Chương 23
Ái Hạ Lệ Tử
23/11/2016
Editor: Búnn.
"Mau đi tuyên Thái y!" Uyển Phương nghi hiển nhiên cũng bị tình huống này đánh cho trở tay không kịp, nhưng thấy Nhạc phi nương nương ngẩn người nhìn váy của Chung Uyển, nàng lại đùng một cái tỉnh táo hẳn.
"A...!" Chung Uyển cũng đã phát hiện tình huống của bản thân không đúng, trong tình huống cấp bách, hét lớn một tiếng rồi ngất đi.
"Mau đưa nương nương trở về, phái vài người đi thông báo cho Hoàng thượng." Uyển Phương nghi vội vàng nói, sau đó nhìn thoáng qua Chung Linh không có phản ứng: "Vân Nhi, còn không mau nâng nương nương nhà ngươi dậy."
"Chủ tử, người có thai, không tiện nhúng tay vào việc này, vẫn nên về trước thôi." Hà cô cô ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.
Uyển Phương nghi do dự một chút, gật gật đầu: "Nhưng người có mặt ở đây đều không được đi, chờ quý phi nương nương đến đây rồi lại nói."
Mọi người quỳ đáp ứng, trong lòng đều không yên, chủ tử xảy ra chuyện, người đầu tiên không hay ho chính là nô tài.
"Tỷ tỷ, tỷ có khỏe không?" Uyển Phương nghi quan tâm hỏi.
"Ừ, không sao." Cuối cùng Chung Linh cũng hồi phục tinh thần lại, thần sắc phức tạp nhìn Uyển Phương nghi: " Thân mình muội muội không tiện, về trước nghỉ đi, bản cung đi theo đến Tập Phương hiên."
Đến lúc Sầm Mặc tới liền thấy Chung Linh đứng ngẩn người ở cửa, hai mắt vô hồn.
"Linh Nhi." Sầm Mặc đến phía trước nắm tay nàng.
"Hoàng thượng, người đến rồi." Mặt Chung Linh tái nhợt, nhưng vẫn cố kéo nụ cười: "Hoàng thượng mau đi nhìn Chung Lương viện một chút, chỉ sợ đứa nhỏ không giữ được rồi."
Sầm Mặc nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó mới đi vào trong phòng.
"Hoàng thượng vạn tuế." Thấy Hoàng thượng tiến vào, tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất.
"Tình huống như thế nào?" Không dài dòng, Sầm Mặc trực tiếp hỏi.
"Hồi Hoàng thượng, ngày thường Chung tiểu chủ có chút ưu tư quá độ, cộng thêm cơ thể có chút hư nhược, bởi vậy lần này bị ngã cùng sợ hãi, Long tự, chỉ sợ khó giữ được." Thái y ép sát đầu trên mặt đất, bất an trả lời.
"Cố gắng giữ đứa nhỏ." Sầm Mặc thấp giọng phân phó một câu, sau đó liền đi ra ngoài, nơi này cũng không thích hợp để hắn ở lại lâu.
"Vâng. Thần tuân chỉ." Cuối cùng Thái y cũng yên tâm một chút, ít nhất cũng giữ được đầu trong giây lát. Nhớ lại mạch tượng của Chung Lương viện, Thái y lắc đầu, chỉ có thể cố gắng thôi.
"Hoàng thượng, Chung muội muội..." Giờ phút này Vân Quý phi cũng chạy đến nơi.
"Không sao, trẫm đã để Thái y tận lực rồi." Thần sắc của Sầm Mặc ngưng trọng, quay đầu nhìn về phía nô tài quỳ trên đấy. "Ai có thể nói cho trẫm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
"Hồi Hoàng thượng, nương nương vốn đang tản bộ trong hoa viên với Uyển tiểu chủ, đúng lúc gặp phải Chung tiểu chủ, sau đó lại tán gẫu thêm mấy câu." Lâm di đứng dậy. "Nhưng lúc này bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một con rắn, Chung tiểu chủ thấy trước, liền lôi kéo chủ tử, sau khi chủ tử ngã trên đất, dường như Chung tiểu chủ bị cung nữ phía sau chặn đường lui, cũng ngã xuống, sau đó lại thấy đỏ."
Cho dù Lâm di không nói toàn bộ, nhưng trong đầu Sầm Mặc hiện lên sự việc lúc đó, rồi tự nhiên sẽ hiểu rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nhìn Chung Linh một cái, nhìn dáng vẻ của nàng không giống như bị thương mới yên lòng.
"Sao trong hoa viên lại có rắn?" Sầm Mặc chú ý tới vật đáng ra không nên xuất hiện trong đó.
"Hồi Hoàng thượng, mỗi ngày nô tài đều phát người đến dọn dẹp chăm sóc hoa viên, mảnh đất này không ẩm thấp, cũng chưa bao giờ có rắn hay gì đó xuất hiện, con rắn này rất kỳ lạ." Đại thái giám phủ nội vụ lập tức quỳ xuống đất kêu oan: "Mong Hoàng thượng tra xét."
"Vậy con rắn kia đâu?" Sầm Mặc tiếp tục truy hỏi, lại phát hiện không có ai nói chuyện?
Đúng lúc hắn sắp phát hỏa thì một bóng hồng đứng lên: "Hồi Hoàng thượng, rắn bị nô tỳ ném đi rồi."
Người nói chuyện là Chu Nhi, Sầm Mặc có nhớ được nàng, Chung Linh nói dường như nàng ấy có chút ngốc nghếch.
"Hồi nhỏ nô tỳ thường xuyên bắt rắn chơi, thấy nương nương sợ hãi, nô tỳ liền túm lấy nó vất đi." Cho dù Chu Nhi nói chuyện hơi chậm, nhưng vẫn nhìn ra được nàng ấy đã cố gắng biểu đạt rõ ràng rồi.
"Hoàng thượng, nô tỳ thất trách khiến Chung muội muội xảy ra chuyện, mong Hoàng thượng trách phạt." Vân Quý phi lập tức khom người thỉnh tội.
"Quý phi sai chỗ nào?" Sầm Mặc nhìn nàng ta một cái, liền dời mắt đi: "Chuyện này, còn có lai lịch của con rắn kia, cần phải điều tra rõ, có nghe thấy không?"
"Nô tài lĩnh chỉ." Nhóm thái giám lo việc chủ quản đang quỳ ở phía trước cùng dập đầu, đồng thanh đáp lại.
"Hoàng thượng, Uyển tiểu chủ sai người đến nói, lúc Chung tiểu chủ thấy rắn, vốn muốn kéo ngài ấy, nhưng Nhạc phi nương nương chắn trước mặt ngài ấy, cho nên mới bị nàng ta kéo qua." Vừa ra đến cửa, Lâm Anh đã đi tới, nhỏ giọng bẩm báo.
Sầm Mặc nghe vậy, cũng im lặng, đi thẳng về phía Chung Linh.
"Sợ sao?" Sầm Mặc nhẹ giọng nói, giống như sợ âm thanh lớn hơn một chút sẽ khiến Chung Linh sợ hãi.
"Hoàng thượng, nô tỳ không sao, Chung Lương viện, nàng ấy..."
"Tay còn đau không?" Sầm Mặc nhìn bàn tay quấn băng gạc của nàng, phía trên còn chút máu khiến hắn có chút đau lòng.
"Nô tỳ không đau, chỉ là Chung Lương viện gặp chuyện không may, nô tỳ không tránh khỏi liên quan, trong lòng nô tỳ rất sợ." Chung Linh mở lớn hai mắt, giống như muốn thu nước mắt ngược vào trong.
"Nếu nàng ta không vươn tay kéo nàng thì làm sao có thể xảy ra chuyện này được." Sầm Mặc cau mày không vui: "Đúng là nữ nhân không khiến người ta bớt lo, dưới loại tình huống kia còn muốn kéo người làm đệm lưng."
Chung Linh cúi đầu không nói chuyện, mặc dù nếu Chung Uyển không kéo nàng thì nàng sẽ không ngã xuống, nàng ta cũng sẽ không gặp chuyện không may, nhưng dù sao cũng vì nàng mà Chung Uyển mới bị ngã, vệt máu nhanh chóng lan tràn lúc đó thật sự khiến tim nàng đập nhanh.
"Hoàng thượng, vi thần đáng chết, đứa nhỏ của Chung tiểu chủ, không giữ được nữa rồi." Lúc này, nhóm Thái y ở trong phòng vội vàng đi ra, quỳ xuống thỉnh tội.
Sầm Mặc nghe vậy, chỉ hừ một tiếng, phất ống tay áo, nhìn về phía Vân Quý phi: "Bảo nàng ta nghỉ ngơi cho tốt, tất nhiên trẫm sẽ tra rõ ràng chuyện này."
"Nô tỳ tuân chỉ." Vân Quý phi phúc thân: "Chỉ là Chung tiểu chủ mới mất đứa nhỏ, chỉ sợ tinh thần có chút không ổn định, không bằng Hoàng thượng an ủi...."
"Được rồi, trẫm không muốn nhìn thấy nàng ta!" Sầm Mặc không kiên nhẫn xoay người rời đi.
"Nô tỳ biết sai, Hoàng thượng bớt giận." Vân Quý phi lập tức cúi đầu nhận sai, khóe môi thoáng hiện nụ cười đắc ý, thêm dầu vào lửa chính là sở trường của nàng.
Chung Linh có chút không yên lòng về Vân Tường cung, Lâm di đưa một ly trà nóng qua.
"Tiểu thư, Chung tiểu chủ dụng tâm hiểm ác, bây giờ không có đứa nhỏ cũng là nàng ta gieo gió gặt bão, tiểu thư không nên đổ sai lầm đó lên người mình."
"Đều nói hậu cung hiểm ác, trước ta không cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ xem ra, cũng là do ta quá mức buông thả rồi." Nhận trà nóng, Chung Linh không uống ngay, chỉ nắm trong tay, hai mắt mông lung nhìn về phía trước.
"Giữa ban ngày, ở trong hoa viên lại có thể xuất hiện rắn độc, rõ ràng là có người cố ý làm việc này." Hồi tưởng máu sắc sặc sỡ của con rắn độc kia, Chung Linh chỉ cảm thấy rét run, nếu bản thân bị có cắn một cái, dù là không chết thì cũng mất nửa cái mạng: "Chỉ là không biết con rắn đó dùng để đối phó với ai, bản cung cùng Uyển phương nghi thường xuyên tản bộ vào thời gian đó, bị người có tâm phát hiện cũng không phải là điều kỳ quái."
"Nhưng bây giờ xem ra, ngay cả lúc bản cung bị kéo Chung Lương viện kéo đến trước người nàng thì dường như con rắn kia cũng không có ý tấn công bản cung." Chung Linh cố gắng nhớ lại, suy nghĩ cũng dần rõ ràng hơn, nhưng vẫn cảm thấy hình như đã bỏ qua điều gì.
"Chủ tử đừng nghỉ nữa, để nô tỳ xem tay của ngài đi, Hoàng thượng ban thưởng thuốc trị thương tốt nhất, tuyệt đối sẽ không để lại sẹo." Lúc này Tưởng Nhi nâng một cái hộp nhỏ bước vào.
"Đúng rồi!" Chung Linh nghe vậy, đặt cái chén lên bàn, nhanh chóng đứng dậy: "Đi mời Thái y vừa mới khám cho Chung Lương viện đến đây."
"Vâng." Mặc dù cảm thấy không hiểu vì sao nương nương lại làm như vậy, nhưng Tưởng Nhi vẫn theo lời đi mời.
"Vi thần tham kiến Nhạc phi nương nương." Nhóm Thái y quỳ trên mặt đất, trong lòng than thở, làm thái y thật không dễ dàng.
"Đều đứng lên rồi trả lời." Giọng nói của Chung Linh truyền đến qua một tấm màn ngăn cách: "Như các vị thái y chuẩn mạch, nguyên nhân dẫn đến Chung Lương viện đẻ non là gì?"
"Hồi nương nương, Chung tiểu chủ đẻ non là do ngày thường ưu tư quá độ, thân mình vốn hư nhược, cộng thêm lần này bị va chạm cùng sợ hãi, nên mới đẻ non." Câu trả lời của Thái y cũng không khác gì trước đó.
Chung Linh hừ lạnh một tiếng: "Câu trả lời của Thái y rất khôn khéo, là do bị va chạm, còn vì kinh sợ nên đẻ non hay là thân mình bị hư nhược nên mới đẻ non, nói rõ ràng cho bản cung."
Mồ hôi lạnh của Thái y chảy ròng ròng, hay là Nhạc phi nương nương đã biết chuyện gì rồi?
"Hồi nương nương, như thần thấy, mạch tượng của Chung tiểu chủ rất mỏng, cũng không phải là do chuyện lần này nên mới đẻ non, chỉ sợ là trước đó cũng có chút nguyên nhân, chuyện lần này chỉ là tác nhân khiến Chung tiểu chủ đẻ non thôi."
Người nói chuyện lần này là một giọng nói của người trẻ tuổi.
Chung Linh nghe vậy, đầu run lên: "Theo y của ngươi, coi như không có chuyện lần này, Chung tiểu chủ cũng đẻ non?"
"Hồi nương nương, dựa theo mạch tượng thì đúng là như vậy, chỉ là trước đó không phải là vi thần bắt mạch cho Chung tiểu chủ nên không dám ngắt lời."
"Ngươi tên gì?" Chung Linh im lặng một chút, đột nhiên hỏi.
"Vi thần là Từ Tử Nhược." Giọng nói này tiếp tục cung kính trả lời.
"Thái y trước đó bắt mạch cho Chung tiểu chủ là ai?"
"Hồi nương nương, là vi thần, Triệu Đĩnh." Thái y trả lời câu hỏi trước đó, đang quỳ trên mặt đất cung kính trả lời.
"Ban đầu ngươi không phát hiện mạch tượng của Chung tiểu chủ có vấn đề?" Chung Linh lạnh giọng hỏi. "Bản cung cho ngươi cơ hội cuối cùng."
"Hồi nương nương, mạch tượng của Chung tiểu chủ thật sự có vấn đề, mặc dù vi thần đã kê thuốc dưỡng thai, nhưng mạch tượng vẫn suy yếu từng ngày, vi thần chỉ nghĩ là do thai của Chung tiểu chủ hơi yếu, chứ không nghĩ sâu xa. Là vi thần đáng chết, không kịp thời phát hiện, thỉnh nương nương thứ tội." Triệu Đĩnh run sợ trả lời.
"Làm sao bản cung có thể định tội cho ngươi, tự nhiên sẽ có Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương xử lý tội thất trách của ngươi." Chung Linh cười lạnh một tiếng: "Ngươi tự mình tìm Hoàng thượng, nói toàn bộ những lời ngươi vừa nói cho ngài."
"Vâng, vâng."
"Triệu Đĩnh, bản cung lệnh cho ngươi đi điều tra xem tại sao mạch tượng của Chung Lương viện lại yếu như thế, có gì phải kịp thời hồi báo cho Hoàng thượng cùng bản cung."
"Vi thần tuân mệnh." Triệu Đĩnh đáp.
"Nương nương cảm thấy có người xuống tay với Chung Lương viện trước, sau đó vu oan cho nương nương?" Tần ma ma ở bên cạnh hỏi.
"Có người xuống tay với Chung Lương viện là thật, nhưng bản cung chỉ là bị nàng ta liên lụy mà thôi. Chuyện này hẳn là người đứng sau màn cũng không ngờ chuyện này có liên quan đến bản cung." Chung Linh cười lạnh: "Bản cung còn chưa làm gì mà đã có người muốn hắt nước bẩn lên bản cung rồi."
Thật ra nàng đã sớm nghĩ ra người có thể làm ra chuyện này rồi, để Triệu Đĩnh đi kiểm tra cũng chỉ là tìm ra chứng cớ xác thực, chứng minh phỏng đoán của nàng.
Chung Uyển mang thai, tự nhiên sẽ biến thành hạt cát trong mắt người nào đấy, trong hoàng cung người làm việc này thật sự không nhiều lắm, người có khả năng làm ra chuyện này càng không nhiều.
Mặc dù Chung Linh có suy nghĩ không chính đáng, nhưng còn chưa kịp ra tay đã khiến người ta hắt nước bẩn trên người nàng, nếu không rửa sạch thì về sau làm sao có thể sống yên ở hậu cung. Huống chi, không phải cái gì nàng cũng không biết.
Nhìn băng gạc quấn trên tay, khóe miệng Chung Linh thoáng hiện nụ cười lạnh lùng.
"Mau đi tuyên Thái y!" Uyển Phương nghi hiển nhiên cũng bị tình huống này đánh cho trở tay không kịp, nhưng thấy Nhạc phi nương nương ngẩn người nhìn váy của Chung Uyển, nàng lại đùng một cái tỉnh táo hẳn.
"A...!" Chung Uyển cũng đã phát hiện tình huống của bản thân không đúng, trong tình huống cấp bách, hét lớn một tiếng rồi ngất đi.
"Mau đưa nương nương trở về, phái vài người đi thông báo cho Hoàng thượng." Uyển Phương nghi vội vàng nói, sau đó nhìn thoáng qua Chung Linh không có phản ứng: "Vân Nhi, còn không mau nâng nương nương nhà ngươi dậy."
"Chủ tử, người có thai, không tiện nhúng tay vào việc này, vẫn nên về trước thôi." Hà cô cô ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.
Uyển Phương nghi do dự một chút, gật gật đầu: "Nhưng người có mặt ở đây đều không được đi, chờ quý phi nương nương đến đây rồi lại nói."
Mọi người quỳ đáp ứng, trong lòng đều không yên, chủ tử xảy ra chuyện, người đầu tiên không hay ho chính là nô tài.
"Tỷ tỷ, tỷ có khỏe không?" Uyển Phương nghi quan tâm hỏi.
"Ừ, không sao." Cuối cùng Chung Linh cũng hồi phục tinh thần lại, thần sắc phức tạp nhìn Uyển Phương nghi: " Thân mình muội muội không tiện, về trước nghỉ đi, bản cung đi theo đến Tập Phương hiên."
Đến lúc Sầm Mặc tới liền thấy Chung Linh đứng ngẩn người ở cửa, hai mắt vô hồn.
"Linh Nhi." Sầm Mặc đến phía trước nắm tay nàng.
"Hoàng thượng, người đến rồi." Mặt Chung Linh tái nhợt, nhưng vẫn cố kéo nụ cười: "Hoàng thượng mau đi nhìn Chung Lương viện một chút, chỉ sợ đứa nhỏ không giữ được rồi."
Sầm Mặc nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó mới đi vào trong phòng.
"Hoàng thượng vạn tuế." Thấy Hoàng thượng tiến vào, tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất.
"Tình huống như thế nào?" Không dài dòng, Sầm Mặc trực tiếp hỏi.
"Hồi Hoàng thượng, ngày thường Chung tiểu chủ có chút ưu tư quá độ, cộng thêm cơ thể có chút hư nhược, bởi vậy lần này bị ngã cùng sợ hãi, Long tự, chỉ sợ khó giữ được." Thái y ép sát đầu trên mặt đất, bất an trả lời.
"Cố gắng giữ đứa nhỏ." Sầm Mặc thấp giọng phân phó một câu, sau đó liền đi ra ngoài, nơi này cũng không thích hợp để hắn ở lại lâu.
"Vâng. Thần tuân chỉ." Cuối cùng Thái y cũng yên tâm một chút, ít nhất cũng giữ được đầu trong giây lát. Nhớ lại mạch tượng của Chung Lương viện, Thái y lắc đầu, chỉ có thể cố gắng thôi.
"Hoàng thượng, Chung muội muội..." Giờ phút này Vân Quý phi cũng chạy đến nơi.
"Không sao, trẫm đã để Thái y tận lực rồi." Thần sắc của Sầm Mặc ngưng trọng, quay đầu nhìn về phía nô tài quỳ trên đấy. "Ai có thể nói cho trẫm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
"Hồi Hoàng thượng, nương nương vốn đang tản bộ trong hoa viên với Uyển tiểu chủ, đúng lúc gặp phải Chung tiểu chủ, sau đó lại tán gẫu thêm mấy câu." Lâm di đứng dậy. "Nhưng lúc này bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một con rắn, Chung tiểu chủ thấy trước, liền lôi kéo chủ tử, sau khi chủ tử ngã trên đất, dường như Chung tiểu chủ bị cung nữ phía sau chặn đường lui, cũng ngã xuống, sau đó lại thấy đỏ."
Cho dù Lâm di không nói toàn bộ, nhưng trong đầu Sầm Mặc hiện lên sự việc lúc đó, rồi tự nhiên sẽ hiểu rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nhìn Chung Linh một cái, nhìn dáng vẻ của nàng không giống như bị thương mới yên lòng.
"Sao trong hoa viên lại có rắn?" Sầm Mặc chú ý tới vật đáng ra không nên xuất hiện trong đó.
"Hồi Hoàng thượng, mỗi ngày nô tài đều phát người đến dọn dẹp chăm sóc hoa viên, mảnh đất này không ẩm thấp, cũng chưa bao giờ có rắn hay gì đó xuất hiện, con rắn này rất kỳ lạ." Đại thái giám phủ nội vụ lập tức quỳ xuống đất kêu oan: "Mong Hoàng thượng tra xét."
"Vậy con rắn kia đâu?" Sầm Mặc tiếp tục truy hỏi, lại phát hiện không có ai nói chuyện?
Đúng lúc hắn sắp phát hỏa thì một bóng hồng đứng lên: "Hồi Hoàng thượng, rắn bị nô tỳ ném đi rồi."
Người nói chuyện là Chu Nhi, Sầm Mặc có nhớ được nàng, Chung Linh nói dường như nàng ấy có chút ngốc nghếch.
"Hồi nhỏ nô tỳ thường xuyên bắt rắn chơi, thấy nương nương sợ hãi, nô tỳ liền túm lấy nó vất đi." Cho dù Chu Nhi nói chuyện hơi chậm, nhưng vẫn nhìn ra được nàng ấy đã cố gắng biểu đạt rõ ràng rồi.
"Hoàng thượng, nô tỳ thất trách khiến Chung muội muội xảy ra chuyện, mong Hoàng thượng trách phạt." Vân Quý phi lập tức khom người thỉnh tội.
"Quý phi sai chỗ nào?" Sầm Mặc nhìn nàng ta một cái, liền dời mắt đi: "Chuyện này, còn có lai lịch của con rắn kia, cần phải điều tra rõ, có nghe thấy không?"
"Nô tài lĩnh chỉ." Nhóm thái giám lo việc chủ quản đang quỳ ở phía trước cùng dập đầu, đồng thanh đáp lại.
"Hoàng thượng, Uyển tiểu chủ sai người đến nói, lúc Chung tiểu chủ thấy rắn, vốn muốn kéo ngài ấy, nhưng Nhạc phi nương nương chắn trước mặt ngài ấy, cho nên mới bị nàng ta kéo qua." Vừa ra đến cửa, Lâm Anh đã đi tới, nhỏ giọng bẩm báo.
Sầm Mặc nghe vậy, cũng im lặng, đi thẳng về phía Chung Linh.
"Sợ sao?" Sầm Mặc nhẹ giọng nói, giống như sợ âm thanh lớn hơn một chút sẽ khiến Chung Linh sợ hãi.
"Hoàng thượng, nô tỳ không sao, Chung Lương viện, nàng ấy..."
"Tay còn đau không?" Sầm Mặc nhìn bàn tay quấn băng gạc của nàng, phía trên còn chút máu khiến hắn có chút đau lòng.
"Nô tỳ không đau, chỉ là Chung Lương viện gặp chuyện không may, nô tỳ không tránh khỏi liên quan, trong lòng nô tỳ rất sợ." Chung Linh mở lớn hai mắt, giống như muốn thu nước mắt ngược vào trong.
"Nếu nàng ta không vươn tay kéo nàng thì làm sao có thể xảy ra chuyện này được." Sầm Mặc cau mày không vui: "Đúng là nữ nhân không khiến người ta bớt lo, dưới loại tình huống kia còn muốn kéo người làm đệm lưng."
Chung Linh cúi đầu không nói chuyện, mặc dù nếu Chung Uyển không kéo nàng thì nàng sẽ không ngã xuống, nàng ta cũng sẽ không gặp chuyện không may, nhưng dù sao cũng vì nàng mà Chung Uyển mới bị ngã, vệt máu nhanh chóng lan tràn lúc đó thật sự khiến tim nàng đập nhanh.
"Hoàng thượng, vi thần đáng chết, đứa nhỏ của Chung tiểu chủ, không giữ được nữa rồi." Lúc này, nhóm Thái y ở trong phòng vội vàng đi ra, quỳ xuống thỉnh tội.
Sầm Mặc nghe vậy, chỉ hừ một tiếng, phất ống tay áo, nhìn về phía Vân Quý phi: "Bảo nàng ta nghỉ ngơi cho tốt, tất nhiên trẫm sẽ tra rõ ràng chuyện này."
"Nô tỳ tuân chỉ." Vân Quý phi phúc thân: "Chỉ là Chung tiểu chủ mới mất đứa nhỏ, chỉ sợ tinh thần có chút không ổn định, không bằng Hoàng thượng an ủi...."
"Được rồi, trẫm không muốn nhìn thấy nàng ta!" Sầm Mặc không kiên nhẫn xoay người rời đi.
"Nô tỳ biết sai, Hoàng thượng bớt giận." Vân Quý phi lập tức cúi đầu nhận sai, khóe môi thoáng hiện nụ cười đắc ý, thêm dầu vào lửa chính là sở trường của nàng.
Chung Linh có chút không yên lòng về Vân Tường cung, Lâm di đưa một ly trà nóng qua.
"Tiểu thư, Chung tiểu chủ dụng tâm hiểm ác, bây giờ không có đứa nhỏ cũng là nàng ta gieo gió gặt bão, tiểu thư không nên đổ sai lầm đó lên người mình."
"Đều nói hậu cung hiểm ác, trước ta không cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ xem ra, cũng là do ta quá mức buông thả rồi." Nhận trà nóng, Chung Linh không uống ngay, chỉ nắm trong tay, hai mắt mông lung nhìn về phía trước.
"Giữa ban ngày, ở trong hoa viên lại có thể xuất hiện rắn độc, rõ ràng là có người cố ý làm việc này." Hồi tưởng máu sắc sặc sỡ của con rắn độc kia, Chung Linh chỉ cảm thấy rét run, nếu bản thân bị có cắn một cái, dù là không chết thì cũng mất nửa cái mạng: "Chỉ là không biết con rắn đó dùng để đối phó với ai, bản cung cùng Uyển phương nghi thường xuyên tản bộ vào thời gian đó, bị người có tâm phát hiện cũng không phải là điều kỳ quái."
"Nhưng bây giờ xem ra, ngay cả lúc bản cung bị kéo Chung Lương viện kéo đến trước người nàng thì dường như con rắn kia cũng không có ý tấn công bản cung." Chung Linh cố gắng nhớ lại, suy nghĩ cũng dần rõ ràng hơn, nhưng vẫn cảm thấy hình như đã bỏ qua điều gì.
"Chủ tử đừng nghỉ nữa, để nô tỳ xem tay của ngài đi, Hoàng thượng ban thưởng thuốc trị thương tốt nhất, tuyệt đối sẽ không để lại sẹo." Lúc này Tưởng Nhi nâng một cái hộp nhỏ bước vào.
"Đúng rồi!" Chung Linh nghe vậy, đặt cái chén lên bàn, nhanh chóng đứng dậy: "Đi mời Thái y vừa mới khám cho Chung Lương viện đến đây."
"Vâng." Mặc dù cảm thấy không hiểu vì sao nương nương lại làm như vậy, nhưng Tưởng Nhi vẫn theo lời đi mời.
"Vi thần tham kiến Nhạc phi nương nương." Nhóm Thái y quỳ trên mặt đất, trong lòng than thở, làm thái y thật không dễ dàng.
"Đều đứng lên rồi trả lời." Giọng nói của Chung Linh truyền đến qua một tấm màn ngăn cách: "Như các vị thái y chuẩn mạch, nguyên nhân dẫn đến Chung Lương viện đẻ non là gì?"
"Hồi nương nương, Chung tiểu chủ đẻ non là do ngày thường ưu tư quá độ, thân mình vốn hư nhược, cộng thêm lần này bị va chạm cùng sợ hãi, nên mới đẻ non." Câu trả lời của Thái y cũng không khác gì trước đó.
Chung Linh hừ lạnh một tiếng: "Câu trả lời của Thái y rất khôn khéo, là do bị va chạm, còn vì kinh sợ nên đẻ non hay là thân mình bị hư nhược nên mới đẻ non, nói rõ ràng cho bản cung."
Mồ hôi lạnh của Thái y chảy ròng ròng, hay là Nhạc phi nương nương đã biết chuyện gì rồi?
"Hồi nương nương, như thần thấy, mạch tượng của Chung tiểu chủ rất mỏng, cũng không phải là do chuyện lần này nên mới đẻ non, chỉ sợ là trước đó cũng có chút nguyên nhân, chuyện lần này chỉ là tác nhân khiến Chung tiểu chủ đẻ non thôi."
Người nói chuyện lần này là một giọng nói của người trẻ tuổi.
Chung Linh nghe vậy, đầu run lên: "Theo y của ngươi, coi như không có chuyện lần này, Chung tiểu chủ cũng đẻ non?"
"Hồi nương nương, dựa theo mạch tượng thì đúng là như vậy, chỉ là trước đó không phải là vi thần bắt mạch cho Chung tiểu chủ nên không dám ngắt lời."
"Ngươi tên gì?" Chung Linh im lặng một chút, đột nhiên hỏi.
"Vi thần là Từ Tử Nhược." Giọng nói này tiếp tục cung kính trả lời.
"Thái y trước đó bắt mạch cho Chung tiểu chủ là ai?"
"Hồi nương nương, là vi thần, Triệu Đĩnh." Thái y trả lời câu hỏi trước đó, đang quỳ trên mặt đất cung kính trả lời.
"Ban đầu ngươi không phát hiện mạch tượng của Chung tiểu chủ có vấn đề?" Chung Linh lạnh giọng hỏi. "Bản cung cho ngươi cơ hội cuối cùng."
"Hồi nương nương, mạch tượng của Chung tiểu chủ thật sự có vấn đề, mặc dù vi thần đã kê thuốc dưỡng thai, nhưng mạch tượng vẫn suy yếu từng ngày, vi thần chỉ nghĩ là do thai của Chung tiểu chủ hơi yếu, chứ không nghĩ sâu xa. Là vi thần đáng chết, không kịp thời phát hiện, thỉnh nương nương thứ tội." Triệu Đĩnh run sợ trả lời.
"Làm sao bản cung có thể định tội cho ngươi, tự nhiên sẽ có Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương xử lý tội thất trách của ngươi." Chung Linh cười lạnh một tiếng: "Ngươi tự mình tìm Hoàng thượng, nói toàn bộ những lời ngươi vừa nói cho ngài."
"Vâng, vâng."
"Triệu Đĩnh, bản cung lệnh cho ngươi đi điều tra xem tại sao mạch tượng của Chung Lương viện lại yếu như thế, có gì phải kịp thời hồi báo cho Hoàng thượng cùng bản cung."
"Vi thần tuân mệnh." Triệu Đĩnh đáp.
"Nương nương cảm thấy có người xuống tay với Chung Lương viện trước, sau đó vu oan cho nương nương?" Tần ma ma ở bên cạnh hỏi.
"Có người xuống tay với Chung Lương viện là thật, nhưng bản cung chỉ là bị nàng ta liên lụy mà thôi. Chuyện này hẳn là người đứng sau màn cũng không ngờ chuyện này có liên quan đến bản cung." Chung Linh cười lạnh: "Bản cung còn chưa làm gì mà đã có người muốn hắt nước bẩn lên bản cung rồi."
Thật ra nàng đã sớm nghĩ ra người có thể làm ra chuyện này rồi, để Triệu Đĩnh đi kiểm tra cũng chỉ là tìm ra chứng cớ xác thực, chứng minh phỏng đoán của nàng.
Chung Uyển mang thai, tự nhiên sẽ biến thành hạt cát trong mắt người nào đấy, trong hoàng cung người làm việc này thật sự không nhiều lắm, người có khả năng làm ra chuyện này càng không nhiều.
Mặc dù Chung Linh có suy nghĩ không chính đáng, nhưng còn chưa kịp ra tay đã khiến người ta hắt nước bẩn trên người nàng, nếu không rửa sạch thì về sau làm sao có thể sống yên ở hậu cung. Huống chi, không phải cái gì nàng cũng không biết.
Nhìn băng gạc quấn trên tay, khóe miệng Chung Linh thoáng hiện nụ cười lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.