Chương 47
Trầm Ổ
26/09/2021
Tin vui Quý Phi sinh được a ca truyền khắp toàn bộ kinh thành, có thể nói, trừ bỏ cả tộc Nữu Cỗ Lộc vui sướng như điên, thì Minh Châu và Tác Ngạch Đồ lại vô cùng thất vọng, không có nửa phần vui sướng.
Minh Châu có rất nhiều băn khoăn. Băn khoăn từ bây giờ mấy đứa nhỏ của hai nhà sẽ có sự chênh lệch, băn khoăn lợi ích của Nạp Lạt thị ở trong cung, còn băn khoăn chuyện Quý Phi ở cữ xong sẽ cai quản lục cung; Còn Tác Ngạch Đồ thì hoàn toàn tính toán cho tương lai thái tử, hắn sẽ không cho phép bất kỳ nhân tố nào uy hiếp đến ngôi vị trữ quân.
Con ruột của Quý Phi, thân phận quý trọng. Sau lưng Thập a ca chính là toàn bộ Nữu Cỗ Lộc thị......
Bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt cũng không được thể hiện rõ.
Một trước một sau, hạ lễ ào ào được đưa vào Quả Nghị Công phủ, đệ đệ ruột của Quý Phi là A Linh A năm nay mới mười bảy, chưa thành thân, dương dương tự đắc tiến đến đón chào, hắn thấy Minh Châu, cũng chẳng so đo đây là tổ phụ của Quỹ Tự, vô cùng vui sướng hân hoan chào đón.
Minh Châu lắc lắc đầu, thầm nghĩ, không được trưởng bối chỉ dạy, tiểu tử này còn kém xa lắm.
Tác Ngạch Đồ nhìn màn này, có chút đáng tiếc, lại có chút khinh miệt, tâm thần cũng buông lỏng.
Át Tất Long chung quy cũng không còn nữa, Quý Phi được Vạn Tuế Gia coi trọng, nhưng lại không được sủng ái, hắn cứ lo vụ Thập a ca không phải là buồn lo vô cớ sao.
Huống hồ, một hài tử mới sinh có thể làm nên trò trống gì? Đại a ca và thái tử đều đã trưởng thành cả rồi!
Chờ Thập a ca lớn lên chút, để xem thái độ của Hoàng Thượng đối với hắn như thế nào, lúc đó tính lại cũng không muộn.
Tại Vĩnh Thọ Cung.
Quý Phi biết rõ trên triều gợn sóng, nàng không cần tìm hiểu cũng hiểu rõ.
Đêm đã khuya, nàng nhìn a ca đỏ hỏn nhăn nhúm như con khỉ nhỏ đang ngủ say trong lòng, đưa hắn cho ma ma, ý cười bên môi nhạt đi, thay vào đó là thần sắc âu sầu lo lắng.
Hoàng Thượng nguyện ý cho nàng một hài tử, nàng rất cảm kích.
Nữu Cỗ Lộc thị cần phải có một a ca khoẻ mạnh, mới có thể ổn định được với cục diện gay go bây giờ, mới có thể thuận lợi chờ đến khi A Linh A trưởng thành, một lần nữa chấn hưng gia tộc, bắt đầu cường thịnh trở lại.
Nhưng bởi vì nàng có thân phận Quý Phi, nên việc tiểu Thập sinh ra chắc chắn sẽ đánh vỡ tình hình bình tĩnh hiện tại trong cung, thu hút rất nhiều mũi tên bắn lén. Chưa nói tới những người khác, chỉ riêng Hoàng Quý Phi và Huệ phi thôi, các nàng chịu ở yên được sao?
Quý Phi khẽ thở dài một hơi, nhíu mi nghĩ nghĩ, tình trạng bây giờ của nàng vừa giống Vân Tú, mà cũng vừa khác Vân Tú, thậm chí là rất khác.
Vân Tú được Hoàng Thượng sủng ái, nên các nữ nhân đó đều chỉ nhằm vào Vân Tú để tranh đoạt thánh quyến; Còn tình huống của nàng thì khác, những âm mưu tính toán đó sẽ hướng về phía hài tử của nàng.
Bởi vì sinh sản rất thuận lợi, không chịu khổ sở gì, nên tinh thần Quý Phi cực tốt, suy nghĩ một hồi liền trầm trầm rơi vào trong giấc ngủ.
Nàng ngủ thẳng đến bình minh, lúc Tề ma ma bẩm báo có Nghi phi đến thăm, nàng ngẩn ra một chút, sau đó tràn ra vui sướng tươi cười: "Mau cho nàng ấy tiến vào."
Vân Tú mặc một bộ xiêm y màu hồng ruốc, trang điểm nhẹ nhàng, cài lên ba cây trâm ngọc, nhìn nhu hòa tự nhiên tựa như một làn gió xuân thổi qua mặt.
Quý Phi cố hết sức ngồi dậy, hiếm lạ nói: "Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây thế? Lại còn ăn mặc thanh nhã như vậy nữa."
Vân Tú duỗi tay đỡ lấy nàng, sau đó ngồi ở bên giường, thần sắc ôn hòa: "Dù nói là mẫu tử đều bình an, nhưng ta vẫn không yên tâm, phải tới đây nhìn một cái. Còn xiêm y này ấy à ——"
Nàng cúi đầu nhìn liền cười lắc đầu: "Ra vào phòng sinh không nên mặc xanh đỏ loè loẹt, không tốt, không tốt."
Quý Phi xì một tiếng bật cười.
Nàng cười đến mức đụng đến vết thương, nhẹ nhàng hít một tiếng, khiến Tề ma ma đứng bên cạnh nhíu mày, mặt lại lần nữa đen kịt: "Nương nương!"
Vân Tú kinh ngạc nhìn Tề ma ma liếc mắt một cái, rồi lại nhìn Quý Phi liếc mắt một cái, ngay sau đó ở trong lòng nói thầm, đều đã làm nương người ta rồi, sao lại còn tưng hửng vậy.
Có chuyện gì xảy ra ý nhỉ?
Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa, Vân Tú nghiêm mặt, nói cho nàng rất nhiều thứ kiêng kị khi ở cữ: "Lần đầu ngươi sinh khó tránh không quen nhiều thứ. Để sau này không bị bệnh, cảm xúc ngươi không được kích động quá......"
Quý Phi rất nghiêm túc mà gật đầu, tỏ vẻ nàng nghe xong sẽ cẩn thận ghi nhớ, sẽ không để nó lọt sang tai bên kia rồi đi ra.
Đổng ma ma thầm nghĩ, nương nương, lúc ngài ở cữ, còn to gan lớn mật giận dỗi với Vạn Tuế Gia còn gì, ngài có bình tĩnh được hả?
Vân Tú tha thiết dặn dò, không biết kế bên mình có người phá đám. Dứt lời, nàng nhìn trái nhìn phải, cười mỉm mỉm hỏi: "Thập a ca đâu? Mau ôm tới cho bổn cung nhìn một cái."
Nói về Dận Ngã, trong giấc mộng của nàng chỉ là thoảng qua mấy cảnh lúc hắn còn nhỏ thôi. Lúc đến tuổi đi phòng đọc sách, hắn và Dận Đường như chim liền cành, hai đứa lúc nào cũng dính với nhau, ai cũng không tách ra được.
Hắn giúp Cửu ca làm chuyện xấu, cũng gánh tội thay cho Cửu ca, coi như là Hỗn Thế Ma Vương thứ hai, đứng sau Hỗn Thế Ma Vương thứ nhất là tiểu Cửu, nhưng dù vậy, hắn vẫn rất tôn kính với Vân Tú.
Sau khi Quý Phi mất, tinh thần đứa nhỏ này sa sút rất lâu...... khi đó, hắn mới chừng mười tuổi.
Đôi mắt Vân Tú hơi hơi trầm xuống, đời này nàng sẽ không dẫm vào vết xe đổ trong mộng, Quý Phi cũng sẽ không ra đi sớm như thế.
Nàng đón lấy tiểu Thập đang ngủ ngon lành, nhìn kỹ một chút, mặt mày dần dần giãn ra: "Thân thể không những chắc khỏe, mà nhìn còn ngoan hơn tiểu Cửu nhiều...... hài tử này ngươi sinh khéo lắm đó."
Đứa nhỏ này nhìn hơi khờ, nhưng lại thông minh hơn hẳn Cửu ca. Sau khi tân đế đăng cơ, tuy cũng chật vật khá nhiều, nhưng tánh mạng vẫn không bị đe dọa, thế nhưng nàng cũng không biết hắn có sống thọ và chết tại nhà hay không.
Nghĩ đến đây, Vân Tú liền giận sôi máu.
Phía xa ở Dực Khôn Cung, Dận Đường đang tràn đầy hưng phấn ôm chân gặm gặm vì Thập đệ đã đến, bỗng nhiên hắt xì một cái thật mạnh, liền ngơ ngác hồi lâu.
Tên nào không có mắt đang mắng gia vậy hả?
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Nghe Vân Tú nói xong, Quý Phi nhấp môi cười, nhưng Vân Tú lại nhạy cảm cảm nhận được trong nụ cười đó có chút ưu sầu.
"Ngươi làm sao vậy?" Nàng đem tã lót đưa cho ma ma, nhẹ giọng hỏi, "Ngày đại hỉ sao lại mặt ủ mày ê? Thái y nói tâm tình của nương sau khi sinh phải không vướng bận gì mới tốt."
Quý Phi phục hồi lại tinh thần, không nhìn hài tử nữa, thở dài nhỏ giọng đem băn khoăn trong lòng nói cho Vân Tú nghe: "Ta tuy là Quý Phi, nhưng cũng không chắc chắn sẽ né được mấy mưu kế của bọn họ. Dù Vĩnh Thọ Cung kín như thùng sắt một giọt nước cũng không lọt được, nhưng lỡ đâu......"
Vân Tú ngẩn ra, ngay sau đó cũng không cười nổi nữa.
Đều nói làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nhưng làm mẹ cũng sẽ sinh ra lo lắng đến vô tận vô cùng, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đi theo hài tử. Nơi này còn là chốn hậu cung, ai mà không sợ chứ?
Như Quý Phi đây, ngày thường bình tĩnh thông tuệ, nhưng cũng không thoát được đạo lý này.
"Ta cũng sợ này," Vân Tú nắm lấy tay nàng, nhỏ nhẹ nói: "Nhưng sau đó sẽ không sợ nữa."
Nói xong, gương mặt nhu hòa của nàng trở nên sắc bén, sự dịu dàng trên người cũng không áp được khí thế của nàng.
"Nói ta phách lối cũng được, kiêu căng cũng được, ai khiến bổn cung không thoải mái, bổn cung cũng sẽ khiến các nàng không thoải mái!" Vân Tú nheo cặp mắt đào hoa, chậm rãi nói, "Nếu không tránh khỏi bị tính kế, thì buộc phải tính kế lại các nàng, mạnh hơn, dữ dội hơn. Lúc đó các nàng như chim sợ cành cong, ai còn dám trêu chọc ngươi nữa?"
"Ngươi là Quý Phi nắm giữ lục cung, sao có thể không bảo vệ được tiểu Thập!" Nàng nở nụ cười, "Sẽ không có lỡ như nào cả. Các nàng duỗi hai cái móng vuốt thì chúng ta sẽ chém cả hai, duỗi bốn thì chém bốn, sẽ có lúc các nàng cụt móng mà thôi."
Dứt lời, Vân Tú chớp chớp mắt, cong khóe môi lên: "Quý Phi nương nương ngài phải nhanh chóng tỉnh lại đi. Thần thiếp còn đang muốn cáo mượn oai hùm đây, rất mong ngài chiếu cố!"
Quý Phi nghe xong, u sầu đầy ngập dần dần tan đi, tâm trạng cũng buông lỏng rất nhiều.
Nghe được câu cuối, nàng đánh nhẹ Vân Tú, nhịn không được phụt một tiếng: "Ngươi đó."
Thấy Tề ma ma lại đen mặt, Quý Phi vội vàng xua xua tay, sắc mặt lại trở nên đoan chính, chỉ có đáy mắt không vứt được ý cười: "Ngươi tận tâm tận lực vì bổn cung như thế, bổn cung sẽ không phụ lòng ngươi!"
Vân Tú ngồi kiệu trở lại Dực Khôn Cung, còn chưa vào trong điện, nàng đã nghe thấy âm thanh ê a hô to của Dận Đường ở phía xa.
Nàng cũng nghĩ nghĩ được điều gì, lúc bước vào noãn các, quả nhiên, đập vào mắt nàng là một lớn một nhỏ, một màu vàng hơi đỏ và một màu vàng hoàng kim.
Vân Tú cười vui vẻ mà hành lễ: "Tham kiến Thái Tử gia."
Ngay sau đó vô cùng sung sướng kêu một tiếng Dận Kỳ, "Sao hôm nay hai ngươi rảnh rỗi tới đây vậy?"
"Nương." Dận Kỳ thong thả mà chạy tới, vui sướng ngửa đầu nói: "Nửa tháng này Thượng Thư Phòng sẽ cho nghỉ để chà rửa dọn dẹp, Tứ ca đã bị Hoàng Quý Phi nương nương kêu đi rồi. Nhị ca nói hắn không có chỗ để đi, nên tới tìm ta với Cửu đệ chơi!"
Hoàng Quý Phi kêu Dận Chân đi rồi?
Vân Tú suy tư một chút.
Nghe Dận Kỳ nói, Vân Tú còn mỉm cười lắng nghe, còn Dận Đường trên giường lại vô cùng phẫn nộ.
Cái gì mà không có chỗ để đi?
Không có chỗ để đi thì tới hành hạ gia hả?
Dận Đường thấy nương lại làm lơ hắn, trong mắt nàng đều là Ngũ ca, hắn quyết định phải to ra đáng thương, ê ê a a kêu đến động trời.
Thái tử chọc chọc cái bụng của Dận Đường, nhìn hài tử phẫn nộ trừng mắt mà vui cười gật đầu: "Ngũ đệ nói cũng đúng. Nhưng trừ việc này ra, cô gia còn có một món lễ vật muốn đưa cho Nghi mẫu phi, không biết ngài có thích hay không."
Hắn hô lên gọi Hà Trụ Nhi, một lát sau, mấy tiểu thái giám liền nâng vào một bức bình phong hai mặt tinh xảo đẹp đẽ đến cực điểm.
Mặt chính thêu khổng tước, mặt sau thêu hồng mai, châm pháp rất tinh xảo, sinh động như thật.
"Lần trước Cửu đệ phá hỏng bức bình phong hoa điểu, cô gia liền nghĩ muốn đưa cho Nghi mẫu phi một bức mới......" Thái tử mím môi, hiếm có mà lộ ra chút ngại ngùng, "Bức này thêu tốt lắm, độ dài rộng cũng vừa, đặt ở trong phòng lại càng hợp lý."
Đầu ngón tay Vân Tú sờ sờ bức bình phong, thầm nghĩ, bức này và bức giang sơn ngàn dặm mà Bình tần thêu đều tinh mỹ và vi diệu như nhau, bất quá châm pháp của bức này còn cao siêu hơn, kết cấu cũng càng tinh xảo.
Nàng cong mắt nở nụ cười: "Bổn cung rất thích! Điện hạ lo lắng nhiều rồi."
Bộ dáng thái tử tràn đầy cao hứng, ngay sau đó như nghĩ tới cái gì, tươi cười chợt ảm đạm, nhìn Vân Tú muốn nói lại thôi.
Thiếu niên chỉ chừng mười tuổi, tính trẻ con vẫn chưa mất đi, nhưng đã có dáng dấp của một đại nhân. Mắt phượng sáng lấp lánh hệt Khang Hi mang theo tia rối rắm cùng khổ sở, khiến lòng nàng cũng mềm nhũn, đứa nhỏ này lại gặp phải chuyện gì sao?
Vân Tú sờ sờ đầu Dận Kỳ đầu, nhẹ nhàng mà đẩy hắn một phen, "Đi chơi với đệ đệ một lát đi, nương với Nhị ca ngươi nói chuyện một lát."
Dận Kỳ nhìn trái rồi lại nhìn phải, kìm nén sự tò mò trong lòng, nghiêm trang mà vâng một tiếng.
Hắn đi bộ tới trước giường, nhón chân, duỗi tay kéo kéo quần hở đũng của Dận Đường.
Thấy nắm không kéo được, hắn lẩm bẩm một câu: "Sao chắc thế."
Dận Đường: "......"
Đột nhiên có một khuôn mặt to bự chình ình xuất hiện trước mặt, suýt nữa dọa Cửu gia hỏng mất rồi.
Hắn đau khổ cùng tức giận mà nghĩ, sao mấy người này cứ nhắm tới quần hở đũng của gia mà kéo vậy hả, cái tật xấu này là ai dạy các ngươi?!
Tiểu Ngũ tự chơi với tiểu Cửu vui vẻ vô cùng, bên kia, Vân Tú cho cung nhân lui xuống, sau đó nghe thái tử nhắc tới Tác Ngạch Đồ.
Mấy ngày gần đây, trong lòng thái tử chất chứa rất nhiều suy nghĩ.
Việc Hoàng Quý Phi khó sinh, còn có việc Dận Tộ bị trúng độc, không biết thúc tổ phụ của hắn có dính dáng gì đến mấy chuyện đó hay không?
"...... Thúc tổ phụ tuy có tâm tư riêng, nhưng lại toàn tâm toàn ý vì gia tộc và vì cô gia." Thái tử nhỏ giọng nói, "Ta cũng không hoài nghi mấy chuyện này, nhưng...... dường như hắn nhúng tay quá nhiều."
Trong lời nói của hắn mang theo chút trầm trọng, còn có sự do dự và mê mang.
Từ nhỏ, có Tác Ngạch Đồ dẫn đường, nên thái tử càng ngày càng thân cận với gia tộc của mẫu thân hắn; Cũng bởi vì Nhân Hiếu Hoàng Hậu mất sớm, nên sự thân cận này cũng lớn hơn rất nhiều.
Khang Hi cũng không cản thái tử, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy việc này có cái gì không đúng.
Nhưng thái tử đã trải qua chuyện của bức bình phong, hắn vừa cảm thấy tỉnh táo một chút nhưng cũng rất rối loạn, thúc tổ phụ...... vậy mà lại nhúng tay vào hậu cung của Hoàng A Mã!
Rồi hắn lại liên tưởng đến mấy việc xảy ra liên tiếp trong, trong lòng hắn liền có dự cảm không ổn.
Hắn vô cùng sợ hãi mà nghĩ, lỡ như Hoàng A Mã điều tra ra tất cả mọi chuyện, thì Dục Khánh Cung còn có thể yên bình sao?
Thái tử nhớ tới lời khai của Hồ Quảng và Hồ Minh, ánh mắt hắn trở nên lạnh thấu xương, theo bản năng mà mím miệng, đột nhiên ý thức được một chuyện mà trước nay hắn chưa từng nghĩ qua.
Hắn bị Tác Ngạch Đồ dẫn theo, điều đó khiến hắn lâm vào một hoàn cảnh vô cùng bị động.
Trên mặt Vân Tú hiện lên kinh ngạc, kỳ thật trong lòng lại vô cùng kinh hỉ.
Tác Ngạch Đồ, Hách Xá Lí thị, bọn họ và thái tử như bị cột chung vào một chiếc thuyền. Nếu nàng muốn an an ổn ổn ngồi lên ghế thái phi, thì chiếc thuyền này cần phải bị hủy, nhưng việc này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.
Thái tử còn nhỏ, mấy chuyện đó có thể tính sau, nhưng ai dè bây giờ hắn lại tỉnh ngộ!
Nàng nhìn ra khóm cây khóm hoa bên ngoài cửa sổ, cười cười, cũng không đánh giá chuyện của Tác Ngạch Đồ, ngược lại nhẹ giọng nói: "Những chuyện khác tạm thời không bàn tới, nhưng ngươi nói xem, Hoàng Thượng sẽ thích một trữ quân bị nhà bên mẹ cản tay hay sao?"
Thái tử ngẩng đầu, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe nói, trừ việc bắt người ta cùng chép kinh Phật, thì kỹ năng tẩy não của Nghi phi cũng đã bắt đầu lan ra toàn bộ hoàng cung rồi, mà Quý Phi nương nương và thái tử điện hạ lại còn là khách hàng trung thành của nàng nữa đấy.
Quý Phi: Lên!
Thái tử: Xông lên!
Hoàng Đế:???
Minh Châu có rất nhiều băn khoăn. Băn khoăn từ bây giờ mấy đứa nhỏ của hai nhà sẽ có sự chênh lệch, băn khoăn lợi ích của Nạp Lạt thị ở trong cung, còn băn khoăn chuyện Quý Phi ở cữ xong sẽ cai quản lục cung; Còn Tác Ngạch Đồ thì hoàn toàn tính toán cho tương lai thái tử, hắn sẽ không cho phép bất kỳ nhân tố nào uy hiếp đến ngôi vị trữ quân.
Con ruột của Quý Phi, thân phận quý trọng. Sau lưng Thập a ca chính là toàn bộ Nữu Cỗ Lộc thị......
Bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt cũng không được thể hiện rõ.
Một trước một sau, hạ lễ ào ào được đưa vào Quả Nghị Công phủ, đệ đệ ruột của Quý Phi là A Linh A năm nay mới mười bảy, chưa thành thân, dương dương tự đắc tiến đến đón chào, hắn thấy Minh Châu, cũng chẳng so đo đây là tổ phụ của Quỹ Tự, vô cùng vui sướng hân hoan chào đón.
Minh Châu lắc lắc đầu, thầm nghĩ, không được trưởng bối chỉ dạy, tiểu tử này còn kém xa lắm.
Tác Ngạch Đồ nhìn màn này, có chút đáng tiếc, lại có chút khinh miệt, tâm thần cũng buông lỏng.
Át Tất Long chung quy cũng không còn nữa, Quý Phi được Vạn Tuế Gia coi trọng, nhưng lại không được sủng ái, hắn cứ lo vụ Thập a ca không phải là buồn lo vô cớ sao.
Huống hồ, một hài tử mới sinh có thể làm nên trò trống gì? Đại a ca và thái tử đều đã trưởng thành cả rồi!
Chờ Thập a ca lớn lên chút, để xem thái độ của Hoàng Thượng đối với hắn như thế nào, lúc đó tính lại cũng không muộn.
Tại Vĩnh Thọ Cung.
Quý Phi biết rõ trên triều gợn sóng, nàng không cần tìm hiểu cũng hiểu rõ.
Đêm đã khuya, nàng nhìn a ca đỏ hỏn nhăn nhúm như con khỉ nhỏ đang ngủ say trong lòng, đưa hắn cho ma ma, ý cười bên môi nhạt đi, thay vào đó là thần sắc âu sầu lo lắng.
Hoàng Thượng nguyện ý cho nàng một hài tử, nàng rất cảm kích.
Nữu Cỗ Lộc thị cần phải có một a ca khoẻ mạnh, mới có thể ổn định được với cục diện gay go bây giờ, mới có thể thuận lợi chờ đến khi A Linh A trưởng thành, một lần nữa chấn hưng gia tộc, bắt đầu cường thịnh trở lại.
Nhưng bởi vì nàng có thân phận Quý Phi, nên việc tiểu Thập sinh ra chắc chắn sẽ đánh vỡ tình hình bình tĩnh hiện tại trong cung, thu hút rất nhiều mũi tên bắn lén. Chưa nói tới những người khác, chỉ riêng Hoàng Quý Phi và Huệ phi thôi, các nàng chịu ở yên được sao?
Quý Phi khẽ thở dài một hơi, nhíu mi nghĩ nghĩ, tình trạng bây giờ của nàng vừa giống Vân Tú, mà cũng vừa khác Vân Tú, thậm chí là rất khác.
Vân Tú được Hoàng Thượng sủng ái, nên các nữ nhân đó đều chỉ nhằm vào Vân Tú để tranh đoạt thánh quyến; Còn tình huống của nàng thì khác, những âm mưu tính toán đó sẽ hướng về phía hài tử của nàng.
Bởi vì sinh sản rất thuận lợi, không chịu khổ sở gì, nên tinh thần Quý Phi cực tốt, suy nghĩ một hồi liền trầm trầm rơi vào trong giấc ngủ.
Nàng ngủ thẳng đến bình minh, lúc Tề ma ma bẩm báo có Nghi phi đến thăm, nàng ngẩn ra một chút, sau đó tràn ra vui sướng tươi cười: "Mau cho nàng ấy tiến vào."
Vân Tú mặc một bộ xiêm y màu hồng ruốc, trang điểm nhẹ nhàng, cài lên ba cây trâm ngọc, nhìn nhu hòa tự nhiên tựa như một làn gió xuân thổi qua mặt.
Quý Phi cố hết sức ngồi dậy, hiếm lạ nói: "Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây thế? Lại còn ăn mặc thanh nhã như vậy nữa."
Vân Tú duỗi tay đỡ lấy nàng, sau đó ngồi ở bên giường, thần sắc ôn hòa: "Dù nói là mẫu tử đều bình an, nhưng ta vẫn không yên tâm, phải tới đây nhìn một cái. Còn xiêm y này ấy à ——"
Nàng cúi đầu nhìn liền cười lắc đầu: "Ra vào phòng sinh không nên mặc xanh đỏ loè loẹt, không tốt, không tốt."
Quý Phi xì một tiếng bật cười.
Nàng cười đến mức đụng đến vết thương, nhẹ nhàng hít một tiếng, khiến Tề ma ma đứng bên cạnh nhíu mày, mặt lại lần nữa đen kịt: "Nương nương!"
Vân Tú kinh ngạc nhìn Tề ma ma liếc mắt một cái, rồi lại nhìn Quý Phi liếc mắt một cái, ngay sau đó ở trong lòng nói thầm, đều đã làm nương người ta rồi, sao lại còn tưng hửng vậy.
Có chuyện gì xảy ra ý nhỉ?
Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa, Vân Tú nghiêm mặt, nói cho nàng rất nhiều thứ kiêng kị khi ở cữ: "Lần đầu ngươi sinh khó tránh không quen nhiều thứ. Để sau này không bị bệnh, cảm xúc ngươi không được kích động quá......"
Quý Phi rất nghiêm túc mà gật đầu, tỏ vẻ nàng nghe xong sẽ cẩn thận ghi nhớ, sẽ không để nó lọt sang tai bên kia rồi đi ra.
Đổng ma ma thầm nghĩ, nương nương, lúc ngài ở cữ, còn to gan lớn mật giận dỗi với Vạn Tuế Gia còn gì, ngài có bình tĩnh được hả?
Vân Tú tha thiết dặn dò, không biết kế bên mình có người phá đám. Dứt lời, nàng nhìn trái nhìn phải, cười mỉm mỉm hỏi: "Thập a ca đâu? Mau ôm tới cho bổn cung nhìn một cái."
Nói về Dận Ngã, trong giấc mộng của nàng chỉ là thoảng qua mấy cảnh lúc hắn còn nhỏ thôi. Lúc đến tuổi đi phòng đọc sách, hắn và Dận Đường như chim liền cành, hai đứa lúc nào cũng dính với nhau, ai cũng không tách ra được.
Hắn giúp Cửu ca làm chuyện xấu, cũng gánh tội thay cho Cửu ca, coi như là Hỗn Thế Ma Vương thứ hai, đứng sau Hỗn Thế Ma Vương thứ nhất là tiểu Cửu, nhưng dù vậy, hắn vẫn rất tôn kính với Vân Tú.
Sau khi Quý Phi mất, tinh thần đứa nhỏ này sa sút rất lâu...... khi đó, hắn mới chừng mười tuổi.
Đôi mắt Vân Tú hơi hơi trầm xuống, đời này nàng sẽ không dẫm vào vết xe đổ trong mộng, Quý Phi cũng sẽ không ra đi sớm như thế.
Nàng đón lấy tiểu Thập đang ngủ ngon lành, nhìn kỹ một chút, mặt mày dần dần giãn ra: "Thân thể không những chắc khỏe, mà nhìn còn ngoan hơn tiểu Cửu nhiều...... hài tử này ngươi sinh khéo lắm đó."
Đứa nhỏ này nhìn hơi khờ, nhưng lại thông minh hơn hẳn Cửu ca. Sau khi tân đế đăng cơ, tuy cũng chật vật khá nhiều, nhưng tánh mạng vẫn không bị đe dọa, thế nhưng nàng cũng không biết hắn có sống thọ và chết tại nhà hay không.
Nghĩ đến đây, Vân Tú liền giận sôi máu.
Phía xa ở Dực Khôn Cung, Dận Đường đang tràn đầy hưng phấn ôm chân gặm gặm vì Thập đệ đã đến, bỗng nhiên hắt xì một cái thật mạnh, liền ngơ ngác hồi lâu.
Tên nào không có mắt đang mắng gia vậy hả?
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Nghe Vân Tú nói xong, Quý Phi nhấp môi cười, nhưng Vân Tú lại nhạy cảm cảm nhận được trong nụ cười đó có chút ưu sầu.
"Ngươi làm sao vậy?" Nàng đem tã lót đưa cho ma ma, nhẹ giọng hỏi, "Ngày đại hỉ sao lại mặt ủ mày ê? Thái y nói tâm tình của nương sau khi sinh phải không vướng bận gì mới tốt."
Quý Phi phục hồi lại tinh thần, không nhìn hài tử nữa, thở dài nhỏ giọng đem băn khoăn trong lòng nói cho Vân Tú nghe: "Ta tuy là Quý Phi, nhưng cũng không chắc chắn sẽ né được mấy mưu kế của bọn họ. Dù Vĩnh Thọ Cung kín như thùng sắt một giọt nước cũng không lọt được, nhưng lỡ đâu......"
Vân Tú ngẩn ra, ngay sau đó cũng không cười nổi nữa.
Đều nói làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nhưng làm mẹ cũng sẽ sinh ra lo lắng đến vô tận vô cùng, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đi theo hài tử. Nơi này còn là chốn hậu cung, ai mà không sợ chứ?
Như Quý Phi đây, ngày thường bình tĩnh thông tuệ, nhưng cũng không thoát được đạo lý này.
"Ta cũng sợ này," Vân Tú nắm lấy tay nàng, nhỏ nhẹ nói: "Nhưng sau đó sẽ không sợ nữa."
Nói xong, gương mặt nhu hòa của nàng trở nên sắc bén, sự dịu dàng trên người cũng không áp được khí thế của nàng.
"Nói ta phách lối cũng được, kiêu căng cũng được, ai khiến bổn cung không thoải mái, bổn cung cũng sẽ khiến các nàng không thoải mái!" Vân Tú nheo cặp mắt đào hoa, chậm rãi nói, "Nếu không tránh khỏi bị tính kế, thì buộc phải tính kế lại các nàng, mạnh hơn, dữ dội hơn. Lúc đó các nàng như chim sợ cành cong, ai còn dám trêu chọc ngươi nữa?"
"Ngươi là Quý Phi nắm giữ lục cung, sao có thể không bảo vệ được tiểu Thập!" Nàng nở nụ cười, "Sẽ không có lỡ như nào cả. Các nàng duỗi hai cái móng vuốt thì chúng ta sẽ chém cả hai, duỗi bốn thì chém bốn, sẽ có lúc các nàng cụt móng mà thôi."
Dứt lời, Vân Tú chớp chớp mắt, cong khóe môi lên: "Quý Phi nương nương ngài phải nhanh chóng tỉnh lại đi. Thần thiếp còn đang muốn cáo mượn oai hùm đây, rất mong ngài chiếu cố!"
Quý Phi nghe xong, u sầu đầy ngập dần dần tan đi, tâm trạng cũng buông lỏng rất nhiều.
Nghe được câu cuối, nàng đánh nhẹ Vân Tú, nhịn không được phụt một tiếng: "Ngươi đó."
Thấy Tề ma ma lại đen mặt, Quý Phi vội vàng xua xua tay, sắc mặt lại trở nên đoan chính, chỉ có đáy mắt không vứt được ý cười: "Ngươi tận tâm tận lực vì bổn cung như thế, bổn cung sẽ không phụ lòng ngươi!"
Vân Tú ngồi kiệu trở lại Dực Khôn Cung, còn chưa vào trong điện, nàng đã nghe thấy âm thanh ê a hô to của Dận Đường ở phía xa.
Nàng cũng nghĩ nghĩ được điều gì, lúc bước vào noãn các, quả nhiên, đập vào mắt nàng là một lớn một nhỏ, một màu vàng hơi đỏ và một màu vàng hoàng kim.
Vân Tú cười vui vẻ mà hành lễ: "Tham kiến Thái Tử gia."
Ngay sau đó vô cùng sung sướng kêu một tiếng Dận Kỳ, "Sao hôm nay hai ngươi rảnh rỗi tới đây vậy?"
"Nương." Dận Kỳ thong thả mà chạy tới, vui sướng ngửa đầu nói: "Nửa tháng này Thượng Thư Phòng sẽ cho nghỉ để chà rửa dọn dẹp, Tứ ca đã bị Hoàng Quý Phi nương nương kêu đi rồi. Nhị ca nói hắn không có chỗ để đi, nên tới tìm ta với Cửu đệ chơi!"
Hoàng Quý Phi kêu Dận Chân đi rồi?
Vân Tú suy tư một chút.
Nghe Dận Kỳ nói, Vân Tú còn mỉm cười lắng nghe, còn Dận Đường trên giường lại vô cùng phẫn nộ.
Cái gì mà không có chỗ để đi?
Không có chỗ để đi thì tới hành hạ gia hả?
Dận Đường thấy nương lại làm lơ hắn, trong mắt nàng đều là Ngũ ca, hắn quyết định phải to ra đáng thương, ê ê a a kêu đến động trời.
Thái tử chọc chọc cái bụng của Dận Đường, nhìn hài tử phẫn nộ trừng mắt mà vui cười gật đầu: "Ngũ đệ nói cũng đúng. Nhưng trừ việc này ra, cô gia còn có một món lễ vật muốn đưa cho Nghi mẫu phi, không biết ngài có thích hay không."
Hắn hô lên gọi Hà Trụ Nhi, một lát sau, mấy tiểu thái giám liền nâng vào một bức bình phong hai mặt tinh xảo đẹp đẽ đến cực điểm.
Mặt chính thêu khổng tước, mặt sau thêu hồng mai, châm pháp rất tinh xảo, sinh động như thật.
"Lần trước Cửu đệ phá hỏng bức bình phong hoa điểu, cô gia liền nghĩ muốn đưa cho Nghi mẫu phi một bức mới......" Thái tử mím môi, hiếm có mà lộ ra chút ngại ngùng, "Bức này thêu tốt lắm, độ dài rộng cũng vừa, đặt ở trong phòng lại càng hợp lý."
Đầu ngón tay Vân Tú sờ sờ bức bình phong, thầm nghĩ, bức này và bức giang sơn ngàn dặm mà Bình tần thêu đều tinh mỹ và vi diệu như nhau, bất quá châm pháp của bức này còn cao siêu hơn, kết cấu cũng càng tinh xảo.
Nàng cong mắt nở nụ cười: "Bổn cung rất thích! Điện hạ lo lắng nhiều rồi."
Bộ dáng thái tử tràn đầy cao hứng, ngay sau đó như nghĩ tới cái gì, tươi cười chợt ảm đạm, nhìn Vân Tú muốn nói lại thôi.
Thiếu niên chỉ chừng mười tuổi, tính trẻ con vẫn chưa mất đi, nhưng đã có dáng dấp của một đại nhân. Mắt phượng sáng lấp lánh hệt Khang Hi mang theo tia rối rắm cùng khổ sở, khiến lòng nàng cũng mềm nhũn, đứa nhỏ này lại gặp phải chuyện gì sao?
Vân Tú sờ sờ đầu Dận Kỳ đầu, nhẹ nhàng mà đẩy hắn một phen, "Đi chơi với đệ đệ một lát đi, nương với Nhị ca ngươi nói chuyện một lát."
Dận Kỳ nhìn trái rồi lại nhìn phải, kìm nén sự tò mò trong lòng, nghiêm trang mà vâng một tiếng.
Hắn đi bộ tới trước giường, nhón chân, duỗi tay kéo kéo quần hở đũng của Dận Đường.
Thấy nắm không kéo được, hắn lẩm bẩm một câu: "Sao chắc thế."
Dận Đường: "......"
Đột nhiên có một khuôn mặt to bự chình ình xuất hiện trước mặt, suýt nữa dọa Cửu gia hỏng mất rồi.
Hắn đau khổ cùng tức giận mà nghĩ, sao mấy người này cứ nhắm tới quần hở đũng của gia mà kéo vậy hả, cái tật xấu này là ai dạy các ngươi?!
Tiểu Ngũ tự chơi với tiểu Cửu vui vẻ vô cùng, bên kia, Vân Tú cho cung nhân lui xuống, sau đó nghe thái tử nhắc tới Tác Ngạch Đồ.
Mấy ngày gần đây, trong lòng thái tử chất chứa rất nhiều suy nghĩ.
Việc Hoàng Quý Phi khó sinh, còn có việc Dận Tộ bị trúng độc, không biết thúc tổ phụ của hắn có dính dáng gì đến mấy chuyện đó hay không?
"...... Thúc tổ phụ tuy có tâm tư riêng, nhưng lại toàn tâm toàn ý vì gia tộc và vì cô gia." Thái tử nhỏ giọng nói, "Ta cũng không hoài nghi mấy chuyện này, nhưng...... dường như hắn nhúng tay quá nhiều."
Trong lời nói của hắn mang theo chút trầm trọng, còn có sự do dự và mê mang.
Từ nhỏ, có Tác Ngạch Đồ dẫn đường, nên thái tử càng ngày càng thân cận với gia tộc của mẫu thân hắn; Cũng bởi vì Nhân Hiếu Hoàng Hậu mất sớm, nên sự thân cận này cũng lớn hơn rất nhiều.
Khang Hi cũng không cản thái tử, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy việc này có cái gì không đúng.
Nhưng thái tử đã trải qua chuyện của bức bình phong, hắn vừa cảm thấy tỉnh táo một chút nhưng cũng rất rối loạn, thúc tổ phụ...... vậy mà lại nhúng tay vào hậu cung của Hoàng A Mã!
Rồi hắn lại liên tưởng đến mấy việc xảy ra liên tiếp trong, trong lòng hắn liền có dự cảm không ổn.
Hắn vô cùng sợ hãi mà nghĩ, lỡ như Hoàng A Mã điều tra ra tất cả mọi chuyện, thì Dục Khánh Cung còn có thể yên bình sao?
Thái tử nhớ tới lời khai của Hồ Quảng và Hồ Minh, ánh mắt hắn trở nên lạnh thấu xương, theo bản năng mà mím miệng, đột nhiên ý thức được một chuyện mà trước nay hắn chưa từng nghĩ qua.
Hắn bị Tác Ngạch Đồ dẫn theo, điều đó khiến hắn lâm vào một hoàn cảnh vô cùng bị động.
Trên mặt Vân Tú hiện lên kinh ngạc, kỳ thật trong lòng lại vô cùng kinh hỉ.
Tác Ngạch Đồ, Hách Xá Lí thị, bọn họ và thái tử như bị cột chung vào một chiếc thuyền. Nếu nàng muốn an an ổn ổn ngồi lên ghế thái phi, thì chiếc thuyền này cần phải bị hủy, nhưng việc này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.
Thái tử còn nhỏ, mấy chuyện đó có thể tính sau, nhưng ai dè bây giờ hắn lại tỉnh ngộ!
Nàng nhìn ra khóm cây khóm hoa bên ngoài cửa sổ, cười cười, cũng không đánh giá chuyện của Tác Ngạch Đồ, ngược lại nhẹ giọng nói: "Những chuyện khác tạm thời không bàn tới, nhưng ngươi nói xem, Hoàng Thượng sẽ thích một trữ quân bị nhà bên mẹ cản tay hay sao?"
Thái tử ngẩng đầu, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe nói, trừ việc bắt người ta cùng chép kinh Phật, thì kỹ năng tẩy não của Nghi phi cũng đã bắt đầu lan ra toàn bộ hoàng cung rồi, mà Quý Phi nương nương và thái tử điện hạ lại còn là khách hàng trung thành của nàng nữa đấy.
Quý Phi: Lên!
Thái tử: Xông lên!
Hoàng Đế:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.