Chương 18
Ái Hạ Lệ Tử
22/11/2016
Editor: Búnn.
"Nô tỳ cung nghênh Hoàng thượng." Vân Quý phi giống như bướm hoa mềm mại yếu ớt hành lễ với Sầm Mặc.
"Đứng lên đi." Sầm Mặc vươn tay ra đỡ nàng.
"Mấy ngày rồi Hoàng thượng không tới xem nô tỳ rồi." Vân Quý phi có chút hờn dỗi oán giận. "Nô tỳ biết Hoàng thượng bận rộn chính vụ, nhưng Hoàng thượng cũng phải chú ý thân mình đó."
Một tháng này, thời gian Sầm Mặc ngủ lại ở chỗ phi tần hậu cung ít hơn rất nhiều.
Vân Quý phi biết hôm nay Hoàng thượng điểm bài tử của bản thân, tự nhiên là trang điểm tỉ mỉ, không thể để một mình Nhạc phi đoạt đi sự sủng ái của Hoàng thượng được. Hôm nay nàng ta chọn quần lụa kim tuyến mỏng, váy thướt tha, quấn quít eo nhỏ, lộ làn da trắng như ngọc, thoáng hiện ánh sáng, làm cho người ta không tách ra được.
Chỉ là Hoàng thượng đã có chút không tập trung, lúc vừa tới chỉ nhìn nàng ta một cái, ngay cả một câu khích lệ cũng chưa có.
"Nghỉ ngơi đi." Sầm Mặc nhàn nhạt phân phó.
"Vâng." Vân Quý phi đỏ mặt, lập tức cúi đầu đáp.
Mây mưa qua đi, Sầm Mặc thầm thở dài trong lòng, quay đầu nhìn Vân Quý phi vẫn còn vương vấn dư âm bên cạnh, thật sự không biết trong lòng có cảm giác gì. Ngay cả khi nàng ta có dùng một chút thôi tình cao, thì Sầm Mặc vẫn cảm thấy so với Chung Linh thì vẫn còn thiếu chút gì đó.
"Hoàng thượng?" Hình như Hoàng thượng không vui vẻ lắm, trong lòng Vân Quý phi cảm thấy bất an, có phải nàng ta làm chỗ nào không tốt không? Phi tử tranh thủ tình cảm, ngoại trừ ấn tượng về mĩ mạo, thì quan trọng nhất chính là lúc trên giường có thể khiến Hoàng thượng vừa lòng.
Trước kia, mặc dù không lần nào nói ra, nhưng biểu cảm của Hoàng thượng đều là thỏa mãn, chưa từng có hôm nào lạnh nhạt như hôm nay.
"Không có việc gì, trẫm chỉ nghĩ tới một số việc thôi." Nhìn ra sự bất an của Vân Quý phi, Sầm Mặc nói lời an ủi.
Vân Quý phi vẫn có chút bất an, nhưng vẫn lộ ra nụ cười dịu dàng.
"Hoàng thượng, người ở Tập Phương hiên đến nói, Chung Lương viện bị bỏng nước ấm, đã mời thái y." Mặc dù Lâm Anh cảm thấy Chung Uyển làm hơi quá, nhưng suy cho cùng thì nàng ta vẫn đang hoài đứa nhỏ của Hoàng thượng.
Trước không đề cập đến việc Vân Quý phi nói gì, Sầm Mặc nhướng mày, lên tiếng trước: "Nếu đã mời thái y thì chắc là cũng nghiêm trọng. Hôm nay muộn rồi, ngày khác trẫm lại đến xem nàng."
"Vâng." Lâm Anh bình tĩnh lui ra ngoài
Trước đó Vân Quý phi còn thầm hận Chung Uyển không có việc gì mà lại muốn tới nơi này đoạt người, có điều sau khi nghe Hoàng thượng nói thì nàng ta lại muốn cười to, cái này đúng là bắt gà không được còn mất một nắm gạo rồi. Nếu không lúc mời Hoàng thượng qua đó, nhìn thần thái của hắn thì đúng là có chút không hài lòng với hành vi của nàng ta.
"Hoàng thượng, suy cho cùng thì trong bụng của Chung muội muội còn có đứa nhỏ của Hoàng thượng, Hoàng thượng không cần đi xem sao?" Lúc này, vẫn nên rộng lượng đúng lúc, hơn nữa còn có tác dụng thúc đẩy.
"Xảy ra chuyện cũng có Thái y, trẫm đi làm gì. Chung Lương viện thật đúng là không có quy củ, lại có thể khiến bản thân bị thương, ngày khác nàng phải dạy dỗ nàng ta." Vốn đã không còn cảm giác gì, nhưng bây giờ Sầm Mặc cảm thấy, Chung Uyển có mang, ở trong lòng Linh Nhi hẳn là không thoải mái, nếu bản thân lại còn có dáng vẻ quan tâm, thì nhất định trong lòng Linh Nhi sẽ vô cùng không thoải mái.
"Vâng, nô tỳ đã biết." Ở góc độ Sầm Mặc không nhìn thấy, khóe miệng Vân Quý phi nổi lên ý cười.
***
Sáng sớm hôm sau, Vân Quý phi dẫn theo Thái giám cung nữ đến Phương Tập hiên.
"Tần thiếp bái kiến Quý phi nương nương." Chung Uyển đi từ trong nhà ra đón sắc mặc không tốt lắm.
Vân Quý phi nể tình hài tử cũng không dám để Chung Uyển hành lễ, nếu xảy ra chuyện gì thì bản thân nàng ta muốn trốn cũng không trốn được.
"Muội muội có thai, đừng đa lễ. Bản cung phụng ý chỉ Hoàng thượng đến xem muội muội."
Đầu tiên Chung Uyển nghe thấy Hoàng thượng bảo Vân Quý phi đến thì cảm thấy vui vẻ, sau đó tâm lại trùng xuống, không phải Hoàng thượng tự mình đến thì có ích lợi gì.
Vân Quý phi nhìn ra những biến hóa nhỏ bé trong mắt Chung Uyển, cười nói: "Muội muội đừng trách Hoàng thượng, mọi người đều biết gần đây Hoàng thượng bận rộn triều chính, nên có chút lơ là hậu cung. Mãi đến hôm qua Hoàng thượng mới có thể ở chỗ ta nghỉ nơi một lát, muội muội lại xảy ra chuyện, chuyện này lại khiến tâm tình của Hoàng thượng thêm không tốt. Có điều trong lòng Hoàng thượng vẫn lo lắng cho muội muội cùng hài tử trong bụng, sáng sớng đã lệnh cho bản cung đến xem muội."
"Tần thiếp không dám làm phiền Hoàng thượng, là do tần thiếp sơ ý nên mới để bản thân bị phỏng, khiến Hoàng thượng phiền lòng." Chung Uyển nghiêm túc trả lời. Tối hôm qua nàng ta bị phỏng thật sự là do vô ý, vốn nghĩ dựa vào cơ hội này để có thể nhìn thấy Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại giống như không đặt mình trong lòng, nên không có tới.
Vào bên trong ngồi trên vị trí chủ vị, Vân Quý phi cũng để Chung Uyển ngồi xuống, làm như quan tâm nói: "Vết thương của muội muội sao rồi?"
Chun Uyển vươn tay, lộ ra cổ tay được băng bó: "Hồi nương nương, vết thương của tần thiếp không sao rồi, chỉ là hôm qua có chút sợ hãi nên động thai khí, thái y vì cố kị hài tử trong bụng tần thiếp nên không dám dùng dược gì."
Ánh mắt Vân Quý phi khẽ chuyển, giống như kinh ngạc nói: “Có phải vết thương này của muội muội sẽ lưu lại sẹo không?”
“Đợi đến lúc sinh hạ Hoàng tử, tần thiếp sẽ dùng mấy loại cao trừ sẹo là được rồi.” Dù sao nàng ta cũng không dám dùng thuốc linh tinh.
"Không biết lúc nào mới sinh ra Hoàng tử, còn vết thương này thì..." Vân Quý phi giống như oán trách nói: "Điều quan trọng nhất của nữ nhân trong hậu cung như chúng ta chính là phải bảo vệ dung mạo cơ thể, nếu trên tay có sẹo, làm sao có thể khiến Hoàng thượng thích được. Chờ ngươi ra tháng, chỉ sợ vết sẹo này sẽ không dễ dàng tẩy đi nữa."
Nhìn thần sắc dường như có chút lo lắng của Chung Uyển, Vân Quý phi mỉm cười: "Cũng may bản cung đã nghĩ tới chuyện này, chỗ bản cung có thực cao được Hoàng thượng ban thưởng, chẳng những có tác dụng trừ sẹo, mà dùng thường xuyên cũng có lợi đối với làn da. Lần này bản cung đến cũng mang theo cho ngươi hai hộp."
Lúc này Xuân Hạnh bên người Vân Quý phi lập tức đưa gì đó trong khay tới.
"Vậy thì đa tạ nương nương." Chung Uyển do dự một chút, nhưng vẫn để nha đầu nhận lấy, nàng ta cũng nghe loáng thoáng rằng có loại thuốc mỡ như vậy, hiệu quả trừ sẹo thật sự hơn thuốc mỡ bình thường nhiều, hơn nữa lại vô cùng trân quý, bởi vậy dường như trong hậu cung này chỉ có mình Quý phi có.
"Lại nói tiếp, không biết nha đầu bên người muội chăm sóc muội như thế nào mà lại để muội muội bị phỏng. Ngày hôm qua Hoàng thượng còn vì vậy mà trách tội bản cung đấy." Vân Quý phi đổi sắc mặt, nghiêm khắc đứng lên: "Hôm qua là ai hầu hạ?"
"Nô tỳ đáng chết." Nha đầu Hồng Thược bên cạnh Chung Uyển lập tức quỳ xuống. Thật sự là hôm qua Chung Uyển không yên lòng, mới đánh rơi chiếc cốc, nhưng vậy này tự nhiên chỉ có thể để nô tỳ bên người nàng ta gánh vác.
"Tự đến Tư hình lĩnh hai mươi đại bản." Vân Quý phi lạnh lùng nói: "Miễn cho Hoàng thượng trách cứ bản cung không có năng lực thống trị hậu cung."
Mặt Hồng Thược trắng bệch, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất không nói một tiếng nào. Chung Uyển biết việc này cần có người gánh vác, cho nên cũng không dám cầu xin tha thứ cho nha đầu.
"Nha đầu này là người vụng về, muội muội có cần bản cung cho người khác đến hầu hạ không?" Thần sắc của Vân Quý phi dịu xuống, nói với Chung Uyển.
"Mặc dù nha đầu này thô kệch, nhưng cũng là người tần thiếp dùng quen rồi, cho nên không dám làm phiền nương nương." Chung Uyển tự nhiên không dám nhận, người nàng ta có thể sử dụng ở nơi này vốn không nhiều, nếu ngay cả nha đầu bên người cũng bị thay đổi thì không biết bản thân sẽ sai sử như thế nào.
"Nếu muội muội thích nàng thì bản cung cũng không làm chuyện dư thừa, nhưng muội muội phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để tỷ tỷ lại chịu sự trách cứ của Hoàng thượng." Vân Quý phi đứng lên: "Bản cung về trước, hôm qua bản cung mệt muốn chết rồi, suy cho cùng cũng không bằng tuổi trẻ của bọn muội muội, dĩ nhiên là có chút không chịu nổi." Nói xong còn che miệng cười khẽ.
Câu cuối cùng tự nhiên là chỉ tối hôm qua nàng ta nhận sủng, lấy chuyện tối qua để kích thích Chung Uyển thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Nhìn thấy sắc mặt Chung Uyển thay đổi vài lần, hiển nhiên là liên tưởng chuyện tối hôm qua đến hôm nay. Vân Quý phi vô cùng hài lòng rời đi.
"Tiểu chủ." Hồng Thược nhìn Chung Uyển, thần sắc có chút sợ hãi.
Thấy Hồng Thược như vậy, vẻ mặt cứng ngắc của Chung Uyển cũng dịu xuống: "Lần này Hồng Thược ngươi nhận đại bản, bản Lương Viện sẽ ghi ở trong lòng, sau này tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."
Hồng Thược biết chuyện này không thể thay đổi, chỉ có thể nhanh chóng đi lĩnh đại bản, lúc đi qua người Chung Uyển, nàng ta phát hiện cả người tiểu nha đầu phát run, lại không thể nói gì.
Bây giờ nàng ta mới biết được, có thai đã là gì, nếu không chiếm được ánh mắt của Hoàng thượng thì có cũng như không. Nàng ta có chút oán hận nắm chặt tay, lại kéo miệng vết thương, trên tay đau xót, khiến nàng nhớ tới thực cao mà Quý phi đưa tới.
"Chủ tử, tốt nhất không nên dùng thuốc mỡ kia, ngộ nhỡ đứa nhỏ..." Phó ma ma thấy ánh mắt của nàng, lập tức khuyên nhủ.
"Đây là vật ngự tứ của Hoàng thượng, ngay cả Vân Quý phi cũng thường xuyên dùng, nếu xảy ra vấn đề gì thì Quý phi nương nương cũng không chạy thoát được đâu." Khóe miệng Chung Uyển nâng lên, nàng ta cũng không thể vì Hoàng thượng không thích đứa nhỏ mà kéo cả mình vào.
"Chủ tử, phu nhân đã tới." Bởi vì Hồng Thược nhận đại bản nên đang nghỉ ngơi, nha đầu hiện tại hầu hạ Chung Uyển chính là Lan Nhi, người được sắp xếp sau khi vào cung.
"Nương." Mắt rưng rưng nhìn mẫu thân hành lễ, Chung Uyển có chút nghẹn ngào.
"Uyển Nhi, Uyển Nhi đáng thương của nương." Chung phu nhân không thể không biết tình cảnh của nữ nhi, bởi vì biết cho nên càng thêm đau lòng, bởi vậy khộng nhịn được gọi khuê danh của nàng ta.
"Nương, nữ nhi tốt lắm, không có việc gì." Chung Uyển nói như vậy, nước mắt lại chảy ra.
"Chủ tử, không thể khóc, nếu để người khác truyền đến tai Hoàng thượng sẽ khiến ngài không vui." Phó ma ma ở bên cạnh lau nước mắt cho nàng ta.
Nhận khăn trong tay Phó ma ma, lau qua loa hai lần, cũng ngừng khóc. Tập Phương hiên của nàng ta không thể chịu thêm lời đồn đại gì nữa rồi.
"Cũng may bụng của Lương viện không chịu thua kém, bây giờ chỉ cần bình an sinh đứa nhỏ ra thì tương lai vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần con." Chung phu nhân cũng chú ý cách dùng từ của bản thân, an ủi.
"Bụng nữ nhi không chịu thua kém thì có ích gì, chỉ hận nữ nhi không có bản lĩnh, không thể khiến Hoàng thượng thích mình." Giờ phút này Chung Uyển lại sắp khóc.
"Có phải Hoàng thượng thực sự sủng ái Nhạc phi nương nương không?" Có chút chần chừ, nhưng Chung phi nhân vẫn hỏi lên.
"Đâu chỉ sủng ái, hắn..." Chung Uyển vốn định nói chuyện tối hôm đó Hoàng thượng cho rằng bản thân là Chung Linh ra, nhưng lại không có cách nào bỏ sĩ diện, nên chỉ nuốt lại bụng.
"Nếu Lương Viện chịu khó qua lại với Nhạc phi nương nương thì tự nhiên Hoàng thượng cũng sẽ nhìn ở trong mắt."
"Ngay từ đầu, lúc mới vào cung nữ nhi cũng nghĩ như vậy, bởi vậy cũng thản nhiên đến bên cạnh Nhạc phi, nhưng nàng ta lại không để nữ nhi trong mắt, ngược lại, lại qua lại thân thiết chỗ Uyển phương nghi." Nói đến chuyện này, lòng Chung Uyển thật sự buồn bực: "Hoàng thượng cũng giống như nàng ta thường xuyên đến Ỷ Trúc hiên của Uyển Phương nghi, nhưng lại chưa từng tới Tập Phương hiên của nữ nhi."
"Con nói xem Nhạc phi nương nương là có ý gì, coi như trước kia chúng ta thật sự không muốn gặp nàng, nhưng cũng không thiếu nàng cái gì, tại sao vừa mới vào cung lại không chịu để ý một chút điểm tình cảm, lại còn chặt đứt việc lui tới với người trong nhà." Chung phu nhân cũng vì việc này mà buồn bực không thôi.
Chung Uyển nghe vậy thì trong giây lát không biết nói gì, mẫu thân nàng ta không biết nhưng nàng ta còn không biết sao. Mặc dù hồi nhỏ mọi người đều đối tốt với bản thân, nhưng sau lưng lại nói Chung Linh lớn lên xinh đẹp như thế nào, nàng ta nghe xong chỉ cảm thấy mất hứng, rồi lại nhớ rõ trong lòng, sau lưng cũng vẫn thường xuyên xảy ra chuyện bắt nạt Chung Linh, chẳng qua bản thân vẫn luôn duy trì tốt thân phận đại tiểu thư, người bên trên cũng biết, chỉ cần bản thân không quá phận thì sẽ không nói gì.
"Nương, con vẫn luôn nghĩ, vì sao con cũng có thai, nhưng Hoàng thượng lại không vui như vậy, có thực là vì không phải là trưởng tử không?" Chung Uyển không nhịn được nói.
"Đại khái cũng là do nguyên nhân này, con xem, con chính là đứa nhỏ đầu tiên của cha con, cha còn đối với con luôn tốt hơn đệ đệ muội muội phía sau rất nhiều, nam nhân luôn cảm thấy đứa nhỏ đầu tiên của mình có chút đặc biệt." Chung phu nhân do dự nói: "Chỉ là Lương viện không cần suy nghĩ nhiều, trước mắt Hoàng thượng không có con nối dõi, chờ sau khi con sinh đứa nhỏ, chắc chắn sẽ vô cùng cao quý."
"Nếu như thật sự như nương nói thì tốt rồi." Chung Uyển cúi đầu. "Nữ nhi từ nghe nói, có phương thuốc cổ truyền có thể khiến phụ nữ có thai sinh non?"
"Nô tỳ cung nghênh Hoàng thượng." Vân Quý phi giống như bướm hoa mềm mại yếu ớt hành lễ với Sầm Mặc.
"Đứng lên đi." Sầm Mặc vươn tay ra đỡ nàng.
"Mấy ngày rồi Hoàng thượng không tới xem nô tỳ rồi." Vân Quý phi có chút hờn dỗi oán giận. "Nô tỳ biết Hoàng thượng bận rộn chính vụ, nhưng Hoàng thượng cũng phải chú ý thân mình đó."
Một tháng này, thời gian Sầm Mặc ngủ lại ở chỗ phi tần hậu cung ít hơn rất nhiều.
Vân Quý phi biết hôm nay Hoàng thượng điểm bài tử của bản thân, tự nhiên là trang điểm tỉ mỉ, không thể để một mình Nhạc phi đoạt đi sự sủng ái của Hoàng thượng được. Hôm nay nàng ta chọn quần lụa kim tuyến mỏng, váy thướt tha, quấn quít eo nhỏ, lộ làn da trắng như ngọc, thoáng hiện ánh sáng, làm cho người ta không tách ra được.
Chỉ là Hoàng thượng đã có chút không tập trung, lúc vừa tới chỉ nhìn nàng ta một cái, ngay cả một câu khích lệ cũng chưa có.
"Nghỉ ngơi đi." Sầm Mặc nhàn nhạt phân phó.
"Vâng." Vân Quý phi đỏ mặt, lập tức cúi đầu đáp.
Mây mưa qua đi, Sầm Mặc thầm thở dài trong lòng, quay đầu nhìn Vân Quý phi vẫn còn vương vấn dư âm bên cạnh, thật sự không biết trong lòng có cảm giác gì. Ngay cả khi nàng ta có dùng một chút thôi tình cao, thì Sầm Mặc vẫn cảm thấy so với Chung Linh thì vẫn còn thiếu chút gì đó.
"Hoàng thượng?" Hình như Hoàng thượng không vui vẻ lắm, trong lòng Vân Quý phi cảm thấy bất an, có phải nàng ta làm chỗ nào không tốt không? Phi tử tranh thủ tình cảm, ngoại trừ ấn tượng về mĩ mạo, thì quan trọng nhất chính là lúc trên giường có thể khiến Hoàng thượng vừa lòng.
Trước kia, mặc dù không lần nào nói ra, nhưng biểu cảm của Hoàng thượng đều là thỏa mãn, chưa từng có hôm nào lạnh nhạt như hôm nay.
"Không có việc gì, trẫm chỉ nghĩ tới một số việc thôi." Nhìn ra sự bất an của Vân Quý phi, Sầm Mặc nói lời an ủi.
Vân Quý phi vẫn có chút bất an, nhưng vẫn lộ ra nụ cười dịu dàng.
"Hoàng thượng, người ở Tập Phương hiên đến nói, Chung Lương viện bị bỏng nước ấm, đã mời thái y." Mặc dù Lâm Anh cảm thấy Chung Uyển làm hơi quá, nhưng suy cho cùng thì nàng ta vẫn đang hoài đứa nhỏ của Hoàng thượng.
Trước không đề cập đến việc Vân Quý phi nói gì, Sầm Mặc nhướng mày, lên tiếng trước: "Nếu đã mời thái y thì chắc là cũng nghiêm trọng. Hôm nay muộn rồi, ngày khác trẫm lại đến xem nàng."
"Vâng." Lâm Anh bình tĩnh lui ra ngoài
Trước đó Vân Quý phi còn thầm hận Chung Uyển không có việc gì mà lại muốn tới nơi này đoạt người, có điều sau khi nghe Hoàng thượng nói thì nàng ta lại muốn cười to, cái này đúng là bắt gà không được còn mất một nắm gạo rồi. Nếu không lúc mời Hoàng thượng qua đó, nhìn thần thái của hắn thì đúng là có chút không hài lòng với hành vi của nàng ta.
"Hoàng thượng, suy cho cùng thì trong bụng của Chung muội muội còn có đứa nhỏ của Hoàng thượng, Hoàng thượng không cần đi xem sao?" Lúc này, vẫn nên rộng lượng đúng lúc, hơn nữa còn có tác dụng thúc đẩy.
"Xảy ra chuyện cũng có Thái y, trẫm đi làm gì. Chung Lương viện thật đúng là không có quy củ, lại có thể khiến bản thân bị thương, ngày khác nàng phải dạy dỗ nàng ta." Vốn đã không còn cảm giác gì, nhưng bây giờ Sầm Mặc cảm thấy, Chung Uyển có mang, ở trong lòng Linh Nhi hẳn là không thoải mái, nếu bản thân lại còn có dáng vẻ quan tâm, thì nhất định trong lòng Linh Nhi sẽ vô cùng không thoải mái.
"Vâng, nô tỳ đã biết." Ở góc độ Sầm Mặc không nhìn thấy, khóe miệng Vân Quý phi nổi lên ý cười.
***
Sáng sớm hôm sau, Vân Quý phi dẫn theo Thái giám cung nữ đến Phương Tập hiên.
"Tần thiếp bái kiến Quý phi nương nương." Chung Uyển đi từ trong nhà ra đón sắc mặc không tốt lắm.
Vân Quý phi nể tình hài tử cũng không dám để Chung Uyển hành lễ, nếu xảy ra chuyện gì thì bản thân nàng ta muốn trốn cũng không trốn được.
"Muội muội có thai, đừng đa lễ. Bản cung phụng ý chỉ Hoàng thượng đến xem muội muội."
Đầu tiên Chung Uyển nghe thấy Hoàng thượng bảo Vân Quý phi đến thì cảm thấy vui vẻ, sau đó tâm lại trùng xuống, không phải Hoàng thượng tự mình đến thì có ích lợi gì.
Vân Quý phi nhìn ra những biến hóa nhỏ bé trong mắt Chung Uyển, cười nói: "Muội muội đừng trách Hoàng thượng, mọi người đều biết gần đây Hoàng thượng bận rộn triều chính, nên có chút lơ là hậu cung. Mãi đến hôm qua Hoàng thượng mới có thể ở chỗ ta nghỉ nơi một lát, muội muội lại xảy ra chuyện, chuyện này lại khiến tâm tình của Hoàng thượng thêm không tốt. Có điều trong lòng Hoàng thượng vẫn lo lắng cho muội muội cùng hài tử trong bụng, sáng sớng đã lệnh cho bản cung đến xem muội."
"Tần thiếp không dám làm phiền Hoàng thượng, là do tần thiếp sơ ý nên mới để bản thân bị phỏng, khiến Hoàng thượng phiền lòng." Chung Uyển nghiêm túc trả lời. Tối hôm qua nàng ta bị phỏng thật sự là do vô ý, vốn nghĩ dựa vào cơ hội này để có thể nhìn thấy Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại giống như không đặt mình trong lòng, nên không có tới.
Vào bên trong ngồi trên vị trí chủ vị, Vân Quý phi cũng để Chung Uyển ngồi xuống, làm như quan tâm nói: "Vết thương của muội muội sao rồi?"
Chun Uyển vươn tay, lộ ra cổ tay được băng bó: "Hồi nương nương, vết thương của tần thiếp không sao rồi, chỉ là hôm qua có chút sợ hãi nên động thai khí, thái y vì cố kị hài tử trong bụng tần thiếp nên không dám dùng dược gì."
Ánh mắt Vân Quý phi khẽ chuyển, giống như kinh ngạc nói: “Có phải vết thương này của muội muội sẽ lưu lại sẹo không?”
“Đợi đến lúc sinh hạ Hoàng tử, tần thiếp sẽ dùng mấy loại cao trừ sẹo là được rồi.” Dù sao nàng ta cũng không dám dùng thuốc linh tinh.
"Không biết lúc nào mới sinh ra Hoàng tử, còn vết thương này thì..." Vân Quý phi giống như oán trách nói: "Điều quan trọng nhất của nữ nhân trong hậu cung như chúng ta chính là phải bảo vệ dung mạo cơ thể, nếu trên tay có sẹo, làm sao có thể khiến Hoàng thượng thích được. Chờ ngươi ra tháng, chỉ sợ vết sẹo này sẽ không dễ dàng tẩy đi nữa."
Nhìn thần sắc dường như có chút lo lắng của Chung Uyển, Vân Quý phi mỉm cười: "Cũng may bản cung đã nghĩ tới chuyện này, chỗ bản cung có thực cao được Hoàng thượng ban thưởng, chẳng những có tác dụng trừ sẹo, mà dùng thường xuyên cũng có lợi đối với làn da. Lần này bản cung đến cũng mang theo cho ngươi hai hộp."
Lúc này Xuân Hạnh bên người Vân Quý phi lập tức đưa gì đó trong khay tới.
"Vậy thì đa tạ nương nương." Chung Uyển do dự một chút, nhưng vẫn để nha đầu nhận lấy, nàng ta cũng nghe loáng thoáng rằng có loại thuốc mỡ như vậy, hiệu quả trừ sẹo thật sự hơn thuốc mỡ bình thường nhiều, hơn nữa lại vô cùng trân quý, bởi vậy dường như trong hậu cung này chỉ có mình Quý phi có.
"Lại nói tiếp, không biết nha đầu bên người muội chăm sóc muội như thế nào mà lại để muội muội bị phỏng. Ngày hôm qua Hoàng thượng còn vì vậy mà trách tội bản cung đấy." Vân Quý phi đổi sắc mặt, nghiêm khắc đứng lên: "Hôm qua là ai hầu hạ?"
"Nô tỳ đáng chết." Nha đầu Hồng Thược bên cạnh Chung Uyển lập tức quỳ xuống. Thật sự là hôm qua Chung Uyển không yên lòng, mới đánh rơi chiếc cốc, nhưng vậy này tự nhiên chỉ có thể để nô tỳ bên người nàng ta gánh vác.
"Tự đến Tư hình lĩnh hai mươi đại bản." Vân Quý phi lạnh lùng nói: "Miễn cho Hoàng thượng trách cứ bản cung không có năng lực thống trị hậu cung."
Mặt Hồng Thược trắng bệch, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất không nói một tiếng nào. Chung Uyển biết việc này cần có người gánh vác, cho nên cũng không dám cầu xin tha thứ cho nha đầu.
"Nha đầu này là người vụng về, muội muội có cần bản cung cho người khác đến hầu hạ không?" Thần sắc của Vân Quý phi dịu xuống, nói với Chung Uyển.
"Mặc dù nha đầu này thô kệch, nhưng cũng là người tần thiếp dùng quen rồi, cho nên không dám làm phiền nương nương." Chung Uyển tự nhiên không dám nhận, người nàng ta có thể sử dụng ở nơi này vốn không nhiều, nếu ngay cả nha đầu bên người cũng bị thay đổi thì không biết bản thân sẽ sai sử như thế nào.
"Nếu muội muội thích nàng thì bản cung cũng không làm chuyện dư thừa, nhưng muội muội phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để tỷ tỷ lại chịu sự trách cứ của Hoàng thượng." Vân Quý phi đứng lên: "Bản cung về trước, hôm qua bản cung mệt muốn chết rồi, suy cho cùng cũng không bằng tuổi trẻ của bọn muội muội, dĩ nhiên là có chút không chịu nổi." Nói xong còn che miệng cười khẽ.
Câu cuối cùng tự nhiên là chỉ tối hôm qua nàng ta nhận sủng, lấy chuyện tối qua để kích thích Chung Uyển thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Nhìn thấy sắc mặt Chung Uyển thay đổi vài lần, hiển nhiên là liên tưởng chuyện tối hôm qua đến hôm nay. Vân Quý phi vô cùng hài lòng rời đi.
"Tiểu chủ." Hồng Thược nhìn Chung Uyển, thần sắc có chút sợ hãi.
Thấy Hồng Thược như vậy, vẻ mặt cứng ngắc của Chung Uyển cũng dịu xuống: "Lần này Hồng Thược ngươi nhận đại bản, bản Lương Viện sẽ ghi ở trong lòng, sau này tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."
Hồng Thược biết chuyện này không thể thay đổi, chỉ có thể nhanh chóng đi lĩnh đại bản, lúc đi qua người Chung Uyển, nàng ta phát hiện cả người tiểu nha đầu phát run, lại không thể nói gì.
Bây giờ nàng ta mới biết được, có thai đã là gì, nếu không chiếm được ánh mắt của Hoàng thượng thì có cũng như không. Nàng ta có chút oán hận nắm chặt tay, lại kéo miệng vết thương, trên tay đau xót, khiến nàng nhớ tới thực cao mà Quý phi đưa tới.
"Chủ tử, tốt nhất không nên dùng thuốc mỡ kia, ngộ nhỡ đứa nhỏ..." Phó ma ma thấy ánh mắt của nàng, lập tức khuyên nhủ.
"Đây là vật ngự tứ của Hoàng thượng, ngay cả Vân Quý phi cũng thường xuyên dùng, nếu xảy ra vấn đề gì thì Quý phi nương nương cũng không chạy thoát được đâu." Khóe miệng Chung Uyển nâng lên, nàng ta cũng không thể vì Hoàng thượng không thích đứa nhỏ mà kéo cả mình vào.
"Chủ tử, phu nhân đã tới." Bởi vì Hồng Thược nhận đại bản nên đang nghỉ ngơi, nha đầu hiện tại hầu hạ Chung Uyển chính là Lan Nhi, người được sắp xếp sau khi vào cung.
"Nương." Mắt rưng rưng nhìn mẫu thân hành lễ, Chung Uyển có chút nghẹn ngào.
"Uyển Nhi, Uyển Nhi đáng thương của nương." Chung phu nhân không thể không biết tình cảnh của nữ nhi, bởi vì biết cho nên càng thêm đau lòng, bởi vậy khộng nhịn được gọi khuê danh của nàng ta.
"Nương, nữ nhi tốt lắm, không có việc gì." Chung Uyển nói như vậy, nước mắt lại chảy ra.
"Chủ tử, không thể khóc, nếu để người khác truyền đến tai Hoàng thượng sẽ khiến ngài không vui." Phó ma ma ở bên cạnh lau nước mắt cho nàng ta.
Nhận khăn trong tay Phó ma ma, lau qua loa hai lần, cũng ngừng khóc. Tập Phương hiên của nàng ta không thể chịu thêm lời đồn đại gì nữa rồi.
"Cũng may bụng của Lương viện không chịu thua kém, bây giờ chỉ cần bình an sinh đứa nhỏ ra thì tương lai vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần con." Chung phu nhân cũng chú ý cách dùng từ của bản thân, an ủi.
"Bụng nữ nhi không chịu thua kém thì có ích gì, chỉ hận nữ nhi không có bản lĩnh, không thể khiến Hoàng thượng thích mình." Giờ phút này Chung Uyển lại sắp khóc.
"Có phải Hoàng thượng thực sự sủng ái Nhạc phi nương nương không?" Có chút chần chừ, nhưng Chung phi nhân vẫn hỏi lên.
"Đâu chỉ sủng ái, hắn..." Chung Uyển vốn định nói chuyện tối hôm đó Hoàng thượng cho rằng bản thân là Chung Linh ra, nhưng lại không có cách nào bỏ sĩ diện, nên chỉ nuốt lại bụng.
"Nếu Lương Viện chịu khó qua lại với Nhạc phi nương nương thì tự nhiên Hoàng thượng cũng sẽ nhìn ở trong mắt."
"Ngay từ đầu, lúc mới vào cung nữ nhi cũng nghĩ như vậy, bởi vậy cũng thản nhiên đến bên cạnh Nhạc phi, nhưng nàng ta lại không để nữ nhi trong mắt, ngược lại, lại qua lại thân thiết chỗ Uyển phương nghi." Nói đến chuyện này, lòng Chung Uyển thật sự buồn bực: "Hoàng thượng cũng giống như nàng ta thường xuyên đến Ỷ Trúc hiên của Uyển Phương nghi, nhưng lại chưa từng tới Tập Phương hiên của nữ nhi."
"Con nói xem Nhạc phi nương nương là có ý gì, coi như trước kia chúng ta thật sự không muốn gặp nàng, nhưng cũng không thiếu nàng cái gì, tại sao vừa mới vào cung lại không chịu để ý một chút điểm tình cảm, lại còn chặt đứt việc lui tới với người trong nhà." Chung phu nhân cũng vì việc này mà buồn bực không thôi.
Chung Uyển nghe vậy thì trong giây lát không biết nói gì, mẫu thân nàng ta không biết nhưng nàng ta còn không biết sao. Mặc dù hồi nhỏ mọi người đều đối tốt với bản thân, nhưng sau lưng lại nói Chung Linh lớn lên xinh đẹp như thế nào, nàng ta nghe xong chỉ cảm thấy mất hứng, rồi lại nhớ rõ trong lòng, sau lưng cũng vẫn thường xuyên xảy ra chuyện bắt nạt Chung Linh, chẳng qua bản thân vẫn luôn duy trì tốt thân phận đại tiểu thư, người bên trên cũng biết, chỉ cần bản thân không quá phận thì sẽ không nói gì.
"Nương, con vẫn luôn nghĩ, vì sao con cũng có thai, nhưng Hoàng thượng lại không vui như vậy, có thực là vì không phải là trưởng tử không?" Chung Uyển không nhịn được nói.
"Đại khái cũng là do nguyên nhân này, con xem, con chính là đứa nhỏ đầu tiên của cha con, cha còn đối với con luôn tốt hơn đệ đệ muội muội phía sau rất nhiều, nam nhân luôn cảm thấy đứa nhỏ đầu tiên của mình có chút đặc biệt." Chung phu nhân do dự nói: "Chỉ là Lương viện không cần suy nghĩ nhiều, trước mắt Hoàng thượng không có con nối dõi, chờ sau khi con sinh đứa nhỏ, chắc chắn sẽ vô cùng cao quý."
"Nếu như thật sự như nương nói thì tốt rồi." Chung Uyển cúi đầu. "Nữ nhi từ nghe nói, có phương thuốc cổ truyền có thể khiến phụ nữ có thai sinh non?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.