Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng
Chương 12: Vương gia mộng
Tam Thiên Si Niệm
25/12/2021
Hai người Tịch Vũ Đồng còn chưa phản ứng lại đã bị người đến lôi kéo, mà Phượng Vũ Dao càng bị đẩy cho lảo đảo vài bước.
Tịch Vũ Đồng đứng vững, cố định mắt vừa nhìn tới là Phượng Vũ Dịch, giơ tay bắt lấy tay đối phương đang nắm lấy cánh tay mình: "Vương gia đây là đang làm cái gì?"
Phượng Vũ Dao cũng bị Thanh Quân hầu hạ bên cạnh đỡ lấy, nhìn sắc mặt không hề tốt của hoàng huynh, đè xuống một tia bất mãn nơi đáy lòng: "Hoàng huynh, là hoàng muội đã làm sai điều gì chọc hoàng huynh không thích sao?"
Đón ánh mắt nghi hoặc của hai người, Phượng Vũ Dịch như bị giội một gáo nước lạnh tỉnh táo lại, nói xin lỗi với hai người: "Là ta không phải, lúc nãy cũng không biết vì sao, thân thể như bị người khống chế, như dù muốn hay không đã tiến lên lôi kéo hai người các ngươi".
Tịch Vũ Đồng theo bản năng sờ sờ cánh tay chính mình vừa bị đối phương nắm lấy, ở phía trên như còn có thể cảm giác được nhiệt độ của đối phương lưu lại, nghe vậy càng là trong lòng bất ổn.
Phượng Vũ Dao bên cạnh quay trở về chỗ ngồi ngồi xuống, thấy huynh trưởng một mặt ảo não, cũng không phải tức giận, trêu ghẹo nói: "Vừa rồi hoàng huynh vì sao tức giận như vậy? Lẽ nào là bởi vì ta làm nũng cùng Vũ Đồng mà không phải cùng ngươi người hoàng huynh này sao?".
Phượng Vũ Dịch lắc đầu, lại gật gù.
Nàng cũng chẳng biết vì sao chính minh lại như vừa rồi. Mấy ngày nay những đoạn ngắn đứt quãng trong mộng cứ quấy nhiễu nàng, thời điểm lúc nãy nhìn thấy hai người gần kề, đáy lòng nàng càng đau lòng, giống như bị ngàn vạn con kiến nuốt chửng, dù muốn hay không liền xông lại tách hai người ra, làm như vậy mới thấy tốt một chút.
Phượng Vũ Dao ra hiệu cho Thanh Quân châm trà, cẩn thận nhìn lên, thấy đáy mắt thanh sắc, hỏi: "Hoàng huynh, giấc ngủ của ngươi mấy ngày gần đây không tốt sao?".
Phượng Vũ Dịch lúc này dù muốn hay không liền gật đầu: "Ngày gần đây ta mỗi khi ngủ đều sẽ nằm mơ, liền ngay cả chợp mắt nửa khắc đồng hồ cũng chưa từng khác đi".
Phượng Vũ Dao lo lắng hỏi: "Là ác mộng sao?"
Tịch Vũ Đồng ở một bên nhớ tới việc Phượng Vũ Dịch mơ thấy có người gọi mình An Ninh, cũng vểnh tai lên lắng nghe.
"Ngược lại không phải ác mộng, thậm chí có thể được gọi là mộng đẹp." Phượng Vũ Dịch tuy rằng nhớ không rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được trong mộng mình và Tịch Vũ Đồng ở chung là ung dung tự tại, không giống như thực tế ràng buộc, cùng là ẩn nhẫn thoái nhượng đối với Hoàng Hậu Nhị hoàng tử. Nghĩ như thế, nàng nhìn sang người đang ở một bên làm bộ uống trà nhưng khăng khăng lỗ tai lẳng lặng nghe, đáy mắt có ý cười.
Tịch Vũ Đồng bị ánh mắt này của nàng nhìn ra cực kỳ khó chịu, đặt chén trà xuống: "Người đời đều nói, mơ cùng hiện thực ngược lại. Vương gia ở trong mơ là mộng đẹp, hiện thực nói không chắc vừa vặn ngược lại."
Phượng Vũ Dịch sắc mặt cứng đờ, bị Tịch Vũ Đồng nói trúng chỗ đau. Trong mộng không hiểu sao nàng cùng Tịch Vũ Đồng hai bên tình nguyện, hiện nay hai người lại càng đi càng xa, nhưng vẫn là nói câu: "Thế sự khó liệu."
"Vương gia, ngài cũng nói, đó là mộng, thì làm sao phải để ở trong lòng?" Tịch Vũ Đồng không biết Phượng Vũ Dịch mơ thấy bao nhiêu, nhưng nói vậy ước chừng còn chưa thấy hoàn toàn, chỉ có thể nỗ lực làm cho đối phương không tin nội dung trong mộng.
Phượng Vũ Dịch nhìn nàng cực lực xóa đi những giấc mộng kia, theo bản năng phản bác: "Nhưng nếu mộng lại là thật thì sao đây? Ta từng mơ thấy trong sân nhà ngươi, dưới cây hoa đào có chôn đào hoa tửu, đây có phải là giả không?"
Trên tay đang bưng chén trà của Tịch Vũ Đồng run lên làm sánh một chút nước ra, vội vã thả xuống, ổn ổn tâm thần mới nói: "Mộng tự nhiên là thật thật giả giả. Huống chi, Vương gia đã cứu thần nữ, cũng đã tới mấy lần, có thể chẳng biết lúc nào thần nữ đã nhắc qua bị Vương gia nhớ ở trong lòng mà thôi."
Phượng Vũ Dịch thấy nàng cực lực phản bác như vậy, như là mèo bị dẫm đuôi meo, đúng là nở nụ cười.
Tịch Vũ Đồng không vui cau mày: "Vương gia cười cái gì, lẽ nào thần nữ nói không có lý sao?"
Phượng Vũ Dịch trong nháy mắt thu lại nụ cười, "Ngươi nói tất nhiên là có lý, là ta nói sai."
Nàng phục rồi mềm mại, Tịch Vũ Đồng không những không vui, càng là để ở trong lòng.
Phượng Vũ Dao ở một bên nhìn hai người như liếc mắt đưa tình như vậy, đáy lòng có chút không thoải mái: "Được rồi, hai vị có hay không quên nơi này còn có ta đây?"
Hai người lúc nãy sảo sảo đúng là quên nơi này là nơi nào, nhất thời buồn bực sờ sờ chóp mũi.
"Vũ Đồng, trên đầu ngươi còn chưa khỏi hẳn, vẫn là đi về nghỉ trước, chúng ta ngày khác gặp lại." Phượng Vũ Dao nói xong, nhìn sang một bên huynh trưởng, "Hoàng huynh ngươi tìm đến hoàng muội có chuyện gì?"
Phượng Vũ Dịch nhìn Tịch Vũ Đồng đứng dậy, "Ta chỉ là tới thăm ngươi một chút, bây giờ thấy tinh thần ngươi không tệ, ta liền yên tâm."
Phượng Vũ Dao cảm thấy nghi hoặc, dù sao hai người lúc nãy cũng đã gặp tại Dưỡng Tâm điện, cần gì phải đi thêm một chuyến nữa?
Chờ thấy tuỳ tùng Tịch Vũ Đồng cùng đi ra ngoài, nàng đây mới hiểu được, nói vậy "túy ông chi ý bất tại tửu" (*), người hoàng huynh này của nàng lại đây ước chừng là đến tìm Tịch Vũ Đồng.
(*): "Túy ông chi ý bất tại tửu", trích 'Bùi viên đối ẩm ca': ông say không phải vì rượu mà say, chỉ việc ý nghĩa của lời nói không nằm trong lời nói ra mà là có dụng ý khác.
Chẳng biết vì sao sau khi nhận ra được điểm ấy, nàng lại không còn ý nghĩ tác hợp hai người như trước đây, ngược lại lúc ẩn lúc hiện chống cự.
*
Tịch Vũ Đồng cùng Phượng Vũ Dịch cùng ra khỏi cung điện, thực sự không chịu được ánh mắt yên tĩnh của đối phương nhìn chính mình, ngừng lại: "Vương gia vào cung hẳn là có chuyện quan trọng tìm bệ hạ thương lượng đi".
Phượng Vũ Dịch gật đầu, nhưng ngược lại còn nói: "Đã thương lượng xong."
Muốn mỗi người đi một ngả Tịch Vũ Đồng sắc mặt cứng đờ, lời cáo từ liền như thế thai chết trong bụng, chỉ có thể kìm nén cùng ra khỏi cửa cung.
"Vũ ——" Phượng Vũ Dịch nhớ tới một chuyện hai người hứa hẹn, đang chuẩn bị nhắc đến, bên kia Tịch Vũ Đồng đã lên xe ngựa, chỉ có thể cân nhắc sau này lại nói.
Tịch Vũ Đồng tự nhiên chú ý tới vẻ mặt muốn nói chuyện Phượng Vũ Dịch, nên mới cấp tốc như vậy lên xe không cho đối phương cơ hội mở lời.
Tiểu Đào thấy nàng vội vội vàng vàng, cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: "Tiểu thư, ngài không phải yêu thích Vương gia sao? Làm sao cảm giác hiện tại ngài coi hắn như rắn rết muốn tránh còn không kịp?"
"Tiểu Đào ngươi đừng có nói nhảm, ta cũng không muốn trèo cao Vương gia." Tịch Vũ Đồng cảm giác được xe ngựa bắt đầu di chuyển, tâm trạng an ổn một chút, mới có sức đi phản bác Tiểu Đào.
Tiểu Đào càng là không hiểu, "Nhưng trước đây không phải ngài tâm tâm niệm niệm Dịch Vương gia, nói phải làm Vương phi sao? Bây giờ Vương gia đối với ngài có ân cứu mạng, nếu ngài là thật yêu thích, lại đúng lúc lấy thân báo đáp, kết thân hai nhà mới phải".
Tịch Vũ Đồng nhớ tới trước đây mình đúng là chạy đuổi theo Phượng Vũ Dịch chạy, sắc mặt hơi hồng, tức giận đến giơ tay đâm trán Tiểu Đào: "Tiểu nha đầu ngươi biết cái gì? Ngược lại ta mới là tiểu thư nhà ngươi, nói không thích chính là không thích, trước đây có bao nhiêu yêu thích, bây giờ liền có bấy nhiêu không thích".
Khí lực nàng không lớn, Tiểu Đào không đau, cũng biết nàng không tức giận, trái lại cười khúc khích.
Tịch Vũ Đồng xem Tiểu Đào như vậy, lắc lắc đầu, thu về tay: "Ngược lại sau này đừng có nói ta muốn làm Vương phi gì đó, nếu như bị người ngoài nghe thấy, còn liên lụy danh tiếng phủ Thái sư của chúng ta."
Tiểu Đào nghe vậy, vội vã xuỵt thanh, theo bản năng nhìn chung quanh giống như sợ bị người nghe thấy, bộ dạng thành thật hàm hậu thuận lợi chọc Tịch Vũ Đồng cười, liền ngay cả Tiểu Hòa nghiêm túc thận trọng đều hơi bốc lên khóe miệng. Có Tiểu Đào này một vai hề, không khí trong xe lúc này mới hòa hoãn lại.
Tiểu Hòa nghĩ tới một chuyện: "Tiểu thư, trước đây ngài nói thiếu hụt bạc làm ăn, bây giờ có ban thưởng của Thánh thượng, ngài đúng là không cần lo lắng."
Tịch Vũ Đồng lúc nãy đáy lòng cũng nghĩ Hoàng đế có thể thưởng bao nhiêu ngân lượng, lúc này nghe Tiểu Hòa nhấc lên, càng là chờ mong không ngớt: "Thánh thượng tự nhiên sẽ như vậy, ước chừng đầy đủ cho chúng ta tiêu dùng."
Tiểu Đào đúng lúc xen mồm: "Vậy trước tiên chúng ta liền chúc mừng tiểu thư cuồn cuộn cút tiến vào."
Tịch Vũ Đồng bị nàng trêu chọc cười, ngắt gò má đô đô thịt của Tiểu Đào, "Liền cái miệng ngọt này của ngươi, quay về cho ngươi thưởng nửa năm tiền lương. Đương nhiên, Tiểu Hòa cũng giống như vậy."
Tiểu Đào cùng Tiểu Hòa nhìn nhau nở nụ cười, sau đó hướng về Tịch Vũ Đồng hành lễ: "Tạ tiểu thư."
Tịch Vũ Đồng xua tay gọi hai người lên, bắt đầu suy nghĩ xem phải dùng bạc được Hoàng Thượng ban thưởng làm gì.
Tịch Vũ Đồng đứng vững, cố định mắt vừa nhìn tới là Phượng Vũ Dịch, giơ tay bắt lấy tay đối phương đang nắm lấy cánh tay mình: "Vương gia đây là đang làm cái gì?"
Phượng Vũ Dao cũng bị Thanh Quân hầu hạ bên cạnh đỡ lấy, nhìn sắc mặt không hề tốt của hoàng huynh, đè xuống một tia bất mãn nơi đáy lòng: "Hoàng huynh, là hoàng muội đã làm sai điều gì chọc hoàng huynh không thích sao?"
Đón ánh mắt nghi hoặc của hai người, Phượng Vũ Dịch như bị giội một gáo nước lạnh tỉnh táo lại, nói xin lỗi với hai người: "Là ta không phải, lúc nãy cũng không biết vì sao, thân thể như bị người khống chế, như dù muốn hay không đã tiến lên lôi kéo hai người các ngươi".
Tịch Vũ Đồng theo bản năng sờ sờ cánh tay chính mình vừa bị đối phương nắm lấy, ở phía trên như còn có thể cảm giác được nhiệt độ của đối phương lưu lại, nghe vậy càng là trong lòng bất ổn.
Phượng Vũ Dao bên cạnh quay trở về chỗ ngồi ngồi xuống, thấy huynh trưởng một mặt ảo não, cũng không phải tức giận, trêu ghẹo nói: "Vừa rồi hoàng huynh vì sao tức giận như vậy? Lẽ nào là bởi vì ta làm nũng cùng Vũ Đồng mà không phải cùng ngươi người hoàng huynh này sao?".
Phượng Vũ Dịch lắc đầu, lại gật gù.
Nàng cũng chẳng biết vì sao chính minh lại như vừa rồi. Mấy ngày nay những đoạn ngắn đứt quãng trong mộng cứ quấy nhiễu nàng, thời điểm lúc nãy nhìn thấy hai người gần kề, đáy lòng nàng càng đau lòng, giống như bị ngàn vạn con kiến nuốt chửng, dù muốn hay không liền xông lại tách hai người ra, làm như vậy mới thấy tốt một chút.
Phượng Vũ Dao ra hiệu cho Thanh Quân châm trà, cẩn thận nhìn lên, thấy đáy mắt thanh sắc, hỏi: "Hoàng huynh, giấc ngủ của ngươi mấy ngày gần đây không tốt sao?".
Phượng Vũ Dịch lúc này dù muốn hay không liền gật đầu: "Ngày gần đây ta mỗi khi ngủ đều sẽ nằm mơ, liền ngay cả chợp mắt nửa khắc đồng hồ cũng chưa từng khác đi".
Phượng Vũ Dao lo lắng hỏi: "Là ác mộng sao?"
Tịch Vũ Đồng ở một bên nhớ tới việc Phượng Vũ Dịch mơ thấy có người gọi mình An Ninh, cũng vểnh tai lên lắng nghe.
"Ngược lại không phải ác mộng, thậm chí có thể được gọi là mộng đẹp." Phượng Vũ Dịch tuy rằng nhớ không rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được trong mộng mình và Tịch Vũ Đồng ở chung là ung dung tự tại, không giống như thực tế ràng buộc, cùng là ẩn nhẫn thoái nhượng đối với Hoàng Hậu Nhị hoàng tử. Nghĩ như thế, nàng nhìn sang người đang ở một bên làm bộ uống trà nhưng khăng khăng lỗ tai lẳng lặng nghe, đáy mắt có ý cười.
Tịch Vũ Đồng bị ánh mắt này của nàng nhìn ra cực kỳ khó chịu, đặt chén trà xuống: "Người đời đều nói, mơ cùng hiện thực ngược lại. Vương gia ở trong mơ là mộng đẹp, hiện thực nói không chắc vừa vặn ngược lại."
Phượng Vũ Dịch sắc mặt cứng đờ, bị Tịch Vũ Đồng nói trúng chỗ đau. Trong mộng không hiểu sao nàng cùng Tịch Vũ Đồng hai bên tình nguyện, hiện nay hai người lại càng đi càng xa, nhưng vẫn là nói câu: "Thế sự khó liệu."
"Vương gia, ngài cũng nói, đó là mộng, thì làm sao phải để ở trong lòng?" Tịch Vũ Đồng không biết Phượng Vũ Dịch mơ thấy bao nhiêu, nhưng nói vậy ước chừng còn chưa thấy hoàn toàn, chỉ có thể nỗ lực làm cho đối phương không tin nội dung trong mộng.
Phượng Vũ Dịch nhìn nàng cực lực xóa đi những giấc mộng kia, theo bản năng phản bác: "Nhưng nếu mộng lại là thật thì sao đây? Ta từng mơ thấy trong sân nhà ngươi, dưới cây hoa đào có chôn đào hoa tửu, đây có phải là giả không?"
Trên tay đang bưng chén trà của Tịch Vũ Đồng run lên làm sánh một chút nước ra, vội vã thả xuống, ổn ổn tâm thần mới nói: "Mộng tự nhiên là thật thật giả giả. Huống chi, Vương gia đã cứu thần nữ, cũng đã tới mấy lần, có thể chẳng biết lúc nào thần nữ đã nhắc qua bị Vương gia nhớ ở trong lòng mà thôi."
Phượng Vũ Dịch thấy nàng cực lực phản bác như vậy, như là mèo bị dẫm đuôi meo, đúng là nở nụ cười.
Tịch Vũ Đồng không vui cau mày: "Vương gia cười cái gì, lẽ nào thần nữ nói không có lý sao?"
Phượng Vũ Dịch trong nháy mắt thu lại nụ cười, "Ngươi nói tất nhiên là có lý, là ta nói sai."
Nàng phục rồi mềm mại, Tịch Vũ Đồng không những không vui, càng là để ở trong lòng.
Phượng Vũ Dao ở một bên nhìn hai người như liếc mắt đưa tình như vậy, đáy lòng có chút không thoải mái: "Được rồi, hai vị có hay không quên nơi này còn có ta đây?"
Hai người lúc nãy sảo sảo đúng là quên nơi này là nơi nào, nhất thời buồn bực sờ sờ chóp mũi.
"Vũ Đồng, trên đầu ngươi còn chưa khỏi hẳn, vẫn là đi về nghỉ trước, chúng ta ngày khác gặp lại." Phượng Vũ Dao nói xong, nhìn sang một bên huynh trưởng, "Hoàng huynh ngươi tìm đến hoàng muội có chuyện gì?"
Phượng Vũ Dịch nhìn Tịch Vũ Đồng đứng dậy, "Ta chỉ là tới thăm ngươi một chút, bây giờ thấy tinh thần ngươi không tệ, ta liền yên tâm."
Phượng Vũ Dao cảm thấy nghi hoặc, dù sao hai người lúc nãy cũng đã gặp tại Dưỡng Tâm điện, cần gì phải đi thêm một chuyến nữa?
Chờ thấy tuỳ tùng Tịch Vũ Đồng cùng đi ra ngoài, nàng đây mới hiểu được, nói vậy "túy ông chi ý bất tại tửu" (*), người hoàng huynh này của nàng lại đây ước chừng là đến tìm Tịch Vũ Đồng.
(*): "Túy ông chi ý bất tại tửu", trích 'Bùi viên đối ẩm ca': ông say không phải vì rượu mà say, chỉ việc ý nghĩa của lời nói không nằm trong lời nói ra mà là có dụng ý khác.
Chẳng biết vì sao sau khi nhận ra được điểm ấy, nàng lại không còn ý nghĩ tác hợp hai người như trước đây, ngược lại lúc ẩn lúc hiện chống cự.
*
Tịch Vũ Đồng cùng Phượng Vũ Dịch cùng ra khỏi cung điện, thực sự không chịu được ánh mắt yên tĩnh của đối phương nhìn chính mình, ngừng lại: "Vương gia vào cung hẳn là có chuyện quan trọng tìm bệ hạ thương lượng đi".
Phượng Vũ Dịch gật đầu, nhưng ngược lại còn nói: "Đã thương lượng xong."
Muốn mỗi người đi một ngả Tịch Vũ Đồng sắc mặt cứng đờ, lời cáo từ liền như thế thai chết trong bụng, chỉ có thể kìm nén cùng ra khỏi cửa cung.
"Vũ ——" Phượng Vũ Dịch nhớ tới một chuyện hai người hứa hẹn, đang chuẩn bị nhắc đến, bên kia Tịch Vũ Đồng đã lên xe ngựa, chỉ có thể cân nhắc sau này lại nói.
Tịch Vũ Đồng tự nhiên chú ý tới vẻ mặt muốn nói chuyện Phượng Vũ Dịch, nên mới cấp tốc như vậy lên xe không cho đối phương cơ hội mở lời.
Tiểu Đào thấy nàng vội vội vàng vàng, cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: "Tiểu thư, ngài không phải yêu thích Vương gia sao? Làm sao cảm giác hiện tại ngài coi hắn như rắn rết muốn tránh còn không kịp?"
"Tiểu Đào ngươi đừng có nói nhảm, ta cũng không muốn trèo cao Vương gia." Tịch Vũ Đồng cảm giác được xe ngựa bắt đầu di chuyển, tâm trạng an ổn một chút, mới có sức đi phản bác Tiểu Đào.
Tiểu Đào càng là không hiểu, "Nhưng trước đây không phải ngài tâm tâm niệm niệm Dịch Vương gia, nói phải làm Vương phi sao? Bây giờ Vương gia đối với ngài có ân cứu mạng, nếu ngài là thật yêu thích, lại đúng lúc lấy thân báo đáp, kết thân hai nhà mới phải".
Tịch Vũ Đồng nhớ tới trước đây mình đúng là chạy đuổi theo Phượng Vũ Dịch chạy, sắc mặt hơi hồng, tức giận đến giơ tay đâm trán Tiểu Đào: "Tiểu nha đầu ngươi biết cái gì? Ngược lại ta mới là tiểu thư nhà ngươi, nói không thích chính là không thích, trước đây có bao nhiêu yêu thích, bây giờ liền có bấy nhiêu không thích".
Khí lực nàng không lớn, Tiểu Đào không đau, cũng biết nàng không tức giận, trái lại cười khúc khích.
Tịch Vũ Đồng xem Tiểu Đào như vậy, lắc lắc đầu, thu về tay: "Ngược lại sau này đừng có nói ta muốn làm Vương phi gì đó, nếu như bị người ngoài nghe thấy, còn liên lụy danh tiếng phủ Thái sư của chúng ta."
Tiểu Đào nghe vậy, vội vã xuỵt thanh, theo bản năng nhìn chung quanh giống như sợ bị người nghe thấy, bộ dạng thành thật hàm hậu thuận lợi chọc Tịch Vũ Đồng cười, liền ngay cả Tiểu Hòa nghiêm túc thận trọng đều hơi bốc lên khóe miệng. Có Tiểu Đào này một vai hề, không khí trong xe lúc này mới hòa hoãn lại.
Tiểu Hòa nghĩ tới một chuyện: "Tiểu thư, trước đây ngài nói thiếu hụt bạc làm ăn, bây giờ có ban thưởng của Thánh thượng, ngài đúng là không cần lo lắng."
Tịch Vũ Đồng lúc nãy đáy lòng cũng nghĩ Hoàng đế có thể thưởng bao nhiêu ngân lượng, lúc này nghe Tiểu Hòa nhấc lên, càng là chờ mong không ngớt: "Thánh thượng tự nhiên sẽ như vậy, ước chừng đầy đủ cho chúng ta tiêu dùng."
Tiểu Đào đúng lúc xen mồm: "Vậy trước tiên chúng ta liền chúc mừng tiểu thư cuồn cuộn cút tiến vào."
Tịch Vũ Đồng bị nàng trêu chọc cười, ngắt gò má đô đô thịt của Tiểu Đào, "Liền cái miệng ngọt này của ngươi, quay về cho ngươi thưởng nửa năm tiền lương. Đương nhiên, Tiểu Hòa cũng giống như vậy."
Tiểu Đào cùng Tiểu Hòa nhìn nhau nở nụ cười, sau đó hướng về Tịch Vũ Đồng hành lễ: "Tạ tiểu thư."
Tịch Vũ Đồng xua tay gọi hai người lên, bắt đầu suy nghĩ xem phải dùng bạc được Hoàng Thượng ban thưởng làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.