Chương 4
Trường Vĩ Ngư
23/07/2016
Sau khi Lạc Thần thoát khỏi trận đấu, rõ ràng cảm thấy, thái độ của mọi
người đối với nàng, so với lúc trước là trên trời dưới đất.
Một lần nữa nàng bị đưa về căn phòng cũ, hai lão mụ tử vẫn còn ở đấy, vừa thấy nàng, lập tức chạy ra đón chào, trên mặt toàn ý cười nịnh nọt.
Một người đỡ Lạc Thần ngồi xuống, vui mừng nói: “Đại nạn mà cô nương không chết, ắt có phúc về sau. Ta đã nói rồi, cô nương quốc sắc thiên hương như vậy, đương nhiên không phải người đoản mệnh.”
Người còn lại bê một ly trà ấm thơm lừng, cũng hùa theo: “Đúng vậy! Vừa nhìn cô nương đã biết là mệnh quý nhân, sau này được thăng chức, đã là việc nằm trong tay.”
Dứt lời, hai người đều cẩn thận quan sát từng cái biểu tình trên khuôn mặt Lạc Thần.
Nói thực ra, ngoại trừ trong giây lát lúc đầu, hai người ấy còn không có bất kỳ hành động gì vô lễ với Lac Thần. Thậm chí có thể nói, nếu hai người không tận tâm tận lực trang hoàng cho Lạc Thần, thì chỉ dựa vào tư sắc của Lạc Thần, chưa chắc đã đạt được hiệu quả rung động như vậy.
Nói chung bây giờ, Lạc Thần chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, rất nhiều chỗ còn chưa nảy nở, khuôn mặt cũng có vài phần non nớt, ngây thơ, vẫn cách một khoảng so với diện mạo ở kiếp trước. Thế nhưng hai người vẫn bất an, không yên lòng, thứ nhất là sợ Lạc Thần ghi hận các nàng lúc đầu đã vô lễ, thứ hai, là một nguyên nhân lớn hơn.
Giống tình huống hôm nay, nữ nô được đưa lên sàn diễn, cuối cùng lại được cứu, cũng không phải lần đầu tiên xảy ra. Mà trong những nữ nô được đám quyền quý vừa ý mang đi, rất nhiều người được thăng chức rất nhanh.
Dù sao, có thể khiến một người quyền quý đã nhìn quen sắc đẹp, không tiếc gây chiến cứu người vào lúc biểu diễn, hẳn phải có chỗ hơn người.
Mà trong những nữ nhân này, nhiều người sau khi giành được quyền thế địa vị, lại luôn canh cánh trong lòng việc đã từng làm nô. Những kẻ đã từng nhìn thấy bộ dạng thấp hèn của các nàng, cũng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Một khi có cơ hội, nhất định sẽ tiêu diệt hết.
Như hai lão mụ tử này, không cần tốn nhiều sức có thể giải quyết, thường sẽ là người đầu tiên bị khai đao.
Cho nên, tuy hai lão mụ tử cảm thấy Lạc Thần không giống người độc ác như vậy, nhưng dù sao thì lòng phòng bị là không thể không có. Ân cần như bây giờ, là bởi hi vọng Lạc Thần có thể giơ cao đánh khẽ, nhớ đến những việc tốt mà các nàng làm. Nói không chừng vì vài việc tốt này, còn có thể được cất nhắc *.
Hai người thì nghĩ phức tạp, còn Lạc Thần lại không để ý chút nào. Rốt cuộc vượt qua một kiếp, làm cho dây thần kinh vẫn căng thẳng từ khi xuyên qua đến giờ của Lạc Thần được buông lỏng trong chốc lát. Hơn nữa, cuối cùng còn không bị đối xử như người chết.
Nhưng ngay lập tức, nghĩ đến nguyên nhân mà thái độ của những người này thay đổi, thì chút mừng rỡ vừa sinh ra, lập tức bị dập tắt.
Hôm nay, có không ít quyền quý đã nhằm vào nàng. Đây là sự bảo đảm cho tính mạng của nàng, nhưng bây giờ cũng biến thành điểm khiến nàng phải bận tâm và sầu lo nhất. Nàng cần phải suy nghĩ kỹ một chút, làm thế nào, mới có thể trong những ánh nhìn chằm chằm của hổ, giữ được thân mình.
Như bây giờ, nàng đã đi được bước đầu tiên, bảo đảm được tính mạng của mình. Nhưng vẫn chưa đủ, kế tiếp, thứ nàng muốn lấy được là tự do, là tôn nghiêm. So với bước đầu tiên, độ khó của bước này, chỉ hơn không kém.
Trong khi nàng đang tập trung tư tưởng suy nghĩ, mấy tiếng đập cửa vang lên, một người bên ngoài nói vọng vào: “ Cô nương, đại phu tới xem xét vết thương cho ngươi.”
Lạc Thần vội cho người mời đại phu vào.
Cảm giác khẩn trương do đối diện với sinh tử vừa biến mất, đau đớn càng trở nên rõ ràng. Cũng may máu đã tự ngừng chảy, có vẻ như vết thương không nghiêm trọng lắm.
Qủa nhiên, sau khi đại phu cẩn thận xem thì bảo: “Cô nương yên tâm, vết thương nhìn thì lớn, thực tế lại không sâu, cũng không làm bị thương đến gân cốt. Chỉ cần chú ý bôi thuốc, vài ngày sau sẽ không có gì phải lo. Chẳng qua là không được để gặp nước, giữ gìn cẩn thận.
Lúc Lạc Thần bị hổ cào thành thương, thực sự rất lo lắng. Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại kém như vậy, nàng sợ nếu mình bị thương quá nghiêm trọng, thì dù là giữ được mạng, cũng trở thành tàn tật. Nhưng giờ đây, nàng thà rằng thương thế nặng hơn chút nữa, để nàng có thể kéo dài thời gian.
Trong suy nghĩ của nàng, nếu những quyền quý kia muốn nàng, cũng sẽ đợi đến khi thương thế của nàng tốt rồi mới nói.
Rất nhanh sau đó, nàng biết là mình nghĩ nhầm rồi.
Đại phu vừa rời đi không lâu, một gã công công đi tới, nhìn cách ăn mặc, chắc là người bên cạnh Triệu hoàng.
Hắn the thé thông báo cho Lạc Thần: “Xin cô nương hãy đi tẩy rửa trang hoàng, chuẩn bị tốt một phen, một lúc nữa có quý nhân hẹn gặp.”
Lạc Thần kinh hãi, vội hỏi: “Không biết là quý nhân nào hẹn gặp, kính nhờ công công tiết lộ cho biết một hai.”
“Thứ cho tạp gia hiện giờ không thể nhiều lời, cô nương chỉ cần nhớ, người ấy thân phận cực kỳ tôn quý, quan trọng là ngươi phải cẩn thận hầu hạ, không được làm ngài giận. Còn sự tình cụ thể, đến lúc đó sẽ có người nói tỉ mỉ cho ngươi.” Dứt lời, không chờ cho Lạc Thần hỏi thêm gì đã lui xuống.
Lac Thần thật không ngờ, thời khắc này sẽ đến nhanh như vậy. Nàng vốn tưởng rằng ít nhất sẽ có thời gian là hai ngày đê dưỡng thương.
Lập tức, nàng có chút luống cuống.
Hai lão mụ tử một lần nữa tẩy rửa trang hoàng cho nàng. Nàng lo lắng tự hỏi kế sách ứng đối, nhưng càng nghĩ càng thấy loạn thành một mớ. Nghĩ nửa ngày, cũng không có chút đầu mối.
Nàng hít sâu vài cái, tận lực làm mình bình tĩnh lại.
Sau một lúc, nàng nhìn lão mụ tử đang chải đầu cho nàng qua gương, hỏi: “Ngươi có biết người ngồi cạnh bệ hạ hôm nay, là vị quý nhân nào không?”
Lão mụ tử nghe nàng mở miệng, hơi vui mừng đáp: “Cô nương hỏi đúng người rồi, ta có một đứa cháu làm người hầu ở trong cung, vài ngày trước nó nói với ta, hôm nay Nhiễm gia gia chủ sẽ tới, Chắc hẳn người cô nương hỏi chính là hắn.
“Nhiễm gia?” Lạc Thần cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ, “là Nhiễm gia ở Nhiễm Châu sao?”
“Đương nhiên là Nhiễm gia ở Nhiễm Châu. Ngoại trừ Nhiễm gia ở Nhiễm Châu, còn có cái gì có thể nhận được hai chữ Nhiễm gia”, lão mụ tử lập tức đáp.
Thì ra là Nhiễm gia gia chủ. Hơi ngoài ý muốn của Lạc Thần, nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy hợp lý.
Hôm nay Triệu hoàng mặc long bào, mà người kia lại ngồi bên cạnh, nàng đã biết thân phận hắn hẳn là cao quý. Bây giờ nghĩ xem, có thể ngồi ngang hàng với Triệu hoàng, ngoại trừ hoàng đế của sáu quốc còn lại, e rằng cũng chỉ có người của Nhiễm gia ở Nhiễm Châu.
Lạc Thần mặc dù chưa hiểu nhiều về thế giới này, nhưng Nhiễm gia ở Nhiễm Châu này, quả thực như sấm bên tai nàng.
Với tư cách là đại thế gia thứ nhất đương thời, Nhiễm gia đã truyền thừa hưng thịnh hơn một ngàn năm.
Trong ngàn năm qua, bảy nước chinh chiến không ngừng, triều đại thay đổi nhiều lần, thế gia, quý tộc xuống dốc lại càng vô kể. Nhưng chỉ có Nhiễm gia, từ đầu đến cuối vẫn đứng vững không đổ ở đỉnh cao nhất của thế gian này, thoát ra khỏi bảy nước, quan sát muôn nghìn chúng sinh.
Trải qua ngàn năm tích tụ, thế lực của Nhiễm gia sớm đã có thể so sánh với hoàng thất của bảy nước, thậm chí còn có thể nói là bao trùm ở trên bảy nước. Dù sao mấy trăm năm qua, hoàng thất của các quốc gia đã thay đổi quá nhiều lần, vương triều suy sụp sớm, hoàng đế đoản mệnh, cũng đều xảy ra không ít. Hôm nay là vương tôn quý tộc, nói không chừng ngày mai có thể là tù nhân. Cho nên, trong dân gian thậm chí còn truyền lưu câu nói “thà làm Nhiễm gia phó, không làm vương hầu tôn” (thà làm nô bộc của Nhiễm gia, không làm con cháu của vua chúa), đã đủ để thấy sự cường đại, hưng thịnh của Nhiêm, gia.
Lạc Thần nghĩ lại ánh mắt của nam tử áo trắng kia, nội tâm hơi phức tạp.
Nếu nàng đoán không sai, người hẹn gặp nàng hôm nay, còn muốn nàng “cẩn thận hầu hạ”, là một trong hai người, hắn hoặc Triệu hoàng. Nhưng khả năng là Triệu hoàng, rõ ràng là lớn hơn so với hắn rất nhiều.
Tuy nói trước đó là hắn cứu nàng, nhưng đôi con ngươi lạnh nhạt kia, thật sự không nhìn ra một chút hứng thú hoặc là thưởng thức. Thậm chí nàng còn hoài nghi, không chừng là do con chó ngao kia muốn ganh đua cao thấp với đại hổ, nên tự ý lao xuống, vừa lúc cứu nàng.
Hơn nữa, cho dù hắn thật sự muốn chính mình, Triệu hoàng sẽ đáp ứng sao?
Nhớ lại trước khi đi, ánh mắt dâm tà của Triệu hoàng làm người ta không rét mà run, lại nghĩ đến một đạo thánh chỉ của hắn, đã diệt cả Lạc gia, trong lòng Lạc Thần cảm thấy bất an.
Trực giác của nàng cho rằng, so với Triệu hoàng, thì rơi vào trên tay Nhiễm gia chủ sẽ khá hơn một chút.
Nhưng dù rơi vào tay của bất kỳ ai, thứ Lạc Thần muốn lấy được nhất, vẫn là tự do.
Chẳng qua là, khó khăn quá…
Không lâu sau, Lạc Thần lại đã được trang hoàng tốt. Trang điểm lại khuôn mặt ướt đẫm do mồ hôi lạnh chảy ra, búi lại mái tóc đã bị gió thổi tán loạn, một bộ quần áo gấm hồng được thay cho bộ vũ y lụa mỏng rách khi đại hổ cào.
Lạc Thần nhìn mình trong gương, đúng là không chỗ nào là không tinh tế. Nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy, bản thân mình như một món tặng phẩm đã được bọc tốt, chỉ còn chờ người mở ra và hưởng dụng.
Niềm vui sướng do một lần nữa lại được sống, cũng theo đó quét qua mà sạch, chỉ còn nỗi mờ mịt và bất đắc dĩ nặng nề.
Nàng thật sự rất không cam lòng, nhưng một chút sức lực để phản kháng cũng không có.
Mà cùng tại một cái đấu thú tràng, trong phòng yến hội tráng lệ, đang biểu diễn đủ mọi thứ, cảnh tượng ca múa thái bình rất náo nhiệt.
Yến hội này được tổ chức rất gần sàn diễn. Ngày thường, sau khi đám quyền quý xem biểu diễn, rất nhiều người đều thích tụ tập ở chỗ này, tiếp tục buổi thịnh yến vui vẻ của bọn chúng. Ngoại trừ cái sảnh yến hội này, đấu thú trường còn có rất nhiều nơi, phục vụ cho đám quyền quý thỏa thích vui đùa.
Hôm nay, bọn chúng tụ tập ở đây, cũng vì chiêu đãi người nam tử cao lớn lúc trước.
Nhiễm gia gia chủ, Nhiễm Chi Thần, tự là Trọng Thần. Mười bốn tuổi, kế thừa vị trí gia chủ, không chỉ nhanh chóng nắm giữ được toàn bộ của Nhiễm gia, mà còn trong sáu năm ngắn ngủi, đưa Nhiễm gia lên một giai đoạn mới.
Nhớ năm đó, Nhiễm gia lão gia chủ vì bệnh nặng mà qua đời, hắn mới mười bốn tuổi đã phải vội vàng thượng vị. Lúc ấy, các quốc gia đều thi nhau mưu tính, muốn nhân cơ hội chiếm được một chút lợi lộc ** từ tay người thiếu niên nhỏ tuổi này. Thậm chí còn có người cảm thấy, đây là cơ hội tốt nhất để đánh vào Nhiễm gia. Dù sao Nhiễm gia quá mức cường đại, đã làm cho hoàng thất của các quốc gia hơi thấy bất an.
Thế nhưng thiếu niên kia lại binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn (giống tùy cơ ứng biến), sau vài lần đọ sức, không những không ăn chút thiệt nào, ngược lại còn làm cho mấy cái quốc gia mang địch ý bị trọng thương. Sau khi được chứng kiến thủ đoạn lôi đình của hắn, không ai còn dám xem hắn là một thiếu niên non nớt.
Mấy năm nay, thế lực của Nhiễm gia càng ngày càng vững chắc. Trong bảy nước, không mấy người dám khiêu khích quyền uy của hắn, tất cả đều thay đổi phương hướng, chuyển thành lôi kéo và hợp tác.
Hôm nay, Triệu hoàng mời hắn đến chính là để nói chuyện hợp tác. Mà chuyện sắp hợp tác, cũng là một việc trọng đại.
Triệu hoang nhìn oanh ca yến múa dưới đài, vẻ ôn hòa chiếm đầy khuôn mặt nói với Nhiễm Chi Thần: “Trọng Thần cân nhắc thế nào rồi? Sau khi thiên hạ nhất thống, chắc chắn trẫm sẽ phong ngươi làm nhất phẩm Tịnh Kiên vương. Đến lúc đó, hai chúng ta cùng hưởng thiên hạ rộng lớn này, chẳng lẽ không vui sướng sao?
Nhiễm Chi Thần lại chỉ cười khẽ, không đồng ý ngay lập tức, nhưng cũng không chối từ, “việc mà Triệu hoàng nói quá quan trọng, có lẽ Nhiễm mỗ còn phải suy nghĩ kỹ hơn rồi mới nói.”
Triệu hoang không có được đáp án chính xác, nhưng không tỏ vẻ thất vọng, vốn dĩ hắn cũng không nghĩ rằng ngày hôm nay có thể đạt được kết quả. Đúng như lời Nhiễm Chi Thần nói, chuyện quan trọng, cần suy nghĩ kỹ hơn rồi mới nói.
Bởi vậy, Triệu hoàng nghe vậy, không chút để ý nói: “Trọng Thần nói có lý, ngươi vẫn còn ở đây vài ngày, nên có thể cân nhắc thận trọng, rồi hãy trả lời.”
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười, cùng nâng chén uống.
Trong khi hai người vừa nói vừa uống, yến hội từ từ đi đến cao trào. Lúc này, trên sàn biểu diễn màn múa phi thiên. Màn múa này rất hoa mỹ, so với điệu múa nổi danh nghê thường vũ y cũng không kém là bao. Nhưng lúc này Nhiễm Chi Thần lại thường xuyên xoa bóp trán.
Cuối cùng Triệu hoàng vẫn chú ý tới, ân cần nói: “Thân thể Trọng Thần không khỏe sao?”
“Nhiễm mỗ bất tài, tửu lương không cao, vừa rồi hứng khởi, uống với Triệu hoàng vài chén, bây giờ lại thấy choáng váng, mệt nhọc. Làm cho Triệu hoàng chê cười rồi”, âm thanh của Nhiễm Chi Thần vang lên, đã có men say.
“A? Thế giờ Trọng Thần còn gì đáng lo không? Có cần trẫm phái người đưa ngươi về sứ quán nghỉ ngơi không?” Triệu hoàng hỏi.
“Yến hội này là vì Nhiễm mỗ mới làm, mới được một nửa đã rời đi e là không thỏa đáng. Không bằng để cho Nhiễm mỗ tìm một chỗ yên lặng, nghỉ ngơi trong chốc lát, khi tỉnh rượu, hãy quay lại. Đến lúc đó, Nhiễm mỗ còn muốn uống với Triệu hoàng ba trăm chén.” Tinh thần Nhiễm Chi Thần hơi kém, miễn cưỡng nói với Triệu hoàng.
Đương nhiên Triệu hoàng sẽ không phản đối, hắn vẫn còn vài việc muốn bàn bạc với Nhiễm Chi Thần, bây giờ mà đi (ý là đi về sứ quán), đúng là quá sớm. Gọi tùy tùng, hắn nhìn tùy tùng đỡ Nhiễm Chi Thần chậm rãi rời khỏi, hơi suy nghĩ.
Thiên hạ nhất thống, điều này có lẽ là mộng tưởng mà bấy kỳ đế vương nào cũng có. Trong bảy nước, giàu có nhất hiện tại chính là Triệu quốc , nếu được Nhiễm gia giúp đỡ, mộng tưởng này chưa chắc là không thể thành hiện thực. Cho nên giờ đây, bằng mọi cách hắn phải lôi kéo Nhiễm Chi Thần. Chẳng qua, lấy lòng kẻ dầu muối đều không vào này, đúng là có chút khó khăn.
Hắn nhớ tới thiếu nữ trong lồng lúc nãy, Nhiễm Chi Thần ra tay cứu nàng, chắc hẳn cũng có vài phần hứng thú với nàng. Trên lí trí, hắn thấy trước khi Nhiễm Chi Thần mở miệng, nên chủ động đưa cô gái kia ra. Thực tế hắn cũng đã sai người đưa cô gái kia đến, chỉ còn chờ hắn hạ lệnh. Nhưng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối, dù sao mỹ nhân như vậy, đúng là hiếm thấy.
Nhất thời, hắn hơi đắn đo, khó có thể xác định. Nhìn trên sàn diễn, các màn múa đang đến cao trào, thay phiên nhau với những điệu múa phi thiên, chỉ thấy những vũ nữ mà lúc bình thường rất xinh đẹp, động lòng người, giờ cũng thấy buồn tẻ, không thú vị.
Bỗng nhiên, hắn hơi tức giận, không vừa lòng. Mỹ nhân như vậy hẳn là ngay khi phát hiện ra đã phải đưa đến trước mặt hắn. Nếu vậy thì giờ cũng sẽ không có tình huống mà hắn phải khó xử như vậy.
Hắn lại không biết, cho dù là tướng mạo giống nhau, nhưng linh hồn khác nhau cũng tạo ra vẻ mặt khác nhau. Tuy nguyên bản Lạc Thần có đẹp, nhưng cũng không thể phong tình vạn chủng được như hôm nay. Hơn nữa, trước khi bị trở thành nô lệ, lại thích hóa trang thành khấp lệ (?), loại trang điểm rất thịnh hành ở đương thời, làm che đi ngũ quan mỹ lệ, vì thế mỹ danh vẫn không lộ ra. Còn sau khi nàng thành nô lệ, bộ dạng chật vật đầy người, thì lại càng không có người đặc biệt chú ý đến.
Trong lúc Triệu hoàng suy nghĩ miên man, Nhiễm Chi Thần đã được tùy tùng dẫn đến Thiên Uyển. Mà Lạc Thần, cũng đang có người khiêng kiệu, chậm rãi đi về hướng đó…
*Cất nhắc: nguyên văn là “dính chút quang” giống như được ăn theo ấy (kiến thức có hạn, chưa tìm được từ nào thích hợp hơn ^^)
**Lợi lộc: gốc là “một chén canh”
Một lần nữa nàng bị đưa về căn phòng cũ, hai lão mụ tử vẫn còn ở đấy, vừa thấy nàng, lập tức chạy ra đón chào, trên mặt toàn ý cười nịnh nọt.
Một người đỡ Lạc Thần ngồi xuống, vui mừng nói: “Đại nạn mà cô nương không chết, ắt có phúc về sau. Ta đã nói rồi, cô nương quốc sắc thiên hương như vậy, đương nhiên không phải người đoản mệnh.”
Người còn lại bê một ly trà ấm thơm lừng, cũng hùa theo: “Đúng vậy! Vừa nhìn cô nương đã biết là mệnh quý nhân, sau này được thăng chức, đã là việc nằm trong tay.”
Dứt lời, hai người đều cẩn thận quan sát từng cái biểu tình trên khuôn mặt Lạc Thần.
Nói thực ra, ngoại trừ trong giây lát lúc đầu, hai người ấy còn không có bất kỳ hành động gì vô lễ với Lac Thần. Thậm chí có thể nói, nếu hai người không tận tâm tận lực trang hoàng cho Lạc Thần, thì chỉ dựa vào tư sắc của Lạc Thần, chưa chắc đã đạt được hiệu quả rung động như vậy.
Nói chung bây giờ, Lạc Thần chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, rất nhiều chỗ còn chưa nảy nở, khuôn mặt cũng có vài phần non nớt, ngây thơ, vẫn cách một khoảng so với diện mạo ở kiếp trước. Thế nhưng hai người vẫn bất an, không yên lòng, thứ nhất là sợ Lạc Thần ghi hận các nàng lúc đầu đã vô lễ, thứ hai, là một nguyên nhân lớn hơn.
Giống tình huống hôm nay, nữ nô được đưa lên sàn diễn, cuối cùng lại được cứu, cũng không phải lần đầu tiên xảy ra. Mà trong những nữ nô được đám quyền quý vừa ý mang đi, rất nhiều người được thăng chức rất nhanh.
Dù sao, có thể khiến một người quyền quý đã nhìn quen sắc đẹp, không tiếc gây chiến cứu người vào lúc biểu diễn, hẳn phải có chỗ hơn người.
Mà trong những nữ nhân này, nhiều người sau khi giành được quyền thế địa vị, lại luôn canh cánh trong lòng việc đã từng làm nô. Những kẻ đã từng nhìn thấy bộ dạng thấp hèn của các nàng, cũng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Một khi có cơ hội, nhất định sẽ tiêu diệt hết.
Như hai lão mụ tử này, không cần tốn nhiều sức có thể giải quyết, thường sẽ là người đầu tiên bị khai đao.
Cho nên, tuy hai lão mụ tử cảm thấy Lạc Thần không giống người độc ác như vậy, nhưng dù sao thì lòng phòng bị là không thể không có. Ân cần như bây giờ, là bởi hi vọng Lạc Thần có thể giơ cao đánh khẽ, nhớ đến những việc tốt mà các nàng làm. Nói không chừng vì vài việc tốt này, còn có thể được cất nhắc *.
Hai người thì nghĩ phức tạp, còn Lạc Thần lại không để ý chút nào. Rốt cuộc vượt qua một kiếp, làm cho dây thần kinh vẫn căng thẳng từ khi xuyên qua đến giờ của Lạc Thần được buông lỏng trong chốc lát. Hơn nữa, cuối cùng còn không bị đối xử như người chết.
Nhưng ngay lập tức, nghĩ đến nguyên nhân mà thái độ của những người này thay đổi, thì chút mừng rỡ vừa sinh ra, lập tức bị dập tắt.
Hôm nay, có không ít quyền quý đã nhằm vào nàng. Đây là sự bảo đảm cho tính mạng của nàng, nhưng bây giờ cũng biến thành điểm khiến nàng phải bận tâm và sầu lo nhất. Nàng cần phải suy nghĩ kỹ một chút, làm thế nào, mới có thể trong những ánh nhìn chằm chằm của hổ, giữ được thân mình.
Như bây giờ, nàng đã đi được bước đầu tiên, bảo đảm được tính mạng của mình. Nhưng vẫn chưa đủ, kế tiếp, thứ nàng muốn lấy được là tự do, là tôn nghiêm. So với bước đầu tiên, độ khó của bước này, chỉ hơn không kém.
Trong khi nàng đang tập trung tư tưởng suy nghĩ, mấy tiếng đập cửa vang lên, một người bên ngoài nói vọng vào: “ Cô nương, đại phu tới xem xét vết thương cho ngươi.”
Lạc Thần vội cho người mời đại phu vào.
Cảm giác khẩn trương do đối diện với sinh tử vừa biến mất, đau đớn càng trở nên rõ ràng. Cũng may máu đã tự ngừng chảy, có vẻ như vết thương không nghiêm trọng lắm.
Qủa nhiên, sau khi đại phu cẩn thận xem thì bảo: “Cô nương yên tâm, vết thương nhìn thì lớn, thực tế lại không sâu, cũng không làm bị thương đến gân cốt. Chỉ cần chú ý bôi thuốc, vài ngày sau sẽ không có gì phải lo. Chẳng qua là không được để gặp nước, giữ gìn cẩn thận.
Lúc Lạc Thần bị hổ cào thành thương, thực sự rất lo lắng. Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại kém như vậy, nàng sợ nếu mình bị thương quá nghiêm trọng, thì dù là giữ được mạng, cũng trở thành tàn tật. Nhưng giờ đây, nàng thà rằng thương thế nặng hơn chút nữa, để nàng có thể kéo dài thời gian.
Trong suy nghĩ của nàng, nếu những quyền quý kia muốn nàng, cũng sẽ đợi đến khi thương thế của nàng tốt rồi mới nói.
Rất nhanh sau đó, nàng biết là mình nghĩ nhầm rồi.
Đại phu vừa rời đi không lâu, một gã công công đi tới, nhìn cách ăn mặc, chắc là người bên cạnh Triệu hoàng.
Hắn the thé thông báo cho Lạc Thần: “Xin cô nương hãy đi tẩy rửa trang hoàng, chuẩn bị tốt một phen, một lúc nữa có quý nhân hẹn gặp.”
Lạc Thần kinh hãi, vội hỏi: “Không biết là quý nhân nào hẹn gặp, kính nhờ công công tiết lộ cho biết một hai.”
“Thứ cho tạp gia hiện giờ không thể nhiều lời, cô nương chỉ cần nhớ, người ấy thân phận cực kỳ tôn quý, quan trọng là ngươi phải cẩn thận hầu hạ, không được làm ngài giận. Còn sự tình cụ thể, đến lúc đó sẽ có người nói tỉ mỉ cho ngươi.” Dứt lời, không chờ cho Lạc Thần hỏi thêm gì đã lui xuống.
Lac Thần thật không ngờ, thời khắc này sẽ đến nhanh như vậy. Nàng vốn tưởng rằng ít nhất sẽ có thời gian là hai ngày đê dưỡng thương.
Lập tức, nàng có chút luống cuống.
Hai lão mụ tử một lần nữa tẩy rửa trang hoàng cho nàng. Nàng lo lắng tự hỏi kế sách ứng đối, nhưng càng nghĩ càng thấy loạn thành một mớ. Nghĩ nửa ngày, cũng không có chút đầu mối.
Nàng hít sâu vài cái, tận lực làm mình bình tĩnh lại.
Sau một lúc, nàng nhìn lão mụ tử đang chải đầu cho nàng qua gương, hỏi: “Ngươi có biết người ngồi cạnh bệ hạ hôm nay, là vị quý nhân nào không?”
Lão mụ tử nghe nàng mở miệng, hơi vui mừng đáp: “Cô nương hỏi đúng người rồi, ta có một đứa cháu làm người hầu ở trong cung, vài ngày trước nó nói với ta, hôm nay Nhiễm gia gia chủ sẽ tới, Chắc hẳn người cô nương hỏi chính là hắn.
“Nhiễm gia?” Lạc Thần cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ, “là Nhiễm gia ở Nhiễm Châu sao?”
“Đương nhiên là Nhiễm gia ở Nhiễm Châu. Ngoại trừ Nhiễm gia ở Nhiễm Châu, còn có cái gì có thể nhận được hai chữ Nhiễm gia”, lão mụ tử lập tức đáp.
Thì ra là Nhiễm gia gia chủ. Hơi ngoài ý muốn của Lạc Thần, nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy hợp lý.
Hôm nay Triệu hoàng mặc long bào, mà người kia lại ngồi bên cạnh, nàng đã biết thân phận hắn hẳn là cao quý. Bây giờ nghĩ xem, có thể ngồi ngang hàng với Triệu hoàng, ngoại trừ hoàng đế của sáu quốc còn lại, e rằng cũng chỉ có người của Nhiễm gia ở Nhiễm Châu.
Lạc Thần mặc dù chưa hiểu nhiều về thế giới này, nhưng Nhiễm gia ở Nhiễm Châu này, quả thực như sấm bên tai nàng.
Với tư cách là đại thế gia thứ nhất đương thời, Nhiễm gia đã truyền thừa hưng thịnh hơn một ngàn năm.
Trong ngàn năm qua, bảy nước chinh chiến không ngừng, triều đại thay đổi nhiều lần, thế gia, quý tộc xuống dốc lại càng vô kể. Nhưng chỉ có Nhiễm gia, từ đầu đến cuối vẫn đứng vững không đổ ở đỉnh cao nhất của thế gian này, thoát ra khỏi bảy nước, quan sát muôn nghìn chúng sinh.
Trải qua ngàn năm tích tụ, thế lực của Nhiễm gia sớm đã có thể so sánh với hoàng thất của bảy nước, thậm chí còn có thể nói là bao trùm ở trên bảy nước. Dù sao mấy trăm năm qua, hoàng thất của các quốc gia đã thay đổi quá nhiều lần, vương triều suy sụp sớm, hoàng đế đoản mệnh, cũng đều xảy ra không ít. Hôm nay là vương tôn quý tộc, nói không chừng ngày mai có thể là tù nhân. Cho nên, trong dân gian thậm chí còn truyền lưu câu nói “thà làm Nhiễm gia phó, không làm vương hầu tôn” (thà làm nô bộc của Nhiễm gia, không làm con cháu của vua chúa), đã đủ để thấy sự cường đại, hưng thịnh của Nhiêm, gia.
Lạc Thần nghĩ lại ánh mắt của nam tử áo trắng kia, nội tâm hơi phức tạp.
Nếu nàng đoán không sai, người hẹn gặp nàng hôm nay, còn muốn nàng “cẩn thận hầu hạ”, là một trong hai người, hắn hoặc Triệu hoàng. Nhưng khả năng là Triệu hoàng, rõ ràng là lớn hơn so với hắn rất nhiều.
Tuy nói trước đó là hắn cứu nàng, nhưng đôi con ngươi lạnh nhạt kia, thật sự không nhìn ra một chút hứng thú hoặc là thưởng thức. Thậm chí nàng còn hoài nghi, không chừng là do con chó ngao kia muốn ganh đua cao thấp với đại hổ, nên tự ý lao xuống, vừa lúc cứu nàng.
Hơn nữa, cho dù hắn thật sự muốn chính mình, Triệu hoàng sẽ đáp ứng sao?
Nhớ lại trước khi đi, ánh mắt dâm tà của Triệu hoàng làm người ta không rét mà run, lại nghĩ đến một đạo thánh chỉ của hắn, đã diệt cả Lạc gia, trong lòng Lạc Thần cảm thấy bất an.
Trực giác của nàng cho rằng, so với Triệu hoàng, thì rơi vào trên tay Nhiễm gia chủ sẽ khá hơn một chút.
Nhưng dù rơi vào tay của bất kỳ ai, thứ Lạc Thần muốn lấy được nhất, vẫn là tự do.
Chẳng qua là, khó khăn quá…
Không lâu sau, Lạc Thần lại đã được trang hoàng tốt. Trang điểm lại khuôn mặt ướt đẫm do mồ hôi lạnh chảy ra, búi lại mái tóc đã bị gió thổi tán loạn, một bộ quần áo gấm hồng được thay cho bộ vũ y lụa mỏng rách khi đại hổ cào.
Lạc Thần nhìn mình trong gương, đúng là không chỗ nào là không tinh tế. Nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy, bản thân mình như một món tặng phẩm đã được bọc tốt, chỉ còn chờ người mở ra và hưởng dụng.
Niềm vui sướng do một lần nữa lại được sống, cũng theo đó quét qua mà sạch, chỉ còn nỗi mờ mịt và bất đắc dĩ nặng nề.
Nàng thật sự rất không cam lòng, nhưng một chút sức lực để phản kháng cũng không có.
Mà cùng tại một cái đấu thú tràng, trong phòng yến hội tráng lệ, đang biểu diễn đủ mọi thứ, cảnh tượng ca múa thái bình rất náo nhiệt.
Yến hội này được tổ chức rất gần sàn diễn. Ngày thường, sau khi đám quyền quý xem biểu diễn, rất nhiều người đều thích tụ tập ở chỗ này, tiếp tục buổi thịnh yến vui vẻ của bọn chúng. Ngoại trừ cái sảnh yến hội này, đấu thú trường còn có rất nhiều nơi, phục vụ cho đám quyền quý thỏa thích vui đùa.
Hôm nay, bọn chúng tụ tập ở đây, cũng vì chiêu đãi người nam tử cao lớn lúc trước.
Nhiễm gia gia chủ, Nhiễm Chi Thần, tự là Trọng Thần. Mười bốn tuổi, kế thừa vị trí gia chủ, không chỉ nhanh chóng nắm giữ được toàn bộ của Nhiễm gia, mà còn trong sáu năm ngắn ngủi, đưa Nhiễm gia lên một giai đoạn mới.
Nhớ năm đó, Nhiễm gia lão gia chủ vì bệnh nặng mà qua đời, hắn mới mười bốn tuổi đã phải vội vàng thượng vị. Lúc ấy, các quốc gia đều thi nhau mưu tính, muốn nhân cơ hội chiếm được một chút lợi lộc ** từ tay người thiếu niên nhỏ tuổi này. Thậm chí còn có người cảm thấy, đây là cơ hội tốt nhất để đánh vào Nhiễm gia. Dù sao Nhiễm gia quá mức cường đại, đã làm cho hoàng thất của các quốc gia hơi thấy bất an.
Thế nhưng thiếu niên kia lại binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn (giống tùy cơ ứng biến), sau vài lần đọ sức, không những không ăn chút thiệt nào, ngược lại còn làm cho mấy cái quốc gia mang địch ý bị trọng thương. Sau khi được chứng kiến thủ đoạn lôi đình của hắn, không ai còn dám xem hắn là một thiếu niên non nớt.
Mấy năm nay, thế lực của Nhiễm gia càng ngày càng vững chắc. Trong bảy nước, không mấy người dám khiêu khích quyền uy của hắn, tất cả đều thay đổi phương hướng, chuyển thành lôi kéo và hợp tác.
Hôm nay, Triệu hoàng mời hắn đến chính là để nói chuyện hợp tác. Mà chuyện sắp hợp tác, cũng là một việc trọng đại.
Triệu hoang nhìn oanh ca yến múa dưới đài, vẻ ôn hòa chiếm đầy khuôn mặt nói với Nhiễm Chi Thần: “Trọng Thần cân nhắc thế nào rồi? Sau khi thiên hạ nhất thống, chắc chắn trẫm sẽ phong ngươi làm nhất phẩm Tịnh Kiên vương. Đến lúc đó, hai chúng ta cùng hưởng thiên hạ rộng lớn này, chẳng lẽ không vui sướng sao?
Nhiễm Chi Thần lại chỉ cười khẽ, không đồng ý ngay lập tức, nhưng cũng không chối từ, “việc mà Triệu hoàng nói quá quan trọng, có lẽ Nhiễm mỗ còn phải suy nghĩ kỹ hơn rồi mới nói.”
Triệu hoang không có được đáp án chính xác, nhưng không tỏ vẻ thất vọng, vốn dĩ hắn cũng không nghĩ rằng ngày hôm nay có thể đạt được kết quả. Đúng như lời Nhiễm Chi Thần nói, chuyện quan trọng, cần suy nghĩ kỹ hơn rồi mới nói.
Bởi vậy, Triệu hoàng nghe vậy, không chút để ý nói: “Trọng Thần nói có lý, ngươi vẫn còn ở đây vài ngày, nên có thể cân nhắc thận trọng, rồi hãy trả lời.”
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười, cùng nâng chén uống.
Trong khi hai người vừa nói vừa uống, yến hội từ từ đi đến cao trào. Lúc này, trên sàn biểu diễn màn múa phi thiên. Màn múa này rất hoa mỹ, so với điệu múa nổi danh nghê thường vũ y cũng không kém là bao. Nhưng lúc này Nhiễm Chi Thần lại thường xuyên xoa bóp trán.
Cuối cùng Triệu hoàng vẫn chú ý tới, ân cần nói: “Thân thể Trọng Thần không khỏe sao?”
“Nhiễm mỗ bất tài, tửu lương không cao, vừa rồi hứng khởi, uống với Triệu hoàng vài chén, bây giờ lại thấy choáng váng, mệt nhọc. Làm cho Triệu hoàng chê cười rồi”, âm thanh của Nhiễm Chi Thần vang lên, đã có men say.
“A? Thế giờ Trọng Thần còn gì đáng lo không? Có cần trẫm phái người đưa ngươi về sứ quán nghỉ ngơi không?” Triệu hoàng hỏi.
“Yến hội này là vì Nhiễm mỗ mới làm, mới được một nửa đã rời đi e là không thỏa đáng. Không bằng để cho Nhiễm mỗ tìm một chỗ yên lặng, nghỉ ngơi trong chốc lát, khi tỉnh rượu, hãy quay lại. Đến lúc đó, Nhiễm mỗ còn muốn uống với Triệu hoàng ba trăm chén.” Tinh thần Nhiễm Chi Thần hơi kém, miễn cưỡng nói với Triệu hoàng.
Đương nhiên Triệu hoàng sẽ không phản đối, hắn vẫn còn vài việc muốn bàn bạc với Nhiễm Chi Thần, bây giờ mà đi (ý là đi về sứ quán), đúng là quá sớm. Gọi tùy tùng, hắn nhìn tùy tùng đỡ Nhiễm Chi Thần chậm rãi rời khỏi, hơi suy nghĩ.
Thiên hạ nhất thống, điều này có lẽ là mộng tưởng mà bấy kỳ đế vương nào cũng có. Trong bảy nước, giàu có nhất hiện tại chính là Triệu quốc , nếu được Nhiễm gia giúp đỡ, mộng tưởng này chưa chắc là không thể thành hiện thực. Cho nên giờ đây, bằng mọi cách hắn phải lôi kéo Nhiễm Chi Thần. Chẳng qua, lấy lòng kẻ dầu muối đều không vào này, đúng là có chút khó khăn.
Hắn nhớ tới thiếu nữ trong lồng lúc nãy, Nhiễm Chi Thần ra tay cứu nàng, chắc hẳn cũng có vài phần hứng thú với nàng. Trên lí trí, hắn thấy trước khi Nhiễm Chi Thần mở miệng, nên chủ động đưa cô gái kia ra. Thực tế hắn cũng đã sai người đưa cô gái kia đến, chỉ còn chờ hắn hạ lệnh. Nhưng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối, dù sao mỹ nhân như vậy, đúng là hiếm thấy.
Nhất thời, hắn hơi đắn đo, khó có thể xác định. Nhìn trên sàn diễn, các màn múa đang đến cao trào, thay phiên nhau với những điệu múa phi thiên, chỉ thấy những vũ nữ mà lúc bình thường rất xinh đẹp, động lòng người, giờ cũng thấy buồn tẻ, không thú vị.
Bỗng nhiên, hắn hơi tức giận, không vừa lòng. Mỹ nhân như vậy hẳn là ngay khi phát hiện ra đã phải đưa đến trước mặt hắn. Nếu vậy thì giờ cũng sẽ không có tình huống mà hắn phải khó xử như vậy.
Hắn lại không biết, cho dù là tướng mạo giống nhau, nhưng linh hồn khác nhau cũng tạo ra vẻ mặt khác nhau. Tuy nguyên bản Lạc Thần có đẹp, nhưng cũng không thể phong tình vạn chủng được như hôm nay. Hơn nữa, trước khi bị trở thành nô lệ, lại thích hóa trang thành khấp lệ (?), loại trang điểm rất thịnh hành ở đương thời, làm che đi ngũ quan mỹ lệ, vì thế mỹ danh vẫn không lộ ra. Còn sau khi nàng thành nô lệ, bộ dạng chật vật đầy người, thì lại càng không có người đặc biệt chú ý đến.
Trong lúc Triệu hoàng suy nghĩ miên man, Nhiễm Chi Thần đã được tùy tùng dẫn đến Thiên Uyển. Mà Lạc Thần, cũng đang có người khiêng kiệu, chậm rãi đi về hướng đó…
*Cất nhắc: nguyên văn là “dính chút quang” giống như được ăn theo ấy (kiến thức có hạn, chưa tìm được từ nào thích hợp hơn ^^)
**Lợi lộc: gốc là “một chén canh”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.