Chương 29
Ái Hạ Lệ Tử
24/11/2016
Editor: Búnn.
Còn chưa tới lễ mừng năm mới, hậu cung lại truyền ra tin tức tốt, chỉ là tin tức này đối với nhóm phi tần hậu cung mà nói thì lại chưa hẳn là chuyện tốt.
"An Lương Đễ cũng mang thai rồi hả?" Chung Linh có chút kinh ngạc, mặc dù số lần Hoàng thượng tới nơi đó của nàng ta không phải là rất nhiều, nhưng một tháng luôn có hai ba lần, đặc biệt là hai tháng trước, vì lúc đó đang có tranh cãi với nàng nên thời gian ở đó cũng khá lâu.
Chung Linh kinh ngạc không phải do chuyện nàng ta mang thai, mà là vì sao từ lúc quyền lực đặt vào tay Vân Quý Phi, nữ nhân mang thai lại nhiều hơn như vậy. Dù sao thời điểm trước đó, trong cung rất ít khi truyền tin rằng trong hậu cung có người mang thai truyền ra.
"Đưa chút lễ vật qua Tư Thủy Hiên đi." Chung Linh vẫy vẫy tay, không để ý nói, tiếng gió trong hậu đã truyền ra ngoài, nói là năm sau sẽ lập Vân Quý Phi làm hậu. Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng khả năng nàng ta được làm Hoàng Hậu cũng thật sự rất lớn, một khi đã như vậy, chuyện từng người từng người trong hậu cung mang thai để cho nàng ta phiền lòng đi.
Trong hậu cung, khả năng đứa bé chưa sinh ra xảy ra chuyện thật sự rất lớn, bây giờ không có việc gì, không có nghĩa là về sau không có việc gì.
"Có phải Thái y nói, đại khái năm sau Uyển Lương viện sẽ sinh đúng không?" Giống như bỗng nhiên nhớ tới nàng ta, Chung Linh quay đầu hỏi Lâm di.
"Qua năm mới khoảng nửa tháng sẽ sinh, nương nương muốn chuẩn bị gì không?" Vì tiểu thư nhà mình luôn chiếu cố đối phương, có nên bà theo thói quen cho rằng Chung Linh sẽ chuẩn bị gì đó cho nàng ta.
"Nàng ấy mới là người sinh đứa nhỏ chứ không phải bản cung, bản cung phải chuẩn bị gì chứ?" Chung Linh cười cười, nàng làm người tốt cũng đủ lâu rồi, suy cho cùng cũng không thể Uyển Lương viện không làm chuyện gì mà có thể ngồi mát ăn bát vàng được.
"Vâng." Mặc dù Lâm di cảm thấy kỳ lạ, lúc trước đã làm nhiều như vậy, nếu bây giờ bỏ qua thì không phải là thiêu củi ba năm thiêu một giờ, nhưng vẫn không tiếp tục hỏi nữa.
"Loan Nhi đâu?"
"Hồi nương nương, sáng sớm Loan chủ tử đã ra ngoài, bên cạnh còn có nô tài đi theo ạ." Vân Nhi trả lời ngay.
"Ừ." Đã có người đi theo thì hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, Chung Linh yên tâm gật gật đầu, trong lúc nhất thời, nàng bắt đầu cảm thấy nhàn chán.
"Nương nương?" Tưởng Nhi nhìn Chung Linh đi tới đi lui, không biết nàng muốn làm gì.
"Đi thôi, bản cung đi cầu kiến Hoàng thượng."
"Hoàng thượng, Nhạc phi nương nương ở ngoài điện xin cầu kiến." Lâm Anh đi đến, ở bên cạnh Hoàng thượng nhẹ giọng nói.
Sầm Mặc có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, đây là lần đầu Chung Linh chủ động tìm hắn, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
"Sao lại đến đây tìm trẫm thế này?" Sầm Mặc vươn tay giữ tay nàng, ừ, may mà vẫn ấm.
"Nô tỳ rảnh rỗi không có việc gì, nên muốn đến đây gặp Hoàng thượng." Chung Linh cười xoay tay nắm tay hắn. Nếu như trước đây Chung Linh tuyệt đối sẽ không chủ động tới tìm hắn, thứ nhất là không muốn hậu cung căm phẫn, thứ hai là không muốn dính sát Sầm Mặc, tránh sinh ra cảm giác chán ghét.
"Nhưng trẫm vẫn còn tấu chương cần phải xem, nên không thể nói chuyện với nàng được rồi." Sầm Mặc có chút áy náy nói.
Chung Linh từ ánh mắt của hắn nhìn qua, cũng thấy trên án có một chồng tấu chương.
"Nô tỳ không quấy rầy Hoàng thượng, Hoàng thượng cứ xem tấu chương đi, nô tỳ cũng ở trong này làm chuyện của mình, được không?"
"Vậy nàng làm đi." Sầm Mặc gật gật đầu, trở về chỗ ngồi của mình. Mặc dù hắn thích Chung Linh, nhưng cũng không thể vì nàng mà bỏ bê quốc sự.
Chung Linh thấy thế cũng thả nhẹ tay chân, chọn một quyển sách từ trên giá sách, yên vị trên chiếc ghế nằm ở bên cạnh, nhàn nhã lật từng tờ từng tờ, bắt đầu đọc.
Lâm Anh cố gắng đứng ở ngoài tầm mắt của hai người, nhưng lai có thể thấy chỗ của cả hai chủ tử, để phòng khi họ cần gì đó.
Mặc dù hai người đều như đang chuyên tâm làm chuyện của mình, nhưng Lâm Anh vẫn nhìn được rõ ràng, khóe miệng của Hoàng thượng vẫn hiện ý cười. Còn Nhạc Phi nương nương, chẳng lẽ ngài ấy cho rằng cầm sách ngụy trang thì Hoàng thượng sẽ không phát hiện ra ngài ấy đang lén nhìn sao? Ngay cả hắn không muốn phát hiện cũng không được.
Đợi đến lúc Sầm Mặc tập trung tinh thần xử lý xong công việc, quay đầu lại liền phát hiện Chung Linh đã ngủ từ lúc nào.
Đưa tay ra nhận chăn Lâm Anh đưa qua, vừa đắp cho nàng thì thấy nàng chớp chớp mắt, đã tỉnh lại.
"Sao lại ngủ ở đây?" Sầm Mặc đỡ nàng đứng lên.
"Hoàng thượng luôn không nhúc nhích, nô tỳ nhìn một lúc lâu cũng cảm thấy buồn ngủ." Chung Linh cười hì hì thừa nhận nàng nhìn lén hắn.
"A, nói như vậy là sức quyến rũ của trẫm không đủ sao?" Sầm Mặc bày ra biểu cảm bất mãn, vươn tay kéo Chung Linh vào trong lòng.
Chung Linh từ chối hai lần, đang muốn nói gì đó thì giọng nói của Lâm Anh lại vang lên.
"Hoàng thượng, An Lương Đễ đưa đồ ăn qua." Lâm Anh nhận vật gì đó từ trong tay thái giám canh cửa.
"Đặt chỗ kia." Sầm Mặc theo thói quen gật đầu, đang định nói gì đó, Lâm Anh lại không thức thời nói thêm một câu.
"Hoàng thượng, lần này An Lương Đễ tự mình đưa tới, nàng nói biết Hoàng thượng ở cùng nương nương cho nên không quấy rầy, nhưng vẫn muốn Hoàng thượng nếm thử canh hầm, nói cho nàng biết hương vị như thế nào rồi mới trở về." Lâm Anh thuật lại theo sự thực.
Sầm Mặc nghe vậy, cánh tay vốn đang ôm Chung Linh bỗng buông lỏng.
"An muội muội thường xuyên mang đồ tới để Hoàng thượng uống?" Chung Linh quay đầu nhìn Sầm Mặc.
"Cũng không được coi là thường xuyên." Coi như Sầm Mặc ngầm thừa nhận: "Có điều trẫm rất ít khi động vào những thứ đó."
Chung Linh hiểu rõ, hiển nhiên là An Tâm Nhi có ý tránh thời gian Hoàng thượng triệu kiến nàng để đưa này kia. Nói vậy nếu hôm nay không phải bản thân không mời mà đến, trước đó nàng ta không nhận được tin tức, cho nên lúc này mới chạm mặt bản thân.
Chỉ là tự mình vất vả đến đây một lát, lại bị bản thân chiếm thời gian, lại không thấy được Hoàng thượng, cho nên nàng ta có chút không cam lòng, mới bày dàng vẻ uất ức biết lễ độ nói ra những lời này.
"Tóm lại cũng là tâm ý của An muội muội." Chung Linh cau mày: "Không bằng để nô tỳ thưởng thức canh này rồi nói cho An muội muội biết nó có hương bị như thế nào đi."
Sầm Mặc có chút kinh ngạc nhìn nàng, nếu như trước kia, hẳn là nàng đã ra vẻ rộng lượng để An Lương Đễ tiến vào thỉnh an gì đó, cho nên rõ ràng bây giờ nàng thành thật hơn rất nhiều.
Cũng không đợi Sầm Mặc trả lời, Chung Linh liền đi tới, cầm thìa ở bên cạnh lên, chậm rãi đặt bên môi, nhẹ nhàng nhấp một cái rồi để xuống.
"Lâm công công, ông nói với Lâm muội muội, quá ngọt, bản cung không thích." Nói xong liền buông thìa trong tay xuống.
Lâm Anh nghe vậy, lui về phía sau vài bước rồi xoay người ra ngoài, Hoàng thượng đã không trách hành vi của Nhạc phi thì có nghĩa là đã ngầm đồng ý. Đáng thương nhất chính là An Lương Đễ, trong hậu cung ai chẳng biết Hoàng thượng không thích ăn đồ ngọt, làm sao có thể làm đồ ngọt gì đó đưa tới chứ, rõ ràng là Nhạc phi cố ý nói cho nàng nghe thôi.
"Mấy ngày không gặp, Linh Nhi lợi hại hơn rất nhiều rồi." Trong ánh mắt của Sầm Mặc hiện ý cười.
"Ai bảo nàng ấy ở trước mặt Hoàng thượng giả bộ ủy khuất, nô tỳ chỉ là không nhìn được thôi." Chung Linh chậm rì rì đi tới trước mặt hắn: "Hoàng thượng không nên trách nô tỳ, mặc dù nô tỳ cố ý chọc giận nàng ấy, nhưng đồ nàng ấy làm thực sự ngọt mà."
"À? Thật không?" Rõ ràng Sầm Mặc không tin An Tâm Nhi sẽ phạm phải loại sai lầm này.
"Hoàng thượng không tin thì tự mình nếm thử là được mà?" Chung Linh lộ nụ cười giảo hoạt.
Sầm Mặc thật sự có hứng thú, chuẩn bị qua nếm thử, nhìn xem Chung Linh sẽ trả lời như thế nào. Ai ngờ vừa nhấc chân đã bị Chung Linh kéo lại.
Chung Linh khẽ kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Sầm Mặc. Răng môi hòa quện, tương nhu dĩ mạt (1)
(1) Tương nhu dĩ mạt – thành ngữ này nằm trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử. Nghĩa đen của thành ngữ miêu tả tình cảnh của hai chú cá sống trong một suối cạn nước, đã cùng phun nước bọt để làm ướt cho nhau.
"Sao rồi? Có phải là ngọt không?" Chung Linh đỏ mặt nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ừ, mặc dù có chút thay đổi, nhưng với phương diện này lại không thay đổi chút nào, có điều hắn thích là được.
"Mặc dù ngọt, nhưng Linh Nhi vẫn nói không đúng." Sầm Mặc cố ý nghiêm mặt: "Dù ngọt, nhưng trẫm rất thích đồ ngọt này."
***
"Nhạc phi nương nương nói như vậy sao?" Mặt An Tâm Nhi không thay đổi nhìn Lâm Anh.
"Chính là nguyên văn lời của nương nương." Lâm Anh trả lời nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
"Vậy thì, công công thay ta đa tạ nương nương, muội muội xin nghe lời dạy bảo, lần sau nhất định sẽ chú ý." Bỗng nhiên An Tâm Nhi cười cười, gật đầu với Lâm Anh, sau đó xoat người rời đi.
Tiểu chủ này là người có thể nhịn. Lâm Anh nhìn bóng lưng rời đi của An Tâm Nhi, vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không vội vã quay lại trong điện, trong khoảng thời gian ngắn, hắn vẫn không nên đi vào.
An Tâm Nhi giống như nhẹ nhàng bước đi, chỉ là bàn tay trắng như phấn bị che khuất dưới ống tay áo vì dùng ức nắm quá mạnh mà có vẻ nhợt nhạt.
Là nàng ta quá mức đường đột, đáng ra lúc nhìn thấy nô tài của Nhạc phi thì nên đưa đồ cho Lâm Anh rồi rời đi luôn. Nhưng nàng ta lại muốn tranh một chút, nên mới để Lâm công công truyền đạt câu nói kia.
Đúng rồi, cái này cũng đang nhắc nhở bản thân, bây giờ mình vẫn còn chưa có bản lĩnh tranh giành với Nhạc phi nương nương. An Tâm Nhi, đã nhịn lâu như vậy rồi, bây giờ đã mang thai, ngàn vạn lần không thể tức giận mà đi tranh giành.
An Tâm Nhi vừa hít sâu, vừa bước chậm rãi, chỉ là lúc đi qua Diên Hỉ cung lại dừng lại.
"Đi nói cho Quý phi nương nương, có An Lương Đễ xin thỉnh an."
"Tần thiếp bái kiến Quý phi nương nương." An Tâm Nhi dựa theo quy củ hành lễ với Vân Quý phi.
"Được rồi, mau đứng lên đi." Đợi An Tâm Nhi hành lễ xong, Vân Quý phi mới miễn cưỡng để nàng ta đứng lên: "Sao hôm nay muội muội lại tới chỗ của tỷ tỷ thế này?"
"Tần thiếp vô cùng cảm kích với những chuyện lần trước nương nương nói cho tần thiếp, cho nên đặc biệt tới đây cám ơn nương nương." An Tâm Nhi bình thản nói.
"Được rồi, đều là nữ nhân của Hoàng thượng, chuyện này sớm hay muộn gì cũng biết, có gì phải cảm ơn." Vân Quý phi không hy vọng lúc nào nàng ta cũng treo chuyện này ở đầu môi: "Sao bản cung nghe nói, ngươi ở chỗ của Hoàng thượng ăn canh bế môn(2)?
(2)không cho khách vào nhà.
"Là tần thiếp đường đột, không biết Nhạc phi nương nương ở cùng với Hoàng thượng." An Tâm Nhi cúi đầu, trong lòng thầm kinh ngạc vì sao Vân Quý phi lại biết tin tức nhanh như vậy.
"Nhạc phi càng ngày càng không biết quy củ, Hoàng thượng không có truyền liền tự mình đi tìm." Vân Quý phi cười lạnh một tiếng, chỉ là hiện tại dù nàng ta thật sự đang quản chuyện hậu cung, nhưng suy cho cùng cũng không phải là Hoàng hậu, cho nên dù không thoải mái, nhưng cũng không thể nói gì đó.
Bây giờ để ngươi thoải mái thêm một khoảng thời gian, đợi bản cung làm Hoàng hậu, tự nhiên sẽ có nhiều biện pháp thu thập ngươi. Rũ mắt xuống, Vân Quý phi lạnh lùng suy nghĩ.
An Tâm Nhi thầm nghĩ, hiện tại xem ra Vân Quý phi và Nhạc phi nương nương thật sự là không đội trời chung, trước đó nói cho bản thân sở thích của Hoàng thượng, hẳn là muốn phân tán sự sủng ái của Hoàng thượng với Nhạc phi.
Chỉ là không biết rốt cuộc Nhạc phi rót mê dược gì cho Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng luôn luôn hướng về mình như thế, điều này khiến nàng ta thật sự không cam lòng.
"Đợi đến lúc nương nương làm Hoàng hậu, tự nhiên sẽ có khả năng quản thúc Nhạc phi nương nương rồi." An Tâm Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Vân Quý phi. Nàng ta không thể không biết chuyện được đồn đại trong hậu cung, cho nên trước đó đã để cho người truyền thư cho phụ thân, phụ thân trả lời nàng ta như thế.
Vân Quý phi có chút kinh ngạc nhìn nàng, có chút nghiêm túc ngồi thẳng người: "Lời này của An muội muội là có ý gì?"
"Sau này Quý phi là người đứng đầu hậu cung, tần thiếp làm muội muội tự nhiên sẽ lấy tỷ tỷ làm chủ." An Tâm Nhi giống như kính cẩn cúi đầu. Phụ thân của nàng ta cũng là thủ hạ dưới trướng của Ngũ Tướng, dựa vào gia thế của nàng ta, tất nhiên sẽ không có cách nào chạm đến hậu vị, sao không sớm chỉ rõ, để sau này có thể tranh được vị trí nhỏ nhoi giữa hậu cung.
"Xem ra muội muội là người tỉnh táo." Vân Quý phi dùng khăn che miệng cười khẽ: "Chỉ là muội muội không lấy gì ra, làm sao khiến tỷ tỷ có thể nhìn ra thành tâm của muội muội được?"
"Tỷ tỷ có việc thì cứ phân phó, nếu muội muội có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ." Coi như một mình nàng ta không có cách nào giữ lại tâm của Hoàng thượng, không thể phân chia sự sủng ái Hoàng thượng dành cho Nhạc phi. Thì nàng ta liền đi theo Vân Quý phi, đi theo nữ nhi của Ngũ tướng, đi theo Hoàng hậu tương lai. Nàng ta cũng muốn nhìn xem, là ai có thể cười đến cuối cùng.
Còn chưa tới lễ mừng năm mới, hậu cung lại truyền ra tin tức tốt, chỉ là tin tức này đối với nhóm phi tần hậu cung mà nói thì lại chưa hẳn là chuyện tốt.
"An Lương Đễ cũng mang thai rồi hả?" Chung Linh có chút kinh ngạc, mặc dù số lần Hoàng thượng tới nơi đó của nàng ta không phải là rất nhiều, nhưng một tháng luôn có hai ba lần, đặc biệt là hai tháng trước, vì lúc đó đang có tranh cãi với nàng nên thời gian ở đó cũng khá lâu.
Chung Linh kinh ngạc không phải do chuyện nàng ta mang thai, mà là vì sao từ lúc quyền lực đặt vào tay Vân Quý Phi, nữ nhân mang thai lại nhiều hơn như vậy. Dù sao thời điểm trước đó, trong cung rất ít khi truyền tin rằng trong hậu cung có người mang thai truyền ra.
"Đưa chút lễ vật qua Tư Thủy Hiên đi." Chung Linh vẫy vẫy tay, không để ý nói, tiếng gió trong hậu đã truyền ra ngoài, nói là năm sau sẽ lập Vân Quý Phi làm hậu. Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng khả năng nàng ta được làm Hoàng Hậu cũng thật sự rất lớn, một khi đã như vậy, chuyện từng người từng người trong hậu cung mang thai để cho nàng ta phiền lòng đi.
Trong hậu cung, khả năng đứa bé chưa sinh ra xảy ra chuyện thật sự rất lớn, bây giờ không có việc gì, không có nghĩa là về sau không có việc gì.
"Có phải Thái y nói, đại khái năm sau Uyển Lương viện sẽ sinh đúng không?" Giống như bỗng nhiên nhớ tới nàng ta, Chung Linh quay đầu hỏi Lâm di.
"Qua năm mới khoảng nửa tháng sẽ sinh, nương nương muốn chuẩn bị gì không?" Vì tiểu thư nhà mình luôn chiếu cố đối phương, có nên bà theo thói quen cho rằng Chung Linh sẽ chuẩn bị gì đó cho nàng ta.
"Nàng ấy mới là người sinh đứa nhỏ chứ không phải bản cung, bản cung phải chuẩn bị gì chứ?" Chung Linh cười cười, nàng làm người tốt cũng đủ lâu rồi, suy cho cùng cũng không thể Uyển Lương viện không làm chuyện gì mà có thể ngồi mát ăn bát vàng được.
"Vâng." Mặc dù Lâm di cảm thấy kỳ lạ, lúc trước đã làm nhiều như vậy, nếu bây giờ bỏ qua thì không phải là thiêu củi ba năm thiêu một giờ, nhưng vẫn không tiếp tục hỏi nữa.
"Loan Nhi đâu?"
"Hồi nương nương, sáng sớm Loan chủ tử đã ra ngoài, bên cạnh còn có nô tài đi theo ạ." Vân Nhi trả lời ngay.
"Ừ." Đã có người đi theo thì hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, Chung Linh yên tâm gật gật đầu, trong lúc nhất thời, nàng bắt đầu cảm thấy nhàn chán.
"Nương nương?" Tưởng Nhi nhìn Chung Linh đi tới đi lui, không biết nàng muốn làm gì.
"Đi thôi, bản cung đi cầu kiến Hoàng thượng."
"Hoàng thượng, Nhạc phi nương nương ở ngoài điện xin cầu kiến." Lâm Anh đi đến, ở bên cạnh Hoàng thượng nhẹ giọng nói.
Sầm Mặc có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, đây là lần đầu Chung Linh chủ động tìm hắn, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
"Sao lại đến đây tìm trẫm thế này?" Sầm Mặc vươn tay giữ tay nàng, ừ, may mà vẫn ấm.
"Nô tỳ rảnh rỗi không có việc gì, nên muốn đến đây gặp Hoàng thượng." Chung Linh cười xoay tay nắm tay hắn. Nếu như trước đây Chung Linh tuyệt đối sẽ không chủ động tới tìm hắn, thứ nhất là không muốn hậu cung căm phẫn, thứ hai là không muốn dính sát Sầm Mặc, tránh sinh ra cảm giác chán ghét.
"Nhưng trẫm vẫn còn tấu chương cần phải xem, nên không thể nói chuyện với nàng được rồi." Sầm Mặc có chút áy náy nói.
Chung Linh từ ánh mắt của hắn nhìn qua, cũng thấy trên án có một chồng tấu chương.
"Nô tỳ không quấy rầy Hoàng thượng, Hoàng thượng cứ xem tấu chương đi, nô tỳ cũng ở trong này làm chuyện của mình, được không?"
"Vậy nàng làm đi." Sầm Mặc gật gật đầu, trở về chỗ ngồi của mình. Mặc dù hắn thích Chung Linh, nhưng cũng không thể vì nàng mà bỏ bê quốc sự.
Chung Linh thấy thế cũng thả nhẹ tay chân, chọn một quyển sách từ trên giá sách, yên vị trên chiếc ghế nằm ở bên cạnh, nhàn nhã lật từng tờ từng tờ, bắt đầu đọc.
Lâm Anh cố gắng đứng ở ngoài tầm mắt của hai người, nhưng lai có thể thấy chỗ của cả hai chủ tử, để phòng khi họ cần gì đó.
Mặc dù hai người đều như đang chuyên tâm làm chuyện của mình, nhưng Lâm Anh vẫn nhìn được rõ ràng, khóe miệng của Hoàng thượng vẫn hiện ý cười. Còn Nhạc Phi nương nương, chẳng lẽ ngài ấy cho rằng cầm sách ngụy trang thì Hoàng thượng sẽ không phát hiện ra ngài ấy đang lén nhìn sao? Ngay cả hắn không muốn phát hiện cũng không được.
Đợi đến lúc Sầm Mặc tập trung tinh thần xử lý xong công việc, quay đầu lại liền phát hiện Chung Linh đã ngủ từ lúc nào.
Đưa tay ra nhận chăn Lâm Anh đưa qua, vừa đắp cho nàng thì thấy nàng chớp chớp mắt, đã tỉnh lại.
"Sao lại ngủ ở đây?" Sầm Mặc đỡ nàng đứng lên.
"Hoàng thượng luôn không nhúc nhích, nô tỳ nhìn một lúc lâu cũng cảm thấy buồn ngủ." Chung Linh cười hì hì thừa nhận nàng nhìn lén hắn.
"A, nói như vậy là sức quyến rũ của trẫm không đủ sao?" Sầm Mặc bày ra biểu cảm bất mãn, vươn tay kéo Chung Linh vào trong lòng.
Chung Linh từ chối hai lần, đang muốn nói gì đó thì giọng nói của Lâm Anh lại vang lên.
"Hoàng thượng, An Lương Đễ đưa đồ ăn qua." Lâm Anh nhận vật gì đó từ trong tay thái giám canh cửa.
"Đặt chỗ kia." Sầm Mặc theo thói quen gật đầu, đang định nói gì đó, Lâm Anh lại không thức thời nói thêm một câu.
"Hoàng thượng, lần này An Lương Đễ tự mình đưa tới, nàng nói biết Hoàng thượng ở cùng nương nương cho nên không quấy rầy, nhưng vẫn muốn Hoàng thượng nếm thử canh hầm, nói cho nàng biết hương vị như thế nào rồi mới trở về." Lâm Anh thuật lại theo sự thực.
Sầm Mặc nghe vậy, cánh tay vốn đang ôm Chung Linh bỗng buông lỏng.
"An muội muội thường xuyên mang đồ tới để Hoàng thượng uống?" Chung Linh quay đầu nhìn Sầm Mặc.
"Cũng không được coi là thường xuyên." Coi như Sầm Mặc ngầm thừa nhận: "Có điều trẫm rất ít khi động vào những thứ đó."
Chung Linh hiểu rõ, hiển nhiên là An Tâm Nhi có ý tránh thời gian Hoàng thượng triệu kiến nàng để đưa này kia. Nói vậy nếu hôm nay không phải bản thân không mời mà đến, trước đó nàng ta không nhận được tin tức, cho nên lúc này mới chạm mặt bản thân.
Chỉ là tự mình vất vả đến đây một lát, lại bị bản thân chiếm thời gian, lại không thấy được Hoàng thượng, cho nên nàng ta có chút không cam lòng, mới bày dàng vẻ uất ức biết lễ độ nói ra những lời này.
"Tóm lại cũng là tâm ý của An muội muội." Chung Linh cau mày: "Không bằng để nô tỳ thưởng thức canh này rồi nói cho An muội muội biết nó có hương bị như thế nào đi."
Sầm Mặc có chút kinh ngạc nhìn nàng, nếu như trước kia, hẳn là nàng đã ra vẻ rộng lượng để An Lương Đễ tiến vào thỉnh an gì đó, cho nên rõ ràng bây giờ nàng thành thật hơn rất nhiều.
Cũng không đợi Sầm Mặc trả lời, Chung Linh liền đi tới, cầm thìa ở bên cạnh lên, chậm rãi đặt bên môi, nhẹ nhàng nhấp một cái rồi để xuống.
"Lâm công công, ông nói với Lâm muội muội, quá ngọt, bản cung không thích." Nói xong liền buông thìa trong tay xuống.
Lâm Anh nghe vậy, lui về phía sau vài bước rồi xoay người ra ngoài, Hoàng thượng đã không trách hành vi của Nhạc phi thì có nghĩa là đã ngầm đồng ý. Đáng thương nhất chính là An Lương Đễ, trong hậu cung ai chẳng biết Hoàng thượng không thích ăn đồ ngọt, làm sao có thể làm đồ ngọt gì đó đưa tới chứ, rõ ràng là Nhạc phi cố ý nói cho nàng nghe thôi.
"Mấy ngày không gặp, Linh Nhi lợi hại hơn rất nhiều rồi." Trong ánh mắt của Sầm Mặc hiện ý cười.
"Ai bảo nàng ấy ở trước mặt Hoàng thượng giả bộ ủy khuất, nô tỳ chỉ là không nhìn được thôi." Chung Linh chậm rì rì đi tới trước mặt hắn: "Hoàng thượng không nên trách nô tỳ, mặc dù nô tỳ cố ý chọc giận nàng ấy, nhưng đồ nàng ấy làm thực sự ngọt mà."
"À? Thật không?" Rõ ràng Sầm Mặc không tin An Tâm Nhi sẽ phạm phải loại sai lầm này.
"Hoàng thượng không tin thì tự mình nếm thử là được mà?" Chung Linh lộ nụ cười giảo hoạt.
Sầm Mặc thật sự có hứng thú, chuẩn bị qua nếm thử, nhìn xem Chung Linh sẽ trả lời như thế nào. Ai ngờ vừa nhấc chân đã bị Chung Linh kéo lại.
Chung Linh khẽ kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Sầm Mặc. Răng môi hòa quện, tương nhu dĩ mạt (1)
(1) Tương nhu dĩ mạt – thành ngữ này nằm trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử. Nghĩa đen của thành ngữ miêu tả tình cảnh của hai chú cá sống trong một suối cạn nước, đã cùng phun nước bọt để làm ướt cho nhau.
"Sao rồi? Có phải là ngọt không?" Chung Linh đỏ mặt nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ừ, mặc dù có chút thay đổi, nhưng với phương diện này lại không thay đổi chút nào, có điều hắn thích là được.
"Mặc dù ngọt, nhưng Linh Nhi vẫn nói không đúng." Sầm Mặc cố ý nghiêm mặt: "Dù ngọt, nhưng trẫm rất thích đồ ngọt này."
***
"Nhạc phi nương nương nói như vậy sao?" Mặt An Tâm Nhi không thay đổi nhìn Lâm Anh.
"Chính là nguyên văn lời của nương nương." Lâm Anh trả lời nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
"Vậy thì, công công thay ta đa tạ nương nương, muội muội xin nghe lời dạy bảo, lần sau nhất định sẽ chú ý." Bỗng nhiên An Tâm Nhi cười cười, gật đầu với Lâm Anh, sau đó xoat người rời đi.
Tiểu chủ này là người có thể nhịn. Lâm Anh nhìn bóng lưng rời đi của An Tâm Nhi, vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không vội vã quay lại trong điện, trong khoảng thời gian ngắn, hắn vẫn không nên đi vào.
An Tâm Nhi giống như nhẹ nhàng bước đi, chỉ là bàn tay trắng như phấn bị che khuất dưới ống tay áo vì dùng ức nắm quá mạnh mà có vẻ nhợt nhạt.
Là nàng ta quá mức đường đột, đáng ra lúc nhìn thấy nô tài của Nhạc phi thì nên đưa đồ cho Lâm Anh rồi rời đi luôn. Nhưng nàng ta lại muốn tranh một chút, nên mới để Lâm công công truyền đạt câu nói kia.
Đúng rồi, cái này cũng đang nhắc nhở bản thân, bây giờ mình vẫn còn chưa có bản lĩnh tranh giành với Nhạc phi nương nương. An Tâm Nhi, đã nhịn lâu như vậy rồi, bây giờ đã mang thai, ngàn vạn lần không thể tức giận mà đi tranh giành.
An Tâm Nhi vừa hít sâu, vừa bước chậm rãi, chỉ là lúc đi qua Diên Hỉ cung lại dừng lại.
"Đi nói cho Quý phi nương nương, có An Lương Đễ xin thỉnh an."
"Tần thiếp bái kiến Quý phi nương nương." An Tâm Nhi dựa theo quy củ hành lễ với Vân Quý phi.
"Được rồi, mau đứng lên đi." Đợi An Tâm Nhi hành lễ xong, Vân Quý phi mới miễn cưỡng để nàng ta đứng lên: "Sao hôm nay muội muội lại tới chỗ của tỷ tỷ thế này?"
"Tần thiếp vô cùng cảm kích với những chuyện lần trước nương nương nói cho tần thiếp, cho nên đặc biệt tới đây cám ơn nương nương." An Tâm Nhi bình thản nói.
"Được rồi, đều là nữ nhân của Hoàng thượng, chuyện này sớm hay muộn gì cũng biết, có gì phải cảm ơn." Vân Quý phi không hy vọng lúc nào nàng ta cũng treo chuyện này ở đầu môi: "Sao bản cung nghe nói, ngươi ở chỗ của Hoàng thượng ăn canh bế môn(2)?
(2)không cho khách vào nhà.
"Là tần thiếp đường đột, không biết Nhạc phi nương nương ở cùng với Hoàng thượng." An Tâm Nhi cúi đầu, trong lòng thầm kinh ngạc vì sao Vân Quý phi lại biết tin tức nhanh như vậy.
"Nhạc phi càng ngày càng không biết quy củ, Hoàng thượng không có truyền liền tự mình đi tìm." Vân Quý phi cười lạnh một tiếng, chỉ là hiện tại dù nàng ta thật sự đang quản chuyện hậu cung, nhưng suy cho cùng cũng không phải là Hoàng hậu, cho nên dù không thoải mái, nhưng cũng không thể nói gì đó.
Bây giờ để ngươi thoải mái thêm một khoảng thời gian, đợi bản cung làm Hoàng hậu, tự nhiên sẽ có nhiều biện pháp thu thập ngươi. Rũ mắt xuống, Vân Quý phi lạnh lùng suy nghĩ.
An Tâm Nhi thầm nghĩ, hiện tại xem ra Vân Quý phi và Nhạc phi nương nương thật sự là không đội trời chung, trước đó nói cho bản thân sở thích của Hoàng thượng, hẳn là muốn phân tán sự sủng ái của Hoàng thượng với Nhạc phi.
Chỉ là không biết rốt cuộc Nhạc phi rót mê dược gì cho Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng luôn luôn hướng về mình như thế, điều này khiến nàng ta thật sự không cam lòng.
"Đợi đến lúc nương nương làm Hoàng hậu, tự nhiên sẽ có khả năng quản thúc Nhạc phi nương nương rồi." An Tâm Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Vân Quý phi. Nàng ta không thể không biết chuyện được đồn đại trong hậu cung, cho nên trước đó đã để cho người truyền thư cho phụ thân, phụ thân trả lời nàng ta như thế.
Vân Quý phi có chút kinh ngạc nhìn nàng, có chút nghiêm túc ngồi thẳng người: "Lời này của An muội muội là có ý gì?"
"Sau này Quý phi là người đứng đầu hậu cung, tần thiếp làm muội muội tự nhiên sẽ lấy tỷ tỷ làm chủ." An Tâm Nhi giống như kính cẩn cúi đầu. Phụ thân của nàng ta cũng là thủ hạ dưới trướng của Ngũ Tướng, dựa vào gia thế của nàng ta, tất nhiên sẽ không có cách nào chạm đến hậu vị, sao không sớm chỉ rõ, để sau này có thể tranh được vị trí nhỏ nhoi giữa hậu cung.
"Xem ra muội muội là người tỉnh táo." Vân Quý phi dùng khăn che miệng cười khẽ: "Chỉ là muội muội không lấy gì ra, làm sao khiến tỷ tỷ có thể nhìn ra thành tâm của muội muội được?"
"Tỷ tỷ có việc thì cứ phân phó, nếu muội muội có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ." Coi như một mình nàng ta không có cách nào giữ lại tâm của Hoàng thượng, không thể phân chia sự sủng ái Hoàng thượng dành cho Nhạc phi. Thì nàng ta liền đi theo Vân Quý phi, đi theo nữ nhi của Ngũ tướng, đi theo Hoàng hậu tương lai. Nàng ta cũng muốn nhìn xem, là ai có thể cười đến cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.