Chương 79
Trầm Ổ
04/10/2021
Không muốn thay đổi ngọc điệp......
Mong Hoàng A Mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra......
Hoàng Quý Phi sao cũng không đoán được rằng chính hài tử mà mình lấy làm tự hào, quyết ngày sau sẽ dựa vào hắn, nàng vì tiền đồ của hắn mà vẽ ra biết bao nhiêu là đường, muốn cho hắn vinh quang vô tận, thế nhưng thứ nàng nhận lại được lại là những lời nói như vậy.
Chuyện đả kích như thế này, không thua gì ngày đó nàng tìm đường sống trong cõi chết mà sinh hạ tiểu cách cách chết yểu cả, càng không thua gì nỗi đau khi con đường đến vị trí Hoàng Hậu của nàng bị chặt đứt!
Nàng run run môi, cả người như bị rút cạn sức lực, ngơ ngẩn nói không ra lời.
Sao hắn có thể? Sao hắn có thể làm vậy?!
"Dận Chân......" Thanh âm Hoàng Quý Phi run rẩy, mạch máu trong đầu luân chuyển luôn hồi, không thể tin được mà nhũn người ra, lẩm bẩm nói: "Những lời nói từ một phía của các nàng mà ngươi cũng tin sao...... ngươi không nhớ rõ mẫu phi đối đãi tốt với ngươi như thế nào hả?"
Tốt ư?
Nghe vậy, thái tử chỉ cảm thấy buồn cười, còn có một cảm giác bi ai và châm chọc thật sâu nảy lên trong tim. Hắn hối hận khi đã để Dận Chân ở lại.
Hắn hận không thể che lại đôi mắt và lỗ tai của Tứ đệ, để hắn và Đồng Giai thị cách xa nhau ra ra.
Hoàng Quý Phi điên rồi!
Dận Chân mới mấy tuổi? Sao hắn có thể chịu đựng những thứ này?
Thái tử hít sâu một hơi, không thể tiếp tục để như vậy được nữa.
Nhìn chung quanh một vòng, hắn nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, đang muốn mở miệng; Vân Tú thấy mà rùng mình, sắc mặt ngưng trọng vạn phần, lên tiếng trước khi hắn mở miệng: "Thái Tử gia còn không mau đưa Tứ a ca lui ra đi? Tiệc nhỏ cũng chỉ vừa ăn qua loa, nói vậy huynh đệ các ngươi cũng còn đói bụng đúng không, mau phân phó thiện phòng làm chút thức ăn ngon đi."
Ngữ khí rất là ôn nhu, trong đó mang theo ám chỉ, thời điểm hỗn loạn như vậy, nếu làm gì vô ý sẽ dẫn lửa thiêu thân, đây không phải chuyện mà Dận Nhưng nên xen vào.
Đột nhiên, ánh mắt hung ác nham hiểm của Hoàng Quý Phi bắn thẳng về phía Vân Tú, chôn giấu suy nghĩ tàn nhẫn muốn rút gân lột da nàng.
Vinh phi bất ngờ nhìn nàng một cái, cũng không muốn để Dận Chân rời đi, vì thế than thở một tiếng: "Nghi phi muội muội, Tứ a ca và Vinh Quận Vương do một mẫu thân sinh ra, tất nhiên hắn phải quan tâm đệ đệ......"
Lời còn chưa dứt, Hoàng Đế ngồi trên cao đập mạnh lên bàn, quát một tiếng: "Câm miệng!"
Âm thanh tức giận như sấm rền, ẩn chứa hàn ý khiến lòng người kinh sợ, thời điểm liếc về phía Hoàng Quý Phi và Vinh phi thì lạnh như băng, không mang theo nửa điểm độ ấm.
Vinh phi như bị giáng cho một cú sốc, vội vàng sợ hãi mà quỳ xuống, tức khắc cảm thấy hơi hối hận.
Ngay từ đầu, Vinh phi đã ôm ý niệm dẫm nát Hoàng Quý Phi, vạch trần tất cả chân tướng khiến nàng vĩnh viễn không thể xoay người được nữa, nàng cũng đã lường trước việc giết địch một ngàn tự tổn hại 800, cũng sẵn sàng chịu phạt nếu Hoàng Thượng muốn.
Năm đó, lúc nàng sinh Dận Chỉ, các vị a ca còn chưa xếp thứ tự. Ca ca ruột của Dận Chỉ...... là Thừa Thụy, Tái Âm Sát Hồn và Trường Hoa thì đã mất rồi, nhưng Trường Sinh vẫn còn sống.
Lúc Trường Sinh được ba tuổi, thì Đồng Giai thị vừa vào cung không lâu. Nàng vừa tròn 18 tuổi, tình yêu và sự tôn kính dành cho Hoàng Thượng là hơn cả bình thường, nhưng trên đầu có Hiếu Chiêu Hoàng Hậu, nên nàng không dám thể hiện quá rõ ràng, chỉ có sử một ít thủ đoạn, để Hoàng Thượng nghỉ chân ở tẩm cung, từ đó được càng nhiều thánh sủng.
Nhưng chính là ngày ấy, Trường Sinh nhiễm lạnh rồi phát sốt cao, nàng sợ đến mức điên lên, vội vàng phái người đi thỉnh thái y. Ai ngờ Thái Y Viện không có một bóng người, các thái y đang trực lúc đó đều sang Thừa Càn Cung xem bệnh cho Đồng Giai thị, chỉ vì nàng nói "Thân thể không khoẻ"......
Người của nàng chạy qua chạy lại, lúc thỉnh được thái y từ Thừa Càn Cung sang thì đã hơn một canh giờ, khiến bệnh của Trường Sinh vì trì hoãn mà nặng thêm.
Đêm đó Trường Sinh mất, lúc ra đi, hơi thở hắn vô cùng mong manh mà kêu nương, mỗi khi nhớ lại, tâm Vinh phi đau như có ai giày xéo, cứ như có một cây dao cắt xẻo tim nàng.
Nếu mà có thể trị sớm...... có thể trị sớm!
Nàng nhận ra, những canh giờ chậm trễ đó không có gì đáng giá đối với Đồng Giai thị, nàng ta chỉ thở dài một tiếng, tiếc hận một câu, sau đó gì cũng không có.
Một tháng sau, Đồng Giai thị được sắc phong Quý Phi, Trường Sinh cứ như vậy dần dần bị quên lãng.
Nếu không phải tại Hoàng Quý Phi, thì hài tử chết yểu của nàng đã có thể sống sót, Vinh phi sao có thể không giận chó đánh mèo nàng!
Nhưng thời gian dần trôi, những gì còn lại chỉ là chết lặng, sự bi thống liền biến thành ký ức chôn giấu sâu tận đáy lòng. Nàng có tiểu cách cách, còn có Dận Chỉ, nàng sẽ chăm sóc tốt, cho bọn hắn an bình mà lớn lên.
Vài năm sau, Quý Phi tấn phong lên Hoàng Quý Phi, thống lĩnh lục cung, không một ai dám đụng vào mũi nhọn này cả. Tuy Vinh phi vẫn nhớ kỹ mối thù của Trường Sinh, nhưng nhà mẹ nàng lực yếu, so với nhà mẹ Hoàng Quý Phi thì như mặt đất cùng bầu trời, nàng lại dần mất đi sủng ái, muốn trả thù không phải chỉ là hi vọng hão huyền thôi sao?
Nàng cũng chỉ coi như đó là một ý nghĩ kỳ lạ.
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Thời gian lại thấm thoát thoi đưa, Vinh phi hơi có chút nản lòng thoái chí, ý niệm trả thù cũng chậm rãi phai nhạt.
Rồi hai năm trôi qua, Hoàng Quý Phi mang thai. Nàng không muốn hại nàng, việc khó sinh cũng là do Đồng Giai thị gieo gió gặt bão, nhưng dựa vào đâu mà tiểu cách cách có thể được truy phong tước hiệu, còn hài tử của nàng lại lẻ loi nằm dưới nền đất?!
Chỉ vì nàng là phi, còn Đồng Giai thị là Hoàng Quý Phi sao?
Cố Luân công chúa, hay cho một cái Cố Luân công chúa!
Đạo thánh chỉ này đã khơi dậy hận ý và oán khí ẩn sâu trong lòng Vinh phi, nàng không muốn tiếp tục nhịn nữa.
Sau khi Hoàng Quý Phi khó sinh rồi ốm đau trên giường, Vinh phi cũng từ đó mà được hỗ trợ xử lý mấy chuyện trong hậu cung, khiến nàng vô cùng vui sướng, nàng thường hay tranh đoạt mấy việc béo bở với Huệ phi, nhưng chẳng phải vì nàng muốn thể hiện, mà là nàng muốn nhân cơ hội đó rồi xếp nhân thủ của mình vào, chộp lấy thời cơ thích hợp, khiến Đồng Giai thị viễn viễn không thể xoay người.
Người ta thường nói đánh rắn đánh 7 tấc*, rất nhanh, Thược Dược liền bắt gặp Phó tổng quản của Càn Thanh Cung và Chân ma ma bí mật liên hệ, Vinh phi chỉ cảm thấy trời cũng muốn giúp nàng, điều nàng cần làm chính là tìm một thời cơ thích hợp để vạch mặt mà thôi.
*Đánh rắn đánh 7 tấc: đánh rắn phải đánh cho chết hẳn nếu không muốn bị nó quay lại báo thù
Tuy nàng thấy thời điểm vẫn chưa chín muồi, nhưng không ngờ tiện nhân Đồng Giai thị cứ bám lấy Tứ a ca không bỏ, còn diễn trò đến mức Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu đồng ý sửa đổi ngọc điệp, thấy ả ta đang chuẩn bị xoay người, sao nàng có thể trơ mắt ra đây?
Báo thù cho Trường Sinh chính là tâm nguyện nhiều năm của nàng, nàng cũng sẽ vì nó mà bất chấp tất cả!
Mọi chuyện đều diễn ra như nàng dự đoán, nhưng hiện tại......
Sua khi Vân Tú lên tiếng, Vinh phi lại thấy sự ỷ lại của Dận Chân đối với Hoàng Quý Phi, nàng thoáng cảm thấy không dễ chịu. Nàng muốn Tứ a ca phải ở đây, nếu hắn đi, hết buổi tiệc này lại bị Đồng Giai thị dỗ dành một hồi, hắn lại quên ngay khuôn mặt thật của tiện nhân đó.
Hắn nên ngồi đó, mở to mắt mà nhìn kỹ hành động của chính mẫu phi hắn đi, cùng nàng chán ghét Đồng Giai thị. Giờ Nghi phi lại muốn xen vào, sao nàng có thể để yên được chứ?
—— Nàng cũng đoán được Khang Hi sẽ rất tức giận, nhưng nàng lại không đoán được câu "Câm miệng" kia lại là dành cho nàng.
Bên kia, Lưu Khâm đã bị trói gô xách ra ngoài, Vinh phi sợ hãi mà quỳ, nói câu Hoàng Thượng, chỉ nghe Khang Hi trầm giọng nói: "Bảo Thành, đưa Dận Chân về Dục Khánh Cung, nghe Nghi mẫu phi của ngươi đi."
Dù bão lửa phong ba đang gầm rú thế nào, thì lúc nói đến ba chữ ' Nghi mẫu phi ', Hoàng Đế vẫn vô thức mà giảm nhẹ thanh âm.
Thái tử như được đại xá, nói khẽ bên tai Tứ a ca vài câu "Hoàng A Mã anh minh, chắc chắn sẽ không ghi ngươi dưới tên nàng", sau đó liền vội vã lôi kéo hắn rời đi.
Hoàng Quý Phi trơ mắt mà nhìn Dận Chân đi xa, vừa phẫn hận lại vừa tuyệt vọng, nàng hoảng hốt, chỉ cảm thấy sức lực và tinh thần cũng đi theo hắn mất rồi.
Trong cổ họng tràn ra nhè nhẹ mùi máu tươi, đột nhiên thân hình lay động một cái, Vinh phi...... Mã Giai thị...... Quách Lạc La thị!
Chân ma ma thấy vậy lập tức đỏ hốc mắt, vừa gấp vừa sợ mà quỳ xuống, "Vạn Tuế Gia, nương nương bị oan, nương nương là bị oan a!" Giờ dù có nói gì đi nữa, thì cũng không nói ra được lời bào chữa nào.
Mọi người thấy mưa gió sắp đến, ai nấy cũng im phăng phắc như ve sầu mùa đông, chỉ có Quý Phi lắc lắc đầu, than một tiếng: "Chuyện đã tới nước này, thì lời nói một phía sẽ không tin được, Hoàng Thượng sẽ xử trí theo lẽ công bằng, chắc chắn sẽ không để nương nương nhà ngươi chịu oan uổng."
Vân Tú khẽ liếc sang Hoàng Quý Phi đang ngây người và Huệ phi đang chột dạ, nàng không biết nên cười hay nên than, thì ra trên đời này thật sự có nhân quả.
Nếu Lưu Khâm đổ, thì Hoàng Quý Phi cũng thất thế phần nào, Huệ phi có lẽ cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt, điểm khác biệt chính là mức độ trách phạt nặng hay nhẹ mà thôi.
Nghĩ như vậy, nàng hơi hơi ngước mắt, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp mong Hoàng Thượng bảo trọng long thể, tuyệt đối đừng quá tức giận mà hại thân......"
Tiệc nhỏ vốn dĩ hài hoà yên vui liền bị một màn này phá nát, nghĩ cũng không cần nghĩ Hoàng Thượng sẽ giận thành cái dạng gì. Có ai ngờ trong chuyện Vinh Quận Vương trúng độc lại có một khúc ngoặt như vậy, có ai ngờ Hoàng Quý Phi lại như một con rắn độc âm thầm nhìn trộm, giấu kỹ đến như thế đâu?
Đúng như như Vân Tú suy nghĩ, giờ này khắc này, hai chữ bạo nộ đã không đủ để hình dung tâm tình của Khang Hi.
Huyệt Thái Dương của hắn có chút đau nhức, hắn đã đăng cơ nhiều năm, nhưng từ năm ngoái tới năm nay, không biết bị dính vận cứt chó gì mà cứ liên tục gặp phải những độc phụ ngu xuẩn. Hắn tự cho là đã sửa trị Nội Vụ Phủ, quét sạch hoạ ngầm chốn hậu cung, không ngờ bản thân vẫn mông lung bị Đồng Giai thị lừa gạt.
Việc tiểu Lục trúng độc, nếu thật sự nàng cũng có trộn lẫn một chân, thì tất cả mọi việc đều có thể xâu chuỗi.
Là ai đưa tin tức giả cho Ô Nhã thị, lại là ai giá họa cho Bảo Thành...... Tốt, tốt lắm, biểu muội này của hắn, đúng là rất có năng lực.
Tức cười nhất là hắn còn tính ghi Dận Chân dưới tên của nàng, vì thế cố gắng khuyên bảo Lão Tổ Tông, có phần thương hại nàng ốm yếu, nhưng quan trọng nhất là vì Dận Chân quá có chấp niệm với nàng.
Đồng gia dạy ra Hoàng Quý Phi thật tốt, Đồng Quốc Duy dạy ra nữ nhi thật tốt!
......
Đăng cơ từ thời niên thiếu, đến nay đã được 23 năm, Khang Hi rất hiếm khi có lúc thất thố như vậy.
Đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, mùi thức ăn mỹ vị đã không còn nữa, hắn nhắm chặt mắt, ngón tay run rẩy, cố gắng kiềm chế xúc động muốn vỗ bàn.
May mà Vân Tú nói ra mấy lời quan tâm, giúp hô hấp của hắn ổn định lại một chút, coi như gián tiếp cứu lấy Vĩnh Thọ Cung của Quý Phi, khiến căn phòng còn được toàn vẹn.
Lương Cửu công công hận không thể bùm một cái quỳ lạy Nghi chủ tử của hắn, kém chút lệ nóng doanh tròng, nương nương của ta ơi, ngài chính là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn......
Không chỉ Lương Cửu công công, cả mấy phi tần tư lịch lão làng như mấy người Đoan tần cũng chưa gặp qua thế trận như vậy, chỉ hận không thể né khỏi nơi này. Những tiểu đáp ứng, tiểu thường ở ngồi bên dưới đều sợ như chim cút, đầu óc không nghĩ nổi thứ gì ngoài một ý niệm: Hoàng Quý Phi tiêu rồi.
"Thẩm vấn Lưu Khâm tỉ mỉ cho trẫm, tra xét tất cả thật kỹ càng." Hoàng Đế chậm rãi đứng dậy, chống bàn, từ hàm răng nghiến ra mấy chữ, "Bao gồm cả những thủ vệ trong lời Vinh phi, tìm hết ra cho trẫm. Cả nguyên nhân vụ tỷ thí của Phúc Lộc và Khuê Nhân......"
Tới khi Lương Cửu công công nơm nớp lo sợ mà vâng dạ, Khang Hi dừng một chút, chậm rãi nói: "Giam Đồng Giai thị vào Thừa Càn Cung, ngồi yên đợi xử lý không được bước ra nửa bước. Về chuyện đổi ngọc điệp của Tứ a ca, trẫm chắc chắn sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban, không cần nghĩ chỉ."
Mọi người chỉ nghe Hoàng Thượng gọi thẳng Đồng Giai thị, cả tước vị hoàng quý phi cũng không hề kêu.
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh mịch, Hoàng Quý Phi ngồi cứng đờ như pho tượng, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, một lát sau, bên môi tràn ra một hàng máu tươi, nhẹ nhàng mà ngã xuống.
Chân ma ma còn chưa kịp bi thống, lập tức hồn phi phách tán: "Nương nương!"
Ngày 15 tháng giêng, hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy, giống như một trận động đất.
Phong ba còn chưa qua, sớm ngày hôm sau, thái tử lôi kéo Tứ a ca đang sầu não đến Càn Thanh Cung. Lương Cửu công công nghe được tin, vội vàng ra đón: "Thái Tử gia, Tứ a ca, Hoàng Thượng phân phó nô tài thỉnh hai vị vào."
Thái tử chỉ chỉ bên trong, thấp giọng nói: "Là Tứ đệ muốn gặp Hoàng A Mã, cô gia không tiện xem náo nhiệt lắm......"
Lương Cửu công công bừng tỉnh.
Tại Ngự Thư Phòng, Dận Chân phịch một cái quỳ trên mặt đất, rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Hoàng A Mã, nhi tử không muốn sửa ngọc điệp. Ta biết Hoàng A Mã vì ta mà lao tâm lao lực, nhưng nhi tử không muốn...... không muốn làm Nhị ca ưu phiền......"
Mong Hoàng A Mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra......
Hoàng Quý Phi sao cũng không đoán được rằng chính hài tử mà mình lấy làm tự hào, quyết ngày sau sẽ dựa vào hắn, nàng vì tiền đồ của hắn mà vẽ ra biết bao nhiêu là đường, muốn cho hắn vinh quang vô tận, thế nhưng thứ nàng nhận lại được lại là những lời nói như vậy.
Chuyện đả kích như thế này, không thua gì ngày đó nàng tìm đường sống trong cõi chết mà sinh hạ tiểu cách cách chết yểu cả, càng không thua gì nỗi đau khi con đường đến vị trí Hoàng Hậu của nàng bị chặt đứt!
Nàng run run môi, cả người như bị rút cạn sức lực, ngơ ngẩn nói không ra lời.
Sao hắn có thể? Sao hắn có thể làm vậy?!
"Dận Chân......" Thanh âm Hoàng Quý Phi run rẩy, mạch máu trong đầu luân chuyển luôn hồi, không thể tin được mà nhũn người ra, lẩm bẩm nói: "Những lời nói từ một phía của các nàng mà ngươi cũng tin sao...... ngươi không nhớ rõ mẫu phi đối đãi tốt với ngươi như thế nào hả?"
Tốt ư?
Nghe vậy, thái tử chỉ cảm thấy buồn cười, còn có một cảm giác bi ai và châm chọc thật sâu nảy lên trong tim. Hắn hối hận khi đã để Dận Chân ở lại.
Hắn hận không thể che lại đôi mắt và lỗ tai của Tứ đệ, để hắn và Đồng Giai thị cách xa nhau ra ra.
Hoàng Quý Phi điên rồi!
Dận Chân mới mấy tuổi? Sao hắn có thể chịu đựng những thứ này?
Thái tử hít sâu một hơi, không thể tiếp tục để như vậy được nữa.
Nhìn chung quanh một vòng, hắn nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, đang muốn mở miệng; Vân Tú thấy mà rùng mình, sắc mặt ngưng trọng vạn phần, lên tiếng trước khi hắn mở miệng: "Thái Tử gia còn không mau đưa Tứ a ca lui ra đi? Tiệc nhỏ cũng chỉ vừa ăn qua loa, nói vậy huynh đệ các ngươi cũng còn đói bụng đúng không, mau phân phó thiện phòng làm chút thức ăn ngon đi."
Ngữ khí rất là ôn nhu, trong đó mang theo ám chỉ, thời điểm hỗn loạn như vậy, nếu làm gì vô ý sẽ dẫn lửa thiêu thân, đây không phải chuyện mà Dận Nhưng nên xen vào.
Đột nhiên, ánh mắt hung ác nham hiểm của Hoàng Quý Phi bắn thẳng về phía Vân Tú, chôn giấu suy nghĩ tàn nhẫn muốn rút gân lột da nàng.
Vinh phi bất ngờ nhìn nàng một cái, cũng không muốn để Dận Chân rời đi, vì thế than thở một tiếng: "Nghi phi muội muội, Tứ a ca và Vinh Quận Vương do một mẫu thân sinh ra, tất nhiên hắn phải quan tâm đệ đệ......"
Lời còn chưa dứt, Hoàng Đế ngồi trên cao đập mạnh lên bàn, quát một tiếng: "Câm miệng!"
Âm thanh tức giận như sấm rền, ẩn chứa hàn ý khiến lòng người kinh sợ, thời điểm liếc về phía Hoàng Quý Phi và Vinh phi thì lạnh như băng, không mang theo nửa điểm độ ấm.
Vinh phi như bị giáng cho một cú sốc, vội vàng sợ hãi mà quỳ xuống, tức khắc cảm thấy hơi hối hận.
Ngay từ đầu, Vinh phi đã ôm ý niệm dẫm nát Hoàng Quý Phi, vạch trần tất cả chân tướng khiến nàng vĩnh viễn không thể xoay người được nữa, nàng cũng đã lường trước việc giết địch một ngàn tự tổn hại 800, cũng sẵn sàng chịu phạt nếu Hoàng Thượng muốn.
Năm đó, lúc nàng sinh Dận Chỉ, các vị a ca còn chưa xếp thứ tự. Ca ca ruột của Dận Chỉ...... là Thừa Thụy, Tái Âm Sát Hồn và Trường Hoa thì đã mất rồi, nhưng Trường Sinh vẫn còn sống.
Lúc Trường Sinh được ba tuổi, thì Đồng Giai thị vừa vào cung không lâu. Nàng vừa tròn 18 tuổi, tình yêu và sự tôn kính dành cho Hoàng Thượng là hơn cả bình thường, nhưng trên đầu có Hiếu Chiêu Hoàng Hậu, nên nàng không dám thể hiện quá rõ ràng, chỉ có sử một ít thủ đoạn, để Hoàng Thượng nghỉ chân ở tẩm cung, từ đó được càng nhiều thánh sủng.
Nhưng chính là ngày ấy, Trường Sinh nhiễm lạnh rồi phát sốt cao, nàng sợ đến mức điên lên, vội vàng phái người đi thỉnh thái y. Ai ngờ Thái Y Viện không có một bóng người, các thái y đang trực lúc đó đều sang Thừa Càn Cung xem bệnh cho Đồng Giai thị, chỉ vì nàng nói "Thân thể không khoẻ"......
Người của nàng chạy qua chạy lại, lúc thỉnh được thái y từ Thừa Càn Cung sang thì đã hơn một canh giờ, khiến bệnh của Trường Sinh vì trì hoãn mà nặng thêm.
Đêm đó Trường Sinh mất, lúc ra đi, hơi thở hắn vô cùng mong manh mà kêu nương, mỗi khi nhớ lại, tâm Vinh phi đau như có ai giày xéo, cứ như có một cây dao cắt xẻo tim nàng.
Nếu mà có thể trị sớm...... có thể trị sớm!
Nàng nhận ra, những canh giờ chậm trễ đó không có gì đáng giá đối với Đồng Giai thị, nàng ta chỉ thở dài một tiếng, tiếc hận một câu, sau đó gì cũng không có.
Một tháng sau, Đồng Giai thị được sắc phong Quý Phi, Trường Sinh cứ như vậy dần dần bị quên lãng.
Nếu không phải tại Hoàng Quý Phi, thì hài tử chết yểu của nàng đã có thể sống sót, Vinh phi sao có thể không giận chó đánh mèo nàng!
Nhưng thời gian dần trôi, những gì còn lại chỉ là chết lặng, sự bi thống liền biến thành ký ức chôn giấu sâu tận đáy lòng. Nàng có tiểu cách cách, còn có Dận Chỉ, nàng sẽ chăm sóc tốt, cho bọn hắn an bình mà lớn lên.
Vài năm sau, Quý Phi tấn phong lên Hoàng Quý Phi, thống lĩnh lục cung, không một ai dám đụng vào mũi nhọn này cả. Tuy Vinh phi vẫn nhớ kỹ mối thù của Trường Sinh, nhưng nhà mẹ nàng lực yếu, so với nhà mẹ Hoàng Quý Phi thì như mặt đất cùng bầu trời, nàng lại dần mất đi sủng ái, muốn trả thù không phải chỉ là hi vọng hão huyền thôi sao?
Nàng cũng chỉ coi như đó là một ý nghĩ kỳ lạ.
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Thời gian lại thấm thoát thoi đưa, Vinh phi hơi có chút nản lòng thoái chí, ý niệm trả thù cũng chậm rãi phai nhạt.
Rồi hai năm trôi qua, Hoàng Quý Phi mang thai. Nàng không muốn hại nàng, việc khó sinh cũng là do Đồng Giai thị gieo gió gặt bão, nhưng dựa vào đâu mà tiểu cách cách có thể được truy phong tước hiệu, còn hài tử của nàng lại lẻ loi nằm dưới nền đất?!
Chỉ vì nàng là phi, còn Đồng Giai thị là Hoàng Quý Phi sao?
Cố Luân công chúa, hay cho một cái Cố Luân công chúa!
Đạo thánh chỉ này đã khơi dậy hận ý và oán khí ẩn sâu trong lòng Vinh phi, nàng không muốn tiếp tục nhịn nữa.
Sau khi Hoàng Quý Phi khó sinh rồi ốm đau trên giường, Vinh phi cũng từ đó mà được hỗ trợ xử lý mấy chuyện trong hậu cung, khiến nàng vô cùng vui sướng, nàng thường hay tranh đoạt mấy việc béo bở với Huệ phi, nhưng chẳng phải vì nàng muốn thể hiện, mà là nàng muốn nhân cơ hội đó rồi xếp nhân thủ của mình vào, chộp lấy thời cơ thích hợp, khiến Đồng Giai thị viễn viễn không thể xoay người.
Người ta thường nói đánh rắn đánh 7 tấc*, rất nhanh, Thược Dược liền bắt gặp Phó tổng quản của Càn Thanh Cung và Chân ma ma bí mật liên hệ, Vinh phi chỉ cảm thấy trời cũng muốn giúp nàng, điều nàng cần làm chính là tìm một thời cơ thích hợp để vạch mặt mà thôi.
*Đánh rắn đánh 7 tấc: đánh rắn phải đánh cho chết hẳn nếu không muốn bị nó quay lại báo thù
Tuy nàng thấy thời điểm vẫn chưa chín muồi, nhưng không ngờ tiện nhân Đồng Giai thị cứ bám lấy Tứ a ca không bỏ, còn diễn trò đến mức Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu đồng ý sửa đổi ngọc điệp, thấy ả ta đang chuẩn bị xoay người, sao nàng có thể trơ mắt ra đây?
Báo thù cho Trường Sinh chính là tâm nguyện nhiều năm của nàng, nàng cũng sẽ vì nó mà bất chấp tất cả!
Mọi chuyện đều diễn ra như nàng dự đoán, nhưng hiện tại......
Sua khi Vân Tú lên tiếng, Vinh phi lại thấy sự ỷ lại của Dận Chân đối với Hoàng Quý Phi, nàng thoáng cảm thấy không dễ chịu. Nàng muốn Tứ a ca phải ở đây, nếu hắn đi, hết buổi tiệc này lại bị Đồng Giai thị dỗ dành một hồi, hắn lại quên ngay khuôn mặt thật của tiện nhân đó.
Hắn nên ngồi đó, mở to mắt mà nhìn kỹ hành động của chính mẫu phi hắn đi, cùng nàng chán ghét Đồng Giai thị. Giờ Nghi phi lại muốn xen vào, sao nàng có thể để yên được chứ?
—— Nàng cũng đoán được Khang Hi sẽ rất tức giận, nhưng nàng lại không đoán được câu "Câm miệng" kia lại là dành cho nàng.
Bên kia, Lưu Khâm đã bị trói gô xách ra ngoài, Vinh phi sợ hãi mà quỳ, nói câu Hoàng Thượng, chỉ nghe Khang Hi trầm giọng nói: "Bảo Thành, đưa Dận Chân về Dục Khánh Cung, nghe Nghi mẫu phi của ngươi đi."
Dù bão lửa phong ba đang gầm rú thế nào, thì lúc nói đến ba chữ ' Nghi mẫu phi ', Hoàng Đế vẫn vô thức mà giảm nhẹ thanh âm.
Thái tử như được đại xá, nói khẽ bên tai Tứ a ca vài câu "Hoàng A Mã anh minh, chắc chắn sẽ không ghi ngươi dưới tên nàng", sau đó liền vội vã lôi kéo hắn rời đi.
Hoàng Quý Phi trơ mắt mà nhìn Dận Chân đi xa, vừa phẫn hận lại vừa tuyệt vọng, nàng hoảng hốt, chỉ cảm thấy sức lực và tinh thần cũng đi theo hắn mất rồi.
Trong cổ họng tràn ra nhè nhẹ mùi máu tươi, đột nhiên thân hình lay động một cái, Vinh phi...... Mã Giai thị...... Quách Lạc La thị!
Chân ma ma thấy vậy lập tức đỏ hốc mắt, vừa gấp vừa sợ mà quỳ xuống, "Vạn Tuế Gia, nương nương bị oan, nương nương là bị oan a!" Giờ dù có nói gì đi nữa, thì cũng không nói ra được lời bào chữa nào.
Mọi người thấy mưa gió sắp đến, ai nấy cũng im phăng phắc như ve sầu mùa đông, chỉ có Quý Phi lắc lắc đầu, than một tiếng: "Chuyện đã tới nước này, thì lời nói một phía sẽ không tin được, Hoàng Thượng sẽ xử trí theo lẽ công bằng, chắc chắn sẽ không để nương nương nhà ngươi chịu oan uổng."
Vân Tú khẽ liếc sang Hoàng Quý Phi đang ngây người và Huệ phi đang chột dạ, nàng không biết nên cười hay nên than, thì ra trên đời này thật sự có nhân quả.
Nếu Lưu Khâm đổ, thì Hoàng Quý Phi cũng thất thế phần nào, Huệ phi có lẽ cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt, điểm khác biệt chính là mức độ trách phạt nặng hay nhẹ mà thôi.
Nghĩ như vậy, nàng hơi hơi ngước mắt, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp mong Hoàng Thượng bảo trọng long thể, tuyệt đối đừng quá tức giận mà hại thân......"
Tiệc nhỏ vốn dĩ hài hoà yên vui liền bị một màn này phá nát, nghĩ cũng không cần nghĩ Hoàng Thượng sẽ giận thành cái dạng gì. Có ai ngờ trong chuyện Vinh Quận Vương trúng độc lại có một khúc ngoặt như vậy, có ai ngờ Hoàng Quý Phi lại như một con rắn độc âm thầm nhìn trộm, giấu kỹ đến như thế đâu?
Đúng như như Vân Tú suy nghĩ, giờ này khắc này, hai chữ bạo nộ đã không đủ để hình dung tâm tình của Khang Hi.
Huyệt Thái Dương của hắn có chút đau nhức, hắn đã đăng cơ nhiều năm, nhưng từ năm ngoái tới năm nay, không biết bị dính vận cứt chó gì mà cứ liên tục gặp phải những độc phụ ngu xuẩn. Hắn tự cho là đã sửa trị Nội Vụ Phủ, quét sạch hoạ ngầm chốn hậu cung, không ngờ bản thân vẫn mông lung bị Đồng Giai thị lừa gạt.
Việc tiểu Lục trúng độc, nếu thật sự nàng cũng có trộn lẫn một chân, thì tất cả mọi việc đều có thể xâu chuỗi.
Là ai đưa tin tức giả cho Ô Nhã thị, lại là ai giá họa cho Bảo Thành...... Tốt, tốt lắm, biểu muội này của hắn, đúng là rất có năng lực.
Tức cười nhất là hắn còn tính ghi Dận Chân dưới tên của nàng, vì thế cố gắng khuyên bảo Lão Tổ Tông, có phần thương hại nàng ốm yếu, nhưng quan trọng nhất là vì Dận Chân quá có chấp niệm với nàng.
Đồng gia dạy ra Hoàng Quý Phi thật tốt, Đồng Quốc Duy dạy ra nữ nhi thật tốt!
......
Đăng cơ từ thời niên thiếu, đến nay đã được 23 năm, Khang Hi rất hiếm khi có lúc thất thố như vậy.
Đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, mùi thức ăn mỹ vị đã không còn nữa, hắn nhắm chặt mắt, ngón tay run rẩy, cố gắng kiềm chế xúc động muốn vỗ bàn.
May mà Vân Tú nói ra mấy lời quan tâm, giúp hô hấp của hắn ổn định lại một chút, coi như gián tiếp cứu lấy Vĩnh Thọ Cung của Quý Phi, khiến căn phòng còn được toàn vẹn.
Lương Cửu công công hận không thể bùm một cái quỳ lạy Nghi chủ tử của hắn, kém chút lệ nóng doanh tròng, nương nương của ta ơi, ngài chính là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn......
Không chỉ Lương Cửu công công, cả mấy phi tần tư lịch lão làng như mấy người Đoan tần cũng chưa gặp qua thế trận như vậy, chỉ hận không thể né khỏi nơi này. Những tiểu đáp ứng, tiểu thường ở ngồi bên dưới đều sợ như chim cút, đầu óc không nghĩ nổi thứ gì ngoài một ý niệm: Hoàng Quý Phi tiêu rồi.
"Thẩm vấn Lưu Khâm tỉ mỉ cho trẫm, tra xét tất cả thật kỹ càng." Hoàng Đế chậm rãi đứng dậy, chống bàn, từ hàm răng nghiến ra mấy chữ, "Bao gồm cả những thủ vệ trong lời Vinh phi, tìm hết ra cho trẫm. Cả nguyên nhân vụ tỷ thí của Phúc Lộc và Khuê Nhân......"
Tới khi Lương Cửu công công nơm nớp lo sợ mà vâng dạ, Khang Hi dừng một chút, chậm rãi nói: "Giam Đồng Giai thị vào Thừa Càn Cung, ngồi yên đợi xử lý không được bước ra nửa bước. Về chuyện đổi ngọc điệp của Tứ a ca, trẫm chắc chắn sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban, không cần nghĩ chỉ."
Mọi người chỉ nghe Hoàng Thượng gọi thẳng Đồng Giai thị, cả tước vị hoàng quý phi cũng không hề kêu.
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh mịch, Hoàng Quý Phi ngồi cứng đờ như pho tượng, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, một lát sau, bên môi tràn ra một hàng máu tươi, nhẹ nhàng mà ngã xuống.
Chân ma ma còn chưa kịp bi thống, lập tức hồn phi phách tán: "Nương nương!"
Ngày 15 tháng giêng, hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy, giống như một trận động đất.
Phong ba còn chưa qua, sớm ngày hôm sau, thái tử lôi kéo Tứ a ca đang sầu não đến Càn Thanh Cung. Lương Cửu công công nghe được tin, vội vàng ra đón: "Thái Tử gia, Tứ a ca, Hoàng Thượng phân phó nô tài thỉnh hai vị vào."
Thái tử chỉ chỉ bên trong, thấp giọng nói: "Là Tứ đệ muốn gặp Hoàng A Mã, cô gia không tiện xem náo nhiệt lắm......"
Lương Cửu công công bừng tỉnh.
Tại Ngự Thư Phòng, Dận Chân phịch một cái quỳ trên mặt đất, rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Hoàng A Mã, nhi tử không muốn sửa ngọc điệp. Ta biết Hoàng A Mã vì ta mà lao tâm lao lực, nhưng nhi tử không muốn...... không muốn làm Nhị ca ưu phiền......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.