Chương 10
Ái Hạ Lệ Tử
19/11/2016
Ngày lại ngày bình
yên trôi qua, buổi tối Hoàng thượng vẫn triệu nhưng phi tần khác nhau
đến thị tẩm. Cũng may ban ngày Chung Linh vẫn thường xuyên được tuyên đi trò chuyện, đều này khiến lòng nàng cũng không quá để ý chuyện kia nữa.
Nhưng suy cho cùng thì những ngày bình thường như vậy cũng không thể cứ tiếp diễn mãi. Đến một ngày, Hoàng thượng mang vẻ mặt bình tĩnh nói cho nàng, hắn để Chung Uyển tiến cung, phân vị giống phân vị lúc trước của nàng, làm một Thất phẩm Mỹ nhân.
Lúc Chung Linh nghe được tin tức này thì không khỏi run sợ, cũng có chút xót xa, nàng biết đến bây giờ nàng vẫn chưa đi vào lòng của Hoàng thượng. Không che giấu tâm tình suy sụp của bản thân, Chung Linh rời Dưỡng Tâm điện sớm hơn bình thường một chút.
Sầm Mặc híp mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của nàng, nhưng cũng không nói gì.
***
"Tiểu thư, người có tính toán gì không?" Trở lại Vân Tường cung, Lâm di cẩn thận hỏi.
"Có thể có tính toán gì?" Chung Linh cười cười có chút tự giễu.
Đại khái nàng cũng biết, bởi vì Hoàng thượng dùng thủ đoạn đặc biệt mới có thể đăng cơ, cần vội vàng nắm được lực lượng trong tay, cho nên cũng quản lý hậu cung vô cùng nghiêm ngặt, không cho người khác tác loạn, bởi vậy bây giờ trong cung lại tương đối ổn định, không có người đụng chạm tới Hoàng thượng để nhận rủi ro.
Có lẽ qua vài năm, Hoàng thượng dần dần buông tay, có lẽ lúc đó hậu cung quen dùng thủ đoạn ngầm này cũng bắt đầu xuất ra rồi.
Nhưng người làm chuyện này đầu tiên hẳn không phải là bản thân nàng rồi. Chung Linh có chút bất đắc dĩ nghĩ đến tình huống sau khi Chung Uyển đến.
Vài ngày sau, Chung Uyển sẽ được cỗ kiệu nâng vào trong cung. Tất cả mọi người đều biết Chung Uyển là tỷ tỷ của Nhạc Phi, trong lúc nhất thời cũng không rõ tình huống, nên đều đứng ở xa quan sát. Một số người biết quan hệ tỷ muội giữa các nàng vẫn không hợp như trước đây, còn lại là đoán, dưới tình huống hiện tại hẳn là bọn họ sẽ liên hợp với nhau.
"Tần thiếp bái kiến Nhạc phi nương nương." Vừa mới tiến cung, Chung Uyển cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, mà ngược lại lại tới đây gặp vị muội muội này của nàng ta.
"Chung mỹ nhân đứng lên đi." Chung Linh nhìn nàng: "Cuối cùng Chung mỹ nhân cũng được vào cung rồi, tâm nguyện của tỷ tỷ có thể hoàn thành, muội muội ở đây chúc mừng tỷ tỷ."
"Nhạc phi nương nương." Chung Uyển cau mày, cũng không quên dùng ánh mắt có chút ai oán, khiến Chung Linh cảm thấy không thoải mái, nàng cũng không phải Hoàng thượng, dùng loại ánh mắt đáng thương tội nghiệp này với nàng làm gì?
Mặc dù hai người là tỷ muội, nhưng diện mạo lại hoàn toàn khác biệt. Dáng người Chung Uyển thon dài, khung xương rất nhỏ, thoạt nhìn mỏng manh đung đưa theo gió đến mức không chịu nổi một kích, có cảm giác mỹ nhân yếu đuối.
"Đã vào cung, chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng, phải tuân thủ bổn phận của bản thân." Nói đến đây có chút buồn cười, rõ ràng Chung Uyển là tỷ tỷ, nhưng phân vị trong cung lại không bằng Nhất phẩm Nhạc phi của muội muội thứ nữ.
"Vâng ạ." Nhìn qua thì Chung Uyển giống như đang cúi đầu nghe lời, nhưng không biết trong lòng đang có cảm giác gì.
****
Bởi vì một mình Chung Uyển được nâng vào cung, cho nên đám người Vân Quý phi không tiện triệu kiến nàng ta, đành phải chờ sau khi Hoàng thượng sủng hạnh nàng ta mới chính thức để nàng ta bái kiến.
"Nương nương, đêm nay Hoàng thượng triệu Chung mỹ nhân thị tẩm." Vân Nhi đi đến, thấp giọng nói.
"Đã biết." Chung Linh nắm chặt nắm tay, nàng cảm thấy bản thân có chút vô lực.
Người trong hậu cung đều biết ngày thứ hai sau khi vào cung, tỷ tỷ của Nhạc phi nương nương đã được thị tẩm, trong khoảng thời gian ngắn hai tỷ muội họ Chung vô cung nổi bật. Ngay cả Chung Linh cũng không có cách nào bác bỏ tin đồn, nhưng trong lòng nàng chưa bao giờ cột Chung Uyển và mình vào cùng một sợi dây.
Nhưng Chung Uyển lại khác, nàng ta không thấy nàng có thái độ cự tuyệt, thần sắc lại thêm vài phần thân thiết.
Đêm Chung Uyển thị tẩm, Chung Linh mất ngủ.
"Nương nương..." Tưởng Nhi thấy mắt Chung Linh có quầng thâm có chút do dự hỏi: "Tối qua nương nương nghỉ ngơi không tốt sao?"
"Đánh thêm nhiều phấn là được." Chung Linh không có biểu cảm gì nói: "Hôm nay còn phải gặp Quý phi nương nương đấy."
Sau khi Chung Uyển thị tẩm, phải bái kiến các vị phi tử trong hậu cung. Hậu cung của Hoàng thượng không có Hoàng hậu, bởi vậy phân vị cao nhất chính là Vân Quý phi ở nơi đó.
"Vâng." Tưởng Nhi cũng biết đại khái chủ tử nhà mình như vậy là vì Chung Mỹ nhân cho nên không dám nhiều lời.
"Hôm nay lựa chọn trang sức tao nhã lịch sự một chút, không cần dùng trang sức quý giá." Dừng một chút, Chung Linh lại nói: "Hôm nay là ngày của Chung mỹ nhân, thật không hay nếu đoạt mất nổi bật của nàng."
Vân Nhi ở bên cạnh nghe vậy, sai tiểu cung nữ mang vài bộ y phục có màu sắc thanh nhã đến.
Chung Linh không chút biểu cảm ngồi trước bàn trang điểm tùy ý để Tưởng Nhi trang điểm, nhắm hờ mắt lại.
Vài phần hậm hực của nàng không phải vì Chung Uyển, mà là vì nàng không có cách nào tiến vào trong lòng Hoàng thượng. Ngay cả khi Hoàng thượng đã cho nàng thời gian.
Nếu nàng tiếp tục chậm chạm, không làm cái gì thì Hoàng thượng có thể cho nàng bao nhiêu thời gian đây? Coi như hai mắt của nàng gần giống của mẫu thân Hoàng thượng thì sao? Chung Linh đưa tay che mắt mình lại.
Vân Nhi Tưởng Nhi đều cảm thấy dường như nương nương nhà mình có chút thay đổi, gương mặt không có biểu cảm gì thoạt nhìn có chút uy nghiêm, không còn hồn nhiên không hiểu chuyện như lúc trước nữa.
Đến Diên Hỉ cung, nhìn Chung Uyển hành lễ với các vị phi tần, từ lúc bắt đầu đầu đến giờ, khóe miệng nàng vẫn không có ý cười, ánh mắt hoảng hốt, gần như hoàn toàn không tập trung.
Nhóm phi tần ở bên cạnh đều cười trộm trong lòng, thấy nàng buồn bực không vui vì bị tỷ tỷ đoạt nổi bật mà tâm tình vô cùng sảng khoái, ngay cả khi việc đó cũng không hay với các nàng đi nữa, nhưng bỗng nhiên có thể nhìn thấy Chung Linh, người không dựa vào bất cứ quy tắc nào mà trở thành Nhạc phi cảm thấy không thoải mái thì các nàng cũng cảm thấy vui vẻ rồi.
Hoàng thượng bận rộn thanh tẩy tiền triều, hậu cung không có người chủ sự, Hoàng thượng tùy ý quên mình cũng không ai dám nói gì, nhưng trong lòng không thoải mái thì vẫn là không thoải mái.
Lúc mọi người đang cất giấu tâm tư thì thánh chỉ của Hoàng thượng tới.
"Chung Mỹ nhân dịu dàng động lòng người, rất có tài nghệ, đặc biệt thăng làm Chính thất phẩm Chung quý nhân." Phi tần sau khi được thị tẩm, được Hoàng thượng thích, phân vị tăng lên cũng là lẽ thường, điều kỳ quái duy nhất chính là tại sao Hoàng thượng lại cố ý mang thánh chỉ đến Diên Hỉ cung. Nhưng các nàng vẫn không nói gì, dù sao cũng chỉ là Thất phẩm mỹ nhân lên tới Chính Thất phẩm quý nhân, không biết kém vị muội muội tấn chức thành phi kia của nàng ta bao nhiêu.
"Đa tạ công công." Chung Uyển tiếp thánh chỉ, cười tạ ơn công công truyền chỉ: "Làm phiền công công đến đây một chuyến, thật áy náy."
Lúc này nha hoàn bên người Chung Uyển tiến lên đưa tiểu hà bao cho công công.
Công công nghiêm mặt đẩy hà bao lại: "Tiểu chủ không nên khách khí, đây là chuyện thuộc bổn phận của nô tài, huống chi nô tài cũng chỉ là tiện đường."
Chung Uyển có chút khó hiểu nhìn hắn.
"Nô tài vẫn còn một thánh chỉ, mời Quý phi nương nương tiếp chỉ." Sắc mặt công công thay đổi, nhìn về phía Vân Quý phi.
Vân Quý phi có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là không nghĩ ra bản thân có chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt công công thì rõ ràng không phải chuyện gì xấu.
"Vân Quý phi hiền lương thục đức, tao nhã hiểu lý lẽ, rất có tài cán, hợp ý trẫm. Cộng thêm trẫm chính sự bận rộn, hậu cung không chủ, ban thưởng Vân Quý phi quyền thống trị lục cung, hi vọng Vân Quý phi không phụ sự kỳ vọng của trẫm."
Công công nói câu kế tiếp thì không còn ai bình luận, tất cả mọi người đều bị thánh chỉ này làm kinh ngạc. Ngay cả Vân Quý phi cũng vô cùng vui mừng, dù phân vị của nàng ta không tăng lên, nhưng nàng ta lại nhận được thực quyền, cái này tốt hơn tất cả những cái khác.
"Đa tạ công công đi chuyến này." Sau khi tiếp nhận thánh chỉ, Vân Quý phi tươi cười nói, nha hoàn ở bên cạnh chuyển hà bao thật sự qua.
"Đâu có đâu có, đây là chuyện nô tài phải làm." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thái giám lại không chút do dự nhét hà bao vào trong tay áo.
"Nô tài chúc mừng nương nương, nương nương ở trong lòng Hoàng thượng có địa vị khác biệt, sau này hi vọng nương nương có thể quan tâm nô tài một chút."
Quyền thống trị lục cung, đây là quyền mà chỉ có Hoàng hậu mới có thể có, hắn ta cũng không ngốc, có thể nịnh bợ nhiều một chút đương nhiên phải nịnh nợ rồi, về sau cũng không thể thiếu sự phối hợp của nàng ta.
Sau khi tiễn công công, phi tần trong phòng đều cười tươi chúc mừng Vân Quý phi. Không quan tâm trong lòng các nàng đang nghĩ gì, biểu hiện bên ngoài như thế này vẫn phải làm. Từ nay về sau, Vân Quý phi chính là nhân vật có thực quyền trong cung, cộng thêm phân vị cao nhất, sẽ không có người nào dám quản nàng ta.
Chẳng qua Hoàng thượng lại tỏ vẻ là mình không quan tâm đến chuyện trong hậu cung, các nàng không nhịn được bắt đầu tính toán cho bản thân.
"Sao sắc mặt của Nhạc phi lại kém như vậy, không phải là không hài lòng với việc bản cung thống trị lục cung chứ?" Nhìn Chung Linh mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở bên cạnh, Vân Quý phi không nhịn được mở miệng. Cũng đúng, bánh thịt lớn từ trên trời rơi xuống đầu mình, nhưng lại tảng đá lớn rơi xuống đầu người khác.
"Nô tỳ chúc mừng nương nương, nương nương làm bạn với Hoàng thượng nhiều năm, đây là nương nương nên được." Chung Linh tự nhiên có suy nghĩ của bản thân: "Nô tỳ vui mừng thay nương nương, làm sao có suy nghĩ không hài lòng được. Chẳng là gần đây nô tỳ không khỏe, để các vị tỷ tỷ chê cười rồi."
"Phải rồi, sợ là cả đêm qua Nhạc phi không ngủ được đúng không." Vân Quý phi nhớ tới tối hôm qua tỷ tỷ của nàng thị tẩm, mà nàng tiến cung trước lại chưa được thị tẩm, trong lòng làm sao có thể không khó chịu được, bởi vậy ánh mắt nhìn Chung Uyển lại thuận mắt hơn lúc trước một chút.
Chung Linh không tiếp lời, khắp phòng vang lên tiếng cười khe khẽ. Đương nhiên cũng không có thiện ý gì, chỉ là thấy Chung Linh cam chịu, cộng thêm Vân Quý phi mới trở thành người đứng đầu, các nàng không thể không cười nịnh nọt nàng ta.
Thấy Chung Linh không nói chuyện, Vân Quý phi cũng cảm thấy mất mặt, sau khi hưởng thụ sự khen tặng của mọi người, liền để họ tản đi. Nàng ta còn phải vội vã đi tìm Hoàng thượng, hơn nữa chuyện nhận được quyền thống trị trong tay Hoàng thượng cũng không phải là sau này có thể thoải mái sống. Mỗi việc nàng ta đều phải đích thân học, ngàn vạn lần không thể làm sai chuyện gì.
***
"Nhạc phi nương nương." Mới ra khỏi Diên Hỉ cung, Chung Uyển lại gọi Chung Linh lại. Thân phận của các nàng ở trong cung xưng hô tỷ muội thì quá mức lúng túng, cho nên mới lấy phân vị để gọi: "Nhạc phi nương nương có hiềm khích với Quý phi nương nương sao?"
"Trong hậu cung, chỉ cần là nữ nhân của Hoàng thượng đều có hiềm khích với Nhạc phi nương nương, vậy thì sao?" Chung Linh bình thản nói.
Lúc này Chung Uyển cũng bất chấp: "Nhưng Quý phi nương nương là người Hoàng thượng khâm điểm thống trị hậu cung, dựa vào Chung gia của chúng ta thì hẳng không nên đối nghịch với nàng ta mới đúng." Cách nói chuyện trong lúc này có ý là muốn dựa vào Vân Quý phi.
Bỗng nhiên Chung Linh nở nụ cười: "Vừa rồi ngươi nói ai đối nghịch với ai? Ngươi muốn chịu đựng nàng ta, vậy ngươi phải xem nàng ta có chịu đựng ngươi không đã."
Nói xong lập tức xoay người rời đi, không để nàng ta có cơ hội nói chuyện. Để lại Chung Uyển không biết đang suy nghĩ cái gì.
***
"Tiểu thư, thân phận hiện tại của Quý phi nương nương không giống trước kia, mọi chuyện tiểu thư cần phải tự mình cẩn thận." Quyết định này của Hoàng thượng không thể nghi ngờ là đang tuyên bố thời kỳ yên bình của hậu cung đã qua, chỉ là nàng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Xem ra chuyện trên triều đang phát triển theo hướng mà Hoàng thượng muốn.
"Quý phi nương nương cũng không đến mức tới làm phiền ta trước." Chung Linh thưởng thức ngọc như ý trong tay: "Dù sao lúc này coi như ta vẫn đang nhận sự sủng ái của Hoàng thượng, hơn nữa cũng đã là phi tử, chỉ cần nàng ta không quá ngu dốt thì sẽ không bắt đầu với ta trước."
Mà từ trước đến nay Vân Quý phi cũng không phải là người ngu ngốc, nếu không cũng không thể lên được phân vị Quý phi, hiện tại cũng không thể nhận được quyền lợi thống trị hậu cung.
Chỉ là sợ số mệnh của Chung Uyển không tốt, vừa mới tiến cung còn chưa đứng vững chân đã phải đối mặt với mưa rền gió dữ của Vân Quý phi rồi. Thống trị hậu cung, ưu thế lớn nhất chính là có quyền điều động nhân sự trong hậu cung, trong hậu cung cũng không thiếu người ngả theo xu thế, e là sau này nơi nơi đều là người của Vân Quý phi.
Rốt cuộc tại sao Hoàng thượng lại cho nàng ta quyền lợi như vậy? Là thật sự tính toán tương lai lập nàng ta làm hậu?
Từ trước tới nay hậu cung thay đổi cũng không thể thoát khỏi liên quan đền triều đình, chỉ là nàng không có cách nào biết được, hoặc là nói nàng không muốn, cũng không thể dựa vào Chung gia mà lấy được chút tin tức gì, có bỏ ra mới có thu về, nàng lại không muốn bỏ ra cái gì.
Chung Linh không nhịn được thở dài một hơi, nàng vẫn nên ngoan ngoãn làm phi tử không biết chính sự gì là được rồi. Hoặc là tất cả mọi chuyện còn chưa đến mức cấp bách, nàng vẫn còn thời gian làm chuyện cần làm.
Nhưng suy cho cùng thì những ngày bình thường như vậy cũng không thể cứ tiếp diễn mãi. Đến một ngày, Hoàng thượng mang vẻ mặt bình tĩnh nói cho nàng, hắn để Chung Uyển tiến cung, phân vị giống phân vị lúc trước của nàng, làm một Thất phẩm Mỹ nhân.
Lúc Chung Linh nghe được tin tức này thì không khỏi run sợ, cũng có chút xót xa, nàng biết đến bây giờ nàng vẫn chưa đi vào lòng của Hoàng thượng. Không che giấu tâm tình suy sụp của bản thân, Chung Linh rời Dưỡng Tâm điện sớm hơn bình thường một chút.
Sầm Mặc híp mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của nàng, nhưng cũng không nói gì.
***
"Tiểu thư, người có tính toán gì không?" Trở lại Vân Tường cung, Lâm di cẩn thận hỏi.
"Có thể có tính toán gì?" Chung Linh cười cười có chút tự giễu.
Đại khái nàng cũng biết, bởi vì Hoàng thượng dùng thủ đoạn đặc biệt mới có thể đăng cơ, cần vội vàng nắm được lực lượng trong tay, cho nên cũng quản lý hậu cung vô cùng nghiêm ngặt, không cho người khác tác loạn, bởi vậy bây giờ trong cung lại tương đối ổn định, không có người đụng chạm tới Hoàng thượng để nhận rủi ro.
Có lẽ qua vài năm, Hoàng thượng dần dần buông tay, có lẽ lúc đó hậu cung quen dùng thủ đoạn ngầm này cũng bắt đầu xuất ra rồi.
Nhưng người làm chuyện này đầu tiên hẳn không phải là bản thân nàng rồi. Chung Linh có chút bất đắc dĩ nghĩ đến tình huống sau khi Chung Uyển đến.
Vài ngày sau, Chung Uyển sẽ được cỗ kiệu nâng vào trong cung. Tất cả mọi người đều biết Chung Uyển là tỷ tỷ của Nhạc Phi, trong lúc nhất thời cũng không rõ tình huống, nên đều đứng ở xa quan sát. Một số người biết quan hệ tỷ muội giữa các nàng vẫn không hợp như trước đây, còn lại là đoán, dưới tình huống hiện tại hẳn là bọn họ sẽ liên hợp với nhau.
"Tần thiếp bái kiến Nhạc phi nương nương." Vừa mới tiến cung, Chung Uyển cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, mà ngược lại lại tới đây gặp vị muội muội này của nàng ta.
"Chung mỹ nhân đứng lên đi." Chung Linh nhìn nàng: "Cuối cùng Chung mỹ nhân cũng được vào cung rồi, tâm nguyện của tỷ tỷ có thể hoàn thành, muội muội ở đây chúc mừng tỷ tỷ."
"Nhạc phi nương nương." Chung Uyển cau mày, cũng không quên dùng ánh mắt có chút ai oán, khiến Chung Linh cảm thấy không thoải mái, nàng cũng không phải Hoàng thượng, dùng loại ánh mắt đáng thương tội nghiệp này với nàng làm gì?
Mặc dù hai người là tỷ muội, nhưng diện mạo lại hoàn toàn khác biệt. Dáng người Chung Uyển thon dài, khung xương rất nhỏ, thoạt nhìn mỏng manh đung đưa theo gió đến mức không chịu nổi một kích, có cảm giác mỹ nhân yếu đuối.
"Đã vào cung, chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng, phải tuân thủ bổn phận của bản thân." Nói đến đây có chút buồn cười, rõ ràng Chung Uyển là tỷ tỷ, nhưng phân vị trong cung lại không bằng Nhất phẩm Nhạc phi của muội muội thứ nữ.
"Vâng ạ." Nhìn qua thì Chung Uyển giống như đang cúi đầu nghe lời, nhưng không biết trong lòng đang có cảm giác gì.
****
Bởi vì một mình Chung Uyển được nâng vào cung, cho nên đám người Vân Quý phi không tiện triệu kiến nàng ta, đành phải chờ sau khi Hoàng thượng sủng hạnh nàng ta mới chính thức để nàng ta bái kiến.
"Nương nương, đêm nay Hoàng thượng triệu Chung mỹ nhân thị tẩm." Vân Nhi đi đến, thấp giọng nói.
"Đã biết." Chung Linh nắm chặt nắm tay, nàng cảm thấy bản thân có chút vô lực.
Người trong hậu cung đều biết ngày thứ hai sau khi vào cung, tỷ tỷ của Nhạc phi nương nương đã được thị tẩm, trong khoảng thời gian ngắn hai tỷ muội họ Chung vô cung nổi bật. Ngay cả Chung Linh cũng không có cách nào bác bỏ tin đồn, nhưng trong lòng nàng chưa bao giờ cột Chung Uyển và mình vào cùng một sợi dây.
Nhưng Chung Uyển lại khác, nàng ta không thấy nàng có thái độ cự tuyệt, thần sắc lại thêm vài phần thân thiết.
Đêm Chung Uyển thị tẩm, Chung Linh mất ngủ.
"Nương nương..." Tưởng Nhi thấy mắt Chung Linh có quầng thâm có chút do dự hỏi: "Tối qua nương nương nghỉ ngơi không tốt sao?"
"Đánh thêm nhiều phấn là được." Chung Linh không có biểu cảm gì nói: "Hôm nay còn phải gặp Quý phi nương nương đấy."
Sau khi Chung Uyển thị tẩm, phải bái kiến các vị phi tử trong hậu cung. Hậu cung của Hoàng thượng không có Hoàng hậu, bởi vậy phân vị cao nhất chính là Vân Quý phi ở nơi đó.
"Vâng." Tưởng Nhi cũng biết đại khái chủ tử nhà mình như vậy là vì Chung Mỹ nhân cho nên không dám nhiều lời.
"Hôm nay lựa chọn trang sức tao nhã lịch sự một chút, không cần dùng trang sức quý giá." Dừng một chút, Chung Linh lại nói: "Hôm nay là ngày của Chung mỹ nhân, thật không hay nếu đoạt mất nổi bật của nàng."
Vân Nhi ở bên cạnh nghe vậy, sai tiểu cung nữ mang vài bộ y phục có màu sắc thanh nhã đến.
Chung Linh không chút biểu cảm ngồi trước bàn trang điểm tùy ý để Tưởng Nhi trang điểm, nhắm hờ mắt lại.
Vài phần hậm hực của nàng không phải vì Chung Uyển, mà là vì nàng không có cách nào tiến vào trong lòng Hoàng thượng. Ngay cả khi Hoàng thượng đã cho nàng thời gian.
Nếu nàng tiếp tục chậm chạm, không làm cái gì thì Hoàng thượng có thể cho nàng bao nhiêu thời gian đây? Coi như hai mắt của nàng gần giống của mẫu thân Hoàng thượng thì sao? Chung Linh đưa tay che mắt mình lại.
Vân Nhi Tưởng Nhi đều cảm thấy dường như nương nương nhà mình có chút thay đổi, gương mặt không có biểu cảm gì thoạt nhìn có chút uy nghiêm, không còn hồn nhiên không hiểu chuyện như lúc trước nữa.
Đến Diên Hỉ cung, nhìn Chung Uyển hành lễ với các vị phi tần, từ lúc bắt đầu đầu đến giờ, khóe miệng nàng vẫn không có ý cười, ánh mắt hoảng hốt, gần như hoàn toàn không tập trung.
Nhóm phi tần ở bên cạnh đều cười trộm trong lòng, thấy nàng buồn bực không vui vì bị tỷ tỷ đoạt nổi bật mà tâm tình vô cùng sảng khoái, ngay cả khi việc đó cũng không hay với các nàng đi nữa, nhưng bỗng nhiên có thể nhìn thấy Chung Linh, người không dựa vào bất cứ quy tắc nào mà trở thành Nhạc phi cảm thấy không thoải mái thì các nàng cũng cảm thấy vui vẻ rồi.
Hoàng thượng bận rộn thanh tẩy tiền triều, hậu cung không có người chủ sự, Hoàng thượng tùy ý quên mình cũng không ai dám nói gì, nhưng trong lòng không thoải mái thì vẫn là không thoải mái.
Lúc mọi người đang cất giấu tâm tư thì thánh chỉ của Hoàng thượng tới.
"Chung Mỹ nhân dịu dàng động lòng người, rất có tài nghệ, đặc biệt thăng làm Chính thất phẩm Chung quý nhân." Phi tần sau khi được thị tẩm, được Hoàng thượng thích, phân vị tăng lên cũng là lẽ thường, điều kỳ quái duy nhất chính là tại sao Hoàng thượng lại cố ý mang thánh chỉ đến Diên Hỉ cung. Nhưng các nàng vẫn không nói gì, dù sao cũng chỉ là Thất phẩm mỹ nhân lên tới Chính Thất phẩm quý nhân, không biết kém vị muội muội tấn chức thành phi kia của nàng ta bao nhiêu.
"Đa tạ công công." Chung Uyển tiếp thánh chỉ, cười tạ ơn công công truyền chỉ: "Làm phiền công công đến đây một chuyến, thật áy náy."
Lúc này nha hoàn bên người Chung Uyển tiến lên đưa tiểu hà bao cho công công.
Công công nghiêm mặt đẩy hà bao lại: "Tiểu chủ không nên khách khí, đây là chuyện thuộc bổn phận của nô tài, huống chi nô tài cũng chỉ là tiện đường."
Chung Uyển có chút khó hiểu nhìn hắn.
"Nô tài vẫn còn một thánh chỉ, mời Quý phi nương nương tiếp chỉ." Sắc mặt công công thay đổi, nhìn về phía Vân Quý phi.
Vân Quý phi có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là không nghĩ ra bản thân có chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt công công thì rõ ràng không phải chuyện gì xấu.
"Vân Quý phi hiền lương thục đức, tao nhã hiểu lý lẽ, rất có tài cán, hợp ý trẫm. Cộng thêm trẫm chính sự bận rộn, hậu cung không chủ, ban thưởng Vân Quý phi quyền thống trị lục cung, hi vọng Vân Quý phi không phụ sự kỳ vọng của trẫm."
Công công nói câu kế tiếp thì không còn ai bình luận, tất cả mọi người đều bị thánh chỉ này làm kinh ngạc. Ngay cả Vân Quý phi cũng vô cùng vui mừng, dù phân vị của nàng ta không tăng lên, nhưng nàng ta lại nhận được thực quyền, cái này tốt hơn tất cả những cái khác.
"Đa tạ công công đi chuyến này." Sau khi tiếp nhận thánh chỉ, Vân Quý phi tươi cười nói, nha hoàn ở bên cạnh chuyển hà bao thật sự qua.
"Đâu có đâu có, đây là chuyện nô tài phải làm." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thái giám lại không chút do dự nhét hà bao vào trong tay áo.
"Nô tài chúc mừng nương nương, nương nương ở trong lòng Hoàng thượng có địa vị khác biệt, sau này hi vọng nương nương có thể quan tâm nô tài một chút."
Quyền thống trị lục cung, đây là quyền mà chỉ có Hoàng hậu mới có thể có, hắn ta cũng không ngốc, có thể nịnh bợ nhiều một chút đương nhiên phải nịnh nợ rồi, về sau cũng không thể thiếu sự phối hợp của nàng ta.
Sau khi tiễn công công, phi tần trong phòng đều cười tươi chúc mừng Vân Quý phi. Không quan tâm trong lòng các nàng đang nghĩ gì, biểu hiện bên ngoài như thế này vẫn phải làm. Từ nay về sau, Vân Quý phi chính là nhân vật có thực quyền trong cung, cộng thêm phân vị cao nhất, sẽ không có người nào dám quản nàng ta.
Chẳng qua Hoàng thượng lại tỏ vẻ là mình không quan tâm đến chuyện trong hậu cung, các nàng không nhịn được bắt đầu tính toán cho bản thân.
"Sao sắc mặt của Nhạc phi lại kém như vậy, không phải là không hài lòng với việc bản cung thống trị lục cung chứ?" Nhìn Chung Linh mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở bên cạnh, Vân Quý phi không nhịn được mở miệng. Cũng đúng, bánh thịt lớn từ trên trời rơi xuống đầu mình, nhưng lại tảng đá lớn rơi xuống đầu người khác.
"Nô tỳ chúc mừng nương nương, nương nương làm bạn với Hoàng thượng nhiều năm, đây là nương nương nên được." Chung Linh tự nhiên có suy nghĩ của bản thân: "Nô tỳ vui mừng thay nương nương, làm sao có suy nghĩ không hài lòng được. Chẳng là gần đây nô tỳ không khỏe, để các vị tỷ tỷ chê cười rồi."
"Phải rồi, sợ là cả đêm qua Nhạc phi không ngủ được đúng không." Vân Quý phi nhớ tới tối hôm qua tỷ tỷ của nàng thị tẩm, mà nàng tiến cung trước lại chưa được thị tẩm, trong lòng làm sao có thể không khó chịu được, bởi vậy ánh mắt nhìn Chung Uyển lại thuận mắt hơn lúc trước một chút.
Chung Linh không tiếp lời, khắp phòng vang lên tiếng cười khe khẽ. Đương nhiên cũng không có thiện ý gì, chỉ là thấy Chung Linh cam chịu, cộng thêm Vân Quý phi mới trở thành người đứng đầu, các nàng không thể không cười nịnh nọt nàng ta.
Thấy Chung Linh không nói chuyện, Vân Quý phi cũng cảm thấy mất mặt, sau khi hưởng thụ sự khen tặng của mọi người, liền để họ tản đi. Nàng ta còn phải vội vã đi tìm Hoàng thượng, hơn nữa chuyện nhận được quyền thống trị trong tay Hoàng thượng cũng không phải là sau này có thể thoải mái sống. Mỗi việc nàng ta đều phải đích thân học, ngàn vạn lần không thể làm sai chuyện gì.
***
"Nhạc phi nương nương." Mới ra khỏi Diên Hỉ cung, Chung Uyển lại gọi Chung Linh lại. Thân phận của các nàng ở trong cung xưng hô tỷ muội thì quá mức lúng túng, cho nên mới lấy phân vị để gọi: "Nhạc phi nương nương có hiềm khích với Quý phi nương nương sao?"
"Trong hậu cung, chỉ cần là nữ nhân của Hoàng thượng đều có hiềm khích với Nhạc phi nương nương, vậy thì sao?" Chung Linh bình thản nói.
Lúc này Chung Uyển cũng bất chấp: "Nhưng Quý phi nương nương là người Hoàng thượng khâm điểm thống trị hậu cung, dựa vào Chung gia của chúng ta thì hẳng không nên đối nghịch với nàng ta mới đúng." Cách nói chuyện trong lúc này có ý là muốn dựa vào Vân Quý phi.
Bỗng nhiên Chung Linh nở nụ cười: "Vừa rồi ngươi nói ai đối nghịch với ai? Ngươi muốn chịu đựng nàng ta, vậy ngươi phải xem nàng ta có chịu đựng ngươi không đã."
Nói xong lập tức xoay người rời đi, không để nàng ta có cơ hội nói chuyện. Để lại Chung Uyển không biết đang suy nghĩ cái gì.
***
"Tiểu thư, thân phận hiện tại của Quý phi nương nương không giống trước kia, mọi chuyện tiểu thư cần phải tự mình cẩn thận." Quyết định này của Hoàng thượng không thể nghi ngờ là đang tuyên bố thời kỳ yên bình của hậu cung đã qua, chỉ là nàng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Xem ra chuyện trên triều đang phát triển theo hướng mà Hoàng thượng muốn.
"Quý phi nương nương cũng không đến mức tới làm phiền ta trước." Chung Linh thưởng thức ngọc như ý trong tay: "Dù sao lúc này coi như ta vẫn đang nhận sự sủng ái của Hoàng thượng, hơn nữa cũng đã là phi tử, chỉ cần nàng ta không quá ngu dốt thì sẽ không bắt đầu với ta trước."
Mà từ trước đến nay Vân Quý phi cũng không phải là người ngu ngốc, nếu không cũng không thể lên được phân vị Quý phi, hiện tại cũng không thể nhận được quyền lợi thống trị hậu cung.
Chỉ là sợ số mệnh của Chung Uyển không tốt, vừa mới tiến cung còn chưa đứng vững chân đã phải đối mặt với mưa rền gió dữ của Vân Quý phi rồi. Thống trị hậu cung, ưu thế lớn nhất chính là có quyền điều động nhân sự trong hậu cung, trong hậu cung cũng không thiếu người ngả theo xu thế, e là sau này nơi nơi đều là người của Vân Quý phi.
Rốt cuộc tại sao Hoàng thượng lại cho nàng ta quyền lợi như vậy? Là thật sự tính toán tương lai lập nàng ta làm hậu?
Từ trước tới nay hậu cung thay đổi cũng không thể thoát khỏi liên quan đền triều đình, chỉ là nàng không có cách nào biết được, hoặc là nói nàng không muốn, cũng không thể dựa vào Chung gia mà lấy được chút tin tức gì, có bỏ ra mới có thu về, nàng lại không muốn bỏ ra cái gì.
Chung Linh không nhịn được thở dài một hơi, nàng vẫn nên ngoan ngoãn làm phi tử không biết chính sự gì là được rồi. Hoặc là tất cả mọi chuyện còn chưa đến mức cấp bách, nàng vẫn còn thời gian làm chuyện cần làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.