Chương 104
Trầm Ổ
18/10/2021
-----
Mặc dù phe đảng Minh Châu tính toán rất nhiều, nhưng khi Thái Hoàng Thái Hậu ra mặt, ai cũng không dám tính kế.
Có Lão Tổ Tông ở đây, giống như có một cây Định Hải Thần Châm, cho dù bọn họ có gấp gáp muốn mượn sức Tào gia, vô cùng muốn gặp được Vương thị đang bị đại phu nhân giam giữ, nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế.
Không bao lâu, tin tức lão phu nhân bị phạt quỳ truyền khắp dệt phủ, Tào gia liền loạn cả lên, dù là Tào Tỉ lết thân thể ốm bệnh đi cầu Hoàng Thượng khai ân cũng không làm nên chuyện gì.
Còn lại, mấy quan viên đi theo kia, tất cả đều kinh sợ.
Trừ Đồ Nhạc vui sướng hân hoan, Mã Tề đứng ngoài cuộc chỉ chờ xem diễn, thì mọi người ai cũng có dự định riêng, đa số nhăn lại mi, suy nghĩ đến tính ảnh hưởng của việc này.
Quá mức đột ngột.
Bất quá chỉ là dâng mỹ nhân, sao đột nhiên Tào gia lại rớt xuống thế yếu?
Vạn Tuế Gia vì trút giận cho Nghi Quý Phi, nên bắt Tào Dần nạp thiếp, chuyện này bọn họ có thể lý giải. Còn phản ứng của Thái Hoàng Thái Hậu là sao đây?
Ngay lúc bọn họ nghĩ nát óc cũng không ra, liền có tin tức linh thông lặng lẽ tới: "Vương thị kia, là nữ nhân người Hán......"
Nghe xong, mọi người bừng tỉnh, ngay sau đó lại trầm mặc.
Dựa theo quy củ truyền đời của tổ tông, nữ nhân người Hán không được nạp vào hậu cung, hơn nữa, Lão Tổ Tông rất chán ghét những nữ tử yếu ớt nhu nhược, chuyện ra tay sửa trị nữ quyến này coi như hợp lý.
"Một gia tộc đang êm đẹp, vậy mà bị phụ nhân ngu xuẩn đảo loạn." Có người thở dài nói.
"Cũng không phải, nghe đâu là ý của Lý Húc......"
Lý Húc là tổng quản của Sướng Xuân Viên, không phải người họ Tào, mấy quan viên vừa nghe xong thì hai mặt nhìn nhau.
Này, này không phải đều trút lên đầu muội muội hắn sao?
......
Dù gia chủ Tào Tỉ có bao nhiêu hối tiếc, nhưng lúc này cũng đã chậm.
Vài ngày sau, một tờ chiếu lệnh truyền đến kinh thành, Lý Húc rớt khỏi chức tổng quản Sướng Xuân Viên, xuống làm một chức quan không lớn không nhỏ ở Nội Vụ Phủ, quyền lực địa vị có thể nói là khác nhau như trời với đất so với lúc trước.
Phải biết rằng, cao lắm hai ba năm nữa, Lý Húc có thể được đến Tô Châu, kế nhiệm vị trí Tô Châu chức tạo. Giờ xảy ra chuyện này, hắn phải lăn lộn thêm mấy năm nữa đây?
Quan viên không khỏi thổn thức, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu tự mình ra lệnh, không ai dám thay hắn cầu tình.
Ngươi nói nhưng Lý Húc là tâm phúc vạn tuế? Là cữu huynh của Tào Dần á?
Tâm phúc của vạn tuế gom được một bó lớn, thiếu hắn thì có sao. Tào Dần còn bị liên lụy, đều nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, Lý Húc tới chia là đúng!
Lần tuần tra phía Nam này, tuy Tào gia vẫn còn sống, tiếp tục làm tai mắt cho vạn tuế, nhưng hậu viện lại rối loạn vô cùng.
Đợi thánh giá hồi kinh, Minh Châu liền lặng lẽ bố trí, cho Vương thị một chút ' trợ giúp ', quấy hậu viện đã đục càng đục hơn, cũng cho người truyền tin cho Tào Tỉ đã già đi chục tuổi.
Còn trong thư viết cái gì, ai cũng không biết.
Tào gia có loạn cỡ nào, Minh Châu lại đang đánh chủ ý gì, Vân Tú cũng hoàn toàn không thèm để ý.
Nàng đã tính xong hết phương pháp rút củi dưới đáy nồi, thì còn quản đám châu chấu nhảy nhót sau mùa vụ làm gì nữa?
Nếu Tào gia thay lòng, đầu quân sang Minh Châu, thì không cần nàng ra tay, Hoàng Thượng sẽ tự xử trí bọn họ.
Nàng rũ mắt nhìn bụng nhỏ, ánh mắt nhu hòa, chậm rãi hiện lên ý cười.
Là Dận Tư của nương, hay là tiểu công chúa mới tới đây?
Thánh giá ở tại Giang Ninh tầm hai tháng. Đợi thai của Quý Phi nương nương củng cố, được thái y liên tục bảo đảm dù xóc nảy cũng không sao, lúc này Khang Hi mới vung tay lên, chọn về bằng đường thủy, đi vòng sang Dương Châu, bồi hai vị thái hậu ngắm cảnh ven đường, chậm rì rì mà hồi kinh.
Bên kia, Tác Ngạch Đồ đã lấy lại sĩ khí, triệu tập tay chân cũ đấu với Minh Châu hừng hực khí thế. Sau khi Hoàng Đế lâm triều, hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng lại nổi điên, Lương Cửu công công nhìn mà thầm kinh hãi.
Này, đây là kề dao giết người a.
Hình như Vạn Tuế Gia hết kiên nhẫn rồi!
Nhưng mấy thần tử uy quyền đều đã vào thế, đã không còn đường lui.
Minh Châu quyền lực ngút trời, việc này không cần bàn cãi; Tác Ngạch Đồ thì nổi đóa vì thái tử thân cận với Vân Tú, cũng tính xuống tay, nhưng còn chưa kịp hành động, thì trở thành quân cờ của đế vương.
Hắn không còn thân phận sư phó thái tử, không có quyền ra vào Dục Khánh Cung, từ đầu đến cuối cũng không gặp được mặt thái tử trở về sau vi hành.
Mâu thuẫn hai phái từ từ gia tăng, cũng do Hoàng Đế cố ý thúc đẩy, nên lực chú ý từ việc tranh đấu của thái tử và Đại a ca, đều chuyển sang thù hận riêng của hai quyền thần là Minh Châu và Tác Ngạch Đồ, không chết không ngừng.
Hôm qua bị buộc tội tham ô, hôm nay đã bị buộc tội không làm tròn trách nhiệm...... Hai phái công kích nhau càng thêm kịch liệt.
Vì đang đánh nhau với Minh Châu, nên Tác Ngạch Đồ sứt đầu mẻ trán, không rảnh mà để ý chuyện khác, đành phải giao trọng trách ly gián thái tử cùng Nghi Quý Phi cho Bình tần trong cung, đồng ý cả những thủ đoạn âm độc.
Bình tần bệnh nặng vừa mới khỏi, nhưng lại không biết sao mà đắc tội Ôn Quý Phi quản lý cung quyền, nàng còn ốc còn không mang nổi mình ốc, dù muốn làm gì cũng có tâm nhưng vô lực.
Có lần đầu, thì sẽ không thể có lần hai. Sau khi nàng hại Dận Kỳ rơi xuống nước, Vân Tú cho người giám thị chặt chẽ Trữ Tú Cung, dù Bình tần tính toán như thế nào thì cũng là giỏ tre múc nước nên công dã tràng.
Mặc dù Bình tần oán hận Vân Tú lại lần nữa hoài thai, nhưng nàng cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Thập Nhất a ca oe oe cất tiếng khóc chào đời, trơ mắt mà nhìn Hoàng Thượng mừng rỡ như điên, ban tên Dận Tư cho tiểu a ca, ôm vào trong ngực không chịu bỏ.
Ngày Thập Nhất a ca sinh ra, đúng vào đêm giao thừa năm Khang Hi thứ 24.
Đứa nhỏ này rất đáng yêu, không thua kém gì Cửu ca của hắn, đôi mắt linh động liên tục chớp chớp, chỉ cần nhìn một chút thì tâm liền mềm ngay.
Dận Tư sơ sinh gì cũng không hiểu, nhanh chóng thay thế địa vị của Nhị ca và Ngũ ca hắn trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu, cũng nhanh chóng thành bảo bối của Thánh Thượng.
Năm Khang Hi thứ 26, Đại a ca vừa tròn 16, đã nhiều lần thượng triều nghe báo cáo và quyết định sự việc được ban thánh chỉ tứ hôn, cưới nữ chi ruột của Hộ Bộ thượng thư là Y Nhĩ Căn Giác La thị làm đích phúc tấn, rất nhanh, Đại phúc tấn liền sinh hạ tiểu công chúa, chính là tôn nữ đầu tiên của Hoàng Đế.
Năm Khang Hi thứ 27, thủ hạ của Minh Châu tham ô nhận hối lộ, chứng cứ bán quan bán tước được trình lên bàn, Nạp Lạt thị cứ như tòa tháp lung lay, ầm ầm sụp đổ.
Minh Châu bước vào vết xe đổ của Tác Ngạch Đồ, từ bỏ chức quan, nhàn rỗi ở nhà, cùng lúc đó, đồng đảng của hắn là Hộ Bộ thượng thư Khoa Nhĩ Khôn cũng bị ném mũ cánh chuồn, không bao giờ có thể khởi phục.
Cuối năm 27, Thái Hoàng Thái Hậu thọ 76 tuổi bỗng nhiên cảm phong hàn, bệnh không dậy nổi, Hoàng Đế ôm Nghi Quý Phi khóc rống một hồi, rồi sau đó lấy ngân lượng trong nội phủ, hạ lệnh cho Công Bộ sửa chữa Sướng Xuân Viên, làm nơi nghỉ ngơi phụng dưỡng Thái Hoàng Thái Hậu.
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Năm Khang Hi thứ 28, đầu thu, tại Sướng Xuân Viên.
"Lão Tổ Tông, ngài uống thuốc đi. Hoàng Thượng nói sau khi hạ triều sẽ dẫn mấy a ca tới gặp ngài." Màn gấm được xốc lên, mùi thuốc chua xót tràn ngập cả phòng, Tô Ma Lạt Cô bưng chén ngọc, bước nhẹ nhàng vào phòng.
Sau một lúc lâu liền truyền đến tiếng nói có chút cố hết sức của Thái Hoàng Thái Hậu, âm thanh già nua ẩn nụ cười, có vẻ vì nghe được hai chữ ' a ca ', nên thần khí cũng gấp gáp.
Ngữ điệu thở hổn hển: "Có Dận Tư không......"
"Ai mà không biết ngài thích Thập Nhất a ca nhất chứ. Thập Nhất a ca rất hiếu thuận, ngài sẽ được gặp hắn thôi." Tô Ma Lạt Cô nhẹ dỗ, "Chỉ là, đừng để Thái Tử gia nghe thấy mấy lời này a......"
Thái Hoàng Thái Hậu cao hứng hẳn, vui vẻ nói: "Tốt, tốt."
Hai chủ tớ tiếp tục nói chuyện, trong âm thanh mơ hồ nghe ra mấy chữ "Dận Thì" "Phúc tấn", dần dần, trong màn trở nên an tĩnh, thay vào là thanh âm uống thuốc sột soạt.
Qua một hồi lâu, Tô Ma Lạt Cô xốc mành bước ra, ánh mắt ngừng trên người nữ tữ mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh màu xanh bích, khuôn mặt mang theo ý cười: "Phúc tấn, Lão Tổ Tông đang nghỉ ngơi, kêu lão nô đưa phúc tấn ra ngoài. Người đang thai, dù sao cũng phải cẩn thận một chút."
Nghe vậy, Đại phúc tấn Y Nhĩ Căn Giác La thị dịu dàng nhấp môi cười, đỡ eo đứng lên, làm lộ ra cổ bụng nhỏ: "Tạ Lão Tổ Tông săn sóc, làm phiền Tô Ma."
Bộ dạng nàng thanh tú đoan chính nhã nhặn, mang đồ trang sức trâm ngọc vô cùng đơn giản, phối trí trông rất thoải mái tự nhiên. Tuy không phải là một mỹ nhân nổi bật, nhưng khí độ trầm ổn kia dù ai thấy cũng phải tán dương một tiếng.
Đại phúc tấn đến từ một trong tám gia tộc lớn nhất của người Mãn, là Y Nhĩ Căn Giác La thị, nàng là đích nữ của tiền nhiệm Hộ Bộ thượng thư Khoa Nhĩ Khôn. Khoa Nhĩ Khôn chính là người trung thành nhất trong phe cánh Minh Châu, gần cuối năm trước, khi Tác Ngạch Đồ tố giác Minh Châu, vô số tội được tố ra, còn kéo theo cả mấy người trong đảng phái.
Hoàng Đế tức giận không thôi, hạ lệnh cho ngự sử điều tra, tổ chức của Minh Trung đường chốc lát liền sụp đổ. Mấy tâm phúc của Minh Châu như Khoa Nhĩ Khôn cũng bị cách chức, trước mắt chỉ có thể vô công nhàn rỗi ở nhà, có khi còn phải cần tiếp tế từ Đại phúc tấn trong cung.
Được Đại a ca Dận Thì thương yêu, Đại công chúa nàng sinh thì là hoàng trưởng tôn nữ của Thánh Thượng, giờ lại có thai tiếp, bấy nhiêu cũng đủ khiến nàng sống mà không cần cúi đầu. Mặc dù mẫu tộc bị liên lụy, nhưng vinh quang nàng không hề giảm, địa vị không dao động chút nào, Khang Hi còn rất khen ngợi người dâu trưởng này, còn hai vị thái hậu thì lại thương tiếc nàng hơn.
Tô Ma Lạt Cô đưa nàng tới chỗ kiệu, dặn dò cung nhân nâng kiệu vài câu, sau đó ôn hòa nói: "Cuối tháng này là Đại công chúa sẽ tròn một tuổi nhỉ? Lão nô có chuẩn bị chút đồ chơi, coi như cũng giúp nàng vui đùa một chút, nàng nhận thì đúng là phúc khí của lão nô a."
"Cần gì phải vậy đâu!" Đại phúc tấn cười chân thành, chối từ vài câu, "Tô Ma càng vất vả công lao càng lớn, được Lão Tổ Tông coi trọng vô cùng, Đại công chúa của chúng ta còn nhỏ, nàng mới phải cần phúc khí của ngài đó chứ."
Từ khi Thái Hoàng Thái Hậu bệnh nặng, Đại phúc tấn không ngại vất vả, ngày nào cũng đến phụng dưỡng tại Sướng Xuân Viên. Hiện giờ mang thai, tuy không thể phụng dưỡng nhưng lại không thiếu ngày thỉnh an nào, mấy chuyện này, Tô Ma Lạt Cô đều thấy rõ.
Hộ tống Y Nhĩ Căn Giác La thị lên kiệu, nàng suy nghĩ một hồi, thấp giọng hỏi tiểu cung nữ ở bên: "Đại phúc tấn đang mang thai, vậy Huệ phi nương nương có thường đến giúp chăm sóc Đại công chúa không?"
"Này...... nô tỳ chưa từng nghe qua."
Tô Ma Lạt Cô thở dài: "Cũng chỉ mới 17-18 tuổi, mà phải lo liệu nội trợ, rồi phụng dưỡng bà mẫu, gánh nặng trên người thực sự quá nhiều."
Đã thế, tính tình Huệ phi lại còn như vậy, đừng nói là tiểu cô nương như hoa như ngọc, ngay cả người làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Chỉ mong Đại a ca có thể thương tiếc tức phụ, đừng khiến nàng thiệt thòi......
Cỗ kiệu đi vào Tử Cấm Thành, vững vàng đi về phía Duyên Hi Cung.
Xa xa trông thấy mái vòm cong cong quen thuộc kia, Đại phúc tấn xoa xoa bụng, độ cong bên miệng nhẹ giảm.
Sau khi vào điện, nàng bày ra nụ cười thân mật, hành lễ cực kỳ nghiêm trang: "Con dâu tham kiến mẫu phi."
Thấy nàng như thế, Huệ phi lộ ra tươi cười vừa lòng, rồi nhanh chóng thu lại: "Mau đứng lên, mau đứng lên. Đã đang có thai, mà còn tiến cung thỉnh an cái gì? Phải thương xót cho tôn nhi của bổn cung chứ!"
"Mẫu phi, quy củ thì không phá được. Lỡ gia mà biết, thì sẽ lại răn dạy ngay......" Đại phúc tấn nghe xong liền chựng lại, lập tức đỡ lấy tay Huệ phi, mẹ chồng nàng dâu đi dọc theo hành lang, "Con dâu cũng đuối lý."
Huệ phi cảm khái vỗ về tay con dâu, ngâm nga nụ cười, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, ánh mắt nhìn về phía Đại phúc tấn cũng mang theo chút từ ái.
"Hôm nay đi Sướng Xuân Viên, Thái Hoàng Thái Hậu có nói gì không?"
"Bẩm mẫu phi, hôm nay Lão Tổ Tông không khỏe, vẫn chưa gặp con dâu, uống thuốc xong liền nghỉ ngơi," Đại phúc tấn rũ mi mắt, che giấu đoạn đối thoại liên quan tới thái tử và Thập Nhất a ca, tiếp tục nói, "Trước khi nghỉ ngơi, nàng cũng có hỏi về gia vài câu, sau đó để Tô Ma đưa ta ra ngoài."
Nhẹ giọng lặp lại mấy lời của Tô Ma Lạt Cô, Huệ phi nghe mà mắt sáng rực lên, cười đến không khép miệng được: "Đại công chúa của bổn cung đúng là được yêu thích."
Huệ phi mong hoàng trưởng tôn không biết là bao lâu, kết quả con dâu lại sinh công chúa, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút không dễ chịu. Nhưng cũng nhờ công chúa, mà A Ca Sở chỗ của nhi tử nàng được ban thưởng rất nhiều, từ Càn Thanh Cung, rồi đến Từ Ninh Cung, Ninh Thọ Cung...... lễ vật chảy vào như nước, khiến nàng cũng bớt oán hận, dần dà cũng thật lòng thương yêu đứa tôn trắng nõn này.
Phần yêu thương này, nay lại chia sang một nửa cho hài tử trong bụng Đại phúc tấn —— hài tử mà Huệ phi chắc chắn sẽ là hoàng trưởng tôn, là cháu trai của nàng.
Đại phúc tấn cảm thấy, kỳ vọng như vậy, đúng thật là ép nàng tới mức thở không nổi.
Cũng may mà...... chỉ cần ra khỏi Duyên Hi Cung, đóng cửa lại sinh hoạt với gia nhà mình, thì sẽ không cần nhìn ánh mắt người khác mà sống nữa.
"Lão Tổ Tông thích hài tử, nếu ngươi rảnh rỗi, thì mang Đại công chúa sang thỉnh an nhiều chút. Nhưng dưỡng thai là việc quan trọng nhất, mấy việc còn lại, việc nào bớt được thì cứ bớt không cần làm......" Cao hứng xong, Huệ phi kéo tay Đại phúc tấn mà ân cần dặn dò, "Nếu thấy bận bịu quá, thì trừ việc hầu hạ Dận Thì, ngươi cũng có thể giao quyền cho Ngô thị Quan thị để các nàng giúp ngươi."
Ngô thị, Quan thị?
Đại phúc tấn thầm cười lạnh, không biết trong lòng là cái tư vị gì.
Chỉ là hai thị thiếp thôi, ngay cả cách cách quyền quý cũng không phải, còn vọng tưởng phân chia quyền quản gia sao, mơ êm quá nhỉ?
Gia không đồng ý cưới trắc phúc tấn, liền tính toán nhét mấy thị thiếp vào, không sợ nàng dị ứng sao.
Vả lại, mang Đại công chúa sang thỉnh an Lão Tổ Tông. Nàng nghĩ gì vậy?
Thứ nhất, dạo này thai nghén cực nghiêm trọng, nàng thật sự không có tinh lực; Thứ hai, hài tử còn nhỏ, Lão Tổ Tông cũng đã nói, "Sợ lây bệnh cho hài tử, ngươi có tâm là được rồi"......
Đại phúc tấn hơi hơi rũ mắt, dịu ngoan mà vâng, thái độ cực kỳ quy củ, nhưng chỉ bằng trực giác, Huệ phi cũng đoán ra nàng không tình nguyện.
Cũng đúng, Dận Thì bị nàng quản đến gắt gao, nội việc Y Nhĩ Căn Giác La thị mang thai, nhưng hắn cũng không muốn đi sang chỗ thị thiếp là đủ hiểu! Đích phúc tấn như vậy, làm sao có thể tình nguyện giao quyền lực trong tay?
Con dâu này của nàng chỗ nào cũng tốt, hiếu thuận săn sóc, sinh nở cũng tốt, chỉ có quá mức độc quyền ghen tị, khuyên bảo không vô.
Còn có nhà mẹ của nàng......
Huệ phi nghĩ tới đây, dù vẫn còn tươi cười, nhưng lại chậm rãi buông tay Đại phúc tấn, sau đó quan tâm vài câu rồi lộ ra thần sắc mỏi mệt: "Bổn cung mệt rồi, lui ra đi."
Đại phúc tấn vừa ra khỏi Duyên Hi Cung, tươi cười liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thấy canh giờ còn sớm, nàng nhắm mắt, thở ra một hơi, đỡ eo đi đến Ngự Hoa Viên gần đó.
Mới vừa đi vài bước, liền nghe thấy tiếng tiểu thái giám hoảng sợ la hét từ xa, nghe vô cùng quen thuộc: "Gia, gia! Ngài đừng bò, Quý Phi nương nương mà thấy, nô tài sẽ bị ăn trượng hình, sẽ mất mạng đó!"
"Đi đi, né sang một bên." Cửu a ca đứng trên núi giả nhịp nhịp chân, khẽ nheo mắt, còn chưa nói xong, liền nghe âm thanh ghét bỏ của Thập a ca đang ngồi bắt châu chấu, "Câm miệng, ngươi thực ồn ào."
"Thập gia, ngài giúp chút được không, khuyên nhủ gia chúng ta, thương nô tài tí đi mà." Tiểu Cẩu Tử khóc không ra nước mắt, "Nô tài bị Quý Phi nương nương lột da cũng không sao, nhưng còn Vạn Tuế Gia, sao nô tài có thể ăn nói a?"
Nghe vậy, sắc mặt Dận Đường hơi hơi thay đổi, tốc độ nhịp chân chậm lại.
Dận Ngã nhìn lên, lập tức hét to: "Cửu ca ngươi sợ gì hả? Thời thế đổi thay rồi, giờ tiểu Thập Nhất mới là tâm can của lão gia tử, hắn làm gì còn thời gian mà quản ngươi?"
"......" Dận Đường tưởng tượng, đúng vậy, có Thập Nhất đệ ở đây, lão gia tử không rảnh quản hắn.
Vậy nên hắn liền yên tâm thoải mái tiếp tục run chân, vì chứng minh sự thành thạo, mà hắn còn cố ý chuyển sang tư thế ở góc độ khó hơn, làm Dận Ngã "Oa" một tiếng, chà xát tay, nhìn như nóng lòng muốn thử.
"Cửu ca ngươi chờ đó, đệ đệ lên ngay!"
Núi giả kia xây cao ngang ngửa gác mái, mô đá lởm chởm, lồi lõm không thôi, nhìn một cái là sợ run cả người, đừng nói Tiểu Cẩu Tử, ngay cả Tiểu Đắng Tử hầu hạ Thập a ca cũng muốn hôn mê bất tỉnh.
"Mau, mau đến Càn Thanh Môn nhìn xem thái tử điện hạ đã hồi cung chưa......" Âm thanh Tiểu Cẩu Tử đứt quãng, lúc này, hai tiểu thái giám đứng gác của hai a ca ở cửa hông Ngự Hoa Viên vội vã chạy tới, "Cửu gia, Thập gia, có người tới Ngự Hoa Viên, nô tài thoáng nghe được Đại a ca nói với người ta là Đại phúc tấn ở chỗ này ngắm hoa!"
Dận Đường khẽ trượt chân, tức khắc, bọn nô tài từng tốp thay nhau hút khí lạnh.
Khó khăn lắm mới ổn định được thân mình, Dận Đường ghét bỏ nói: "Nhiều năm như vậy mà lão đại vẫn không tiến bộ. Mỗi khi tâm tình Đại tẩu không tốt, nàng sẽ đến Ngự Hoa Viên mà giải sầu, chứ ngắm hoa cái nỗi gì? Não hắn toàn hạt dưa sao!"
Lúc này, Đại phúc vừa đến gần đó.
Nàng còn chưa kịp kinh hồn táng đảm, đang tính thúc giục Cửu đệ Thập đệ leo xuống, thì nghe được những lời từ đáy lòng này.
Hài tử 6 tuổi, vậy mà còn hiểu nàng hơn cả trượng phu!
Đột nhiên, lòng nàng buồn vui lẫn lộn, không biết phải nói sao cho vừa, hốc mắt nàng đỏ lên, nghẹn ngào kêu lên: "Cửu đệ."
Mặc dù phe đảng Minh Châu tính toán rất nhiều, nhưng khi Thái Hoàng Thái Hậu ra mặt, ai cũng không dám tính kế.
Có Lão Tổ Tông ở đây, giống như có một cây Định Hải Thần Châm, cho dù bọn họ có gấp gáp muốn mượn sức Tào gia, vô cùng muốn gặp được Vương thị đang bị đại phu nhân giam giữ, nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế.
Không bao lâu, tin tức lão phu nhân bị phạt quỳ truyền khắp dệt phủ, Tào gia liền loạn cả lên, dù là Tào Tỉ lết thân thể ốm bệnh đi cầu Hoàng Thượng khai ân cũng không làm nên chuyện gì.
Còn lại, mấy quan viên đi theo kia, tất cả đều kinh sợ.
Trừ Đồ Nhạc vui sướng hân hoan, Mã Tề đứng ngoài cuộc chỉ chờ xem diễn, thì mọi người ai cũng có dự định riêng, đa số nhăn lại mi, suy nghĩ đến tính ảnh hưởng của việc này.
Quá mức đột ngột.
Bất quá chỉ là dâng mỹ nhân, sao đột nhiên Tào gia lại rớt xuống thế yếu?
Vạn Tuế Gia vì trút giận cho Nghi Quý Phi, nên bắt Tào Dần nạp thiếp, chuyện này bọn họ có thể lý giải. Còn phản ứng của Thái Hoàng Thái Hậu là sao đây?
Ngay lúc bọn họ nghĩ nát óc cũng không ra, liền có tin tức linh thông lặng lẽ tới: "Vương thị kia, là nữ nhân người Hán......"
Nghe xong, mọi người bừng tỉnh, ngay sau đó lại trầm mặc.
Dựa theo quy củ truyền đời của tổ tông, nữ nhân người Hán không được nạp vào hậu cung, hơn nữa, Lão Tổ Tông rất chán ghét những nữ tử yếu ớt nhu nhược, chuyện ra tay sửa trị nữ quyến này coi như hợp lý.
"Một gia tộc đang êm đẹp, vậy mà bị phụ nhân ngu xuẩn đảo loạn." Có người thở dài nói.
"Cũng không phải, nghe đâu là ý của Lý Húc......"
Lý Húc là tổng quản của Sướng Xuân Viên, không phải người họ Tào, mấy quan viên vừa nghe xong thì hai mặt nhìn nhau.
Này, này không phải đều trút lên đầu muội muội hắn sao?
......
Dù gia chủ Tào Tỉ có bao nhiêu hối tiếc, nhưng lúc này cũng đã chậm.
Vài ngày sau, một tờ chiếu lệnh truyền đến kinh thành, Lý Húc rớt khỏi chức tổng quản Sướng Xuân Viên, xuống làm một chức quan không lớn không nhỏ ở Nội Vụ Phủ, quyền lực địa vị có thể nói là khác nhau như trời với đất so với lúc trước.
Phải biết rằng, cao lắm hai ba năm nữa, Lý Húc có thể được đến Tô Châu, kế nhiệm vị trí Tô Châu chức tạo. Giờ xảy ra chuyện này, hắn phải lăn lộn thêm mấy năm nữa đây?
Quan viên không khỏi thổn thức, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu tự mình ra lệnh, không ai dám thay hắn cầu tình.
Ngươi nói nhưng Lý Húc là tâm phúc vạn tuế? Là cữu huynh của Tào Dần á?
Tâm phúc của vạn tuế gom được một bó lớn, thiếu hắn thì có sao. Tào Dần còn bị liên lụy, đều nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, Lý Húc tới chia là đúng!
Lần tuần tra phía Nam này, tuy Tào gia vẫn còn sống, tiếp tục làm tai mắt cho vạn tuế, nhưng hậu viện lại rối loạn vô cùng.
Đợi thánh giá hồi kinh, Minh Châu liền lặng lẽ bố trí, cho Vương thị một chút ' trợ giúp ', quấy hậu viện đã đục càng đục hơn, cũng cho người truyền tin cho Tào Tỉ đã già đi chục tuổi.
Còn trong thư viết cái gì, ai cũng không biết.
Tào gia có loạn cỡ nào, Minh Châu lại đang đánh chủ ý gì, Vân Tú cũng hoàn toàn không thèm để ý.
Nàng đã tính xong hết phương pháp rút củi dưới đáy nồi, thì còn quản đám châu chấu nhảy nhót sau mùa vụ làm gì nữa?
Nếu Tào gia thay lòng, đầu quân sang Minh Châu, thì không cần nàng ra tay, Hoàng Thượng sẽ tự xử trí bọn họ.
Nàng rũ mắt nhìn bụng nhỏ, ánh mắt nhu hòa, chậm rãi hiện lên ý cười.
Là Dận Tư của nương, hay là tiểu công chúa mới tới đây?
Thánh giá ở tại Giang Ninh tầm hai tháng. Đợi thai của Quý Phi nương nương củng cố, được thái y liên tục bảo đảm dù xóc nảy cũng không sao, lúc này Khang Hi mới vung tay lên, chọn về bằng đường thủy, đi vòng sang Dương Châu, bồi hai vị thái hậu ngắm cảnh ven đường, chậm rì rì mà hồi kinh.
Bên kia, Tác Ngạch Đồ đã lấy lại sĩ khí, triệu tập tay chân cũ đấu với Minh Châu hừng hực khí thế. Sau khi Hoàng Đế lâm triều, hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng lại nổi điên, Lương Cửu công công nhìn mà thầm kinh hãi.
Này, đây là kề dao giết người a.
Hình như Vạn Tuế Gia hết kiên nhẫn rồi!
Nhưng mấy thần tử uy quyền đều đã vào thế, đã không còn đường lui.
Minh Châu quyền lực ngút trời, việc này không cần bàn cãi; Tác Ngạch Đồ thì nổi đóa vì thái tử thân cận với Vân Tú, cũng tính xuống tay, nhưng còn chưa kịp hành động, thì trở thành quân cờ của đế vương.
Hắn không còn thân phận sư phó thái tử, không có quyền ra vào Dục Khánh Cung, từ đầu đến cuối cũng không gặp được mặt thái tử trở về sau vi hành.
Mâu thuẫn hai phái từ từ gia tăng, cũng do Hoàng Đế cố ý thúc đẩy, nên lực chú ý từ việc tranh đấu của thái tử và Đại a ca, đều chuyển sang thù hận riêng của hai quyền thần là Minh Châu và Tác Ngạch Đồ, không chết không ngừng.
Hôm qua bị buộc tội tham ô, hôm nay đã bị buộc tội không làm tròn trách nhiệm...... Hai phái công kích nhau càng thêm kịch liệt.
Vì đang đánh nhau với Minh Châu, nên Tác Ngạch Đồ sứt đầu mẻ trán, không rảnh mà để ý chuyện khác, đành phải giao trọng trách ly gián thái tử cùng Nghi Quý Phi cho Bình tần trong cung, đồng ý cả những thủ đoạn âm độc.
Bình tần bệnh nặng vừa mới khỏi, nhưng lại không biết sao mà đắc tội Ôn Quý Phi quản lý cung quyền, nàng còn ốc còn không mang nổi mình ốc, dù muốn làm gì cũng có tâm nhưng vô lực.
Có lần đầu, thì sẽ không thể có lần hai. Sau khi nàng hại Dận Kỳ rơi xuống nước, Vân Tú cho người giám thị chặt chẽ Trữ Tú Cung, dù Bình tần tính toán như thế nào thì cũng là giỏ tre múc nước nên công dã tràng.
Mặc dù Bình tần oán hận Vân Tú lại lần nữa hoài thai, nhưng nàng cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Thập Nhất a ca oe oe cất tiếng khóc chào đời, trơ mắt mà nhìn Hoàng Thượng mừng rỡ như điên, ban tên Dận Tư cho tiểu a ca, ôm vào trong ngực không chịu bỏ.
Ngày Thập Nhất a ca sinh ra, đúng vào đêm giao thừa năm Khang Hi thứ 24.
Đứa nhỏ này rất đáng yêu, không thua kém gì Cửu ca của hắn, đôi mắt linh động liên tục chớp chớp, chỉ cần nhìn một chút thì tâm liền mềm ngay.
Dận Tư sơ sinh gì cũng không hiểu, nhanh chóng thay thế địa vị của Nhị ca và Ngũ ca hắn trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu, cũng nhanh chóng thành bảo bối của Thánh Thượng.
Năm Khang Hi thứ 26, Đại a ca vừa tròn 16, đã nhiều lần thượng triều nghe báo cáo và quyết định sự việc được ban thánh chỉ tứ hôn, cưới nữ chi ruột của Hộ Bộ thượng thư là Y Nhĩ Căn Giác La thị làm đích phúc tấn, rất nhanh, Đại phúc tấn liền sinh hạ tiểu công chúa, chính là tôn nữ đầu tiên của Hoàng Đế.
Năm Khang Hi thứ 27, thủ hạ của Minh Châu tham ô nhận hối lộ, chứng cứ bán quan bán tước được trình lên bàn, Nạp Lạt thị cứ như tòa tháp lung lay, ầm ầm sụp đổ.
Minh Châu bước vào vết xe đổ của Tác Ngạch Đồ, từ bỏ chức quan, nhàn rỗi ở nhà, cùng lúc đó, đồng đảng của hắn là Hộ Bộ thượng thư Khoa Nhĩ Khôn cũng bị ném mũ cánh chuồn, không bao giờ có thể khởi phục.
Cuối năm 27, Thái Hoàng Thái Hậu thọ 76 tuổi bỗng nhiên cảm phong hàn, bệnh không dậy nổi, Hoàng Đế ôm Nghi Quý Phi khóc rống một hồi, rồi sau đó lấy ngân lượng trong nội phủ, hạ lệnh cho Công Bộ sửa chữa Sướng Xuân Viên, làm nơi nghỉ ngơi phụng dưỡng Thái Hoàng Thái Hậu.
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Năm Khang Hi thứ 28, đầu thu, tại Sướng Xuân Viên.
"Lão Tổ Tông, ngài uống thuốc đi. Hoàng Thượng nói sau khi hạ triều sẽ dẫn mấy a ca tới gặp ngài." Màn gấm được xốc lên, mùi thuốc chua xót tràn ngập cả phòng, Tô Ma Lạt Cô bưng chén ngọc, bước nhẹ nhàng vào phòng.
Sau một lúc lâu liền truyền đến tiếng nói có chút cố hết sức của Thái Hoàng Thái Hậu, âm thanh già nua ẩn nụ cười, có vẻ vì nghe được hai chữ ' a ca ', nên thần khí cũng gấp gáp.
Ngữ điệu thở hổn hển: "Có Dận Tư không......"
"Ai mà không biết ngài thích Thập Nhất a ca nhất chứ. Thập Nhất a ca rất hiếu thuận, ngài sẽ được gặp hắn thôi." Tô Ma Lạt Cô nhẹ dỗ, "Chỉ là, đừng để Thái Tử gia nghe thấy mấy lời này a......"
Thái Hoàng Thái Hậu cao hứng hẳn, vui vẻ nói: "Tốt, tốt."
Hai chủ tớ tiếp tục nói chuyện, trong âm thanh mơ hồ nghe ra mấy chữ "Dận Thì" "Phúc tấn", dần dần, trong màn trở nên an tĩnh, thay vào là thanh âm uống thuốc sột soạt.
Qua một hồi lâu, Tô Ma Lạt Cô xốc mành bước ra, ánh mắt ngừng trên người nữ tữ mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh màu xanh bích, khuôn mặt mang theo ý cười: "Phúc tấn, Lão Tổ Tông đang nghỉ ngơi, kêu lão nô đưa phúc tấn ra ngoài. Người đang thai, dù sao cũng phải cẩn thận một chút."
Nghe vậy, Đại phúc tấn Y Nhĩ Căn Giác La thị dịu dàng nhấp môi cười, đỡ eo đứng lên, làm lộ ra cổ bụng nhỏ: "Tạ Lão Tổ Tông săn sóc, làm phiền Tô Ma."
Bộ dạng nàng thanh tú đoan chính nhã nhặn, mang đồ trang sức trâm ngọc vô cùng đơn giản, phối trí trông rất thoải mái tự nhiên. Tuy không phải là một mỹ nhân nổi bật, nhưng khí độ trầm ổn kia dù ai thấy cũng phải tán dương một tiếng.
Đại phúc tấn đến từ một trong tám gia tộc lớn nhất của người Mãn, là Y Nhĩ Căn Giác La thị, nàng là đích nữ của tiền nhiệm Hộ Bộ thượng thư Khoa Nhĩ Khôn. Khoa Nhĩ Khôn chính là người trung thành nhất trong phe cánh Minh Châu, gần cuối năm trước, khi Tác Ngạch Đồ tố giác Minh Châu, vô số tội được tố ra, còn kéo theo cả mấy người trong đảng phái.
Hoàng Đế tức giận không thôi, hạ lệnh cho ngự sử điều tra, tổ chức của Minh Trung đường chốc lát liền sụp đổ. Mấy tâm phúc của Minh Châu như Khoa Nhĩ Khôn cũng bị cách chức, trước mắt chỉ có thể vô công nhàn rỗi ở nhà, có khi còn phải cần tiếp tế từ Đại phúc tấn trong cung.
Được Đại a ca Dận Thì thương yêu, Đại công chúa nàng sinh thì là hoàng trưởng tôn nữ của Thánh Thượng, giờ lại có thai tiếp, bấy nhiêu cũng đủ khiến nàng sống mà không cần cúi đầu. Mặc dù mẫu tộc bị liên lụy, nhưng vinh quang nàng không hề giảm, địa vị không dao động chút nào, Khang Hi còn rất khen ngợi người dâu trưởng này, còn hai vị thái hậu thì lại thương tiếc nàng hơn.
Tô Ma Lạt Cô đưa nàng tới chỗ kiệu, dặn dò cung nhân nâng kiệu vài câu, sau đó ôn hòa nói: "Cuối tháng này là Đại công chúa sẽ tròn một tuổi nhỉ? Lão nô có chuẩn bị chút đồ chơi, coi như cũng giúp nàng vui đùa một chút, nàng nhận thì đúng là phúc khí của lão nô a."
"Cần gì phải vậy đâu!" Đại phúc tấn cười chân thành, chối từ vài câu, "Tô Ma càng vất vả công lao càng lớn, được Lão Tổ Tông coi trọng vô cùng, Đại công chúa của chúng ta còn nhỏ, nàng mới phải cần phúc khí của ngài đó chứ."
Từ khi Thái Hoàng Thái Hậu bệnh nặng, Đại phúc tấn không ngại vất vả, ngày nào cũng đến phụng dưỡng tại Sướng Xuân Viên. Hiện giờ mang thai, tuy không thể phụng dưỡng nhưng lại không thiếu ngày thỉnh an nào, mấy chuyện này, Tô Ma Lạt Cô đều thấy rõ.
Hộ tống Y Nhĩ Căn Giác La thị lên kiệu, nàng suy nghĩ một hồi, thấp giọng hỏi tiểu cung nữ ở bên: "Đại phúc tấn đang mang thai, vậy Huệ phi nương nương có thường đến giúp chăm sóc Đại công chúa không?"
"Này...... nô tỳ chưa từng nghe qua."
Tô Ma Lạt Cô thở dài: "Cũng chỉ mới 17-18 tuổi, mà phải lo liệu nội trợ, rồi phụng dưỡng bà mẫu, gánh nặng trên người thực sự quá nhiều."
Đã thế, tính tình Huệ phi lại còn như vậy, đừng nói là tiểu cô nương như hoa như ngọc, ngay cả người làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Chỉ mong Đại a ca có thể thương tiếc tức phụ, đừng khiến nàng thiệt thòi......
Cỗ kiệu đi vào Tử Cấm Thành, vững vàng đi về phía Duyên Hi Cung.
Xa xa trông thấy mái vòm cong cong quen thuộc kia, Đại phúc tấn xoa xoa bụng, độ cong bên miệng nhẹ giảm.
Sau khi vào điện, nàng bày ra nụ cười thân mật, hành lễ cực kỳ nghiêm trang: "Con dâu tham kiến mẫu phi."
Thấy nàng như thế, Huệ phi lộ ra tươi cười vừa lòng, rồi nhanh chóng thu lại: "Mau đứng lên, mau đứng lên. Đã đang có thai, mà còn tiến cung thỉnh an cái gì? Phải thương xót cho tôn nhi của bổn cung chứ!"
"Mẫu phi, quy củ thì không phá được. Lỡ gia mà biết, thì sẽ lại răn dạy ngay......" Đại phúc tấn nghe xong liền chựng lại, lập tức đỡ lấy tay Huệ phi, mẹ chồng nàng dâu đi dọc theo hành lang, "Con dâu cũng đuối lý."
Huệ phi cảm khái vỗ về tay con dâu, ngâm nga nụ cười, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, ánh mắt nhìn về phía Đại phúc tấn cũng mang theo chút từ ái.
"Hôm nay đi Sướng Xuân Viên, Thái Hoàng Thái Hậu có nói gì không?"
"Bẩm mẫu phi, hôm nay Lão Tổ Tông không khỏe, vẫn chưa gặp con dâu, uống thuốc xong liền nghỉ ngơi," Đại phúc tấn rũ mi mắt, che giấu đoạn đối thoại liên quan tới thái tử và Thập Nhất a ca, tiếp tục nói, "Trước khi nghỉ ngơi, nàng cũng có hỏi về gia vài câu, sau đó để Tô Ma đưa ta ra ngoài."
Nhẹ giọng lặp lại mấy lời của Tô Ma Lạt Cô, Huệ phi nghe mà mắt sáng rực lên, cười đến không khép miệng được: "Đại công chúa của bổn cung đúng là được yêu thích."
Huệ phi mong hoàng trưởng tôn không biết là bao lâu, kết quả con dâu lại sinh công chúa, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút không dễ chịu. Nhưng cũng nhờ công chúa, mà A Ca Sở chỗ của nhi tử nàng được ban thưởng rất nhiều, từ Càn Thanh Cung, rồi đến Từ Ninh Cung, Ninh Thọ Cung...... lễ vật chảy vào như nước, khiến nàng cũng bớt oán hận, dần dà cũng thật lòng thương yêu đứa tôn trắng nõn này.
Phần yêu thương này, nay lại chia sang một nửa cho hài tử trong bụng Đại phúc tấn —— hài tử mà Huệ phi chắc chắn sẽ là hoàng trưởng tôn, là cháu trai của nàng.
Đại phúc tấn cảm thấy, kỳ vọng như vậy, đúng thật là ép nàng tới mức thở không nổi.
Cũng may mà...... chỉ cần ra khỏi Duyên Hi Cung, đóng cửa lại sinh hoạt với gia nhà mình, thì sẽ không cần nhìn ánh mắt người khác mà sống nữa.
"Lão Tổ Tông thích hài tử, nếu ngươi rảnh rỗi, thì mang Đại công chúa sang thỉnh an nhiều chút. Nhưng dưỡng thai là việc quan trọng nhất, mấy việc còn lại, việc nào bớt được thì cứ bớt không cần làm......" Cao hứng xong, Huệ phi kéo tay Đại phúc tấn mà ân cần dặn dò, "Nếu thấy bận bịu quá, thì trừ việc hầu hạ Dận Thì, ngươi cũng có thể giao quyền cho Ngô thị Quan thị để các nàng giúp ngươi."
Ngô thị, Quan thị?
Đại phúc tấn thầm cười lạnh, không biết trong lòng là cái tư vị gì.
Chỉ là hai thị thiếp thôi, ngay cả cách cách quyền quý cũng không phải, còn vọng tưởng phân chia quyền quản gia sao, mơ êm quá nhỉ?
Gia không đồng ý cưới trắc phúc tấn, liền tính toán nhét mấy thị thiếp vào, không sợ nàng dị ứng sao.
Vả lại, mang Đại công chúa sang thỉnh an Lão Tổ Tông. Nàng nghĩ gì vậy?
Thứ nhất, dạo này thai nghén cực nghiêm trọng, nàng thật sự không có tinh lực; Thứ hai, hài tử còn nhỏ, Lão Tổ Tông cũng đã nói, "Sợ lây bệnh cho hài tử, ngươi có tâm là được rồi"......
Đại phúc tấn hơi hơi rũ mắt, dịu ngoan mà vâng, thái độ cực kỳ quy củ, nhưng chỉ bằng trực giác, Huệ phi cũng đoán ra nàng không tình nguyện.
Cũng đúng, Dận Thì bị nàng quản đến gắt gao, nội việc Y Nhĩ Căn Giác La thị mang thai, nhưng hắn cũng không muốn đi sang chỗ thị thiếp là đủ hiểu! Đích phúc tấn như vậy, làm sao có thể tình nguyện giao quyền lực trong tay?
Con dâu này của nàng chỗ nào cũng tốt, hiếu thuận săn sóc, sinh nở cũng tốt, chỉ có quá mức độc quyền ghen tị, khuyên bảo không vô.
Còn có nhà mẹ của nàng......
Huệ phi nghĩ tới đây, dù vẫn còn tươi cười, nhưng lại chậm rãi buông tay Đại phúc tấn, sau đó quan tâm vài câu rồi lộ ra thần sắc mỏi mệt: "Bổn cung mệt rồi, lui ra đi."
Đại phúc tấn vừa ra khỏi Duyên Hi Cung, tươi cười liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thấy canh giờ còn sớm, nàng nhắm mắt, thở ra một hơi, đỡ eo đi đến Ngự Hoa Viên gần đó.
Mới vừa đi vài bước, liền nghe thấy tiếng tiểu thái giám hoảng sợ la hét từ xa, nghe vô cùng quen thuộc: "Gia, gia! Ngài đừng bò, Quý Phi nương nương mà thấy, nô tài sẽ bị ăn trượng hình, sẽ mất mạng đó!"
"Đi đi, né sang một bên." Cửu a ca đứng trên núi giả nhịp nhịp chân, khẽ nheo mắt, còn chưa nói xong, liền nghe âm thanh ghét bỏ của Thập a ca đang ngồi bắt châu chấu, "Câm miệng, ngươi thực ồn ào."
"Thập gia, ngài giúp chút được không, khuyên nhủ gia chúng ta, thương nô tài tí đi mà." Tiểu Cẩu Tử khóc không ra nước mắt, "Nô tài bị Quý Phi nương nương lột da cũng không sao, nhưng còn Vạn Tuế Gia, sao nô tài có thể ăn nói a?"
Nghe vậy, sắc mặt Dận Đường hơi hơi thay đổi, tốc độ nhịp chân chậm lại.
Dận Ngã nhìn lên, lập tức hét to: "Cửu ca ngươi sợ gì hả? Thời thế đổi thay rồi, giờ tiểu Thập Nhất mới là tâm can của lão gia tử, hắn làm gì còn thời gian mà quản ngươi?"
"......" Dận Đường tưởng tượng, đúng vậy, có Thập Nhất đệ ở đây, lão gia tử không rảnh quản hắn.
Vậy nên hắn liền yên tâm thoải mái tiếp tục run chân, vì chứng minh sự thành thạo, mà hắn còn cố ý chuyển sang tư thế ở góc độ khó hơn, làm Dận Ngã "Oa" một tiếng, chà xát tay, nhìn như nóng lòng muốn thử.
"Cửu ca ngươi chờ đó, đệ đệ lên ngay!"
Núi giả kia xây cao ngang ngửa gác mái, mô đá lởm chởm, lồi lõm không thôi, nhìn một cái là sợ run cả người, đừng nói Tiểu Cẩu Tử, ngay cả Tiểu Đắng Tử hầu hạ Thập a ca cũng muốn hôn mê bất tỉnh.
"Mau, mau đến Càn Thanh Môn nhìn xem thái tử điện hạ đã hồi cung chưa......" Âm thanh Tiểu Cẩu Tử đứt quãng, lúc này, hai tiểu thái giám đứng gác của hai a ca ở cửa hông Ngự Hoa Viên vội vã chạy tới, "Cửu gia, Thập gia, có người tới Ngự Hoa Viên, nô tài thoáng nghe được Đại a ca nói với người ta là Đại phúc tấn ở chỗ này ngắm hoa!"
Dận Đường khẽ trượt chân, tức khắc, bọn nô tài từng tốp thay nhau hút khí lạnh.
Khó khăn lắm mới ổn định được thân mình, Dận Đường ghét bỏ nói: "Nhiều năm như vậy mà lão đại vẫn không tiến bộ. Mỗi khi tâm tình Đại tẩu không tốt, nàng sẽ đến Ngự Hoa Viên mà giải sầu, chứ ngắm hoa cái nỗi gì? Não hắn toàn hạt dưa sao!"
Lúc này, Đại phúc vừa đến gần đó.
Nàng còn chưa kịp kinh hồn táng đảm, đang tính thúc giục Cửu đệ Thập đệ leo xuống, thì nghe được những lời từ đáy lòng này.
Hài tử 6 tuổi, vậy mà còn hiểu nàng hơn cả trượng phu!
Đột nhiên, lòng nàng buồn vui lẫn lộn, không biết phải nói sao cho vừa, hốc mắt nàng đỏ lên, nghẹn ngào kêu lên: "Cửu đệ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.