Chương 40: Đi Khương quốc
Trường Vĩ Ngư
25/07/2016
Ban đêm, Nhiễm Chi Thần tắm rửa xong, trở về phòng thì thấy Lạc Thần nửa người đã tựa vào giường, nhắm mắt ngủ trước.
Hắn nhìn mái tóc còn ướt của mình một chút, khẽ thở dài, trong mắt có chút bất đắc dĩ.
Nửa năm nay, hai người cùng chung sống, bất tri bất giác đã thay đổi rất nhiều. Ỷ vào sự cưng chiều dung túng của hắn, Lạc Thần đã sớm không còn cẩn thận, nơm nớp lo sợ hắn như lúc đầu nữa.
Giống như hôm nay, nàng ngủ trên giường trước cả hắn, lại còn ngủ đến say sưa,tựa như đây là việc bình thường cũng hay xảy ra.
Nhiễm Chi Thần cầm khăn vải, lau tóc qua loa vài cái, cũng không chải lại đã trực tiếp lên giường.
Lạc Thần nghe thấy tiếng động, hai mắt hơi hơi mở ra, sau khi thấy là hắn, nàng ôn nhu cười: “Chủ thượng, ngài đã trở về?”
Thanh âm còn ngái ngủ của nàng nghe vào có chút mềm mại, tựa như lông chim, tô tô (xôm xốp) ngưa ngứa gãi vào lòng Nhiễm Chi Thần. Vậy mà biểu tình lười biếng uể oải lúc này của Lạc Thần, một phần lơ đãng lại mang nét mị hoặc cứ tự nhiên như nước chảy mà phơi bày, che cũng không cách nào che được.
Nhiễm Chi Thần không nhịn được cảm thán. Nàng ở bên cạnh hắn đã ba năm. Mà trong ba năm này, hai người hầu như ngày ngày thân cận, đêm đêm ôm nhau. Theo lý mà nói, cho dù không cảm thấy mệt mỏi nhàm chán cũng phải trở thành thói quen mà không cảm thấy gì khác. Thế nhưng cám dỗ của nàng đối với hắn dường như chỉ tăng không giảm, càng ngày càng tăng.
So với một năm rưỡi trước, hiện tại Lạc Thần đã tròn mười lăm tuổi, chỉ còn mấy tuần trăng nữa là tròn mười sáu. Thiếu nữ thanh xuân động lòng, lại thêm vài phần quyến rũ mê người, nhất cử nhất động đều có thể dễ dàng câu hồn người khác.
Mắt Nhiễm Chi Thần tối lại, khẽ cười một tiếng, kéo Lạc Thần về phía mình. Thân thể mềm mại nhu nhược không xương lập tức dán vào người hắn, khiến hắn cảm thụ rõ ràng được đường cong lả lướt của nàng.
“Chủ thượng?” Có lẽ là hắn ôm có chút chặt, Lạc Thần nghi ngờ khẽ hỏi.
Hơi thở như lan phả vào mặt hắn, thân thể vừa tắm rửa xong không lâu của nàng ẩn giấu một hương thơm mát thẩm thấu ra làm Nhiễm Chi Thần chậm rãi hít vào một hơi, con ngươi dần trở nên sâu thẳm.
Sau một khắc, hắn lại cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi trơn bóng mọng nước của nàng một cái.
Khi hắn ngẩng đầu lên, đã thấy khuôn miệng thơm mùi đàn hương* của nàng khẽ nhếch, gò má ửng đỏ, mái tóc dài còn hơi ẩm ướt xõa tung, vạt áo xốc lên, có thể thấy loáng thoáng bộ ngực sữa ngày càng đẫy đà.
*Nguyên văn: đàn khẩu, tra VP và GGT thấy chữ đàn là đàn trong đàn hương nên đã tự chém thành vậy :v
Nhiễm Chi Thần lần thứ hai cúi đầu, hôn xuống sâu hơn. trong lúc môi lưỡi tương giao, tay hắn khẽ luồn vào váy nàng, xoa nhẹ da thịt trắng mịn mềm mại của nàng.
Một lúc lâu, nụ hôn kết thúc.
Nhiễm Chi Thần nhìn đôi mắt mơ màng của Lạc Thần, vốn mạnh mẽ càng thêm hăng hái. Hô hấp hai người hơi nóng, thở gấp không ngừng. Hắn bất ngờ áp đầu của nàng vào lòng, hai tay ra sức ôm chặt. Hồi lâu sau mới áp chế được kích thích cuộn trào mãnh liệt xuống.
“Ngủ đi…” Thanh âm của Nhiễm Chi Thần có chút u ám khàn khàn, sau khi nặng nề thở hắt ra mới nhắm hai mắt lại. Nhưng một tay vẫn như cũ lưu lại nơi vạt áo Lạc Thần.
Nhận thấy hắn dần dần bình phục lại, Lạc Thần bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Hơn một năm nay, tình huống như vậy thường xuyên xảy ra. Mỗi lần nàng cho rằng mình sắp bị *, hắn lại luôn nói một câu đơn giản “Ngủ đi” rồi dừng lại mọi động tác. Dần dần, Lạc Thần cũng đã thấy nhưng không thể trách.
Chỉ là, trải qua tiếp xúc ngày một thêm thân mật, ranh giới trong lòng Lạc Thần càng trở nên mờ mịt phức tạp. Nàng không biết, nếu hắn thực sự muốn nàng, nàng phải dùng loại tâm tình nào để đối mặt.
Nhưng Lạc Thần cũng hiểu rõ, ngày đó, sớm muộn cũng phải đến. Đến lúc đó mặc kệ tâm tình của nàng là loại nào, nếu hắn thực sự muốn, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận. Thậm chí không chỉ phải chấp nhận, còn phải tỏ ra phối hợp.
Hiện tại, tang kỳ của Trần thị đã qua hơn phân nửa, nói vậy nửa năm sau, Nhiễm Chi Thần không cần tiếp tục kiềm chế nữa. Đến lúc đó, nàng có lẽ tránh cũng không thể tránh a.
Lại nói tiếp, nếu không phải Trần thị chết, sợ là một năm rưỡi trước nàng đã bị Nhiễm Chi Thần * rồi. Khi đó nàng so với lúc này càng chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Điều này làm cho Lạc Thần không thể không cảm kích đối với chế độ giữ đạo hiếu ở cổ đại.
Thế giới này tuy rằng hoang đường, rất nhiều quy củ cũng không giống. Nhưng chỉ có một chữ “Hiếu” này là trăm nghìn năm qua chưa hề thay đổi. Mà việc giữ đạo hiếu này càng thể hiện chữ “Hiếu” đó rõ nhất. Thậm chí liên quan đến thể diện phẩm đức của một người, là một việc vô cùng quan trọng.
Thế nhưng, dù Lạc Thần đã sớm biết, dựa theo tang chế (quy định để tang) của thời đại này, trong tang kỳ phải cấm sắc cấm nhạc (cấm việc sắc dục, cấm việc vui vẻ, hoan hỉ như là cưới gả có con vân vân). Nhưng đối với việc Nhiễm Chi Thần trong tang kỳ không động đến nàng, vừa trong dự liệu của nàng, vừa có chút bất ngờ.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng chẳng qua chỉ là tỳ nữ của hắn, nô lệ của hắn, mà không phải thê tử (vợ) của hắn.
Thời đại này, tuy đa phần mọi người đều theo tang chế mà túc trực bên linh cữu, nhưng vẫn có không ít quý tộc âm thầm lén lút làm trái. Nhất là đối với quy định cấm sắc, đám quý tộc đã quen với thú vui ca múa sắc dục này thật sự một chút cũng không chịu đựng được.
Mà chỉ cần không để lại chứng cứ, đóng cửa hành sự trong phòng, người ngoài làm sao có thể biết được?
Cho nên, rất nhiều quý tộc tuy rằng bên ngoài chia phòng ở nhưng đối với tỳ nữ, gia kỹ trong nhà vẫn thầm lặng mà tùy tiện. Bởi vì nếu các nàng mang thai, chỉ cần ban xuống một chén hoa hồng (thuốc phá thai người xưa hay xài) là có thể tiêu hủy sạch sẽ mọi chứng cứ. Còn nếu không muốn dùng hoa hồng, trực tiếp cả lớn lẫn nhỏ đều không cần mà giết hết cũng là một việc hết sức bình thường. Đại đa phần quý tộc cũng chẳng coi trọng huyết mạch của những nữ nhân thân phận đê tiện này, cũng không vì thế mà cảm thấy tiếc nuối gì.
Bởi vậy, trong đoạn thời gian đó, lúc đầu Lạc Thần cũng vô cùng lo lắng, nếu Nhiễm Chi Thần không theo tang chế mà muốn nàng, nàng vì thế mà mang thai, trong tình cảnh đó nàng phải làm sao?
Phải biết rằng, tình huống đó có khả năng xảy ra rất cao. Thời cổ đại này cũng không có phương pháp tránh thai tốt, chỉ có một vài cách không an toàn, cực kỳ có hại cho cơ thể.
Mà nếu nàng thật sự mang thai trong tang kỳ, để giữ thể diện cũng chỉ có thể để nàng làm vật hy sinh a. Trong trường hợp tốt nhất, cũng chỉ có thể vụng trộm sinh hạ một đứa trẻ thân phận thấp hèn, sau đó suốt đời mẹ con chia lìa.
Cũng may, mặc dù nàng vài lần cảm thấy Nhiễm Chi Thần nổi lên *, nhưng mỗi lần hắn đều có thể kềm chế xuống, cứ thế mà bình yên vô sự vượt qua khoảng thời gian tròn một năm rưỡi này.
Mặc kệ Nhiễm Chi Thần vì giữ đạo hiếu hay vì muốn bảo vệ nàng, đối với phần nhẫn nại này của hắn nàng vẫn vô cùng cảm kích.
Nghĩ tới những điều này, Lạc Thần tựa vào ngực hắn, ánh mắt phức tạp trong lúc vô tình cũng dần trở nên nhàn nhạt ôn nhu.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thần đang buộc tóc cho Nhiễm Chi Thần, bất chợt nghe hắn nói: “Lần trước nàng rời khỏi Nhiễm phủ, có ý định đến Khương quốc?”
Lạc Thần sửng sốt, chuyện lần đó đã qua lâu như vậy, hơn một năm nay hắn cũng chưa từng nhắc tới, lúc này sao lại gợi lên?
Nàng có chút bận tâm, nhưng vẫn nói thật: “Đúng vậy.”
“Vì sao? Theo ta được biết, nàng chưa từng đến Khương quốc.” Nếu chạy trốn, chẳng phải chọn một nơi quen thuộc thì tốt hơn sao?
“Chỉ là nghe nói nơi đó do nữ hoàng cầm quyền, địa vị của nữ nhân so với sáu nước khác cao hơn nhiều.” Lạc Thần dùng ngón tay làm lược, xuyên qua tóc Nhiễm Chi Thần, cột tóc của hắn lên.
“Sợ là nàng còn nghĩ nếu ta muốn bắt nàng cũng sẽ đuổi hướng Triệu quốc đi? Chọn Khương quốc là muốn cơ hội chạy trốn lại lớn hơn một chút?” Nhiễm Chi Thần híp nửa mắt, lười biếng nói.
Lạc Thần nhất thời không hiểu được dụng ý của hắn, nhưng cũng hiểu những tính toán nho nhỏ của nàng không gạt được mắt hắn, chỉ đành sợ hãi trả lời: “Đúng vậy…”
Lại nghe Nhiễm Chi Thần đổi đề tài, hỏi: “Nàng thích Chu quốc không?”
Nhắc tới hai chữ “Chu quốc”, trong đầu Lạc Thần lại hiện về tình cảnh nàng bị hắn khinh nhờn trước mặt mọi người trong yến hội hai năm trước. Trong lúc thất thần, nàng không kiểm soát được lực đạo trong tay, không cẩn thận giật đứt vài sợi tóc của hắn.
Da đầu Nhiễm Chi Thần tê rần, nhíu mày lại, nhìn vào gương đồng, trên mặt nàng chợt lóe qua nét nhục nhã, cũng không biết nhớ ra cái gì đó, hé môi nói: “Ta lúc đó…” Cũng chỉ nói đến ba chữ này, không hề tiếp tục.
Một lát sau, Lạc Thần cuối cùng cũng đem tóc Nhiễm Chi Thần buộc lên gọn gàng.
Nhiễm Chi Thần xoay người lại, ôm Lạc Thần vào lòng, ôn thanh (giọng ấm áp) nói: “Nàng muốn đi Khương quốc, vài ngày nữa sẽ dẫn nàng đi xem. Không chỉ xem, phỏng chừng phải ở lại một khoảng thời gian.”
Lạc Thần có chút kinh ngạc nhìn Nhiễm Chi Thần. Hắn còn đang trong kỳ giữ đạo hiếu, nghiêm khắc mà nói, trừ phi có tình huống đặc biệt, nếu không không được đi xa.
Thanh âm Nhiễm Chi Thần lại hơi trầm xuống: “Hôm qua nhận được tin tức, bệnh đậu mùa bạo phát ở Triệu quốc, tình huống rất không lạc quan. Xem khuynh hướng, hẳn là lan tràn về hướng Nhiễm châu. Đề phòng vạn nhất, tốt nhất nên tạm lánh đi.
Trong lòng Lạc Thần cả kinh.
Bệnh đậu mùa, ở hiện đại là bệnh khá xa lạ, nhưng ở cổ đại chính là một đại danh từ biểu thị sự chết chóc. Ở nơi chưa từng có ôn dịch hoành hành này, đậu mùa chính là một loại bệnh vô cùng nguy hiểm.
Xa không nói, nói đến Lỗ quốc giữa bảy nước, năm mươi năm trước đây từng là quốc gia hùng mạnh nhất, chỉ sau một trận dịch đậu mùa, người dân chết vô số, ngay cả quân vương cũng đã chết hai người. Mà sau khi bệnh dịch qua đi, nguyên khí Lỗ quốc đại thương, hiện tại dù đã cố gắng phục hồi suốt năm mươi năm cũng chưa hoàn toàn trở về như ban đầu. Đủ để thấy chỗ đáng sợ của nó.
Lạc Thần có chút lo lắng, nếu một ngày họa thực sự tràn vào Nhiễm châu, không biết tình trạng nơi này sẽ bi thảm đến bực nào.
Nhiễm Chi Thần có ý định rời đi sớm là rất đúng. Thế lan tràn của bệnh đậu mùa, giống như châu chấu quá cảnh*, đợi đến khi nó lan gần tới mới chạy trốn, chỉ sợ đã là quá muộn. Cho nên sớm rời đi là một lựa chọn tốt nhất.
*Châu chấu quá cảnh: loài côn trùng gây hại cho cây trồng, nếu có nạn châu chấu thì mùa màng năm đó không thể cứu vãn. Mà nạn này có 1 đặc điểm là đến vô cùng nhanh, khó mà đề phòng.
Mà kể từ đó, Khương quốc và Chu quốc tiếp giáp với Nhiễm châu chính là một lựa chọn tạm lánh rất tốt.
Lạc Thần khẽ thở dài, may mà cuối cùng hắn chọn Khương quốc.
Ba ngày sau, Nhiễm Chi Thần mang theo đoàn người trùng trùng điệp điệp rời khỏi Nhiễm phủ, khởi hành đi Khương quốc.
Trong xe ngựa, lòng Lạc Thần có chút kích động. Từ rất lâu về trước, nàng sớm đã muốn đến Khương quốc nhìn một chút, hôm nay cuối cùng có thể như ý nguyện. Chỉ là, không biết chờ nàng nơi đó lại là cái gì?
Hắn nhìn mái tóc còn ướt của mình một chút, khẽ thở dài, trong mắt có chút bất đắc dĩ.
Nửa năm nay, hai người cùng chung sống, bất tri bất giác đã thay đổi rất nhiều. Ỷ vào sự cưng chiều dung túng của hắn, Lạc Thần đã sớm không còn cẩn thận, nơm nớp lo sợ hắn như lúc đầu nữa.
Giống như hôm nay, nàng ngủ trên giường trước cả hắn, lại còn ngủ đến say sưa,tựa như đây là việc bình thường cũng hay xảy ra.
Nhiễm Chi Thần cầm khăn vải, lau tóc qua loa vài cái, cũng không chải lại đã trực tiếp lên giường.
Lạc Thần nghe thấy tiếng động, hai mắt hơi hơi mở ra, sau khi thấy là hắn, nàng ôn nhu cười: “Chủ thượng, ngài đã trở về?”
Thanh âm còn ngái ngủ của nàng nghe vào có chút mềm mại, tựa như lông chim, tô tô (xôm xốp) ngưa ngứa gãi vào lòng Nhiễm Chi Thần. Vậy mà biểu tình lười biếng uể oải lúc này của Lạc Thần, một phần lơ đãng lại mang nét mị hoặc cứ tự nhiên như nước chảy mà phơi bày, che cũng không cách nào che được.
Nhiễm Chi Thần không nhịn được cảm thán. Nàng ở bên cạnh hắn đã ba năm. Mà trong ba năm này, hai người hầu như ngày ngày thân cận, đêm đêm ôm nhau. Theo lý mà nói, cho dù không cảm thấy mệt mỏi nhàm chán cũng phải trở thành thói quen mà không cảm thấy gì khác. Thế nhưng cám dỗ của nàng đối với hắn dường như chỉ tăng không giảm, càng ngày càng tăng.
So với một năm rưỡi trước, hiện tại Lạc Thần đã tròn mười lăm tuổi, chỉ còn mấy tuần trăng nữa là tròn mười sáu. Thiếu nữ thanh xuân động lòng, lại thêm vài phần quyến rũ mê người, nhất cử nhất động đều có thể dễ dàng câu hồn người khác.
Mắt Nhiễm Chi Thần tối lại, khẽ cười một tiếng, kéo Lạc Thần về phía mình. Thân thể mềm mại nhu nhược không xương lập tức dán vào người hắn, khiến hắn cảm thụ rõ ràng được đường cong lả lướt của nàng.
“Chủ thượng?” Có lẽ là hắn ôm có chút chặt, Lạc Thần nghi ngờ khẽ hỏi.
Hơi thở như lan phả vào mặt hắn, thân thể vừa tắm rửa xong không lâu của nàng ẩn giấu một hương thơm mát thẩm thấu ra làm Nhiễm Chi Thần chậm rãi hít vào một hơi, con ngươi dần trở nên sâu thẳm.
Sau một khắc, hắn lại cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi trơn bóng mọng nước của nàng một cái.
Khi hắn ngẩng đầu lên, đã thấy khuôn miệng thơm mùi đàn hương* của nàng khẽ nhếch, gò má ửng đỏ, mái tóc dài còn hơi ẩm ướt xõa tung, vạt áo xốc lên, có thể thấy loáng thoáng bộ ngực sữa ngày càng đẫy đà.
*Nguyên văn: đàn khẩu, tra VP và GGT thấy chữ đàn là đàn trong đàn hương nên đã tự chém thành vậy :v
Nhiễm Chi Thần lần thứ hai cúi đầu, hôn xuống sâu hơn. trong lúc môi lưỡi tương giao, tay hắn khẽ luồn vào váy nàng, xoa nhẹ da thịt trắng mịn mềm mại của nàng.
Một lúc lâu, nụ hôn kết thúc.
Nhiễm Chi Thần nhìn đôi mắt mơ màng của Lạc Thần, vốn mạnh mẽ càng thêm hăng hái. Hô hấp hai người hơi nóng, thở gấp không ngừng. Hắn bất ngờ áp đầu của nàng vào lòng, hai tay ra sức ôm chặt. Hồi lâu sau mới áp chế được kích thích cuộn trào mãnh liệt xuống.
“Ngủ đi…” Thanh âm của Nhiễm Chi Thần có chút u ám khàn khàn, sau khi nặng nề thở hắt ra mới nhắm hai mắt lại. Nhưng một tay vẫn như cũ lưu lại nơi vạt áo Lạc Thần.
Nhận thấy hắn dần dần bình phục lại, Lạc Thần bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Hơn một năm nay, tình huống như vậy thường xuyên xảy ra. Mỗi lần nàng cho rằng mình sắp bị *, hắn lại luôn nói một câu đơn giản “Ngủ đi” rồi dừng lại mọi động tác. Dần dần, Lạc Thần cũng đã thấy nhưng không thể trách.
Chỉ là, trải qua tiếp xúc ngày một thêm thân mật, ranh giới trong lòng Lạc Thần càng trở nên mờ mịt phức tạp. Nàng không biết, nếu hắn thực sự muốn nàng, nàng phải dùng loại tâm tình nào để đối mặt.
Nhưng Lạc Thần cũng hiểu rõ, ngày đó, sớm muộn cũng phải đến. Đến lúc đó mặc kệ tâm tình của nàng là loại nào, nếu hắn thực sự muốn, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận. Thậm chí không chỉ phải chấp nhận, còn phải tỏ ra phối hợp.
Hiện tại, tang kỳ của Trần thị đã qua hơn phân nửa, nói vậy nửa năm sau, Nhiễm Chi Thần không cần tiếp tục kiềm chế nữa. Đến lúc đó, nàng có lẽ tránh cũng không thể tránh a.
Lại nói tiếp, nếu không phải Trần thị chết, sợ là một năm rưỡi trước nàng đã bị Nhiễm Chi Thần * rồi. Khi đó nàng so với lúc này càng chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Điều này làm cho Lạc Thần không thể không cảm kích đối với chế độ giữ đạo hiếu ở cổ đại.
Thế giới này tuy rằng hoang đường, rất nhiều quy củ cũng không giống. Nhưng chỉ có một chữ “Hiếu” này là trăm nghìn năm qua chưa hề thay đổi. Mà việc giữ đạo hiếu này càng thể hiện chữ “Hiếu” đó rõ nhất. Thậm chí liên quan đến thể diện phẩm đức của một người, là một việc vô cùng quan trọng.
Thế nhưng, dù Lạc Thần đã sớm biết, dựa theo tang chế (quy định để tang) của thời đại này, trong tang kỳ phải cấm sắc cấm nhạc (cấm việc sắc dục, cấm việc vui vẻ, hoan hỉ như là cưới gả có con vân vân). Nhưng đối với việc Nhiễm Chi Thần trong tang kỳ không động đến nàng, vừa trong dự liệu của nàng, vừa có chút bất ngờ.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng chẳng qua chỉ là tỳ nữ của hắn, nô lệ của hắn, mà không phải thê tử (vợ) của hắn.
Thời đại này, tuy đa phần mọi người đều theo tang chế mà túc trực bên linh cữu, nhưng vẫn có không ít quý tộc âm thầm lén lút làm trái. Nhất là đối với quy định cấm sắc, đám quý tộc đã quen với thú vui ca múa sắc dục này thật sự một chút cũng không chịu đựng được.
Mà chỉ cần không để lại chứng cứ, đóng cửa hành sự trong phòng, người ngoài làm sao có thể biết được?
Cho nên, rất nhiều quý tộc tuy rằng bên ngoài chia phòng ở nhưng đối với tỳ nữ, gia kỹ trong nhà vẫn thầm lặng mà tùy tiện. Bởi vì nếu các nàng mang thai, chỉ cần ban xuống một chén hoa hồng (thuốc phá thai người xưa hay xài) là có thể tiêu hủy sạch sẽ mọi chứng cứ. Còn nếu không muốn dùng hoa hồng, trực tiếp cả lớn lẫn nhỏ đều không cần mà giết hết cũng là một việc hết sức bình thường. Đại đa phần quý tộc cũng chẳng coi trọng huyết mạch của những nữ nhân thân phận đê tiện này, cũng không vì thế mà cảm thấy tiếc nuối gì.
Bởi vậy, trong đoạn thời gian đó, lúc đầu Lạc Thần cũng vô cùng lo lắng, nếu Nhiễm Chi Thần không theo tang chế mà muốn nàng, nàng vì thế mà mang thai, trong tình cảnh đó nàng phải làm sao?
Phải biết rằng, tình huống đó có khả năng xảy ra rất cao. Thời cổ đại này cũng không có phương pháp tránh thai tốt, chỉ có một vài cách không an toàn, cực kỳ có hại cho cơ thể.
Mà nếu nàng thật sự mang thai trong tang kỳ, để giữ thể diện cũng chỉ có thể để nàng làm vật hy sinh a. Trong trường hợp tốt nhất, cũng chỉ có thể vụng trộm sinh hạ một đứa trẻ thân phận thấp hèn, sau đó suốt đời mẹ con chia lìa.
Cũng may, mặc dù nàng vài lần cảm thấy Nhiễm Chi Thần nổi lên *, nhưng mỗi lần hắn đều có thể kềm chế xuống, cứ thế mà bình yên vô sự vượt qua khoảng thời gian tròn một năm rưỡi này.
Mặc kệ Nhiễm Chi Thần vì giữ đạo hiếu hay vì muốn bảo vệ nàng, đối với phần nhẫn nại này của hắn nàng vẫn vô cùng cảm kích.
Nghĩ tới những điều này, Lạc Thần tựa vào ngực hắn, ánh mắt phức tạp trong lúc vô tình cũng dần trở nên nhàn nhạt ôn nhu.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thần đang buộc tóc cho Nhiễm Chi Thần, bất chợt nghe hắn nói: “Lần trước nàng rời khỏi Nhiễm phủ, có ý định đến Khương quốc?”
Lạc Thần sửng sốt, chuyện lần đó đã qua lâu như vậy, hơn một năm nay hắn cũng chưa từng nhắc tới, lúc này sao lại gợi lên?
Nàng có chút bận tâm, nhưng vẫn nói thật: “Đúng vậy.”
“Vì sao? Theo ta được biết, nàng chưa từng đến Khương quốc.” Nếu chạy trốn, chẳng phải chọn một nơi quen thuộc thì tốt hơn sao?
“Chỉ là nghe nói nơi đó do nữ hoàng cầm quyền, địa vị của nữ nhân so với sáu nước khác cao hơn nhiều.” Lạc Thần dùng ngón tay làm lược, xuyên qua tóc Nhiễm Chi Thần, cột tóc của hắn lên.
“Sợ là nàng còn nghĩ nếu ta muốn bắt nàng cũng sẽ đuổi hướng Triệu quốc đi? Chọn Khương quốc là muốn cơ hội chạy trốn lại lớn hơn một chút?” Nhiễm Chi Thần híp nửa mắt, lười biếng nói.
Lạc Thần nhất thời không hiểu được dụng ý của hắn, nhưng cũng hiểu những tính toán nho nhỏ của nàng không gạt được mắt hắn, chỉ đành sợ hãi trả lời: “Đúng vậy…”
Lại nghe Nhiễm Chi Thần đổi đề tài, hỏi: “Nàng thích Chu quốc không?”
Nhắc tới hai chữ “Chu quốc”, trong đầu Lạc Thần lại hiện về tình cảnh nàng bị hắn khinh nhờn trước mặt mọi người trong yến hội hai năm trước. Trong lúc thất thần, nàng không kiểm soát được lực đạo trong tay, không cẩn thận giật đứt vài sợi tóc của hắn.
Da đầu Nhiễm Chi Thần tê rần, nhíu mày lại, nhìn vào gương đồng, trên mặt nàng chợt lóe qua nét nhục nhã, cũng không biết nhớ ra cái gì đó, hé môi nói: “Ta lúc đó…” Cũng chỉ nói đến ba chữ này, không hề tiếp tục.
Một lát sau, Lạc Thần cuối cùng cũng đem tóc Nhiễm Chi Thần buộc lên gọn gàng.
Nhiễm Chi Thần xoay người lại, ôm Lạc Thần vào lòng, ôn thanh (giọng ấm áp) nói: “Nàng muốn đi Khương quốc, vài ngày nữa sẽ dẫn nàng đi xem. Không chỉ xem, phỏng chừng phải ở lại một khoảng thời gian.”
Lạc Thần có chút kinh ngạc nhìn Nhiễm Chi Thần. Hắn còn đang trong kỳ giữ đạo hiếu, nghiêm khắc mà nói, trừ phi có tình huống đặc biệt, nếu không không được đi xa.
Thanh âm Nhiễm Chi Thần lại hơi trầm xuống: “Hôm qua nhận được tin tức, bệnh đậu mùa bạo phát ở Triệu quốc, tình huống rất không lạc quan. Xem khuynh hướng, hẳn là lan tràn về hướng Nhiễm châu. Đề phòng vạn nhất, tốt nhất nên tạm lánh đi.
Trong lòng Lạc Thần cả kinh.
Bệnh đậu mùa, ở hiện đại là bệnh khá xa lạ, nhưng ở cổ đại chính là một đại danh từ biểu thị sự chết chóc. Ở nơi chưa từng có ôn dịch hoành hành này, đậu mùa chính là một loại bệnh vô cùng nguy hiểm.
Xa không nói, nói đến Lỗ quốc giữa bảy nước, năm mươi năm trước đây từng là quốc gia hùng mạnh nhất, chỉ sau một trận dịch đậu mùa, người dân chết vô số, ngay cả quân vương cũng đã chết hai người. Mà sau khi bệnh dịch qua đi, nguyên khí Lỗ quốc đại thương, hiện tại dù đã cố gắng phục hồi suốt năm mươi năm cũng chưa hoàn toàn trở về như ban đầu. Đủ để thấy chỗ đáng sợ của nó.
Lạc Thần có chút lo lắng, nếu một ngày họa thực sự tràn vào Nhiễm châu, không biết tình trạng nơi này sẽ bi thảm đến bực nào.
Nhiễm Chi Thần có ý định rời đi sớm là rất đúng. Thế lan tràn của bệnh đậu mùa, giống như châu chấu quá cảnh*, đợi đến khi nó lan gần tới mới chạy trốn, chỉ sợ đã là quá muộn. Cho nên sớm rời đi là một lựa chọn tốt nhất.
*Châu chấu quá cảnh: loài côn trùng gây hại cho cây trồng, nếu có nạn châu chấu thì mùa màng năm đó không thể cứu vãn. Mà nạn này có 1 đặc điểm là đến vô cùng nhanh, khó mà đề phòng.
Mà kể từ đó, Khương quốc và Chu quốc tiếp giáp với Nhiễm châu chính là một lựa chọn tạm lánh rất tốt.
Lạc Thần khẽ thở dài, may mà cuối cùng hắn chọn Khương quốc.
Ba ngày sau, Nhiễm Chi Thần mang theo đoàn người trùng trùng điệp điệp rời khỏi Nhiễm phủ, khởi hành đi Khương quốc.
Trong xe ngựa, lòng Lạc Thần có chút kích động. Từ rất lâu về trước, nàng sớm đã muốn đến Khương quốc nhìn một chút, hôm nay cuối cùng có thể như ý nguyện. Chỉ là, không biết chờ nàng nơi đó lại là cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.