Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)
Chương 153: Thỏa Thuận
Lạc Thủy Kinh Ngân
15/06/2024
Cao Thăng thấy sếp giận, gật đầu làm việc.
Dương Quỳnh đi đến phòng xảy ra chuyện, thấy nhân viên đang dọn dẹp, cô chuyển hướng đến văn phòng của Lạc Hoa.
“Anh hai.” Dương Quỳnh gọi
“Thu Hoa thế nào rồi?” Lạc Hoa đứng ở cạnh giường, uống rượu.
“Em ấy ngủ rồi. May mắn Thu Hoa chỉ bị dọa, em ấy cũng không bị thương.” Dương Quỳnh thấy Lạc Hoa im lặng bèn ngồi xuống ghế.
“Lần này cũng nhờ có em.” Lạc Hoa vẫn đứng nhìn cửa sổ: “Chuyện này bọn em cứ giao cho anh, em chỉ cần chuyên tâm chăm Thu Hoa. Tuy Thu Hoa là người lí trí nhưng chuyện này ảnh hưởng đến em ấy nhiều hơn em nghĩ, dù sao em ấy cũng nhận giáo dục của kiếp trước.” Anh ngừng lại: “Thu Hoa bảo em đến đây là vì sợ anh làm chuyện phạm pháp? Em về bảo em ấy yên tâm, kiếp trước anh là người chấp pháp, sao có thể biết pháp phạm pháp?”
Dương Quỳnh quay lại phòng, bảo Liễu Du về nghỉ.
“Chị Quỳnh, xảy ra chuyện gì vậy? Em thấy sắc mặt chị Thu Hoa kém lắm.” Liễu Du rất quan tâm đến thần tượng của mình.
Dương Quỳnh không muốn gạt nàng cũng không muốn kể chi tiết vụ việc: “Không có gì, ban nãy Thu Hoa bị một gã say rượu dưới lầu dọa.”
“Chị Thu Hoa có sao không chị?” Liễu Du nhíu mày.
“Không sao đâu. Em ấy ngủ một giấc sẽ khỏe.” Dương Quỳnh tiễn Liễu Du đi, cô ngồi trên giường nhìn Thẩm Thu Hoa đang ngủ. Nàng ngủ không yên giấc, mày nhíu chặt lại, lông mi run rẩy giống như công chúa ngủ trong rừng.
Thẩm Thu Hoa mơ thấy mình quay về hoàng cung. Hoàng Thượng giáng tội nàng và Dương Quỳnh vì tội tư tình. Nàng trơ mắt nhìn Dương Quỳnh bị đánh chết. Nhìn gương mặt cười lạnh của Hoàng Thượng, nàng thỉnh cầu được ban lụa trắng tự sát nhưng Hoàng Thượng lại nhốt nàng trong Cung Lung Hoa, mãi mãi không thể rời đi.
“Dương Quỳnh.....”
Dương Quỳnh nghe thấy Thẩm Thu Hoa gọi tên mình, tưởng rằng nàng tỉnh, cô vội đến gần, thấy nàng chỉ đang nói mớ.
“Chị đây.” Dương Quỳnh nắm tay nàng, tay còn lại lau mồ hôi trên trán Thẩm Thu Hoa.
Thẩm Thu Hoa bị ác mộng dày vò tỉnh giấc, nàng phát hiện xung quanh tối đen. Nàng ngồi dậy, muốn mở đèn, uống nước. Nàng vừa đưa tay đã bị kéo vào chăn. Đèn giường mở lên, một bàn tay che mắt nàng, ngăn ánh sáng làm chói mắt.
“Em tỉnh rồi. Có phải muốn uống chút nước không?” Dương Quỳnh đợi nàng quen với ánh sáng mới dời tay. Cô rót ly nước ấm vừa nấu từ bình đưa cho nàng.
Thẩm Thu Hoa uống nửa ly mới thấy khỏe hơn: “Em đánh thức chị sao?”
Dương Quỳnh uống sạch phần còn lại, ôm Thẩm Thu Hoa vào lòng: “Chị lo cho em nên chưa ngủ.”
“Em không sao.” Thẩm Thu Hoa cảm nhận ấm áp từ cô, trong lòng cũng dễ chịu.
Dương Quỳnh im lặng, chỉ ôm chặt nàng.
“Không phải chị đến chỗ anh hai sao?” Thẩm Thu Hoa bỗng nhớ đến chuyện mình dặn trước lúc ngủ.
“Anh hai bảo kiếp trước anh chấp pháp, sẽ không làm chuyện phạm pháp.” Tuy nói vậy nhưng Dương Quỳnh hơi không tin lời Lạc Hoa. Cô không tin Lạc Hoa sẽ bình tĩnh giải quyết sự việc. Khi nãy Lạc Hoa bảo cô dẫn Thẩm Thu Hoa đi, trên người anh đằng đằng sát khí.
Thẩm Thu Hoa mệt mỏi, hít mắt nằm trong lòng Dương Quỳnh: “Anh hai cũng không hẳn là người chấp pháp.”
Dương Quỳnh rùng mình. Cô đoán không sai mà.
“Kiếp trước, phụ thân đặt hy vọng của Thẩm gia lên vai anh hai. Anh không chỉ phải đứng vững trên triều đình, còn là gia chủ tương lai của Thẩm gia. Tính tình ngay thẳng là điều cần thiết nhưng bảo thủ cố chấp không phải đạo làm quan. Phụ thân làm quan nhiều năm đương nhiên sẽ dạy anh hai và em vài thủ đoạn không đàng hoàng.”
Nhắc đến phụ thân, Thẩm Thu Hoa mỉm cười. Tính nàng chính trực nếu giữ vững tính ấy vào cung sẽ không thể sống lâu. Cha dạy nàng cách xử sự khéo léo. Khi ấy, nàng còn cảm thấy cha làm quan lâu nên đã mất đi khí phách của thư sinh nhưng khí phách ấy đến cùng là gì? Cha bảo làm quan, trên phải xứng với niềm tin của Hoàng Thượng, dưới phải xứng với lòng tin của muôn dân. Điều duy nhất phụ thân có thể làm chính là khí phách này.
Nhớ lại chuyện cũ, tuy chỉ vài năm trước nhưng đã cách hai đời người. Thẩm Thu Hoa rũ mắt, trời cao thương nàng, cho nàng gặp một người yêu nàng như sinh mệnh.
“Tóm lại, có anh hai ở đây, em không cần lo lắng. Bây giờ thì đi ngủ, đừng suy nghĩ lung tung.” Dương Quỳnh hôn lên trán nàng.
- ----------------------------------------------------------------
“Anh Hoa, Kevin tỉnh rồi.” Cao Dật vào phòng báo.
“Tôi đi xem.” Lạc Hoa mặc áo vest, đi đến chuồng ngựa cách xa khách sạn.
Gió đêm thổi những ván gỗ xung quanh, phát ra tiếng lao xao. Lạc Hoa mang giày da bước lên rơm rạ. Chuồng ngựa được nuôi trong phim trường, đàn ngựa quen với Lạc Hoa, thấy anh đến, bọn chúng cùng ngẩng đầu nhìn anh.
Bên trong chuồng là Kevin với kỹ năng lái xe siêu hạng đã tỉnh rượu đang bị trói trên ghế, cạnh hắn là hai người mặc áo đen.
Hai bảo vệ thấy Lạc Hoa vào, đồng thanh gọi: “Anh Hoa.”
Lạc Hoa lắc tay, hai người đứng xa ra. Lạc Hoa ngồi xuống, thấy mặt Kevin dính đầy nước, hiển nhiên hắn không phải tự nhiên tỉnh rượu.
“Cậu có nhớ đã làm gì không?”
Kevin ngẩng đầu: “Ông chủ! Tôi không nhớ! Tôi không nhớ gì cả.” Kevin hốt hoảng nói.
Lạc Hoa lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu cậu đã không nhớ, sao lại hoảng loạn?”
Hắn ngừng lại, bảo: “Ông chủ, do tôi uống say”!
Lạc Hoa gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Kevin lắc đầu: “Tôi không biết! Tôi không nhớ gì hết!”
Lạc Hoa nâng tay, Cao Dật bước đi: “Anh Hoa.”
“Tôi thấy cậu ta còn chưa tỉnh, cậu tìm cách, tôi muốn nghe sự thật.”
Cao Dật gật đầu, đấm vào bụng Kevin. Kevin bị trói, cuộn người ho.
“Cao Dật biết võ, một đấm cũng đủ lấy mạng cậu, nhìn bên ngoài vẫn sẽ không thấy. Kevin, chuyện này không nghiêm trọng nên tôi không muốn làm gì quá đáng. Tôi chỉ muốn nghe sự thật.” Lạc Hoa đi về trước, kề bên tai Kevin hỏi: “Cậu hiểu ý tôi không?”
Kevin giật mình. Hắn đã làm diễn viên hợp đồng của công ty Lạc Hoa hai năm. Ông chủ này rất tốt, rất quan tâm nhân viên nên hắn hài lòng với công việc hiện tại.
“Tôi thấy nàng thật xinh đẹp. Lần đầu gặp, tôi đã cảm thấy nàng chính là nàng thơ của lòng tôi, tôi yêu nàng.” Kevin si mê nói.
Lần đầu gặp ở phim trường, hắn đã bị thu hút bởi gương mặt xinh đẹp đậm chất phương Đông của Thẩm Thu Hoa. Hắn luôn tìm cách nhìn Thẩm Thu Hoa đóng phim, đôi khi hắn còn tạo những lúc vô tình gặp nhau. Đáng tiếc Thẩm Thu Hoa quá bận, hắn rất ít khi gặp nàng.
Đến tận hôm nay, hắn vẫn chỉ có thể đứng nhìn mỹ nữ từ xa. Tối nay, hắn vừa diễn xong nên đi uống chút rượu. Lúc về thấy Thẩm Thu Hoa một mình bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cồn làm mờ lí trí hắn, người hắn ngày nhớ đêm mong ở trước mắt nên hắn đã kéo nàng vào phòng bên cạnh.
Hắn không ngờ Thẩm Thu Hoa lại biết võ! Hắn vừa kéo nàng phòng, khóa cửa, Thẩm Thu Hoa đã cầm đèn bàn đập vào hắn. May mắn hắn nhanh nhẹn mới không khiến đầu đổ máu. Thủy tinh từ đèn bàn đập vào vai hắn vỡ vụn. Thẩm Thu Hoa cầm trụ đèn như vũ khí khiến hắn nhất thời không thể đến gần.
Tất cả chỉ làm tạm thời. Kevin có lòng tin mình có thể bắt được Thẩm Thu Hoa, chỉ cần cho hắn ít thời gian nhưng không đợi hắn bắt được nàng, đã bị Dương Quỳnh đá vào người.
Hắn giỏi lái xe nhưng yếu bịa chuyện. Trước mặt Lạc Hoa, hắn tường thuật mọi chuyện. Lạc Hoa nghe thấy tức đến cười: “Kevin, cả người của tôi mà cậu cũng dám động!”
Lời này khiến Kevin hiểu lầm. Hắn mở to mắt, van xin: “Ông chủ, tôi thật sự không biết! Tôi sai rồi!”
Lạc Hoa xua tay: “Tôi biết sự thật rồi!” Anh đứng lên, dặn: “Cao Dật, thả cậu ta ra.”
Cao Dật luôn nghe lệnh của Lạc Hoa. Hắn thả Kevin đang ngây ngốc rồi cùng Lạc Hoa về khách sạn.
“Anh Hoa, có phải anh tính.....” Cao Dật đóng cửa văn phòng, nhỏ giọng hỏi.
“Tôi không muốn phiền phức. Cậu gọi Cao Thăng vào, chúng ta dùng đến pháp luật.” Lạc Hoa mỉm cười, lộ ra hàm răng rắng.
Ba ngày say, Kevin bị Hiệp Hội Điện Ảnh điều tra. Nguyên nhân là vì hắn làm trái với hợp đồng, tự nhận phim riêng mà không báo công ty. Đây là hành vi rất nghiêm trọng, quấy nhiễu đến thị trường.
Bấy giờ Kevin mới hiểu tất cả là do chủ của mình làm. Hắn biết mình sai, không dám chất vấn Lạc Hoa. Tuy hắn không thể tiếp tục nhận phim nhưng trước khi bị xóa tên, hắn vẫn phải hoàn thành công việc.
Thẩm Thu Hoa thấy Lạc Hoa vội vàng về khách sạn, khẽ gọi: “Anh hai.”
“Em tìm anh có việc gì không?” Lạc Hoa ngồi xuống nhìn ly trà xanh tỏa nhiệt.
“Gã Kevin đã bị trừng phạt thích đáng, anh hai dừng tay đi.” Thẩm Thu Hoa nói thẳng.
Lạc Hoa cười: “Em nuốt trôi cục tức này?”
Thẩm Thu Hoa lắc đầu: “Em chỉ cần người em quan tâm bình an. Anh hai, chỉ là một kẻ ngu dốt không đáng để anh tốn công đối phó.”
Lạc Hoa uống trà, hài lòng hít mắt: “Nếu em đã nói vậy thì anh sẽ không tiếp tục.” Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa sắp đi, anh gọi lại: “Bộ phim này sắp đóng máy. Đến lúc đó, anh sẽ về nước với em, anh nghe nói em sẽ đi tuyên truyền cho phim truyền hình với phim điện ảnh, đến lúc đó anh pr giúp em.”
“Cảm ơn anh hai.” Thẩm Thu Hoa ngọt ngào đáp.
Chuyện đã qua nhưng Dương Quỳnh vẫn bực bội. Cuối cùng cô giấu mọi người dùng cách thấp nhất. Trong đêm trăng vắng, cô nhân lúc Kevin một mình bên ngoài, trùm bao tải, đấm đá hắn một trận mới xã được cơn giận.
Dương Quỳnh đi đến phòng xảy ra chuyện, thấy nhân viên đang dọn dẹp, cô chuyển hướng đến văn phòng của Lạc Hoa.
“Anh hai.” Dương Quỳnh gọi
“Thu Hoa thế nào rồi?” Lạc Hoa đứng ở cạnh giường, uống rượu.
“Em ấy ngủ rồi. May mắn Thu Hoa chỉ bị dọa, em ấy cũng không bị thương.” Dương Quỳnh thấy Lạc Hoa im lặng bèn ngồi xuống ghế.
“Lần này cũng nhờ có em.” Lạc Hoa vẫn đứng nhìn cửa sổ: “Chuyện này bọn em cứ giao cho anh, em chỉ cần chuyên tâm chăm Thu Hoa. Tuy Thu Hoa là người lí trí nhưng chuyện này ảnh hưởng đến em ấy nhiều hơn em nghĩ, dù sao em ấy cũng nhận giáo dục của kiếp trước.” Anh ngừng lại: “Thu Hoa bảo em đến đây là vì sợ anh làm chuyện phạm pháp? Em về bảo em ấy yên tâm, kiếp trước anh là người chấp pháp, sao có thể biết pháp phạm pháp?”
Dương Quỳnh quay lại phòng, bảo Liễu Du về nghỉ.
“Chị Quỳnh, xảy ra chuyện gì vậy? Em thấy sắc mặt chị Thu Hoa kém lắm.” Liễu Du rất quan tâm đến thần tượng của mình.
Dương Quỳnh không muốn gạt nàng cũng không muốn kể chi tiết vụ việc: “Không có gì, ban nãy Thu Hoa bị một gã say rượu dưới lầu dọa.”
“Chị Thu Hoa có sao không chị?” Liễu Du nhíu mày.
“Không sao đâu. Em ấy ngủ một giấc sẽ khỏe.” Dương Quỳnh tiễn Liễu Du đi, cô ngồi trên giường nhìn Thẩm Thu Hoa đang ngủ. Nàng ngủ không yên giấc, mày nhíu chặt lại, lông mi run rẩy giống như công chúa ngủ trong rừng.
Thẩm Thu Hoa mơ thấy mình quay về hoàng cung. Hoàng Thượng giáng tội nàng và Dương Quỳnh vì tội tư tình. Nàng trơ mắt nhìn Dương Quỳnh bị đánh chết. Nhìn gương mặt cười lạnh của Hoàng Thượng, nàng thỉnh cầu được ban lụa trắng tự sát nhưng Hoàng Thượng lại nhốt nàng trong Cung Lung Hoa, mãi mãi không thể rời đi.
“Dương Quỳnh.....”
Dương Quỳnh nghe thấy Thẩm Thu Hoa gọi tên mình, tưởng rằng nàng tỉnh, cô vội đến gần, thấy nàng chỉ đang nói mớ.
“Chị đây.” Dương Quỳnh nắm tay nàng, tay còn lại lau mồ hôi trên trán Thẩm Thu Hoa.
Thẩm Thu Hoa bị ác mộng dày vò tỉnh giấc, nàng phát hiện xung quanh tối đen. Nàng ngồi dậy, muốn mở đèn, uống nước. Nàng vừa đưa tay đã bị kéo vào chăn. Đèn giường mở lên, một bàn tay che mắt nàng, ngăn ánh sáng làm chói mắt.
“Em tỉnh rồi. Có phải muốn uống chút nước không?” Dương Quỳnh đợi nàng quen với ánh sáng mới dời tay. Cô rót ly nước ấm vừa nấu từ bình đưa cho nàng.
Thẩm Thu Hoa uống nửa ly mới thấy khỏe hơn: “Em đánh thức chị sao?”
Dương Quỳnh uống sạch phần còn lại, ôm Thẩm Thu Hoa vào lòng: “Chị lo cho em nên chưa ngủ.”
“Em không sao.” Thẩm Thu Hoa cảm nhận ấm áp từ cô, trong lòng cũng dễ chịu.
Dương Quỳnh im lặng, chỉ ôm chặt nàng.
“Không phải chị đến chỗ anh hai sao?” Thẩm Thu Hoa bỗng nhớ đến chuyện mình dặn trước lúc ngủ.
“Anh hai bảo kiếp trước anh chấp pháp, sẽ không làm chuyện phạm pháp.” Tuy nói vậy nhưng Dương Quỳnh hơi không tin lời Lạc Hoa. Cô không tin Lạc Hoa sẽ bình tĩnh giải quyết sự việc. Khi nãy Lạc Hoa bảo cô dẫn Thẩm Thu Hoa đi, trên người anh đằng đằng sát khí.
Thẩm Thu Hoa mệt mỏi, hít mắt nằm trong lòng Dương Quỳnh: “Anh hai cũng không hẳn là người chấp pháp.”
Dương Quỳnh rùng mình. Cô đoán không sai mà.
“Kiếp trước, phụ thân đặt hy vọng của Thẩm gia lên vai anh hai. Anh không chỉ phải đứng vững trên triều đình, còn là gia chủ tương lai của Thẩm gia. Tính tình ngay thẳng là điều cần thiết nhưng bảo thủ cố chấp không phải đạo làm quan. Phụ thân làm quan nhiều năm đương nhiên sẽ dạy anh hai và em vài thủ đoạn không đàng hoàng.”
Nhắc đến phụ thân, Thẩm Thu Hoa mỉm cười. Tính nàng chính trực nếu giữ vững tính ấy vào cung sẽ không thể sống lâu. Cha dạy nàng cách xử sự khéo léo. Khi ấy, nàng còn cảm thấy cha làm quan lâu nên đã mất đi khí phách của thư sinh nhưng khí phách ấy đến cùng là gì? Cha bảo làm quan, trên phải xứng với niềm tin của Hoàng Thượng, dưới phải xứng với lòng tin của muôn dân. Điều duy nhất phụ thân có thể làm chính là khí phách này.
Nhớ lại chuyện cũ, tuy chỉ vài năm trước nhưng đã cách hai đời người. Thẩm Thu Hoa rũ mắt, trời cao thương nàng, cho nàng gặp một người yêu nàng như sinh mệnh.
“Tóm lại, có anh hai ở đây, em không cần lo lắng. Bây giờ thì đi ngủ, đừng suy nghĩ lung tung.” Dương Quỳnh hôn lên trán nàng.
- ----------------------------------------------------------------
“Anh Hoa, Kevin tỉnh rồi.” Cao Dật vào phòng báo.
“Tôi đi xem.” Lạc Hoa mặc áo vest, đi đến chuồng ngựa cách xa khách sạn.
Gió đêm thổi những ván gỗ xung quanh, phát ra tiếng lao xao. Lạc Hoa mang giày da bước lên rơm rạ. Chuồng ngựa được nuôi trong phim trường, đàn ngựa quen với Lạc Hoa, thấy anh đến, bọn chúng cùng ngẩng đầu nhìn anh.
Bên trong chuồng là Kevin với kỹ năng lái xe siêu hạng đã tỉnh rượu đang bị trói trên ghế, cạnh hắn là hai người mặc áo đen.
Hai bảo vệ thấy Lạc Hoa vào, đồng thanh gọi: “Anh Hoa.”
Lạc Hoa lắc tay, hai người đứng xa ra. Lạc Hoa ngồi xuống, thấy mặt Kevin dính đầy nước, hiển nhiên hắn không phải tự nhiên tỉnh rượu.
“Cậu có nhớ đã làm gì không?”
Kevin ngẩng đầu: “Ông chủ! Tôi không nhớ! Tôi không nhớ gì cả.” Kevin hốt hoảng nói.
Lạc Hoa lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu cậu đã không nhớ, sao lại hoảng loạn?”
Hắn ngừng lại, bảo: “Ông chủ, do tôi uống say”!
Lạc Hoa gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Kevin lắc đầu: “Tôi không biết! Tôi không nhớ gì hết!”
Lạc Hoa nâng tay, Cao Dật bước đi: “Anh Hoa.”
“Tôi thấy cậu ta còn chưa tỉnh, cậu tìm cách, tôi muốn nghe sự thật.”
Cao Dật gật đầu, đấm vào bụng Kevin. Kevin bị trói, cuộn người ho.
“Cao Dật biết võ, một đấm cũng đủ lấy mạng cậu, nhìn bên ngoài vẫn sẽ không thấy. Kevin, chuyện này không nghiêm trọng nên tôi không muốn làm gì quá đáng. Tôi chỉ muốn nghe sự thật.” Lạc Hoa đi về trước, kề bên tai Kevin hỏi: “Cậu hiểu ý tôi không?”
Kevin giật mình. Hắn đã làm diễn viên hợp đồng của công ty Lạc Hoa hai năm. Ông chủ này rất tốt, rất quan tâm nhân viên nên hắn hài lòng với công việc hiện tại.
“Tôi thấy nàng thật xinh đẹp. Lần đầu gặp, tôi đã cảm thấy nàng chính là nàng thơ của lòng tôi, tôi yêu nàng.” Kevin si mê nói.
Lần đầu gặp ở phim trường, hắn đã bị thu hút bởi gương mặt xinh đẹp đậm chất phương Đông của Thẩm Thu Hoa. Hắn luôn tìm cách nhìn Thẩm Thu Hoa đóng phim, đôi khi hắn còn tạo những lúc vô tình gặp nhau. Đáng tiếc Thẩm Thu Hoa quá bận, hắn rất ít khi gặp nàng.
Đến tận hôm nay, hắn vẫn chỉ có thể đứng nhìn mỹ nữ từ xa. Tối nay, hắn vừa diễn xong nên đi uống chút rượu. Lúc về thấy Thẩm Thu Hoa một mình bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cồn làm mờ lí trí hắn, người hắn ngày nhớ đêm mong ở trước mắt nên hắn đã kéo nàng vào phòng bên cạnh.
Hắn không ngờ Thẩm Thu Hoa lại biết võ! Hắn vừa kéo nàng phòng, khóa cửa, Thẩm Thu Hoa đã cầm đèn bàn đập vào hắn. May mắn hắn nhanh nhẹn mới không khiến đầu đổ máu. Thủy tinh từ đèn bàn đập vào vai hắn vỡ vụn. Thẩm Thu Hoa cầm trụ đèn như vũ khí khiến hắn nhất thời không thể đến gần.
Tất cả chỉ làm tạm thời. Kevin có lòng tin mình có thể bắt được Thẩm Thu Hoa, chỉ cần cho hắn ít thời gian nhưng không đợi hắn bắt được nàng, đã bị Dương Quỳnh đá vào người.
Hắn giỏi lái xe nhưng yếu bịa chuyện. Trước mặt Lạc Hoa, hắn tường thuật mọi chuyện. Lạc Hoa nghe thấy tức đến cười: “Kevin, cả người của tôi mà cậu cũng dám động!”
Lời này khiến Kevin hiểu lầm. Hắn mở to mắt, van xin: “Ông chủ, tôi thật sự không biết! Tôi sai rồi!”
Lạc Hoa xua tay: “Tôi biết sự thật rồi!” Anh đứng lên, dặn: “Cao Dật, thả cậu ta ra.”
Cao Dật luôn nghe lệnh của Lạc Hoa. Hắn thả Kevin đang ngây ngốc rồi cùng Lạc Hoa về khách sạn.
“Anh Hoa, có phải anh tính.....” Cao Dật đóng cửa văn phòng, nhỏ giọng hỏi.
“Tôi không muốn phiền phức. Cậu gọi Cao Thăng vào, chúng ta dùng đến pháp luật.” Lạc Hoa mỉm cười, lộ ra hàm răng rắng.
Ba ngày say, Kevin bị Hiệp Hội Điện Ảnh điều tra. Nguyên nhân là vì hắn làm trái với hợp đồng, tự nhận phim riêng mà không báo công ty. Đây là hành vi rất nghiêm trọng, quấy nhiễu đến thị trường.
Bấy giờ Kevin mới hiểu tất cả là do chủ của mình làm. Hắn biết mình sai, không dám chất vấn Lạc Hoa. Tuy hắn không thể tiếp tục nhận phim nhưng trước khi bị xóa tên, hắn vẫn phải hoàn thành công việc.
Thẩm Thu Hoa thấy Lạc Hoa vội vàng về khách sạn, khẽ gọi: “Anh hai.”
“Em tìm anh có việc gì không?” Lạc Hoa ngồi xuống nhìn ly trà xanh tỏa nhiệt.
“Gã Kevin đã bị trừng phạt thích đáng, anh hai dừng tay đi.” Thẩm Thu Hoa nói thẳng.
Lạc Hoa cười: “Em nuốt trôi cục tức này?”
Thẩm Thu Hoa lắc đầu: “Em chỉ cần người em quan tâm bình an. Anh hai, chỉ là một kẻ ngu dốt không đáng để anh tốn công đối phó.”
Lạc Hoa uống trà, hài lòng hít mắt: “Nếu em đã nói vậy thì anh sẽ không tiếp tục.” Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa sắp đi, anh gọi lại: “Bộ phim này sắp đóng máy. Đến lúc đó, anh sẽ về nước với em, anh nghe nói em sẽ đi tuyên truyền cho phim truyền hình với phim điện ảnh, đến lúc đó anh pr giúp em.”
“Cảm ơn anh hai.” Thẩm Thu Hoa ngọt ngào đáp.
Chuyện đã qua nhưng Dương Quỳnh vẫn bực bội. Cuối cùng cô giấu mọi người dùng cách thấp nhất. Trong đêm trăng vắng, cô nhân lúc Kevin một mình bên ngoài, trùm bao tải, đấm đá hắn một trận mới xã được cơn giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.