Chương 39
Khánh Linh
02/06/2022
Họ không để ý rằng, gần Âu Dương Quân Thanh, chiếc bật lửa hắn vừa cầm vẫn chưa tắt, nó đang bén dần đến những giọt dầu rỉ ra từ những thùng dầu lớn. Mấy phút sau, ngọn lửa nhỏ nổi lên, cháy dần đến thùng dầu to. Mấy người vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, vẫn an nhàn ở bên trong.
_______________
15 phút sau, một tiếng nổ vang lên, là tiếng nổ của mấy thùng dầu cũ, lửa cũng từ đó là lớn lên, thắp sáng cả một khu vực, lúc này mấy người mới nhận ra, nhanh chóng đưa Âu Dương Vũ Thần cùng nhau chạy ra khỏi đám cháy. Sau khi ra ngoài, ở một vị trí an toàn, cô nhìn đám lửa, nói
'' Kết thúc rồi ''
Âu Dương Vũ Thần bấy giờ đang nằm trên mặt đất, những ngón tay bất ngờ cử động nhẹ mà mọi người không ai chú ý tới, họ đều chú ý tới đám lửa trong kia. Âu Dương Vũ Thần dần dần mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, rồi nói
'' ( Yếu ớt) Tiểu Ninh ''
Mọi người kinh ngạc, quay lại sau lưng mình, nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần tỉnh lại, cô vội chạy tới, ngồi xuống bên cạnh anh ấy, vẻ mặt vui mừng, nói
'' Anh, anh tỉnh rồi ''
Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ, sau đó nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, hỏi
'' Tiểu Ninh, tay em sao vậy? ''
Cô vui vẻ, đáp
'' Không sao, chỉ xước nhẹ thôi ''
Cô nắm lấy tay anh mình, nước mắt rơi xuống cùng với sự vui vẻ, Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ nhàng, nói
'' Lớn rồi còn khóc nhè ''
Cô lau đi hàng nước mắt, nói
'' Ai khóc chứ? ''
'' Rồi rồi, em không khóc. Tiểu Ninh, đã bao lâu rồi, ta cảm giác ta đã ngủ rất lâu ''
'' Anh, anh ngủ 3 năm rồi ''
'' Lâu vậy rồi sao? ''
Mấy người đưa Âu Dương Vũ Thần lên xe, trở về thành phố, đi đến bệnh viện. Lúc sau, bác sĩ khám cho Âu Dương Vũ Thần đi ra, nói
'' Tiểu thư, thiếu gia không có vấn đề gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể đi lại bình thường ''
'' Cảm ơn ''
Bác sĩ nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, nói
'' Tiểu thư, người cũng xử lý vết thương đi ''
'' Ta biết rồi ''
__________
30 phút sau, mấy người trở về nhà, cô đẩy anh cô đang ngồi trên xe lăn đi vào nhà, chú Lỗi nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần thì vui mừng đi tới, hỏi
'' ( Lo lắng) Thiếu gia, cậu về rồi. Cậu bây giờ thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không? ''
Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ, đáp
'' Cháu không sao. Chú yên tâm đi ''
'' Vậy được, tối nay chúng ta mở tiệc ăn mừng ''
Cô nói
'' Được rồi được rồi, cháu đưa anh ấy lên phòng nghỉ đã ''
'' Được ''
Sau khi đưa Âu Dương Vũ Thần lên phòng, cô ngồi xuống cạnh đó, nói
'' Khi nào anh khoẻ lại, tập đoàn có thể trả lại cho anh rồi ''
'' Tiểu Ninh, em làm rất tốt, còn tốt hơn anh, thật ra mục đích ta cố gắng vì tập đoàn đều là vì em có cuộc sống tốt hơn ''
'' Anh biết em không hứng thú với mấy thứ này mà ''
'' Haz. Ta biết rồi, theo em vậy ''
Ngay lúc đó, Âu Dương Vũ Thần để ý thấy miếng ngọc cô đeo trên người, liền hỏi
'' Của thằng nhóc đó tặng à? ''
Cô nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn xuống miếng nhỏ ngọc, nói
'' Dạ, là chàng ấy tặng ''
'' Tiểu Ninh, nếu em còn yêu hắn ta...thì...quay lại đó đi ''
Cô kinh ngạc nhìn hắn, nói không nên lời
'' Anh.....anh....''
'' Em đã làm rất nhiều cho ta rồi, người làm anh như ta không thể cho em được gì, điều ta có thể làm là ủng hộ em ''
'' ( Buồn rầu) 3 năm rồi, có lẽ chàng ấy đã quên em rồi''
'' Ta tin chắc nó vẫn đang đợi em. Đi đi ''
'' Nhưng...còn anh...''
'' Em đã làm rất nhiều cho anh rồi, theo đuổi tình yêu của mình đi ''
Cô vui vẻ, ôm lấy hắn, nói
'' Em biết rồi. Cảm ơn anh ''
'' Tiểu Ninh, từ nhỏ ta đã bị đưa ra nước ngoài, không thể bảo vệ em khi đó, những ngày tháng em bị cha đem đi huấn luyện anh cũng không ở cạnh, không thể ở bên cạnh khi em cần anh nhất, bây giờ anh chị muốn em hạnh phúc ''
'' Anh, đâu phải lỗi của anh đâu, chuyện cũng qua rồi cứ cho nó qua đi, sống với hiện tại ''
'' Được ''
________________
2 giờ sau, bữa tiệc được chuẩn bị thịnh soạn, mọi người quay quần bên nhau thật hạnh phúc, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cuối buổi, cô tập trung mọi người lại, nói
'' Mấy ngày nữa, ta sẽ rời khỏi đây ''
Thu Nguyệt hỏi
'' Chị đi đâu à? ''
Cô đáp
'' Quay lại thời cổ đại ''
Mọi người nghe thấy thì kinh ngạc, chỉ duy Âu Dương Vũ Thần là vẫn bình tĩnh ngồi đó, Thu Nguyệt lại hỏi
'' Chị về đó làm gì chứ? Bao giờ chị mới quay lại đây?''
'' Ta....không quay lại nữa, ta muốn sống ở đó, một cuộc sống ta muốn ''
Minh Nguyệt, nói
'' Vậy em đi với chị ''
Thu Nguyệt cũng nói
'' Em nữa ''
Cô nói
'' Không được. Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, hai đứa có cuộc sống của hai đứa, đây mới là nơi hai đứa thuộc về, ở lại đây đi ''
Hai người họ không nói thêm câu nào nữa, cô cười lên nhìn hai người họ. Lúc sau, cô quay sang chú Lỗi, nói
'' Chú, từ nay, anh cháu phải nhờ chú rồi ''
'' Tiểu thư yên tâm,tôi nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt ''
'' Cảm ơn chú ''
Vẻ mặt mọi người bỗng trở nên buồn bã, đúng lúc này Âu Dương Vũ Thần nói
'' Buồn gì chứ? Tiểu Ninh đi theo hạnh phúc của nó, mọi người phải chúc mừng nó chứ ''
Mọi người không ai nói câu nào, luôn im lặng.
_________________
1 tuần trôi qua, Âu Dương Vũ Thần đã hoàn toàn bình phục, nhìn thấy anh ấy hồi phục, cô đã giao lại tập đoàn lại cho hắn, chuyển hết số cổ phần có trong tay cho anh ấy sau đó đứng trên căn phòng cao chọc trời của mình, nhìn ra ánh hoàng hôn bên ngoài, nói
'' Đến lúc phải đi rồi. Tạm biệt nơi tôi sinh ra ''.
_______________
15 phút sau, một tiếng nổ vang lên, là tiếng nổ của mấy thùng dầu cũ, lửa cũng từ đó là lớn lên, thắp sáng cả một khu vực, lúc này mấy người mới nhận ra, nhanh chóng đưa Âu Dương Vũ Thần cùng nhau chạy ra khỏi đám cháy. Sau khi ra ngoài, ở một vị trí an toàn, cô nhìn đám lửa, nói
'' Kết thúc rồi ''
Âu Dương Vũ Thần bấy giờ đang nằm trên mặt đất, những ngón tay bất ngờ cử động nhẹ mà mọi người không ai chú ý tới, họ đều chú ý tới đám lửa trong kia. Âu Dương Vũ Thần dần dần mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, rồi nói
'' ( Yếu ớt) Tiểu Ninh ''
Mọi người kinh ngạc, quay lại sau lưng mình, nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần tỉnh lại, cô vội chạy tới, ngồi xuống bên cạnh anh ấy, vẻ mặt vui mừng, nói
'' Anh, anh tỉnh rồi ''
Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ, sau đó nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, hỏi
'' Tiểu Ninh, tay em sao vậy? ''
Cô vui vẻ, đáp
'' Không sao, chỉ xước nhẹ thôi ''
Cô nắm lấy tay anh mình, nước mắt rơi xuống cùng với sự vui vẻ, Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ nhàng, nói
'' Lớn rồi còn khóc nhè ''
Cô lau đi hàng nước mắt, nói
'' Ai khóc chứ? ''
'' Rồi rồi, em không khóc. Tiểu Ninh, đã bao lâu rồi, ta cảm giác ta đã ngủ rất lâu ''
'' Anh, anh ngủ 3 năm rồi ''
'' Lâu vậy rồi sao? ''
Mấy người đưa Âu Dương Vũ Thần lên xe, trở về thành phố, đi đến bệnh viện. Lúc sau, bác sĩ khám cho Âu Dương Vũ Thần đi ra, nói
'' Tiểu thư, thiếu gia không có vấn đề gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể đi lại bình thường ''
'' Cảm ơn ''
Bác sĩ nhìn thấy bàn tay đầy vết thương của cô, nói
'' Tiểu thư, người cũng xử lý vết thương đi ''
'' Ta biết rồi ''
__________
30 phút sau, mấy người trở về nhà, cô đẩy anh cô đang ngồi trên xe lăn đi vào nhà, chú Lỗi nhìn thấy Âu Dương Vũ Thần thì vui mừng đi tới, hỏi
'' ( Lo lắng) Thiếu gia, cậu về rồi. Cậu bây giờ thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không? ''
Âu Dương Vũ Thần cười nhẹ, đáp
'' Cháu không sao. Chú yên tâm đi ''
'' Vậy được, tối nay chúng ta mở tiệc ăn mừng ''
Cô nói
'' Được rồi được rồi, cháu đưa anh ấy lên phòng nghỉ đã ''
'' Được ''
Sau khi đưa Âu Dương Vũ Thần lên phòng, cô ngồi xuống cạnh đó, nói
'' Khi nào anh khoẻ lại, tập đoàn có thể trả lại cho anh rồi ''
'' Tiểu Ninh, em làm rất tốt, còn tốt hơn anh, thật ra mục đích ta cố gắng vì tập đoàn đều là vì em có cuộc sống tốt hơn ''
'' Anh biết em không hứng thú với mấy thứ này mà ''
'' Haz. Ta biết rồi, theo em vậy ''
Ngay lúc đó, Âu Dương Vũ Thần để ý thấy miếng ngọc cô đeo trên người, liền hỏi
'' Của thằng nhóc đó tặng à? ''
Cô nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn xuống miếng nhỏ ngọc, nói
'' Dạ, là chàng ấy tặng ''
'' Tiểu Ninh, nếu em còn yêu hắn ta...thì...quay lại đó đi ''
Cô kinh ngạc nhìn hắn, nói không nên lời
'' Anh.....anh....''
'' Em đã làm rất nhiều cho ta rồi, người làm anh như ta không thể cho em được gì, điều ta có thể làm là ủng hộ em ''
'' ( Buồn rầu) 3 năm rồi, có lẽ chàng ấy đã quên em rồi''
'' Ta tin chắc nó vẫn đang đợi em. Đi đi ''
'' Nhưng...còn anh...''
'' Em đã làm rất nhiều cho anh rồi, theo đuổi tình yêu của mình đi ''
Cô vui vẻ, ôm lấy hắn, nói
'' Em biết rồi. Cảm ơn anh ''
'' Tiểu Ninh, từ nhỏ ta đã bị đưa ra nước ngoài, không thể bảo vệ em khi đó, những ngày tháng em bị cha đem đi huấn luyện anh cũng không ở cạnh, không thể ở bên cạnh khi em cần anh nhất, bây giờ anh chị muốn em hạnh phúc ''
'' Anh, đâu phải lỗi của anh đâu, chuyện cũng qua rồi cứ cho nó qua đi, sống với hiện tại ''
'' Được ''
________________
2 giờ sau, bữa tiệc được chuẩn bị thịnh soạn, mọi người quay quần bên nhau thật hạnh phúc, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cuối buổi, cô tập trung mọi người lại, nói
'' Mấy ngày nữa, ta sẽ rời khỏi đây ''
Thu Nguyệt hỏi
'' Chị đi đâu à? ''
Cô đáp
'' Quay lại thời cổ đại ''
Mọi người nghe thấy thì kinh ngạc, chỉ duy Âu Dương Vũ Thần là vẫn bình tĩnh ngồi đó, Thu Nguyệt lại hỏi
'' Chị về đó làm gì chứ? Bao giờ chị mới quay lại đây?''
'' Ta....không quay lại nữa, ta muốn sống ở đó, một cuộc sống ta muốn ''
Minh Nguyệt, nói
'' Vậy em đi với chị ''
Thu Nguyệt cũng nói
'' Em nữa ''
Cô nói
'' Không được. Thu Nguyệt, Minh Nguyệt, hai đứa có cuộc sống của hai đứa, đây mới là nơi hai đứa thuộc về, ở lại đây đi ''
Hai người họ không nói thêm câu nào nữa, cô cười lên nhìn hai người họ. Lúc sau, cô quay sang chú Lỗi, nói
'' Chú, từ nay, anh cháu phải nhờ chú rồi ''
'' Tiểu thư yên tâm,tôi nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt ''
'' Cảm ơn chú ''
Vẻ mặt mọi người bỗng trở nên buồn bã, đúng lúc này Âu Dương Vũ Thần nói
'' Buồn gì chứ? Tiểu Ninh đi theo hạnh phúc của nó, mọi người phải chúc mừng nó chứ ''
Mọi người không ai nói câu nào, luôn im lặng.
_________________
1 tuần trôi qua, Âu Dương Vũ Thần đã hoàn toàn bình phục, nhìn thấy anh ấy hồi phục, cô đã giao lại tập đoàn lại cho hắn, chuyển hết số cổ phần có trong tay cho anh ấy sau đó đứng trên căn phòng cao chọc trời của mình, nhìn ra ánh hoàng hôn bên ngoài, nói
'' Đến lúc phải đi rồi. Tạm biệt nơi tôi sinh ra ''.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.