Chương 83
Trầm Ổ
05/10/2021
Sau khi tiến vào điện, Đồng Quốc Duy Đồng đại nhân đứng ở một bên, hành
lễ với Khang Hi đang ngồi trên ghế, đột nhiên hắn nhạy bén mà ý thức
được có chút bất đồng.
Lúc Hoàng Thượng xua tay bảo hắn miễn lễ thì mặt mày đen kịt, nhưng khi nhìn về phía Thái Tử gia thì lại lộ ra một chút ý cười.
Nhưng không phải Hoàng Thượng đã gặp Như Nguyệt rồi sao?
Cũng đã đưa người tới thiên điện ở Càn Thanh Cung rồi mà...... nhưng mà phản ứng hơi không thích hợp a!
Sự bất an dưới đáy lòng lại một lần nữa ập lên, Đồng Quốc Duy trầm ngâm một cái chớp mắt, áy náy cười, đang chuẩn bị gom góp từ ngữ để trách cứ Nhị nữ nhi ' không hiểu chuyện ' vài câu, nào biết thái tử lại giành nói trước, khóc lóc kể lể nhìn mà đau lòng muốn đứt ruột gan!
Làm trữ quân của một quốc gia, vậy mà nói khóc liền khóc, Đồng Quốc Duy nhìn mà sửng sốt.
Tứ a ca và Vinh Quận Vương bị Đồng phi tra tấn...... Hắn nghe mà mặt tối sầm, lời này không hề có ý nói giảm nói tránh, cứ huỵch toẹt nói thẳng hết ra, cứ như chỉ vào mũi hắn mà mắng, mắng Đồng Giai thị không biết cách dạy nữ nhi.
Sau khi phản ứng lại, hắn thầm hô không tốt, vậy mà Thái Tử gia lại đối đãi như thế với Đồng gia!
Hắn nhìn nước mắt thái tử liền biết ngay đây là tính kế, nhưng Hoàng Thượng thì không, Hoàng Thượng chỉ biết đau lòng, rồi vui mừng khi thái tử dám đứng ra vì đệ đệ, vô cùng can đảm mà khuyên can......
"Mong Hoàng A Mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra", ngữ điệu khi nói lời này vô cùng nghẹn ngào, đỏ bừng hốc mắt, cho dù Hoàng Thượng có muốn nạp Như Nguyệt, thì hắn cũng sẽ bận tâm ý muốn của Thái Tử gia.
Bị thái tử chặn ngang một chân, bây giờ nói cái gì cũng là sai. Sao hắn lại rơi vào tình thế này chứ?
Đồng Quốc Duy lạnh cả người, bùm một tiếng quỳ xuống, lại lần nữa dập đầu nhận tội: "Vạn Tuế Gia, là tại nô tài không biết cách dạy dỗ, dạy ra một nghịch nữ như vậy, nô tài hổ thẹn với Tứ a ca và Vinh Quận Vương! Lời của Thái Tử gia, nô tài không hề có ý muốn phản bác, Vạn Tuế Gia trách phạt thì nô tài xin nhận. Nhưng tiểu nữ Như Nguyệt, từ nhỏ đã được nuôi nấng trong khuê phòng, tính tình nàng rất đơn thuần, không giống như tỷ tỷ nàng......"
Thái tử nhìn hắn, tiểu thiếu niên không hề che giấu nụ cười lạnh của chính mình, đây là cái thói đời gì thế?
Đại nữ nhi vừa mới ngã xuống, liền vội vàng đưa tiểu nữ nhi tiến cung, ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Ngươi là cữu cữu ruột của Hoàng A Mã, còn cô gia là nhi tử ruột của Hoàng A Mã đấy!
Thái tử vừa lau mặt, vừa suy nghĩ có nên khóc thảm thêm một chút hay không, đúng lúc này, Khang Hi ngồi trên cao nhàn nhạt mà liếc nhìn Đồng Quốc Duy, trầm trầm lên tiếng: "Được rồi."
Dứt lời, Hoàng Đế nhìn nhi tử một cái, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, sau đó thấy vô cùng nghẹn khuất, trẫm nói muốn nạp tiểu Đồng Giai thị tiến cung hồi nào?
Muốn mắng nhưng mắng không được, hắn chỉ phải bảo Lương Cửu công công nhanh đem khăn đến, đưa cho thái tử điện hạ lau mặt.
Thấy cữu cữu vẫn quỳ như cũ, Khang Hi xoa xoa mi tâm, thở dài, hỏi ngược lại: "Tính tình đơn thuần, ngươi dựa vào đâu mà nói vậy?"
Đồng Quốc Duy hiển nhiên không có dự đoán được Hoàng Thượng sẽ hỏi hắn vấn đề này.
Hắn hơi sửng sốt, trong óc chuyển động vô số ý niệm, cẩn thận châm chước nói: "Đứa nhỏ Như Nguyệt này tâm địa thiện lương, những năm có thiên tai, nàng đều sẽ thu xếp chuyện cung ứng cháo và lều, trợ giúp tộc nhân đi từ thiện...... Trừ việc này ra, nàng cũng kính yêu cô cô nhất, thường xuyên quấn lấy nô tài bảo chỉ dạy nàng các tác phong, đức tính tốt đẹp của Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu......"
Hoàng Đế lẳng lặng nghe, ban đầu thấy bình thường, nhưng đến khi nghe được đoạn sau, sắc mặt hắn biến đổi, đột nhiên cầm lấy chung trà, thẳng tay ném mạnh xuống đất!
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, chung trà chia năm xẻ bảy. Mảnh sứ vỡ vẫn không văng đến gần thái tử, nhưng lại dính đầy lên người Đồng Quốc Duy, tạo ra nhiều vết trầy nhỏ trên khuôn mặt hắn.
Vài giọt nước trà lăn dài xuống quan phục, Đồng Quốc Duy đang nói đột nhiên im bặt, cả người run run lên: "Vạn...... Vạn Tuế Gia?"
Thái tử bị khiếp sợ, trợn tròn mắt phượng, chiếc khăn trong tay chậm rì rì rơi xuống.
Giây tiếp theo, âm thanh bạo nộ của Khang Hi vang vọng khắp Ngự Thư Phòng: "Đơn thuần sao? Chỉ có mắt mù của Đồng Quốc Duy ngươi mới thấy vậy đấy! Lớn lên như vậy, đúng là quấy rầy đến nương đang yên nghỉ! Mùa đông mà lại đến ngắm mai, đứng do dự thẹn thùng ở đó tính làm gì, cho trẫm là kẻ ngốc mà đùa bỡn à...... Vậy mà ngươi cũng không bỏ qua, nhiều lần lặp đi lặp lại lợi dụng Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, ngươi nghĩ trẫm sẽ không dám xử trí Đồng Giai thị sao?!"
Nghe vậy, Đồng Quốc Duy không thể tin tưởng mà ngẩng đầu, sắc mặt "bùm" một cái trắng bệch.
Tại sao? Sao Hoàng Thượng lại có thể mắng nhiếc như vậy?
Là hắn làm sai chỗ nào rồi?
Như Nguyệt giống Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu đến thế, Hoàng Thượng phải kinh ngạc vui sướng mới đúng!
Hắn nhắm mắt, run rẩy mà dập đầu nói: "Nhưng Vạn Tuế Gia đưa Như Nguyệt đến thiên điện......"
"Trẫm nhận nhầm Như Nguyệt biểu muội thành mật thám, lỡ tay dọa nàng." Sau khi nổi điên, Khang Hi quỷ dị trở nên bình tĩnh, nhẹ giọng nói, "Cữu cữu tới cũng đúng lúc lắm, biểu muội không chịu chỉnh đốn lại dung nhan, cũng không chịu uống canh an thần, cứ khóc đòi a mã đòi nương, ngươi đến đó khuyên giải đi."
Từ từ, Hoàng A Mã không có muốn nạp phi?
Mặt Thái Tử gia dần đỏ như bị lửa thiêu.
Bên kia, Đồng Quốc Duy quả thực không thể tin vào những điều chính tai vừa nghe thấy!
Cả người hắn chấn động, bỗng nhiên hô hấp không thông, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc: "...... Mật thám?"
"Trẫm đã nói rồi, ngươi nên chọn một người xứng đôi cho biểu muội, chờ đến lúc tuyển tú trẫm sẽ tứ hôn." Hoàng Đế trầm mặc trong chốc lát, bỏ qua đề tài này, nhẹ nhàng nói, "Nhưng nếu cữu cữu đã không muốn, vậy trẫm sẽ lập tức ban ý chỉ khắp thiên hạ, phong Như Nguyệt làm Tĩnh Dương huyện quân*, ban đến chùa Ngũ Đài Sơn của hoàng tộc, đầu mùa xuân sẽ khởi hành, đến đó cầu phúc cho Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu."
*huyện quân: một tước vị thường được ban cho con gái của Bối tử
Cuối cùng, Khang Hi ôn hòa hỏi: "Biểu muội giống nương như vậy, nếu trẫm nhìn nàng, không phải là khinh nhờn nương sao, cũng chỉ có con đường đi cầu phúc này là hợp lý nhất thôi. Cữu cữu có dị nghị gì không?"
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Đồng Quốc Duy suýt chút nữa là tắt thở.
Hắn cố gắng chống đỡ cơn choáng váng, hơi há mồm tính mở miệng, tròng mắt thái tử chuyển động, chặn lại nói: "Lương công công! Còn không mau nâng Đồng đại nhân dậy? Cao hứng thì cũng cao hứng vừa thôi, phải kiềm chế chút chứ, lỡ bị gì thì phải làm sao đây, không được để đau lưng đâu, huyện quân còn đang ngóng trông ngài đi tiễn đưa đó."
Lương Cửu công công trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ Thái Tử gia ơi, ngài thật đúng là gian xảo, này, này thật đúng là không tức chết Đồng đại nhân thì không bỏ qua a.
Ngay lúc hắn còn đang do dự, thì Khang Hi mịt mờ cho hắn một cái ánh mắt, Đại tổng quản giật mình, liên tục vâng dạ, cao giọng gọi mấy tiểu thái giám, vừa "mời" Đồng Quốc Duy đi, vừa cười làm lành nói: "Theo ta, huyện quân đang ở thiên điện chờ đại nhân......"
Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng xa, trong nháy mắt, cả Ngự Thư Phòng chỉ còn lại hai phụ tử tôn quý nhất trên đời.
Khang Hi liếc nhìn thái tử một cái, trầm giọng kêu câu: "Bảo Thành."
Thái tử chậm rãi gục đầu xuống, xấu hổ nói: "Hoàng A Mã, việc chặn lời của Đồng đại nhân, là nhi tử sai. Rốt cuộc hắn vẫn là trưởng bối của ngài, chỉ là nhi tử hơi tức giận......"
Tức giận cái gì cơ?
Tức giận vì Dận Chân và Dận Tộ bị Đồng phi hành hạ, vậy nên giận chó đánh mèo lên Đồng gia, giận chó đánh mèo luôn cả Đồng Quốc Duy.
Trong mắt Khang Hi lập loè ý cười, thần sắc không có chút nào không vui, nhưng lời nói ra lại mang giọng điệu giáo huấn: "Ngươi còn nhỏ, không tránh được bồng bột tuổi trẻ, nhưng kẻ nắm quyền, thì không thể hành động theo cảm tình, càng không thể chỉ dựa vào yêu hay ghét mà dùng hoặc phế một người. Giống như lúc này, Đồng gia tự cao vì là mẫu tộc của trẫm, cứ luôn lợi dụng Hoàng Mã Ma đã mất của ngươi...... Sao trẫm có thể không giận? Nhưng bọn hắn vẫn còn chỗ hữu dụng."
Khang Hi nói những lời thấm thía rồi chợt ngưng, sau đó lại nhàn nhạt nói: "Hoàng A Mã không trách ngươi! Là do trẫm cho Đồng gia quá nhiều ưu đãi, khiến bọn họ đã không còn rõ ai mới là nô tài."
Trừng phạt nhỏ là được rồi, triều đình đã không có Tác Ngạch Đồ, không thể không có Đồng Quốc Duy được.
Thái tử nghe những lời này, vô cùng cảm động, hắn như ngộ ra điều gì mà ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Hoàng A Mã......"
Khang Hi vui mừng gật đầu, ngay sau đó động tác chững lại, như nghĩ tới cái gì, dần dần nhíu mày, thần sắc không nhìn ra buồn hay vui mà hỏi hắn: "Sao, trẫm còn chưa hạ chỉ, mà ngươi liền chắc chắn trẫm muốn nạp tiểu Đồng Giai thị?"
"......" Sắc mặt thái tử cứng đờ, lần nữa trở nên đỏ bừng.
Hắn hận không thể chạy khỏi nơi này, lắp bắp nói: "Nhi tử không, không......"
Lời còn chưa dứt, liền có âm thanh thông báo truyền đến, là Tô Ma Lạt Cô bên người Thái Hoàng Thái Hậu cầu kiến.
Tô Ma Lạt Cô từ nhỏ đã phụng dưỡng Thái Hoàng Thái Hậu, là người trải qua ba triều đại, cũng là người dạy tiếng Mãn và Mông cho Khang Hi, được Hoàng Đế vô cùng kính trọng. Khang Hi xua xua tay cho mời vào, rồi sau đó đứng dậy cười nói: "Cô cô, Lão Tổ Tông có chuyện gì sao?"
"Hoàng Thượng, Lão Tổ Tông phái nô tỳ đến, muốn xem rốt cuộc Đồng gia nhị cô nương có bộ dáng đẹp tựa thiên tiên như thế nào." Tô Ma Lạt Cô hành lễ, uyển chuyển nhắc nhở nói, "Lão Tổ Tông còn nói, hậu cung hiện giờ, thực sự hơi chật chội......"
Ý tứ chính là, không có chỗ cho tiểu biểu muội của ngài đâu.
Khang Hi: "......"
Thái tử quay đầu đi, cắn môi dưới, nỗ lực không để chính mình cười ra tiếng.
Sau một lúc lâu, Hoàng Đế đen mặt nói: "Trẫm biết hậu cung chật chội, nên đã đưa nàng đến Ngũ Đài Sơn rồi. Ngũ Đài Sơn trống trải, sẽ chứa được nhiều người."
Tô Ma Lạt Cô: "?"
Sau khi Lưu Khâm Phó tổng quản của Càn Thanh Cung bị giam vào ngục, tẩm cung của Hoàng Đế lại trải qua một đợt đại thanh tẩy, hiện giờ có thể so với thùng sắt, không một ai có thể tìm hiểu được hành tung của Hoàng Đế.
Cho nên việc Đồng nhị cô nương xuất hiện ở Ngự Hoa Viên, chính là trùng hợp trong trùng hợp, vấn đề là nàng lại đứng ngay vị trí lúc trước của Bình tần, điều đó càng khiến cho Khang Hi hoài nghi, lại nghiêm lệnh cho Lương Cửu công công tra xét thêm lần nữa —— lần này thì, một con ruồi con bọ cũng khó mà bay vào được Càn Thanh Cung.
Ý chỉ giáng chức Hoàng Quý Phi Đồng Giai thị vừa ra, Quý Phi Nữu Cỗ Lộc thị liền trở thành người đứng đầu hậu cung hàng thật giá thật. Tâm tình Vân Tú đương nhiên không cần phải nói, còn Vinh phi tuy bị cấm túc nửa tháng, nhưng nàng vẫn rất vui mừng, chỉ có mỗi Huệ phi càng thêm lo lắng đề phòng.
Nhìn Lưu Khâm, nàng biết hắn sẽ không chịu đựng nổi nghiêm hình tra tấn, mấy chuyện xấu từ tay hắn, trừ Đồng Giai thị, tất nhiên cũng có chuyện của nàng, hắn sẽ khai nàng ra!
Nhưng kết quả thì sao? Hoàng Thượng không tỏ vẻ gì cả, không trách cứ, không khiển trách. Nhưng thái độ làm lơ như vậy, lại giống như dao nhỏ cắt thịt từ từ, khiến mỗi ngày Huệ phi sống vô cùng bất an, nhanh chóng bị gầy đi một vòng.
Ấy mà hôm nay, lại nghe được tin Đồng nhị cô nương được Hoàng Thượng đưa tới Càn Thanh Cung......
Hoàng Thượng muốn làm cái gì? Nạp nàng làm phi sao?
Không có Lưu Khâm, đồng nghĩa không có tin tức, Duyên Hi Cung liền như trở thành người câm điếc.
Huệ phi mệt mỏi đè đè mi tâm, thầm nghĩ, không thể cứ như vậy được.
"Oanh Nhi, ngươi đến Càn Thanh Cung một chuyến, thỉnh Hoàng Thượng đến đây...... Nói bổn cung vô cùng hổ thẹn, muốn thỉnh tội với Hoàng Thượng."
Oanh Nhi nhỏ giọng đáp vâng.
Qua hơn nửa canh giờ, nàng thở hồng hộc mà trở về, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Nương nương, thánh giá đã đến Dực Khôn Cung rồi."
Tại Dực Khôn Cung.
Vân Tú cho rằng, việc xử trí Đồng Giai thị sẽ tốn khá nhiều thời gian, nên hôm nay có lẽ Hoàng Thượng sẽ không tới.
Sau khi từ Ngự Hoa Viên trở về, Nghi phi nương nương cởi áo khoác giày vớ, bôi đi lớp trang điểm, đến noãn các nhìn Dận Đường, rồi sau đó thoải mái dễ chịu mà tựa trên giường, uống trà nóng, bốc một viên mứt hoa quả ăn.
Hương vị ngọt ngào tràn ngập khắp miệng, Vân Tú đột nhiên không khống chế được mà nhớ tới tiếng quát "Mật thám" kia, càng nghĩ càng sảng khoái, thật sự nhịn không được, phụt một tiếng bật cười.
Sao Hoàng Thượng lại biến thành như vậy thế?
So với cảnh trong mơ đúng là như hai người khác nhau.
Đổng ma ma bất đắc dĩ mà nhìn nương nương nhà mình, nàng do dự một hồi, rồi vẫn nhẹ giọng nói: "Nương nương, lại sắp đến lễ Vạn Thọ rồi......"
Ngài cần phải để bụng chút, không thể lại đưa kinh Phật nữa đi?
Vân Tú nhướng mày, tiếp tục ăn mứt hoa quả, không chút nào để ý nói: "Bổn cung đã tính hết rồi."
Trong lời nói dày đặc mùi qua loa có lệ, Đổng ma ma muốn nói lại thôi, bên ngoài mành, Hoàng Đế vẫy lui cung nhân, không tiếng động đi vào trong phòng, hắn hoài nghi bản thân nghe lầm.
Nhớ lại lời truyền đạt của Tô Ma Lạt Cô về lời khuyên bảo "uyển chuyển" của Thái Hoàng Thái Hậu, khuôn mặt đen kịt của Khang Hi lại đen thêm một tầng.
Hắn chậm rãi lên tiếng hỏi: "Lễ Vạn Thọ của Trẫm, không biết Tú Tú đã chuẩn bị gì a?"
Vân Tú đưa lưng về phía hắn, thoáng chốc cả người cứng đờ, thôi hỏng, chẳng lẽ Hoàng Thượng nghe hết rồi?
Vân Tú quay đầu lại, thấy Khang Hi ẩn ẩn nén giận, nhìn bộ dáng kia, giống như thật sự tức giận.
Nàng thầm nghĩ không tốt, rốt cuộc bên Càn Thanh Cung đã xảy ra chuyện gì?
Đống tức giận tích tụ hồi lâu, nay lại muốn đổ lên nàng sao!
Vân Tú suy nghĩ rất nhanh, xuống giường, tiến đến hôn lên gò má Hoàng Đế một cái, ôn nhu nói: "Không nói được, thần thiếp đang muốn cho ngài một kinh hỉ."
Sắc mặt Khang Hi chỉ hòa hoãn một lát, sau đó lại nghiêm trọng mà nhìn nàng: "Kinh hỉ gì chứ. Hay là chưa nghĩ ra, nên nàng lấp liếm thôi đúng không?"
Vân Tú cứng đờ, tươi cười phai nhạt: "Hoàng Thượng thật cổ quái...... Có cái gì không vui, rồi lại xả lên người thần thiếp sao?"
Dứt lời, nàng cao giọng nói: "Thụy Châu! Đem bộ thường phục mà bổn cung đặt trong rương ra đây."
"Thần thiếp vốn không giỏi, nhưng để cho Hoàng Thượng một kinh hỉ, nên đã học thêu thùa từ các nàng, đang nghĩ đến lễ Vạn Thọ mới đưa, để ngày đó Hoàng Thượng có thể mặc thường phục do chính tay thần thiếp làm." Vân Tú vừa nói, vừa giấu đôi tay, nàng khẽ rũ mắt, hốc mắt hơi hơi đỏ, "Hiện giờ đã thêu được một nửa rồi, vậy mà Hoàng Thượng lại hoài nghi thần thiếp!"
Nghe vậy, Khang Hi vô cùng chấn động, sao còn có thể tiếp tục bày ra gương mặt thối được?
Vân Tú không giỏi thêu thùa, chuyện này Hoàng Đế luôn biết. Vui sướng ập lên trong lòng, trên mặt hắn nhanh chóng hiện lên tươi cười, nhưng nghe người trước mặt chất vấn, hắn bỗng nhiên hoảng loạn không thôi.
Tú Tú dụng tâm như vậy, mà hắn lại hoài nghi tình nghĩa của nàng......
"Là trẫm sai." Khang Hi ôn nhu dỗ dành, dùng hết thủ đoạn cả người, lời ngon tiếng ngọt ăn nói khép nép gì cũng nói ra, nói đến quẳng luôn thể diện, rốt cuộc cũng dỗ được Vân Tú cười.
Thụy Châu lục lọi trong phòng hồi lâu, thật vất vả mới tìm được nửa bộ thường phục nhét tuốt dưới đáy hòm vào năm ngoái, luống cuống tay chân mà xịt thêm huân hương vào.
Lúc này, nàng nơm nớp lo sợ dâng lên, nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu nói: "Vạn Tuế Gia......"
Thanh âm Thụy Châu có chút phát run, nhưng Hoàng Đế cũng không để tâm lắm.
Hắn vô cùng cẩn thận mà nhận lấy, nâng niu, nhìn từng đường kim mũi chỉ thô ráp trên thường phục, nơi nơi đều lộ ra tâm ý của Vân Tú dành cho hắn.
Khang Hi kiềm không được mà cong khóe môi: "Khỏi cần so sánh nhiều, đồ của Tú Tú chắc chắn là hạng nhất! Khụ, bộ thường phục này, từng đường thêu này, trẫm vô cùng thích, cực kỳ thích."
Lúc Hoàng Thượng xua tay bảo hắn miễn lễ thì mặt mày đen kịt, nhưng khi nhìn về phía Thái Tử gia thì lại lộ ra một chút ý cười.
Nhưng không phải Hoàng Thượng đã gặp Như Nguyệt rồi sao?
Cũng đã đưa người tới thiên điện ở Càn Thanh Cung rồi mà...... nhưng mà phản ứng hơi không thích hợp a!
Sự bất an dưới đáy lòng lại một lần nữa ập lên, Đồng Quốc Duy trầm ngâm một cái chớp mắt, áy náy cười, đang chuẩn bị gom góp từ ngữ để trách cứ Nhị nữ nhi ' không hiểu chuyện ' vài câu, nào biết thái tử lại giành nói trước, khóc lóc kể lể nhìn mà đau lòng muốn đứt ruột gan!
Làm trữ quân của một quốc gia, vậy mà nói khóc liền khóc, Đồng Quốc Duy nhìn mà sửng sốt.
Tứ a ca và Vinh Quận Vương bị Đồng phi tra tấn...... Hắn nghe mà mặt tối sầm, lời này không hề có ý nói giảm nói tránh, cứ huỵch toẹt nói thẳng hết ra, cứ như chỉ vào mũi hắn mà mắng, mắng Đồng Giai thị không biết cách dạy nữ nhi.
Sau khi phản ứng lại, hắn thầm hô không tốt, vậy mà Thái Tử gia lại đối đãi như thế với Đồng gia!
Hắn nhìn nước mắt thái tử liền biết ngay đây là tính kế, nhưng Hoàng Thượng thì không, Hoàng Thượng chỉ biết đau lòng, rồi vui mừng khi thái tử dám đứng ra vì đệ đệ, vô cùng can đảm mà khuyên can......
"Mong Hoàng A Mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra", ngữ điệu khi nói lời này vô cùng nghẹn ngào, đỏ bừng hốc mắt, cho dù Hoàng Thượng có muốn nạp Như Nguyệt, thì hắn cũng sẽ bận tâm ý muốn của Thái Tử gia.
Bị thái tử chặn ngang một chân, bây giờ nói cái gì cũng là sai. Sao hắn lại rơi vào tình thế này chứ?
Đồng Quốc Duy lạnh cả người, bùm một tiếng quỳ xuống, lại lần nữa dập đầu nhận tội: "Vạn Tuế Gia, là tại nô tài không biết cách dạy dỗ, dạy ra một nghịch nữ như vậy, nô tài hổ thẹn với Tứ a ca và Vinh Quận Vương! Lời của Thái Tử gia, nô tài không hề có ý muốn phản bác, Vạn Tuế Gia trách phạt thì nô tài xin nhận. Nhưng tiểu nữ Như Nguyệt, từ nhỏ đã được nuôi nấng trong khuê phòng, tính tình nàng rất đơn thuần, không giống như tỷ tỷ nàng......"
Thái tử nhìn hắn, tiểu thiếu niên không hề che giấu nụ cười lạnh của chính mình, đây là cái thói đời gì thế?
Đại nữ nhi vừa mới ngã xuống, liền vội vàng đưa tiểu nữ nhi tiến cung, ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Ngươi là cữu cữu ruột của Hoàng A Mã, còn cô gia là nhi tử ruột của Hoàng A Mã đấy!
Thái tử vừa lau mặt, vừa suy nghĩ có nên khóc thảm thêm một chút hay không, đúng lúc này, Khang Hi ngồi trên cao nhàn nhạt mà liếc nhìn Đồng Quốc Duy, trầm trầm lên tiếng: "Được rồi."
Dứt lời, Hoàng Đế nhìn nhi tử một cái, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, sau đó thấy vô cùng nghẹn khuất, trẫm nói muốn nạp tiểu Đồng Giai thị tiến cung hồi nào?
Muốn mắng nhưng mắng không được, hắn chỉ phải bảo Lương Cửu công công nhanh đem khăn đến, đưa cho thái tử điện hạ lau mặt.
Thấy cữu cữu vẫn quỳ như cũ, Khang Hi xoa xoa mi tâm, thở dài, hỏi ngược lại: "Tính tình đơn thuần, ngươi dựa vào đâu mà nói vậy?"
Đồng Quốc Duy hiển nhiên không có dự đoán được Hoàng Thượng sẽ hỏi hắn vấn đề này.
Hắn hơi sửng sốt, trong óc chuyển động vô số ý niệm, cẩn thận châm chước nói: "Đứa nhỏ Như Nguyệt này tâm địa thiện lương, những năm có thiên tai, nàng đều sẽ thu xếp chuyện cung ứng cháo và lều, trợ giúp tộc nhân đi từ thiện...... Trừ việc này ra, nàng cũng kính yêu cô cô nhất, thường xuyên quấn lấy nô tài bảo chỉ dạy nàng các tác phong, đức tính tốt đẹp của Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu......"
Hoàng Đế lẳng lặng nghe, ban đầu thấy bình thường, nhưng đến khi nghe được đoạn sau, sắc mặt hắn biến đổi, đột nhiên cầm lấy chung trà, thẳng tay ném mạnh xuống đất!
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, chung trà chia năm xẻ bảy. Mảnh sứ vỡ vẫn không văng đến gần thái tử, nhưng lại dính đầy lên người Đồng Quốc Duy, tạo ra nhiều vết trầy nhỏ trên khuôn mặt hắn.
Vài giọt nước trà lăn dài xuống quan phục, Đồng Quốc Duy đang nói đột nhiên im bặt, cả người run run lên: "Vạn...... Vạn Tuế Gia?"
Thái tử bị khiếp sợ, trợn tròn mắt phượng, chiếc khăn trong tay chậm rì rì rơi xuống.
Giây tiếp theo, âm thanh bạo nộ của Khang Hi vang vọng khắp Ngự Thư Phòng: "Đơn thuần sao? Chỉ có mắt mù của Đồng Quốc Duy ngươi mới thấy vậy đấy! Lớn lên như vậy, đúng là quấy rầy đến nương đang yên nghỉ! Mùa đông mà lại đến ngắm mai, đứng do dự thẹn thùng ở đó tính làm gì, cho trẫm là kẻ ngốc mà đùa bỡn à...... Vậy mà ngươi cũng không bỏ qua, nhiều lần lặp đi lặp lại lợi dụng Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, ngươi nghĩ trẫm sẽ không dám xử trí Đồng Giai thị sao?!"
Nghe vậy, Đồng Quốc Duy không thể tin tưởng mà ngẩng đầu, sắc mặt "bùm" một cái trắng bệch.
Tại sao? Sao Hoàng Thượng lại có thể mắng nhiếc như vậy?
Là hắn làm sai chỗ nào rồi?
Như Nguyệt giống Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu đến thế, Hoàng Thượng phải kinh ngạc vui sướng mới đúng!
Hắn nhắm mắt, run rẩy mà dập đầu nói: "Nhưng Vạn Tuế Gia đưa Như Nguyệt đến thiên điện......"
"Trẫm nhận nhầm Như Nguyệt biểu muội thành mật thám, lỡ tay dọa nàng." Sau khi nổi điên, Khang Hi quỷ dị trở nên bình tĩnh, nhẹ giọng nói, "Cữu cữu tới cũng đúng lúc lắm, biểu muội không chịu chỉnh đốn lại dung nhan, cũng không chịu uống canh an thần, cứ khóc đòi a mã đòi nương, ngươi đến đó khuyên giải đi."
Từ từ, Hoàng A Mã không có muốn nạp phi?
Mặt Thái Tử gia dần đỏ như bị lửa thiêu.
Bên kia, Đồng Quốc Duy quả thực không thể tin vào những điều chính tai vừa nghe thấy!
Cả người hắn chấn động, bỗng nhiên hô hấp không thông, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc: "...... Mật thám?"
"Trẫm đã nói rồi, ngươi nên chọn một người xứng đôi cho biểu muội, chờ đến lúc tuyển tú trẫm sẽ tứ hôn." Hoàng Đế trầm mặc trong chốc lát, bỏ qua đề tài này, nhẹ nhàng nói, "Nhưng nếu cữu cữu đã không muốn, vậy trẫm sẽ lập tức ban ý chỉ khắp thiên hạ, phong Như Nguyệt làm Tĩnh Dương huyện quân*, ban đến chùa Ngũ Đài Sơn của hoàng tộc, đầu mùa xuân sẽ khởi hành, đến đó cầu phúc cho Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu."
*huyện quân: một tước vị thường được ban cho con gái của Bối tử
Cuối cùng, Khang Hi ôn hòa hỏi: "Biểu muội giống nương như vậy, nếu trẫm nhìn nàng, không phải là khinh nhờn nương sao, cũng chỉ có con đường đi cầu phúc này là hợp lý nhất thôi. Cữu cữu có dị nghị gì không?"
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Đồng Quốc Duy suýt chút nữa là tắt thở.
Hắn cố gắng chống đỡ cơn choáng váng, hơi há mồm tính mở miệng, tròng mắt thái tử chuyển động, chặn lại nói: "Lương công công! Còn không mau nâng Đồng đại nhân dậy? Cao hứng thì cũng cao hứng vừa thôi, phải kiềm chế chút chứ, lỡ bị gì thì phải làm sao đây, không được để đau lưng đâu, huyện quân còn đang ngóng trông ngài đi tiễn đưa đó."
Lương Cửu công công trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ Thái Tử gia ơi, ngài thật đúng là gian xảo, này, này thật đúng là không tức chết Đồng đại nhân thì không bỏ qua a.
Ngay lúc hắn còn đang do dự, thì Khang Hi mịt mờ cho hắn một cái ánh mắt, Đại tổng quản giật mình, liên tục vâng dạ, cao giọng gọi mấy tiểu thái giám, vừa "mời" Đồng Quốc Duy đi, vừa cười làm lành nói: "Theo ta, huyện quân đang ở thiên điện chờ đại nhân......"
Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng xa, trong nháy mắt, cả Ngự Thư Phòng chỉ còn lại hai phụ tử tôn quý nhất trên đời.
Khang Hi liếc nhìn thái tử một cái, trầm giọng kêu câu: "Bảo Thành."
Thái tử chậm rãi gục đầu xuống, xấu hổ nói: "Hoàng A Mã, việc chặn lời của Đồng đại nhân, là nhi tử sai. Rốt cuộc hắn vẫn là trưởng bối của ngài, chỉ là nhi tử hơi tức giận......"
Tức giận cái gì cơ?
Tức giận vì Dận Chân và Dận Tộ bị Đồng phi hành hạ, vậy nên giận chó đánh mèo lên Đồng gia, giận chó đánh mèo luôn cả Đồng Quốc Duy.
Trong mắt Khang Hi lập loè ý cười, thần sắc không có chút nào không vui, nhưng lời nói ra lại mang giọng điệu giáo huấn: "Ngươi còn nhỏ, không tránh được bồng bột tuổi trẻ, nhưng kẻ nắm quyền, thì không thể hành động theo cảm tình, càng không thể chỉ dựa vào yêu hay ghét mà dùng hoặc phế một người. Giống như lúc này, Đồng gia tự cao vì là mẫu tộc của trẫm, cứ luôn lợi dụng Hoàng Mã Ma đã mất của ngươi...... Sao trẫm có thể không giận? Nhưng bọn hắn vẫn còn chỗ hữu dụng."
Khang Hi nói những lời thấm thía rồi chợt ngưng, sau đó lại nhàn nhạt nói: "Hoàng A Mã không trách ngươi! Là do trẫm cho Đồng gia quá nhiều ưu đãi, khiến bọn họ đã không còn rõ ai mới là nô tài."
Trừng phạt nhỏ là được rồi, triều đình đã không có Tác Ngạch Đồ, không thể không có Đồng Quốc Duy được.
Thái tử nghe những lời này, vô cùng cảm động, hắn như ngộ ra điều gì mà ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Hoàng A Mã......"
Khang Hi vui mừng gật đầu, ngay sau đó động tác chững lại, như nghĩ tới cái gì, dần dần nhíu mày, thần sắc không nhìn ra buồn hay vui mà hỏi hắn: "Sao, trẫm còn chưa hạ chỉ, mà ngươi liền chắc chắn trẫm muốn nạp tiểu Đồng Giai thị?"
"......" Sắc mặt thái tử cứng đờ, lần nữa trở nên đỏ bừng.
Hắn hận không thể chạy khỏi nơi này, lắp bắp nói: "Nhi tử không, không......"
Lời còn chưa dứt, liền có âm thanh thông báo truyền đến, là Tô Ma Lạt Cô bên người Thái Hoàng Thái Hậu cầu kiến.
Tô Ma Lạt Cô từ nhỏ đã phụng dưỡng Thái Hoàng Thái Hậu, là người trải qua ba triều đại, cũng là người dạy tiếng Mãn và Mông cho Khang Hi, được Hoàng Đế vô cùng kính trọng. Khang Hi xua xua tay cho mời vào, rồi sau đó đứng dậy cười nói: "Cô cô, Lão Tổ Tông có chuyện gì sao?"
"Hoàng Thượng, Lão Tổ Tông phái nô tỳ đến, muốn xem rốt cuộc Đồng gia nhị cô nương có bộ dáng đẹp tựa thiên tiên như thế nào." Tô Ma Lạt Cô hành lễ, uyển chuyển nhắc nhở nói, "Lão Tổ Tông còn nói, hậu cung hiện giờ, thực sự hơi chật chội......"
Ý tứ chính là, không có chỗ cho tiểu biểu muội của ngài đâu.
Khang Hi: "......"
Thái tử quay đầu đi, cắn môi dưới, nỗ lực không để chính mình cười ra tiếng.
Sau một lúc lâu, Hoàng Đế đen mặt nói: "Trẫm biết hậu cung chật chội, nên đã đưa nàng đến Ngũ Đài Sơn rồi. Ngũ Đài Sơn trống trải, sẽ chứa được nhiều người."
Tô Ma Lạt Cô: "?"
Sau khi Lưu Khâm Phó tổng quản của Càn Thanh Cung bị giam vào ngục, tẩm cung của Hoàng Đế lại trải qua một đợt đại thanh tẩy, hiện giờ có thể so với thùng sắt, không một ai có thể tìm hiểu được hành tung của Hoàng Đế.
Cho nên việc Đồng nhị cô nương xuất hiện ở Ngự Hoa Viên, chính là trùng hợp trong trùng hợp, vấn đề là nàng lại đứng ngay vị trí lúc trước của Bình tần, điều đó càng khiến cho Khang Hi hoài nghi, lại nghiêm lệnh cho Lương Cửu công công tra xét thêm lần nữa —— lần này thì, một con ruồi con bọ cũng khó mà bay vào được Càn Thanh Cung.
Ý chỉ giáng chức Hoàng Quý Phi Đồng Giai thị vừa ra, Quý Phi Nữu Cỗ Lộc thị liền trở thành người đứng đầu hậu cung hàng thật giá thật. Tâm tình Vân Tú đương nhiên không cần phải nói, còn Vinh phi tuy bị cấm túc nửa tháng, nhưng nàng vẫn rất vui mừng, chỉ có mỗi Huệ phi càng thêm lo lắng đề phòng.
Nhìn Lưu Khâm, nàng biết hắn sẽ không chịu đựng nổi nghiêm hình tra tấn, mấy chuyện xấu từ tay hắn, trừ Đồng Giai thị, tất nhiên cũng có chuyện của nàng, hắn sẽ khai nàng ra!
Nhưng kết quả thì sao? Hoàng Thượng không tỏ vẻ gì cả, không trách cứ, không khiển trách. Nhưng thái độ làm lơ như vậy, lại giống như dao nhỏ cắt thịt từ từ, khiến mỗi ngày Huệ phi sống vô cùng bất an, nhanh chóng bị gầy đi một vòng.
Ấy mà hôm nay, lại nghe được tin Đồng nhị cô nương được Hoàng Thượng đưa tới Càn Thanh Cung......
Hoàng Thượng muốn làm cái gì? Nạp nàng làm phi sao?
Không có Lưu Khâm, đồng nghĩa không có tin tức, Duyên Hi Cung liền như trở thành người câm điếc.
Huệ phi mệt mỏi đè đè mi tâm, thầm nghĩ, không thể cứ như vậy được.
"Oanh Nhi, ngươi đến Càn Thanh Cung một chuyến, thỉnh Hoàng Thượng đến đây...... Nói bổn cung vô cùng hổ thẹn, muốn thỉnh tội với Hoàng Thượng."
Oanh Nhi nhỏ giọng đáp vâng.
Qua hơn nửa canh giờ, nàng thở hồng hộc mà trở về, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Nương nương, thánh giá đã đến Dực Khôn Cung rồi."
Tại Dực Khôn Cung.
Vân Tú cho rằng, việc xử trí Đồng Giai thị sẽ tốn khá nhiều thời gian, nên hôm nay có lẽ Hoàng Thượng sẽ không tới.
Sau khi từ Ngự Hoa Viên trở về, Nghi phi nương nương cởi áo khoác giày vớ, bôi đi lớp trang điểm, đến noãn các nhìn Dận Đường, rồi sau đó thoải mái dễ chịu mà tựa trên giường, uống trà nóng, bốc một viên mứt hoa quả ăn.
Hương vị ngọt ngào tràn ngập khắp miệng, Vân Tú đột nhiên không khống chế được mà nhớ tới tiếng quát "Mật thám" kia, càng nghĩ càng sảng khoái, thật sự nhịn không được, phụt một tiếng bật cười.
Sao Hoàng Thượng lại biến thành như vậy thế?
So với cảnh trong mơ đúng là như hai người khác nhau.
Đổng ma ma bất đắc dĩ mà nhìn nương nương nhà mình, nàng do dự một hồi, rồi vẫn nhẹ giọng nói: "Nương nương, lại sắp đến lễ Vạn Thọ rồi......"
Ngài cần phải để bụng chút, không thể lại đưa kinh Phật nữa đi?
Vân Tú nhướng mày, tiếp tục ăn mứt hoa quả, không chút nào để ý nói: "Bổn cung đã tính hết rồi."
Trong lời nói dày đặc mùi qua loa có lệ, Đổng ma ma muốn nói lại thôi, bên ngoài mành, Hoàng Đế vẫy lui cung nhân, không tiếng động đi vào trong phòng, hắn hoài nghi bản thân nghe lầm.
Nhớ lại lời truyền đạt của Tô Ma Lạt Cô về lời khuyên bảo "uyển chuyển" của Thái Hoàng Thái Hậu, khuôn mặt đen kịt của Khang Hi lại đen thêm một tầng.
Hắn chậm rãi lên tiếng hỏi: "Lễ Vạn Thọ của Trẫm, không biết Tú Tú đã chuẩn bị gì a?"
Vân Tú đưa lưng về phía hắn, thoáng chốc cả người cứng đờ, thôi hỏng, chẳng lẽ Hoàng Thượng nghe hết rồi?
Vân Tú quay đầu lại, thấy Khang Hi ẩn ẩn nén giận, nhìn bộ dáng kia, giống như thật sự tức giận.
Nàng thầm nghĩ không tốt, rốt cuộc bên Càn Thanh Cung đã xảy ra chuyện gì?
Đống tức giận tích tụ hồi lâu, nay lại muốn đổ lên nàng sao!
Vân Tú suy nghĩ rất nhanh, xuống giường, tiến đến hôn lên gò má Hoàng Đế một cái, ôn nhu nói: "Không nói được, thần thiếp đang muốn cho ngài một kinh hỉ."
Sắc mặt Khang Hi chỉ hòa hoãn một lát, sau đó lại nghiêm trọng mà nhìn nàng: "Kinh hỉ gì chứ. Hay là chưa nghĩ ra, nên nàng lấp liếm thôi đúng không?"
Vân Tú cứng đờ, tươi cười phai nhạt: "Hoàng Thượng thật cổ quái...... Có cái gì không vui, rồi lại xả lên người thần thiếp sao?"
Dứt lời, nàng cao giọng nói: "Thụy Châu! Đem bộ thường phục mà bổn cung đặt trong rương ra đây."
"Thần thiếp vốn không giỏi, nhưng để cho Hoàng Thượng một kinh hỉ, nên đã học thêu thùa từ các nàng, đang nghĩ đến lễ Vạn Thọ mới đưa, để ngày đó Hoàng Thượng có thể mặc thường phục do chính tay thần thiếp làm." Vân Tú vừa nói, vừa giấu đôi tay, nàng khẽ rũ mắt, hốc mắt hơi hơi đỏ, "Hiện giờ đã thêu được một nửa rồi, vậy mà Hoàng Thượng lại hoài nghi thần thiếp!"
Nghe vậy, Khang Hi vô cùng chấn động, sao còn có thể tiếp tục bày ra gương mặt thối được?
Vân Tú không giỏi thêu thùa, chuyện này Hoàng Đế luôn biết. Vui sướng ập lên trong lòng, trên mặt hắn nhanh chóng hiện lên tươi cười, nhưng nghe người trước mặt chất vấn, hắn bỗng nhiên hoảng loạn không thôi.
Tú Tú dụng tâm như vậy, mà hắn lại hoài nghi tình nghĩa của nàng......
"Là trẫm sai." Khang Hi ôn nhu dỗ dành, dùng hết thủ đoạn cả người, lời ngon tiếng ngọt ăn nói khép nép gì cũng nói ra, nói đến quẳng luôn thể diện, rốt cuộc cũng dỗ được Vân Tú cười.
Thụy Châu lục lọi trong phòng hồi lâu, thật vất vả mới tìm được nửa bộ thường phục nhét tuốt dưới đáy hòm vào năm ngoái, luống cuống tay chân mà xịt thêm huân hương vào.
Lúc này, nàng nơm nớp lo sợ dâng lên, nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu nói: "Vạn Tuế Gia......"
Thanh âm Thụy Châu có chút phát run, nhưng Hoàng Đế cũng không để tâm lắm.
Hắn vô cùng cẩn thận mà nhận lấy, nâng niu, nhìn từng đường kim mũi chỉ thô ráp trên thường phục, nơi nơi đều lộ ra tâm ý của Vân Tú dành cho hắn.
Khang Hi kiềm không được mà cong khóe môi: "Khỏi cần so sánh nhiều, đồ của Tú Tú chắc chắn là hạng nhất! Khụ, bộ thường phục này, từng đường thêu này, trẫm vô cùng thích, cực kỳ thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.