một câu chuyện mới phát triển vậy, hôm nay mơ thấy cái gì, ngày mai mơ thấy chính là sự tình tiếp theo đó."

Tịch Vũ Đồng nhớ tới Phượng Vũ Dịch từ trong mộng sau đó biết được đúng một chuyện, trong lòng có chút hốt hoảng, vội vã buông xuống mi mắt: "Vương gia, thần nữ nói chỉ là mộng mà thôi."

"Ta cũng chưa nói là mộng gì, vì sao Vũ Đồng nàng sợ sệt như thế?" Phượng Vũ Dịch đưa tay giữ lấy cằm nàng, cưỡng bức cùng đối diện, "Vì sao Vũ Đồng không dám đối diện cùng ta? Lẽ nào là sợ ta mơ thấy cái gì?"

Tịch Vũ Đồng nhíu mày, thấy Phượng Vũ Dịch nói như vậy, nhất thời nỗ lực trợn mắt lên nhìn đối phương: "Vương gia nói đùa, ngài là thân phận như thế nào, dân nữ lại là thân phận như thế nào, cùng Vương gia đối diện chính là cử chỉ đại bất kính."

"Vậy thì trước đây vì sao nàng lại cùng ta đối diện?" Phượng Vũ Dịch bật cười, "Lẽ nào trước đây đối diện không phải là cử chỉ đại bất kính?"

"Được rồi, như thế nào cũng làm cho Vương gia nói đi, dân nữ còn nói được gì đây?" Tịch Vũ Đồng bắt tay nàng, đáy lòng cũng có tức giận, trực tiếp quỳ xuống, "Thần nữ vượt qua, kính xin Vương gia trách tội."

Phượng Vũ Dịch chỉ là muốn trêu chọc nàng, vậy mà nàng lần này nghiêm túc thật, vội vã đưa tay dìu nàng: "Bản vương không có ý trách tội nàng, mau đứng lên."

"Là thần nữ làm sai, Vương gia trách ——" lời còn chưa nói xong, Tịch Vũ Đồng đã cảm giác có gì đó đè ép xuống, sau đó tầm nhìn một trận chuyển biến, bị người ôm lên, làm nàng sợ đến trầm thấp "A" một tiếng, sau đó phản ứng lại, mới thẹn quá thành giận nện vai Phượng Vũ Dịch, "Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, kính xin thả thần nữ xuống."

"Nam nữ thụ thụ bất thân?" Phượng Vũ Dịch bật cười, thả người xuống, để nàng thu dọn tốt đồ trang sức bị làm cho lộn xộn, mới trêu ghẹo nói, "Ta vừa ôm lấy nàng, không bằng ta hướng phụ hoàng cầu ý chỉ, để lão sư đem nàng hứa gả cho ta được không?"



Tịch Vũ Đồng vừa nghe, nhất thời cuống lên, lại là quỳ xuống, "Cầu Vương gia đừng như vậy."

Phượng Vũ Dịch nhìn nàng trăm nghìn chống cự như thế, nụ cười trên mặt phai nhạt đi, cũng không như vừa rồi đi ôm nàng lên: "Vì sao?"

Tịch Vũ Đồng hít sâu một cái, đầu óc cấp tốc chuyển động, sau đó câu từ mới trở về: "Dân nữ đã có người mình quý mến."

"Người quý mến?" Phượng Vũ Dịch ngồi xổm xuống, nhìn trong mắt thiếu nữ, da dẻ có thể nói là như sương như tuyết, một đôi mắt to linh động tựa hồ đang suy nghĩ ý đồ xấu gì đó, điểm tức giận phẫn nộ nơi đáy lòng lập tức không còn, "Vậy nàng nói một chút là công tử nhà nào? Ở trong triều có đảm nhiệm chức vụ gì không?".

Tịch Vũ Đồng hơi ngưng lại, ngẩng đầu nhìn người ngồi xổm đối diện, tức giận đáp: "Đây là chuyện riêng của thần nữ, liên quan gì đến Vương gia?"

"Tự nhiên là chuyện liên quan đến ta." Phượng Vũ Dịch cười khẽ, "Nếu là ở trong triều nhậm chức, ta liền phân đến cái kia nơi Man Hoang."

Tịch Vũ Đồng nhìn dáng dấp nàng như vậy, đáy lòng buồn bực oán hận ít đi hai phần: "Nếu là không tại trong triều nhậm chức thì sao?"

Phượng Vũ Dịch hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì bản vương liền cho hắn cái chức vị, sau đó sẽ ném đến nơi Man Hoang, lại ban cho hắn mấy vị thê thiếp, nói chung đời này nàng là đừng nghĩ đến gặp mặt hắn một lần nào nữa."

Tịch Vũ Đồng đáy lòng cười, nhưng trên mặt vẫn là cực sự lạnh nhạt: "Vương gia hành động như vậy không khỏi quá tiểu nhân sao?"

Phượng Vũ Dịch nhíu mày: "Trước đây không lâu nàng không phải nói ta là tiểu nhân rồi sao."

Tịch Vũ Đồng nhớ tới ân cứu mạng của đối phương, nhất thời không nói lời nào.

Phượng Vũ Dịch hỏi: "Vì sao nàng không nói gì?"

Tịch Vũ Đồng cụp mắt: "Thần nữ không còn lời nào để nói."

Phượng Vũ Dịch nhất thời bị nghẹn trụ.

Tịch Vũ Đồng lại nói: "Vương gia nếu là không có việc gì nữa, thần nữ xin phép rời đi trước. Thần nữ hôm nay ra ngoài hơn nửa ngày, phụ thân ước chừng —— "

"Vũ Đồng không muốn biết ta mơ thấy cái gì sao?" Phượng Vũ Dịch đánh gãy lời của nàng, "Nàng xem có kỳ quái hay không, ta mỗi ngày đều mơ thấy nàng, nàng nói đây là nguyên nhân gì?"

Tịch Vũ Đồng theo bản năng ngẩng đầu, đối đầu với ánh mắt nóng rực của Phượng Vũ Dịch, tim đập trật một nhịp.

"Vương gia." Tịch Vũ Đồng tuy rằng thấy không rõ lắm sắc mặt của chính mình, nhưng cũng biết rất tồi tệ, đỡ cái ghế bên cạnh, gắng gượng nói rằng, "Mơ thấy chuyện như vậy chỉ là trùng hợp thôi."

"Trùng hợp?" Phượng Vũ Dịch lắc đầu, nhìn nàng như vậy càng là cảm thấy mộng này không đơn giản, "Đều nói ngày có suy nghĩ, đêm ngủ hẳn sẽ sinh mộng, nàng là nói ta trước giờ nhớ nhung nàng hơi nhiều, mỗi ngày ngủ đều có thể mơ thấy nàng."

Tịch Vũ Đồng yên lặng, bình thường đầu óc linh hoạt lúc này làm sao đều chuyển động không được, chỉ có thể nghe đối phương từng chữ từng câu.

"Kỳ diệu chính là, ta mộng thấy hình ảnh chúng ta vừa mới bắt đầu, chuyện phía trước cùng hiện thực đã xảy ra giống nhau như đúc." Phượng Vũ Dịch nhìn nàng, biểu hiện nhu hòa, "Nhưng không giống nữa chính là từ khoảng nửa tháng trước, nàng đến quý phủ của ta, sau khi trở về cảm hoá phong hàn bị bệnh mấy ngày, sau đó thái độ đối đãi với ta phát sinh biến hóa."

Tịch Vũ Đồng một trái tim nhảy lên, để không làm cho đối phương nhìn ra dị dạng vội vã cúi đầu, "Vương gia, có gì không giống nhau?"

"Quan hệ của hai ta trong mộng cũng không cứng ngắc như hiện tại, mỗi ngày một khá hơn." Âm thanh của Phượng Vũ Dịch thấp xuống, "Ta còn mơ thấy lúc Vũ Dao đi chùa miếu, chúng ta vẫn không có cùng đi, dẫn đến... Bởi vì chuyện này, bệnh tình của Bích phi tăng thêm, càng là sống không quá một năm, sau đó Vũ Dao cũng thuận theo đi cùng."

Nếu như trước đây Tịch Vũ Đồng còn thấy đối phương nằm mơ là may mắn nói trúng thôi, hiện tại đúng là hoảng rồi. Dù sao Phượng Vũ Dịch nói hoàn toàn chính là sự tình một đời trước, không phải vậy đối phương không thể sẽ nói được đến chuyện Phượng Vũ Dao thắp hương bái Phật gặp chuyện.

Nguyên bản Phượng Vũ Dịch cảm thấy hoang đường, nhưng nhớ tới sự cố lần kia, nếu như không phải các nàng cùng theo tới, kết quả Phượng Vũ Dao gặp phải rất có thể tương đồng cùng những gì xảy ra trong mộng của nàng. Cũng là như thế, nàng mới cảm thấy việc này không phải bịa đặt.

Phượng Vũ Dịch thấy Tịch Vũ Đồng như vậy, khom người xuống, đưa tay nâng gương mặt như trứng của đối phương lên: "Vũ Đồng, có phải là nàng biết cái gì không?"

Khoảng cách hai người rất gần, Tịch Vũ Đồng thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở đối phương phun trên da mình.

Tịch Vũ Đồng tự biết chuyện mình sống lại một lần là quá mức kỳ quái, đến cả phụ thân đều chưa từng nói tới, càng không thể cùng Phượng Vũ Dịch nhắc đến được.

Nàng nhắm mắt lại, đầu óc cấp tốc chuyển động, cuối cùng quyết định, lúc mở mắt ra, vẫn không tránh thoát mà cùng Phượng Vũ Dịch đối diện, hỏi ngược lại: "Vương gia, ngài bây giờ mộng tới đâu rồi?"

Phượng Vũ Dịch sửng sốt một chút, sau đó nghĩ đến cái gì, khóe miệng nâng lên.

"Bản vương mộng thấy chúng ta năm sau đính hôn, sau đó tại sau tháng ba lúc nàng cập kê thì thành thân." Phượng Vũ Dịch nhớ tới giấc mộng hôm qua, trên mặt liền không tự chủ được nâng lên một vệt nụ cười, "Chúng ta bái đường thành thân, uống chén rượu giao bôi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đón lấy tự nhiên là đêm động phòng hoa chúc."

Hai người nhận thức nhau là lúc Tịch Vũ Đồng mười ba tuổi, bây giờ mười bốn tuổi, thành thân là lúc mười lăm tuổi, Phượng Vũ Dịch nói lời này tương đương với việc nàng nửa tháng liền mơ thấy sự tình của hơn một năm. Cứ theo tốc độ này, sự tình một đời trước cho đến khi nàng qua đời ước chừng cũng không cần tới một tháng liền có thể mơ thấy tất cả.

Nghĩ như vậy, Tịch Vũ Đồng liền có chút ngồi không yên.



"Vũ Đồng, những gì ta mơ thấy, một chuyện cũng không giả, có đúng hay không?" Phượng Vũ Dịch vẫn nhìn biểu hiện của nàng, cầm lấy hai cánh tay nàng, "Nàng cũng biết tất cả những chuyện mà ta mơ thấy, đúng không? Nàng có phải là cũng đã làm mộng tương tự?"

Tịch Vũ Đồng ánh mắt lấp loé, mơ hồ không rõ: "Gần như là vậy."

Phượng Vũ Dịch nghe nàng nói như vậy, lại không hiểu: "Nếu nàng biết sau này chúng ta sẽ cùng một chỗ, vì sao phải đối với ta lạnh nhạt như vậy?"

"Bởi vì ta biết sau này ngươi thế nào." Tịch Vũ Đồng xem gương mặt vô tội trước mắt kia, cười lạnh một tiếng, "Vương gia sợ là không biết đi, ta nhưng là bị ta... Người cùng ta hẹn ước bạc đầu giai lão, muốn cùng ta một đời một kiếp một đôi là ngài, một chén rượu độc chết."

Phượng Vũ Dịch đối diện ánh mắt căm hận của Tịch Vũ Đồng, theo bản năng lùi về sau hai bước, điên cuồng lắc đầu, ôm đầu nỗ lực suy nghĩ chuyện về sau, nhưng đều không một chuyện có thể dùng, chỉ có thể tái nhợt phản bác: "Không thể. Ta mới không biết."

"Không, ngươi biết." Tịch Vũ Đồng hít sâu một cái, nỗi hận một đời trước cũng không kiềm chế nổi, đứng dậy đi về phía Phượng Vũ Dịch, từng chữ từng câu đều như muốn đâm vào trong lòng đối phương, "Ta sẽ ở bên trong lãnh cung, nghênh đón tin tức phụ thân ta chết thảm trong ngục, sau đó lại nghênh đón một chén rượu độc của ngươi."

Môi Phượng Vũ Dịch khẽ run, muốn phản bác câu của Tịch Vũ Đồng, nhưng thấy dáng dấp Tịch Vũ Đồng oán hận, vừa thương xót sẽ làm nàng tổn thương đến cực điểm, cái gì đều không có phản bác, tiến lên ôm lấy đối phương: "Xin lỗi."

Tịch Vũ Đồng nghĩ tới sự tình một đời trước, oán hận trong lòng lại như dây leo điên cuồng lan tràn tới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phụ thân ta ủng hộ ngươi đăng cơ, càng là vì giúp ngươi mà trở thành cái đinh trong mắt những dư đảng kia, vì sao ngươi chỉ dựa vào chứng cứ do người khác bịa đặt liền áp hắn bỏ tù?"

Nhớ tới dáng vẻ của phụ thân, nàng đột nhiên đẩy người trước mặt ra, nếu cừu hận trong mắt có thể hóa thành dao găm gϊếŧ người, ước chừng Phượng Vũ Dịch sớm đã bị ngàn đao bầm thây, "Nếu như không phải ngươi vô năng thì phụ thân ta sẽ không bị bỏ tù, càng sẽ không chết thảm ở trong ngục."

Vừa nghĩ tới chính mình ngay cả một lần cuối đều không nhìn được phụ thân, nước mắt Tịch Vũ Đồng kìm nén cũng không ngừng lại được, cả người mềm nhũn ngồi đó, thân thể bởi vì tức giận cùng oán hận mà run rẩy.

Đối mặt với những lên án của Tịch Vũ Đồng, Phượng Vũ Dịch trước nay đầu óc thông minh hoàn toàn không tìm được phản bác. Nàng vẫn chưa mơ thấy chuyện về sau, chỉ là mộng thấy hai người cảm tình ân ái, vì vậy mới sẽ buồn phiền Tịch Vũ Đồng ngày xưa lạnh nhạt mình.

Tịch Vũ Đồng không thể nguyền rủa phụ thân nàng, càng không thể bỗng dưng bịa đặt, vậy chứng minh sự tình là chân thực phát sinh. Phượng Vũ Dịch tin chắc chính mình sẽ không làm thương tổn Tịch Vũ Đồng, nhưng lời thề son sắt của Tịch Vũ Đồng không giống giả bộ. Bất kể như thế nào, cái kia ít nhất là cùng nàng tương quan, không phải vậy Tịch Vũ Đồng sẽ không hận nàng đến thế.

Phượng Vũ Dịch đi tới đi lui, nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại, khổ não nói: "Vũ Đồng, chắc hẳn là có hiểu lầm gì đó."

"Coi như là hiểu lầm, việc phụ thân ta chết thảm, ta bị ngươi ban cho một chén rượu độc, đây là sự thật không thể chối cãi." Tịch Vũ Đồng hít sâu một cái, "Vương gia, ngươi cảm thấy ta sẽ cùng người có thù giết cha ở bên nhau sao? Còn sẽ thích người độc chết mình?"

Phượng Vũ Dịch theo bản năng lắc đầu, ngồi xổm xuống nắm lấy hai tay của nàng, nỗ lực làm cho nàng nhìn rõ ràng chân thành trong mắt: "Ta sẽ không hại chết lão sư, càng sẽ không độc chết nàng."

Tịch Vũ Đồng tránh thoát khỏi tay nàng: "Vương gia, lòng người khó dò, ta chỉ là không muốn giẫm lên vết xe đổ."

Phát tiết ra xong, trong lòng nàng đã tốt hơn rất nhiều, đỡ ghế bên cạnh đứng dậy, lại khôi phục lạnh nhạt trước đây, hướng về nàng thấp thấp người: "Vương gia, sau này nếu như không có chuyện gì thì đừng tới tìm thần nữ, thần nữ không chịu nổi."

Phượng Vũ Dịch nhìn nàng như vậy, theo bản năng kéo cánh tay của nàng: "Lẽ nào nàng không muốn biết ta làm sao không nằm mơ?"

Tịch Vũ Đồng dừng một lúc, sau đó lắc đầu: "Vương gia, ngài mộng thấy cái gì, làm sao mộng, là chuyện của ngài, không can hệ tới thần nữ."

"Nếu ta nói là có liên quan đến nàng thì sao?" Phượng Vũ Dịch cấp tốc nói, "Miễn là gặp được nàng, ta buổi tối liền sẽ không mơ thấy chuyện về sau. Miễn là ngày đó chưa thấy nàng, ta sẽ mơ thấy chuyện về sau."

Tịch Vũ Đồng vẫn đúng là không nghĩ tới trong đó còn có nhân tố hạn chế như thế.

"Bất luận nàng có tin hay không, ta đều tin tưởng ta sẽ không làm ra chuyện thương tổn lão sư cùng nàng. Chuyện của lão sư ta không nên giải thích như thế nào, nhưng chén rượu độc kia của nàng khẳng định là có người hãm hại." Phượng Vũ Dịch lo nàng không tin, nhấc tay xin thề, "Ta lấy danh nghĩa mẫu phi của ta xin thề, nếu như làm trái lời ấy sẽ bị thiên lôi đánh chết."

Tịch Vũ Đồng biết đối với Phượng Vũ Dịch mà nói, mẫu phi mất sớm kia là cấm kỵ, không nghĩ tới đối phương sẽ mang nàng ra thề, tâm trạng hơi động, nhưng sau đó lại lắc đầu.

"Vương gia, coi như độc tửu đó là người khác lấy danh nghĩa của ngài đưa, vậy phụ thân ta thì sao đây?" Tịch Vũ Đồng thở dài, "Vương gia, việc trong mộng với bây giờ dĩ nhiên không giống, ngươi không cần bị ảnh hưởng, không cần để ở trong lòng." Nói xong, nàng liền lướt qua đối phương đi về hướng cửa điếm đi ra.

Phượng Vũ Dịch theo bản năng nói câu, "Nếu như là tự mình trải qua thì sao?"

Tịch Vũ Đồng ngừng một trận, vẫn là không có quay đầu lại: "Nếu như là tự mình trải qua thì sẽ không chỉ là ở trong mơ đứt quãng nhìn thấy, mà là một lần biết hết tất cả."

Phượng Vũ Dịch nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, theo bản năng theo sau.

"Vương gia, tiểu thư." hai người Tiểu Hòa Tiểu Đào cùng Ám Nhị bảo vệ ngoài cửa, thấy các nàng rốt cục đi ra, liền vội vàng tiến lên.

Tiểu Đào đỡ lấy Tịch Vũ Đồng, phát hiện điểm không thích hợp: "Tiểu thư, sắc mặt ngài làm sao trắng xám như vậy? Nhưng là nơi nào không thoải mái?"

Tiểu Hòa theo bản năng nhìn về phía Vương gia, thấy vẻ mặt đối phương hốt hoảng, suy đoán hai người ở bên trong xảy ra tranh chấp, vội vã hướng Tiểu Đào lắc lắc đầu, sau đó nói: "Tiểu thư, ngài cùng Tiểu Đào đi về trước đi, chuyện còn lại cứ để ta xử lý là được."

Tâm tư Tịch Vũ Đồng bị Phượng Vũ Dịch làm cho hỗn loạn, bây giờ cũng không muốn làm gì, nói làm phiền Tiểu Hòa hai câu, sau đó lên cỗ kiệu trở lại. Từ khi đi ra đến lên kiệu tử, hoàn toàn không có phản ứng với Phượng Vũ Dịch, giống như người này không hề tồn tại.

Phượng Vũ Dịch biết nguyên nhân Tịch Vũ Đồng tránh né nàng, cũng không tiện nóng vội, phân phó Tiểu Hòa vài câu liền cũng mang theo Ám Nhị rời đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook