Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu
Chương 4: Phong ca ca
Phụng Phụng
12/05/2015
Thiên Mỹ nở nụ cười
- ta tên Thiên Mỹ . Ta có thể gọi ngươi là Phong ca ca ko ?
Im lặng trong vòng 1 khắc
Hàn Bảo Phong hắn kẻ tùng người hạ , luôn miệng gọi hắn 2 tiếng chủ tử . Kẻ ngoài gọi , gọi hắn vương gia . Nội bộ triều đình đấu đá , ko có nổi 1 người sẽ thân với hắn . Có lẽ là lần đầu tiên có người gọi hắn như thế .
- sao cũng được - Hàn Bảo Phong hơi gật đầu .
- vậy nhé . Phong ca ca , huynh có muốn ăn gì ko ? - Thiên Mỹ vui vẻ chống tay xuống giường , đứng dậy.
- ....... - hắn gật đầu .
Tiếp tục chờ đợi 1 khắc .
- sao huynh ko nói gì thế , ngủ rồi hả ? - Thiên Mỹ khua khua tay phía trước .
- hả ? - hắn nhíu mày . Ko phải hắn gật đầu rồi sao .
1 ý niệm loé lên trong đầu Hàn Bảo Phong . Nếu là Thiên Mỹ , cái tên độc nhất vô nhị này có phải là Âu Dương Thiên Mỹ ? Nếu vậy ...
Tay hắn khua khua trước mắt nàng , Thiên Mỹ là cư nhiên ko thấy hắn xua tay trước mặt . Cũng ko phản ứng .
- Thiên Mỹ , mắt của ngươi .....
- ân , bẩm sinh rồi - nàng vẻ mặt mang chút rầu rĩ , cắn môi .
Đôi mắt - người ta nói là cửa sổ tâm hồn , là cái cánh của chính mình . Ai đó nỡ bẻ gãy đôi cánh , đóng cửa sổ lại .
Hắn tiếp tục trầm lặng , ko ngờ Âu Dương Thiên Mỹ phế vật , tuổi thơ tràn đầy bất hạnh như vậy ....
- Phong ca ca , huynh làm sao vậy- Thiên Mỹ lại xua tay phía hắn
- ko có gì .
- vậy muội mang canh gà cho huynh nga !
- ân
Thiên Mỹ đứng dậy , chân lảo đảo chạy về phía trước .
- Thiên Mỹ , ngươi xem thương thể của mình đi đã - Hàn Bảo Phong nhíu mày nhìn từng bước đi của nàng . Hay thật ,lần đầu hắn có ý lo cho người mới gặp như vậy .
- ko sao đâu , Thiên Mỹ còn chống trụ đư..- lời nói chưa dứt , Thiên Mỹ đã ngã xuống đất.
Hàn Bảo Phong trợn mắt , tiểu nha đầu này thực sự ko biết lo cho bản thân gì cả , cứng đầu
Hàn Bảo Phong bước xuống , ôm nàng lên giường .
Tự tay băng bó cho Thiên Mỹ rồi đi mất .
Hàn Bảo Phong - lục vương gia Trân Ngọc quốc . Vương gia hắn chính là thông minh tuyệt đỉnh , người được hoàng thượng sủng ái nhất , nâng niu như ngọc qúy . Hôm qua , bệnh tình hoàng thượng suy yếu , sẽ là lúc sắp có kẻ nối ngôi , tất nhiên ai cũng nghĩ, đó là hắn . Các huynh đệ tập kích giết hắn , hắn chỉ còn cách chạy trốn , môn phái sát thủ do chính hắn tạo ra đã ngáng đường bọn họ . Kể cả ám thủ thân.cận của hắn - Hắc Kim chắc chắn đã thoát nhưng ko biết đang ở đâu .
- ta tên Thiên Mỹ . Ta có thể gọi ngươi là Phong ca ca ko ?
Im lặng trong vòng 1 khắc
Hàn Bảo Phong hắn kẻ tùng người hạ , luôn miệng gọi hắn 2 tiếng chủ tử . Kẻ ngoài gọi , gọi hắn vương gia . Nội bộ triều đình đấu đá , ko có nổi 1 người sẽ thân với hắn . Có lẽ là lần đầu tiên có người gọi hắn như thế .
- sao cũng được - Hàn Bảo Phong hơi gật đầu .
- vậy nhé . Phong ca ca , huynh có muốn ăn gì ko ? - Thiên Mỹ vui vẻ chống tay xuống giường , đứng dậy.
- ....... - hắn gật đầu .
Tiếp tục chờ đợi 1 khắc .
- sao huynh ko nói gì thế , ngủ rồi hả ? - Thiên Mỹ khua khua tay phía trước .
- hả ? - hắn nhíu mày . Ko phải hắn gật đầu rồi sao .
1 ý niệm loé lên trong đầu Hàn Bảo Phong . Nếu là Thiên Mỹ , cái tên độc nhất vô nhị này có phải là Âu Dương Thiên Mỹ ? Nếu vậy ...
Tay hắn khua khua trước mắt nàng , Thiên Mỹ là cư nhiên ko thấy hắn xua tay trước mặt . Cũng ko phản ứng .
- Thiên Mỹ , mắt của ngươi .....
- ân , bẩm sinh rồi - nàng vẻ mặt mang chút rầu rĩ , cắn môi .
Đôi mắt - người ta nói là cửa sổ tâm hồn , là cái cánh của chính mình . Ai đó nỡ bẻ gãy đôi cánh , đóng cửa sổ lại .
Hắn tiếp tục trầm lặng , ko ngờ Âu Dương Thiên Mỹ phế vật , tuổi thơ tràn đầy bất hạnh như vậy ....
- Phong ca ca , huynh làm sao vậy- Thiên Mỹ lại xua tay phía hắn
- ko có gì .
- vậy muội mang canh gà cho huynh nga !
- ân
Thiên Mỹ đứng dậy , chân lảo đảo chạy về phía trước .
- Thiên Mỹ , ngươi xem thương thể của mình đi đã - Hàn Bảo Phong nhíu mày nhìn từng bước đi của nàng . Hay thật ,lần đầu hắn có ý lo cho người mới gặp như vậy .
- ko sao đâu , Thiên Mỹ còn chống trụ đư..- lời nói chưa dứt , Thiên Mỹ đã ngã xuống đất.
Hàn Bảo Phong trợn mắt , tiểu nha đầu này thực sự ko biết lo cho bản thân gì cả , cứng đầu
Hàn Bảo Phong bước xuống , ôm nàng lên giường .
Tự tay băng bó cho Thiên Mỹ rồi đi mất .
Hàn Bảo Phong - lục vương gia Trân Ngọc quốc . Vương gia hắn chính là thông minh tuyệt đỉnh , người được hoàng thượng sủng ái nhất , nâng niu như ngọc qúy . Hôm qua , bệnh tình hoàng thượng suy yếu , sẽ là lúc sắp có kẻ nối ngôi , tất nhiên ai cũng nghĩ, đó là hắn . Các huynh đệ tập kích giết hắn , hắn chỉ còn cách chạy trốn , môn phái sát thủ do chính hắn tạo ra đã ngáng đường bọn họ . Kể cả ám thủ thân.cận của hắn - Hắc Kim chắc chắn đã thoát nhưng ko biết đang ở đâu .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.