Chương 6
Trường Vĩ Ngư
23/07/2016
Người ngoài cửa nghe vậy thì đi vào, vừa bước đến cửa phòng, đã thấy Lạc Thần mặc hồng y đứng ở trong phòng.
Lạc Thần lại không để ý đến người nọ, chỉ phức tạp nhìn Nhiễm Chi Thần.
Tuy hắn từng nói qua, hắn không có nghĩa vụ cứu nàng, nhưng nàng vẫn hi vọng ở hắn rất nhiều. Giờ nghĩ lại, hi vọng này thật đúng là mạc danh kỳ diệu (vô lý), chẳng lẽ vì hắn đã cứu nàng một lần, liền khiến nàng cảm thấy, chuyện này sẽ xảy ra lần thứ hai sao?
Sau nửa ngày, nàng nở nụ cười tự giễu. Thôi, tuy hắn bán đứng nàng lần này, nhưng mạng của nàng vốn là do hắn cứu. Song phương hỗ huệ, từ nay về sau, nàng sẽ không còn nợ hắn!
Nghĩ vậy, Lạc Thần bất đắc dĩ thở dài, thu ánh mắt về, xoay người đối diện với người đứng ở cửa.
Trong nhất thời, người nọ còn không biết Nhiễm Chi Thần nghĩ như thế nào. Hắn cân nhắc cả buổi, lời nói đã được sắp xếp tốt vừa muốn nói ra, thì đột nhiên Nhiễm Chi Thần cắt đứt: “Nói cho Triệu hoàng của các ngươi, nữ nô này có phần hợp mắt ta, nên ở lại đây rồi.”
Người nọ nghe vậy thì sững sờ, đang chần chừ thì lại nghe thấy tiếng nói hơi bất mãn của Nhiễm Chi Thần vang lên: “Sao? Chẳng lẽ một nữ nhân Triệu hoàng cũng không nỡ cho ta?”
Người nọ giật mình kinh sợ, nói tiếng xin lỗi rồi lui xuống.
Trong phòng chỉ còn hai người, Lạc Thần và Nhiễm Chi Thần.
Mãi đến tiếng bước chân ngoài kia xa dần, Lạc Thần mới lấy lại tinh thần. Đúng vậy, nàng thật khờ, nàng nên nghĩ ra sớm hơn, với thân phận của Nhiễm Chi Thần, muốn nàng cũng không phải là chuyện quá đáng, cần gì phải lừa gạt, giấu diếm.
Lạc Thần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không bị rơi vào tay Triệu hoàng.
Nhưng mà, hắn tùy ý muốn nàng, sau này thì sao? Sau này nàng sẽ đi theo hắn sao? Đi theo hắn làm gì?
Nhất thời, Lạc Thần hơi mờ mịt.
Tuy tương lai không rõ phương hướng, tự do đối với nàng mà nói lại xa không thể chạm, nhưng dù thế nào, đều tốt hơn tiếp tục ở lại đây, sống cuộc sống nô lệ không phải của mình.
Nghĩ vậy, nỗi lòng bất ổn của Lạc Thần, mới giảm đi một chút, ánh mắt nhìn Nhiễm Chi Thần, cũng mang theo tia cảm kích. Mặc kệ vì sao, tóm lại, hắn lại cứu nàng một lần.
Từ khi người nọ đi, Nhiễm Chi Thần cũng không để ý đến Lạc Thần. Hắn nửa tựa vào giường, khẽ cau mày, vỗ nhẹ đầu ngao khuyển không dứt, như đang suy tư điều gì.
Bỗng nhiên, động tác trên tay của hắn dừng lại, nâng mi nhìn về phía cửa phòng. Đúng lúc ấy, cửa phòng bị mở ra một lần nữa, liên tiếp có vài người tiến vào. Là mấy người thuộc là rời đi lúc trước.
Ở một khắc mấy người nhìn thấy Lạc Thần, rõ ràng đều hơi kinh ngạc, lại nghe Nhiễm Chi Thần hỏi, mặt không biểu tình: “Sao rồi?”
“Bẩm chủ thượng, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh!” Mấy người đồng thanh mói.
Nhiễm Chi Thần cười hài lòng, đứng lên, chỉnh sửa vạt áo vốn cũng không lộn xộn: “Đi thôi, về Nhiễm Châu.” Dứt lời, nhấc bước ra cửa phòng, dáng vẻ thong dong, dường như mọi việc trong thiên hạ, đều nắm trong tay.
Trong xe ngựa, Nhiễm Chi Thần dựa vào một bên xem sách, Lạc Thần thì ngồi nghiêm chỉnh ở một chỗ, lẳng lặng nhìn qua cửa xe, xem ánh lửa ngút trời ở phương xa.
Không lâu sau đó, Lạc Thần theo Nhiễm Chi Thần đi ra đấu thú trường.
Nhưng ai ngờ, xe ngựa vừa đi khỏi không lâu, trong đấu thú trường liền xảy ra hỏa hoạn. Đại hỏa tràn ra rất nhanh với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, khói đặc cuồn cuộn ùn ùn kéo đến, một mảnh ánh lửa tận trời. Tựa hồ ở trong đấu thú trường, còn nghe được láng máng tiếng kêu rên vùng vẫy của vô số nô lệ cùng đám quyền quý.
Một khắc này, Lạc Thần lập tức nghĩ tới Đông Tuyết, nàng đang ở trong đấy!
Nghĩ tới đây, trong lòng vô cùng lo lắng, khó có thể nhịn. Mặc dù ở cùng Đông Tuyết chỉ mới mười lăm ngày, nhưng đó là sự ấm áp duy nhất của Lạc Thần ở trên đời này. Mặc dù hầu hết thời gian, đầu óc nàng không tỉnh táo, nhưng lúc sáng suốt vẫn luôn bảo vệ Lạc Thần. Mặc dù Lạc Thần không phải tiểu thư thực sự của nàng, nhưng trí nhớ tồn tại ở trong đầu, lại thực sự ảnh hưởng đến Lạc Thần.
Nàng còn định chờ hoàn cảnh của mình đỡ đi một chút, thì sẽ nghĩ biện pháp cứu Đông Tuyết ra. Nhưng mà, rốt cuộc là không kịp sao? Có trong nháy mắt, thậm chí Lạc Thần còn muốn lao xuống xe ngựa, cứu Đông Tuyết. Dẫu biết là không thể, nhưng ít nhất nàng đã từng cố gắng làm việc ấy.
Nhưng đến cuối cùng, sự thật là nàng đã không làm vậy, chỉ lặng lặng ngồi yên trên xe ngựa, trơ mắt nhìn hỏa thế càng lúc càng lớn. Nàng không biết lực lượng của Nhiễm Chi Thần có thể cứu một người từ trận đại hỏa này ra không. Nàng chỉ biết là, giờ phút này, một chút dũng khí để hỏi một câu, van xin một câu nàng cũng không có.
Trong im lặng, xe ngựa ngày càng đi xa, mùi khói khí gay mũi cùng nhiệt độ nóng rực cũng bởi thế cách họ xa dần. Cuối cùng Lạc Thần nhìn ra xa một lần, rồi rút ánh mắt của mình về, buông mành cửa xe xuống.
Nàng nhìn sang Nhiễm Chi Thần, chỉ thấy hắn vẫn chuyên chú đọc sách, từ đầu đến cuối chưa từng tỏ ra lúng túng ngạc nhiên, thậm chí còn chưa từng nâng đầu lên. Dường như phần thanh nhã kia đã sâu tận xương tủy, dường như phần thong dong kia, chính là bản năng bẩm sinh của hắn.
Nghĩ lại các loại đầu mối trước đó, Lạc Thần buông xuống đôi mắt, thấy hơi phức tạp. Trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng cuối cùng mà nàng nhìn thấy. Ánh lửa tận trời kia như nhuộm vào tầng mây, rặng mây đỏ đầy trời trải ra, phía chân trời, đúng là một mảnh lửa đỏ…
Năm ngày sau, rốt cuộc xe ngựa đã chạy đến biên giới Triệu quốc. Tối hôm đó, cả đoàn người của Nhiễm Chi Thần được một đám quyền quý nơi đó nghênh đón vào nhà. Sau một phen khoản đãi nhiệt tình, mọi người ở lại đây. Gian phòng của Lạc Thần được chuẩn bị bên cạnh phòng Nhiễm Chi Thần.
Ban đêm, Lạc Thần ngâm mình trong thùng nước tắm, tẩy đi cái mệt mỏi của vài ngày liên tiếp, đồng thời, cũng lẳng lặng suy xét tất cả những việc xảy ra trong mấy ngày nay.
Từ ngày nàng đi theo Nhiễm Chi Thần, cũng đã nghĩ tới công dụng của mình sau khi hắn cứu nàng. Thứ nhất, làm nô tỳ để sai sử, thứ hai, làm cơ thiếp ấm giường, thứ ba, làm tặng phẩm tặng cho người khác.
Sau vài ngày tiếp xúc, Lạc Thần cho là sẽ vào loại thứ nhất
Trong khoảng thời gian này, tuy nàng cùng ăn cùng đi với Nhiễm Chi Thần, nhưng chưa từng trao đổi bất cứ điều gì. Có lẽ là thật sự chướng mắt nàng, hắn chỉ nhìn qua rồi coi nàng như một nô tỳ bình thường, không có một hành động gì quá giới hạn như ngày ấy. Ngược lại, những việc như bưng trà bê nước, tất cả đều giao cho nàng làm. Vì vậy. Lạc Thần tự động sắm vai diễn là nô tỳ, cẩn thận hầu hạ Nhiễm Chi Thần.
Dọc đường đi, Nhiễm Chi Thần rất bận rộn, mỗi ngày đều có bồ câu đưa tin đến đến đi đi. Hắn cũng thường xuyên triệu tập thuộc hạ, bàn bạc bố trí cùng nhau. Mỗi lần Lạc Thần đều ngồi bên cạnh mà chưa từng kiêng dè, chẳng khác nào Lạc Thần là người đã đi theo hắn rất lâu. Chẳng qua, việc mà bọn họ bàn bạc, hầu hết Lạc Thần đều nghe không hiểu.
Lạc Thần ghĩ rằng, như vậy rất tốt, trước hết tạm thời làm nô tỳ, đợi sau đó mới chậm rãi tìm đường ra. Nô tỳ tuy hơi hèn mọn, nhưng so với cơ thiếp cùng tặng phẩm, thì lại là thân phận có thể khiến nàng tiếp nhận. Huống chi, làm nô tỳ của Nhiễm gia cũng không hèn mọn. Điểm này, hôm nay nàng đã sâu sắc cảm nhận được.
Nhà mà bọn họ ở, đã là quyền quý lớn nhất ở nơi này, mà lại đối xử có chút ân cần với tỳ nữ nho nhỏ là nàng. Kiếp trước, Lạc Thần cũng sống suốt mười năm chúng tinh phủng nguyệt, nên dù vừa xuyên qua đã phải làm nô lệ trong nửa tháng, nhưng hôm nay còn không đến mức cảm thấy thụ sủng nhược kinh với những sự nịnh nọt này. Nàng chỉ biết đến sự cường đại của Nhiễm gia thêm một lần nữa mà thôi.
Sau khi tắm rửa, Lạc Thần thay quần áo sạch sẽ, rồi gọi tỳ nữ canh giữ ở ngoài vào.
Năm ngày rồi, hẳn là đã có tin tức về trận đại hỏa ở đấu thú trường truyền đến đây. Mấy ngày này bọn họ vẫn luôn đi đường, lại đi đường núi thôn quê, hôm nay mới có cơ hội để nàng nghe ngóng một chút.
Nàng cho tỳ nữ kia ngồi xuống, nói đông nói tây một đống, sau khi đã hơi quen thuộc, mới như tùy ý hỏi: “Không biết gần đây có chuyện gì mới mẻ không? Nói để giải buồn đi.”
Tiểu tỳ nữ kia không kém Lạc Thần mấy tuổi, nhắc tới việc này rõ ràng có chút hưng phấn, ánh mắt sáng lên, thần thần bí bí sát gần lại mặt Lạc Thần nói: “Nói cho ngươi biết, đúng là có một đại sự đây! Vạn Thú Hí gặp hỏa hoạn, trong vòng một đêm bị đốt thành tro bụi, không ít quyền quý chết ở đó. Ngược lại thì bệ hạ lại trốn thoát, nhưng hai mắt đã bị mù, chỉ còn nửa cái mạng!”
Nội tâm Lạc Thần không nói rõ là cảm giác gì, cái nơi dơ bẩn đầy tội ác kia, cứ như vậy thành tro bụi sao? Cả Triệu hoàng nữa, như vậy mà hắn cũng không chết sao?
Điều này khiến Lạc Thần ngoài kinh ngạc, thì còn có chút thất vọng. Hắn không chỉ diệt Lạc gia, còn có ý nghĩ không sạch sẽ với nàng. Cho dù về sau nàng thoát khỏi Nhiễm gia, đã lấy được tự do, sợ rằng Triệu hoàng cũng sẽ là một cái phiền phức. Bởi vậy, nàng thật sự hi vọng hắn chết trong trận đại hỏa kia. Chẳng qua, Triệu hoàng không chết, vậy có phải Đông Tuyết cũng có khả năng còn sống không?
Tiểu tỳ nữ nói với Lạc Thần xong, thì ngẩn người nhìn chằm chằm vào Lạc Thần. Đúng là nàng có chút cảm khái, không hổ là Nhiễm gia ở Nhiễm Châu, ngay cả một tỳ nữ, cũng đẹp như thiên tiên, quả thực là còn đẹp hơn vài phần so với Phùng thị – người đẹp nhất trong phủ bọn họ.
Lạc Thần thu hồi nỗi lòng phức tạp, thấy được ánh mắt chăm chù của tiểu tỳ nữ, hơi buồn cười định nói gì, lại nghe thấy ngoài phòng có người gõ cửa nói: “Lạc cô nương, chủ thượng tìm ngươi.”
Giọng nói của người này Lạc Thần đã nhận ra, là hộ vệ bên người Nhiễm Chi Thần. Lạc Thần tranh thủ thời gian đứng dậy mặc chỉnh tề, đã trễ thế này, không biết Nhiễm Chi Thần tìm mình làm gì.
Nàng đẩy cửa ra, không mấy bước đã tới trước phòng Nhiễm Chi Thần. Sau khi vào nội thất, thấy có đầy người trong phòng, nhưng đều là vài gương mặt quen thuộc.
Mấy ngày nay, bọn thuộc hạ bên người Nhiễm Chi Thần, cũng đã quen với sự tồn tại của Lạc Thần. Nhưng chỉ là thói quen mà thôi, không có ai chủ động nói chuyện với Lạc Thần. Mặc dù Lạc Thần muốn từ miệng bọn họ, biết được một ít tình huống về Nhiễm Chi Thần và Nhiễm gia, tất cả bọn họ đều lựa chọn cách tránh mà không đáp, khách sáo thế nào cũng không nhả ra.
Lạc Thần nhìn quét hai lượt, cũng không thấy bóng dáng Nhiễm Chi Thần, đang định hỏi thăm, lại nghe thanh âm trầm thấp mà đầy từ tính của Nhiễm Chi Thần vang lên từ một bên: “Vào đi.”
Lạc Thần biết rõ hắn đang nói cho mình, nhưng nhìn thấy hướng mà thanh âm kia truyền đến, bước chân không khỏi dừng lại.
Hắn ở phòng bên! Ở thời đại này, phòng bên của người giàu có chuyên thiết kế chỗ tắm rửa. Chẳng lẽ muốn nàng hầu hắn tắm rửa?
Chần chờ cũng hỉ vẻn vẹn trong tích tắc. Tiếp đó, Lạc Thần liền nhấc chân đi vào.
Đi qua một tấm bình phong được tạo hình tinh mỹ, quả nhiên, liền nhìn thấy Nhiễm Chi Thần đang trần trường ngồi trong thùng tắm. Trong sương mù mờ mịt, cánh tay cường tráng hữu lực của hắn đặt lên thùng, tóc dài đen như mực không buộc, ướt một nửa,rơi xuống trên vai.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Thần, ánh mắt biếng nhác, nhưng lại có lưu quang say lòng người.
Lạc Thần lại không để ý đến người nọ, chỉ phức tạp nhìn Nhiễm Chi Thần.
Tuy hắn từng nói qua, hắn không có nghĩa vụ cứu nàng, nhưng nàng vẫn hi vọng ở hắn rất nhiều. Giờ nghĩ lại, hi vọng này thật đúng là mạc danh kỳ diệu (vô lý), chẳng lẽ vì hắn đã cứu nàng một lần, liền khiến nàng cảm thấy, chuyện này sẽ xảy ra lần thứ hai sao?
Sau nửa ngày, nàng nở nụ cười tự giễu. Thôi, tuy hắn bán đứng nàng lần này, nhưng mạng của nàng vốn là do hắn cứu. Song phương hỗ huệ, từ nay về sau, nàng sẽ không còn nợ hắn!
Nghĩ vậy, Lạc Thần bất đắc dĩ thở dài, thu ánh mắt về, xoay người đối diện với người đứng ở cửa.
Trong nhất thời, người nọ còn không biết Nhiễm Chi Thần nghĩ như thế nào. Hắn cân nhắc cả buổi, lời nói đã được sắp xếp tốt vừa muốn nói ra, thì đột nhiên Nhiễm Chi Thần cắt đứt: “Nói cho Triệu hoàng của các ngươi, nữ nô này có phần hợp mắt ta, nên ở lại đây rồi.”
Người nọ nghe vậy thì sững sờ, đang chần chừ thì lại nghe thấy tiếng nói hơi bất mãn của Nhiễm Chi Thần vang lên: “Sao? Chẳng lẽ một nữ nhân Triệu hoàng cũng không nỡ cho ta?”
Người nọ giật mình kinh sợ, nói tiếng xin lỗi rồi lui xuống.
Trong phòng chỉ còn hai người, Lạc Thần và Nhiễm Chi Thần.
Mãi đến tiếng bước chân ngoài kia xa dần, Lạc Thần mới lấy lại tinh thần. Đúng vậy, nàng thật khờ, nàng nên nghĩ ra sớm hơn, với thân phận của Nhiễm Chi Thần, muốn nàng cũng không phải là chuyện quá đáng, cần gì phải lừa gạt, giấu diếm.
Lạc Thần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không bị rơi vào tay Triệu hoàng.
Nhưng mà, hắn tùy ý muốn nàng, sau này thì sao? Sau này nàng sẽ đi theo hắn sao? Đi theo hắn làm gì?
Nhất thời, Lạc Thần hơi mờ mịt.
Tuy tương lai không rõ phương hướng, tự do đối với nàng mà nói lại xa không thể chạm, nhưng dù thế nào, đều tốt hơn tiếp tục ở lại đây, sống cuộc sống nô lệ không phải của mình.
Nghĩ vậy, nỗi lòng bất ổn của Lạc Thần, mới giảm đi một chút, ánh mắt nhìn Nhiễm Chi Thần, cũng mang theo tia cảm kích. Mặc kệ vì sao, tóm lại, hắn lại cứu nàng một lần.
Từ khi người nọ đi, Nhiễm Chi Thần cũng không để ý đến Lạc Thần. Hắn nửa tựa vào giường, khẽ cau mày, vỗ nhẹ đầu ngao khuyển không dứt, như đang suy tư điều gì.
Bỗng nhiên, động tác trên tay của hắn dừng lại, nâng mi nhìn về phía cửa phòng. Đúng lúc ấy, cửa phòng bị mở ra một lần nữa, liên tiếp có vài người tiến vào. Là mấy người thuộc là rời đi lúc trước.
Ở một khắc mấy người nhìn thấy Lạc Thần, rõ ràng đều hơi kinh ngạc, lại nghe Nhiễm Chi Thần hỏi, mặt không biểu tình: “Sao rồi?”
“Bẩm chủ thượng, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh!” Mấy người đồng thanh mói.
Nhiễm Chi Thần cười hài lòng, đứng lên, chỉnh sửa vạt áo vốn cũng không lộn xộn: “Đi thôi, về Nhiễm Châu.” Dứt lời, nhấc bước ra cửa phòng, dáng vẻ thong dong, dường như mọi việc trong thiên hạ, đều nắm trong tay.
Trong xe ngựa, Nhiễm Chi Thần dựa vào một bên xem sách, Lạc Thần thì ngồi nghiêm chỉnh ở một chỗ, lẳng lặng nhìn qua cửa xe, xem ánh lửa ngút trời ở phương xa.
Không lâu sau đó, Lạc Thần theo Nhiễm Chi Thần đi ra đấu thú trường.
Nhưng ai ngờ, xe ngựa vừa đi khỏi không lâu, trong đấu thú trường liền xảy ra hỏa hoạn. Đại hỏa tràn ra rất nhanh với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, khói đặc cuồn cuộn ùn ùn kéo đến, một mảnh ánh lửa tận trời. Tựa hồ ở trong đấu thú trường, còn nghe được láng máng tiếng kêu rên vùng vẫy của vô số nô lệ cùng đám quyền quý.
Một khắc này, Lạc Thần lập tức nghĩ tới Đông Tuyết, nàng đang ở trong đấy!
Nghĩ tới đây, trong lòng vô cùng lo lắng, khó có thể nhịn. Mặc dù ở cùng Đông Tuyết chỉ mới mười lăm ngày, nhưng đó là sự ấm áp duy nhất của Lạc Thần ở trên đời này. Mặc dù hầu hết thời gian, đầu óc nàng không tỉnh táo, nhưng lúc sáng suốt vẫn luôn bảo vệ Lạc Thần. Mặc dù Lạc Thần không phải tiểu thư thực sự của nàng, nhưng trí nhớ tồn tại ở trong đầu, lại thực sự ảnh hưởng đến Lạc Thần.
Nàng còn định chờ hoàn cảnh của mình đỡ đi một chút, thì sẽ nghĩ biện pháp cứu Đông Tuyết ra. Nhưng mà, rốt cuộc là không kịp sao? Có trong nháy mắt, thậm chí Lạc Thần còn muốn lao xuống xe ngựa, cứu Đông Tuyết. Dẫu biết là không thể, nhưng ít nhất nàng đã từng cố gắng làm việc ấy.
Nhưng đến cuối cùng, sự thật là nàng đã không làm vậy, chỉ lặng lặng ngồi yên trên xe ngựa, trơ mắt nhìn hỏa thế càng lúc càng lớn. Nàng không biết lực lượng của Nhiễm Chi Thần có thể cứu một người từ trận đại hỏa này ra không. Nàng chỉ biết là, giờ phút này, một chút dũng khí để hỏi một câu, van xin một câu nàng cũng không có.
Trong im lặng, xe ngựa ngày càng đi xa, mùi khói khí gay mũi cùng nhiệt độ nóng rực cũng bởi thế cách họ xa dần. Cuối cùng Lạc Thần nhìn ra xa một lần, rồi rút ánh mắt của mình về, buông mành cửa xe xuống.
Nàng nhìn sang Nhiễm Chi Thần, chỉ thấy hắn vẫn chuyên chú đọc sách, từ đầu đến cuối chưa từng tỏ ra lúng túng ngạc nhiên, thậm chí còn chưa từng nâng đầu lên. Dường như phần thanh nhã kia đã sâu tận xương tủy, dường như phần thong dong kia, chính là bản năng bẩm sinh của hắn.
Nghĩ lại các loại đầu mối trước đó, Lạc Thần buông xuống đôi mắt, thấy hơi phức tạp. Trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng cuối cùng mà nàng nhìn thấy. Ánh lửa tận trời kia như nhuộm vào tầng mây, rặng mây đỏ đầy trời trải ra, phía chân trời, đúng là một mảnh lửa đỏ…
Năm ngày sau, rốt cuộc xe ngựa đã chạy đến biên giới Triệu quốc. Tối hôm đó, cả đoàn người của Nhiễm Chi Thần được một đám quyền quý nơi đó nghênh đón vào nhà. Sau một phen khoản đãi nhiệt tình, mọi người ở lại đây. Gian phòng của Lạc Thần được chuẩn bị bên cạnh phòng Nhiễm Chi Thần.
Ban đêm, Lạc Thần ngâm mình trong thùng nước tắm, tẩy đi cái mệt mỏi của vài ngày liên tiếp, đồng thời, cũng lẳng lặng suy xét tất cả những việc xảy ra trong mấy ngày nay.
Từ ngày nàng đi theo Nhiễm Chi Thần, cũng đã nghĩ tới công dụng của mình sau khi hắn cứu nàng. Thứ nhất, làm nô tỳ để sai sử, thứ hai, làm cơ thiếp ấm giường, thứ ba, làm tặng phẩm tặng cho người khác.
Sau vài ngày tiếp xúc, Lạc Thần cho là sẽ vào loại thứ nhất
Trong khoảng thời gian này, tuy nàng cùng ăn cùng đi với Nhiễm Chi Thần, nhưng chưa từng trao đổi bất cứ điều gì. Có lẽ là thật sự chướng mắt nàng, hắn chỉ nhìn qua rồi coi nàng như một nô tỳ bình thường, không có một hành động gì quá giới hạn như ngày ấy. Ngược lại, những việc như bưng trà bê nước, tất cả đều giao cho nàng làm. Vì vậy. Lạc Thần tự động sắm vai diễn là nô tỳ, cẩn thận hầu hạ Nhiễm Chi Thần.
Dọc đường đi, Nhiễm Chi Thần rất bận rộn, mỗi ngày đều có bồ câu đưa tin đến đến đi đi. Hắn cũng thường xuyên triệu tập thuộc hạ, bàn bạc bố trí cùng nhau. Mỗi lần Lạc Thần đều ngồi bên cạnh mà chưa từng kiêng dè, chẳng khác nào Lạc Thần là người đã đi theo hắn rất lâu. Chẳng qua, việc mà bọn họ bàn bạc, hầu hết Lạc Thần đều nghe không hiểu.
Lạc Thần ghĩ rằng, như vậy rất tốt, trước hết tạm thời làm nô tỳ, đợi sau đó mới chậm rãi tìm đường ra. Nô tỳ tuy hơi hèn mọn, nhưng so với cơ thiếp cùng tặng phẩm, thì lại là thân phận có thể khiến nàng tiếp nhận. Huống chi, làm nô tỳ của Nhiễm gia cũng không hèn mọn. Điểm này, hôm nay nàng đã sâu sắc cảm nhận được.
Nhà mà bọn họ ở, đã là quyền quý lớn nhất ở nơi này, mà lại đối xử có chút ân cần với tỳ nữ nho nhỏ là nàng. Kiếp trước, Lạc Thần cũng sống suốt mười năm chúng tinh phủng nguyệt, nên dù vừa xuyên qua đã phải làm nô lệ trong nửa tháng, nhưng hôm nay còn không đến mức cảm thấy thụ sủng nhược kinh với những sự nịnh nọt này. Nàng chỉ biết đến sự cường đại của Nhiễm gia thêm một lần nữa mà thôi.
Sau khi tắm rửa, Lạc Thần thay quần áo sạch sẽ, rồi gọi tỳ nữ canh giữ ở ngoài vào.
Năm ngày rồi, hẳn là đã có tin tức về trận đại hỏa ở đấu thú trường truyền đến đây. Mấy ngày này bọn họ vẫn luôn đi đường, lại đi đường núi thôn quê, hôm nay mới có cơ hội để nàng nghe ngóng một chút.
Nàng cho tỳ nữ kia ngồi xuống, nói đông nói tây một đống, sau khi đã hơi quen thuộc, mới như tùy ý hỏi: “Không biết gần đây có chuyện gì mới mẻ không? Nói để giải buồn đi.”
Tiểu tỳ nữ kia không kém Lạc Thần mấy tuổi, nhắc tới việc này rõ ràng có chút hưng phấn, ánh mắt sáng lên, thần thần bí bí sát gần lại mặt Lạc Thần nói: “Nói cho ngươi biết, đúng là có một đại sự đây! Vạn Thú Hí gặp hỏa hoạn, trong vòng một đêm bị đốt thành tro bụi, không ít quyền quý chết ở đó. Ngược lại thì bệ hạ lại trốn thoát, nhưng hai mắt đã bị mù, chỉ còn nửa cái mạng!”
Nội tâm Lạc Thần không nói rõ là cảm giác gì, cái nơi dơ bẩn đầy tội ác kia, cứ như vậy thành tro bụi sao? Cả Triệu hoàng nữa, như vậy mà hắn cũng không chết sao?
Điều này khiến Lạc Thần ngoài kinh ngạc, thì còn có chút thất vọng. Hắn không chỉ diệt Lạc gia, còn có ý nghĩ không sạch sẽ với nàng. Cho dù về sau nàng thoát khỏi Nhiễm gia, đã lấy được tự do, sợ rằng Triệu hoàng cũng sẽ là một cái phiền phức. Bởi vậy, nàng thật sự hi vọng hắn chết trong trận đại hỏa kia. Chẳng qua, Triệu hoàng không chết, vậy có phải Đông Tuyết cũng có khả năng còn sống không?
Tiểu tỳ nữ nói với Lạc Thần xong, thì ngẩn người nhìn chằm chằm vào Lạc Thần. Đúng là nàng có chút cảm khái, không hổ là Nhiễm gia ở Nhiễm Châu, ngay cả một tỳ nữ, cũng đẹp như thiên tiên, quả thực là còn đẹp hơn vài phần so với Phùng thị – người đẹp nhất trong phủ bọn họ.
Lạc Thần thu hồi nỗi lòng phức tạp, thấy được ánh mắt chăm chù của tiểu tỳ nữ, hơi buồn cười định nói gì, lại nghe thấy ngoài phòng có người gõ cửa nói: “Lạc cô nương, chủ thượng tìm ngươi.”
Giọng nói của người này Lạc Thần đã nhận ra, là hộ vệ bên người Nhiễm Chi Thần. Lạc Thần tranh thủ thời gian đứng dậy mặc chỉnh tề, đã trễ thế này, không biết Nhiễm Chi Thần tìm mình làm gì.
Nàng đẩy cửa ra, không mấy bước đã tới trước phòng Nhiễm Chi Thần. Sau khi vào nội thất, thấy có đầy người trong phòng, nhưng đều là vài gương mặt quen thuộc.
Mấy ngày nay, bọn thuộc hạ bên người Nhiễm Chi Thần, cũng đã quen với sự tồn tại của Lạc Thần. Nhưng chỉ là thói quen mà thôi, không có ai chủ động nói chuyện với Lạc Thần. Mặc dù Lạc Thần muốn từ miệng bọn họ, biết được một ít tình huống về Nhiễm Chi Thần và Nhiễm gia, tất cả bọn họ đều lựa chọn cách tránh mà không đáp, khách sáo thế nào cũng không nhả ra.
Lạc Thần nhìn quét hai lượt, cũng không thấy bóng dáng Nhiễm Chi Thần, đang định hỏi thăm, lại nghe thanh âm trầm thấp mà đầy từ tính của Nhiễm Chi Thần vang lên từ một bên: “Vào đi.”
Lạc Thần biết rõ hắn đang nói cho mình, nhưng nhìn thấy hướng mà thanh âm kia truyền đến, bước chân không khỏi dừng lại.
Hắn ở phòng bên! Ở thời đại này, phòng bên của người giàu có chuyên thiết kế chỗ tắm rửa. Chẳng lẽ muốn nàng hầu hắn tắm rửa?
Chần chờ cũng hỉ vẻn vẹn trong tích tắc. Tiếp đó, Lạc Thần liền nhấc chân đi vào.
Đi qua một tấm bình phong được tạo hình tinh mỹ, quả nhiên, liền nhìn thấy Nhiễm Chi Thần đang trần trường ngồi trong thùng tắm. Trong sương mù mờ mịt, cánh tay cường tráng hữu lực của hắn đặt lên thùng, tóc dài đen như mực không buộc, ướt một nửa,rơi xuống trên vai.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Thần, ánh mắt biếng nhác, nhưng lại có lưu quang say lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.