Chương 64
Tống Cửu Cận
25/05/2021
Editor: MyYen050296
Thời điểm Bạc Kha Nhiễm tỉnh lại đã là ở trên giường lớn khách sạn.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, là áo dài tắm chuyên dụng của khách sạn, bên cạnh không có Thẩm Dữ, nhưng trong phòng tắm lại truyền đến tí tách tiếng nước.
Đại khái phỏng đoán, người này chắc là đang tắm rồi đi.
Cô mặc áo choàng tắm sạch sẽ, quanh thân thập phần sảng khoái, nghĩ đến cũng là do anh tắm rửa cho mình, Bạc Kha Nhiễm kéo góc chăn, khóe miệng giơ lên.
Anh luôn đặt mình ở vị trí đầu tiên, đối với cô chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ.
Có thể được anh thích, không biết có bao nhiêu may mắn?
Thẩm Dữ vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm tay nắm chặt góc chăn quấn thành một đoàn.
Thời điểm anh đi tắm rửa, cô vẫn quy củ mà ngủ, mà hiện tại..
Cho nên anh phỏng đoán, tám chín phần là cô đã tỉnh.
Anh một bên xoa mái tóc ngắn ẩm ướt, một bên đi qua chỗ cô đang nằm.
Kỳ thật Bạc Kha Nhiễm đang nằm trong chăn đã nghe được tiếng bước chân của anh.
Chỉ là nhớ lại hình ảnh bọn họ ở trong xe phiên vân phúc vũ, chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như bị bẻ làm đôi, mà anh lại cố tình không ngừng lại, nghĩ đến cái tư thế xấu hổ đó, cô chỉ muốn làm đà điểu.
Trên đời này nam nhân phỏng chừng đều do sói đói biến thành, ngay cả Thẩm Dữ cũng không ngoại lệ.
Cảm giác được một bên giường sụp xuống, cô bất động thanh sắc mà xê dịch vào bên trong, mới vừa dịch xong, liền cảm giác được một lực đạo rất lớn túm chăn ra khỏi người cô.
Thời điểm chờ cô phản ứng lại, chăn đã bị anh xốc lên, tầm mắt cô vừa cặn đối diện với đôi mắt thâm sâu của anh, cô thậm chí có thể từ trong con ngươi kia thấy được bóng dáng của mình.
"Trốn anh làm cái gì?"
Thanh âm anh khàn khàn hỏi.
Thanh âm của người này sao lại khàn đến vậy, mà khàn khàn bên trong lại lộ ra một tia dụ hoặc, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng.
Cô nhấp nhấp môi, nhìn anh, ra vẻ trấn định nói.
"Em trốn anh khi nào?"
"Nga?"
Thẩm Dữ cong lên khóe môi mỏng, anh hơi cúi người xuống, nguyên bản áo tắm vốn dài rộng theo động tác cúi người của anh mở rộng ra.
Vừa lúc anh lại ở phía trên cô, cho nên từ ánh nhìn của cô, lồng ngực trắng nõn rắn chắc cứ thế hiện ra trước mặt cô.
Anh mắt không tự chủ mà nhìn xuống dưới, từ ngực đến bụng, bóng người phủ xuống, dường cong cơ bụng của anh phá lệ rõ ràng, chỉ là nhìn vào, cô biết nó hữu lực đến mức nào.
Thẩm Dữ nhìn thấy bộ dạng không chú ý của cô, đôi mắt xoay chuyển vài vòng, liền đoán được tâm tư của cô.
Khóe miệng không tự chủ mà cong lên, sau khi tắm gội trên người anh mang thoe mùi hương nhè nhẹ, làm hai gò má của cô đỏ lên.
Đạo hạnh của cô chung quy vẫn không bằng anh.
"Anh.. Anh làm gì dựa vào gần em như vậy?"
"Hử? Vậy em nhìn chằm chằm anh làm gì?" Anh thấp giọng cười cười, mặt mày lạnh băng bỗng dưng như được hòa tan.
Bạc Kha Nhiễm quay đầu đi: "Em nhìn anh khi nào."
"Tí tách." Một giọt nước rớt xuống mặt cô, cô duỗi tay sờ một chút, là vệt nước.
Cô nghi hoặc một lần nữa nhìn lên đầu Thẩm Dữ, thế mới biết tóc của anh đang còn ướt.
Anh ngay cả tóc cũng chưa lau.
"Có muốn em lau tóc cho anh không?" Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng hỏi anh.
Thẩm Dữ cười cười, chống cánh tay hai bên người cô xoay người ngồi dậy, sau đem khăn lông trong tay đưa cho cô.
Bạc Kha Nhiễm tiếp nhận khăn lông, vừa mới chuẩn bị bò dậy, lại được một đôi tay to lớn nắm lấy, anh hơi hơi dùng sức, cô liền thoái mái ngồi thẳng dậy.
Chờ cô ngồi an ổn, anh mới buông cánh tay thanh mảnh của cô ra.
Bạc Kha Nhiễm tùy tiện lau cho anh vài cái, đầu của anh đã khô hơn phân nửa, cô một lần nữa trả khăn lại cho anh.
"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.
Thẩm Dữ nhìn đồng hồ ở đầu giường: "Hơn một giờ rồi."
"Nga."
Cô tiến vào ổ chăn, xốc lên một góc chăn.
"Ngủ tiếp một lúc."
Cô kì thật còn chưa có ngủ đủ.
"Ừ." Thẩm Dữ theo góc chăn cô xốc lên mà chui vào.
Anh mới vừa nằm xuống, Bạc Kha Nhiễm đã duỗi tay ôm lấy anh, đầu gối lên bả vai anh.
"Tắt đèn đi, em buồn ngủ quá."
Thẩm Dữ một tay vuốt tóc cô, một tay đem đèn tắt đi, trong phòng lập tức liền tối đi.
Nghe mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người anh, cô thoải mái mà nhắm hai mắt lại.
"Sáng sớm mai nhớ gọi em dậy, em còn phải đến đoàn phim."
Thẩm Dữ ôm cô thật chặt vào trong ngực: "Ừ, anh đã biết ngủ đi."
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng mà đáp lời.
Bốn giờ sáng ngày hôm sau, Bạc Kha Nhiễm liền bị Thẩm Dữ đánh thức, hai người đơn giản ăn qua bữa sáng, sau đó anh lái xe đưa cô trở lại phim trường.
Xe của anh ngừng ở đằng xa, Bạc Kha Nhiễm tự nhiên không dám cho anh đi theo, cô lưu loát đội mũ lên, khăn quàng cổ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
"Em đi trước, anh quay về khách sạn nghỉ ngơi một lúc nữa đi." Cô nhìn anh xua xua tay, sau đó mở cửa xuống khỏi xe.
Thẩm dữ nhìn cô giống như ăn trộm, đi một đoạn lại nhìn đông ngó tây một chút, vừa tức giận vừa buồn cười.
Cứ như vậy đến khi nào anh được xuất đầu lộ diện đây?
Thẳng đến khi thân ảnh của cô biến mất trong màn đêm, anh mới từ trong túi lấy ra một cái nhẫn.
Đúng là nhẫn kết hôn của bọn họ.
Anh giơ chiếc nhẫn lên, bất đắc dĩ mà nói.
"Em cùng anh giống nhau, cũng không biết đến khi nào mới xua tan được mây mù nhìn thấy ánh sáng."
Tất cả bất đắc dĩ cuối cùng hóa thành sủng nịch.
Không có biện pháp, ai kêu anh yêu cô làm chi?
**
Kỷ Thư Kỳ từ trong phòng phó đạo diễn đi ra, mới rạng sáng chưa đến năm giờ.
Ngón tay cô ta gắt gao nắm chặt lấy quần áo bao bọc cản người mình lại, khớp xương ẩn ẩn trở nên trắng bệch.
Người khác không biết, nhưng chính trong lòng cô ta rất rõ ràng, hình ảnh bên trong áo khoác của cô ta như thế nào.
Quần áo nhăn nhúm đến bất kham, còn có mấy viên cúc áo bị rơi ra.
Nghĩ đến sự tình đêm qua, cô ta cảm thấy bị sỉ nhục, chính là sỉ nhục qua đi cô ta chỉ còn lại bình tĩnh.
Cô ta rất rõ ràng, đây là con đường mà bản thân đã chọn, không thể trách người khác.
Bởi vì cô ta quá muốn nổi tiếng, muốn được nhiều người biết đến.
Cho nên cô ta lựa chọn lối tắt mà rất nhiều người đã chọn, nếu nhiều người đã đi, vậy cô ta đi nữa thì có sao?
Lối tắt này bất quá chỉ là con đường công khai bí mật.
Chỉ cần cô ta về sau nổi tiếng, cô ta lại nghĩ cách xóa hết những việc này đi, sẽ không có người để ý đến lúc trước cô ta như thế nào, mọi chuyện rồi cũng sẽ chậm rãi phai nhạt.
Nghĩ đến đây, biểu tình trên mặt cô ta càng thêm thản nhiên, phía sau lưng không khỏi càng thêm thẳng đứng.
Cô ta đi trên hành lang dài, thời điểm chuẩn bị trở về phòng mình, thình lình phía trước xuất hiện một thân ảnh đơn bạc đi ngang qua.
Cô ta không tiếng động, ngơ ngác nhìn chỗ kia.
Người này.. Cho cô ta cảm giác như thế nào rất giống Bạc Kha Nhiễm?
Trực giác nữ nhân nói cho cô ta biết, này tuyệt đối là một phát hiện to lớn, vì thế cô ta bước nhanh đi theo.
Nữ nhân phía trước bọc kín mít, nhìn vào thân hình rất giống Bạc Kha Nhiễm.
Cô ấy tựa hồ đang che dấu cái gì, thời điểm đang đi còn nhìn xung quanh.
Thẳng đến khi thân ảnh ngừng trước phòng Bạc Kha Nhiễm, cô ta tận mắt nhìn thấy cô lấy chìa khóa mở cửa phòng rồi đi vào, cô ta lúc này mới khẳng định.
Người này tuyệt đối là Bạc Kha Nhiễm không thể nghi ngờ.
Xem bộ dáng cô, hẳn là mới từ bên ngoài trở về.
Trên người của cô vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua.
Chẳng lẽ..
Trong đầu Kỷ Thư Kỳ hiện lên một luồng ánh sáng.
Cô cả đêm không về?
Nếu cô không về, vậy cô đã đi đâu?
Nghĩ đến đây, Kỷ Thư Kỳ đột nhiên nở nụ cười, tâm tình trong nháy mắt trở nên đặc biệt tốt.
Cô ta vẫn luôn lo không bắt được nhược điểm của Bạc Kha Nhiễm, cô ở đoàn phim nhân duyên quả thật rất tốt, ở đoàn phim không có người nài không thích cô.
Mặc kệ là diễn viên khác, nhân viên công tác, nhắc tới cô vẻ mặt đều mang theo tươi cười.
Cô ta mặt ngoài mang theo tươi cười, chính là đáy lòng giống như mèo cào, tâm đặc biệt khó chịu.
Dựa vào cái gì?
Cô ta ở trong bùn lăn lộn, liều mạng bò lên trên, mà cô vừa xuất đạo đã là nữ chính, có nhiều người vì cô ta che chở như vậy.
Cô ta cũng biết số mệnh của mỗi người khác nhau, còn đường này cũng không chú định Bạc Kha Nhiễm đi sẽ thuận lợi, đạo lý này cô ta đều hiểu, nhưng là vẫn không khống chế được hạt giống ghen ghét trong đáy lòng bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
Nhưng là hiện tại, nếu chuyện này thật sự đúng như cô ta phỏng đoán, vậy có cái để chơi rồi.
Cho dù không đúng như suy nghĩ, nhưng chỉ cần cô ta tùy tiện nói cho đám phóng viên một chút, mặc kệ cho bọn chó săn đó bổ não như thế nào, việc đó đã không nằm trong sự không chế của cô ta rồi.
Giới giải trí có rất nhiều sự tình bóng gió, ai sẽ để ý chân tướng là gì.
Nhưng hiện tại, chỉ dựa vào chút này còn chưa đủ dìm cô, cho nên cô ta nhất định phải lưu tâm quan sát thêm.
Một khi cô ta đã có cơ hội, cô cũng đừng mong có bất luận một con đường sống nào để xoay người, cô ta sẽ là cho cô té ngã còn thảm hơn so với cô ta.
Tưởng tượng đến những việc này, Kỷ Thư Kỳ liền thấy tâm tình sung sướng đến không chịu nổi.
Cô ta đúng là chán ghét Bạc Kha Nhiễm, cô ta muốn cho cô thân bại danh liệt, cô càng không tốt cô ta càng vui vẻ thoải mái.
Thời điểm Bạc Kha Nhiễm tỉnh lại đã là ở trên giường lớn khách sạn.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, là áo dài tắm chuyên dụng của khách sạn, bên cạnh không có Thẩm Dữ, nhưng trong phòng tắm lại truyền đến tí tách tiếng nước.
Đại khái phỏng đoán, người này chắc là đang tắm rồi đi.
Cô mặc áo choàng tắm sạch sẽ, quanh thân thập phần sảng khoái, nghĩ đến cũng là do anh tắm rửa cho mình, Bạc Kha Nhiễm kéo góc chăn, khóe miệng giơ lên.
Anh luôn đặt mình ở vị trí đầu tiên, đối với cô chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ.
Có thể được anh thích, không biết có bao nhiêu may mắn?
Thẩm Dữ vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm tay nắm chặt góc chăn quấn thành một đoàn.
Thời điểm anh đi tắm rửa, cô vẫn quy củ mà ngủ, mà hiện tại..
Cho nên anh phỏng đoán, tám chín phần là cô đã tỉnh.
Anh một bên xoa mái tóc ngắn ẩm ướt, một bên đi qua chỗ cô đang nằm.
Kỳ thật Bạc Kha Nhiễm đang nằm trong chăn đã nghe được tiếng bước chân của anh.
Chỉ là nhớ lại hình ảnh bọn họ ở trong xe phiên vân phúc vũ, chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như bị bẻ làm đôi, mà anh lại cố tình không ngừng lại, nghĩ đến cái tư thế xấu hổ đó, cô chỉ muốn làm đà điểu.
Trên đời này nam nhân phỏng chừng đều do sói đói biến thành, ngay cả Thẩm Dữ cũng không ngoại lệ.
Cảm giác được một bên giường sụp xuống, cô bất động thanh sắc mà xê dịch vào bên trong, mới vừa dịch xong, liền cảm giác được một lực đạo rất lớn túm chăn ra khỏi người cô.
Thời điểm chờ cô phản ứng lại, chăn đã bị anh xốc lên, tầm mắt cô vừa cặn đối diện với đôi mắt thâm sâu của anh, cô thậm chí có thể từ trong con ngươi kia thấy được bóng dáng của mình.
"Trốn anh làm cái gì?"
Thanh âm anh khàn khàn hỏi.
Thanh âm của người này sao lại khàn đến vậy, mà khàn khàn bên trong lại lộ ra một tia dụ hoặc, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng.
Cô nhấp nhấp môi, nhìn anh, ra vẻ trấn định nói.
"Em trốn anh khi nào?"
"Nga?"
Thẩm Dữ cong lên khóe môi mỏng, anh hơi cúi người xuống, nguyên bản áo tắm vốn dài rộng theo động tác cúi người của anh mở rộng ra.
Vừa lúc anh lại ở phía trên cô, cho nên từ ánh nhìn của cô, lồng ngực trắng nõn rắn chắc cứ thế hiện ra trước mặt cô.
Anh mắt không tự chủ mà nhìn xuống dưới, từ ngực đến bụng, bóng người phủ xuống, dường cong cơ bụng của anh phá lệ rõ ràng, chỉ là nhìn vào, cô biết nó hữu lực đến mức nào.
Thẩm Dữ nhìn thấy bộ dạng không chú ý của cô, đôi mắt xoay chuyển vài vòng, liền đoán được tâm tư của cô.
Khóe miệng không tự chủ mà cong lên, sau khi tắm gội trên người anh mang thoe mùi hương nhè nhẹ, làm hai gò má của cô đỏ lên.
Đạo hạnh của cô chung quy vẫn không bằng anh.
"Anh.. Anh làm gì dựa vào gần em như vậy?"
"Hử? Vậy em nhìn chằm chằm anh làm gì?" Anh thấp giọng cười cười, mặt mày lạnh băng bỗng dưng như được hòa tan.
Bạc Kha Nhiễm quay đầu đi: "Em nhìn anh khi nào."
"Tí tách." Một giọt nước rớt xuống mặt cô, cô duỗi tay sờ một chút, là vệt nước.
Cô nghi hoặc một lần nữa nhìn lên đầu Thẩm Dữ, thế mới biết tóc của anh đang còn ướt.
Anh ngay cả tóc cũng chưa lau.
"Có muốn em lau tóc cho anh không?" Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng hỏi anh.
Thẩm Dữ cười cười, chống cánh tay hai bên người cô xoay người ngồi dậy, sau đem khăn lông trong tay đưa cho cô.
Bạc Kha Nhiễm tiếp nhận khăn lông, vừa mới chuẩn bị bò dậy, lại được một đôi tay to lớn nắm lấy, anh hơi hơi dùng sức, cô liền thoái mái ngồi thẳng dậy.
Chờ cô ngồi an ổn, anh mới buông cánh tay thanh mảnh của cô ra.
Bạc Kha Nhiễm tùy tiện lau cho anh vài cái, đầu của anh đã khô hơn phân nửa, cô một lần nữa trả khăn lại cho anh.
"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.
Thẩm Dữ nhìn đồng hồ ở đầu giường: "Hơn một giờ rồi."
"Nga."
Cô tiến vào ổ chăn, xốc lên một góc chăn.
"Ngủ tiếp một lúc."
Cô kì thật còn chưa có ngủ đủ.
"Ừ." Thẩm Dữ theo góc chăn cô xốc lên mà chui vào.
Anh mới vừa nằm xuống, Bạc Kha Nhiễm đã duỗi tay ôm lấy anh, đầu gối lên bả vai anh.
"Tắt đèn đi, em buồn ngủ quá."
Thẩm Dữ một tay vuốt tóc cô, một tay đem đèn tắt đi, trong phòng lập tức liền tối đi.
Nghe mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người anh, cô thoải mái mà nhắm hai mắt lại.
"Sáng sớm mai nhớ gọi em dậy, em còn phải đến đoàn phim."
Thẩm Dữ ôm cô thật chặt vào trong ngực: "Ừ, anh đã biết ngủ đi."
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng mà đáp lời.
Bốn giờ sáng ngày hôm sau, Bạc Kha Nhiễm liền bị Thẩm Dữ đánh thức, hai người đơn giản ăn qua bữa sáng, sau đó anh lái xe đưa cô trở lại phim trường.
Xe của anh ngừng ở đằng xa, Bạc Kha Nhiễm tự nhiên không dám cho anh đi theo, cô lưu loát đội mũ lên, khăn quàng cổ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
"Em đi trước, anh quay về khách sạn nghỉ ngơi một lúc nữa đi." Cô nhìn anh xua xua tay, sau đó mở cửa xuống khỏi xe.
Thẩm dữ nhìn cô giống như ăn trộm, đi một đoạn lại nhìn đông ngó tây một chút, vừa tức giận vừa buồn cười.
Cứ như vậy đến khi nào anh được xuất đầu lộ diện đây?
Thẳng đến khi thân ảnh của cô biến mất trong màn đêm, anh mới từ trong túi lấy ra một cái nhẫn.
Đúng là nhẫn kết hôn của bọn họ.
Anh giơ chiếc nhẫn lên, bất đắc dĩ mà nói.
"Em cùng anh giống nhau, cũng không biết đến khi nào mới xua tan được mây mù nhìn thấy ánh sáng."
Tất cả bất đắc dĩ cuối cùng hóa thành sủng nịch.
Không có biện pháp, ai kêu anh yêu cô làm chi?
**
Kỷ Thư Kỳ từ trong phòng phó đạo diễn đi ra, mới rạng sáng chưa đến năm giờ.
Ngón tay cô ta gắt gao nắm chặt lấy quần áo bao bọc cản người mình lại, khớp xương ẩn ẩn trở nên trắng bệch.
Người khác không biết, nhưng chính trong lòng cô ta rất rõ ràng, hình ảnh bên trong áo khoác của cô ta như thế nào.
Quần áo nhăn nhúm đến bất kham, còn có mấy viên cúc áo bị rơi ra.
Nghĩ đến sự tình đêm qua, cô ta cảm thấy bị sỉ nhục, chính là sỉ nhục qua đi cô ta chỉ còn lại bình tĩnh.
Cô ta rất rõ ràng, đây là con đường mà bản thân đã chọn, không thể trách người khác.
Bởi vì cô ta quá muốn nổi tiếng, muốn được nhiều người biết đến.
Cho nên cô ta lựa chọn lối tắt mà rất nhiều người đã chọn, nếu nhiều người đã đi, vậy cô ta đi nữa thì có sao?
Lối tắt này bất quá chỉ là con đường công khai bí mật.
Chỉ cần cô ta về sau nổi tiếng, cô ta lại nghĩ cách xóa hết những việc này đi, sẽ không có người để ý đến lúc trước cô ta như thế nào, mọi chuyện rồi cũng sẽ chậm rãi phai nhạt.
Nghĩ đến đây, biểu tình trên mặt cô ta càng thêm thản nhiên, phía sau lưng không khỏi càng thêm thẳng đứng.
Cô ta đi trên hành lang dài, thời điểm chuẩn bị trở về phòng mình, thình lình phía trước xuất hiện một thân ảnh đơn bạc đi ngang qua.
Cô ta không tiếng động, ngơ ngác nhìn chỗ kia.
Người này.. Cho cô ta cảm giác như thế nào rất giống Bạc Kha Nhiễm?
Trực giác nữ nhân nói cho cô ta biết, này tuyệt đối là một phát hiện to lớn, vì thế cô ta bước nhanh đi theo.
Nữ nhân phía trước bọc kín mít, nhìn vào thân hình rất giống Bạc Kha Nhiễm.
Cô ấy tựa hồ đang che dấu cái gì, thời điểm đang đi còn nhìn xung quanh.
Thẳng đến khi thân ảnh ngừng trước phòng Bạc Kha Nhiễm, cô ta tận mắt nhìn thấy cô lấy chìa khóa mở cửa phòng rồi đi vào, cô ta lúc này mới khẳng định.
Người này tuyệt đối là Bạc Kha Nhiễm không thể nghi ngờ.
Xem bộ dáng cô, hẳn là mới từ bên ngoài trở về.
Trên người của cô vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua.
Chẳng lẽ..
Trong đầu Kỷ Thư Kỳ hiện lên một luồng ánh sáng.
Cô cả đêm không về?
Nếu cô không về, vậy cô đã đi đâu?
Nghĩ đến đây, Kỷ Thư Kỳ đột nhiên nở nụ cười, tâm tình trong nháy mắt trở nên đặc biệt tốt.
Cô ta vẫn luôn lo không bắt được nhược điểm của Bạc Kha Nhiễm, cô ở đoàn phim nhân duyên quả thật rất tốt, ở đoàn phim không có người nài không thích cô.
Mặc kệ là diễn viên khác, nhân viên công tác, nhắc tới cô vẻ mặt đều mang theo tươi cười.
Cô ta mặt ngoài mang theo tươi cười, chính là đáy lòng giống như mèo cào, tâm đặc biệt khó chịu.
Dựa vào cái gì?
Cô ta ở trong bùn lăn lộn, liều mạng bò lên trên, mà cô vừa xuất đạo đã là nữ chính, có nhiều người vì cô ta che chở như vậy.
Cô ta cũng biết số mệnh của mỗi người khác nhau, còn đường này cũng không chú định Bạc Kha Nhiễm đi sẽ thuận lợi, đạo lý này cô ta đều hiểu, nhưng là vẫn không khống chế được hạt giống ghen ghét trong đáy lòng bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
Nhưng là hiện tại, nếu chuyện này thật sự đúng như cô ta phỏng đoán, vậy có cái để chơi rồi.
Cho dù không đúng như suy nghĩ, nhưng chỉ cần cô ta tùy tiện nói cho đám phóng viên một chút, mặc kệ cho bọn chó săn đó bổ não như thế nào, việc đó đã không nằm trong sự không chế của cô ta rồi.
Giới giải trí có rất nhiều sự tình bóng gió, ai sẽ để ý chân tướng là gì.
Nhưng hiện tại, chỉ dựa vào chút này còn chưa đủ dìm cô, cho nên cô ta nhất định phải lưu tâm quan sát thêm.
Một khi cô ta đã có cơ hội, cô cũng đừng mong có bất luận một con đường sống nào để xoay người, cô ta sẽ là cho cô té ngã còn thảm hơn so với cô ta.
Tưởng tượng đến những việc này, Kỷ Thư Kỳ liền thấy tâm tình sung sướng đến không chịu nổi.
Cô ta đúng là chán ghét Bạc Kha Nhiễm, cô ta muốn cho cô thân bại danh liệt, cô càng không tốt cô ta càng vui vẻ thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.