Chương 4
Khánh Linh
02/06/2022
Chiều tà, cô trở vê nơi ở ngồi chăm chú suy nghĩ, cô cầm khẩu súng lên ngắm nhìn nó rồi đặt nó xuống, lấy giấy bút vẽ vời một lát, những đường bút liên tiếp xuống tấm giấy, được một lúc cô lâu mồ hôi trên trán rồi nở nụ cười vừa ý, cô cầm bản vẽ lên ngắm nhìn một lúc lâu rồi lại đặt xuống. Đúng lúc này, Hoắc vương bước vào, nhìn thấy bản vẽ trên bàn hắn có chút kinh ngạc, những chi tiết được thêm vào ghi trên bản vẽ làm cây súng đơn sơ trở lên tuyệt hảo, còn có những thứ được thêm vào làm nó đẹp hơn,Hoắc vương nhìn bản vẽ một lúc lâu, hắn quay lại hỏi cô
'' Cái này là ngươi nghĩ ra sao? ''
'' Đúng vậy. Vương gia, ngài đến đây có chuyện gì sao? ''
'' Cũng không có gì ''
'' Vương gia ngài có biết nguyên liệu để làm cây súng này có ở đâu không? ''
''Biết, ngươi cần? ''
'' Ừ ''
'' Ở phía nam doanh trại có nơi làm binh khí đó ngươi tới đó đi ''
'' Được. Đa tạ ''
Cô cầm theo bản vẽ với vẻ mặt vui tươi đi ra ngoài, Hoắc vương đứng bên trong nhìn theo bóng lưng đó nghĩ
''Chỉ vậy mà khiến hắn vui vậy sao? Thật kỳ lạ ''
Cô đi đến phía nam quả nhiên có nơi rèn binh khí, cô bước vào trong bên trong có rất nhiều người họ đều đang bận rộn,cô đi một vòng xem hết những binh khí nơi này, buột miệng nói
'' Thật vô dụng ''
Một nam nhân nghe thấy câu nói đó thì vẻ mặt rất tức giận, ngay lúc đó cô lại đi đến cạnh hắn ta nói
'' Ngươi biết làm cái này không? ''
Cô đưa bản vẽ ra trước mặt nhưng hắn không quan tâm trực tiếp gạt ra chỗ khác, hắn với vẻ mặt tức giận nói
'' Không thấy ta đang bận sao? Ta không rảnh để xem mấy thứ lung tung này ''
''Hừ còn dám chê binh khí của ta ''
Đúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, vừa thấy cô hắn hiện ra vẻ mặt tươi cười nói
'' Ninh Vũ, ta tìm ngươi nãy giờ ''
'' Sao ngươi lại tới đây? ''
'' Ta tìm ngươi có chút việc, nghe vương gia nói ngươi ở đây ta liền đến tìm ''
'' Tìm ta có chuyện gì? '
'' Ta đến rủ ngươi đi săn với ta ''
'' Đi săn? ''
'' Phải, lâu lâu như vậy mới vui ''
'' Ta không đi được, bận rồi ''
Ẩn Húc nhìn thấy cuộn giấy trên tay cô thì lấy xem, vừa mở ra khiến hắn rất kinh ngạc, bên trong là một bản vẽ lại của cây súng lần trước nhưng đã được cô chỉnh sửa lại khiến nó khác hẳn còn trở nên đẹp mắt hơn rất nhiều, hắn nhìn cô bằng ánh mắt không ngờ nói
'' Là ngươi nghĩ ra sao? Thật tuyệt vời, Ninh Vũ ngươi giỏi thật ''
Nghe thấy câu nói của Ẩn Húc, mọi người xung quanh rất tò mò bèn đến lại gần xem, họ xem xong ai cũng há hốc kinh ngạc, lúc này Ẩn Húc lại nói
'' Thật bất ngờ nha, ta không ngờ ngươi lại tài năng như vậy ''
'' Cũng thường thôi ''
'' Ngươi chuẩn bị chỉnh sửa cây súng đó sao? ''
'' Ừ ''
'' Vậy ngươi làm đi ''
'' Ta không biết rèn ''
''Hả ''
'' Ta định nhờ họ nhưng họ đều bận rồi ''
Lúc này, cái tên gạt bỏ bản vẽ của cô đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống nói
''Ta xin lỗi, tại ngươi nói binh khí của ta nên ta mới......''
'' Ta nói đúng còn gì, binh khí ở đâu thật vô dụng mà, chất liệu cũng kém, hơn nữa cách làm chúng đều kém''
'' Ninh Vũ, hay ngươi giúp họ chỉnh sửa lại đi '' Ẩn Húc nói
'' Cũng được, mang giấy bút cho ta ''
Họ lấy rất nhiều giấy ra, cô cầm lấy cây bút bắt đầu vẽ, những người xung quanh đều đứng xung quanh quan sát, những binh khí đó cô đều vẽ và chỉ ra chỗ cần chỉnh sửa thận chí cả nguyên liệu cũng thay đổi. Cô vẽ xong rồi nhìn những người xung quanh nói
'' Đây là các chỗ cần chỉnh sửa và những nguyên liệu cần dùng ''
Ẩn Húc chỉ tay vào một dòng chữ hỏi
'' Đây là gì vậy Ninh Vũ? Khó hiểu quá ''
'' Nó hơi khó hay là vậy đi ta chỉ các ngươi một lần''
Cô sai người đi lấy những nguyên liệu để làm một thanh kiếm, rồi đứng bên cạnh chỉ họ từng bước từng bước một, họ rất tập trung vào thanh kiếm đó chú ý từng câu nói từng cử chỉ của cô.
__________
Chiều tối, thanh kiếm được rèn xong, mọi người đều háo hức xem, cô cầm lấy thanh kiếm rồi lại lấy một thanh kiếm họ đã rèn trước đó chém vào nhau, một tiếng 'keng ' thanh kiếm của họ đã đứt làm đôi mà thanh kiếm cô dạy họ rèn không có chút sứt mẻ nào, nhìn thấy cảnh đó họ đều ngơ ngác,họ đều tỏ ra thán phục cô, lúc này Ẩn Húc nói
'' Ngươi cũng rèn cho mình một thanh đi, ở đây cần thiết ''
'' Ngươi nói cũng đúng ''
Cô lại vẽ vào trang giấy trắng một thanh kiếm tuyệt mỹ,và một con dao găm nhỏ, cô đưa nó cho họ rồi nói
'' Mọi người có thể giúp ta rèn thành như vậy không? À cả những vật dụng của cây súng nữa ''
Câu nói vừa rứt, mọi người xung quanh đều đồng ý, cô nói
'' Vậy thì đa tạ mọi người trước ''
Cô quay người trở về lều,khi cô vừa rời đi Ẩn Húc cầm thanh kiếm hồi nãy mang đến chỗ Hoắc vương, Hoắc vương nghe câu chuyện hắn kể cũng không mấy làm lạ, Hoắc vương nhìn thanh kiếm một lát rồi nói
'' Ngươi bảo hắn, 3 ngày sau cùng ta về kinh thành ''
Nghe lệnh của Hoắc vương, Ẩn Húc đến trại tìm cô, hắn nói
'' Vương gia bảo ngươi ba ngày sau về kinh thành cùng ngài ấy ''
'' Ta biết rồi ''
'' Ninh Vũ, ngươi về kinh phải thật cẩn thận, ở đó không giống ở đây đâu ''
'' Ừ ''
Nói xong hắn rời đi.
'' Cái này là ngươi nghĩ ra sao? ''
'' Đúng vậy. Vương gia, ngài đến đây có chuyện gì sao? ''
'' Cũng không có gì ''
'' Vương gia ngài có biết nguyên liệu để làm cây súng này có ở đâu không? ''
''Biết, ngươi cần? ''
'' Ừ ''
'' Ở phía nam doanh trại có nơi làm binh khí đó ngươi tới đó đi ''
'' Được. Đa tạ ''
Cô cầm theo bản vẽ với vẻ mặt vui tươi đi ra ngoài, Hoắc vương đứng bên trong nhìn theo bóng lưng đó nghĩ
''Chỉ vậy mà khiến hắn vui vậy sao? Thật kỳ lạ ''
Cô đi đến phía nam quả nhiên có nơi rèn binh khí, cô bước vào trong bên trong có rất nhiều người họ đều đang bận rộn,cô đi một vòng xem hết những binh khí nơi này, buột miệng nói
'' Thật vô dụng ''
Một nam nhân nghe thấy câu nói đó thì vẻ mặt rất tức giận, ngay lúc đó cô lại đi đến cạnh hắn ta nói
'' Ngươi biết làm cái này không? ''
Cô đưa bản vẽ ra trước mặt nhưng hắn không quan tâm trực tiếp gạt ra chỗ khác, hắn với vẻ mặt tức giận nói
'' Không thấy ta đang bận sao? Ta không rảnh để xem mấy thứ lung tung này ''
''Hừ còn dám chê binh khí của ta ''
Đúng lúc này, Ẩn Húc bước vào, vừa thấy cô hắn hiện ra vẻ mặt tươi cười nói
'' Ninh Vũ, ta tìm ngươi nãy giờ ''
'' Sao ngươi lại tới đây? ''
'' Ta tìm ngươi có chút việc, nghe vương gia nói ngươi ở đây ta liền đến tìm ''
'' Tìm ta có chuyện gì? '
'' Ta đến rủ ngươi đi săn với ta ''
'' Đi săn? ''
'' Phải, lâu lâu như vậy mới vui ''
'' Ta không đi được, bận rồi ''
Ẩn Húc nhìn thấy cuộn giấy trên tay cô thì lấy xem, vừa mở ra khiến hắn rất kinh ngạc, bên trong là một bản vẽ lại của cây súng lần trước nhưng đã được cô chỉnh sửa lại khiến nó khác hẳn còn trở nên đẹp mắt hơn rất nhiều, hắn nhìn cô bằng ánh mắt không ngờ nói
'' Là ngươi nghĩ ra sao? Thật tuyệt vời, Ninh Vũ ngươi giỏi thật ''
Nghe thấy câu nói của Ẩn Húc, mọi người xung quanh rất tò mò bèn đến lại gần xem, họ xem xong ai cũng há hốc kinh ngạc, lúc này Ẩn Húc lại nói
'' Thật bất ngờ nha, ta không ngờ ngươi lại tài năng như vậy ''
'' Cũng thường thôi ''
'' Ngươi chuẩn bị chỉnh sửa cây súng đó sao? ''
'' Ừ ''
'' Vậy ngươi làm đi ''
'' Ta không biết rèn ''
''Hả ''
'' Ta định nhờ họ nhưng họ đều bận rồi ''
Lúc này, cái tên gạt bỏ bản vẽ của cô đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống nói
''Ta xin lỗi, tại ngươi nói binh khí của ta nên ta mới......''
'' Ta nói đúng còn gì, binh khí ở đâu thật vô dụng mà, chất liệu cũng kém, hơn nữa cách làm chúng đều kém''
'' Ninh Vũ, hay ngươi giúp họ chỉnh sửa lại đi '' Ẩn Húc nói
'' Cũng được, mang giấy bút cho ta ''
Họ lấy rất nhiều giấy ra, cô cầm lấy cây bút bắt đầu vẽ, những người xung quanh đều đứng xung quanh quan sát, những binh khí đó cô đều vẽ và chỉ ra chỗ cần chỉnh sửa thận chí cả nguyên liệu cũng thay đổi. Cô vẽ xong rồi nhìn những người xung quanh nói
'' Đây là các chỗ cần chỉnh sửa và những nguyên liệu cần dùng ''
Ẩn Húc chỉ tay vào một dòng chữ hỏi
'' Đây là gì vậy Ninh Vũ? Khó hiểu quá ''
'' Nó hơi khó hay là vậy đi ta chỉ các ngươi một lần''
Cô sai người đi lấy những nguyên liệu để làm một thanh kiếm, rồi đứng bên cạnh chỉ họ từng bước từng bước một, họ rất tập trung vào thanh kiếm đó chú ý từng câu nói từng cử chỉ của cô.
__________
Chiều tối, thanh kiếm được rèn xong, mọi người đều háo hức xem, cô cầm lấy thanh kiếm rồi lại lấy một thanh kiếm họ đã rèn trước đó chém vào nhau, một tiếng 'keng ' thanh kiếm của họ đã đứt làm đôi mà thanh kiếm cô dạy họ rèn không có chút sứt mẻ nào, nhìn thấy cảnh đó họ đều ngơ ngác,họ đều tỏ ra thán phục cô, lúc này Ẩn Húc nói
'' Ngươi cũng rèn cho mình một thanh đi, ở đây cần thiết ''
'' Ngươi nói cũng đúng ''
Cô lại vẽ vào trang giấy trắng một thanh kiếm tuyệt mỹ,và một con dao găm nhỏ, cô đưa nó cho họ rồi nói
'' Mọi người có thể giúp ta rèn thành như vậy không? À cả những vật dụng của cây súng nữa ''
Câu nói vừa rứt, mọi người xung quanh đều đồng ý, cô nói
'' Vậy thì đa tạ mọi người trước ''
Cô quay người trở về lều,khi cô vừa rời đi Ẩn Húc cầm thanh kiếm hồi nãy mang đến chỗ Hoắc vương, Hoắc vương nghe câu chuyện hắn kể cũng không mấy làm lạ, Hoắc vương nhìn thanh kiếm một lát rồi nói
'' Ngươi bảo hắn, 3 ngày sau cùng ta về kinh thành ''
Nghe lệnh của Hoắc vương, Ẩn Húc đến trại tìm cô, hắn nói
'' Vương gia bảo ngươi ba ngày sau về kinh thành cùng ngài ấy ''
'' Ta biết rồi ''
'' Ninh Vũ, ngươi về kinh phải thật cẩn thận, ở đó không giống ở đây đâu ''
'' Ừ ''
Nói xong hắn rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.