Sủng Phi 2

Chương 14

Ái Hạ Lệ Tử

21/11/2016

Editor: Búnn.

"Hôm nay Hoàng thượng nghĩ như thế nào mà lại đến nơi này của nô tỳ?" Vân Quý phi cười duyên đi về phía Sầm Mặc.

"Trẫm biết nàng bận rộn chuyện hậu cung, nên cũng để cho nàng rảnh tay làm cho tốt, không để nàng phân tâm." Sầm Mặc nhìn nàng ta gật đầu, ý bảo nàng ta đứng dậy.

"Hoàng thượng vẫn quan tâm nô tỳ, lúc nào nô tỳ cũng nhớ đến Hoàng thượng đó." Vân Quý phi dịu dàng nói.

Lúc này Đại cung nữ Xuân Mai bên người Vân Quý phi từ ngoài cửa đi vào, thần sắc có chút sốt ruột, dường như muốn nói gì đó với Vân Quý phi, nhưng mà vì Hoàng thượng ở đây nên không thể không nhịn xuống mà đứng sang bên cạnh.

Tự nhiên Vân Quý phi cũng chú ý tới sự kỳ lạ của nha hoàn, nhưng bây giờ Hoàng thượng cũng ở đây, mặc kệ chuyện gì cũng phải để sau đó rồi tính.

"Hoàng thượng." Một lúc sau, Lâm Anh cũng từ ngoài tiến vào.

"Nói."

"Chúc mừng Hoàng thượng, Uyển Tiểu Nghi có thai rồi." Lâm Anh quỳ trên mặt đất, dập đầu.

Vân Quý phi cảm thấy rõ ràng cả người nam nhân bên cạnh khựng lại một chút, sau đó vô cùng vui vẻ trực tiếp dẫn Lâm Anh rời đi.

"Nương nương..." Xuân Mai cúi đầu đi tới.

Vân Quý phi xoay người, tát Xuân Mai một cái: "Sớm không làm gì, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không thấy báo!"

Vân Quý Phi không rõ bản thân là ghen tị với Uyển Tiểu nghi, hay là bi ai vì Hoàng thượng lập tức rời khỏi mình, nàng ta chỉ có thể giận lây sang cung nữ của mình.

"Nương nương tha mạng!" Xuân Mai không dám biện giải, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.

"Hạnh Nhi, ngươi theo bản cung đến Ỷ Trúc hiên." Vân Quý phi lạnh lùng gọi một cung nữ, Hoàng thượng đã đi, bây giờ nàng ta là người trông nom hậu cung thì tự nhiên cũng phải xuất hiện.

Chỉ là đứa nhỏ này, Vân Quý phi nắm chặt tay đến trắng bệch, nàng ta không có cách nào để cho đứa trẻ này dễ dàng sinh ra, nhưng nếu nàng ta làm chuyện gì đó thì nhất định Hoàng thượng sẽ biết, vậy thì....

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ta không khỏi chua xót, ở bên cạnh Hoàng thượng sắp được hai năm rồi, bản thân luôn vinh sủng, nhưng vẫn không mang thai đứa nhỏ, ngược lại lại bị Tiểu nghi mới tiến cung không đến hai tháng đoạt trước.

Suy nghĩ suốt dọc đường, không bao lâu sau đã đến Ỷ Trúc hiên của Uyển Tiểu nghi.

"Muội muội đừng hành lễ, bây giờ muội mang long chủng, nếu xảy ra sai lầm gì thì không ai đảm đương nổi." Vân Quý phi cười đỡ Uyển Tiểu nghi chuẩn bị hành lễ.

Vương Uyển thấy thế, cũng không tiếp tục kiên trì, cười yếu ớt đứng ở một bên.

"Muội muội là người có phúc khi, vừa mới tiến cung đã mang thai long chủng, thật sự khiến bản thân cảm thấy hâm mộ." Vân Quý phi nửa đùa nói.

"Nương nương đừng nói như vậy, sau này nương nương nhất định sẽ mang thai Long tự." Vương Uyển dịu dàng nói, trên mặt luôn mang nụ cười nhàn nhạt.

Cũng là do nàng yên tĩnh, không tranh không đoạt mới lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, cũng mới có cơ hội nhanh mang thai đứa nhỏ như vậy.

"Vân Nhi, nàng phải chiếu cố Uyển Nhi cho tốt, ngàn vạn lần không được làm gì sai." Trên mặt Sầm Mặc cũng có chút vui mừng nhàn nhạt. Ở vị trí này đã ba năm, vẫn không có hậu tự, điều này khiến không ít người bắt đầu rục rịch rồi.



"Vâng, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực." Vân Quý phi khẽ nhắm mắt, cũng không nóng nảy. Mặc dù ý của Hoàng thượng là không để cho nàng ta động vào Uyển Tiểu nghi, nhưng tự nhiên nàng ta sẽ nghĩ ra biện pháp, để người khác động vào. "Hoàng thượng, muội muội mang thai long tự, thật sự đã lập công lớn, không bằng tăng muội muội lên một cấp, Hoàng thượng thấy sao?"

"Nàng nói rất đúng, Uyển Tiểu nhi mang thai long tự, là người có công với Tử Thần, liền tăng lên làm Phương nghi."

Trong mắt Uyển Phương nghi thoáng hiện chút vui vẻ, lập tức hành lễ tạ ơn. Nàng từ thứ Lục phẩm Tiểu nghi lên Chính lục phẩm Phương nghi, nếu sau này sinh ra Hoàng tử thì tự nhiên sẽ tiếp tục được nâng phân vị.

Trong cung, nữ nhân có năng lực mang thai đứa nhỏ trước thì làm sao nàng ta có thể biểu hiện ra ngoài là vô dục vô cầu được.

Nhưng không đề cập quang cảnh ở bên Ỷ Trúc hiên, sau khi Hoàng thượng phong triệu thì các nhóm phi tần khác trong cung cũng bắt đầu rục rịch suy nghĩ.

***

"Nương nương, trong cung đã có người hoài Long tự, nhưng đến nay nương nương vẫn còn chưa thị tẩm..." Trong lời nói của Tần ma ma tràn đầy lo lắng.

Thời điểm Chung Linh biết Uyển Phương nghi mang thai cũng sửng sốt, nàng lại xem nhẹ vấn đề này, dù sao vài năm nay hậu cung không có một đứa trẻ, loại chuyện này không có cách nào đoán trước, việc này cũng dẫn ra một vấn đề quan trọng đến trước mặt nàng.

Lần trước ở Vân Tường cung nàng đã chủ động, nhưng Hoàng thượng vẫn không chạm vào nàng, điều này khiến nàng cảm thấy có chút kỳ lạ. Theo lý thuyết thì không có chuyện nam nhân sẽ bỏ qua miếng thịt đã đến miệng, huống chi nàng còn là nữ nhân danh ngôn chính thuận của hắn.

"Bản cung đã biết." Chung Linh cúi đầu, ở trong này, đứa nhỏ mới là đảm bảo lớn nhất. Nàng không thể tiếp tục như vậy được. "Tần ma ma, bà chuẩn bị vài thứ, bản cung muốn đến Ỷ Trúc hiên vấn an Uyển Phương nghi."

"Vâng." Tần ma ma tự biết nên chuẩn bị nhưng gì, không thể để người khác nói gì, cũng không để người khác có cơ hội hắt nước bẩn.

"Chúc mừng muội muội." Chưa vào cửa, Chung Linh liền cười nhìn Vương Uyển ra cửa đón, nói. "Muội muội mau quay lại ngồi đi, để ý thân mình." Mặc dù thật ra tuổi của nàng không lớn hơn Vân Uyển nghi, nhưng vẫn gọi nàng ta là muội muội như cũ.

"Tỷ tỷ không cần cười muội muội, vừa rồi muội muội còn cảm thấy kỳ lạ là tại sao không thấy tỷ tỷ đến thăm muội muội đó." Vương Uyển cũng thật tự nhiên gọi Chung Linh là tỷ tỷ, hơn nữa còn cố ý phúc thân rồi mới mời Chung Linh vào trong điện.

Bởi vì đã lâu trong cung không có người mang thai đứa nhỏ, cho nên trước sau có không ít người đến đây hỏi thăm nàng ta.

"Chỉ là khẳng định có nhiều người vội vàng đến thăm muội muội, cho nên bản cung mới cố ý sai lệch thời gian một chút." Chung Linh cười ngồi ở trên giường. "Đây là thai đầu của muội muội, cho nên ngàn vạn lần phải cẩn thận, trong nhà đã phái ma ma có kinh nghiệp đến chưa?"

"Muội muội cũng đang lo lắng chuyện này, muội muội còn nhỏ tuổi, lại không có kinh nghiệm, trong thời gian ngắn cũng chưa có chủ ý gì." Hình như Vương Uyển có chút lo lắng, mở miệng nói: "Không biết tỷ tỷ có người đáng tin nào có thể giới thiệu cho muội muội không?"

Thật ra Chung Linh cũng chỉ thuận miệng hỏi, lại không ngờ đối phương thật sự nói theo, ngôn ngữ trong lúc đó hoàn toàn là mong điều tốt. Nhưng nếu thật sự thiếu ma ma, không nói đến Hoàng thượng, ngay cả Vân Quý phi cũng không dám chậm trễ, sẽ vội vàng cho người qua đây, nhưng tại sao nàng ta lại cố tình nói với nàng?

"Muội muội cũng biết tình huống của tỷ tỷ đấy, làm gì có người có thể sử dụng đâu." Lúc này trong lòng Chung Linh đã có chủ ý. "Không bằng, bản cung thay muội muội cầu Hoàng thượng, tìm một người đáng tin đến chăm sóc muội muội nhé?"

"Nếu vậy thì không còn gì tốt hơn, làm phiền tỷ tỷ rồi." Vương Uyển sung sướng nói.

Giờ phút này Chung LInh có chút không hiểu, nàng ta là Phương nghi còn mang Long tự, việc gì phải đối xử khách khí với một người không có thân thế bối cảnh như nàng làm gì, trong câu nói còn bày tỏ muốn cầu điều tốt.

Với tình huống hiện tại của mình thì nàng ta tự mình tìm nói với Hoàng thượng thì Hoàng thượng cũng không thể không đồng ý, nhưng lại muốn đổ việc này lên người nàng, lúc đó chẳng phải biểu hiện với Hoàng thượng rằng Chung Linh nàng là người rộng lượng biết chiếu cố người khác sao. Vì sao nàng ta phải làm chuyện không duyên không cớ khiến người ta chiếm được tiện nghi này.

Trong giây lát không biết đối phương nghĩ gì, Chung Linh cũng chỉ có thể cười tiếp nhận ý tốt của nàng ta. Hai người nói thêm vài câu thì Chung Linh liền trở về cung của mình.

"Mặc dù Nhạc phi được Hoàng thượng sủng ái, nhưng nương nương cũng không nhất thiết phải đối xử như kẻ dưới với Nhạc phi nương nương mà." Chung Linh đi rồi, nha hoàn Vân Thanh bên cạnh Vương Uyển không hiểu nói.

Lúc trước coi như có Hoàng thượng ở bên cạnh, chủ tử cũng không hành lễ với Quý phi nương nương mà. Nhưng vừa rồi nương nương không những hành lễ với Nhạc phi mà cách nói chuyện còn luôn trong trạng thái cầu tốt.

"Hiện tại Nhạc phi nương nương được Hoàng thượng sủng ái là thật, bản Phương nghi ở hậu cung cũng không có căn cơ gì, bây giờ hoài Long tự, toàn bộ hậu cung đều nhìn chằm chằm vào bản Phương nghi, một người khó tránh khỏi bước sai. Quý phi nương nương cũng không phải là người độ lượng có thể dung nạp người khác, mặc dù Hiền phi Thục phi chiếm phi vị, nhưng trong tay lại không có thực quyền. Thứ hai, Nhạc phi nương nương có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng thì tự nhiên Bản Phương nghi muốn mượn ánh sáng của nàng để bảo vệ Long tự." Vân Thanh là người nàng ta mang từ nhà đến, cũng coi như là người thông minh, việc này nàng ta cũng nguyện ý dạy, tương lai có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho bản thân nàng ta.



"Vẫn là nương nương chu đáo, nhưng Nhạc phi nương nương sẽ trợ giúp chúng ta sao?"

"Nàng ta là tâm phúc quan trọng trong mắt Hoàng thượng, hiện tại Bản Phương nghi cũng coi như là nửa tâm phúc trong hậu cung, tin tưởng nàng ta có thể thấy rõ lợi hại trong đó, nếu ngay cả việc này cũng không nhìn ra thì nàng ta có có trợ giúp hay không cũng không quan trọng nữa rồi." Vương Uyển mỉm cười, ánh sáng tính kế trong mắt hoàn toàn đối lập với biểu cảm dịu dàng bên ngoài, có một số việc nàng ta không nói thẳng ra nhưng Nhạc phi nương nương sẽ phải tự hiểu.

***

"Tần ma ma, bà có thể nhìn ra được vì sao Uyển Phương nghi lại khách khí với bản cung như vậy không?" Trở lại Vân Tường cung, suy nghĩ mấy lần mà vẫn không rõ tại sao nàng ta phải làm như vậy.

"Nương nương là người bên trong nên không thể nhìn ra được." Tần ma ma coi như không thấy gì. "Bây giờ nhìn thế nào nương nương cũng là người tâm phúc quan trọng bên cạnh Hoàng thượng, nàng ta muốn nương nương nói như vậy trước mặt Hoàng thượng vì nàng ta muốn nương nương che chở, muốn có thể bình an sinh ra Long tự."

"Mượn bản cung che chở?" Chung Linh có chút không dám tin tưởng.

"Tháng này Quý phi nương nượng bận rộn tiếp quản hậu cung nên xem nhẹ Hoàng thượng ở bên kia, chẳng lẽ nương nương đã quên, tháng này người luôn ở cùng Hoàng thượng là nương nương sao?" Tần ma ma nói.

Đúng rồi, cho nên trong mắt người khác, nàng biến thành phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất rồi.

"Nhưng tại sao Uyển Phương nghi liền biết bản cung sẽ che chở cho nàng ta?" Chung Linh có chút mơ hồ rồi, dù nàng mang theo cách nhìn, suy nghĩ của đời sau đến đây, nhưng nàng thật sự không nhìn thấu được tâm tư của nữ nhân ở đây.

"Sao nương nương không suy nghĩ đơn giản hơn một chút." Tần ma ma cẩn thận giải thích: "Trước mắt nương nương là tâm phúc quan trọng nhất bên cạnh Hoàng thượng, vì hoài long tự nên khẳng định Hoàng thượng sẽ đặt Uyển Phương nghi ở trong lòng, hơn nữa hiện tại căn cơ của hai vị chủ tử ở trong cung cũng không sâu, bởi vậy hai người liên thủ là phù hợp nhất. Nương nương cũng có thể nhân thời gian này, nhanh chóng gia tăng nhân mạch trong tay mình, thậm chí mượn nhân mạch của Uyển Phương nghi, mà Uyển Phương nghi cũng muốn mượn tình cảm của Hoàng thượng dành cho nương nương mà tranh thủ thêm nhiều sự chú ý."

Chung Linh đảo lời nói của Tần ma ma ở trong đầu một vòng, nàng hiểu ý tử của bà, đơn giản là nếu nàng có quan hệ tốt với Uyển Phương nghi thì vị trí của nàng ở trong mắt Hoàng thượng sẽ cao hơn một bậc, thậm chí địa vị của nàng ở trong hậu cung cũng vì hoàng tự mà tăng lên rõ ràng. Tất cả đều vì các nàng kết thành đồng mình.

Mà Uyển Phương nghi, vì sức hấp dẫn của bản thân không đủ, lo lắng không bảo vệ được đứa nhỏ, cho nên muốn mượn ánh sáng của nàng, để Hoàng thượng chú ý nàng ta nhiều hơn, cũng dựa vào ánh sáng của nàng mà tăng địa vị của nàng ta ở trong lòng Hoàng thượng.

Nhưng nàng vẫn không rõ, Uyển phương nghi đã có đứa nhỏ, tại sao vẫn sợ không có địa vị trong lòng Hoàng thượng? Mà bản thân nàng, coi như không dựa vào nàng ta thì trong mắt Hoàng thượng cũng không dễ dàng mất phân lượng, cần gì phải làm chuyện này.

"Tiểu thư, ở trong cung, chỉ có phi tử mới có thể tự nuôi nấng đứa nhỏ của bản thân." Lâm di cũng biết chủ tử không rõ thông lệ trong cung nên mới nhắc nhở.

Chung Linh lập tức bừng tỉnh đại ngộ, lại có chút không dám tin nhìn về phía Tần ma ma.

Thấy đối phương gật đầu, tính toán nhỏ trong lòng Chung Linh lập tức chuyện động lại một lần. Thì ra những điều mà Tần ma ma nói từ nãy đến giờ đều là chút lợi ích râu ria, quan trong nhất là, lý do lớn nhất để Uyển Phương nghi dựa vào mình chính là muốn nàng nuôi nấng đứa nhỏ của nàng ta.

Thấy trên mặt Chung Linh có chút kích động, Tần ma ma không nhịn được nói: "Bây giờ nương nương không cần nghĩ nhiều, chỉ cần làm những điều nô tỳ vừa nói thôi, dù sao Hoàng tự còn chưa được sinh ra."

Trong cung nơi nơi tạm thời kết thành đồng minh, chỉ là không nói đến Uyển Phương nghi có thể sinh ra Hoàng tự hay không, hoặc sau khi thành công sinh ra hoàng tự có nảy sinh tâm tư khác không, tất cả đều không thể nói chính xác được, nên bây giờ chỉ có thể làm những việc có thể làm thôi.

Chung Linh nghiêm túc gật gật đầu, nàng còn cảm thấy kỳ lạ là tại sao trước đó Tần ma ma không nói chuyện quan trọng trước, hiện tại xem ra, Tần ma ma cũng là một người vô cùng thiết thực, dù sao có kế hoạch cũng có thể thay đổi khó lường.

Trong mắt Chung Linh thoáng hiện tia sáng hưng phấn, đã có cơ hội đặt trước mặt nàng thì tại sao nàng lại không đi tranh thủ.

--- -----

Tác giả có điều muốn nói:

Suy cho cùng thì Chung Linh cũng là người hiện đại, còn chưa hoàn toàn tiến vào hình thức cung đấu, nhưng nàng sẽ thăng cấp. Hơn nữa, hi vọng các bạn có thể nhìn ra, Chung Linh cũng không làm gì cũng không chờ dợi, nàng có quyết định của mình, đầy hứa hẹn tranh thủ cho bản thân, thậm chí biểu hiện ở trước mặt bản thân cũng phải trải qua suy nghĩ.

Hơn nữa bây giờ Chung Linh bắt đầu dần dần kết thành doanh trận của bản thân, đương nhiên là sẽ không hồn nhiên sử dụng tình cảm để kết thành liên minh. Điểm này, Sầm Mặc ở phía sau sẽ âm thầm trợ giúp nàng. Vấn đề đứa nhỏ mọi người cũng đừng lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phi 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook