Chương 16
Trầm Ổ
19/09/2021
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
-----
Hoàng Quý Phi cũng không phải nữ tử không biết chữ, đối với những điển cố cổ xưa coi như cũng có biết qua.
Nghe Khang Hi chất vấn, sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch.
Hoàng Thượng nói vậy là có ý gì?
Nàng làm gì có suy nghĩ Hoàng Thượng xuẩn ngốc dẫn đến mất nước đâu?!
Còn nói muốn thành toàn cho nàng, không làm Hoàng Quý Phi nữa......
Lời nói khủng bố như thế này, khiến cả người nàng phát lạnh, trong đầu trống rỗng.
Khang Hi đột nhiên tức giận, cung nhân hầu hạ sợ tới mức quỳ đầy ra đất, nơm nớp nằm sấp xuống không dám ngẩng đầu lên.
Chân ma ma vừa sợ hãi, lòng vừa nóng như lửa đốt.
Bước cờ này của nương nương là đi nhầm mất rồi, nhưng cho dù đi nhầm, Vạn Tuế Gia cũng không nên trách mắng như thế.
Đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng thấy Vạn Tuế Gia phẫn nộ cực đỉnh đối với hậu phi như vậy, người này còn là thân biểu muội, là Hoàng Quý Phi a!
Sao lại đến nỗi này, sao lại đến nỗi này đây?!
Thấy môi Hoàng Quý Phi run run, ôm bụng sắp ngất xỉu, Chân ma ma quỳ trước mặt Khang Hi, dập đầu nước mắt lưng tròng: "Vạn Tuế Gia bớt giận, Vạn Tuế Gia bớt giận! Hoàng Quý Phi kính yêu ngài nhất, làm sao có thể có ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy? Vạn Tuế Gia! Nương nương còn đang mang tiểu a ca mà......"
Khang Hi lạnh lùng nhìn nàng, nghe thấy ba chữ ' tiểu a ca ', ánh mắt liền dao động, ức chế lửa giận trong lòng, nhắm mắt, quay sang nói với Lương Cửu công công: "Nhanh thỉnh ngự y tới."
Giữa trán Chân ma ma lấm tấm mồ hôi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn có thể có đường sống, Hoàng Thượng vẫn nhớ thương nương nương.
Mới vừa rồi, người các nàng cài bên Vĩnh Hòa Cung truyền tin tức nói, sau khi Đức phi hồi cung đã có thái y chờ ở phía trước điện mà không cần nàng ta phân phó.
Nghe nói là do Vạn Tuế Gia hạ mệnh lệnh.
Con nối dõi chính là việc đại sự quan trọng nhất, nương nương mang thai, tương đương với một tấm bùa hộ mệnh, Hoàng Thượng dù giận chó đánh mèo, cũng sẽ không thể không bận tâm đến bụng của nương nương.
Chân ma ma muốn nói, làm Hoàng Thượng tức giận, đầu sỏ gây tội chính là Viên Quý nhân!
Chỉ mong nương nương có thể suy nghĩ cẩn thận, ngàn vạn đừng tự đâm vào sừng trâu, ngoan cố chọc giận Hoàng Thượng......
Có vẻ thuốc giữ thai của Lưu thái y có tác dụng rất tốt, Hoàng Quý Phi tuy chấn kinh quá độ, trong lòng vừa hối hận vừa sợ vừa tuyệt vọng nhưng lại không có ra tí máu nào.
Hoàng Thượng vừa nói ba chữ "Thỉnh ngự y", Hoàng Quý Phi khó khăn lắm phục hồi tinh thần lại, run rẩy hạ tay xuống, khóc không thành tiếng nói: "Biểu ca......"
Có lẽ là dưới cơn thịnh nộ, cũng phát tiết được hết buồn bực tích góp đã lâu, Hoàng Đế dần dần bình tĩnh, liếc mắt nhìn Viên Quý nhân trong góc.
"Tâm tư của các người, trẫm sao lại không rõ." Khang Hi thở dài, xoa xoa mi tâm, "Lời trẫm vừa nói, tạm bỏ qua đi."
Hoàng Quý Phi nghe xong, mũi đau xót, thoáng chốc rơi lệ đầy mặt.
"Như Anh, ngươi là Hoàng Quý Phi của trẫm." Khang Hi bước ngang qua, nghiêng đầu liếc nàng, "Cũng là biểu muội của trẫm, tình cảm giữa trẫm và ngươi cũng không cần phải nói tới."
Không đợi Hoàng Quý Phi nói chuyện, Khang Hi nhàn nhạt nói: "Nhưng bây giờ thì sao? Đã hoài thai, lại còn dồn hết tinh lực mà tính kế người khác, dùng những thủ đoạn kinh người, làm trẫm thất vọng. Lão Tổ Tông phân phó, từ mai cho đến lúc ngươi sinh, Dận Chân sẽ sống ở Từ Ninh Cung như Dận Kỳ, miễn cho ngươi quá mức mệt nhọc."
Nói xong, ánh mắt hắn băng nhìn vào trong góc, ngữ khí tràn đầy chán ghét: "Viên thị này ——"
Dận Chân, đến ở Từ Ninh Cung?!
Hoàng Quý Phi ngừng khóc, bỗng nhiên nắm chặt ống tay áo. Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hai chữ ' Viên thị ' dời đi lực chú ý.
Hoàng Quý Phi nháy mắt quay đầu, nhìn về phía Viên Quý nhân biểu tình mờ mịt.
Đúng rồi, Viên thị!
Hại nàng bị trách tội, còn mất đi Dận Chân, khiến nàng ăn một vố đau.
Nói tới nói lui, nếu không phải tại tiện nhân này, thì bổn cung làm sao lưu lạc đến nông nỗi như vậy?!
"Biểu ca, là Viên Quý nhân lừa gạt thần thiếp......"
Lời còn chưa nói xong, Viên Quý nhân "Bùm" một tiếng quỳ xuống, dập đầu liên tục, lớn tiếng bi khóc: "Hoàng Thượng! Ngàn sai vạn sai, đều là thần thiếp sai, Hoàng Thượng nếu muốn xử trí, tần thiếp tuyệt không oán hận nửa lời. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở đời ai lại muốn làm một món đồ dỏm bắt chước người? Hoàng Quý Phi từng bước bắt ép, thần thiếp nào còn đường sống khác!"
Nghỉ một hơi, Viên Quý nhân tiếp tục khóc lóc kể lể: "Thần thiếp ở tại thiên điện, rời xa trần thế, ngày thường chỉ biết cúi đầu thỉnh an, yến hội nếu không cần đi liền không cần đi, nên thần thiếp không hề biết rõ Nghi phi nương nương là người như thế nào, đừng nói tới bắt chước cách ăn mặc. Là Hoàng Quý Phi chỉ điểm tần thiếp! Nếu ngài không tin, ngài có thể phái người đến chỗ ở của thần thiếp mà đánh giá...... Xiêm y trong ngăn tủ, tất cả đều là chất vải xấu, những xiêm y nguyên liệu trân quý như thế này, thần thiếp biết lấy ở đâu đây? Thỉnh Hoàng Thượng minh giám!"
Nói năng khí phách, lời nói chân thật.
Móng tay Hoàng Quý Phi đâm sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt Chân ma ma đen lại như trứng thối.
"Thần thiếp không dám lừa gạt Hoàng Thượng. Cho dù sau này có bị Hoàng Quý Phi tra tấn, tần thiếp cũng nhận!" Lời cuối, Viên Quý nhân gằn từng câu từng chữ.
Ngay lúc Viên thị giải oan, Lương Cửu công công đã phái người vào buồng trong của thiên điện.
Rất nhanh, các ma ma kiểm tra đã bước ra, nhìn hắn gật gật đầu.
Lương Cửu công công rầu rĩ, thật cẩn thận mà báo cáo: "Bẩm Hoàng Thượng, xác thực là như vậy."
Không khí nháy mắt đình trệ.
Vừa lúc gặp Trần Ngự y xách theo hòm thuốc chạy tới, lão đầu nhi râu tóc hoa râm ánh mắt sáng ngời, tinh thần khỏe mạnh, thấy không khí không đúng, chần chừ không dám tiến lên.
Khang Hi liếc nhìn Viên Quý nhân, nhàn nhạt nói: "...... Viên thị, lập tức chuyển sang Chung Túy Cung, cấm túc nửa tháng. Nếu lại bắt chước Nghi phi, trẫm nhất định không tha cho ngươi."
Viên Quý nhân trong lòng vui vẻ, lệ nóng doanh tròng dập đầu cảm tạ: "Tạ Hoàng Thượng long ân!"
Thấy ngự y tới, Khang Hi xua xua tay, cũng lười nhìn Hoàng Quý Phi, trầm giọng phân phó nói: "Hoàng Quý Phi hoài thai vất vả, trẫm sẽ cho ngươi tĩnh dưỡng một tháng, quyền quản lý hậu cung từ nay sẽ giao cho Thái Hậu. Đức phi lời nói việc làm không hợp lễ, phạt cấm túc một tháng và chép mười lần quy củ trong cung."
Lương Cửu công công thầm thở dài, trong lòng thổn thức không thôi.
Vạn Tuế Gia đúng là dụng tâm lương khổ a! Các nương nương bị nhốt trong tẩm cung an tâm dưỡng thai, rời xa phân tranh; nói là trừng phạt, nhưng thật ra là bảo hộ.
Chỉ là ý nghĩ của Hoàng Quý Phi lại không giống như Lương Cửu công công.
Tĩnh dưỡng? Cái đó có khác gì cấm túc đâu? Nói thật dễ nghe.
Tiện nhân Đức phi kia làm ra chuyện sai như thế mà Hoàng Thượng cũng chỉ phạt nhẹ ả ta, chỉ cấm túc ả ta một tháng.
Nàng thì sao? Bị phạt mất đi Dận Chân, không còn cung quyền, không có thể diện...... Cái gì cũng không.
Hoàng Thượng đây là lấy thể diện của nàng chà đạp dưới đất!
Hoàng Quý Phi trơ mắt nhìn Khang Hi đi xa, cười thảm một tiếng, ngất trong lòng ngực Chân ma ma.
——
Tại Dực Khôn Cung.
Nghi phi nương nương ngủ một giấc dậy, hậu cung liền đổi trời.
"Hoàng Quý Phi tĩnh dưỡng, Đức phi cấm túc? Tứ a ca đến Từ Ninh Cung sống?" Vừa ăn sáng vừa nghe bẩm báo, Vân Tú hơi trợn to mắt, bất tri bất giác ' lạch cạch ' làm rơi đũa bạc xuống đất.
Thụy Châu gật gật đầu, cười nói: "Đúng vậy ạ! Hoàng Thượng đã hạ chỉ, cung quyền giao cho Thái Hậu quản......"
Vân Tú còn đang ngây người, Đổng ma ma liền tiếp lời Thụy Châu, sung sung sướng sướng nói: "Thái Hậu mặc kệ sự đời đã lâu, đột nhiên tiếp nhận cung quyền sẽ sứt đầu mẻ trán, chắc chắn phải thỉnh giáo Lão Tổ Tông...... Cứ như vậy, mười phần là sẽ lơ là với Ngũ a ca hơn. Nên mới vừa rồi Thái Hậu để Tiền ma ma tới, nói sẽ để Ngũ a ca về lại Dực Khôn Cung, cũng phải ít nhất một tháng! Trưa ngày mai, a ca sẽ đến."
Dận Kỳ về lại Dực Khôn Cung?
Vân Tú còn nghĩ chính mình nghe lầm.
Nhưng Đổng ma ma nói là Tiền ma ma bên người Thái Hậu tự mình đến báo cho...... Hẳn là không sai.
Hiểu rõ mọi chuyện, Vân Tú liền tràn ra kinh hỉ tươi cười, mặt đầy vui mừng, nhanh chóng nói: "Mau, mau cho người đi dọn dẹp noãn các, rồi đi một chuyến đến Ninh Thọ Cung! Thu thập đầy đủ mấy món đồ chơi của Dận Kỳ, sẵn sao chép mấy món đồ ăn mà hắn thích......"
Lại nói năng có chút lộn xộn.
"Nương nương đừng vội, lão nô đều hiểu mà!" Đổng ma ma vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, "...... Chắc chắn lão nô sẽ suy xét chu toàn. Ngài nên quan tâm thân thể, đừng ăn sáng qua loa chứ đúng không?"
"Đều nghe ma ma." Vân Tú kiềm chế kích động, một lần nữa nhặt chén đũa lên.
Sau khi ăn xong, nàng vuốt vuốt tóc mai, mặt mày sung sướng nói: "Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn. Hậu cung thanh tịnh không nói, còn có thể cùng tiểu Ngũ sớm chiều ở chung, Hoàng Thượng quả thực anh minh."
Kể từ sau khi mơ thấy ác mộng dự báo tương lai đó, đây là lần đầu tiên Vân Tú cảm thấy thật sự cảm tạ Khang Hi.
Hoàng Quý Phi và Đức phi, xem như là địch nhân của nàng.
Đức phi thì không cần phải nói, đó là mối hận cũ; Hoàng Quý Phi và nàng thì không thù không oán, nhưng vì tranh sủng, lại cố tình tìm một cái hàng nhái, muốn thay thế nàng.
Kế sách của Hoàng Quý Phi xem như cũng thành công, Vân Tú ngoài mặt vân đạm phong khinh, nhưng thật ra trong lòng rất dị ứng.
Nhìn Viên Quý nhân hệt như một tấm gương phản chiếu lại hình bóng của mình, có thể không dị ứng sao?
Hiện tại thì nàng cái gì cũng chưa kịp làm, địch nhân liền tự đánh thành một đoàn, còn nàng vẫn yên bình như cũ.
Không có các nàng, ngủ mơ cũng ngon hơn vài phần.
Tuy chỉ được có một tháng, nhưng cũng đã là chuyện mừng ngoài ý muốn!
Chẳng lẽ, Quách Lạc La · Vân Tú nàng được sao may mắn chiếu xuống sao?
Vân Tú vui vẻ hảo một lúc lâu, sờ sờ cái bụng mượt mà, nhỏ giọng nói: "Tiểu Cửu, Ngũ ca của ngươi sắp đến rồi, cao hứng không? Nương thì cực kỳ cao hứng đó......"
——
Qua buổi trưa một chút, Quý Phi ở Vĩnh Thọ Cung liền đến bái phỏng, Vân Tú cười khanh khách đi lên đón: "Trà hoa lộ chuẩn bị xong rồi này, mau vào đi."
Nữu Cỗ Lộc Quý Phi gật đầu, sau đó chỉ vào nàng cười: "Sao vui như tết thế? Có chuyện gì tốt à?"
Vân Tú trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra chớp chớp mắt: "Đối với ngươi, đối với ta, đều là chuyện tốt."
Hai người dắt tay nhau vào tẩm điện, tùy ý ngồi trên giường đất, vừa dùng điểm tâm, vừa nói chuyện phiếm.
Nói đến vụ Hoàng Quý Phi ' tĩnh dưỡng ', Quý Phi che miệng cười, "Nàng té một cú đau nha, nhờ vậy mà chúng ta mới được thanh tịnh một chút."
Vân Tú lười nhác nói: "Còn không phải sao? Cứ suốt ngày tính kế người này, tính kế người kia, ta còn mệt dùm nàng ta đấy."
Quý Phi cười phụt một tiếng.
Nữu Cỗ Lộc thị nàng xuất thân từ đại tộc Tương Hoàng Kỳ, tỷ tỷ lại là Hiếu Chiêu Hoàng Hậu, nếu thật sự muốn lấy thân phận ra so, Đồng gia có thúc ngựa cũng chạy không tới.
Đồng gia nhờ vào là nhà mẹ của Hoàng Đế mà từ từ hưng thịnh, còn Nữu Cỗ Lộc gia hoàn toàn ngược lại. Từ khi a mã Át Tất Long chết vì bệnh, gia tộc rốt cuộc không có trụ cột, thời gian đó có chút khó khăn, trên là huynh trưởng không nên thân, dưới là đệ đệ chưa trưởng thành.
Sau khi tỷ tỷ mất, chỉ có cách để nàng vào cung, mới có thể mang đến hưng thịnh cho gia tộc, đây là sứ mệnh của nàng.
Quý Phi tuy không thèm để ý đến việc Hoàng Thượng sủng ái, nhưng lại rất là chướng mắt với diễn xuất của Hoàng Quý Phi.
Dựa vào thân phận Đồng gia để lên làm Hoàng Quý Phi cũng thôi đi, lại còn muốn làm chính cung Hoàng Hậu, sóng vai với tỷ tỷ nàng!
"...... Nàng ta muốn sinh một cái a ca, còn không phải là vì vị trí Hoàng Hậu?" Quý Phi cười trào phúng, "Nhìn đi, làm không ít chuyện xấu, hiện giờ gậy ông đập lưng ông, chọc Hoàng Thượng tức điên rồi."
Dứt lời, Quý Phi chỉ về hướng của Càn Thanh Cung, thò đầu qua, lặng lẽ cùng Vân Tú nói: "Mấy chỉ dụ đó, mấy đại thần đều biết ngay tức khắc."
Nàng liên lạc với gia tộc vô cùng chặt chẽ, chỉ có Vân Tú không biết tin tức gì, nàng vừa nói xong liền nhìn Vân Tú miệng đang ăn uống.
"Chẳng lẽ, Đồng gia có động tác?" Vân Tú lén lút hỏi.
"Đâu chỉ có vậy!" Quý Phi nhẹ giọng nói, "Không chỉ có Đồng gia. Hách Xá Lí gia, Nạp Lạt gia mấy gia tộc đều ầm ĩ cả, làm bữa lên triều loạn thành cái chợ."
Chợ bán thức ăn?
Tưởng tượng Khang Hi xanh mặt xanh mày, Vân Tú cười không dứt: "Sao lại thành cái chợ?
Quý Phi cũng cười, đè thấp thanh âm: "Còn có thể vì chuyện gì nha? Là lập hậu."
Tác giả có lời muốn nói:
Tú tú: Hoàng Thượng quả thực anh minh.
Khang Hi bị dày xéo đến điên rồi:............
ps. Đứa con mà Quý Phi sinh ra chính là tiểu Thâp, huynh đệ tốt cực của tiểu Cửu.
Wattpad: banhtaiheo
-----
Hoàng Quý Phi cũng không phải nữ tử không biết chữ, đối với những điển cố cổ xưa coi như cũng có biết qua.
Nghe Khang Hi chất vấn, sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch.
Hoàng Thượng nói vậy là có ý gì?
Nàng làm gì có suy nghĩ Hoàng Thượng xuẩn ngốc dẫn đến mất nước đâu?!
Còn nói muốn thành toàn cho nàng, không làm Hoàng Quý Phi nữa......
Lời nói khủng bố như thế này, khiến cả người nàng phát lạnh, trong đầu trống rỗng.
Khang Hi đột nhiên tức giận, cung nhân hầu hạ sợ tới mức quỳ đầy ra đất, nơm nớp nằm sấp xuống không dám ngẩng đầu lên.
Chân ma ma vừa sợ hãi, lòng vừa nóng như lửa đốt.
Bước cờ này của nương nương là đi nhầm mất rồi, nhưng cho dù đi nhầm, Vạn Tuế Gia cũng không nên trách mắng như thế.
Đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng thấy Vạn Tuế Gia phẫn nộ cực đỉnh đối với hậu phi như vậy, người này còn là thân biểu muội, là Hoàng Quý Phi a!
Sao lại đến nỗi này, sao lại đến nỗi này đây?!
Thấy môi Hoàng Quý Phi run run, ôm bụng sắp ngất xỉu, Chân ma ma quỳ trước mặt Khang Hi, dập đầu nước mắt lưng tròng: "Vạn Tuế Gia bớt giận, Vạn Tuế Gia bớt giận! Hoàng Quý Phi kính yêu ngài nhất, làm sao có thể có ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy? Vạn Tuế Gia! Nương nương còn đang mang tiểu a ca mà......"
Khang Hi lạnh lùng nhìn nàng, nghe thấy ba chữ ' tiểu a ca ', ánh mắt liền dao động, ức chế lửa giận trong lòng, nhắm mắt, quay sang nói với Lương Cửu công công: "Nhanh thỉnh ngự y tới."
Giữa trán Chân ma ma lấm tấm mồ hôi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn có thể có đường sống, Hoàng Thượng vẫn nhớ thương nương nương.
Mới vừa rồi, người các nàng cài bên Vĩnh Hòa Cung truyền tin tức nói, sau khi Đức phi hồi cung đã có thái y chờ ở phía trước điện mà không cần nàng ta phân phó.
Nghe nói là do Vạn Tuế Gia hạ mệnh lệnh.
Con nối dõi chính là việc đại sự quan trọng nhất, nương nương mang thai, tương đương với một tấm bùa hộ mệnh, Hoàng Thượng dù giận chó đánh mèo, cũng sẽ không thể không bận tâm đến bụng của nương nương.
Chân ma ma muốn nói, làm Hoàng Thượng tức giận, đầu sỏ gây tội chính là Viên Quý nhân!
Chỉ mong nương nương có thể suy nghĩ cẩn thận, ngàn vạn đừng tự đâm vào sừng trâu, ngoan cố chọc giận Hoàng Thượng......
Có vẻ thuốc giữ thai của Lưu thái y có tác dụng rất tốt, Hoàng Quý Phi tuy chấn kinh quá độ, trong lòng vừa hối hận vừa sợ vừa tuyệt vọng nhưng lại không có ra tí máu nào.
Hoàng Thượng vừa nói ba chữ "Thỉnh ngự y", Hoàng Quý Phi khó khăn lắm phục hồi tinh thần lại, run rẩy hạ tay xuống, khóc không thành tiếng nói: "Biểu ca......"
Có lẽ là dưới cơn thịnh nộ, cũng phát tiết được hết buồn bực tích góp đã lâu, Hoàng Đế dần dần bình tĩnh, liếc mắt nhìn Viên Quý nhân trong góc.
"Tâm tư của các người, trẫm sao lại không rõ." Khang Hi thở dài, xoa xoa mi tâm, "Lời trẫm vừa nói, tạm bỏ qua đi."
Hoàng Quý Phi nghe xong, mũi đau xót, thoáng chốc rơi lệ đầy mặt.
"Như Anh, ngươi là Hoàng Quý Phi của trẫm." Khang Hi bước ngang qua, nghiêng đầu liếc nàng, "Cũng là biểu muội của trẫm, tình cảm giữa trẫm và ngươi cũng không cần phải nói tới."
Không đợi Hoàng Quý Phi nói chuyện, Khang Hi nhàn nhạt nói: "Nhưng bây giờ thì sao? Đã hoài thai, lại còn dồn hết tinh lực mà tính kế người khác, dùng những thủ đoạn kinh người, làm trẫm thất vọng. Lão Tổ Tông phân phó, từ mai cho đến lúc ngươi sinh, Dận Chân sẽ sống ở Từ Ninh Cung như Dận Kỳ, miễn cho ngươi quá mức mệt nhọc."
Nói xong, ánh mắt hắn băng nhìn vào trong góc, ngữ khí tràn đầy chán ghét: "Viên thị này ——"
Dận Chân, đến ở Từ Ninh Cung?!
Hoàng Quý Phi ngừng khóc, bỗng nhiên nắm chặt ống tay áo. Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hai chữ ' Viên thị ' dời đi lực chú ý.
Hoàng Quý Phi nháy mắt quay đầu, nhìn về phía Viên Quý nhân biểu tình mờ mịt.
Đúng rồi, Viên thị!
Hại nàng bị trách tội, còn mất đi Dận Chân, khiến nàng ăn một vố đau.
Nói tới nói lui, nếu không phải tại tiện nhân này, thì bổn cung làm sao lưu lạc đến nông nỗi như vậy?!
"Biểu ca, là Viên Quý nhân lừa gạt thần thiếp......"
Lời còn chưa nói xong, Viên Quý nhân "Bùm" một tiếng quỳ xuống, dập đầu liên tục, lớn tiếng bi khóc: "Hoàng Thượng! Ngàn sai vạn sai, đều là thần thiếp sai, Hoàng Thượng nếu muốn xử trí, tần thiếp tuyệt không oán hận nửa lời. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở đời ai lại muốn làm một món đồ dỏm bắt chước người? Hoàng Quý Phi từng bước bắt ép, thần thiếp nào còn đường sống khác!"
Nghỉ một hơi, Viên Quý nhân tiếp tục khóc lóc kể lể: "Thần thiếp ở tại thiên điện, rời xa trần thế, ngày thường chỉ biết cúi đầu thỉnh an, yến hội nếu không cần đi liền không cần đi, nên thần thiếp không hề biết rõ Nghi phi nương nương là người như thế nào, đừng nói tới bắt chước cách ăn mặc. Là Hoàng Quý Phi chỉ điểm tần thiếp! Nếu ngài không tin, ngài có thể phái người đến chỗ ở của thần thiếp mà đánh giá...... Xiêm y trong ngăn tủ, tất cả đều là chất vải xấu, những xiêm y nguyên liệu trân quý như thế này, thần thiếp biết lấy ở đâu đây? Thỉnh Hoàng Thượng minh giám!"
Nói năng khí phách, lời nói chân thật.
Móng tay Hoàng Quý Phi đâm sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt Chân ma ma đen lại như trứng thối.
"Thần thiếp không dám lừa gạt Hoàng Thượng. Cho dù sau này có bị Hoàng Quý Phi tra tấn, tần thiếp cũng nhận!" Lời cuối, Viên Quý nhân gằn từng câu từng chữ.
Ngay lúc Viên thị giải oan, Lương Cửu công công đã phái người vào buồng trong của thiên điện.
Rất nhanh, các ma ma kiểm tra đã bước ra, nhìn hắn gật gật đầu.
Lương Cửu công công rầu rĩ, thật cẩn thận mà báo cáo: "Bẩm Hoàng Thượng, xác thực là như vậy."
Không khí nháy mắt đình trệ.
Vừa lúc gặp Trần Ngự y xách theo hòm thuốc chạy tới, lão đầu nhi râu tóc hoa râm ánh mắt sáng ngời, tinh thần khỏe mạnh, thấy không khí không đúng, chần chừ không dám tiến lên.
Khang Hi liếc nhìn Viên Quý nhân, nhàn nhạt nói: "...... Viên thị, lập tức chuyển sang Chung Túy Cung, cấm túc nửa tháng. Nếu lại bắt chước Nghi phi, trẫm nhất định không tha cho ngươi."
Viên Quý nhân trong lòng vui vẻ, lệ nóng doanh tròng dập đầu cảm tạ: "Tạ Hoàng Thượng long ân!"
Thấy ngự y tới, Khang Hi xua xua tay, cũng lười nhìn Hoàng Quý Phi, trầm giọng phân phó nói: "Hoàng Quý Phi hoài thai vất vả, trẫm sẽ cho ngươi tĩnh dưỡng một tháng, quyền quản lý hậu cung từ nay sẽ giao cho Thái Hậu. Đức phi lời nói việc làm không hợp lễ, phạt cấm túc một tháng và chép mười lần quy củ trong cung."
Lương Cửu công công thầm thở dài, trong lòng thổn thức không thôi.
Vạn Tuế Gia đúng là dụng tâm lương khổ a! Các nương nương bị nhốt trong tẩm cung an tâm dưỡng thai, rời xa phân tranh; nói là trừng phạt, nhưng thật ra là bảo hộ.
Chỉ là ý nghĩ của Hoàng Quý Phi lại không giống như Lương Cửu công công.
Tĩnh dưỡng? Cái đó có khác gì cấm túc đâu? Nói thật dễ nghe.
Tiện nhân Đức phi kia làm ra chuyện sai như thế mà Hoàng Thượng cũng chỉ phạt nhẹ ả ta, chỉ cấm túc ả ta một tháng.
Nàng thì sao? Bị phạt mất đi Dận Chân, không còn cung quyền, không có thể diện...... Cái gì cũng không.
Hoàng Thượng đây là lấy thể diện của nàng chà đạp dưới đất!
Hoàng Quý Phi trơ mắt nhìn Khang Hi đi xa, cười thảm một tiếng, ngất trong lòng ngực Chân ma ma.
——
Tại Dực Khôn Cung.
Nghi phi nương nương ngủ một giấc dậy, hậu cung liền đổi trời.
"Hoàng Quý Phi tĩnh dưỡng, Đức phi cấm túc? Tứ a ca đến Từ Ninh Cung sống?" Vừa ăn sáng vừa nghe bẩm báo, Vân Tú hơi trợn to mắt, bất tri bất giác ' lạch cạch ' làm rơi đũa bạc xuống đất.
Thụy Châu gật gật đầu, cười nói: "Đúng vậy ạ! Hoàng Thượng đã hạ chỉ, cung quyền giao cho Thái Hậu quản......"
Vân Tú còn đang ngây người, Đổng ma ma liền tiếp lời Thụy Châu, sung sung sướng sướng nói: "Thái Hậu mặc kệ sự đời đã lâu, đột nhiên tiếp nhận cung quyền sẽ sứt đầu mẻ trán, chắc chắn phải thỉnh giáo Lão Tổ Tông...... Cứ như vậy, mười phần là sẽ lơ là với Ngũ a ca hơn. Nên mới vừa rồi Thái Hậu để Tiền ma ma tới, nói sẽ để Ngũ a ca về lại Dực Khôn Cung, cũng phải ít nhất một tháng! Trưa ngày mai, a ca sẽ đến."
Dận Kỳ về lại Dực Khôn Cung?
Vân Tú còn nghĩ chính mình nghe lầm.
Nhưng Đổng ma ma nói là Tiền ma ma bên người Thái Hậu tự mình đến báo cho...... Hẳn là không sai.
Hiểu rõ mọi chuyện, Vân Tú liền tràn ra kinh hỉ tươi cười, mặt đầy vui mừng, nhanh chóng nói: "Mau, mau cho người đi dọn dẹp noãn các, rồi đi một chuyến đến Ninh Thọ Cung! Thu thập đầy đủ mấy món đồ chơi của Dận Kỳ, sẵn sao chép mấy món đồ ăn mà hắn thích......"
Lại nói năng có chút lộn xộn.
"Nương nương đừng vội, lão nô đều hiểu mà!" Đổng ma ma vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, "...... Chắc chắn lão nô sẽ suy xét chu toàn. Ngài nên quan tâm thân thể, đừng ăn sáng qua loa chứ đúng không?"
"Đều nghe ma ma." Vân Tú kiềm chế kích động, một lần nữa nhặt chén đũa lên.
Sau khi ăn xong, nàng vuốt vuốt tóc mai, mặt mày sung sướng nói: "Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn. Hậu cung thanh tịnh không nói, còn có thể cùng tiểu Ngũ sớm chiều ở chung, Hoàng Thượng quả thực anh minh."
Kể từ sau khi mơ thấy ác mộng dự báo tương lai đó, đây là lần đầu tiên Vân Tú cảm thấy thật sự cảm tạ Khang Hi.
Hoàng Quý Phi và Đức phi, xem như là địch nhân của nàng.
Đức phi thì không cần phải nói, đó là mối hận cũ; Hoàng Quý Phi và nàng thì không thù không oán, nhưng vì tranh sủng, lại cố tình tìm một cái hàng nhái, muốn thay thế nàng.
Kế sách của Hoàng Quý Phi xem như cũng thành công, Vân Tú ngoài mặt vân đạm phong khinh, nhưng thật ra trong lòng rất dị ứng.
Nhìn Viên Quý nhân hệt như một tấm gương phản chiếu lại hình bóng của mình, có thể không dị ứng sao?
Hiện tại thì nàng cái gì cũng chưa kịp làm, địch nhân liền tự đánh thành một đoàn, còn nàng vẫn yên bình như cũ.
Không có các nàng, ngủ mơ cũng ngon hơn vài phần.
Tuy chỉ được có một tháng, nhưng cũng đã là chuyện mừng ngoài ý muốn!
Chẳng lẽ, Quách Lạc La · Vân Tú nàng được sao may mắn chiếu xuống sao?
Vân Tú vui vẻ hảo một lúc lâu, sờ sờ cái bụng mượt mà, nhỏ giọng nói: "Tiểu Cửu, Ngũ ca của ngươi sắp đến rồi, cao hứng không? Nương thì cực kỳ cao hứng đó......"
——
Qua buổi trưa một chút, Quý Phi ở Vĩnh Thọ Cung liền đến bái phỏng, Vân Tú cười khanh khách đi lên đón: "Trà hoa lộ chuẩn bị xong rồi này, mau vào đi."
Nữu Cỗ Lộc Quý Phi gật đầu, sau đó chỉ vào nàng cười: "Sao vui như tết thế? Có chuyện gì tốt à?"
Vân Tú trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra chớp chớp mắt: "Đối với ngươi, đối với ta, đều là chuyện tốt."
Hai người dắt tay nhau vào tẩm điện, tùy ý ngồi trên giường đất, vừa dùng điểm tâm, vừa nói chuyện phiếm.
Nói đến vụ Hoàng Quý Phi ' tĩnh dưỡng ', Quý Phi che miệng cười, "Nàng té một cú đau nha, nhờ vậy mà chúng ta mới được thanh tịnh một chút."
Vân Tú lười nhác nói: "Còn không phải sao? Cứ suốt ngày tính kế người này, tính kế người kia, ta còn mệt dùm nàng ta đấy."
Quý Phi cười phụt một tiếng.
Nữu Cỗ Lộc thị nàng xuất thân từ đại tộc Tương Hoàng Kỳ, tỷ tỷ lại là Hiếu Chiêu Hoàng Hậu, nếu thật sự muốn lấy thân phận ra so, Đồng gia có thúc ngựa cũng chạy không tới.
Đồng gia nhờ vào là nhà mẹ của Hoàng Đế mà từ từ hưng thịnh, còn Nữu Cỗ Lộc gia hoàn toàn ngược lại. Từ khi a mã Át Tất Long chết vì bệnh, gia tộc rốt cuộc không có trụ cột, thời gian đó có chút khó khăn, trên là huynh trưởng không nên thân, dưới là đệ đệ chưa trưởng thành.
Sau khi tỷ tỷ mất, chỉ có cách để nàng vào cung, mới có thể mang đến hưng thịnh cho gia tộc, đây là sứ mệnh của nàng.
Quý Phi tuy không thèm để ý đến việc Hoàng Thượng sủng ái, nhưng lại rất là chướng mắt với diễn xuất của Hoàng Quý Phi.
Dựa vào thân phận Đồng gia để lên làm Hoàng Quý Phi cũng thôi đi, lại còn muốn làm chính cung Hoàng Hậu, sóng vai với tỷ tỷ nàng!
"...... Nàng ta muốn sinh một cái a ca, còn không phải là vì vị trí Hoàng Hậu?" Quý Phi cười trào phúng, "Nhìn đi, làm không ít chuyện xấu, hiện giờ gậy ông đập lưng ông, chọc Hoàng Thượng tức điên rồi."
Dứt lời, Quý Phi chỉ về hướng của Càn Thanh Cung, thò đầu qua, lặng lẽ cùng Vân Tú nói: "Mấy chỉ dụ đó, mấy đại thần đều biết ngay tức khắc."
Nàng liên lạc với gia tộc vô cùng chặt chẽ, chỉ có Vân Tú không biết tin tức gì, nàng vừa nói xong liền nhìn Vân Tú miệng đang ăn uống.
"Chẳng lẽ, Đồng gia có động tác?" Vân Tú lén lút hỏi.
"Đâu chỉ có vậy!" Quý Phi nhẹ giọng nói, "Không chỉ có Đồng gia. Hách Xá Lí gia, Nạp Lạt gia mấy gia tộc đều ầm ĩ cả, làm bữa lên triều loạn thành cái chợ."
Chợ bán thức ăn?
Tưởng tượng Khang Hi xanh mặt xanh mày, Vân Tú cười không dứt: "Sao lại thành cái chợ?
Quý Phi cũng cười, đè thấp thanh âm: "Còn có thể vì chuyện gì nha? Là lập hậu."
Tác giả có lời muốn nói:
Tú tú: Hoàng Thượng quả thực anh minh.
Khang Hi bị dày xéo đến điên rồi:............
ps. Đứa con mà Quý Phi sinh ra chính là tiểu Thâp, huynh đệ tốt cực của tiểu Cửu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.